Nguyễn Kim Huy
.
Tuổi sáu mươi, tôi trở lại bản thân mình
Đứa trẻ nhà quê sinh ra da khét nắng
Miếng sữa mẹ đầu đời thơm mùi khoai mùi sắn
Chén mắm cá cơm cá nục mặn mòi mỗi bữa tôi ăn
Tuổi sáu mươi, tôi dừng lại những băn khoăn
Làm sao trả được hết ơn cuộc đời, ơn mẹ cha sinh ra, ơn những người giúp tôi khôn lớn
Và tự nhủ mình thôi nguôi giận nguôi hờn
Những ai đó có khi làm mình buồn tủi
Tôi ngồi gỡ những kỷ niệm đời tôi
Như người đánh cá chăm chú gỡ những con cá mắc lưới
Con cá to, con cá khoẻ
Càng giãy dụa càng mắc sâu
Những kỷ niệm càng đẹp, càng khắc khoải cùng nhau
Càng rối bời tấm lưới lòng tôi giăng trải
Ngày còn thơ nơi xóm nhỏ tôi mê hoa mê trái
Suốt ngày lội dọc sông Trầu
Bắt con cá rô, hái chùm dủ dẻ
Trong nắng mai lên căng ngực hít gió đồng
May lớn lên tôi không trở thành kẻ lông bông
Cũng học hành, cũng có nghề có nghiệp
Có anh em bạn bè, có vợ có con có cháu đời mai sau nối tiếp
Nhưng ngọn gió điệp trùng phóng khoáng trên cánh đồng ngợp lúa vàng xưa vẫn nhiều khi làm tôi trăn trở khát khao
Những tự do không trói buộc hồn mình
Dẫu biết nói làm sao cho nỗi niềm tôi cạn tỏ?
Nói làm sao cho cạn tỏ nỗi niềm tôi
Bài thơ này tôi viết cho tuổi sáu mươi, mai tôi thành người khác
Mai tôi hát bài ca lão giả
Bên khúc sông xưa lồng lộng gió đồng
Dọc bờ sông vẫn nở nhiều hoa trái
Bước qua đó là lòng tôi thắm lại
Tôi làm cuộc trở về nguyên vẹn những niềm mơ…
7.12.2022 – NKH
.