Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Mười, 2015

Cơn trường mộng

Lê Phương Châu

image002

  • CƠN TRƯỜNG MỘNG
    .
    con đường nào đi qua
    dăm hàng cây bỡ ngỡ
    ngọn gió nào ru ta
    đưa người về sáng sớm
    trang thơ mùi mực thơm
    màu biển xanh ngọc bích
    hoa sóng viền hổ phách
    ngủ vùi ngàn năm sau
    dù người về hôm nay
    hay người về hôm mai
    dấu xưa còn mộng mị
    hơi ấm còn run tay
    dòng sông xưa ngái ngủ
    đất ngỏ lời trối trăn
    đổi thay dày hốc mắt
    trên nhánh đời tối đen
    ngoài kia mưa nặng hạt
    chẻ nổi buồn sóng giăng
    qua rồi cơn trường mộng
    qua rồi đời lưu vong
    bay xa trang lịch sử
    lặng yên – vĩnh cửu – hôm nay !!!
    hỷ kiến am tháng 7.2015
    .
    MƠ HỒ
    .
    dấu in nhịp bước thanh xuân
    sắc màu tơ tưởng trắng tầng mây hoang
    vút bay cánh vạc đa đoan
    gieo mình vũ khúc chập chờn cố tri
    giật mình cơn mộng viễn ly
    ấm tờ thư nát/hồ nghi vô tình
    một vòng huyền thoại chông chênh
    bồi thêm chút nhớ liệm mình đêm qua
    xoa tay rỗng tuếch nhạt nhoà !
  • CHÀO TÔI BUỔI SÁNG
    .
    nghĩ cho cùng phận số
    tóc bạc trắng đêm qua
    đò ngang chiều thu quên ngó lại
    nụ tầm xuân độc ẩm hiu hiu
    câu giã từ ngắt vội
    lá vàng rơi rơi
    đất đai bung mình ngã sấp
    mai kia lùi xa, thật xa
    quên bẵng đường ra
    trang thơ bén lửa
    mặt hồ đóng băng
    miếu đền khép cửa
    máu huyết đóng băng
    chạm khúc đơn âm mông quạnh
    nhướn mắt nhìn về phía tây
    cánh diều hâu đục ngầu giai điệu
    gồng mình cánh cửa mở toang
    chạm ngõ đường ra, mây tàn thu thắt bím.
    hỷ kiến am tháng 7.2015
    ;
    TÌNH XA
    .
    tình tinh khiết sao lòng như đá tảng
    trời trong veo sao tình vỡ vô tư
    ta thở than biển lạnh phủ chân người
    hoa bất chợt rụng hiên nhà sáng sớm
    để gót người xa mãi mãi thiên thu !
    hỷ kiến am tháng 7.2015
    .
    MÙ KHƠI
    .
    mênh mông cát bụi xây đời
    mê hồn oan trái trút mù khơi
    tay còn nắm cỏ linh đơn dược
    trổ lộc hoà thanh âm âm rơi
    trầm hương xông toả chơi vơi
  • vỡ tiếng oà vang vỡ bóng cười
    đồi sim nhuộm bóng mây hồng lĩnh
    trường ca nguyệt khúc tuyệt vời
    kẻ sỉ si tình nhặt đốm không
    bình yên nở rộ cánh sen hồng
    giấc mơ chấp vá đêm đồng loã
    mai này óng ả cánh hoa v

 

(more…)

Read Full Post »

Giọt lệ thu

.Khê Kinh Kha

GIỌT LỆ THU
Nhạc & Lời Khê Kinh Kha
Danh ca Ánh Tuyết trình bày

(more…)

Read Full Post »

Trần Thoại Nguyên

hqdefault

Tặng Sư cô Thích Nữ Liên Thanh

Sư cô Thích Nữ Liên Thanh (tức là bác sĩ NGUYỄN THỊ KIM ANH) là một Con Người nhưng đến với cuộc đời bằng tiếng khóc của một hài nhi nơi miếu hoang giữa những ngày đạn bom chiến tranh khốc liệt trên quê hương Quảng Trị,được một Sư cô mang về chùa nuôi dưỡng,cho ăn học bằng của bá tánh và đã lớn lên trở thành một Sư Nữ với tâm nguyện làm một Bác sĩ cứu người.Ôi một Con Người có số phận bi thảm tưởng đã không còn sống trên đời,nhưng kỳ diệu thay, nơi cửa Chùa cơm Phật, Sư Nữ đã lớn lên thành một Con Người giàu từ tâm, có tấm lòng từ bi hỉ xả,quảng đại bao dung thật đáng kính,đã và đang cống hiến một cách hết sức hiệu quả những kiến thức cũng như chính sức lực của mình để tạo nên một cõi yêu thương – Chùa Long Bửu tỉnh Bình Dương và bệnh viện Nhân đạo Long Bửu cho người nghèo (khám,điều trị,thuốc men và cơm ăn hoàn toàn miễn phí) – nơi mà bây giờ có nhiều tổ chức và cá nhân trong và ngoài nước đã cùng cầm tay nhau góp phần mang lại hạnh phúc cho chúng sinh nghèo khổ.
Trần Thoại Nguyên vô cùng cảm kích,ái mộ và xin có thơ tặng Sư Nữ:

.

Hạt nhân rơi đất Phật
Gặp mưa nắng duyên lành
Thành cây xanh quả mật
Cho mùa vàng chúng sinh.

Người đến bằng tiếng khóc
Một hài nhi,miếu hoang.
Từ đạn bom thảm khốc
Hóa “cô tiên” dịu dàng!

Lớn lên bằng cơm Phật
Hồn róc rách tiếng kinh
Thương đời biển nước mắt
Cầm tay cứu dân mình!

Lòng Từ Bi Hỉ Xả
Ôi! Thích Nữ Liên Thanh
Hạnh nguyện thành chánh quả
Như Bồ Tát hiện minh!

Tôi tụng ca Sư Nữ
Đẹp tâm tình hiến dâng.
Chùa Long Bửu Phật độ
Sáng lừng ánh Quan Âm!

 

(more…)

Read Full Post »

Mấy bài thơ mới

Cao Quảng Văn

mua-thu-vang

BƯỚC MÙA TÔI

 

Nhịp đập của đời dội vào

thơ dội vào tim vào mắt (more…)

Read Full Post »

Bên bờ ủi an

Phan Thanh Cương
bai-bien-dong-chau-thai-binh (1)
.
cũng từ gạn đục khơi trong
chị tôi sót lại bên giòng thời gian
sang thu gặp mỗi thu vàng
qua đông mưa xuống lỡ làng cánh hoa

(more…)

Read Full Post »

  • Đỗ Hồng Ngọc
    (Vài cảm nghĩ khi đọc Cuối Cùng của Võ Phiến, NXB Thế kỷ 21, 2009)
    Vo-phien-209x300
    .

    Cuối Cùng của Võ Phiến là sự Mộc Mạc.

    Suốt một đời người đeo đẳng văn chương chữ nghĩa, chẽ sợi tóc làm tư, lặn lội vào những nẻo u uẩn ngóc ngách của lòng người, bỗng dưng cuối cùng hiện ra trước mắt một vầng sáng: Mộc Mạc.

    Phải, Mộc Mạc. Đó là tựa của một bài Thơ đặt ở trang cuối cùng của cuốn Cuối Cùng, như một khép lại: Những hẹn hò từ nay khép lại. Thân nhẹ nhàng như mây… Chút nắng vàng giờ đây cũng vội… (Trịnh Công Sơn). Với tôi, Cuối Cùng là bài thơ, một bài thơ Thiền. Nhiều người tưởng Võ Phiến là một nhà văn, hóa ra ông là một nhà thơ. Đọc kỹ đi rồi thấy. Có người mắt tinh đời sớm nhận ra điều đó: “Võ Phiến là thi sĩ. Mà là thi sĩ của trần gian nữa. Dù có khi anh viết bằng văn xuôi”. (Đặng Tiến).

    Cuối Cùng của Võ Phiến là một tập sách trang nhã. Bìa cứng cổ điển. Nhưng bìa bọc ngoài lại là một mầu trời xanh và mây trắng với những cái bóng của Võ Phiến. Không phải hình, mà bóng. Một cái lõi, xưa cũ, cứng cáp bên trong; một cái vỏ, bay bỗng, tuyệt mù.. bên ngoài.

    Trang cuối không đánh số trang của Cuối Cùng như đã nói là một bài thơ. Mộc Mạc là tên bài thơ đó. Một sự trở về. Về với mộc mạc, với chân phác. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt (Trịnh Công Sơn). Chắc vậy rồi. Với Võ Phiến, chốn về đó là xóm là làng, có con trâu, con chó, con gà, đàn cò, lũ sẻ, bà con cô bác…

    Xưa từng có xóm có làng
    Bà con cô bác họ hàng gần xa
    Con trâu, con chó, con gà
    Đàn cò, lũ sẻ, đều là cố tri.
    (Mộc Mạc)

    “Đều là cố tri”. Họ thân thiết nhau quá, gần gũi nhau quá mà! Đi sao nỡ. Xa sao đành. Chẳng qua gặp thời thế thế thời thôi. Một người như Võ Phiến hẳn “chân bước đi mặt còn ngoảnh lại, từ cái mái nhà cái thềm nhà cho đến bụi cây khóm cỏ…:” (Quốc văn giáo khoa thư). Rứt sao ra.

    Rồi Võ Phiến viết tiếp sau khi ngậm ngùi nhớ những “cố tri” đó của mình:

    Múa may mãi chẳng ra gì
    Mỗi lâu thêm một cách ly rã rời.
    ( Mộc Mạc)

    Ra gì là ra gì? “Múa may” coi cũng được quá đó chứ! Mọi người đều nhìn nhận Võ Phiến, dù không nói ra mà ai cũng phải gật gù. Đông Hồ khen “nhất” miền Nam. Nguyễn Hiến Lê khen tùy bút sâu sắc, tự nhiên, dí dõm, đa dạng…Đặng Tiến bảo tác giả hàng đầu, Nguyễn Hưng Quốc kêu nhà văn của thế kỷ… Vậy mà múa may mãi chẳng ra gì sao? Tới bây giờ, nhớ Đêm xuân trăng sáng hay Thác đổ sau nhà của ông đọc từ hồi còn trẻ, tôi vẫn còn như nghe nhột nhột ở đùi trong…

    Tuyệt vời nhất ở hai chữ: mỗi lâu. Vừa mộc mạc vừa sâu thẳm. Sao lại “mỗi lâu”? Ấy là bởi ông đã đợi chờ, đã nghe ngóng, đã mong mỏi nó “rụp rụp” cho rồi, ai dè nó cứ dùng dằng dủng dẳng, bực cả mình. Rụp rụp như cái dao phay chặt thịt mà ông từng thấy ở một người đàn ông mặc áo thun, bán hủ tíu, quơ dao múa may mấy cái rồi rụp rụp ngon lành. Đầu này nó cứ đủng đỉnh, cứ lằng nhằng. Nó càng đủng đỉnh, càng lằng nhằng ông càng bẽn lẽn vì đã có đôi lần ông làm thơ “giã biệt” gởi cho “những người ở lại’ rồi, thế mà, chính ông lại ở lại. “Quê” quá chứ phải không? Nhưng mỗi lâu rồi thì sao? Thì, khổ thay, cứ mỗi lâu nó lại thêm một cách ly, rã rời! Cách ly? Rã rời? Ông thấy hình như mọi người đâu đó đã sẵn sàng cả rồi, hồi hộp chờ đợi cả rồi, vậy mà chuyện lại không tới. Tẻn tò, tản ra, xa dần, quên lãng… ? Tự ông, ông cảm thấy “ngượng ngập vu vơ”. Ngượng ngập. Vu vơ. Văn viết không ra, chỉ có thơ mới “nói lên” được: mỗi lâu thêm một cách ly rã rời…

    Thân tàn đất lạ chơi vơi
    Trông lên chỉ gặp bầu trời là quen.
    ( Mộc Mạc)

    Người ta thì gần đất xa trời, ông thì gần trời xa đất. Đất lạ, trời quen. Với người xa xứ “lạc loài đến đây” như ông thì cách ly với con trâu, con chó, con gà, đàn cò, lủ sẻ đã đành là khổ, mà cách ly với những thân tình càng khổ hơn: “Gần đây nhiều lần nghe những trao đổi tưng bừng về các hướng thơ văn cũ mới, bị không khí sôi nổi lôi cuốn mạnh, tôi xun xoe nhấp nhỏm. Bỗng chợt buồn, tặc lưỡi: Mình còn được bao nhiêu ngày tháng? Những chuyện … như thế… trên đời… ối dào! ( Người ơi người ở dài dài, tr45)”. Mãn Giác thiền sư chẳng đã từng than “Sự trục nhãn tiền quá/ Lão đầu tùng thượng lai…” đó sao? Còn “rã rời”. Làm sao mà không rã rời cơ chứ? Có cái gì gắn với cái gì đâu. Toàn tạm bợ, lắp ráp cả đó chứ. Ngũ uẩn giai không mà! Bài thơ “Cũng Hợp” –lại Thơ- mở đầu cho cuốn Cuối Cùng, ông chẳng bảo “lắp ráp” xài chơi, lâu ngày chầy tháng thấy “cũng hợp”, cũng OK. Rồi đến một lúc nghĩ hay là ta… ở lại trần gian luôn chừng nghìn năm nữa cũng được. Để rồi giật mình: đã lắp ráp thì hẳn có lúc phải rời ra. Một câu hỏi đặt ra: Lắp ráp để chi? Để “trưa nào cũng bay” ( tr 139) chớ chi. Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì rã. Rã rồi lại ráp không chừng. “Cả năm uẩn chúng quấy ta là thế” (Cũng Hợp). Võ Phiến hiện nguyên hình thành một… thiền sư!

    Dặn lòng lòng vẫn nao nao
    Ta đi mây ở, trưa nào cũng bay

    Nhưng thiền sư mà có cái chuyện dặn lòng này mới lạ! Dù sao thì cũng chỉ nao nao thôi. Nao nao khác với bừng bừng. Đó là khi ông nhìn những phút “ântình” của chim câu: “…cái đuôi con chim mái, vẹt qua một phía… “. Xong. Rồi bay. Trưa nào cũng bay. Ông thấy “nao nao”. Nao nao quá chớ. Nó đến nó đi hờ hững thản nhiên. Sao trời nỡ đọa đày nhau đến thế? (Cũng Hợp, tr 17).
    *
    Cái còn lại của một cốt cách : ít ỏi quá, mong manh quá”. (Hình bóng cũ, tr 32).
    Không đâu. Cái cốt cách ở đời của Võ Phiến theo tôi không ít ỏi quá, cũng chẳng mong manh quá. Nó đáng cho ta ngã mũ chào. Với một nụ cười tủm tỉm, hân hoan.

     

    Đỗ Hồng Ngọc

    (2010)
    ………..
    (*) Hình bóng cũ, Võ Phiến.

Read Full Post »

Mê Trần

Nguyễn Hoàn

561809049

 

Vừa thăm xong mẹ thằng bạn bước ra, trong đông đảo, ồn ào của sân bệnh viện ung bướu, tôi nghe có tiếng người gọi tên mình. Một bệnh nhân mặc đồ xanh lam của bệnh viện, dáng người nhỏ thó, ốm yếu, khuôn mặt tái xanh nhìn tôi đăm đăm rồi buộc miệng hỏi: “Hòa? Phải Hòa không?”. (more…)

Read Full Post »

Lối mưa qua một ngày

Lê Thy

love-676065-1371446412_500x0

em đi trong cơn mưa

mưa chưa đủ ướt tóc

mưa chỉ ướt một nỗi buồn (more…)

Read Full Post »

Phúc Âm Buồn

Nguyễn Hữu Khánh

 

kien truc nha tho tan dinh 2

 

Thục Uyên có cảm giác như buổi chiều xuống chậm hơn. Mới hơn 5 giờ Uyên đã thấy đói, và nàng lười biếng lót dạ bằng bữa ăn nhanh. Hôm nay là ngày cuối cùng nàng còn làm việc ở khách sạn này. Đứa con gái của chủ nhân vừa ra trường và họ muốn nó thay chỗ của nàng. (more…)

Read Full Post »

Bây giờ tháng mấy

Vũ Đình Huy
.
… Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em…
         … Anh đi tìm mùa Xuân trên đời…
       … Mùa Đông chết đi…rồi mùa Xuân…
       … Mắt em đẹp trời sao…cho mình thương nhớ nhau…..

(more…)

Read Full Post »

« Newer Posts - Older Posts »