Nguyễn Kim Huy
.
ĐIỀM NHIÊN
Ngày điềm nhiên đi qua
Anh ngửa mặt lên trời đếm lá
Cây bàng già lá đỏ lá xanh
Cây si già chờ mưa đâm rễ
Những non tơ khắc khoải chừng nào (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Nguyễn Kim Huy on Tháng Năm 27, 2017| 4 Comments »
Nguyễn Kim Huy
.
ĐIỀM NHIÊN
Ngày điềm nhiên đi qua
Anh ngửa mặt lên trời đếm lá
Cây bàng già lá đỏ lá xanh
Cây si già chờ mưa đâm rễ
Những non tơ khắc khoải chừng nào (more…)
Posted in Văn xuôi, tagged Lê Minh Hà on Tháng Năm 25, 2017| 6 Comments »
Lê Minh Hà

Cảnh 1: Xuân muộn. Mưa phùn lây phây rơi trong hoàng hôn. Cây gạo đầu làng lặng lẽ chìa vào trời xuân những gộc những cành còn vương hoa, sẫm dần lại trong bóng tối đang kéo dần lên từ phía cánh đồng sát chân núi. Ngôi chùa chon von đầu làng.
Một người đàn bà lúi húi trước cửa tam quan…
Kính Tâm giật mình, cái chày vẫn để tựa một bên đầu gối bị lật, đổ xuống nền đất. Đất hút ngay đi tiếng chày rơi mệt mỏi. Mùi rau răm giã dập cay sực. Muỗi kéo về kêu vo vo.
Tiếng đàn bà gọi từ ngoài cửa chùa kéo tiểu trở lại với công việc ngày thường. Tiểu lật đật đứng dậy, bước vội khỏi gian bếp nhỏ. Bắp chân tê suýt nữa làm tiểu đá đổ cối rau răm đang giã dở. Người đàn bà bước gần lại.Trong bóng chiều sẫm, mùi sữa hoi hoi, mùi khăn áo ẩm. Tiểu tưởng mình đang trôi lạc lại với mình.
„Nhà chùa làm gì mà tôi dắng tiếng mãi không thấy ra. Mùi răm thơm qúa. Nhà chùa…“ (more…)
Posted in Uncategorized on Tháng Năm 23, 2017| 14 Comments »
Truyện ngắn Hoàng Thanh Hương

Tôi gọi xóm tôi là xóm vũ phu. Ấy là tôi gọi thế, chứ xóm ấy có tên một vị anh hùng dân tộc hẳn hoi và xóm ấy không phải toàn mấy ông mất nết ưa nói chuyện bằng tay chân với vợ. Bệnh đánh vợ nó lây qua đường không khí đấy, đầu tiên là nhà Mãn, gã đánh vợ huỳnh huỳnh, tuần nào cũng đôi trận, lý do nào cũng chính đáng cả. Vợ đánh phấn nó bảo chỉ đi làm đĩ mới dồi phấn trắng dày mặt thế, vợ nó đón con về muộn 5 phút nó tát bốp má phải gắn ngay cho thị cái tội đứng buôn dưa lê với trai… Con vợ thua thằng chồng 5 tuổi, học chưa hết cấp 2, phụ bán phở cho cô họ, thằng này làm thợ hồ đời bố truyền đời con. Làm theo mùa xây dựng. Hết mùa ngồi nhà vá xe, bán nước giải khát với vợ. Thằng này ghen bệnh hoạn, trong đầu nó lúc nào con vợ cũng có dấu hiệu sắp đi ngoại tình. Vợ nó đau lòng, uất ức nhiều lần bỏ đi nhưng nó tìm, năn nỉ cầu xin tha thứ, khóc lóc hứa sửa thói hư và ngoen ngoét luôn mồm chỉ vì “anh yêu em quá, anh lo mất em”. Bài này, mấy câu trơn nước bọt này chả cứ con vợ học hết lớp 2 mủi lòng, tôi tin chắc 90% phụ nữ nhà ta sẽ xuôi giận, sẽ tặc lưỡi cho qua chuyện, lại ậm ừ biện minh là do chồng nó yêu mình mới thế, thôi thì về cho con nó có bố, cho thiên hạ nó khỏi xầm xỉ xầm xì cái thứ gái bỏ chồng… thế là cắp giỏ trở về cùng chồng. Đàn bà cả tin, nông cạn là chuyện muôn đời, đặc tính giống cái thay đổi sao được. Tôi cũng đàn bà, có khi tôi còn dại bằng 10 con vợ thằng thợ hồ xóm tôi ấy chứ. (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Nguyễn Minh Phúc on Tháng Năm 23, 2017| 10 Comments »
Nguyễn Minh Phúc

Cho M
Anh đâu phải là linh mục
Mà mong về chốn thiên đường
Đành chịu đời sa hỏa ngục
Bên người con gái anh thương (more…)
Posted in Văn xuôi, tagged Huỳnh Phương Linh on Tháng Năm 17, 2017| 23 Comments »
. Huỳnh Phương Linh

Tiếp theo của bài LTTCHBM (https://xunauvn.org/2015/08/06/loi-troi-tran-cua-hai-ba-me/ )
Mai đưa Chánh cuốn sổ và nói:
-Con biết má buồn hay viết lung tung. Lần nầy má đi công tác mấy bữa, con với Khiêm đứa nào cũng có chìa khóa nhà má, con tới kiếm ra được cuốn nầy nè. Ba đọc đi. Đọc lẹ lẹ rồi trả con đặng con đem để trở lại chỗ cũ trước khi má về.
chúa nhựt…
Đêm đầu tiên tôi ngủ một mình trong căn phòng nhỏ trống trải.
Trống trải như lòng tôi. Nằm xuống. Nhưng lại ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ chưa có màn che. Đêm bên ngoài hình như đen hơn đêm hồi ở nhà. Không dám nhìn lâu. Lại nằm xuống. Băn khoăn. Không biết ở nhà thằng út có chịu tắt đèn đi ngủ chưa hay vẫn còn ngồi trước cái computer. Tự an ủi, nếu còn ở nhà, kêu nó đi ngủ chưa chắc nó đã nghe.
Còn có thể nào buồn hơn hay không? Hay là tôi không buồn chút nào vì lòng tôi chỉ là khoảng trống. Trống tới chảy nước mắt.
Thôi.
Phải ngủ.
Mai phải tỉnh táo. (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Chế Diễm Trâm on Tháng Năm 15, 2017| 38 Comments »
Chế Diễm Trâm

.
BAY VỚI HƯỚNG DƯƠNG
.
Ấm áp mưa chiều
Giọt dài trên lá thung sâu
Sương khói dâng dâng
Thần Apollo mê mải (more…)
Posted in Nghiên cứu và phê bình văn học, tagged HIẾU TÂN on Tháng Năm 15, 2017| 11 Comments »
Giới thiệu cuốn “Lịch sử tính hiện đại” của Jacques Attali
Hiếu Tân dịch (*)

Nghĩ về Tính hiện đại và lịch sử của nó là chuyện cấp thiết. Bởi vì, ở mọi thời, tính hiện đại ngụ ý cái quan niệm mà mọi xã hội hình dung về tương lai của nó, về cái mà nó tưởng tượng, về cái mà nó mong mỏi, về cái mà nó chối từ; như vậy nghĩ về tương lai của tính hiện đại là nghĩ về cái ý tưởng mà người ta sẽ thực hiện, trong tương lai. Nhiệm vụ này đặc biệt thú vị vì ngày nay thật ra nó rất cụ thể, chẳng hạn khi nghĩ vể cái cách mà vào năm 2030 người ta sẽ suy nghĩ, mơ mộng, tưởng tượng, xây dựng, đấu tranh thế giới năm 2060.
Posted in Thơ ca, tagged Trần Vấn Lệ on Tháng Năm 7, 2017| 20 Comments »
.Trần Vấn Lệ

.
Phải Chi Có Một Hành Lang Gió Tôi Thả Hồn Bay Áo Học Trò
.
Hôm nay u ám. Ngày không nắng. Chắc chẳng mưa đâu! Trời chỉ buồn. Mình nhớ người ta thương đứt ruột. Ruột nào không đứt hỡi Quê Hương?
Ai nói nắng mưa là cái bệnh? Ai nói tương tư người nhớ người? Ai vẽ Tương Giang dài một dãi, đầu sông cuối bãi bóng mây trôi…
Trời không có nắng, ngày không sáng. Trời chẳng mưa nên gió dịu dàng…Ai thoáng qua kìa nơi cuối ngõ. Ai xinh như thể áo mơ vàng…
Tôi nhớ làm sao những đóa quỳ…quỳ bên bờ suối tiễn tôi đi…Các em trường Nữ xưa đâu mất? Đời đổi tìm ai cũng biệt ly!
Đời đổi từ khi em lấy chồng…Rồi thêm lần đổi, nát non sông. Chừ không mưa nắng mà u ám. Tôi nhớ em, thương lắm…má hồng…
Em ạ bài thơ này lạ nhé…Nhớ em tôi thả tứ lang thang. Thả thêm cái ý vào con mắt. Thả mực vào nghiên viết chữ Nàng!
Nàng dễ thương hay nàng dễ ghét? Đời có khi vui cũng có buồn…Đã lạc vận rồi, trăng có biết? Tôi buồn nghe buốt buổi mai sương…
Thơ lạc vận vì em đó nhé! Một ngày không nắng cũng không mưa. Phải chi có một hành lang gió tôi thả hồn bay áo học trò…
Trần Vấn Lệ
.
CÁO TỊNH THỊ CHÚNG
Rất biết ơn ai đó, gửi tôi email này
Tôi chép lại, chuyền tay, gửi đi cho bằng hữu
Chúng tôi, thành phần cựu còn tỉnh táo, bình yên
Xin coi như cái Duyên, chúng ta còn ràng buộc…
Những cái gì không thuộc tuổi chúng ta, thì, quên!
Những cái gì là Duyên, cầu mong Duyên nồng thắm!
Trần Vấn Lệ
*
Lúc Về Già…
1-Lúc về già mình sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng còn khoẻ, còn sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên.
Lúc về già mình sẽ không tham gia hội đoàn hay bất cứ công việc gì liên quan đến chính quyền. Không phải mình thiếu trách nhiệm, chỉ đơn giản vì thời điểm đó sức khỏe, trí tuệ xuống dốc rồi, tụi trẻ nó làm giỏi hơn. Đầu hai thứ tóc đi tranh việc với một đứa nó làm tốt hơn mình là sao?
2-Lúc về già mình sẽ không bao giờ đến cơ quan cũ nếu như chưa nhận được một lời mời trân trọng, vào những dịp đặc biệt…
Nếu đến mình cũng chỉ cúi đầu lễ phép chào lớp trẻ rồi chuyện phiếm với đồng niên, đồng nghiệp. Mình phải tự dặn mình rằng có nói gì chúng cũng chẳng nghe, vì mọi điều mình nói đã lỗi thời, cho dù bên dưới chúng chăm chú nhìn, đầu gật gật, rồi vỗ tay rất dài. Và dĩ nhiên chúng nó có báo cáo báo cò mình cũng chẳng nên quan tâm, tò mò tìm hiểu, vì đã lâu mình không cập nhật hay update, đâu còn hiểu được thời thế.
3-Lúc về già mình sẽ không sống chung với bất cứ đứa nào, chỉ sống với…người-bạn-đời. Nếu cứ thương con cái, sống với chúng nó thể nào cũng đến lúc mình ở trọ trong chính ngôi nhà của mình. Con không có tiền mua nhà thì thuê, không đủ tiền thuê mình hỗ trợ, quyết không ở chung, trai gái dâu rể gì cũng vậy hết, một tuần đến thăm nhau một lần vào ngày cuối tuần là đủ.
4-Lúc về già… rất già, mình sẽ phải đặt chỗ ở một trung tâm dưỡng lão nào đó. Tiền ít ở chỗ xoàng, tiền nhiều ở chỗ tươm. Chọn trung tâm có chăm sóc y tế tốt để không bắt con cháu phục dịch lúc yếu đau. Chúng nó còn phải đi làm. Lúc đi về phía bên kia mặt trời cũng tại trung tâm luôn. Con cháu chỉ cần đến nhà tang lễ làm thủ tục theo nghi thức, không khóc cũng không sao, vui càng tốt. Chẳng có lý do gì để khóc. Đó là quy luật của tạo hoá. Bất cứ cái gì tồn tại nguyên vẹn lâu quá chỉ tổ làm cho xã hội trì trệ.
5-Lúc về già mình sẽ chỉ nói hai chữ “ngày xưa” (đúng hơn là những câu chuyện hoài niệm) với bạn đồng niên, tuyệt đối không nói với lũ trẻ, vì chúng sẽ cho mình bị dở hơi. Với tụi trẻ chỉ nói “ngày mai” và chỉ trả lời khi chúng hỏi. Kinh nghiệm và vốn sống (mà nhiều người cho là báu vật) đối với mình khi đó chỉ để chiêm nghiệm. Cùng lắm là biến nó thành những câu chuyện trào phúng để tự cười cợt mình, cũng chẳng làm ai bực mình.
.
Thơ Vô Tự
Bạn khuyên tôi thôi đừng làm thơ cho quá khứ, chúng ta đâu mắc nợ trong những ngày sống còn!
Khi liền lạc nước non, người ta hứa nhiều lắm, chúng ta nghe đã thấm, chúng ta chờ ngày mai…
Chúng ta đặt lên vai cái cây cuốc buổi sáng. Chúng ta thật lãng mạn tin người và yêu người…
Chúng ta nghĩ đổi đời thì vết thương khép miệng. Chúng ta lấy thương mến để bỏ qua hận thù.
Chúng ta xếp lá cờ cất vào ngăn kỷ niệm…Chúng ta quên chiều tím bà mẹ già mong con…
Chắc chắn Tương Lai còn. Chúng ta vui vẻ đợi…Người thắng không nói dối! Một tháng sẽ trôi qua…
…và, chúng ta…bỗng già! Già đầu như con nít, nghe thơ như lũ vịt nghe sấm giữa cánh đồng!
Quả thật tôi đau lòng mà làm thơ-quá-khứ! Thơ tôi: Thơ Vô Tự! Lịch Sử đó, Vô Tình!
Bạn ơi, lũ chúng mình…lạc loài đi tứ xứ, bị Quê Hương ruồng bỏ, bị giống nòi khinh khi! (*)
Bạn ơi, tôi nói gì? Vũ Hoàng Chương nói chứ! Trần Bình Trọng từ bỏ Vương đất Bắc, vì sao?
Posted in Văn xuôi, tagged Chế Diễm Trâm on Tháng Năm 4, 2017| 35 Comments »
.
Chế Diễm Trâm

Lê về cái xóm nhỏ này đã hơn năm, may hay rủi, duyên hay phận cũng không hiểu nổi. Có lúc Lê thấy mình như chết đi sống lại, lắm lúc thấy buồn tủi ê chề. Cái xóm gồm tám nhà nằm nép vào một con đường có tên hẳn hoi nhưng không khác chi một khúc đường quành đi tắt cho nhanh. Con đường xe cộ khá nhộn nhịp nhưng cái xóm này ngày thì toàn đàn bà con nít, đàn ông lo đi làm thuê làm mướn, chiều tối mới lao xao chiếu nhậu, ì xèo karaoke tới khoảng chín, mười giờ là tắt đèn đi ngủ, lấy sức mai chiến đấu tiếp.
Posted in Văn xuôi, tagged Nguyễn Huỳnh on Tháng Năm 4, 2017| 16 Comments »
..
Nguyễn Huỳnh

Những năm sau sự kiện 75, cả đất nước dường như lên cơn bệnh … ốm nghén, thèm ngọt.
Quê tôi có dãi đất thổ ven chân núi, ưu tiên trồng cây sắn mì. Chỉ có một vài gia đình khấm khá mới dám trồng mía. Ba tôi bảo : Đói chết chứ thèm chỉ chảy nước miếng chơi chơi chứ không chết được!
Ông Hay là người trồng mía nhiều nhất làng. Lòng thơm thảo của ông tùy vào từng vụ mía. Năm nào nghe ông chửi : Mẹ, mía kiểu này nhổ làm tăm xỉa răng cho rồi ! Là bọn trẻ chúng tôi buồn xanh xương.