Tạp Bút
MANG VIÊN LONG
Năm nhà thơ Luân Hoán xuất bản tập thơ đầu tiên cũng là năm tôi vào học năm thứ nhất, khóa 3 trường Quốc Gia Sư phạm Qui Nhơn: Đó là tập “Về Trời” (nhà xuất bản Văn Học Saigon – 1964). Trước khi được đọc “Về Trời”, tôi đã đọc nhiều thơ anh trên Bách Khoa, Văn Học, Khởi Hành, Văn, Nghiên Cứu Văn học, Vấn Đề… từ vài năm đầu thập niên 1960.
Ngay từ thuở ấy, tôi đã có cảm nhận dòng thơ Luân Hoán bao giờ cũng thật dịu dàng, tươi mát, sâu sắc và rất đỗi hồn nhiên, cho dầu đôi khi anh phải đối diện với “nén hương cho bàn chân trái”! Sự hồn nhiên sảng khoái trong thơ anh đã cho tôi niềm vui, niềm tin và nhất là niềm say mê mỗi khi được “gặp” thơ anh trên các tạp chí, tuần báo văn học… Đôi khi tôi nghĩ, sự hồn nhiên (thơ ngây) trong sáng, có chút khinh bạc ấy, luôn tiềm ẩn trong từng dòng thơ anh, đã thể hiện rõ nét bản chất của “con người” anh mẫu mực, chân thành trải lòng, vô tư khi đến với cuộc đời…
Tôi lại có ý nghĩ: xứ Quảng dường như “thích hợp” với những người làm thơ tình? Cuộc đất xinh đẹp yên vắng mà lắm truân chuyên Hội an – Quảng nam đã nâng bước thơ cho nhiều nhà thơ xứ nầy nổi danh với những dòng thơ tình in đậm bản sắc rất riêng. Tôi yêu những bài thơ Luân Hoán – nhất là những bài thơ tình, chính vì cái thật thà, chơn chất, mà vô cùng đằm thắm, dễ thương của một miền đất đầy ắp tình người.
“Nhành Hoa Súng Ái Nghĩa” là một bông hoa thôn dã thắm tươi trong vòm trời “Hơi Thở Tình Nhân” của anh, là tiếng lòng khẽ khàng mà âm vang, là xúc cảm tinh khôi của tình yêu chân chính dạt dào muôn thuở!
Lời chàng trai “tự bạch” một cách giản dị, mà rất bản lĩnh với cô gái ở thị trấn Ái Nghĩa (huyện Đại lộc – Quảng nam) như sau:
“ta chẳng có tài gì hay ho cả
ngoài ngón nghề tán gái rất nên thơ
em khuê cát, ta như chàng bán dạo
nhưng đã yêu, chưa biết ngại bao giờ…”
Ngay từ đầu, chàng khẳng định hai điều: “tán gái rất nên thơ / đã yêu, chưa biết ngại bao giờ”. Đó là hai “điều kiện cần và đủ” để cho người con gái yên tâm tin tưởng. Dù đã (tỏ ra) khiêm tốn nhìn nhận mình “chẳng có tài gì hay ho cả”, nhưng “ngón nghề tán gái rất nên thơ” và ngay sau đó là “ đã yêu, chưa biết ngại bao giờ” thì “người đẹp” khó tính nào mà không xiêu lòng?
Chàng kể:
“lần thứ nhất tình cờ em qua ngõ
quá bất ngờ đành ngẩng mặt trông theo
ánh mắt ta, điện dưới tần cao thế
chỉ đủ giúp em biểu diễn vòng eo”
Sự “tình cờ em qua ngõ” một lần như duyên lành đã làm cho chàng, ngay phút ấy, chỉ biết ”ngẩng mặt trông theo” thôi (mà không biết làm gì khác!) Ngẩng mặt – có nghĩa là “đơ mặt”, nét mặt biểu lộ một xúc cảm như khi bị “sét đánh ngang tai”, tái xanh vì quá đỗi ngạc nhiên trước dung nhan mặn mà, và vô hồn (tê dại) vì bị giai nhân “hút hồn mất”! Rồi sau đó chỉ phút giây, chợt nhận ra ánh nhìn đăm đắm của mình cũng chỉ là “điện dưới tần cao thế” không ăn thua gì; nhưng tia nhìn mê đắm dõi theo kia, đã đủ “năng lực” để người đẹp “biểu diễn vòng eo” quyến rũ của mình! Cũng có nghĩa là, dù “điện dưới tầng cao thế” nhưng đã “chạm” được đến người đẹp, và nàng cũng đã nhận ra “tín hiệu dòng điện” chàng đang soi chiếu theo từng bước chân nàng…
Rồi tiếp theo:
“sau mánh lới điều tra vội vàng hiệu quả
ta mở ngay chiến dịch trông vời
phải nắm chắc từng phân nhan sắc
để mở tình đón nhận cánh chim rơi”
Không chút giấu diếm, sau lần nàng “tình cờ qua ngõ” đã để lại dấu ấn sâu đậm không thể nào quên; chàng vội dùng ngay “mánh lới điều tra” đơn giản nhưng vô cùng “hiệu quả”. Đi điều tra (dò hỏi) – nhất là điều tra về người đẹp, thì chắc chắn phải có “mánh lới” (có thể gọi là kỹ thuật, phương cách) mới có thể giữ được bí mật an toàn (và có hiệu quả)! Khi biết được “tọa độ & lực lượng” của “địch” rồi, thì chàng “mở ngay chiến dịch trông vời” – đây là chiến dịch theo dõi, thăm dò, lắng nghe “động tĩnh” của đối phương, để “tùy cơ ứng biến”! Sự chuẩn bị khá kỹ theo binh pháp xuất quân “nắm chắc từng phân nhan sắc”, đồng nghĩa với biết rõ “lực lượng & động tĩnh” đối phương (biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng), thì chiến dịch mới thành công: “mở tình đón nhận cánh chim rơi”. Người đẹp, trong đôi mắt chàng, đã là một cánh chim xinh xắn yêu thương mà chàng phải “nắm bắt” trước khi vuột bay…
Và:
“em mới đến trọ, sau nhà ta mấy bữa
có nghĩa là em thường phải về ngang
chẳng có thể bắt ghế ngồi ngoài cửa
để hồ đồ thưởng thức nét dung nhan”
Biết rõ “đường đi nước bước” hằng ngày như vậy, nhưng kẻ “tán gái rất nên thơ” không thể “bắt ghế ngồi ngoài cửa / để hồ đồ thưởng thức nét dung nhan” được. Sự tôn trọng trước cái đẹp, sự tự trọng với tình yêu thương, là điều kiện quan trọng và thiết yếu để thăng hoa tình yêu, nâng cao phẩm cách của con người. Có lẽ, đây cũng là quan niệm sống của nhà thơ trước cuộc đời?
“ta lập tức xoay lại chiều bàn học
mặt hướng ra đường nay thay lại tấm lưng
một chiếc gương đủ to để thu đời phản chiếu
có cả em trong dáng bước ngập ngừng”
Không thể ngồi chờ đợi ngoài hiên để ngắm nhìn, để “hồ đồ thưởng thức”, chàng đã nghĩ ra cách “xoay lại chiều bàn học / mặt hướng ra đường nay thay lại tấm lưng”. Đã xoay bàn học rồi, ngồi nhìn thử ra đường, với tư thế kín đáo ấy vẫn chưa thấy “ưng bụng”, chàng lại thêm “sáng kiến” mới, dùng “một chiếc gương đủ to để thu đời phản chiếu / có cả em trong dáng bước ngập ngừng”. Yêu thương là sáng tạo. Nhờ tình yêu thương, loài người luôn có sáng tạo mới cho đời, bởi “những tư tưởng lớn đều xuất phát từ trái tim” (Vauvernargues). Giống như chàng nhà thơ đang “mở tình đón nhận cánh chim rơi”:
“rất nhiều bữa em liếc vào kín đáo
rất nhiều lần em ngoái lại bâng khuâng
đôi mắt to hàng chân mày khá đậm
cánh mũi thon giúp đỉnh ngực phập phồng”
Chiêm ngưỡng dung nhan người đẹp qua tấm gương to, chàng đã nhận ra: “rất nhiều bữa em liếc vào kín đáo / rất nhiều lần em ngoái lại bâng khuâng”. Không yêu thương, không “để tâm” thì “liếc vào” để làm gì nhỉ? Lại nữa “rất nhiều lần em ngoái lại bâng khuâng” – sau cái “liếc vào kín đáo”, thì nàng đã ngoái nhìn lại mà không trông thấy bóng dáng chàng, nên mới “bâng khuâng” thương nhớ chăng? Tỉnh yêu đã bắt đầu làm cho tâm hồn cả hai trở nên thơ trẻ, rất dễ thương! Bên nầy khung cửa, chàng cũng đã thấy “đôi mắt to hàng chân mày khá đậm / cánh mũi thon giúp đỉnh ngực phập phồng”. Cái “sự thấy” nầy của chàng, tôi nghĩ – là do lòng thương nhớ, tưởng tượng nhiều hơn! Nhưng không sao, đó lại là một “nét đẹp” trong sáng cần thiết của tình yêu.
“ta quả thật rất vụng về mô tả
chân dung em không thuộc dạng Thúy Kiều
cũng chẳng giống Kiều Nguyệt Nga của Lục
giản dị bởi vì đúng dạng ta yêu”
Ban đầu đã khiêm tốn tự giới thiệu “ta chẳng có tài gì hay ho cả”, bây giờ lại “ta quả thật rất vụng về mô tả” – nhưng sau khi so sánh người mình yêu thương với hai giai nhân tuyệt sắc Thúy Kiều, Kiều Nguyệt Nga, thì chàng cũng phơt lờ hai giai nhân kia, bởi không “đúng dạng ta yêu”! Chỉ có nàng – “Nhành hoa súng Ái Nghĩa” – mới đích thực là người ta yêu, thương nhớ! Đây là một cách nói “ngây thơ & trẻ con” mà đã đạt được tình cảm cao độ cho người đọc, nhất là với nàng!
Chàng đã khẳng định:
“sẽ rất nhảm nếu vẽ em bằng chữ
hay bằng thơ bằng nhạc ba hoa
xin nói gọn: em là tuyệt sắc
đệ nhất giai nhân trong cõi người ta”
Cách “nói gọn” sau khi cho “vẽ em bằng chữ / thơ / nhạc / họa” đều “ba hoa” (nghĩa là đều bất lực) – bởi khi đã yêu, người mình yêu thương là “tuyệt sắc” nên phải là: “đệ nhất giai nhân trong cõi người ta” cũng là chuyện rất đỗi bình thường! Không có ai đẹp & tốt hơn người yêu của mình, là vậy!
“ta thú thật chưa làm thơ tán gái
ngộ em rồi cũng muốn thử tài chơi
ngồi một chặp thơ tình ra cả đống
chỉ hình như chưa đúng độ tuyệt vời”
Một lời “tự thú” nữa cũng rất “tuyệt”, đã góp phần tô điểm cho tình yêu của chàng đối với nàng, bằng lời lẽ rất tự nhiên. Những từ ngữ “thú thật / ngộ / một chặp / cả đống” diễn tả rất chân xác hoàn cảnh, xúc cảm của chàng khi ngồi nghĩ nhớ về nàng. Khi đã yêu, ai mà không vậy?
“thơ viết nhiều làm sao cho em đọc
gởi báo đăng là chuyện đương nhiên
báo chạy đủ cả tên người được tặng
mà xem chừng rất đỗi vô duyên”
Điều quan trọng hơn là “thơ viết nhiều làm sao cho em đọc”? Đây mới là điều khiến chàng đêm ngày ăn ngủ không yên. Nếu nàng không đọc được, thì làm sao hiểu rõ tấm chân tình của của mình đây? Thơ làm nhiều hóa ra vô ích hay sao? Nhưng, “gởi báo đăng là chuyện đương nhiên / báo chạy đủ cả tên người được tặng / mà xem chừng rất đỗi vô duyên”.
Không chọn theo cách làm “vô duyên” (và thiếu tự trọng) ấy, chàng đã:
”tìm mọi cách quen cậu em sau xóm
và trời xanh không phụ kẻ có lòng
ta đã được theo em về Ái Nghĩa
ta đã nhìn thật rõ nét mi cong”
Rồi cuộc tình, cuộc đời của cả hai, cũng lênh đênh “như áng mây trôi” một ngày nào không xa, sau đó:
“chỉ vậy thôi rồi từ từ phai nhạt
cũng sau khi thăm chị ở Hội An
em hiền hậu đã trở thành y tá
còn ta đây là thương binh tan hàng
đời chẳng như sông chỉ vài ba nhánh
ta trôi xa thật quá đỗi tứ tung
mỗi một chặng lượn một nhành hoa súng
em cũng là… đóa hoa lạc trên sông”
“Tất cả tướng đều từ duyên sinh, cũng từ duyên diệt” – đây là định luật bất biến của vạn hữu, nhưng trong cõi vô thường nầy, với “Nhành hoa súng Ái Nghĩa” của tình yêu thương, nhà thơ Luân Hoán đã lưu mãi hương thơm cho đời!
Quê nhà, tháng 12 năm 2014
MANG VIÊN LONG
Nghe noi anh Mang Vien Long moi ra mat cuon sach moi tai Sai Gon ?
Đọc” chay” thơ Luân Hoán thì… khác, mà đọc có lời bình, lời dẫn dắt của Mang Viên Long thì… lại càng khác? Hình như, nhà thơ Mang Viên Long là nhà ” thi thoại” chuyên kể chuyện thơ, và hơn nữa, còn là một nhà… ” yêu học” tài hoa thiên phú, nên tỏ ra hết sức đồng điệu cùng nhà thơ Luân Hoán?? Có phải vậy không , thưa Mang Tiên sinh?… ” Histoire d’ un Amour…eternel en un moment concu…?”
Đời tư nhà thơ Luân Hoán đã bị giải mật rồi đó nhé !
Đọc kỹ thấy thơ anh rất đặc sắc
Thi sĩ Luân Hóan viết nhiều bài thơ đầy cảm xúc, từ thửơ tôi còn ký Triệu Cung Tinh những năm 60 thế kỷ 20. Mang viên Long viết thật cảm động và đồng điệu.
Tri âm tri kỷ nên bình ,và trích thơ rất ” đắc “.
Tán tỉnh thành thật thiệt thà?Thích không nói thích chỉ là lạ xem? Để ý bóng xa muốn nhìn…Đến gần chút nữa tình hình càng căng?Ái Nghĩa hoa Súng đó chăng?!Thôi rồi ba nhánh ba chặng lạc giòng!?”…trôi xa quá đổi tứ tung!”Hành trình tán tỉnh vô cùng bi thương?”Thơ Luân Hoán lời dí dỏm…Hóm hỉnh hài hước dễ thương thiệt tình!”
cảm ơn các anh chị đã khuyến khích, già rồi vẫn thấy vui. Một lần nữa cảm ơn anh Mang Viên Long. Chúc tất cả an bình.
Muội chưa đọc thơ Luân Hoán nhưng qua bài giới thiệu của huynh, muội dường như thấy được nhà thơ qua những vầng điệu kể một chuyện tình không trọn. Và vì không trọn nên tình đẹp theo thơ hén hai anh?
Thăm Bà Con! Nhìn đồng hồ vẫn còn gần 3o- phut để lên “xe thồ”! Tôi xin phép anh LH, chia sẻ cùng bà Con XN, “tâm sự” của anh ở đây – Mong anh vui vẻ! (Thư riêng của LH đã gởi cho MVL):
“THƯ LH GỞI SÁNG 11.4
Thăm anh Mang Viên Long,
Rất vui được thư anh, càng sung sướng được anh ưu ái nhận xét bài thơ NHSAN – Bài này mọi sự diễn tiến đề thật trăm phần trăm. Nhân vật có tên Nga, tôi cũng từng theo về AN 1 lần và hú hồn xuýt mấy bạn bên kia dẫn đi; chúng tôi cũng vào HA cho chị tôi tường và mọi sự không đẹp như trong thơ. Sau ngày tôi ngã ngựa, N đã có 2 con, tôi có ghé thăm và viết được bài “Ghé Thăm Người Tình Cũ”, trước bài này.
Tôi sức khỏe vẫn thường, vẫn chưa bỏ tật làm thơ nhiều, nhưng lâu nay phần lên bài VChiếu tôi nhờ em tôi, Lê Hân lo, tôi chỉ chọn bài, trình bày.
Bài này của anh xin được lên ngày 20-4 đến (mỗi tháng chỉ có giờ lên 2 lần: 5 và 20).
Lúc này tôi giải trí ở facebook thường xuyên mỗi ngày. Cũng phổ biến thơ cũ, mới; các bài viết thơ của bạn hoặc của mình.
Không biết bài này của anh tôi có thể phổ biến ngay hôm nay ở FB không? Có rất nhiều bạn đọc. Nếu không ngại gì, anh tin tôi sẽ đưa lên ngay.
Thăm và chúc anh cùng gia đinh mọi sự lành
LH
Chào Bà Con XN! Đã gần đến giờ phải đến Ga DT rồi – sau comment nầy, tôi xin phpeps “vắng mặt” 1 tuần. Lý do: Vào Saigon để TK bệnh Tim! (nếu “liều mạng” không đi, thì …cũng có thể trái với ý Phật!). Hẹn gặp lại…Thành thật cảm ơn Quý Bạn ! MVL
Chuc an lanh.
HPL
Một giọng thơ lạ.
Cám ơn Maimaiyeuthuong!
Mình thích thơ anh Luân Hoán vì tự nhiên,không cầu kỳ ra vẻ ta đây như những bài thơ khác thi sĩ khác. Rất quí.
Em vẫn hay dõi theo những bài thơ anh,ấn tượng nhất là những bài thơ tự trào.Bài viết của anh Mang Viên Long nhẹ nhàng,súc tích,có lẽ anh ấy rất gần gủi với anh.
Chào Trà Khúc!
Rất gần – vì anh LH chỉ hơn tôi 3 tuổi (sinh năm 1941). Tuổi của chúng tôi cùng sống chung 1 thế hệ – mà nhà phê bình Ban Mại đã gội là “Thế Hệ Buồn!”…
Bài giới thiệu giản dị nhưng giúp làm lan tỏa những câu thơ bay xa hơn.
Cám ơn Ng Trọng Thi đẫ đồng cảm & chia sẻ! Chúc vui vẻ!
Chào Khungcuahep! Tôi “quen biết” nhà thơ LH khá lâu – nhưng, mãi đến hôm nay, mới có thể chia sẻ cùng anh ấy & bạn đọc đôi điều “cảm nhận”! Cảm ơn Cậu đã đồng cảm với tôi & Tác giả! Chúc ngày mới vui vẻ!
Nhà văn Mang Viên Long đã truyền “tín hiệu dòng điện ” để ngay lập tức người đọc yêu mến những câu thơ ngồ ngộ của Luân Hoán.
Ui ! Em là nữ anh Long ơi.
Ôi! anh thành thật xin lỗi! Nhưng, Em “đóng của” hoài vậy, làm sao đây?
Đã nghe danh anh Luân Hoán đã lâu giờ mới hiểu thêm cuộc đời thơ,thơ và đời
Chào Hoa Sim! Tôi cũng vậy thôi! Biết danh từ thời còn đi học Trung học – mà …lớn rồi. mới “thấm” thơ!
“Tán gái rất nên thơ / đã yêu, chưa biết ngại bao giờ”
Anh Mang Viên Long trích dẫn câu thơ hay thiệt. Câu này sẽ rất nhiều người đọc và thuộc. Chỉ cần giới thiệu một câu này là tập thơ đã hấp dẫn người đọc rồi
Chào VHoc! Tôi & Cậu nên nhớ “cách tán gái” ấy = để…”trăm trận trăm tháng” oanh liệt nhé!