.Trần Vấn Lệ
.
Phải Chi Có Một Hành Lang Gió Tôi Thả Hồn Bay Áo Học Trò
.
Hôm nay u ám. Ngày không nắng. Chắc chẳng mưa đâu! Trời chỉ buồn. Mình nhớ người ta thương đứt ruột. Ruột nào không đứt hỡi Quê Hương?
Ai nói nắng mưa là cái bệnh? Ai nói tương tư người nhớ người? Ai vẽ Tương Giang dài một dãi, đầu sông cuối bãi bóng mây trôi…
Trời không có nắng, ngày không sáng. Trời chẳng mưa nên gió dịu dàng…Ai thoáng qua kìa nơi cuối ngõ. Ai xinh như thể áo mơ vàng…
Tôi nhớ làm sao những đóa quỳ…quỳ bên bờ suối tiễn tôi đi…Các em trường Nữ xưa đâu mất? Đời đổi tìm ai cũng biệt ly!
Đời đổi từ khi em lấy chồng…Rồi thêm lần đổi, nát non sông. Chừ không mưa nắng mà u ám. Tôi nhớ em, thương lắm…má hồng…
Em ạ bài thơ này lạ nhé…Nhớ em tôi thả tứ lang thang. Thả thêm cái ý vào con mắt. Thả mực vào nghiên viết chữ Nàng!
Nàng dễ thương hay nàng dễ ghét? Đời có khi vui cũng có buồn…Đã lạc vận rồi, trăng có biết? Tôi buồn nghe buốt buổi mai sương…
Thơ lạc vận vì em đó nhé! Một ngày không nắng cũng không mưa. Phải chi có một hành lang gió tôi thả hồn bay áo học trò…
Trần Vấn Lệ
.
CÁO TỊNH THỊ CHÚNG
Rất biết ơn ai đó, gửi tôi email này
Tôi chép lại, chuyền tay, gửi đi cho bằng hữu
Chúng tôi, thành phần cựu còn tỉnh táo, bình yên
Xin coi như cái Duyên, chúng ta còn ràng buộc…
Những cái gì không thuộc tuổi chúng ta, thì, quên!
Những cái gì là Duyên, cầu mong Duyên nồng thắm!
Trần Vấn Lệ
*
Lúc Về Già…
1-Lúc về già mình sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng còn khoẻ, còn sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên.
Lúc về già mình sẽ không tham gia hội đoàn hay bất cứ công việc gì liên quan đến chính quyền. Không phải mình thiếu trách nhiệm, chỉ đơn giản vì thời điểm đó sức khỏe, trí tuệ xuống dốc rồi, tụi trẻ nó làm giỏi hơn. Đầu hai thứ tóc đi tranh việc với một đứa nó làm tốt hơn mình là sao?
2-Lúc về già mình sẽ không bao giờ đến cơ quan cũ nếu như chưa nhận được một lời mời trân trọng, vào những dịp đặc biệt…
Nếu đến mình cũng chỉ cúi đầu lễ phép chào lớp trẻ rồi chuyện phiếm với đồng niên, đồng nghiệp. Mình phải tự dặn mình rằng có nói gì chúng cũng chẳng nghe, vì mọi điều mình nói đã lỗi thời, cho dù bên dưới chúng chăm chú nhìn, đầu gật gật, rồi vỗ tay rất dài. Và dĩ nhiên chúng nó có báo cáo báo cò mình cũng chẳng nên quan tâm, tò mò tìm hiểu, vì đã lâu mình không cập nhật hay update, đâu còn hiểu được thời thế.
3-Lúc về già mình sẽ không sống chung với bất cứ đứa nào, chỉ sống với…người-bạn-đời. Nếu cứ thương con cái, sống với chúng nó thể nào cũng đến lúc mình ở trọ trong chính ngôi nhà của mình. Con không có tiền mua nhà thì thuê, không đủ tiền thuê mình hỗ trợ, quyết không ở chung, trai gái dâu rể gì cũng vậy hết, một tuần đến thăm nhau một lần vào ngày cuối tuần là đủ.
4-Lúc về già… rất già, mình sẽ phải đặt chỗ ở một trung tâm dưỡng lão nào đó. Tiền ít ở chỗ xoàng, tiền nhiều ở chỗ tươm. Chọn trung tâm có chăm sóc y tế tốt để không bắt con cháu phục dịch lúc yếu đau. Chúng nó còn phải đi làm. Lúc đi về phía bên kia mặt trời cũng tại trung tâm luôn. Con cháu chỉ cần đến nhà tang lễ làm thủ tục theo nghi thức, không khóc cũng không sao, vui càng tốt. Chẳng có lý do gì để khóc. Đó là quy luật của tạo hoá. Bất cứ cái gì tồn tại nguyên vẹn lâu quá chỉ tổ làm cho xã hội trì trệ.
5-Lúc về già mình sẽ chỉ nói hai chữ “ngày xưa” (đúng hơn là những câu chuyện hoài niệm) với bạn đồng niên, tuyệt đối không nói với lũ trẻ, vì chúng sẽ cho mình bị dở hơi. Với tụi trẻ chỉ nói “ngày mai” và chỉ trả lời khi chúng hỏi. Kinh nghiệm và vốn sống (mà nhiều người cho là báu vật) đối với mình khi đó chỉ để chiêm nghiệm. Cùng lắm là biến nó thành những câu chuyện trào phúng để tự cười cợt mình, cũng chẳng làm ai bực mình.
.
Thơ Vô Tự
Bạn khuyên tôi thôi đừng làm thơ cho quá khứ, chúng ta đâu mắc nợ trong những ngày sống còn!
Khi liền lạc nước non, người ta hứa nhiều lắm, chúng ta nghe đã thấm, chúng ta chờ ngày mai…
Chúng ta đặt lên vai cái cây cuốc buổi sáng. Chúng ta thật lãng mạn tin người và yêu người…
Chúng ta nghĩ đổi đời thì vết thương khép miệng. Chúng ta lấy thương mến để bỏ qua hận thù.
Chúng ta xếp lá cờ cất vào ngăn kỷ niệm…Chúng ta quên chiều tím bà mẹ già mong con…
Chắc chắn Tương Lai còn. Chúng ta vui vẻ đợi…Người thắng không nói dối! Một tháng sẽ trôi qua…
…và, chúng ta…bỗng già! Già đầu như con nít, nghe thơ như lũ vịt nghe sấm giữa cánh đồng!
Quả thật tôi đau lòng mà làm thơ-quá-khứ! Thơ tôi: Thơ Vô Tự! Lịch Sử đó, Vô Tình!
Bạn ơi, lũ chúng mình…lạc loài đi tứ xứ, bị Quê Hương ruồng bỏ, bị giống nòi khinh khi! (*)
Bạn ơi, tôi nói gì? Vũ Hoàng Chương nói chứ! Trần Bình Trọng từ bỏ Vương đất Bắc, vì sao?
Lâu quá chưa thấy anh về thăm VN anh Lệ ơi !
Coi như… chưa lâu hơn!
Vậy nhé, Thu Hồng!
Thơ anh Lệ lúc nào cũng bãng lãng như khói như sương.
Cảm ơn HDThanh
Chúc HDThanh vui mùa Hạ đỏ…
Mỗi một đề tựa đọc xong là Bếp nghe như có mình trong đó, Bếp cũng là thành phần “cựu” còn lại đây Trần thi nhân ơi,
“Rất biết ơn ai đó, gửi tôi email này
Tôi chép lại, chuyền tay, gửi đi cho bằng hữu
Chúng tôi, thành phần cựu còn tỉnh táo, bình yên
Xin coi như cái Duyên, chúng ta còn ràng buộc…
Những cái gì không thuộc tuổi chúng ta, thì, quên!
Những cái gì là Duyên, cầu mong Duyên nồng thắm!”
Ước mong có hành lang gió thật sự để đem những lời thơ của anh đến những ai còn một tấm lòng dành cho tình người, tình quê hương.
Lâu lắm tôi đọc hai câu của Diễm Châu, hôm nay tôi xin chép đây để Ngọc Nga đọc với nha:
Chị về đây với người ta
Một hành lang rộng buồn da diết buồn!
Tôi, và chắc ai cũng đồng ý:
Vui chỉ là thoáng chốc, buồn cứ kéo dài…
Tôi cảm ơn Ngọc Nga đã góp ý.
CÁO TỊNH THỊ CHÚNG
Rất biết ơn ai đó, gửi tôi email này
Tôi chép lại, chuyền tay, gửi đi cho bằng hữu
Chúng tôi, thành phần cựu còn tỉnh táo, bình yên
Xin coi như cái Duyên, chúng ta còn ràng buộc…
Những cái gì không thuộc tuổi chúng ta, thì, quên!
Những cái gì là Duyên, cầu mong Duyên nồng thắm!
Trần Vấn Lệ
Thời xưa có Trọng Bình Trần
“Thà làm Nam quỷ, chẳng lòng Bắc vương”
Thời nay tên hệt y choang?
Thà lòng vương Bắc, không làm quỷ Nam!
BUỒN!!
“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia”
Cuốc kêu tha thiết quốc gia,
Cuốc kêu khắc khoải đâu là nước non?
Cuốc kêu nghe thật xót thương!
[“Thơ Vô Tự” Hữu Tự
Hữu Tự Thơ Vô Thơ]
Thân chúc đại huynh sức khỏe và an lạc trong mùa Phật Đản. Và không quên cảm ơn quynh đã cho thưởng thức những bài văn thơ hay.
Mô Phật!
Chúc Rong Biển Thân Tâm An Lạc
Đọc thơ anh không phải đọc với tâm thế đọc thông thường mà chính là những hồi quang từ trái tim đến trái tim.
Xin tha lỗi cho tôi!
Thơ anh Lệ thật lãng mạn, hay vô cùng.
Không dám nhận, thưa An Huu!
Phật đản an bình anh Trần Vấn Lệ ơi.
Cảm ơn Khungcuahep. Mong được thế, cho hết thảy mọi người, chúng sinh.
Khung cửa dù hẹp mấy, một cành sen nở hương vẫn bay vào ngào ngạt, xin nhận nha!
Thơ lạc vận theo tự nhận xét của tác giả, nhưng vẫn bay bỗng và đầy sáng tạo.
Lạc vận thiệt đó. Có bắt đền mà chưa được đền. Cảm ơn người có lòng dễ thương dám xí xóa lỗi lầm cho tg.
Thơ vô tự mà ý tứ mênh mông.
Tại vì…vô tự
giống như không gian vậy, vô cùng – vô biên – vô hạn…
Mong không vô cảm.
Cảm ơn lắm đã có một cái nhìn…
1/Không Nắng không Mưa VẪN BUỒN!Buồn vì bởi Nghĩ mà thương Má Hồng?Đổi đời lần đi LẤY CHỒNG!Đổi lần nữa NÁT NON SÔNG Nặng Buồn!Buồn nghe lạnh buốt MAI SƯƠNG…Buồn THƠ LẠC VẬN Buồn Vương chữ Nàng!Con Mắt Buồn ƯỚC HÀNH LANG…Có gió bay theo Áo Trắng học trò…2/PHẢI DUYÊN nồng thắm thì MƠ…KHÔNG DUYÊN Chẳng buộc TÓC TƠ Thêm Buồn?3/LÚC VỀ GIÀ Cần Người THƯƠNG…Bạn ĐỜI bên cạnh trông nom YÊU MÌNH?Được NHƯ Ý -PHÚC THIỆT TÌNH?Lỡ THÂN ĐƠN CHIẾC-Một mình mình LO…{Nghe-Tưởng…KHỔ THIỆT!!!}
vô Duyên sao khéo gây kỳ ngộ?
trái Nợ xui chi gặp gỡ này!
(Thơ của Tú Hoa thấy nơi trang đầu cuốn tiểu thuyết Bến Mộng, xưa lắm…)