Trần Vấn Lệ
Khi lái xe, tôi chỉ nhìn phía trước, nhưng bên tai…em mới nói…hoảng hồn: “ Anh ơi anh hàng phong bên đường đang thay áo, lá đang vàng thật đẹp, mới hôm qua lá còn màu xanh biếc, sao hôm nay…có thể mùa Đông?.
Tôi gật đầu. Đường trước mặt, đường cong. Tôi nhả ga, rẽ về phía trái, tôi đạp thắng cho xe dừng lại, ngó lên hàng phong: quả thật lá thay màu! Tôi nhìn em, “…ôi em đẹp làm sao! Cây thay lá, em vẫn như ngày đầu anh gặp. Anh chỉ biết hai cây đào Ba trồng…cho anh đứng nấp, trộm nhìn em hồi em tuổi mười lăm!”
Bạn biết gì không? Bạn có biết gì không? Em đập vai tôi, nói “Anh…dễ ghét, em nói hàng phong ở đây, em không nói gì Đà Lạt, anh nhắc làm chi chuyện cổ tích…cũ mèm! Nếu ngày xưa mà đất nước bình yên, em đâu được thấy cây phong ở Mỹ…”.
Lúc đó…thì mặt tôi bí xị, tôi nói với em: “Anh chỉ nhớ hai cây đào, anh chỉ nhớ em hồi đó, hồi nào…em xinh lắm, cô học trò xinh lắm. Hai đứa mình có một thời xa nhau thăm thẳm, em mãi mãi là mùa Xuân trong trái tim anh!”. Bạn biết gì không? Em bỗng thình lình, giụi đầu lên vai tôi và tràn trề nước mắt…Hai đứa tôi bay về Đà Lạt, gọi “Ba ơi hai đứa con đã về…”
Tôi để tay lên volant, tôi lại lái xe. Xe vào cổng, lá phong kêu xào xạc…
Trần Vấn Lệ

Đọc bài thơ hay của anh tự nhiên nhớ dalat vô cùng
Ai xa Đà Lạt cũng nhớ Đà Lạt
Cảm ơn Bienho đã góp ý…để nhớ Đà Lạt thêm
Anh làm em thêm yêu thành phố Dalat quê hương mình
Cảm ơn Mimosa.
Rất nhớ hoa Mimosa Đà Lạt, hoa vàng, lá bạc.
Có nhiều loài hoa…bỗng hóa mù sương.
Đà Lạt do đó mà Thương không Ghét!
Câu thơ có vị mằn mặn của nước mắt dấu bên trong
Trước đây nhiều năm, người ta nói “Biết đừng la lớn”, nay thì nói khác…”Biết Chết Liền!”.
Cảm ơn Huy Thanh có nhận xét…
Chào anh,rất vui khi được đọc thơ anh trên web,anh có hay về VN không ?
25 năm rồi chưa về
nhưng chắc sắp về nơi mình biết đó là Quê Hương Vĩnh Cửu!
Cảm ơn Nguyenvan, một đồng bào!
Nỗi buồn xa xứ thật khó phai phải không anh ?
Chắc phai…
Khi người ta đắp cái khăn lên mặt mình…
Cảm ơn Miên đã hỏi.
Chỉ là một bài thơ văn xuôi ngắn không nhiều ngôn từ hoa mỹ nhưng lại đầy chất thơ
Cảm ơn Anhuy
Ước chi được cầm tay Anhuy một lần…
Thơ rất đơn giản mà thật hiện đại
Hiện Đại là Hại Điện, phải không Chút Chít?
Ai đặt tên cho Chút Chít, nghe mà ghét quá đi!
Người mình nói ghét là không ghét đâu, ở đây có nghĩa là Cảm Ơn Chút Chít
Tôi chưa được thấy cây phong, cũng không biết lá phong nhuộm vàng như thế nào? Nhưng cây đào Đà Lạt thì tôi biết. Dù bây giờ Đà Lạt không còn như xưa nữa! Những cây đào già thưa thớt dần, nhưng ít ra tôi vẫn còn được nhìn thấy nó rụng lá, nó ra hoa hàng năm vào mỗi mùa giáp Tết! Tôi cũng mắc nợ Đà Lạt và hạnh phúc vì mình còn mang cái nợ đó…! Và bây giờ có lẽ tôi nên tự nói với mình: biết đâu tôi … may mắn hơn anh!…
Bạn hiền mình ơi, cái ảnh minh họa bài thơ tôi là cây phong đó! Cây phong là biểu trưng của Canada, cờ Canada hình cờ lá phong. Cây phong lá đỏ rực vào mùa Thu, kéo dài chừng hơn một tháng, đỏ rực tưởng là…trời hoa, sau đó thì biến ra vàng tươi…tươi rói, đồng loạt. Chừng một tháng thì rụng, cũng đồng loat để hẹn mùa Xuân lá xanh như ngọc,. trong mùa Hè thì lá xanh biếc. Hàn Mạc Tử từng có câu: “Vườn ai biếc quá xanh như ngọc”. Ở Mỹ, vào cuối năm, nhiều tiểu bang phía Bắc có Lễ Hội ngắm lá vàng giống như vào mùa Xuân có Lễ Hội ngắm hoa đào.
Bạn nói đến hoa đào khiến mình thêm thương yêu Đà Lạt. Đúng ra là Hoa Mai Hồng, nở vào dịp Tết. Vì tính vọng ngoại, người mình đổi tên ra Anh Đào cho giống Nhật Bản. Trong thập niên 1960, chính phủ Nhật có tặng cho thành phố Đà Lạt hình như 200 cây anh đào Nhật nhưng trồng không sống cây nào. Sau năm 1975, Đà Lạt có nhiều giống cây nhập lạ lắm. Sở dĩ trồng được là nhờ người mình tiến bộ một cách đáng kinh ngạc.
Hai cây đào mà tôi hay nhắc là hai cây Mai Hồng, khi trồng (khoảng 1955), trước nhà, Ba Mạ gọi nó là cây Mai. Hầu như các loại hoa ở Đà Lạt nhiều năm nay đều là hoa nhập.
Nhiều người mắc nợ Đà Lạt (như Bác Sĩ Yersin, Giáo Sư Nguyễn Bạt Tụy, Nhạc Sĩ Hoàng Nguyên, Thi Sĩ Ngô Đình Hải – tự thú à nha…). Nhiều người coi Đà Lạt như của riêng mình sở hữu, tha hồ phung phí…
Thôi thì…thôi, không nói nữa đâu. Khổng Tử từng nói rồi: Dư Dục Vô Ngôn.
Còn có chút gì để vào Thơ, Văn, xin được coi như Niềm An Ủi vậy.
Cảm ơn Ngô Đình Hải động chạm đến trái tim còm cõi của tôi…
Thơ văn xuôi thì nhiều người đã làm nhưng thơ anh TVL vẫn giữ được nét riêng của mình,không lẫn lộn
Một thể thơ/văn hoà trộn (theo cách đọcc của Bếp) rất sống động. Bếp phải học để khi nào có dịpp tậptành mới được anh Trần Vấn Lệ ơi.
Thưa Huỳnh Ngọc Nga, tôi quan niệm “Thơ Là Tự Do”…mà Tự Do là Ai Muốn Làm Thế Nào Thì Làm, Miễn Đừng Đụng Đến Tự Do Của Người Khác ( định nghĩa của Montesqieu), những “hình” thơ của tôi Huỳnh Ngọc Nga thấy không-sao-cả, tôi mừng biết bao! Cảm ơn Huỳnh Ngọc Nga, mong có ngày mình gặp nhau.
Bài thơ nào của anh em đọc cũng thấy hay,đôi khi em cũng muốn comment cho anh,nhưng cứ ngại anh không thèm trả lời,nên thôi…Thấy anh reply cho mọi người thì em mới tự tin viết cho anh
Cảm ơn Kim Nguyễn đã “rut rè”. Hai chữ này rất Thơ nhưng hôm nay nhờ có Kim Nguyễn tôi mới viết được, dù đây mới là Thư. Tôi rất quý trọng những gì ai cho tôi – Tốt là nhờ ân phúc của Cha Mẹ, của Bạn Bè, xấu là Tại Tôi Chưa Tốt. Kim Nguyễn đừng ái ngại, một là tôi ngẩng mặt lên sung sướng, hai là tôi cúi đầu…nhận khuyết điểm…hứa khắc phục!
Cám ơn anh
Chào Anh Trần Vấn Lệ!Bên đường hàng phong thay áo lá-Mùa đông?Tôi lái xe phía trước đường cong-Nhớ hai cây đào Ba trồng-em tuổi mười lăm em mãi là mùa xuân trong trái tim anh-Xưa như cổ tích-Bỗng tràn trề nước mắt…-”Hai đứa đã về”-Trời! …gì nữa đây???
Xin nhận giùm tôi lời Cảm Ơn!
Mình thích những khoảng lặng trong bài thơ,như là biểu trưng của sự cô độc,cô độc ngay cả giữa chốn đông người
Lấp những khoảng trống đó giùm tôi đi!
Tha thiết…
Hai tiếng cố hương sao cứ day dứt vang vọng trong từng dòng từng chữ của bài thơ !
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thương…Cửu Long ơi!
Mỗi người mỗi phong cách riêng,đọc dòng đầu tiên là biết ngay thơ TVL
Đọc tiếp giùm đi những dòng kế tiếp…
Dù sao vẫn biết ơn đã ghé mắt ngọc nhìn thơ…rong rêu!
Anh Trần Vấn Lệ ơi ,
…” lá phong kêu xào xạc ”
hay chính lòng anh đang xạc xào thổn thức nhớ quê nhà ?
Anh Lệ đã nhỏ vào đáy tâm hồn người đọc một giọt buồn thiên thu !
Cảm ơn anh . Rất cảm ơn sự truyền cảm của anh .
Chúc anh khỏe.
Nói sao chừ? Thôi đành im
Bên sông bỗng có tiếng chim gọi chiều…
Thơ thật xúc động và hay.
Cảm ơn người, chút bâng khuâng
Quê Hương ngó lại thấy gần…mà xa
Xa thì cũng thật là xa.
Mà gần thì cũng ngộ ra thật gần
Cảm ơn vần thơ bâng khuầng
Nhắc người thăm thẳm xa xăm thuở nào…
Xin để tay lên ngực, đè hộ tôi trái tim
Tha thứ cho tôi nếu tôi làm ai ray rứt
Bài thơ nửa thực nửa hư làm người đọc mơ màng
Ừ nhỉ,
Hàn Mạc Tử có bài thơ Nửa Trăng ngộ lắm:
Đêm nay có một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột
Gió làm nên tội buổi chia phôi!