Trần Vấn Lệ
Sang Mùa
.
Bỗng dưng nghe gió lạnh về
Mới trưa nắng chát, chiều tê tái buồn
Không mưa, trời chỉ mù sương
Sắc mây nhàn nhạt, sầu thương tím lòng!
Em nơi nào có biết không
Là trời đất chuyển theo vòng nhân luân?
Em nơi nào chắc vô thường
Chiều nghe Kinh Kệ, đêm chuông ngậm ngùi…
Thu rồi…chắc chẳng chi vui
Vàng rơi mấy lá, chim đồi núi kêu
Sáng hay trưa sẽ như chiều
Đậm thêm màu của khăn điều nay mai…
.
Gió Heo May
.
Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong Thu đã nhuốm màu quan san…
Nguyễn Du
Lá ngộ thiệt! Đang xanh mùa Hạ / bỗng nhuốm vàng khi có gió heo may!
Tôi đứng nhìn hàng cây, nhớ Thúy Kiều và Thúc Sinh chia tay / mà tội nghiệp.
Người yêu người, chẳng qua vì số kiếp? Người xa người, cũng vì số kiếp hay sao?
Theo tôi biết không có ai đâu / muốn mình hiện diện trên cõi đời này cả…
– chắc hàng cây kia chúng cũng không cần có lá…để che đầu tôi chiều sớm nắng mưa, để che lòng tôi những bài thơ / những lời thơ thủ thỉ…
Trời chia mỗi năm có bốn mùa, tự dưng chiều nay tôi ngó thấy…lá hàng phong, sương nhuộm, gió bay…
Tôi nói với em? Tôi nói với ai? Trên đường dài một mình tôi…bát ngát!
Trên dòng sông, ông lái đò, tiếng hát. Nắng chiều vàng như lá Thu Phong!
.
.
Con Đường Lá Vàng
.
Tôi nói đó con-đường-lá-vàng. Tôi lái xe qua từng đống lá ngổn ngang. Lá tản mát và lòng tôi lãng mạn. Sóng tràn bờ, cũng thế, mênh mang…
Mỗi năm có bốn mùa, đều đẹp…giống như nhà có năm cô gái, Ngũ Long. Rồng thế nào, người ta chỉ vẽ; em thế nào, em có biết không?
Em nói em không được sinh vào mùa Xuân…nhưng con rồng mùa Thu hóa én; năm hai lần chim én bay bay, những nụ hoa nở ngày vì em thơm ngát!
Tôi nói tôi sẽ xa đây vào tháng Chạp, ngày ra Giêng tôi lại trở về, đem mưa Xuân về tưới mái tóc thề, đợi đến mùa Thu nhìn em diễm lệ.
Em như thế và tình tôi như thế, đường lá vàng kia rồi sẽ nở hoa sen, em là Phật cho tôi quỳ trước bệ, thế gian này còn chỉ một Em!
*
Em duy nhất để tôi xưng tụng bởi có ai nào ngoài em đẹp hơn? Xe tôi lướt qua từng đống lá, tiếng xạc xào hay đâu đó tiếng chuông?
.
Trong Giấc Mơ Em Về Với Tôi
Trong giấc mơ em về với tôi, sáu năm em nhỉ, sáu năm rồi, em đi hồi đó môi hồng thắm, em trở về em vẫn thắm tươi…
Như thế là…em đâu có chết, em chỉ vào quên lãng thời gian, em đi vào nơi cây bóng mát, nơi ngày xưa Chúa dựng Địa Đàng!
Em đầu thai thành người dễ thương, như tôi ngày xưa ra sa trường…trở về ngực nở thêm hoa nữa, em nâng hoa và em đã hôn!
Em về đem theo trăng Trung Thu. Em về như bầy chim bồ câu, một con tách bạn, vai tôi đậu – hai đứa mình đôi chim chạm đầu!
Ôi em về! Xin trăng đừng mờ! Xin lòng tôi hoài bát ngát thơ! Xin môi em hoài hoài tươi thắm! Xin tôi chìm chìm sâu cơn mơ!
Em đã về, hôn em chỗ nào? Chỗ hỏi thăm mới vừa đó sao? Chỗ bàn tay búp măng hé nở? Chỗ “lạ lùng” Bùi Giáng ước ao? (*)
(*) Thơ Bùi Giáng:
Cô ơi cô đẹp vô cùng
Vì cô có cái “lạ lùng” bên trong!
Thơ anh Trần Vấn Lệ nửa thực nửa hư , lãng mạn và giàu hình ảnh , giàu tính triết luận . Tháng 8 / 2014 tôi nhận tập thơ mới của anh từ tay anh Lê Ngọc Diệp ( chủ nhiệm tạp chí Rạng Đông ) ở Atlanta . Cảm ơn anh , hy vọng sẽ có dịp diện kiến . Chúc anh luôn an vui !
Hay , anh Lệ ơi!
Tho hay qua
Trong thơ réo rắc giai điệu nhạc!
Sầu thương “tím lòng “
Cảm ơn Cao Thị Hoàng, Tu Quang, Mimosa, Miki, An Huy, DDiep, Cỏ May…
Các bạn đã có những nhận xét thật cô đọng, giúp tôi ngó lại mình
Và biết ơn các bạn vô cùng
Chúc các bạn và quý quyến Tết Trung Thu thật vui.
Sâu lắng như mùa thu
Chat tho Tran Van Le la rat rieng
thơ anh, ngôn ngữ đẹp vô cùng
trong ngôn ngữ ấy, chứa ” cái sự bất thường” bên trong.
em ”nhại thơ cụ Bùi” để đùa cho anh vui.
Bài thơ cuối “lạ lùng ” hay.
Mùa thu đã đẹp,thơ mộng. Tình yêu lồng vào cảnh sắc của mùa thu lại càng thêm đẹp, đẹp một cách huyền hoặc.
Tho mo mang nhu mua thu
Chào nhà thơ xứ Dalat mộng mơ.
Ngôn ngữ thơ rất đẹp.