Lê Phương Châu
CHẠM BÓNG TƠ VÀNG
.
nắng gió đời sau – nắng gió trôi mau
ngã nghiêng ngộ cảnh nhánh duyên đầu
rõ biết người đêm qua là kiếp khác
đò sang sông lẫy bến chẳng chờ nhau
.
cửa sổ chiều treo khúc biệt ly
gánh giấc chiêm bao gió thầm thì
có phép lạ kịp về rằm tháng tám
thu vàng rơm như muốn nói điều chi
.
sương đang phơi trên nhánh ngô đồng
ai quét khô dòng lệ mùa đông
nắng hò reo mãnh lụa rung vai lạnh
chuyến tàu về khuya quên bặt dừng chân
.
đường đứng lặng như có như không
mắt môi dấu cũ buồn như sông
chẻ đôi ký ức chung tay nắm
còn thừa một chỗ – một – chân dung !
Hỷ kiến am 2.5.2015
.
CHO NGƯỜI VỢ TRẺ – DUY NHÂN
.
đêm lấp lững đêm về nào ai biết
giục giã ai – đã đọc đoản văn buồn
em cứ khóc dù tiếng cười chưa trọn
cứ thở dài bên gối hạt đau thương
.
khóc đi em cho mù sương thức giấc
thêm một ngày hé cửa trú cơn giông
và quanh em giếng cạn đến bao lần
không nắm được bụi trần sa – tóc chẽ
.
câu tạm biệt – nén nhang tàn lặng lẽ
ngày khác về cây cỏ ngẫng nhìn nhau
giửa đoạn đường tằm dâu bừng tĩnh thức
lộ trình trăm năm đứt quãng tiếng còi tàu !!!
hỷ kiến am 7.5.2015
Châu ơi, ngoài đời Châu vui chứ? Sao trong thơ thấy buồn hiu vậy?
Trọn hai bài, Bếp thích nhất đoạn đầu:
nắng gió đời sau – nắng gió trôi mau
ngã nghiêng ngộ cảnh nhánh duyên đầu
rõ biết người đêm qua là kiếp khác
đò sang sông lẫy bến chẳng chờ nhau
vì nó bàng bạc tính luân hồi của Phật giáo
Chúc Châu làm thơ hay hoài nha.
Từ lời thơ, hình ảnh, cả cái tựa… cho tôi nhiều suy ngẫm. Tôi thích nhất hai câu nầy, chị viết:
“chẻ đôi ký ức chung tay nắm
còn thừa một chỗ – một – chân dung!”
Chúc chia sẻ cùng tác giả với những lời thơ hay.
PS: hình như trong cả hai bài thơ có những “hỏi” & “ngã” chưa chính xác!
Tôi gõ nhầm “Chút” bằng “chúc” – mong thông cảm.
Chào Mộc Miên Thảo! Bạn thích 2 câu cũng là vui rồi! Tôi làm thơ như ….tôi “tâm sự với tôi” trong cái yên lặng của rừng đồi Thiền viện! Viết “nháp” ra giấy một lần – nhờ “cô cháu” gõ vt & gởi giúp lúc tôi chưa thuận tiện! Góp ysa của bạn chính xác! (Nhưng Sáu Nẫu cũng “làm biếng” nhỉ?). Không sao – tôi đọc (chúc) mà vấn hiểu (chút) cơ mà! Chúc MMT luôn an vui!
”Ai quét khô dòng lệ mùa đông!?””Sương đang phơi trên nhánh ngô đồng!”Chẽ đôi ký ức vẫn còn chung”Chạm bóng tơ vàng”đầy chân dung! Vẫn ngờ phượng thắm bay trên không…Lòng vực thẳm sâu đầy lúng túng!Nên chợt thương mình nghe bỗng dưng!Cứ ngơ ngác mãi ở giữa đường! Ngài ngại dùng dằng buồn chán chường! Man mác giận hờn thôi tới luôn…! Rồi quay ngoắt lại đứng sững buồn!!
Thân chào aitrinhngoctran! Bạn nhạy cảm và tâm hồn lãng man nhỉ?
Đồng cảm với thơ – mà cũng là “tiếng lòng” của ai?
Cảm ơn ngoctran . Chuc luôn vui vẻ!
Thơ chị LP Châu cũng rất thời sự
Chào Nguyễn Ngọc Huy! Đôi khi vậy thôi, bạn ạ! Cũng chỉ đẻ chia sẻ cùng nhau…Chúc Bạn an lành!