Lê Phương Châu
-
CƠN TRƯỜNG MỘNG.con đường nào đi quadăm hàng cây bỡ ngỡngọn gió nào ru tađưa người về sáng sớmtrang thơ mùi mực thơmmàu biển xanh ngọc bíchhoa sóng viền hổ pháchngủ vùi ngàn năm saudù người về hôm nayhay người về hôm maidấu xưa còn mộng mịhơi ấm còn run taydòng sông xưa ngái ngủđất ngỏ lời trối trănđổi thay dày hốc mắttrên nhánh đời tối đenngoài kia mưa nặng hạtchẻ nổi buồn sóng giăngqua rồi cơn trường mộngqua rồi đời lưu vongbay xa trang lịch sửlặng yên – vĩnh cửu – hôm nay !!!hỷ kiến am tháng 7.2015.MƠ HỒ.dấu in nhịp bước thanh xuânsắc màu tơ tưởng trắng tầng mây hoangvút bay cánh vạc đa đoangieo mình vũ khúc chập chờn cố trigiật mình cơn mộng viễn lyấm tờ thư nát/hồ nghi vô tìnhmột vòng huyền thoại chông chênhbồi thêm chút nhớ liệm mình đêm quaxoa tay rỗng tuếch nhạt nhoà !
-
CHÀO TÔI BUỔI SÁNG.nghĩ cho cùng phận sốtóc bạc trắng đêm quađò ngang chiều thu quên ngó lạinụ tầm xuân độc ẩm hiu hiucâu giã từ ngắt vộilá vàng rơi rơiđất đai bung mình ngã sấpmai kia lùi xa, thật xaquên bẵng đường ratrang thơ bén lửamặt hồ đóng băngmiếu đền khép cửamáu huyết đóng băngchạm khúc đơn âm mông quạnhnhướn mắt nhìn về phía tâycánh diều hâu đục ngầu giai điệugồng mình cánh cửa mở toangchạm ngõ đường ra, mây tàn thu thắt bím.hỷ kiến am tháng 7.2015;TÌNH XA.tình tinh khiết sao lòng như đá tảngtrời trong veo sao tình vỡ vô tưta thở than biển lạnh phủ chân ngườihoa bất chợt rụng hiên nhà sáng sớmđể gót người xa mãi mãi thiên thu !hỷ kiến am tháng 7.2015.MÙ KHƠI.mênh mông cát bụi xây đờimê hồn oan trái trút mù khơitay còn nắm cỏ linh đơn dượctrổ lộc hoà thanh âm âm rơitrầm hương xông toả chơi vơi
-
vỡ tiếng oà vang vỡ bóng cườiđồi sim nhuộm bóng mây hồng lĩnhtrường ca nguyệt khúc tuyệt vờikẻ sỉ si tình nhặt đốm khôngbình yên nở rộ cánh sen hồnggiấc mơ chấp vá đêm đồng loãmai này óng ả cánh hoa v
Câu thơ hình như vẫn quẩn quanh với cái cũ
Sức làm việc của chị Phương Châu thật đáng kính nễ.
Có những ý thơ sâu sắc,nhưng đôi khi ngôn ngữ thơ hơi chông chênh khi đi giữa làn ranh cổ điển và cố vượt ra khỏi ranh giới cổ điển. Em nhận xét có gì sai thì lượng thứ chị nhé.
…..
qua rồi cơn trường mộng
qua rồi đời lưu vong
bay xa trang lịch sử
lặng yên – vĩnh cửu – hôm nay
……
Bếp thích đoạn cuối bài “mộng” nầy, tất cả rồi sẽ bay xa từ cái ta của chính ta cho đến những trang sữ dài nhân thế.Tất cả suy cho cùng chỉ là huyển ảo mà thôi-
Cám ơn chị L.P.Châu đã nói giùm Bếp cảm nhận nầy.
Chúc hồn thơ tác giả bay hoài trong giấc mộng đời nghen.
Chào Sáu Nẫu! Nhờ SN “chịu khó” chỉnh lại giúp câu thơ cuối (của bài thơ cuối “Mù Khơi”). Câu đầy đủ là: “mai nầy óng ả cánh hoa vân”…(chữ “vân” thiếu phần sau!). Cảm ơn! LPC
Sức viết của chị thật mạnh mẽ. Cầu cho mọi điều may mắn đến với chị
Chào Kim! Cảm ơn Em! Chúc CN vui vẻ!
”Cơn trường mộng”mê tình đắm mơ…Để nghe”mơ hồ” mối tình thơ…Để ”chào buổi sáng” Tôi vẫn Tôi!”Tình xa”biền biệt gót chân người…”Mù khơi”cát bụi về với Tôi!*Thơ LPC thiết tha lời Nội tâm tình cảm đầy chất chứa”Một trái tim yêu thương bao la…”Cả Thơ Thiền ẩn giáo huấn ca ”Cơn trường mộng”giờ”xoa tay rỗng tuếch nhạt nhòa?”
Chào aitrinhngoctran! Cảm ơn Em đã đồng cảm với Thơ! Mong Em và gia đình mọi điều an lành!
Thơ cổ quá.
Chào Lê Văn Hiền buổi sáng! Chúc ngày CN vui vẻ nhé!
Đời là giấc mộng dài (trường mộng )nhưng đâu phải ai cũng nhận ra rằng chúng ta đang ở trong giấc mộng . Mộng và thực cũng cận kề trong gang tất mà thôi.
Chào Đào Trí! LPC nghĩ – cái khó là sự “tỉnh thức” nhận ra của mỗi người thôi! Càng nhận biết, sẽ càng an vui! Chúc ngày CN an lành!
Thơ như một sự trãi nghiệm những tâm thức của đời sống
Cảm ơn Mai Nguyên đã chia sẻ! Chúc vui vẻ…
Chị Lê Phương Châu nói đúng ,cuộc đời rồi cũng chỉ là Cơn trường mộng
Chào Thanh Hùng! Cuộc đời là cơn “trường (hay đại) mộng” thôi! Cứ “nhìn lại” thì có lẽ sẽ thấy, Bạn nhỉ? Chúc bạn ngày CN an vui!