Nguyễn Hữu Duyên

Sài Gòn về đêm hoa lệ và quyến rũ. Cảm giác ấy như thấm sâu vào trong tôi khi ngày mai tôi sẽ rời xa sau gần một năm gắn bó với bao chuyện buồn vui. Và, dù như thế nào, tôi nhất định không cho Nhàn biết, bởi tôi biết mình sẽ không đủ can đảm để chia tay.
Cái phòng sau nho nhỏ của căn nhà số 17 Phan Đăng Lưu chỉ còn mình tôi. Ánh đèn như soi vào tôi, như muốn đọc trái tim tôi đang ở cung bậc nào. Cái cảm giác mông lung thật khó tả. Khoảng 9 giờ đêm, cửa phòng không đóng, Nhàn bất ngờ đứng trước mặt tôi.
– Mai anh về Bình Định
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Nhàn, miệng lí nhí : Đâu có!
Nhàn ngồi xuống đi-văng, gỡ điếu thuốc đang cháy dở trong tay tôi, mắt đỏ hoe :
-Anh nói dối em làm gì? Vì sao anh âm thầm không cho em biết?
Tôi im lặng. Và, như để giải tỏa câu chuyện, tôi đưa Nhàn ra quán Ngân trên đường Phan Đăng Lưu, gần trụ sở Ủy ban nhân dân phường 4, quận Bình Thạnh. Hai ly cà phê chảy từ nhanh đến chậm, chậm dần. Nhàn chỉ khóc, nói trong nước mắt, mong sao tôi ở lại không về Bình Định nữa. Không biết hai đứa ngồi với nhau đựợc bao lâu, chỉ biết rằng đường phố gần như không còn tiếng ồn, tôi đưa Nhàn về nhà ở con hẻm 21 đường Vạn Kiếp. Nhàn ôm hôn tôi thật nồng nàn, đắm say, cháy bỏng như là nụ hôn cuối để rồi chia tay mãi mãi, như để kéo lại một chút mong manh trong vô vọng, hụt hẩng… nụ hôn không còn khái niệm thời gian. Và, sau 34 năm, tôi nhận ra rằng đó là nụ hôn duy nhất có được của đời mình, nụ hôn tuyệt vời, trong vắt, thấm đẫm tình yêu lãng mạn của thời trai trẻ mà tôi nhận được.
Và rồi đêm cũng qua. 4 giờ sáng. Tôi bước lên chiếc xe lam 3 bánh, không chịu lên chiếc xe honda của Nhàn để vào bến xe An Đông về Bình Định. Chiếc xe honda của Nhàn luôn ở khoảng cách với chiếc xe lam từ 3 đến 5 mét. Tôi không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt Nhàn. Nhàn lại khóc, khóc suốt dù trời sáng dần, có thể nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt của Nhàn. Hình như Nhàn không để ý một chút gì cả về ngoại cảnh. Còn tôi thì như bấn loạn, miên man trong suy nghĩ, quyết định ở lại hay đi về, bởi vì tôi không chịu nổi những giọt nước mắt của Nhàn. Nhưng có lẽ nghiệt ngã nhất vẫn là cái nắm tay sau cùng của cuộc chia tay.
Bàn tay tôi tuột khỏi Nhàn khi chiếc xe đò lăn bánh, và Nhàn đứng lặng, nghẹn ngào! Đến bây giờ khi có dịp suy ngẫm, tôi vẫn thấy đó là cuộc chia tay thật lãng mạn và thấm đẫm tình yêu của Nhàn giành cho tôi. Và, chính vì điều đó nên nó vẫn đeo đẳng tôi dù bao tháng năm đi qua, và có lẽ đến hết cuộc đời. Đó là buổi sáng ngày 17 tháng 12 năm 1976, tôi 22, Nhàn 21 tuổi. Tôi còn nhớ lúc ấy Nhàn nói trong vô vọng:
– Em rất muốn anh ở lại một tuần nữa rồi về, để 2 đứa cùng đi chơi trong dịp lễ Giáng sinh, anh nhé!
Tôi lại im lặng. Tất cả các phao Nhàn sử dụng để giữ tôi lại đều bất thành. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ phải về quê để học cao đẳng sư phạm thì được ưu tiên như báo chí đã đăng. Cho đến bây giờ tôi vẫn không khẳng định được mình quyết định như vậy là đúng hay sai, nhưng có điều bao nhiêu năm đi qua tôi thấy mình có lỗi rất lớn với tình yêu của Nhàn. Tôi đã phụ Nhàn, đã nợ một món nợ không có khả năng trả. Năm 2001, có dịp trở lại Sài Gòn, khi đến con hẻm 21 Vạn Kiếp, tôi mới biết Nhàn đã định cư ở Thụy Sĩ cùng với gia đình.
Nhàn ơi, dù có muộn màng nhưng xin gửi đến em một lời xin lỗi chân thành về tình yêu của em, xin lỗi về tất cả những gì anh đã làm em buồn của những ngày hai đứa yêu nhau. 35 năm đã đi qua, anh càng hiểu là anh đã đánh mất một cuộc tình đẹp nhất của đời mình!.
·
Read Full Post »