Truyện Ngắn
Trần Minh Nguyệt
Con Vàng đã chết – nó chết sau một tuần không đụng đến thức ăn, dù ba tôi vỗ về như thế nào đi nữa. Đêm cuối cùng, nó lấy hết tàn hơi tru lên từng hồi, nghe thật thảm thiết. Chiều hôm đó, ba tôi đã ôm nó vào lòng vuốt ve, thì thầm với nó như đang nói chuyện với một người thân. Nghe vậy, có lẽ những người ngoài cuộc sẽ nghĩ ba tôi đã làm một chuyện thật ngớ ngẩn, nhưng cả nhà tôi ai cũng nước mắt lưng tròng, thậm chí con Nga – em gái tôi, còn khóc thành tiếng nữa.
Ba tôi đã nói: “ Con cố uống một ít sữa mà sống với gia đình ba, con đừng như vậy mà!”. Tự dưng con Vàng ngước lên nhìn, nước mắt cứ ứa ra và rên ư ử vài tiếng. Nó giụi đầu vào tay ba tôi, mắt nhìn hướng về phía bàn thờ cô Nhị – người cô ruột của tôi – rồi sủa lên vài tiếng. Ba tôi như hiểu ý nên luôn miệng nói : “ Mẹ Nhị của con có việc phải đi xa, vài tháng nữa sẽ về với con bây giờ con phải ăn đi, mẹ Nhị về thấy con ốm, con đau sẽ buồn lắm .” Nói xong ông lấy chén sữa đưa lên mõm nó. Con Vàng thè lưỡi liếm vài cái như để chìu ý ông, sau đó ngồi xổm xuống tấm bao mà em gái tôi trải sẳn cho nó khỏi lạnh, mắt nhìn đăm đắm ra ngõ…. Nó không còn đủ sức để chạy ra ngõ ngồi chờ chủ về như mọi chiều nữa, nó đã quá yếu rồi. Ba tôi vào nhà thắp mấy nén hương khấn trước bàn thờ cô Nhị. Sau đó, bỗng dưng con Vàng thôi không tru nữa. Nó nằm ẹp xuống, nhắm mắt lại, và nửa đêm hôm đó nó chết.
Ba tôi thương con Vàng có nghĩa, khôn ngoan nên đem chôn nó bên cạnh mộ của cô tôi. Ông nói làm vậy hi vọng nó sẽ gặp được chủ, và cô của tôi cũng không còn lẻ loi giữa đồi hoang, bãi vắng đêm đêm…
.
Ba tôi ngồi trên chiếc võng gai treo giữa nhà tay cầm điếu thuốc đã cháy quá nửa mà không hút, mắt hướng nhìn chị em tôi giọng tha thiết:
“ Ông bà nội của con mất khi cô Nhị gần tròn 14 tuổi, một mình cô vất vả xuôi ngược để nuôi sống lấy bản thân và nuôi đứa em còn nhỏ dại là ba – lúc đó mới được bảy tuổi. Từ sáng sớm cô đã đi ra khỏi nhà, thấy nhà ai có việc gì cần người làm, là cô vào xin, van nài họ cho cô làm cùng. Khi công việc xong, họ trả công thế nào cũng được. Dù vóc dáng nhỏ bé, sức yếu nhưng cô rất chăm chỉ, làm luôn tay không nghỉ ngơi, nên lâu dần bà con trong xóm đều tin tưởng đến nhờ cô giúp việc. Ai cũng thương xót, chia sẻ, an ủi với hoàn cảnh của chị em ba . Hai chị em ba nhờ vậy cũng đủ sống lây lất qua ngày trong căn nhà tranh và mảnh vườn nhỏ của cha, mẹ để lại.
Một ngày cuối năm, khi đó cô Nhị được 16 tuổi, hai chị em được một gia đình giàu có nhà ở xóm bên thuê lau dọn nhà cửa để đón Tết. Ba còn nhớ rất rõ sáng hôm ấy, chị vợ phải về phía ngoại để cúng tất niên nên sau khi cắt đặt giao việc cho hai chị em xong, liền dẫn đứa con trai độ sáu tuổi ra đi, Nguời chồng ở lại trông nhà . Ba, và cô con lau dọn nhà xong cũng thấm mệt. Ba cảm thấy choáng váng và cơn buồn ngủ ập đến không thể nào cưỡng lại nỗi. Ba tìm góc hè đặt lưng, rồi mê thiếp đi. Lúc tỉnh dậy ba thấy đầu mình đau buốt, cô Nhị các con ngồi bên cạnh với vẻ mặt rất lo lắng. Cô nói như reo lên khi thấy ba mở to đôi mắt tỉnh dậy. Cô hỏi ba mà như hỏi chính mình vậy : “ Sao chị em mình ai cũng ngủ hết vậy em? Em có sao không?”. Khi nghe ba kêu rất nhức đầu, thì cô Nhị cho biết toàn thân cô cũng ê ẩm, có một cảm giác lạ lạ, cơ thể nóng rần rật rất khó chịu. Trong khi chị em ba đang tìm câu trả lời thì người chủ nhà xuất hiện với hai li sữa nóng trên tay. Ông vừa cười vừa nói : “ Tỉnh lại rồi à? Hai cháu làm chú lo quá, chắc là bị đói và say nắng chứ gì? ”. Lúc đó ba, và cô con đã tin vào lời giải thích kia không mảy may nghi ngờ nào. Nhưng không hiểu sao, tự dưng ba lại không ưa nụ cười trên đôi môi mỏng dánh của ông ta. Ba thấy nó ngượng ngập và khó hiểu làm sao ấy. Hôm đó chị em ba về nhà với số tiền công nhiều gấp đôi, gấp ba mọi lần làm công khác…
. Đứa bé sinh non của cô Nhị chỉ sống được có vài giờ. Cô mất máu nhiều quá – ngất đi. Ba thì còn quá nhỏ mới 10 tuổi, có biết làm gì cho chị được đâu, chỉ biết ôm chị mà khóc, mà gào. Tiếng khóc của ba trong đêm khuya khiến bà Học – bác dâu trong họ – bà nội của chú Thức, đang ngủ phải giật mình chạy sang. Thấy tình cảnh ngặt nghèo vậy, bà vội chạy đi mời cô mụ sang cứu cô con. Khám xong, cô mụ lắc đầu, cho biết không còn có thể cứu được nữa vì nhau cài lược, làm băng, máu ra nhiều quá. Ba nghe vậy biết là cô con sẽ đi theo ông bà nội bỏ ba ở lại. Quá sợ hãi ba chạy đến bên cô khóc, đòi theo cùng đừng bỏ ba ở lại một mình. Tiếng khóc của ba đã ghi đậm trong tâm trí mê man của cô, sau này ba nghe cô kể lại : “ …Trong mê thiếp, cô thấy mình đang bay, bay trên những tầng mây trắng, tai nghe có tiếng chim, tiếng suối róc rách xa xa gọi mời. Đứa bé mới sinh được ông bà Ngoại ẳm bồng trên tay; nó giơ hai tay nhỏ xíu về phía cô. Cô rất muốn bay đến bên họ, nhưng tiếng nức nở của ba làm cô không đành tâm, phải quay trở về …”. Lát sau, nhau tự nhiên ra đột ngột, cô dần dần tỉnh lại. Cô mụ ngẩn người ra một lúc sau đó nói với bà bác dâu : “ Đây là trường hợp rất hiếm gặp bác à, mạng của nó lớn thật đó …”.
Cô Nhị phải nằm yên hơn một tháng, ba và cô sống nhờ vào sự đùm bọc của bà con trong họ. Tuy vậy, thời buổi khó khăn ai cũng nghèo thiếu, nên họ cũng không giúp được nhiều. Chị em ba bữa đói, bữa no. Ba còn nhớ thức ăn của chị em ba lúc đó là rau má ba hái ở ngoài bờ ruộng và trong vườn, Cá, tôm, cua ba bắt được ngoài mương lạch. Có trồng được mấy dây bầu, chúng rất sai quả, bà bác dâu đem ra chợ bán lấy tiền đong gạo, còn những trái bầu eo, ba để dành nấu canh cho cô con. Sức khỏe của cô con không hồi phục lại được như cũ, vì mới sinh có hơn một tháng nên rất yếu, không đi làm mướn được. Cô Nhị đành gượng dậy đi ăn xin từ làng này cho đến làng kia với biết bao sự tủi nhục, đắng cay. Người có lòng xót thương biết rõ chuyện thì giúp cho đồng tiền, lon gạo; còn người bàng quang ích kỷ đã không giúp mà còn lôi chuyện sinh con không có chồng của cô ra mà dè bỉu, mắng nhiếc.
Năm cô 20 – ba đã 13 tuổi, đất nước được lặng yên tiếng súng, ruộng đất riêng tư đều vô họp tác xã. Nông dân làm ruộng chung và ăn theo công điểm. Cô con có công việc để làm mỗi ngày, không phải sống những ngày khổ nhục nữa. Ngày ngày, sáng sớm cô đến đội sản xuất nhận việc giao khoán, ra đồng cùng bà con. Khi thì nhận đi cấy, lúc làm cỏ, sục bùn, bón phân cho lúa. Có ngày phải đào mương, đắp bờ – chuyện gì cô con cũng cố gắng làm tốt. Dù rất cực nhọc, nhưng ba thấy lúc đó cô đã vui lên vì công việc, thỉnh thoảng còn chải tóc, kẹp tóc – ngắm mình trước gương Cô còn tự nguyện xin nhận thêm hai con bò của họp tác xã để cho ba chăm sóc, thả đi ăn mỗi ngày. Sự siêng năng, cố gắng của hai chị em được ghi bằng công điểm, và có thóc lúa đủ ăn qua ngày mỗi mùa. Hai chị em ba tuy sống khổ nhưng không phải lo nhiều đến cái đói.
Thấy cô Nhị tính tình hiền lành và giỏi giang, nên cũng có vài đám trong làng, và làng bên đến hỏi, xin cưới cô. Bà con trong họ ai cũng khuyên cô nên đi lấy chồng, lo cho ngày mai của mình, vì độ tuổi như cô lúc đó ở thôn quê đã gần “quá lứa”, đã là một“ bà cô” rồi. Ba còn nhớ lúc đó ba đã nói với cô con trong nghẹn ngào:“ Chị em mình ở với nhau như thế này không được sao chị hai? Chị đừng bỏ em đi lấy chồng được không? ” Cô Nhị im lặng một lúc giọng ngậm ngùi:“ Bậy nào! Rồi em cũng sẽ có vợ chứ? Nhưng chị sẽ không lấy chồng nữa đâu! Em đừng lo gì hết. Bây giờ em cũng đã 15 tuổi rồi, em phải gắng đi học lấy một cái nghề để nuôi thân chứ ?”. Thế là khoảng một tuần sau đó, cô Nhị gởi ba sang làng bên cạnh học nghề may…”
Tôi, mẹ và em Thảo đã được nghe ba tôi kể chuyện này rất nhiều lần rồi, nhưng cho đến hôm nay khi cô đã ra đi mãi mãi, chúng tôi mới thấm thía những nỗi khổ đau, cam chịu mà cô phải trải qua trong đời. Giọng ba tôi vẫn đều đều, say sưa – tiếp tục câu chuyện. Ông kể cho chúng tôi nghe mà cứ như là đang tự vấn lương tâm của mình vậy:
“… Ba mở tiệm may tại nhà, nhờ khéo tay, cẩn thận – nên đồ ba may rất đẹp và hợp thời trang. Khách đến may đồ ngày càng đông, khách trong làng, và ở các làng bên cạnh nữa. Cô Nhị con vui lắm, ngày thì làm đám ruộng khoán hai sào, lúc rảnh hoặc tối về phụ giúp ba đơm nút, làm khuy. Chỉ hơn sáu năm thôi, chị em ba đã có của ăn, của để. Cô Nhị bàn với ba cất lại ngôi nhà cha, mẹ để lại cho khang trang, ngôi nhà chúng ta hiện giờ đang ở đấy con à…”
Chuyện này dường tất cả chúng tôi ai cũng biết cả rồi, nhưng ba tôi vẫn nói như người say, hình như ông rất thèm được nói – nói ra cho nhẹ lòng vậy. Ba tôi ngừng lại một lúc, đốt một điếu thuốc Con Ngựa Đen, rít một hơi dài như nghĩ ngợi điều gì đó sâu thẳm, đau lòng lắm. Tôi thấy ông bần thần, người như run lên, nhưng ông không để chúng tôi chờ lâu hơn nữa, ông nói tiếp, vẫn giọng đầm ấm, say sưa:
“… Ba ích kỉ quá không để cô con đi lấy chồng, vậy mà ba không thể ở với cô lâu như lời hứa thuở xưa khi ba mới chỉ là một cậu bé 15 tuổi. Năm 27 tuổi ba cưới mẹ của các con ; từ đó ba có cảm tưởng cô con kém vui, ít cười, ít nói hẳn đi. Cô vẫn hàng ngày quan tâm nhiều đến ba, đến mẹ con, Chưa bao giờ ba thấy cô rầy la mẹ con chuyện gì cả. Cô còn che chở, nói đỡ cho mẹ mỗi khi ba, mẹ tranh cải nhau chuyện gì…” . Ba tôi đột nhiên ngừng lại nhìn chậm lên nét mặt đăm chiêu của mẹ – bất ngờ hỏi: “Tôi nói vậy có đúng không bà? ”. Mẹ đưa tay áo lau nước mắt – khẻ khàng nói : “ Cô Nhị rất thương mẹ và nhất là khi mẹ mang bầu hai đứa con. Cô không cho mẹ làm gì nặng cả, mọi việc cô đều làm giúp…” . Nhang trên bàn thờ cô Nhị đã gần tàn, ba tôi đứng dậy đốt cây nhang mới – ông cầm bức ảnh chụp lại phóng lớn hình cô Nhị từ giấy chứng minh nhân dân, và ông tiếp tục câu chuyện:
“… Ba đúng là vô tâm, thật đáng trách, ngay cả một bức ảnh của cô con cũng không có! Ba chỉ biết lo cho bản thân, cho gia đình nhỏ bé mà vô tình quên mất ba và cô đã từng sống thương đau nghèo khổ như thế nào trước đây. Và chính vì sự nông nỗi của ba mà một lần nữa làm cho cô con phải buồn tủi đến khi chết…”. Bất ngờ, ba tôi đập nắm tay xuống mặt bàn thấp kê gần bên, và khóc nấc lên…
“… Ông Phi ở làng bên, thường hay lui tới may đồ ở cửa hiệu nhà ta – vợ chết, có ba đứa con đã lớn hết rồi. Ông có ý muốn đi bước nữa với cô con, và tất nhiên là cô không đồng ý, nhất định phản đối. Không biết lúc đó ba nghĩ sao mà lại khuyên cô nên đi lấy chồng để có người an ủi, bầu bạn khuya sớm khi tuổi già. Cô con nghe xong nhìn sững lên mặt ba, tia nhìn lạ lẫm và ôm mặt chạy vào phòng. Ngày hôm sau, cô giao lại toàn bộ tài sản, của cải những gì bấy lâu cô giữ gìn cho ba, mẹ ; cô chỉ giữ lại một phần nhỏ để làm vốn sinh sống. Cô cũng xin ba khúc đất cuối vườn để làm căn nhà tranh nhỏ riêng để ở. Cô bảo: “ Chị không muốn là gánh nặng của vợ chồng em nữa, chị em mình vẫn ở cùng vườn, nếu nhớ thì chạy qua thăm nhau thôi. Chị già rồi, chị muốn được yên tĩnh em à!”. Dù ba, mẹ thuyết phục như thế nào đi nữa, cô vẫn không đổi ý. Nhưng cô cũng không nỡ để ba, mẹ buồn. Cô chấp nhận để ba, mẹ cất lên ngôi nhà cấp bốn cho cô thay cho ngôi nhà tranh như dự định và thỉnh thoảng ba, mẹ thay nhau sang ngủ bên nhà cô cho vui. Cô dù ở riêng nhà, nhưng vẫn thương yêu và luôn quan tâm đến ba, mẹ và các cháu như các con thấy đó..”.
Tất cả chúng tôi đều biết cô Nhị rất thương yêu chúng tôi. Ngay chiếc hộp nữ trang cô cất sâu dưới đáy tủ không đựng nữ trang mà chỉ cất giữ những kỉ niệm về chúng tôi. Chiếc đồng hồ hư của ba, lọn tóc của mẹ, cho đến những cuốn rốn rụng của hai chị em ngày xưa. Ba chưa một lần được chăm sóc cô – giọng nói nghẹn ngào của ba cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Ông thì thào : “… Cô ra đi quá đột ngột, chết tức tưởi, mặt úp lên bếp tro, tay nắm chặt hộp quẹt. Chắc là cô lạnh, cô muốn đốt lửa sưởi cho ấm nhưng không kịp.”. Nói đến đây ba lại khóc nấc lên : “ Sao cho đến lúc chết, chị vẫn không tha lỗi cho em hả chị? Giờ em phải làm sao đây?”
Tiếng xe máy dừng ở ngoài sân, tôi ngó ra, chú Phương – Y sĩ thủ y của xã đã tới. Ba, mẹ tôi lau vội dòng nước mắt – mời chú vào nhà. Chú được mời tới là vì con bò Xe của cô tôi nuôi bấy lâu, sau khi cô mất đi,đột nhiên nó bỏ ăn, và bỏ đi đâu mất biệt không về chuồng? Đến khi ba tôi lên mộ un trấu cho cô mới phát hiện nó nằm bên cạnh ngôi mộ mới, hai mắt vẫn mở thao láo. Ba vui mừng dẫn nó về nhưng làm đủ cách nó cũng không chịu đứng dậy, trở về. Không biết làm sao hơn, ba đành khấn trước mồ của cô: “ Chị đi rồi, em quá buồn đau, lạnh lẽo, ngôi nhà trống trải lắm, chị để con bò Xe về với em đi. Em hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận như chị đã thương yêu nó bấy lâu…”. Vì khói un làm cay mắt, hay vì những lời khấn kia, chỉ biết khi ba tôi về, con Xe uể oải đứng dậy, đếm bước về theo. Y Sĩ Phương chích thuốc đã bốn ngày, bây giờ nó đã ăn ít cỏ rồi, thỉnh thoảng nó còn kêu lên vài tiếng“ Bo..ò bo..òò…”nữa…
Đợi chú Phương về, ba tôi đến bên bàn thờ cô đốt thêm nén nhang và nhìn chăm chăm vào tấm ảnh cô Nhị – giọng run run :“ Vậy là đến chết chị cũng còn thương và lo cho em; chị không từ chối yêu cầu nào của em cả. Con Xe đã sống lại rồi, còn con Vàng nó quyết lòng đi với chị em không sao cản được. Em xin lỗi chị, cầu cho linh hồn chi đến nơi an vui mãi mãi…”. Nén nhang vừa mới thắp cắm vào bát hương bỗng bùng cháy như hiển linh cho lời khấn của ba tôi. Khói tỏa quanh bức ảnh của cô – tôi dường như thấy được nụ cười hiền dịu bao dung của cô ngày xưa.
Cuộc sống vốn rất nhiệm mầu, dịu kì, với tuổi thơ của chúng tôi nó là những giấc mơ màu hồng, là những bài ca êm đềm sóng vỗ, là hạnh phúc không nhuốm mùi khổ đau. Nhưng cho đến hôm nay tôi mới biết thêm còn bao số phận như cô Nhị, như ba đã phải sống lất lây, phiền muộn. Cô tôi ra đi đã yên phần, nhưng vẫn còn đó ba, mẹ tôi hàng giờ, hằng ngày phải sống với nỗi ân hận lặng thầm khôn nguôi …
TRẦN MINH NGUYỆT

Cảm ơn anh Trần Dạ Lữ đã đọc truyện và động viên! Thân phận con người là hữu hạn nhưng cũng có nhiều buồn đau, sóng gió xảy ra, MN chỉ muốn chia xẻ cùng họ. Chúc an lành.
Cảm ơn anh Thiên Bồng! Bài thơ anh viết về truyện cũng nói lên bao điều. MN dốt thơ, không viết được vậy. Bái phục luôn. Chỉ là một câu nói vô tình mà một người chết tức tưởi, một người phải ân hận. Lẽ ra đừng chấp nhất mọi việc như vậy? Chúc an lành.
Khi nào buồn cứ lên tám trên xunau thì hết buồn liền à Minh Nguyệt
Cháu cảm ơn dì đã đọc truyện và động viên! Cháu vẫn viết như một niềm vui duy nhất và viết để chia sẻ với những cuộc đời sóng gió bất hạnh, cháu không muốn người ta khổ quá như vậy. Chúc an lành.
Cảm ơn Khắc Tuấn đã đọc truyện đồng cảm và chia sẻ. Cuộc đời không giống như trong mộng chỉ toàn là chuyện vui, đời còn lắm phiền não. Mỗi con người ai cũng bật khóc vì buồn vào một lúc nào đó phải không? Chúc an lành.
Cảm ơn Lạc An đã động viên! Chất liệu từ cuộc sống, cuộc sống ngoài hạnh phúc còn có khổ đau nữa. Chúc an lành.
Cảm ơn chị Yến Du đã đọc truyện và dành cho em niềm ưu ái, cảm mến. Cuộc sống muôn màu, vui vẻ thì ít, mà khổ thì nhiều. Đôi khi em thấy câu nói đời là bể khổ cũng đúng. Chúc chị an vui.
Truyện Minh Nguyệt bao giờ cũng viết về nỗi buồn,chỉ thảng hoặc lóe lên chút ít niềm vui ẩn nấp sau những con chữ. Nhưng những phiền muộn trong truyện của chị,kể cả đắng cay ,tủi nhục chỉ là cái cớ để chị gửi gắm niềm hy vọng về một cái nghĩa cái tình vẫn chưa hề mất đi trong cuộc sống vốn nhiễu nhương này. Vì thế tôi vẫn hay đọc những câu chuyện viết theo phong cách “buồn ” của chị trên trang xunau.org này
Cháu cảm ơn dì đã đọc truyện, nỗi buồn nào cũng có thể vượt qua cả sao dì? Đôi khi rất khó. Cháu chúc dì luôn tươi trẻ, nhưng đừng có trẻ quá hơn cháu là cháu không chịu.
Cháu vui khi chú đọc truyện cháu viết và còn khen nữa chứ! Cháu được cấp bằng đau nhiều thôi, vậy là trong khi người ta lãnh tiền ngày 20-10 giỏi việc nước đảm việc nhà, cháu không được nhận mà còn tốn tiền mua thuốc nữa. Cuộc sống là khổ,thiên đàng hay địa ngục từ tâm mà ra cả phải không chú? Nhưng hai chị em cô Nhị thì không có quyền chọn lựa, thế mới buồn. Cô Nhị vì buồn câu nói của đứa em mà chọn cho mình một con đường tối, để rồi chết tức tưởi, để lại cho đứa em nỗi ân hận ngập tràn. Chúc chú an vui ngày mới.
‘”Cuộc sống của một số người đôi khi là bản nhạc chỉ toàn nốt trầm mà thôi.”
Nhưng vẫn có thể là một bản nhạc hay phải không Minh Nguyệt ?
Cảm ơn Thanh Huy! Có nhiều người chị người anh cả đời hi sinh cho anh, em mình như thế. Cuộc sống của hai chị em quả là thật buồn, chỉ tội cho người chị phải chết lạnh lẽo, tức tưởi, và đứa em ân hận dằn xé. Chúc an lành.
Cảm ơn Thanh Thanh đọc truyện và cảm nhận! Cuộc sống của một số người đôi khi là bản nhạc chỉ toàn nốt trầm mà thôi. Chúc an lành.
Cũng nằm trong chùm “chuyện buồn” nhưng NỖI BUỒN CỦA BA TÔI .có lẽ viết chắc tay hơn !
Chào anh Lê Mộng Thắng! Con người ai cũng cần được che chở bảo vệ, hai chị em tự mình phải đói đầu với bao hiểm nguy trắc trở. Cuộc sống không phải cõi mơ, cuộc sống đôi khi rất buồn. Nhưng hai chị em thương nhau đến vậy, những con vật có tình như vậy cũng đủ làm ấm lòng phải không? Chúc an lành.
Chào anh Thuận Nghĩa! Mồ côi đúng là thật tội, hai đứa trẻ bơ vơ giữa muôn trùng sóng dữ. Tội cho người chị mà cũng tội cho đứa em, sống trong hoảng loạn, đau lòng. Một câu nói của đứa em do vô tình muốn chị mình có nơi nương tựa, người chị buồn ra sống riêng và hối tiếc xảy ra, để lại trong lòng đứa em sự dày vò, đau đớn. Cảm ơn anh đã đọc truyện và chia sẻ. Chúc an lành.
Chào sông Hà Thanh! Trong cuộc sống còn có bao kiếp người buồn khổ, dẫu biết rằng buồn là từ tâm mà ra nhưng đôi khi chuyện không phải là vậy. Tình người vẫn còn lấp lánh, và còn có niềm tin là đủ rồi?
Ừ mình cũng nghĩ thế Minh Nguyệt ơi.
Truyện này khác những truyện trước bởi những tư duy mới rợi…và lúc nào
cũng thấm đẫm tính nhân văn.Chúc Minh Nguyệt vượt lên chính mình về sức
khỏe để viết và viết…
Hôm nay 20/10, một nén hương cho cô Nhị, người phụ nữ đáng kính.
Cô Nhị ra đi chẳng thở than
Con Vàng thương chủ bước sang ngang
Con Xe lê bước chân trĩu nặng
Chuyện này viết lại đủ năm trang
*
Nẻo đời có lúc lắm chông gai
Nhọc nhằn đâu chỉ mỗi thân trai
Cô đơn buồn tủi đời mê đắng
Khóc hận thương vay uất trượt dài
Một thoàng buồn đến với anh khi đọc được sự vô tâm của những người thân của cô Nhị qua ngọn bút của em, mong sao con người sống có tình nghĩa hơn.
Cám ơn em gái. Chúc em an lành. Mến.
Truyện này hay và có nét khác những truyện trước của Mình nguyệt
Chúc cháu sức khỏe, vui và viết đều tay
Posted by 222.253.13.133 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Chào MN !đọc NBCBT câu chuyện gần gũi đời thường,nhưng thật sự cảm động và bùi ngùi như có một phần cuôc đời mình trong đó.
Chúc MN vui ,khỏe và sáng tác đều tay .
Ước gì mình cũng có nhiều chất liệu sống như bạn để mà ghi lại. Chúc sức khoẻ và nhiều niềm vui hơn.
Một nỗi buồn không thể nguôi ngoai ! Truyện của MN luôn mang tính độ lượng , bao dung , rất tình người .
Chúc MN vui và khoẻ .
Nỗi đau nào cũng vượt. Chúc mừng cháu với truyện ngắn mới!
Chào Minh Nguyệt! Vào thăm XN, Chú “chuyên môn” đọc ké comments của bà con! LMT chia sẻ ngắn gon mà chí lý & chân tình. Già làng TN góp ý dài mà gần gũi & sâu sắc, Và SHT…Mỗi người một “phong cách”, nhưng là những chia sẻ rất cởi mở & xây dựng. Chú chỉ có chút “thắc mắc”: : ” Viết về những cảnh đời truân chuyên & bất hạnh tột cùng vậy thì Tác giả phải kinh qua bao nỗi trầm luân & khổ đau- còn MN thì..đang “học lớp Mầm” mà viết được vậy – thật Chú rất nể! Như LMT chú cũng mong “Xin chúc phúc cho những ai đã có trải nghiệm như vậy.” ! Ngày 20 tháng 10 ở trường có gì vui? Nghe nói MN có nhận ” Bằng Khen ” Giỏi Việc Trường & Đảm Việc Nhà” của CĐ Tỉnh? Nếu thât vậy – chúc mừng nhé!
Đọc xong câu chuyện tự dưng miệng tôi đắng nghét. Sao truyện có gì đó giống tôi và chị tôi. Một câu chuyện thật buồn
Truyện buồn nhưng không bi phải không Minh Nguyệt ?
Đọc xong câu chuyện tôi lặng người.
“Bất hạnh tột cùng và nghĩa nhân cũng cùng tột”.
Xin chúc phúc cho những ai đã có trải nghiệm như vậy.
Phong cách viết nhẹ nhàng sâu lắng, gợi nhiều cảm xúc.
Chúc Minh Nguyệt an lành, viết đều tay, sáng tác nhiều hơn nữa.
Bất hạnh tột cùng và nghĩa nhân cũng cùng tột. Tôi cũng mồ côi, cũng có chị suýt soát tuổi của nhân vật trong truyện, cũng trải qua cảnh “mồ côi tội lắm ai ơi” nhưng không “tội” như nhân vật trong truyện.
Bi kịch đươc đẩy đến giới hạn mà khi đọc hết truyện tôi dường như không còn đủ sức chịu đựng. Đã con nghĩa khuyển qua đời thêm con bò của cô Nhị muốn theo chủ. Chó thì đã có nhiều “tấm gương” trung thành với chủ còn bò thì tôi chưa nghe. Tội thiệt. Chợt gợi sự vô ân bội nghĩa của con người.
Theo tôi, nhân vật “ba tôi” trong truyện thương chị và mang nặng những nỗi ân hận – ai cũng có thể ân hận vì ăn ở chưa trọn với người thân đã khuất – nhưng ông đâu có lỗi gì với chị. Chỉ có điều khi chị còn sống ông chưa đền đáp tương xứng với tình cảm và sự hy sinh của chị. Nước mắt chảy xuống nên chắc cô Nhị cũng không trách cứ gì em về việc ngăn chị lấy chồng. Vả lại, bản thân chị Nhị dường như cũng không muốn lấy chồng…
Mong Minh Nguyệt sáng tác đều.
Một câu chuyện thật buồn ,nhưng đằng sau nỗi buồn vẫn lấp lánh một niềm tin về vẻ đẹp của cuộc đời và con người