Nguyễn Huỳnh
( Gửi hương hồn bạn tôi : Lê Tường)
.
Ta và bạn sinh ra nơi bờ ruộng hẹp
Nơi những động cát trắng phau màu trăng tỏ
Nơi đầm Cù Mông vang câu hò lưới đăng lưới đó
Nơi bãi trước bãi sau và rừng dương vi vu tiếng gió
Nơi chiếc sõng con gõ nhịp đời u uất
Nơi những chiếc rớ vớt lên nghèo khó
Và chúng mình sinh ra từ đó
Như lời ru từ lúc phôi thai
Như lời ru từ lúc chào đời
Nắng hôm đó cũng như nắng hôm nay
Sao ta thấy cứ vàng màu ký ức
Sao ta thấy cứ nâu màu ray rức
Thổn thức bây giờ trắng xóa những lần đi
A ha! Những lần đi và những lần đi
Người không chịu ở lại và khoát áo ra đi
Như sóng không dừng lại dù đã vỗ bờ
Như trời không chịu xanh dù một lần đến tím
Và chúng mình khoát áo ra đi
Như kiếp trước chúng mình nợ những bước chân
Như kiếp trước chúng mình nợ với cố nhân
Một giọng hát Khánh Ly, một lời nhạc Trịnh
Những đường hoang giục giã
Những khúc cua mở ra một chân trời mới lạ
Háo hức quên mình háo hức ra đi…
Nơi chúng mình sinh ra có con đò nhỏ
Đưa chúng mình ra đi rồi đưa chúng mình trở lại
Bên lỡ bên bồi nhịp theo con nước
Bãi rong nổi như một niềm mơ ước
Chưa xanh xao đã vội lụi tàn
Trời trở gió, trở gió rồi chăng
Mà Dốc Rọ hú lên lời thao thiết
Ở Động Chùa bạn còn nhớ ta không?
Bạn vì ta mà trôi sông lạc chợ
Ta vì bạn mà lạc chợ trôi sông
Ôi những cuộc đời có cũng như không
Sông quê mình không giống những sông quê
Cứ ào ạt triều lên rồi xuống
Cứ âm ì một sóng cồn khát vọng
Vỗ một lần rát mặt bãi bờ khô.
Ơi những mùa đông cây dừa quặt quẹo
Tàu lá quất phần phật cho một lần nổi giận
Bỡi vì đâu gió mặn đã bao mùa
Bỡi vì đâu gió rét đã tái tê
Lần lửa mãi vẫn chưa thành quả chiếng!
Ôi những chiều hôm bờ tàn bến xế
Ký ức cứ dội về thêm ký ức
Kỷ niệm cứ vang lời trong kỷ niệm
Ươc mơ mình cứ mãi ước mơ thêm
Thì bạn tôi ơi cứ an lòng đi nhé
Đêm có dài thì cũng sẽ sáng mai
Ngày có lâu thì cũng thành sụp tối
Mọi con đường rồi cũng về tới đích
Chỉ tội mình ta đối diện với đêm dài…
Như nghe từng “nhịp đời u uất “
Những câu thơ đau đáu phận người.
Doc hay,rat cam dong
Thơ xứ nẫu rất ấn tượng
Sâu sắc, thú vị
Thơ viết hay, ấn tượng.
Trầm thống. ….Thao thiết…!
Hết giờ nghỉ trưa,đọc vội bài thơ,chỉ đọc vội thôi nhưng tự nhiên thấy buồn buồn cùng nỗi buồn của tác giả
Rất quí giờ nghỉ trưa cùa bạn,
Bên lỡ bên bồi nhịp theo con nước….cuộc đời cũng rứa thôi nhỉ !
Một không gian thơ yên lặng trầm tư sâu lắng
Được mang một tầm vóc như vậy thì còn gì bằng cho một bài thơ nhỏ và rất riêng tư, Savi. Nhưng hình như thế hệ chúng mình sinh ra trong tao loạn, khi biết nhận thức cũng là một thời kỳ không định hướng . Chúng ta dò tìm tại chỗ, và khi không thấy chúng ta lại ra đi. Tôi và bạn tôi đã ra đi nhiều lần, có thể nhiều bạn cùng thế hệ cũng đã ra đi và mệt nhọc quay về chốn cũ, như tôi nhiều lần ra đi và quay về. Bạn tôi đã ra đi khi mà những khát vọng chưa được chút nào.
Thơ giản dị,chân thành.
Cảm ơn bạn, viết cho một người đã chết sao không chân thành được
Hình ảnh tác động sâu lắng nhất, đậm nét nhất trong tôi khi đọc bài thơ này là những nỗi buồn,nỗi cô đơn mà hình như luôn bảo lưu ,không có sự sẻ chia cùng ai,ngoại trừ thơ ca. Có võ đoán không nhà thơ ơi ?
Không hẳn như vậy Nguyệt Mai. Có thể nói đó là nỗi buồn của một thời cuộc, và như vậy tôi và bạn tôi cùng nỗi niềm không phải là riêng tư và không chia sẻ được. Cảm ơn cảm nhận sâu sắc của bạn.
“Nhịp đời u uất ” .
Mong “đêm có dài cũng sẽ sớm mai ”
Bài thơ viết hay !
Chưa thấy sớm mai mà thành sụp tối rối Himlam. Vui thôi, ước vong của một người trên 50 tuổi sẽ khác với khát vọng của chàng trai trẻ.
Tiếng thở dài rất nhẹ mà buốt đau.
Vâng, của một thời trai trẻ đã qua.
Giọng thơ thiết tha quá.
Thơ hay. Như nói thay cho nhiều người.
Háo hức quên mình háo hức ra đi……
Túm lại bi giờ thì sao nhở !
Túm lại bây giờ tôi là Kiến trúc sư, còn bạn tôi mồ yên mã đẹp. Nhưng tấn cả cái đó không làm quên đi nỗi buồn trai trẻ.
Đêm ngày- tối sáng-ước mơ-kỷ niệm”Mọi con đường rồi cũng tới đích!”Bạn đi rồi chỉ tội mình ta đối diện-Đêm dài…!Lời trầm thống đầy hình ảnh nhớ lại…Những ngày xưa ấy có đôi ta…”Thơ ký ức tình cảm thiết tha!”
Ban sinh ra o dam Cu Mong chang ?
Nhà tôi chỉ cần một bước nhảy đã ùm xuống đầm Cù Mông.
Lời “thao thiết ” hình như cho cả một thế hệ chúng ta.