Đào Thị Thanh Tuyền
1. Mẹ gần tám mươi bước chân ngày càng ngắn và chậm lại, bán kính di chuyển (đi bộ) hai cây số đã thấy mừng. Con đường mẹ đi buổi sáng từ nhà em tôi, ra chợ và quay về ngôi nhà vốn bỏ không từ mấy năm nay, bán thì tiếc mà sửa lại không ai ở, mở cửa mỗi ngày cho có hơi người không cảm giác nhà hoang. Mẹ về quét cái sân, tưới mấy chậu kiểng, ngồi đọc tờ báo, loanh quanh vài nhà trong xóm rồi khóa cửa.
Mẹ ra chợ chẳng mua gì, theo thói quen mỗi ngày, của người, cả một đời nội trợ, còn để gặp tôi đi biển về. Chút thời gian quý báu đó là chuyện hôm qua, chuyện hàng xóm, chuyện trên báo, đài, chuyện phim ảnh… “Tối qua mưa to mẹ quên che hồ cá, sáng ra chết hai con, tội quá!”, “Chiều qua mẹ rải cơm ngoài sân, có con chuột to bự thậm thụt ăn sạch phần chim sẻ”, “Nhà thằng H. đi làm, trộm trèo vô lục hết tủ này hộc bàn kia, nghe nói mất mấy cây vàng”, “Coi ti-vi thấy ở Quảng Bình, mấy đứa nhỏ đi học lội qua sông, thầy giáo đứng bờ bên này đón, thương quá”… Đại loại những chuyện như vậy! Hành trình của mẹ đôi khi còn là phòng xét nghiệm của một bác sĩ tư, tiệm thuốc tây, sạp báo…
Ngày trước, bước chân còn nhanh, mẹ cùng tôi đi ra biển mỗi sáng, rồi quay về chợ. Câu chuyện ban mai của chúng tôi dài hơn. Tôi không nhớ mẹ rút bán kính di chuyển ngắn lại mốc thời gian nào nữa.
Đường đi của mẹ mỗi ngày được lập trình rất đúng giờ. Chúng tôi có thể đoán được giờ đó mẹ đi đến đâu cần gặp mẹ thì chạy xe đến đấy; thế nhưng, có ngày chúng tôi cũng bị… lạc mẹ, tìm mãi mới thấy. Vậy là, một cái điện thoại di động để mẹ có thể “trực tuyến” mọi lúc mọi nơi. Tôi thường gọi cho mẹ khi về đến chợ để biết mẹ đang đứng (nhìn ngó) ở hàng nào. Cái điện thoại mẹ chỉ dùng để coi giờ và bấm nút màu xanh cùng đọc tên hiện lên đó khi có ai gọi đến. Mà, cũng chỉ tên của ba đứa con. Có một đứa ở xa.
Đôi khi tôi không thể liên lạc với mẹ vì điện thoại hết pin mà mẹ quên sạc, cứ phải nhắc chừng. Lâu dần, mẹ cũng quen và thành thạo.
Một ngày, tôi đi biển về gặp mẹ đứng chờ ở chợ có vẻ đã lâu. Mẹ nói: “Mẹ không đem điện thoại, sợ con gọi nên mẹ đi sớm”. Tôi nghĩ mẹ quên, ai cũng có lúc quên mang điện thoại theo bên mình. Tuy nhiên, mẹ bảo: “Hôm nay thứ sáu, mẹ phải sạc pin điện thoại chờ hai ngày cuối tuần anh con gọi về”.
2. Con gái đi học xa, ra trường, ở lại thành phố. Tìm được việc làm phù hợp với năng lực và không vất vả lắm tôi coi đó là bước khởi đầu may mắn dù thời gian làm việc theo ca mỗi ngày từ 2h chiều đến 10h tối. Tuy nhiên, thường, công việc kết thúc sớm hơn. Nhẩm tính quãng đường con đi từ cơ quan về đến nhà, mở cửa, tắm rửa…, mỗi ngày, làm gì, tôi cũng phải ráng thức bên máy vi tính chờ…. con. Gọi điện thoại hay nhắn tin thì sợ con đang đi trên đường. Gặp nhau trên mạng nói chuyện nhiều hơn và không tốn tiền.
Thành phố mỗi ngày biết bao việc xảy ra, con lại đi về ban đêm. Đến khi Yahoo!Messenger của con sáng đèn mới thấy thở phào nhẹ nhõm. Đôi khi chỉ câu hỏi: “Đi làm có vui không con?”. Online cũng là cách cho con cảm giác có người đợi ở nhà.
Có ngày tôi cũng phải chờ con đến khuya, nhiều lúc không đợi được đành đi ngủ. Thế là, buổi sáng sớm lại mở facebook, qua trang của con coi cập nhật mới. Khi là hình ảnh ăn liên hoan hay tổ chức ăn uống ở nhà, khi thì đi chơi đâu đó. Có gì bức xúc hay không…
Mẹ bây giờ có điều kiện gần gũi con dù cho cách xa nửa vòng trái đất. Mẹ cũng biết, những đứa con ít có thời gian ngoái nhìn lại. Có thể, mẹ luôn nhớ sạc pin điện thoại vào mỗi thứ sáu hàng tuần nhưng, trong hai ngày nghỉ cuối tuần đó, con quên gọi về cho mẹ vì có quá nhiều cuộc vui. Có thể, mẹ online chờ con đến khuya nhưng, rời sở làm con còn lang thang với bạn bè ở quán trà sữa hay quán cà phê hay tiệc liên hoan nào đó…
“Sông chảy xiết reo ca phá hết đập hết bờ, nhưng núi đứng lại và nhớ và dõi theo sông với cả khối tình nồng” – Tôi thuộc lòng câu đó của R. Tagore từ ngày còn rất bé và đến khi lớn lên tôi vẫn cho rằng mình là sông có quyền chảy xiết reo ca, ít khi nhớ về núi…
Khi đã là núi mới thấm thía việc dõi theo sông với cả khối tình nồng. Tôi biết, bây giờ, có rất nhiều những bà mẹ như tôi online thức chờ con đôi khi đến khuya, hay như mẹ tôi cứ đến thứ sáu lại nhớ sạc pin điện thoại… Và còn biết bao bà mẹ trong rất nhiều tình huống, cả cuộc đời

Dẫu có ” hiện đại ” đôi chút nhưng mẹ vẫn mang trái tim một người mẹ không gì thay đổi được . Hình bóng người mẹ luôn là một trong những chủ đề lớn của thơ văn .
Vâng, đề tài về viết về mẹ không bao giờ cạn.
Một đoản văn thật xúc động !
Posted by 113.165.226.153 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Hay phải không ạ? 🙂
Bà mẹ hiện đại nhưng trái tim thì vẫn muôn đời không thay đổi
Đúng vậy ạ!
Một tản văn hay và cảm động
Thks, Phước Thanh.
Mặc dù đã u60 nhưng tôi vẫn ứa nước mắt mỗi khi nhớ người mẹ gần 80 cách xa nửa vòng trái đất… Have a good time, ĐTTT…
Cám ơn anh!
Chào Đào thị Thanh Tuyền,
Ôi tình mẹ những gì chưa nói hết
Dõi theo con mênh mông suốt một đời
Đứa con dại ngày nào nay đã lớn
Tiếp bước xưa vai gánh một trời thương
Phải không chị? Chúc chị vui.
Chúc Thiên Bồng vui! 🙂
Mẹ bây giờ tuy có chút “hiện đại”, nhưng bao giờ lòng mẹ vẫn thiết tha và với con mình, bao giờ nó cũng chỉ là đứa trẻ lên ba. Cảm ơn Đào Thị Thanh Tuyền.
Vâng đúng vậy ạ. Cám ơn Võ Xuân Đào
Tôi cũng y chang như bà mẹ trong truyện. Cảm ơn tác giả.
Nói đi cũng phải nói lại: hồi còn trẻ tôi còn tệ hơn các con tôi bây giờ, một phần do hoàn cảnh chiến tranh lúc đó và không có phương tiện thông tin như bây giờ.
Sau nầy chị tôi thuật lại đêm nào nghe có súng nổ đâu đó, cả nhà không ngủ được vì lo cho tôi, mặc dầu tôi xa nhà cả nghìn cây số.
Niềm vui của người viết là được bạn đọc đọc và tìm thấy mình trong đó!
Với mẹ con lúc nào cũng nhỏ dại, và cứ mỗi lần con vấp ngã, mẹ là người đầu tiên nâng con đứng dậy để đi tiếp. Chúc an lành.
Chúc bình an!
Wa!!!!!!!!Những bà mẹ hiện đại thật,biết sữ dụng dtdd và facebook nữa !
Nói thêm…Nhưng mẹ vẫn là mẹ,những bà mẹ của muôn đời
🙂