Nguyễn Huỳnh
.
LẠY EM ĐẤY.
Xin em đừng nghiêng váy ngắn
Mặt đường nóng nực
Viên sỏi lực khực
Hé mắt ngó lên u linh huyệt!
.
Xin em đừng cúi áo rộng vành
Cụm mây túm tụm
Mặt trời tum húm
Lõ mắt ốc nhìn vào thung lũng tuyệt!
.
Xin em đừng mặc áo hở bụng
Chiếc lá hấp háy
Cơn gió tí táy
Xoa lên phẳng lì mắn đẻ nhiều thiệt!
.
Xin em đừng áo quần sát người
Hiền triết làn hông
Nhà thơ bờ mông
Mộng du đường cong hủy diệt tiệt!
.
HẠT CÁT TRÊN SA MẠC
( Viết cho những ai tự cho mình là hạt cát)
.
Rất có thể tôi là hạt cát trên sa mạc
Chịu nằm im cam phận nhỏ nhoi mình
Chịu phơi thây cho mặt trời nóng chảy
Chịu quay cuồng cho gió lốc cuồng xoay
Chịu cô đơn cho cô quạnh tràn về
Và chịu chết cho một vùng đất chết !
.
Rất có thể tôi là hạt cát trên sa mạc
Chỉ dám mơ một giấc mơ mưa
Chỉ dám nghĩ một màu xanh bát ngát
Chỉ dám ước một ngày trời râm mát
Một bước chân người in dấu chân qua…
.
Nhưng cũng rất có thể tôi là hạt cát
Biết dậy mình phẫn nộ mặt trời kia
Biết định thân dù gió hun hút thổi
Biết bất công vì sao mưa không tới
Biết dấy lên một bão cát san bằng
Mỗi hạt cát là một mũi tên sắc nhọn.
.
Cũng có thể anh là hòn núi
Tặc lưỡi mình thôi thây kệ thế gian
Sợ một chiếc lá trong rừng rơi rụng
Sợ một hòn đá bên sườn sạt lỡ.
.
Cũng có thể anh là biển rộng
Nhưng không dám một lần nổi sóng phong ba
Nỗi uất hận nuốt sâu dưới đáy
Sợ bên bờ đất lỡ trôi đi…
.
Hỡi những người sống ở hôm nay
Tôi muốn nói một lời rất thật
Một hạt cát biết trồi mình lên cử động
Còn hơn là biển cả tự đóng băng !
.
KHÓI THOẢNG.
.
Rồi cũng sẽ giã từ tất cả
Người ra đi lòng ngỏ mấy phương trời
Những con đường không chiếc lá rơi
Và bến nước đò buồn nghe sóng vỗ…
.
Những tháng mười, tháng mười không bão tố
Như tháng giêng xưa hoa vội vã lìa cành
Người ra đi biền biệt trời xanh
Dải mây bạc đã không thành mưa ruộng hạn.
.
Rồi cũng sẽ một ngày sương khói lạnh
Gió bấc về xô ngã những đền đài
Dòng kinh kệ đã cạn nơi thiền viện
Lá nghiêng mình khẽ chạm đất hoang sơ…
.
Rồi cũng sẽ một ngày em thấy được
Hạnh phúc đã từng đậu xuống bàn tay
Chỉ một lần mở mắt nhìn đêm
Em sẽ thấy một rằm xuân quỳnh nở!
.
Rồi cũng sẽ một ngày trước biển
Sóng không còn lồng lộng tìm bờ
Nước không còn duềnh lên nỗi nhớ
Và chân trời không thấy cánh buồm nâu…
Và gió nữa, gió không còn ve vuốt cát
Biển không xanh và hoàng hôn không tím
…Em không về mang guốc mộc áo the anh!
.
Nguyễn Huỳnh.
Dùng từ thiệt ngộ.
Cảm ơn các bạn đã góp ý và có lời ngợi khen. Chúc năm mới an vui.
Thơ nhiều hình ảnh thật đẹp.
Nhung cau tho hay day suy tuong ve cuoc doi
Tho nhu chop be mua nguon,chot loe sang len
Thơ Nguyễn Huỳnh sâu sắc trong từng tứ thơ
Trang web nay sao co nhieu tho hay
Tôi thích truyện ngắn của anh,mà thơ anh cũng hay một cách ngang tàng.
Anh Nguyễn Huỳnh,
Theo em, cả 3 bài thơ đều có những tứ thơ hay! Em thích nhất
bài ”Lạy em đấy” nó ngồ ngộ, lạ lẫm…nhưng rất thực, rất gần, như:
”Mộng du đường cong hủy diệt tiệt!”
Chúc anh vui Tết 2015.
Cảm ơn Hoàng nhé. ”Mộng du đường cong hủy diệt tiệt!”, thế mới chết.
Không biết hạt cát trên sa mạc có hờn có giận không nhỉ ?
Dùng chữ “u linh huyệt” thật tuyệt vời ,vừa lạ hóa vừa huyền bí hóa một cái từ cấm kị trong văn chương.
T và T ơi, huyền bí thật chứ không phải hóa. Có ai khám phá hết đâu nào? Chúc vui.
Hỡi những người sống ở hôm nay
Tôi muốn nói một lời rất thật
Một hạt cát biết trồi mình lên cử động
Còn hơn là biển cả tự đóng băng !
_____
Kho tho hay
Có những người đã tự cho mình là hạt cát trên sa mạc. An phận trước thời cuộc. Tôi thích câu của nhà Phật : Đại hùng đại lực đại từ bi!
Bài Gió thoảng hay,bài Lạy em đấy xỏ xiên phụ nữ hơi nhiều,nhưng ở góc độ văn học cũng lạ về mặt thi tứ
Bài thơ là sự tôn vinh phụ nữ, không một tẹo xỏ xiên. Đó là cách nói ngược thơi. Xin em đừng nhưng mong em đừng đừng. Mát lòng chưa.
Phản hồi cho nhà văn này rất sợ,lơ mơ thì bị mắng như chơi,hi hi,nhưng thơ thì cũng hay
hi hi!
Ý rất riêng rằng, nếu với “LẠY EM ĐẤY”, Nguyễn Huỳnh muốn thể hiện một cái nhìn riêng với những lời ngồ ngộ, tạo chút là lạ, góp vui… nhưng tôi thấy chưa “ưng cái bụng” lắm. Tuyệt nhiên, 2 bài sau “HẠT CÁT TRÊN SA MẠC” và “KHÓI THOẢNG” mang đúng thương hiệu “Nguyễn Huỳnh”. Độc đáo lắm!
Riêng “HẠT CÁT TRÊN SA MẠC” nhưng hẳn đâu là “hạt cát” khiêm nhường, bởi:
“Biết dậy mình phẫn nộ mặt trời kia
Biết định thân dù gió hun hút thổi
Biết bất công vì sao mưa không tới
Biết dấy lên một bão cát san bằng
Mỗi hạt cát là một mũi tên sắc nhọn.”
Lại còn “”Cũng có thể anh là hòn núi” nhưng “Tặc lưỡi mình thôi thây kệ thế gian” và, “Cũng có thể anh là biển rộng” nhưng “Nhưng không dám một lần nổi sóng phong ba…” thì…
Rồi kết:
“Một hạt cát biết trồi mình lên cử động
Còn hơn là biển cả tự đóng băng!”
Thì, cái khiêm tốn của “Hạt cát” chẳng nghe ra “nhỏ nhoi” tí ti nào. Cũng như nghe có vẻ “Khói thoảng” và, dẫu có nói thế nào đi nữa, thậm chí rằng “Dòng kinh kệ đã cạn nơi thiền viện” thì, vẫn là một ước mơ, một niềm hạnh phúc đong đầy, viên mãn… trong cái tự biết “đủ” của mình, một khổ thơ đẹp:
“Rồi cũng sẽ một ngày em thấy được
Hạnh phúc đã từng đậu xuống bàn tay
Chỉ một lần mở mắt nhìn đêm
Em sẽ thấy một rằm xuân quỳnh nở!”
Thế nên “Tri túc thường túc, chung thân bất nhục” vậy!
Mừng Nguyễn Huỳnh trở lại với những bài thơ hay.
Chúc vui nhé!
Cảm ơn A khoa đã có một bài bình luận công phu.
Bài thơ “LẠY EM ĐẤY.” tuyệt. Chúc Nguyễn Huỳnh khỏe, vui nhiều
Nói về những CÁI ĐÓ đều tuyệt bạn ạ. Cảm ơn.