Truyện Ngắn
Trần Minh Nguyệt
Ông Thịnh chống tay, nhích người nhỏm dậy liếc nhìn đồng hồ ở trên tường, đã hơn hai giờ sáng rồi – vậy là chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi là một ngày mới lại bắt đầu. Trước khi vợ ông – bà Lan, bị bệnh ung thư phổi đi dần vào giai đoạn cuối, ông không bao giờ nghĩ rằng đêm lại dài đến thế. Nó dài dằng dặc, như vô tận, triền miên – bóng tối và sự tĩnh lặng của trời đêm càng làm cho lòng ông trở nên cô độc, và sợ hãi hơn bao giờ hết. Ông cố tình dỗ giấc ngủ, nhưng chỉ có những giấc ngủ ngắn ngủi nặng nề chợt đến chợt đi với ông mà thôi. Tiếng ho khan và kéo dài như xé tung buồng phổi của bà Lan là tiếng động duy nhất mà ông nghe được những lúc như thế này…
Bà Lan thời sinh viên là hoa khôi của trường Đại học Kinh tế, còn ông là chàng sinh viên Bách Khoa năng nổ, học giỏi, đàn hay và có tài giao tiếp. Hai người yêu nhau và quyết định đến với nhau không bị bất kì một sự cản trở nào. Tình Yêu đến với họ thật nhẹ nhàng, trơn láng, như cùng bước đi trên thảm hoa. Gia đình hai bên đều giàu có, cộng thêm vợ chồng ông biết cách làm ăn khoa học và thận trọng, khôn khéo – nên chẳng mấy chốc ông bà đã có một tài sản kếch xù mà ai cũng mơ ước.
Dòng đời giống nước sông có khi hiền hòa chảy xuôi vào biển khơi, mà cũng có lúc cuồn cuộn, hung dữ như dòng nước lũ tàn phá, cuốn trôi theo mọi thứ. Dòng đời của ông bà Thịnh cũng na ná như thế: Cưới nhau đã tám năm mà không sinh được con, cả hai vợ chồng đều phải vào bệnh viện Từ Dũ xin khám nghiệm. Kết quả : ông Thịnh mạnh khỏe là vậy mà lại bị măc phải bệnh “ Vô sinh “. Bác sĩ bảo ông bị bệnh tự miễn dịch: “Các kháng thể của hệ miễn dịch tấn công những tế bào bình thường của cơ thể; những kháng thể này làm yếu hay vô hiệu hóa tinh trùng.”. Tuy vậy, ông Thịnh vẫn luôn nghe ngóng tìm thầy chạy chữa, kể cả những cách chữa tri dân gian, gia truyền được quảng cáo hay người thân giới thiệu dù phải ra tận Hà nội, biên giới Việt Trung hay bay qua Thái lan. Tất cả đều “ tiền mất mà bệnh vẫn còn mang” . Và, sau nhiều lần thụ tinh nhân tạo không thành công, ông, bà không còn hi vọng gì có con nữa.
Nhiều lần ông đề nghị bà Lan chia tay, không muốn bà vì ông mà phải chịu buồn khổ suốt đời.Ông cảm thấy sợ hãi ánh mắt thèm khát của bà khi nhìn những đứa bé con của người khác. Những lần như vậy, bà giận dỗi, hờn khóc và không nói chuyện với ông cả tuần. Đã có lần bà Lan đã hỏi thẳng trước lời đề nghị xa nhau của ông Thịnh : “ Nếu không phải là anh vô sinh, mà là em, anh có bỏ em để đi tìm hạnh phúc khác không?. Số vợ chồng ta vậy, mình phải chịu chứ, hay là anh không còn thương em nữa rồi? Hà tất có con mới được sống hạnh phúc sao? ”.
Ông xoay qua đề nghị bà xin con nuôi, bà cũng nhất định không chấp nhận. Có lẽ vì bà bị ảnh hưởng khi nhìn thấy hai người con nuôi hung dữ của người cô ruột .( Sau khi dượng mất, chúng ăn chơi, bài bạc rồi nợ nần chồng chất. Tài sản trong nhà bị chúng đem đi sạch, kể cả ngôi nhà che nắng che mưa chúng cũng lập mưu bày kế bán đi nốt. Rồi một đứa phải vào tù, một đứa đi biệt không biết đi đâu? . Người cô ruột đành phải về nương náu với cha, mẹ của bà và suốt đời chỉ biết khóc than cho số phận…)
Ngôi nhà rộng thênh của ông Thịnh ở trung tâm Quận Nhất chỉ có hai vợ chồng, với người giúp việc – không có một tiếng cười đùa của trẻ con – nhưng suốt ngày ngoài đường người người nhộn nhịp, tiếng nói cười, xe cộ ầm ầm tới khuya, nên ông bà không có dịp thấy được nỗi cô đơn và trống vắng đang hiện hữu bên đời mình . Nhiều lúc, họ cảm thấy rất thoải mái, an bình sau những giờ làm việc căng thẳng ở công ty trong ngôi nhà sang trọng đầy đủ tiện nghi hiện đại này . Ngôi nhà được thiết kế rất mỹ thuật và thơ mộng. Đó là sự kết hợp giữa nét rêu phong, cổ kính ở bên ngoài với nội thất tinh tế ở bên trong đậm nét Á Đông. Có cây cảnh, hồ bơi ở sân thượng, và những bể cá được xây trong nhà, với những con cá vàng đỏ xanh đủ màu tung tăng vô tư bơi lượn. Vợ chồng ông Thịnh đã sống rất đầm ấm, hạnh phúc. trong ngôi nhà thân yêu của mình. Ngày tháng vẫn trôi qua…
Rồi một ngày cách đây gần một năm, bà Lan tự dưng thường bi cơn ho làm đau tức ở ngực. Uống thuốc không giảm bớt, mà ngày càng ho nhiều. Người gầy dần cùng lúc làn da cứ tái nhợt đi. Khám ở phòng mạch tư của nhiều bác sĩ nổi tiếng, uống thuốc cà tuần lễ mà chứng ho kèm sốt nhẹ của bà vẫn không khỏi mà ngày càng trầm trọng hơn.
Ông Thịnh đưa bà đến bênh viện Chợ Rẩy xin khám tổng quát, hy vọng sẽ chữa trị dứt được bệnh nhanh chóng. Sau khi siêu âm, xét nghiệm và chụp phim, các Bác sĩ chuyên ngành đã hội chẩn và đưa ra kết luận: Bà Lan đã bị ung thư phổi giai đoạn ba, giai đoạn “U phổi lan đến những cơ quan gần kề, lồng ngực, cơ hoành, các mạch lớn và các u huyết cùng phía hoặc đối diện với khối u.”.
Từ khi biết mình đang đối diện gần kề với cái chết, bà Lan trở nên hoảng loạn – bà khóc lóc, bỏ ăn và mất ngủ cả đêm. Nhưng rồi những ngày bị áp lực khó khăn nhất đó cũng dần đi qua – bà trở nên quen dần với hai chữ ” ung thư”, và đôi lúc cảm thấy mình chẳng có bệnh tật gì cả. Bà hiểu là bà đang sống chung và đang chiến đấu với nó. Bà vẫn gắng giữ sinh hoạt bình thường, thản nhiên nói cười vui vẻ để an ủi chồng, để giảm bớt đi nỗi buồn lo đang đè nặng lên người thân yêu nhất còn lại của đời bà. Cùng lúc, bà cũng cảm nhận được rằng, chính những giây phút hiện tại được gần kề bên chồng. thật là quý báu biết bao! Chưa bao giờ bà có được cảm giác yêu thương tràn đầy và quý báu đến thế vào mỗi sớm mai thức dậy nhìn thấy được mặt chồng…
Tôi là một người bạn thân của gia đình anh, chị Thịnh. Trước kia, cứ vào những ngày cuối tuần là chúng tôi tổ chức đi chơi, đi ăn uống, hát hò cùng nhau. Lúc chị đau không thể đi ra ngoài được nữa, nhà anh chị trở nên vắng vẻ. Vào những ngày được nghỉ, tôi hay rủ đám bạn tới thăm anh chị và tổ chức những cuộc ca hát, hay đánh bài, chơi cờ vua, nấu ăn cho vui suốt buổi. Có lần chị Lan đã nói : “ Những lúc chị đau đớn, thậm chí đau nhiều đi nữa, nhưng nhìn thấy em và các bạn vui đùa, chị cũng đỡ đau nhiều lắm, Em và các bạn như tiếp thêm sức mạnh cho chị đó”. Nghe chị nói mà lòng tôi bổng ngậm ngùi, thương cảm.
Một buổi sáng chủ nhật, đang ngồi chuyện vãn với anh chị, thì điện thoại của tôi reo lên – đó là số điện thoại của cô em gái. Cô ấy chẳng phải là em ruột, nhưng tôi luôn xem cô ấy như là một người em ruột thịt. Cô ấy ốm đau từ nhỏ, và dường như bị chứng bệnh trầm cảm – sống khép mình, ít tiếp xúc với ai. Không biết ngày nay cô em tôi có chuyện gì, mà nhắn tin than buồn, đòi chết đòi sống như vậy?
Tiếng cô em ở đầu dây bên kia: “ Anh ơi! Ngày nay em buồn quá, em sống không có mục đích, một cuộc sống vô dụng, em muốn chết đi cho xong. Vì chết đi là chấm dứt hết nỗi đau ở đời rồi phải không anh? ”. Tôi cảm thấy hơi khó chịu một chút, nhưng cũng nhẹ nhàng trả lời : “ Sao vậy em? Có chuyện gì vậy? Sao em bảo mình vô dụng chứ? Em là một kỉ sư giỏi, có công ăn việc làm ổn định và được mọi người yêu mến vậy mà ! ”. Tiếng cô em vẫn rền rĩ: “ Nhưng em đau nhiều quá, em rất mệt anh ơi, sống như thế này mà sống làm gì chứ anh? ”. Tôi biết dù có nói gì lúc này thì cô em cũng không nghe, cách tốt nhất là để cô ấy bình tâm lại, nên tôi kiếm cớ cắt máy: “ Em ơi! Bây giờ anh đang phải tiếp chuyện với khách hàng – có chút việc đột xuất, tý nữa anh sẽ gọi lại cho em nhé !”.
Chị Lan ngồi yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của anh, em chúng tôi. Thấy không cần thiết phải giấu chị, tôi kể với chị mọi chuyện mà tôi biết về cô em của mình. Suy nghĩ một lúc – chị nói nhỏ: “ Cô ấy cũng tội quá phải không em? Kiếp người không có ai là may mắn hoàn toàn hết. Em gọi điện để chị nói chuyện với cô ấy được không? Chị nghĩ mình sẽ an ủi, chia sẻ được những nỗi đau của cô ấy ”. Tôi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng chìu ý chị, cũng bấm máy gọi ….
Chị tự giới thiệu về mình và nói chuyện với em gái tôi khá lâu, rất tâm đắc – chị bảo : “ Cuộc sống này đáng quý biết bao nhiêu, em không nên bỏ cuộc khi em vẫn còn hơi thở, còn nhịp đập của con tim, không có gì là hoàn toàn bế tắc, sự việc chỉ thật sự trở nên bế tắc khi em thôi không cố gắng nữa. Đừng làm như vậy em nhé”. Ngừng lại một lát để ho và để thở, chị lại thều thào : ” Chị hiện giờ chỉ có hai điều ước mơ, em có biết đó là gì không? “ Không biết em tôi trả lời thế nào, nhưng chị khẽ khàng nói với em mà cũng như nói với chính mình vậy : “ Chị mơ ước sống thêm hai năm nữa, năm nay chị đã 48 tuổi rồi, chỉ cần đạt đến tuổi “ Tri thiên mệnh” thôi em à. Còn mơ ước thứ hai là đó là : Chị ước một ngày không có ho, cơ thể không bị cắn xé, quằn quại bỡi cơn ho, và chồng chị cũng không buồn và mất ngủ vì những cơn ho của chị nữa!”. Tôi là một người quen nghề kinh doanh, luôn giấu đi cảm xúc thật của mình, luôn giữ vẻ trầm tĩnh trên nét mặt; vậy mà tôi phải quay đi để giấu đôi mắt đang đỏ hoe và rưng rưng của mình vì xúc động. Hai mơ ước đó, đối với mọi người, và ngay cả em gái tôi cũng rất đỗi bình thường – có gì đâu, nó rất nhỏ nhoi với mọi người, mà cũng là một ước mơ khó đạt dược mà chị Lan đang ngày đêm hy vọng….
Sáng nay, khi tôi đang ngồi uống cà phê cùng đám bạn thời phổ thông ở góc dường Phạm Ngọc Thạch, thì anh Thịnh gọi điện bảo tôi đến chơi, và dọn nhà giúp anh chị. Đến chơi là chuyện thường rồi, còn dọn nhà, sao phải dọn chứ? Nhà cửa bề thế, khang trang vậy không ở -mà phải dọn đi đâu khi chị bị bệnh như thế này nhỉ?. Vội vã đến nơi, tôi thấy hai anh chị ngồi ở trên giường xếp đồ bỏ vào va li. Không để cho tôi ngạc nhiên lâu, anh cười buồn, giọng phân trần :“ Sống ở ngôi biệt thự rộng lớn này buồn quá em ơi, chị em muốn về sống ở nơi nào có tiếng cười nói của mọi người, đi ra – đi vào gặp mặt nhau… Chị muốn hàng ngày có thể nghe những âm thanh chát chúa của đời thường. Trước kia anh, chị thiết kế ngôi nhà này để tìm sự yên tĩnh sau những ngày làm việc kiếm tiền, mà giờ đây anh chị lại đâm ra sợ sự yên tĩnh em thấy có nực cười không?.” Anh cho biết, sẽ dọn đến ở ngôi nhà chung cư Thịnh Phát vừa mới mua, nhà 48 m2, như vậy là đủ với anh chị rồi. Liếc nhìn chị – anh trầm giọng: “ Anh rất sợ tiếng ho của chị hàng đêm, tiếng ho như xé lồng ngực của cô ấy làm cho ruột, gan anh cứ bồn chồn. Mà em biết đấy, cô ấy ho liên tục, thuốc uống không còn có tác dụng nhiều nữa, ho xong là cô ấy dường như ngất xỉu trên tay anh, anh không chịu nỗi em ơi”. Tôi thật sự bàng hoàng, cũng không biết phải khuyên anh chị điều gì cho phải nữa. Đành hỏi một câu không ăn nhập vào đâu : “ Anh, chị dọn đi rồi, nhà này đóng cửa sao? ”. Anh vừa lấy thuốc cho chị uống, vừa nói : “ Đành vậy chứ biết sao hả em? Lâu lâu anh chạy về coi ngó thôi . Chị em lại không muốn cho ai thuê mướn gì cả! ”.
Tôi thoáng nghĩ: Không biết về ở nơi mới đó, anh chị có được thoải mái, yên lành hơn không? Chị có giảm bớt những cơn ho quằn quại đau đớn đã bao đêm hành hạ chị không? Nhưng tôi lại nghĩ : “ Niềm tin là một sức mạnh có thể biến chuyển điều không thể thành điều có thể trong đời người như một phép mầu! ”. Tự nhiên, tôi nhớ đến hai điều ước mơ của chị đã tâm sự vối cô em tôi hôm nào – hi vọng chị sẽ thực hiện được hai điều ước mơ bình thường ấy cho đời mình…
Và khi rời nhà chị quay về, tôi cũng nhận ra thêm một điều rằng, trong cuộc sống – có nhiều điều chúng ta không thể nào làm theo ý muốn của mình, vì nó ở ngoài tầm tay hữu hạn của ta. Nhưng chúng ta không được buông xuôi tất cả mà hãy dùng hai tay nắm chặt lấy những gì mà chúng ta còn có thể vươn tới, nắm được ở đây – ngay lúc này!. Hãy tự tin để tiến lên phía trước – dù con đường phía trước có ngổn ngang chông gai, trắc trở – đó cũng là con đường duy nhất mà chúng ta phải bước tới để sống cho chính mình hôm nay và cho mọi người ngày mai…

Sáng nay đọc lại truyện của Minh Nguyệt tự dưng thấy cuộc đời sao ..không có gì vui.
lâu quá mới thấy Minh Huy(baby)hi hi…
Truyện ni sao giúng hoàn cảnh của chú thím mình ở sài gòn quá..
Chào bạn! Trong cuộc sống chúng ta bắt gặp đâu đó những hoàn cảnh giống như thế này bạn à. MN chỉ viết lên như một sự chia sẻ nỗi đau cho mình và cho người. Bạn an lành.
Dạ..em cũng nghĩ như chị, mà chị tài ghê, đem những câu chuyện thực tế đời thường viết thành truyện hay quá chứ! chúc chị luôn vui khỏe viết nhiều nhiều truyện ngắn cho em đọc nữa nhe..
MN ơi! câu chuyện thật bùi ngùi.Hạnh phúc hay khổ đau.thiên đàng hay địa ngục
cũng chỉ là sợi chỉ mong manh.Nhớ 2 câu thơ của Ôn Như Hầu:
Trăm năm có nghĩa gì đâu
Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì…
Một câu nói của nhà văn Anh: Sống chứ không phải tồn tại.
Những truyện ngắn MN viết như xuyên suốt tư tưởng đó.
Nghe MN mang mầm bệnh mà viết lách như thế thì đáng phục.Rất chi tiết
trong mỗi truyên nhưng cố gắng bay bổng hơn nữa về văn phong nhé.
Chúc MN thật yên lành.
Cảm ơn anh đã đọc truyện và chia sẻ cùng MN. Hạnh phúc hay khổ đau.thiên đàng hay địa ngục cũng chỉ là sợi chỉ mong manh. Sống trên đời dù ngắn hay dài cũng phải có niềm tin, và phải sống cho thật vui vẻ? Nếu cuộc sống không giữ được nữa thì hãy xem cái chết giống như một chuyến đi xa
Người ra đi về nơi xứ lạ
Ngày ngày bầu bạn với cỏ cây
Đếm trăng sao với gió cùng mây
Đùa giỡn với côn trùng rả rích
Có như vậy chúng ta mới tìm thấy thanh thản thực sự. Anh vui.
Cuộc sống vốn muôn màu muôn vẻ . MN viết rất sâu sắc.
Cảm ơn anh! Đúng là cuộc sống vốn muôn màu, muôn vẻ, nhưng cuộc đời của mỗi chúng ta cũng đôi khi do chúng ta nắm giữ. Chúng ta cố gắng đi hết con đường mà chúng ta đã chọn, còn nếu không được nữa thì đó là mệnh trời.
Đúng là cuộc sống khôn cùng!
Cuộc sống không cùng, đa màu, đa sắc. Chỉ có niềm tin giúp chúng ta đi đến đích bình an nhất.
Ta không ngờ Nghi Lâm viết truyện hay dữ vậy!
Lão thầy chùa mắc dịch kia!đi đâu hổm rày,tui kiếm chết cha luôn.Thuốc giải đâu?
Cái thằng nhóc độc hành đại đạo hỗn quá tay….bó phép.
Bất giới thay áo mới hử ?!
tại phụ thân không quan tâm tới con thôi. Làm sao mà biết. Điền bá Quang còn biết mà.
Trước đây, Vinh Rùa cũng có đọc một vài truyện của Trần Minh Nguyệt.Trang “Xứ Nẫu” ra đời chưa bao lâu mà Minh Nghiệt có 2 truyện ngắn : Góc khuất của trái tim” (GKCTT) và “Cuộc sống không cùng” (CSKC).Cả Linh (GKCTT) lẫn Lan (CSKC) đều từ chối hạnh phúc của mình bởi những “căn bệnh nan y” (Tim_Ung thư).Tuy truyện MN viết, phản ánh những câu chuyện_rất có thể_ta gặp ở đâu đó trong cuộc sống, nhưng_cho VR hỏi nhỏ_MN có bị “ám ảnh” hay “bi quan” bởi cuộc sống của chính mình? Nếu có (VR xin lỗi)_VR hi vọng rằng MN sẽ lạc quan hơn bởi chính những “thông điệp” mà MN đã gửi gắm trong truyện của mình (Vd : “……..trong cuộc sống – có nhiều điều chúng ta không thể nào làm theo ý muốn của mình, vì nó ở ngoài tầm tay hữu hạn của ta. Nhưng chúng ta không được buông xuôi tất cả mà hãy dùng hai tay nắm chặt lấy những gì mà chúng ta còn có thể vươn tới, nắm được ở đây – ngay lúc này!. Hãy tự tin để tiến lên phía trước – dù con đường phía trước có ngổn ngang chông gai, trắc trở – đó cũng là con đường duy nhất mà chúng ta phải bước tới để sống cho chính mình hôm nay và cho mọi người ngày mai…)
Vậy thì : “…..cho mọi người ngày mai…” sẽ được đọc những truyện lạc quan hơn, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn….MN nhé? Hi vọng là thế!
Nhân đây, VR gửi tặng cho MN bài hát_có thể, chẳng “ăn nhập” gì với câu chuyện của MN_nhưng, cũng là một “thông điệp” đó, MN ạ!!!
Xin Chào Vinh Rùa !
Vinh Rùa cho nghe bản nhạc hay quá !
Đúng VR quá nhạy cảm ! Mong TG : TMN hiểu Bác Rùa nhé ! ha…ha./
hẹn nhiều còm vui nhé !
rầu!rùa bị chụp rầu!
Cảm ơn với “Thủy Tiên”_và_”Cảm sốt” với “Nghĩa ầu”….Chào mọi người!
Hôm qua tới giờ em mới gặp lại anh Bá Nghĩa . c hào anh , hôm nay anh không bị bắt bưng bánh à ?
on Tháng Tám 27, 2011 lúc 3:38 chiều | Trả lời TRẦN BÁ NGHĨA
hè hè…sáng giờ bị dợ đuổi đang ngầu wì hè nè.
********
Thì làm gì mờ “….bị bắt bưng bánh” hở Thỉ Tiên?
Hôm trước em nghe anh Bá Nghĩa nói bị bà xã bắt bưng bánh kem đó anh . Hình như mấy ngày qua em không thấy anh Vinh Rùa lên mạng ?Em mới vào nhiều khi không biết hết , có gì nhờ anh hướng dẫn dùm em nhé .
đang bưng đây,mệt thấy mồ hôi mồ mả lun nè!chào!…ngừ địp.
Có nhận người bưng phụ không anh Nghĩa , cho em đăng ký nghen.
trời!!!ác mộng?
Anh này nói kỳ quá ! sao lại là ác mộng vậy anh ?
Em chào anh , em đi công chuyện nha .
Có anh nè!Thủy Tiên!be he…
Dở trò dê nữa rồi….sao giúng giúng BN dậy ta.
Này Haiauphixu!Ta là”Vạn lý độc hành mà!”hổng biết na.
Nhưng mà Đệ tử ơi, Đệ tử còn được người đời đặt cho một cái tên khác nữa mà.
Dâm tặc…đạo tặc hái hoa.
Haiauphixu này kỳ cục, sao ko uống café với Điền Bá Quang nói chuyện đi, pó tay.com
Minh Nguyệt rất vui khi anh Vinh chịu khó vào đọc truyện và chia sẻ những gì em muốn nói. Cuộc sống có nhiều con đường, nhiều ngã rẽ. Mỗi chúng ta muốn cập bến bình an, là thiên đường hoa thơm, cỏ lạ, hay lạc giữa mê cung của cuộc đời đều dựa vào con đường mà chúng ta đã chọn. Không một ai có thể giúp đỡ chúng ta, nếu chúng ta mất hết niềm tin và hi vọng vào cuộc sống này? Em hàng ngày chứng kiến nhiều những thân phận con người hầu như lạc vào mê cung mà không tìm được lối thoát cho mình, nên em viết như là một sự chia sẻ những nỗi đau cùng họ. Và cũng có thể em đau nhiều nên viết là để tìm sự thanh thản cho chính em. Bài hát anh gởi tặng buồn nhưng rất hay. Cảm ơn anh. Minh Nguyệt cũng gởi tặng mấy anh chị, em một bài hát
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-Yeu-Va-Noi-Nho-Bang-Cuong/IW6BUOWC.html
VR vui, vì MN đã recom_nếu “đồng cảm” thì rất mong MN sẽ vui lên và sẽ chia sẻ với mọi người bằng những truyện vui hơn, nhé? Chúc MN khỏe và sáng tác hăng say…!!! (và, lời chúc mọi người…ngon giấc! bye!)
Đâu có ai được trọn vẹn hạnh phúc trong cuộc sống. Tiếc cho họ đã có và không có …
TC hy vọng 2 người sẽ vượt qua cơn đau để tận hưởng từng ngày còn hít thở được trong cuộc sống.
Em vui khi chị vào đọc truyện. Cuộc sống đúng là không cùng phải không chị? Hi vọng cuộc sống chúng ta hàng ngày có thể bình an, thong dong không phải vượt qua thử thách khốn khổ nào phải không chị?
MN. ngủ chưa.
Truyện đọc xong thấy buồn buồn…
Buồn cho nhân vật cũng buồn cho mình.
Cảm ơn anh! Buồn cho nhân vật, hi vọng họ có được những ngày bình an hạnh phúc cuối đời. Anh vui.
Truyện đọc cảm động quá ! em rơi nước mắt rồi nè chị Minh Nguyệt ơi…..
Cảm ơn em! Cảm ơn em đã chia sẻ nỗi đau cùng nhân vật. Em vui nhiều nhé.
Đang học tập tinh thần cuộc sống không cùng của cháu đây! Chúc cháu vui khỏe, vào năm học mới nhớ…tập trung viết đều tay nghen!He…
Dì ơi! hãy để cuộc sống tươi trẻ mà. Dì sợ nhất là mình già đi? Viết xong truyện này cháu từ chị Hằng Nga lên làm ông Trăng rồi. Dì vui nhé.
Chuyện đời dù éo le khó khăn nhưng không đến nổi tuyệt vọng, truyện hay lắm, thanks.
Cảm ơn bạn! Trong cuộc sống, biết là buồn và mất niềm tin không giải quyết được gì, nhưng có lúc muốn buông xuôi tất cả. Biết làm sao được, để có niềm tin, nghị lực thật là khó?
Niềm tin cho ta thêm sức mạnh để bước tiếp con đường trước mặt . MN viết hay lắm .
Chào bạn Thanh Tuấn! Con đường phía trước có ngổn ngang chông gai, trắc trở nhiều đi nữa, thì niềm tin và nghị lực sống cũng giúp chúng ta đi đến nơi cần đến phải không?
Đọc truyện ngắn của chị Minh Nguyệt tự dưng thấy mình dù còn nghèo nhưng hạnh phúc hơn rất nhiều người
Cảm ơn em! Đôi khi chúng ta cứ đi tìm những gì hảo huyền, mà quên rằng sức khỏe là đáng quý nhất. có sức khỏe chúng ta mới cảm nhận được cuộc sống này đẹp và đáng yêu biết bao. Có nhiều những cảnh đời đau khổ, bất hạnh lắm. Họ dường như đang tiến sâu vào ngõ cụt không có lối thoát, nhưng họ vẫn cố gắng tìm cho mình một cách đi nhẹ nhàng, thanh thản nhất em à.
Truyện ngắn viết tuy đơn giản nhưng cảm động. Theo tôi, ý chí sống và tình thương yêu sẽ giúp con người vượt qua bệnh tật.
Chúc tác giả an vui
Hạnh phúc, nỗi buồn và bệnh tật cuộc đời con người ai cũng phải trải qua. Mỗi người có mỗi con đường đi riêng, Mn nghĩ con đường nào cũng dẫn chúng ta tới đích. Còn có nhiều cuộc đời bất hạnh hơn chúng ta nhiều. Nên hãy có niềm tin và tiến bước đừng đánh mất niềm hi vọng.
Sáng nay mình dậy sớm và vao xunau.org như thường lệ và bắt đầu một ngày với ” Cuộc Sống Không Cùng” của Minh Nguyệt. Chuyện đương đại nhưng thân phận mong manh của con người, sự hữu hạn của kiếp người…thì ” không cùng”. MN ốm yếu mà viết được như vầy- tôi muốn nói về sức viết thôi – thật đáng khâm phục.
Viết là một cách vượt qua sự hữu hạn của kiếp người.
Thân phận mong manh của con người, sự hữu hạn của kiếp người…thì ” không cùng”. Một con người ở tận cùng đau đớn vẫn còn ước mơ, những ước mơ nhỏ nhoi mà ai cũng có thể có được, vẫn tự tin mà sống, mang lại niềm tin cho người khác. Anh nói đúng MN viết để vượt qua sư hữu hạn của kiếp người.
Đọc truyện chị viết em thích lắm .
Niềm tin là động lực trong cuộc sống hữu hạn này. Đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào cuộc sống.
Khi con người cận kề với sự từ biệt của cuộc đời này, mới thấy sự sống quý đến dường nào dù chỉ tính từng ngày. Hãy yêu thương nhau hơn vì quỹ thời gian của con người đâu có bao nhiêu. Đọc truyện của MN, mình nhận ra được nhiều điều thật đẹp. Đúng là cuộc sống không cùng… Chúc MN sức khỏe và tiếp tục viết nhiều truyện ngắn hay
Khi cận kề cái chết mới biết sự sống đáng quí biết bao nhiêu. Có lẽ vậy đó anh. Nhiều khi chúng ta cứ có một điều gì không vui là bi quan, chán nản, đâu biết được rằng mình còn hạnh phúc hơn bao nhiêu người khác. Cuộc sống hữu hạn, hãy sống và yêu thương nhau để một mai có đi xa cũng không có gì phải ân hạn hay hối tiếc.
Và khi rời nhà chị quay về, tôi cũng nhận ra thêm một điều rằng, trong cuộc sống – có nhiều điều chúng ta không thể nào làm theo ý muốn của mình, vì nó ở ngoài tầm tay hữu hạn của ta. Nhưng chúng ta không được buông xuôi tất cả mà hãy dùng hai tay nắm chặt lấy những gì mà chúng ta còn có thể vươn tới, nắm được ở đây – ngay lúc này!. Hãy tự tin để tiến lên phía trước – dù con đường phía trước có ngổn ngang chông gai, trắc trở – đó cũng là con đường duy nhất mà chúng ta phải bước tới để sống cho chính mình hôm nay và cho mọi người ngày mai…
Truyện ngắn này em viết thật hay!Anh Tín thích lắm.
Em cảm ơn anh đã đọc và chia sẻ. Sinh ra làm người trên trần gian này là một hạnh phúc lớn rồi phải không anh? Cuộc sống muôn màu, có khổ đau, hạnh phúc, nhưng niềm tin sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả. Anh vui.
Niềm tin cho ta thêm sức mạnh trong cuộc sống . MN viết rất hay .
Niềm tin cho ta sức mạnh trong cuộc sống này, đừng đánh mất niềm tin và hi vọng trong cuộc sống. Hãy đi theo con đường phía trước, đích đến là bầu trời trong xanh, hiền hòa.
Cuộc sống muôn màu mà chị . Chị viết câu chuyện này rất hay , sâu sắc lắm .
Đúng như em nói, cuộc sống vốn muôn màu, muôn vẻ. Nhưng dù chúng ta có khổ đau đến đâu cũng đừng nhắm mắt buông xuôi tất cả phải không?
‘niềm tin là sức manh ” trong cuộc sống không cùng ! Minh Nguyệt viết rất sâu sắc . Chúc MN khỏe , sáng tác nhiều nhé .
Cảm ơn chị Yến Du đã động viên và chia sẻ. Cuộc sống vốn là một vườn đầy hoa thơm cỏ lạ với những người có niềm tin, và sẽ là địa ngục nếu buông xuôi tất cả. Khi cận kề cái chết, ai cũng ước muốn được sống?
Cám ơn cô em gái về đoạn kết của đoản văn, đúng vậy em à, phải có nghị lực và vui sống, vì mọi người và cả vì mình nữa. Mến.
Trần gian lúc êm đềm, lúc chát chúa nhưng cũng là nơi đẹp nhất, thơ mộng nhất cho chúng ta phải không? Hãy sống vui khi còn có thể.
Đọc truyện cảm nhận nỗi lòng của người viết, chúc cô khỏe nhiều và vui lên
Em vui khi thầy thăm và động viên. Em viết để tìm sự thanh thản cho mình, và nếu có thể làm cho anh, chị em vui vẻ hơn. Chúc thầy an lành.
Thăm Minh Nguyệt! Suốt ngày qua Chú không được khỏe, nên không ghé thăm XN như mọi ngày ! Vừa vào muộn – lại đọc được ” Cuộc Sống Không Cùng” của MN – Chú cảm thấy có thêm nghị lực sống & niềm an ủi / bởi vì Chú còn…diễm phúc hơn đôi vợ chồng Lan – Thịnh! Hai bạn NQ & Hungpt đã nói giúp các suy nghĩ của Chú rồi – Chú chỉ gời MN lời chúc an lành & tin yêu – để tiếp tục thực hiện những gì cần phải làm cho cuộc sông vốn lụy phiền & hữu hạn! MVL
Được chú vào đọc truyện và chia sẻ động viên là cháu cảm thấy rất vui rồi. Cháu cũng đau yếu suốt nên cảm nhận được sự đau đớn đang dằn xé trong lòng Bà Lan, và ông Thịnh. So với nỗi đau của họ, cháu may mắn hơn nhiều phải không? Mơ ước của họ nhỏ nhoi quá, nhưng mà họ có thể thực hiện được đâu? Cháu nghĩ niềm tin giống như bánh lái của một con tàu, nó sẽ đưa chúng ta đến bến đỗ bình an. Con đó mà không có bánh lái sẽ trôi dạt về đâu, về nơi nào? Hay cứ mãi giữa dòng nước xoáy chòng chành. Cảm ơn lời chúc lành của chú. Cháu chúc chú an lành, may mắn.
Một bài viết rất sâu sắc , đúng là cuộc sống không cùng .
Cuộc sống này vốn là không cùng, nó muôn màu, muôn vẻ, Buồn vui lẫn lộn. Biết làm sao? Niềm tin sẽ giúp chúng ta đi về phía chân trời. Chúc an lành.
Đúng là cuộc sống có nhiều điều mà chúng ta đành bó tay ,không thể làm theo ý muốn của mình được…vì cuộc sống vốn luôn phúc tạp mà!
Cuộc sống khôn cùng với lời tựa rất hay! bài viết sâu sắc cho chúng ta suy nghĩ & hay lắm MN à!
Có nhiều khi con người có muốn cũng không thể nào làm được. Nhưng có ước mơ cũng hay phải không chị? Có ước mơ, hoài bảo chúng ta sẽ sống vui hơn.Em vui khi chị đã động viên em.
Chào MN buổi sáng !
Sâu – Tinh tế – Điềm tĩnh – Gợi mở … là những cảm nhận của anh khi đọc bài này của MN . Vẫn phong cách ấy, văn phong ấy … Đụng đến cái “bên trong” là khó ! Thậm chí rất khó ! Nó không dành cho nhiều người , và chỉ dành cho một ít người CÓ KHẢ NĂNG – CÓ TRÃI NGHIỆM … và NIỀM TIN cũng là một thành tố trong VĂN lẫn ngoài ĐỜI THỰC.
Thông điệp mà MN đưa ra cũng khá hay ! Đúng thời điểm . Khi mà chúng ta vừa có một cuộc chia tay TỨC TƯỞI- bởi một CÁI CHẾT YỂU- của một trang mạng rất tuyệt- trong quá khứ!!! Bởi có những CÁI TÔI quá lớn …
…Anh đang rất xúc động ! Vâng. Chính NIÊM TIN + BẢN LĨNH đã giúp chúng ta vượt qua được những chuyện tưởng như KHÔNG THỂ … để còn có dịp gặp nhau-dù chỉ trên mạng-trước máy !
xunau.org viva !
Cám ơn MN đã cho đọc bài viết này ! Chúc vui vẻ !
Anh Quy có nhận xét hay quá ! Anh cũng nói hết ý em trong truyện của chị Minh Nguyệt rồi . Những gian nan trong tình yêu hình như thường là đề tài viết của chị MN/? Chị viết rất hay .
Ui chao ôi ! Mới sáng mà được ngừ “địp” khen làm anh zui ghơ !
Càm ơn em – Thủy Tiên à ! Em cũng nhận định về Minh Nguyệt
hơi bị ĐÚNG đó nhen, Nẫu !!!
Hình Thủy Tiên xinh tươi như một đóa Thủy Tiên. Anh Quy được khen là vui là đúng rồi. Sao lại chạy chứ?
..”ý em trong truyện của chị Minh Nguyệt ???”… Anh có thấy em trong đó mô nờ ? Khừa khừa … Anh ghẹo cho zui, đừng giận anh nhen . Mà có giận đi nữa thì …”GIẬN THÌ GIẬN mà …”(NSND Thu Hiền hát rất hay) Chạy !
Chào Thủy Tiên! Con người gắn bó với nhau bỡi chữ tình mà em. Tình bạn bè, tình yêu… Nên MN viết về chữ tình vậy. Cảm ơn đã đọc truyện và động viên MN.
Cảm ơn anh Quy đã đọc truyện và chia sẻ những gì MN cảm nhận. Cuộc sống đa dạng và phức tạp. Chỉ có niềm tin và bản lĩnh mới giúp chúng ta đi được đến đích bình an. Tình người với người, tình bạn bè, tình yêu giúp chúng ta vượt qua những chông gai, trắc trở trong cuộc sống hữu hạn này. Chúc anh vui.
Chào TMN,
Cuộc sống không cùng..nhưng để nhận ra điều này một cách tự nhiên, thanh thản..có vẻ khó, khó lắm!
Không đủ nghị lực vượt qua nổi đau, sự hốt hoảng trước cảm giác chia xa vĩnh viễn, bức bối vì sự bất công của tạo hóa trước số phận, những ước mơ không bao giờ thành trong ý nghĩ …Con người bi lụy, mặc cảm bất lực và cuống cuồng níu kéo…đẩy sự thanh thản xa khỏi tâm trí…
Tôi có một người thân máu thịt, hình như đã nhận ra cuộc sống không cùng nên nhẹ nhàng, thanh thản trong cuộc chia tay ..nghìn trùng, cuộc chia tay duy nhất!
Cám ơn TMN về một điều tưởng như …không cùng!
bữa nay không dzô trang teen xunau.vn nữa sao ông hungPt?
hôm trước tui bắt chước ông chui dzô rồi chui ra, chưa coi được gì hết mà cười thầm trong bụng: chu cha xunau teen đẻ trước xunau sồn sồn!
Tui tưởng có mình tui lui cui! Ai dè có WHWH nữa sao??? Tội chưa!!!
Hai anh không bị bắt cóc là vui rồi. Hôm nào hai anh nhậu xả xui đi?
Hai ông anh khó tánh ơi ! Đời…còn có bao lâu mà hững hờ…không lẽ sồn sồn không biết ngắm HOA!
NOBITA ! tên giống trong truyện hồi nhỏ em hay xem đó !
Bây giờ Thanh Tuấn cũng còn giữ nhiều chuyện này lắm , có muốn xem thì cho địa chỉ Thanh Tuấn mang tới tặng luôn .
Cuộc sống không cùng..nhưng để nhận ra điều này một cách tự nhiên, thanh thản..có vẻ khó, khó lắm!
Minh Nguyệt đồng ý với anh. Chỉ có những người thức trắng cả đêm mới cảm nhận được đêm dài như thế nào, và chỉ có những người cận kề cái chết mới biết sống là đáng quý ra sao? Có niềm tin mà trấn áp nỗi sợ hãi hoảng loạn trong lòng mình quả thật không dể chút nào. So với những nỗi đau trần thế mà bà Lan và ông Thịnh phải gánh chịu, thì ai trong số chúng ta cũng may mắn hơn nhiều phải không anh? Cuộc sống vốn không cùng, hãy để lòng thanh thản mà nhẹ bước đến cuối con đường