Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Trần Vấn Lệ’

Trần Vấn Lệ

.

Cả tuần nay trời nắng.  Sáng, chiều, lạnh bâng quơ.  Cali rất ít mưa, chỉ mưa khi bão rớt…

Cũng thèm mưa rắc hột, mà không có thì thôi!

Chắc con chim bật cười nếu nó nghe mình nói?

Cây đang mùa kết trái, nhìn mãi thấy vui vui…Bè bạn không con ai mặn mòi thăm nhau nữa…

Mà có thăm, có hứa; hứa rồi biết làm sao?  Ngày tháng trôi qua mau, lời hứa nào cũng chậm…

Có khi lòng vẫn thắm, tình thì lại mây trôi!

*

Làm thơ mình săm soi rồi gục xuống bàn viết.  Bài thơ nào chấm hết?  Hình như chưa bài nào!

Bốn tám năm chiêm bao, ước mơ thành mộng mị!  Không ai gọi Chiến Sĩ những người trai cuối đời!

Có lúc cũng ngậm ngùi…chỉ ngậm ngùi có lúc. Mẹ Cha từng khổ cực gấp trăm lần bầy con…

Nhắc để nhớ Quê Hương, nhắc để cho còn nhớ: núi chưa mòn hơi thở, sông đi nữa vẫn dài!

Ngộ chớ chữ Trần Ai!  Ai trần ai…   ai biểu?  Công Hầu, Khanh Tướng thiếu trong tất cả bài thơ…

Em có hiểu thế chưa?  Tha nhé người lỡ cuộc. Cúi đầu trước Đất Nước, gục đầu Đất Nước đâu?

Tôi hỏi chim bồ câu, chúng giụi đầu thương mến.  Ở đây không chim én dù mùa Thu sắp về…

Ngó ra đường, vắng hoe.  Nhánh liễu buồn, gió chải… 

Read Full Post »

Trần Vấn Lệ

Sài Gòn mưa xưa đẹp: ào ào xuống, hết liền! Nay, Sài Gòn hết duyên? Mưa liên miên từ Tết…

Mưa phùn và giá rét giống giống ngoài Bắc ghê! Mưa nhiều lúc não nề: Mưa gì ướt cả mắt!

Ai cũng chối mình khóc, làm sao chối được gương? Cái mặt soi buồn buồn, phấn son tô bỗng nhạt.’

Phải nói như hờn mát! Mình hờn mát với mình… còn hơn là làm thinh! Trời ơi mưa buồn quá..

Me Sài Gòn rụng lá, mưa rụng lá nhiều thêm! Đường Duy Tân chắc quên những đôi nhân tình cũ?

Ờ nhỉ mà ai nhớ người đang đi trong mưa? Chuyến vượt biên bao giờ, không bao giờ đến bến!

Những lời tình tự hẹn… tất cả thành mưa rồi? Chờ chờ hoài một người không về cho thấy mặt!

… thì mưa bay vào mắt chớ biết bay vào đâu!

*

Sài Gòn nhiều nhà lầu. Nhiều nhà không có mái… Anh ơi buồn em trải che mưa cây sầu riêng…

Ước chi có anh bên hứng em mưa trên tóc! Ước chi em được khóc trên bờ vai cố nhân…

Sài Gòn đang vào Xuân, mưa phùn từ hôm Tết. Chuông Nhà Thờ ngân mệt… bây giờ nhường gió mưa!

Trần Vấn Lệ

(9:17am, 02.02.2023)

Read Full Post »

Trần Vấn Lệ

.

Ngày Cuối Tháng Chạp

​.
Trời trong xanh biếc sắp ra Giêng

em dễ thương ghê vẫn diu hiền

nắng mới làm em hồng má thắm

hoa cười em cái miệng thêm duyên…

.


Mở bài thơ mới cho em, đó

Em chẳng chê thơ quá đỗi thường

Ờ nhỉ thơ anh đâu có tệ

vì em…, anh chỉ nói yêu thương!
.

Hai đứa tôi đang chào tháng Chạp

chào: “đưa người không đưa sang sông…”

Em ơi hãy ngó khu rừng biếc

hãy ngó dòng sông nước rất trong…

.


Có thể vội vàng tôi thiếu chữ

nhưng thơ như thế có ai ngờ?

Thâm Tâm, tôi nhắc và ba chút

Tống Biệt Hành nghe thế đủ chưa?
.

Ờ nhỉ nếu đừng Chinh-Chiến-

Hậnchúng mình đâu có lúc nao nao?

Sáng dìu em bước lên đồi cỏ

chợt nhớ Quê Hương, muốn nghẹn ngào!

.

Tôi nắm áo em hôn chút gió

Tôi cầm lược chải tóc em bay

Tôi ôm trời được tôi ôm siết

Ôm cả Sài Gòn buổi sáng nay!

.
Nắng Lạnh

.
Mùa Đông Mỹ…là tuyết!

Mùa Đông Mỹ…là mưa

Thỉnh thoảng nắng lưa thưa

Mịt mờ thường sáu tháng!

.
Mùa Đông Mỹ trống vắng

Nắng không ấm mùa Đông!

Nước lạnh quá đóng băng

Sông lạnh quá hẹp lại…


Biển thì như chiếu trải

Rộng không biết tới đâu

Biển không phải biển dâu

Biển cũng không biển lận!
.

Mùa Đông Mỹ màu trắng

Trắng như núi bạc tình

Trắng trắng bạch rừng xanh

Trắng…mắt nhìn trắng lạnh!


Mùa Đông thèm bên cạnh

có con mèo nằm kề

có con chó xun xoe

có con chim đứng hót…

.
Những người không Tổ Quốc

Không ai thích mùa Đông

nhưng nhìn ra cánh đồng

thấy mênh mông hiu quạnh…


Nắng có mà nắng lạnh


Trần Vấn Lệ

Read Full Post »

Một Ngày Một Năm Một Cạn

Trần Vấn Lệ

Một Ngày Một Năm Một Cạn

…khi bài này tới em, Sinh Nhật anh đã cạn, thêm lon bia uống nán, em à…còn lon không…

Nắng ở bên kia sông / thay bằng hàng đèn điện, Sinh Nhật anh lưu luyến / còn cái ánh hoàng hôn!

Anh nhớ em, anh thương / đếm đi từng sợi tóc!  Em có nghĩ Hạnh Phúc / nếu lòng anh biết bay…

Ôi là lá trên cây!  Ôi là mây trên núi!  Ôi là lượn sóng đuổi / bao lượn sóng về em?

Anh nhớ em, nhớ thêm!  Anh yêu em không bớt!  Không có thể chia sớt / tình anh, tình em, nha!

Những con chim bay qua / từng mái nhà, về tổ / chim làm anh xấu hổ, bao năm anh chưa về…

Anh nhìn ra  bụi tre.  Tre ở đây đẹp lắm!  Anh nhìn con đường vắng…thấy em đang đường làng…

…lạc ngựa rung vang vang…anh tàn rồi tuổi cũ, em cho anh quá đủ: “Mừng Anh Ngày Dễ Thương!”.

Ơi em là Quê Hương…đừng bao giờ Cố Quận!  Anh muốn nhìn em xắn / ống quần đi đường mưa…

Anh muốn về ngày xưa / khi em mười bảy tuổi / tóc em choàng con suối, hoa quỳ anh thả trôi!

Hoa quỳ, hương hay hơi / anh thở chừ, em nhỉ?  Khi không mà Thiên Lý!  Khi không mà Thiên Thu!

Anh nhìn đôi bồ câu / chạm đầu, mà lệ ứa…Em!  Tình Yêu, thương nhớ, từng sợi tóc, rưng rưng…Trần Vấn Lệ

Read Full Post »

Thư Không Dán Tem

Trần Vấn Lệ

.

Có bao giờ em lạnh hơn bây giờ không em?

Anh biết có hỏi thêm…thì em cũng im lặng!

.

Cả thành phố không nắng.  Tuyết tuyết phủ khắp rừng…

Mưa…Trời mưa rưng rưng, giống mưa phùn ở Huế!

.

Con sông Hương đầy lệ, nó biết nó về đâu.

Bài thơ rồi, mấy câu, không viết thêm nữa được!

.

(Khi không anh dừng bước ngay trong lúc trời mưa

Khi không có bài thơ, gửi cho em chi vậy?)

Read Full Post »

Bóng Nhạt Thời Gian

Trần Vấn Lệ

Tranh Van Gogh

Bóng Nhạt Thời Gian

.

Tháng Mười, ai cũng đợi, đã tới, đã đi rồi! 

Không có một nụ cười / nào mà nó để lại!

Tháng Mười như thế mãi / biết đã bao năm qua!

Một thế hệ đã già…Thế hệ sau đang xế…

Không trách tàu hỏa trễ / vì còn nằm ở ga!

  Đổ tội:  dịch thôi mà!  Chen nhau, lây, khổ lắm!

Máy bay cũng bị cấm, sợ dịch bay tứ tung!

Tàu thủy, chậm vô cùng, thêm bão bùng, càng chậm!

Tháng Mười…tay không nắm…là bởi chân đã lìa! 

Đưa người…qua bên kia / sông Nại Hà, xa lắc…

Tháng Mười tháng-nước-mắt…hai ngàn trẻ mồ côi!

Tháng Mười nhắc nhỡ hoài / một Phi Nhung dang dở!


Người đi và kẻ ở…mà đường nhỏ, hoang vu; mà đường lớn, mịt mù…không ai thấy ai nữa!


Thấy thì sẽ nói nhớ!  May mà…tháng Mười quên! 

Nó chỉ là cái tên:  Tháng Mười Quên Đi Nhé!


Bao nhiêu lòng Cha Mẹ / tháng Mười vẫn bao la!

Tháng Mười Một hít hà…cuối năm, trời rét ngọt!

Cuối năm trời rét ngọt, lá vàng còn sót bay!  Tôi vừa ngửa bàn tay, hứng, bỗng đầy nước mắt…


Sương rơi đằng trước mặt.  Tuyết giăng giăng đầu non…Có người Mẹ bồng con mái tóc buồn như liễu…

.

Óng Ánh Hạt Sương Mai

.

“Tình Yêu giống như hạt sương mai sáng sớm,đứng xa nhìn cứ tưởng hạt kim cương,đến gần thì té ra là giọt nước mắt!”
*
Một tháng là một tháng trời,

thư đi,  mong chớ một lời hồi âm!


Cảm ơn ngày tháng lặng câm

không mưa, không gió, âm thầm thời gian!

Cảm ơn luôn chữ Đá Vàng

Kim Bằng óng ánh như làn suơng mai!

Dĩ nhiên sương chẳng đọng hoài

Nụ hoa mấy giọt vì ai cũng tình!


Vườn tôi, tôi rất thích nhìn

mỗi ban mai thấy bình minh hiện về

sương như ngọc bích trời khoe

tôi nâng niu bỗng không dè vỡ tan!

Cảm ơn hai chữ Đá Vàng

Hạt sương đã hóa hai hàng lệ sương!

.


Bỏ Phố Về Quê

.


Nắng không phải là lửa

sao nóng đến vàng cây?

Từng con chim vụt bay

vào công viên, bay tiếp!


Nắng quá mưa không kịp

năm sáu tháng nay rồi

dịch bệnh từ khắp nơi

về tuôn ra quốc lộ…


Có người thì đi bộ

tay xách với nách mang

Có người thì vội vàng

cỡi xe máy xe gió…


Hãy ngó ra ngoài ngõ

nắng xám hết hoa kìa

màu cỏ như sẻ chia

cái màu xám buồn thảm!


Thơ từng ngày u ám

Nắng từng ngày nồng nàn..

.Chữ viết mới thẳng hàng

sao bắt đầu cong quẹo?


Thật không gì dễ chịu

cả cái gì dễ thương!

Tưởng sáng nay hoa hường

nở mà tìm không thấy…

Việt Nam mình đang chạy

liệu có vượt thời gian

để đêm nay sao vàng lấp lánh trên đầu núi?

Buồn lắm chớ câu hỏi

tràng giang trôi lê thê

người bỏ phố đi về

về lại quê…thất thểu!


.

Read Full Post »

Trần Vấn Lệ

Em mặc áo xanh, anh nhớ Má
xách một buồng cau đi trong vườn
xách cả buổi chiều đi rất vội
về khoe với Ngoại kịp… hoàng hôn!

Dành cho đôi má em chừng đó
trọn tấm lòng anh ở cuối trời
Muôn năm có một Ngày Nhung Nhớ
mãi mãi muôn năm Chỉ Một Người!

Em mặc áo xanh ngày rất mộng
rất là mơ mà cũng rất thơ
Nụ hôn trên má hồng chưa đủ
hôn cổ em nha ba ngấn chờ…

Chiều ở núi cao sương xuống thấp
Valentine nhìn ngôi sao xa
trăng non cũng mọc chào Năm Mới
anh nói chào em Trăng Nở Hoa!

Thầm thỉ mình anh Ngày Lễ Tình
Tưởng người yêu mặc áo mơ xanh
Mở chồng thơ cũ Còn Nguyên Vẹn
Em với Anh tình Em Với Anh!

Read Full Post »

Cõi Người Ta Một Sớm Mai

Trần Vấn Lệ
.
Cõi Người Ta Một Sớm Mai
.
Hôm nay Ngày Mở Cửa…sau hai tháng-nghỉ-chơi…không phải là ngày vui!  Không là ngày Nguyên Đán!
Lòng người ai cũng nản, không nét mặt hân hoan, cũng bởi cái khẩu trang vẫn còn che nửa mặt!

(more…)

Read Full Post »

Trần Vấn Lệ
.
Cây Hoa Đào Ở Bên Hàng Xóm
.
Sáng sớm còn mưa mà đã tạnh…
mà trời rất lạnh dẫu tàn Xuân.
Cây hoa đào ở bên hàng xóm
vài nụ hé cười như mỹ nhân!
.
Tôi nghĩ tới em, yêu quý nhất
chắc là nhắm mắt ngủ đang ngon?
Tôi thì xếp lại mền chăn gối
hơi ấm cô liêu có chút buồn…
.
Tôi thở ra hơi, hơi lạnh buốt
tôi nhìn khói tỏa tự tim ra
biết mình vẫn sống khi virus
nằm trên chai bia Corona!
.
Tôi sẽ uống bia chơi, chút nữa
mời con mèo cũng uống cho vui!
Ngoài đường im ắng không xe cộ
đời cách ly buồn nén có hơi…
.
Cái phone câm nín hai tuần lễ
rồi sẽ câm hoài, hết dịch chăng?
Tổng Thống nhiều ngày bơn bớt tweet
Bạn bè tất cả đã ngưng thăm!
.
Mà thăm chi nữa dù chi nữa
sống thác bây giờ lạc lõng thôi.
Ca sĩ Thái Thanh ngừng tiếng hát
Mới đây…lạnh lẽo bụi nhang rơi!
.
Trời chắc thôi mưa, nắng sẽ về
và chim sẻ đậu oặt nhành tre
và bồ câu đậu cho đen ngói
em trở mình, nha!  Trong giấc khuya…
.
Sáng Mù Sương
.
Không lẽ nắng chỉ vài ba bữa trước?
Hôm nay trời mù…
Không lẽ mùa Thu?
Hỏi bồ câu.  Không thấy bồ câu.
Hỏi chim sẻ không một con chim sẻ.
Thêm một ngày giới nghiêm bạn bè không ghé
Mà mình cũng không thăm được bạn bè!
.
Ngó ra đường.  Không một chiếc xe.
Xe lấy rác, cuối tuần, ngưng, nghỉ.
Xe bus thì có chạy, bớt phiên…
Thành phố giới nghiêm!
Thành phố giới nghiêm!
Con mèo mở mắt ra rồi nằm im, ngủ tiếp
.
Mở trang báo thấy nhiều hình xác chết.
Đưa lên xe đông lạnh.  Lạnh lùng.
Thời đại dịch không nhang không bông.
Chuông Nhà Thờ cũng không lưng chừng đếm giọt.
Thôi hiểu rồi vì sao chim không hót…
Và buồn ơi những lời mặn, ngọt
Ai cũng che trong cái khẩu trang!
.
Tôi nhớ nắng, nắng vàng, nắng tím…
Nhớ nắng hồng trên má giai nhân
Nhớ nắng xanh nhăn nhăn nếp quần
Quần Mỹ A, áo dài Mã Châu, cái khăn nâu Bảo Lộc!
Buồn đến nỗi không nghe tiếng khóc
Buồn ra sao để giải nghĩa chữ Buồn?
.
Sáng mù sương. 
    Tôi ngó sáng mù sương.
          Chưa có nắng 
              nên buồn không óng ánh…
..
Chim Chèo Bẻo
.
Có con chim xanh bay len lách vườn cây thấp.
Tôi với em ngồi nấp để nhìn con chim bay…
.
Một con chim không hai, nó bay tìm gì vậy?
Đôi mắt em nhấp nháy, em nắm chặt tay anh…
.
Sợ anh thành chim xanh bay đi cho em kiếm?
Em sẽ thành chim hiếm bay bay đi tìm anh?
.
Chỉ vì con chim xanh, tôi nghĩ điều ngồ ngộ
Tự thấy lòng xấu hổ…nếu đời mình cô đơn!
.
Nếu mà trời đầy sương mờ đi hết nhân ảnh
Đứa nào sẽ thật lạnh, đứa nào nhớ đứa nào?
.
Tôi thấy mắt em chao, giọt lệ buồn lóng lánh…
*
Chiều đó trời bỗng lạnh.  Chúng tôi rời khỏi vườn
Về, Ngoại đang nấu cơm, kể chuyện hai đứa thấy…
.
Ngoại nói con chim ấy, chim chèo bẻo đó con!
Rồi Ngoại ghé mặt hôn trán của cháu Ngoại trước.
.
Tôi xoay lưng trở bước ngó ra vườn.  Chim bay.
Từ hôm đó đến nay, tôi biết chim chèo bẻo…
.
Mỗi lần thấy hoa héo, tôi nhớ em biết bao!
Tôi ngó trời thật cao.  Tôi nhớ vườn cây thấp.
.
Nhớ chỗ hai đứa nấp.  
Nhớ quá chừng.  Quê Hương!
Ở đây cũng có vườn không có chim chèo bẻo!
.
Thơ Giữa Thời Xuân Thu Bỡ Ngỡ
.
Nhiều lúc thấy lòng như Thanh Xuân
Nhiều khi không thấy cõi Dương Trần
Vẫn còn trăng hiện bên hàng xóm
Sao vắng hoe hoài ai mỹ nhân?
.
Cầm chốt bài thơ tìm chữ thảo
Khi mà mở được thấy tràng giang
Thấy sương Thu chải đầu dương liễu
Thấy tịch nhiên buồn con sóng ngang…
.
Có thể bên kia là tịch mịch?
Có thể chuông ngân tiếng buổi chiều?
Có thể bầy cò đi kiếm ổ
Sót lại trên đồng sao liêu xiêu?
.
Cũng thấy có khi là đứa nhỏ
Bay mô rồi mấy chỏm ngày xưa?
Nhớ Thầy Cô bạc chòm mây bạc
Phấn bụi bay màu tóc phất phơ…
.
Đó lúc lòng Xuân là tuổi dại
Hay trăng hàng xóm hiện nguyên hình?
Lách lau Vũ Hán mây nằm rạp
Hoàng Hạc mấy lầu cũng vắng tanh?
.
Bạn bè đứa ở vùng Nam Hải
Đứa tận Tây Giang, đều mịt mù
Không ai kề vai cùng sánh bước
Ta hồn nhiên chăng Thời Xuân Thu?
.
Trần Vấn Lệ

Read Full Post »

Gõ Nhịp Mà Ca

Trần Vấn Lệ
.
Ngày Tết đồng nghĩa với Ngày Xuân
Từ đêm trừ tịch dẫu không trăng
Em là Ánh Sáng Bình Minh Mới
Soi rọi đời anh suốt cả năm!
Hãy nói với nhau như tuyên truyền
Hãy chúc cho nhau đời bình yên
Hãy coi quá khứ là năm ngoái
Năm Mới bắt đầu lại cái Duyên!
Năm Mới em chờ anh có thơ
Thưa em, thì đó Sự Mong Chờ
Trước em đang có bình hoa nở
Mỗi nụ hoa là một Ước Mơ!
Em là Valentine không tuyệt vọng
Anh là Roméo dong ngựa về
Đường Xuân hoa nở chào Năm Mới
Mình nhẹ nhàng đi những bước đi…
Mình nhẹ nhàng đi vào cõi Mộng
Anh nhẹ nhàng nâng em, mình bay
Không có tuơng lai đời bất định
mà vì ngày Tết bữa hôm nay…
Xưa, Vũ Hoàng Chương từng gõ nhịp (*)
Hồn thơ vô tận cõi vô thường
Thì mình cũng thế, đang bay tiếp
Lịch sử không là chỉ một trang!
———
(*) Thơ Vũ Hoàng Chương:
Trên đà tốc độ siêu thanh ấy
Gõ nhịp mà ca thiên nhất phương!

Read Full Post »

Older Posts »