Quách Tấn yêu quê hương Bình Định sâu nặng. Trong “Nước non Bình Định” của mình, ông dành hẳn một chương nói về “tánh tình” người Bình Định. Theo ông, người Bình Định phần đông tính tình chất phác, đôn hậu, chuộng khí tiết, trọng nhân nghĩa.
Archive for Tháng Tám 25th, 2011
Người Bình Định trong đôi mắt Quách Tấn
Posted in Nghiên cứu và phê bình văn học, Xứ Nẫu, Người Nẫu, tagged Quách Tấn on Tháng Tám 25, 2011| 5 Comments »
Thử sức với phở… khổng lồ độc đáo
Posted in Ẩm thực, Chuyện lạ on Tháng Tám 25, 2011| 48 Comments »
Ai ăn không hết phải trả 22$ + Drink + Tip .

Bát phở khổng lồ.



Tươi cười trước thử thách…


2 em bé chung 1 bát.


Nụ cười tự tin?
Tuy không thành công nhưng rất hãnh diện.
Vẻ mặt ngao ngán…
Cổ động viên đông đảo nhưng cũng khó có thể vượt qua thử thách.
Anh chàng này ăn vất vả quá!
Rất nhiều người xin dừng cuộc chơi…
…với vẻ bất lực.
Dù đầu hàng nhưng vẫn tươi cười.
Đây là 1 thử thách quá lớn cho phái yếu?
Suýt nữa thì thành công…
Rất tự tin…
…vẻ mặt thất thần.
Thật khó khăn…
Tuy nhiên không phải là không có người thành công…
Dòng chữ ở đáy bát đã hiện ra: “You did it”
Tình yêu của Hoa mười giờ
Posted in Mỗi tấm ảnh một câu chuyện, tagged Trần Hoa Khá on Tháng Tám 25, 2011| 52 Comments »
Trần Hoa Khá
Truyền thuyết kể rằng, một cô gái mồ côi cha mẹ, yêu say đắm một người con trai và xem chàng là người thân duy nhất nên dành trọn tất cả tình cảm vào chàng. Ngược lại, cậu con trai còn người mẹ già nên thường phải về nhà trước khi mặt trời lặn. Cô gái lại phải chờ tới sáng hôm sau để được gặp lại chàng trai.
Ngày này qua ngày khác, cứ đúng 10 giờ hai người hẹn nhau, tay trong tay vui đùa trước biển xanh. Tình yêu của họ tưởng chừng không gì có thể chia rẽ được. Nhưng một ngày nọ chàng trai không tới chỗ hẹn, cô gái đứng đợi, lâu rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chàng trai.
Rồi thời gian trôi qua, cô đã chờ được một ngày nhưng vẫn không thấy chàng đâu, ngay lúc đó, người con gái tưởng chừng như bầu trời muốn sụp đổ. Cô muốn òa khóc nhưng sợ rằng người con trai tới nơi thấy đôi mắt đỏ hoe của mình sẽ buồn và lo lắng nên cô nuốt những giọt nước mắt đó vào trong lòng.
Thời gian lại trôi qua cô gái đã chờ được một tuần, cô muốn chạy đi tìm chàng trai nhưng sợ hắn sẽ tới và không thấy cô đâu rồi sẽ bỏ đi. Nghĩ vậy nên cô ghìm bước chân lại và tiếp tục chờ. Cho tới khi sức lực cạn kiệt cô gái quị xuống và trút hơi thở cuối cùng. Trước khi chết, cô không hề oán hận người con trai mà chỉ tự trách tình yêu của mình dành cho người con trai không đủ để tiếp sức cho cô ta tiếp tục chờ đợi và hy vọng.
Sau này xác của cô gái được sóng mang ra giữa biển và chìm vào trong lòng của đại dương. Nơi người con gái ngã xuống, mọc lên một loài hoa màu tím, cứ khi chuông đổ 10 giờ là hoa lại nở rộ, từng cánh hoa một hứng lấy những hạt nắng của mặt trời để sưởi ấm cho những giọt nước mắt chất chứa trong lòng của người con gái.
Người ta ví hoa mười giờ chính là hiện thân của cô gái si tình đó. Hoa nở tượng trưng cho lời hẹn ước năm nào của cô đối với chàng trai. Dù thời gian có trôi đi nhưng lời hứa của cô không hề phai tàn, cô vẫn tin vào một câu hẹn ước và vẫn tiếp tục đợi cho dù người con trai đó sẽ không bao giờ tới.
Tôi mượn câu chuyện truyền thuyết trên đây (từ mạng internet) để cùng chia sẻ với các bạn về loài hoa mười giờ qua các tấm ảnh của tôi. Mời các bạn cùng thưởng thức.
T.H.K
Mừng Xứ Nẫu
Posted in Thơ ca, tagged Thiên Bồng on Tháng Tám 25, 2011| 173 Comments »
Thiên Bồng
Qua bao cánh đồng xa
Qua bao vùng sông biển
Rồi chim lại về nhà
Đâu là chỗ nghỉ chân
Chim rằng chim không tổ
Chỗ nghỉ chân là nhà
Giữa rừng núi sông sâu
Bên cánh đồng màu mỡ
Ở giữa một trời thơ