Nhật Chiêu
1.
Ai thế, giọng nói thì thầm trong đêm? Đã mấy đêm rồi, giọng nói bí ẩn cứ thoảng vào tai tôi. Giọng nói là ai và tại sao lại tìm đến đây?
Tôi là… Nhưng em cừ thật, chẳng sợ gì hết! Còn bé thế này, đêm tối thế này. Em đã nghe rõ giọng tôi rồi chứ?
Nói thì phải nói rõ, em không sợ đâu. Vì em là Alice mà, không sợ thế giới kỳ ảo nào hết!
À phải, em rất giống Alice.
Còn anh?
Tôi là… một linh hồn.
Vậy là ma rồi, eo ôi!
Thôi mà, đừng làm bộ, em sợ gì ma! Tôi sẽ gọi em là A nhé, gọi tắt theo Alice ấy mà.
Còn anh?
Một chữ Hồn là đủ. Hồn ơi, Hồn hỡi… Em cứ gọi thế.
Thế thì A bắt đầu nhé: Hồn đến đây làm gì?
Ta là một cô hồn lang thang trong vũ trụ, và một hôm nhìn xuống thế gian…
Đừng nói là nhìn thấy A nhé, xưa rồi!
Nhưng chính xác là thế mà! Và ta muốn làm bạn với A. Một tình bạn vĩnh cửu. Dù ta biết là không hề có vĩnh cửu.
Không có cũng được. Nhưng anh có biết hát không?
Ta thường chỉ hát một mình, nhưng nếu A muốn, ta sẽ hát cho A nghe:
Ôi hãy để tôi yêu tình yêu của tôi
cho riêng mình tôi thôi
Và tự nhận biết cái mà mình biết
cho một thế giới không hay không biết
Không có ai chứng kiến
một bóng ảo ghé chơi
Không nhìn thấy gì hết
thì không thấy thế thôi
Để cho tôi yêu tình yêu của tôi…
Hay quá! Lời của ai thế?
Ca từ của Clough.
Một người trong thế giới của anh à?
Đúng vậy. Và ta sẽ hát tiếp, ru cho A ngủ nhé! Đây là bài hát của chính ta:
Ôi đêm!
Ta dong linh hồn mình
Như một con đom đóm…
2.
Thưa bác sĩ, kết quả siêu âm thế nào ạ?
Con gái bà có thai, năm tuần.
Có thai? Không thể được!
Tại sao không?
Nó chỉ mới mười ba tuổi.
Và đã trễ kinh hơn hai tuần? Vì thế bà mới dẫn cô bé đến đây chứ gì?
Vâng, nhưng thưa bác sĩ, nó còn trinh.
Sao bà biết?
Tôi là mẹ của nó mà.
Thì sao? Bà có thấy hình tròn này trên phiếu kết quả không? Đây này!
Cái hình tròn nhỏ xíu này ư, nó là cái gì?
Túi thai, bà hiểu không?
Không thể nào!
Không thể nào cái gì chứ? Bà là bác sĩ hay tôi?
Tôi thề với bác sĩ, con gái tôi đồng trinh. Hay là… có sự nhầm lẫn! Chắc không phải lúc nào máy móc cũng chính xác chứ?
Trong trường hợp này,rất tiếc, thưa bà, không còn gì phải nghi ngờ nữa hết!
Nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng con gái tôi đồng trinh!
A, như thế thì đó là một phép lạ!
Phép lạ? Đúng thế! Tại sao tôi không nghĩ ra? Cám ơn bác sĩ. Đây chỉ là một phép lạ mà thôi. Con gái tôi đồng trinh nhưng đã có thai!
Tuỳ bà. Nếu bà muốn nhìn thấy phép lạ thì phép lạ ở mọi nơi. Bản thân việc thụ thai đã là một phép lạ của vũ trụ rồi đấy!
3.
Anh ạ, có một phép lạ vừa xảy ra trong nhà mình, cho Alice của mình.
Gì thế? Chẳng lẽ các tượng thánh của bà lại toả hào quang? Hay lại khóc nữa đây?
Không. Ông nghe đây, Alice có thai.
Cái gì cơ?
Tự nhiên mà có thai, dù vẫn còn trinh nguyên.
Tự nhiên? Em có điên không?
Không.
Làm sao em biết nó có thai?
Kết quả siêu âm.
Và siêu âm cũng nói rằng nó còn đồng trinh?
Bác sĩ bảo rằng đó là phép lạ.
A, lại còn thế! Con em quả là đang tiếp nhận một phép lạ kinh khủng.
Con em ư? Thế anh là cái gì?
Tôi đầu tắt mặt tối, còn đâu thì giờ để dòm ngó đến Alice. Hơn nữa, mẹ thì phải canh giữ trinh tiết của con gái chứ!
Tôi canh giữ, luôn luôn canh giữ. Một người làm vườn chuyên tâm nhất đối với mảnh vườn con nhà mình cũng không thể có cặp mắt canh phòng như tôi.
Vậy thì ngày nào cũng đi gội đầu, gọt giũa móng tay, đến hồ bơi… cũng là quan tâm đến con gái ư?
Những lúc ấy, Alice ở lớp học. Chuyện gì có thể xảy ra ở lớp học chứ?
Có chắc nó chỉ ở lớp học không?
Nó luôn đi cùng với bạn gái thân nhất mà.
Vậy là đáng tin ư?
Anh nghe đây, tôi tin con gái tôi. Khi chưa gặp anh, tôi còn trinh nguyên. Alice chưa gặp ai hết. Nó như in tờ giấy trắng.
Tờ giấy trắng mười ba tuổi!
Anh vẫn còn nhớ tuổi của con ư? Với lứa tuổi này, làm sao nó biết chuyện đó?
Hỏi tôi ư? Khi nó đã có thai! Mẹ con hay nhỉ!
Nhưng tôi quả quyết với anh, Alice của mình vô tội!
4.
Thưa cha, nếu không có tội thì có thể xưng tội không?
Con ơi, không tội thì cớ gì lại xưng?
Vì thế này… thưa cha… con có thai.
À, con bao nhiêu tuổi?
Mười ba, thưa cha.
Chúa ơi, và con đang có thai?
Dạ, vì thế…
Thế là con phạm tội rồi. Con đã ăn trái cấm. Trái cấm ngon lắm phải không?
Con không biết, thưa cha.
Tại sao còn nói là vô tội?
Nhưng con có làm gì đâu?
Có thể con không làm gì. Nhưng ai đó hẳn đã làm gì với con, phải không?
Không, thưa cha, không có ai cả.
Có thể con bị lừa, bị mê… mà không hay biết. Hãy cố nhớ lại xem. Có lúc nào con ngủ mà gần bên con lại có người khác giới nào không?
Không, không có đâu cha.
Nhớ kỹ đi, có người khác giới nào từng ôm con không?
Không. Ngoài mẹ và bạn gái, chỉ có bố là đôi khi ôm con thôi.
Hay là… ờ, có khi nào con ở một mình với bố không?
Cha nói gì thế?
Có nghĩa là con đồng trinh thật à?
Dạ, thưa cha.
Chắc chắn chứ?
Dạ, chắc chắn mà.
Chúa ơi, con đến đây mà không nói thật thì cha biết làm thế nào?
Con nói thật mà!
Còn non trẻ thế mà định qua mặt ta sao?
Dạ, con không hề có ý đó. Con chỉ không hiểu gì về trường hợp của mình. Vì thế con đến với cha. Có trường hợp nào tương tự như con không?
Có đấy, có một trường hợp. Và là duy nhất trên thế gian này.
Thưa cha, vậy thì…
Nhưng đừng phạm thượng! Con chớ mà nhắc đến sự vô nhiễm linh thánh tối thượng. Nếu không thì sẽ phạm tội báng bổ. Tội trọng đó con ơi!
5.
Hỡi linh hồn đêm đêm đến với em, Hồn có biết chuyện gì đang xảy ra không?
Ta biết.
Hồn ơi, đến giờ A cũng không rõ Hồn là ai kể từ dạo Hồn đến với A lần đầu tiên vào mùa xuân vừa rồi, khi trong đêm tối giọng thì thầm mê hoặc của Hồn rót vào tai em những lời nói, lời ru. Và từ đó em chấp nhận người bạn vô hình trong đêm. Nhưng Hồn thật sự là ai, A có biết gì đâu! Vậy, hãy để A hỏi một lần nữa, Hồn là ai? Tại sao tìm đến A?
Một cô hồn, ta đã nói rồi mà. Thở than dưới đất, ăn nằm trên sương. Ta tìm đến A vì A là cô gái duy nhất chịu nói chuyện với ta mà không sợ hãi gì và giữ gìn sự bí ẩn này tuyệt đối. Ta biết em đã đến chỗ cha xứ xưng tội và dù bị căn vặn đủ điều, A không hề một lời nhắc đến ta.
Em không thể nói với cha rằng em đang làm bạn với hồn ma.
Phải, làm như họ sẽ chẳng bao giờ thành ma!
Tại sao em lại có thai? Hồn nói đi!
Ta thực sự không biết. Linh hồn đâu phải điều gì cũng biết. Cái gì đã xảy ra cho em thật là huyền bí, nằm ngoài tưởng tượng của ta.
Phép lạ, huyền bí… Vậy là không ai giải thích gì hết với em.
Có thể là em quên… về một mối quan hệ nào đó chăng?
Không, em chẳng quên điều gì. A chẳng gần gũi thân thiết với anh con trai nào, nếu không kể một hồn ma! Chỉ nhớ rằng, khi giọng điệu êm ái của Hồn hát ru em, khi em bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ thì em luôn luôn có cảm giác được vuốt ve, những vuốt ve nhẹ nhàng như gió thoảng…
À, ta chỉ là gió…, ta muốn nói, chỉ là một linh hồn. A ơi, một linh hồn thì làm sao có thể gieo được gì vào một cơ thể chứ?
Em không biết. Ngoài điều này, em không còn một quan hệ tình tự nào khác.
A, một quan hệ tình tự. Lời nói đáng yêu vàng ngọc này lần đầu ta được nghe, một lời nói dường như làm ta hồi sinh. Một quan hệ tình tự! Trong bóng tối, ta vẫn có thể nhìn thấy A đỏ mặt!
Cơ mà… có nghĩa gì đâu! Mỗi đêm, A sống trong thế giới vô hình. Em không thấy em, không thấy anh, không thấy gì cả. Chỉ nghe một giọng nói thì thầm. Vậy mà đêm nào em cũng đợi!
Và đó là điều quá diễm phúc, A ơi, đối với một linh hồn lang thang như ta!
Rồi sẽ có lúc anh không đến nữa, không còn giọng nói trong đêm.
Ta sẽ đến, A ơi, chừng nào còn có thể được!
Ngày mai vẫn đến chứ?
Hẳn rồi!
Vậy thì bây giờ A yên tâm ngủ nhé!
Ngủ đi, ta hát ru A:
Ôi đêm!
Ta dong linh hồn mình
Như một con đom đóm…
Qua cánh đồng thân thể em
Nhỏ bé mà vô biên
Để còn thấy mình trong khoảnh khắc
Loé sáng lung linh
Và còn chơi đùa dìu dặt
Vô ảnh, ôi vô hình…

Tagore của Việt Nam: Nhật Chiêu
Qủa thật đề tài rất nhạy, cảm,tác giả như đang làm xiếc trên dây,chao nghiêng là sẽ rơi xuống vực. May mà vẫn giữ được sự quân bình
Những vấn đề triết học được nêu ra trong câu chuyện là gì ? Phải chăng con người mãi chạy theo với chiếc bóng mà bỏ quên cái tự ngã của bản thân ?
” Đồng trinh ” cũng là…triết lý .Trinh hay không trinh thì cũng như “To be or not to be “
Một trang viết đôi khi mở ra cả một thế giới
Doc truyen Nhat Chieu phai suy nghi ca ngay de hieu tac gia muon viet cai gi ?
Truyện ngắn của anh Chiêu bao giờ cũng đầy tính chất ẩn dụ
Cứ đọc văn Nhật Chiêu là tôi lại…hoang mang! Rồi tôi tìm tới những lời “còm” khác, thấy NĐT “…đừng động não…!” Thấy NNT ”…say ngất ngưởng…!” Thấy TB “…đi trong vô thường…” và TN “…thực hư, hư thực…”…Rồi tôi lại nhớ đến mẩu tin đã đọc: “ Sáng ngày 24/9 tại Viện Văn học, nhà văn – nhà nghiên cứu Nhật Chiêu thuyết trình về chủ đề “Siêu hư cấu”…Có một ý như thế này : “… nó đòi hỏi sự tương tác cao độ giữa người đọc và tác phẩm, chính người đọc phải sáng tạo ra cách đọc của riêng mình…” Tôi không biết Đồng Trinh có phải là một tác phẩm thuộc thể loại “ siêu hư cấu” chăng? Ước gì nhà văn Nhật Chiêu dành thời gian cho một buổi trò chuyện hay một bài viết về đề tài này với độc giả xunau thì quý quá! Cám ơn anh.
“ Siêu hư cấu” thì đúng là phải ” trò chuyện rồi anh Hải ơi !
Một truyện ngắn mà không phải truyện ngắn,đa nghĩa đa thanh ,giàu biểu tượng.
Hi, Nhật Chiêu…
Với nđt, khi đọc Nhật Chiêu bạn cứ thả lõng cả đầu óc và thể xác. Nói cách khác là đừng động não và nhíu mày mà bằng tâm-tư-thế của một người tự nổi trên mặt dòng nước đang chảy mà tự do trôi . Nếu làm ngược lại dễ tẩu hỏa nhập ma lắm! Bấy nhiêu thôi, nói nữa e trật lất. He he
Mình thích cái “tự do trôi “của anh lắm anh nguyễn đăng trình à
Đọc xong “Đồng trinh”…em gần như bị…say ngất ngưỡng !
Chỉ biết “lặng” mặc niệm _cảm nhận trong bóng đêm “hồn _ ma” như đang hôn nhau …
Bài viết anh NC phản phất hương vị “Liêu trai chí dị” quá !Chúc Anh vui nhé !
Chiêu mà!
Phi lý, phi lý… rồi có lý
Thật lạ lùng trong cõi vô vi
Thế gian lắm chuyện bất nghì
Văn đi một bước người đi dặm trường
Mới nghe ngỡ chuyện nhiễu nhương
Đi trong một cõi vô thường miên man
Cám ơn anh Nhật Chiêu. Mến.
http://vn.nang.yahoo.com/t%C3%B4i-c%C3%B3-thai-m%C3%A0-v%E1%BA%ABn-c%C3%B2n-trinh-032500420.html
Hi hi……
Ngẫm nghĩ từ sáng tới giờ, tôi “hiểu” như thế nầy:
Có ba thế giới:
(1) Siêu hình : hồn ma
(2) hiện thực : Alice, cha, mẹ, bác sỹ, cái bào thai,…
(3) trung gian: vị linh mục, gạch nối giữa (1) và (2), nhưng khi ông nhìn nhận vấn đề một cách duy lý thì ông vẫn là (2)
Cái bào thai là (2) vì siêu âm thấy nó hiện hữu nhưng tạo ra nó “dường như” là (1) vì cô bé A không thừa nhận có một giống đực nào là tác giả. Kiểu trong huyền thoại người đàn bà nằm mơ bèn thụ thai…mà vẫn còn trinh tiết. Thực mà hư.
Thực-hư hư -thực . Điều đó nói lên điều gì?
Chúng ta đen đọc truyện hiện thực chủ nghĩa, nên khó khăn khi đọc loại truyện hiện thực huyền hoặc như truyện của Nhật Chiêu, rất “kén” độc giả. Nên nếu không hiểu, không cảm nhận được cũng là chuyện bình thường.
Quả thực con người không hoàn toàn sống trong thế giới hiện thực, hữu hình hữu sắc, hữu thanh, ý thức mà dường như còn có một thế giới siêu hình phảng phất đó đây dưới dạng tâm linh, tôn giáo, vô thức, mặc khải…
Chung chung là như vậy, còn đi sâu thì …chịu chết.
Về văn chương cần có sự mới mẻ, cách tân, vượt qua những sáo mòn của chủ nghĩa hiện thực truyền thống.
Đính chính: ( đoạn 4) xin đọc “Chúng ta QUEN đọc truyện hiện thực chủ nghĩa,…”
“Hiện thực huyền hoặc “, một từ quá hay anh Thuận Nghĩa ơi !
Viet an tuong lam,mac du theo doi dien bien cau chuyen cung hoi met
Chúng ta tựa hồ những chiếc cối xay gió
Trong một thế giới không hề có gió thổi qua!
__________
Tác giả rất khéo khi sữ dụng những ngôn từ của các tác giả khác để làm bật lên chủ đề của câu chuyện . Một kinh nghiệm hay trong văn chương.
Đã quen đọc haiku của anh,giờ đọc truyện ngắn vừa huyền hoặc vừa đầy suy tưởng như Đồng trinh,chợt thấy giật mình. Thì ra có rất nhiều Nhật Chiêu trong một Nhật Chiêu