Đỗ Hồng Ngọc
Nếu có ai hỏi tôi tuổi nào là tuổi đẹp nhất của người phụ nữ thì tôi bảo đó là tuổi bốn mươi. Tại sao ư? Bởi nó như một thứ trái cây chín tới mà chưa đủ muồi. Nó hườm hườm, chưa gọi là chín được mà cũng chẳng còn xanh nữa! Cho nên nó vẫn còn căng cứng, còn mơn mỡn, mướt rượt chớ không xanh xao, ẻo lả, và dĩ nhiên nó cũng chưa mềm èo, mềm rục. Nó chuyển như mùa, như trời đất vào thu. Nó vàng mơ. Vàng ươm. Nó rạo rực.Nó thổn thức. Và nó tươm mật. Nghề nghiệp đã vững chãi. Kinh nghiệm đã no nê. Khó mà lường gạt nó trừ phi nó cố tình để cho …lường gạt. Nghề nghiệp chín rộ, chín tới nên nó tự tin, tự tin ở chính mình, và từ đó, dẫn đến tự tại. Cái inner freedom đó làm cho nó vừa đủ kiêu hãnh mà cũng vừa đủ nhún nhường, vừa đủ khoan dung mà cũng vừa đủ cứng rắn, với mình, với người. Cho nên nó hấp dẫn. Về tình yêu nó là tuổi của dâng hiến. Cũng là tuổi của nề nếp. Hết mình cho tình yêu. Chung và riêng. Nó bớt đắn đo, nó không toan tính. Như đã vượt ra, vượt qua, vượt lên một đời lận đận đo rồi đếm/ mỏi gối người đi đứng lại ngồi (Bùi Giáng). Bây giờ nó đứng nó ngồi đã thong dong. Tình yêu không như tình đầu mà như tình cuối, lúc nào cũng tình cuối!
Ở phụ nữ bốn mươi, vẻ gợi cảm kín đáo. Không lộ liễu mà mời mọc. Con cái cũng vừa lên mười, mười hai. Tuổi đủ mệt để chăm lo. Họ quên quá khứ. Quên cả hiện tại. Phải đợi thêm vài chục năm nữa, quá khứ mới ùa về và hiện tại mới phủ tràn đời sống của họ. Cái tuổi đẹp nhất đó không phù du. Nó kéo dài từ khoảng 40 đến 60 ở phụ nữ. Cũng có người gọi là hoàng hôn, nghĩ là hoàng hôn: Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng!(ND). Nhưng không! Bởi hoàng hôn ở nơi này lại là bình minh ở nơi kia!
Bạn bè, đó là niềm say mê lớn. Là ưu tiên một! Họ thường quây quần bên nhau, sống cho nhau, sống vì nhau, nghĩ đến nhau. Họ có cái lứa của nhau. Đám nhỏ cũng bắt đầu có cái lứa của đám nhỏ và người có tuổi trong gia đình cũng lại có cái lứa của mình. Nhưng cái lứa của họ hình như đắm đuối hơn, gần gũi hơn, sôi động hơn. Họ dễ bắt chước nhau, dễ thành mốt này mốt nọ. Áo áo quần quần giày giày dép dép… Và mọi người nhìn họ thấy như Trịnh Công Sơn: lòng chợt từ bi bất ngờ!
Suy tưởng ở tuổi này cũng đã chín, đã chắc. Nhìn cuộc đời đã rõ một kiếp nhân sinh. Có những người không đủ bản lĩnh, hốt hoảng, chèo kéo thời gian. Nâng chỗ này, lấp chỗ nọ, bơm chỗ kia. Lýnh quýnh tội nghiệp. Họ ráng tìm cách đắp lên người những phù phiếm xa hoa lớp này lớp khác như để che giấu, bù đắp nỗi muộn màng. Rồi đâu cũng vào đó. Chỉ có tệ hơn thôi! Chỉ có những người thực sự tự tại, mới được thong dong, hạnh phúc. Họ ngụp lặn trong hạnh phuc của lứa tuổi, bởi tuổi nào cho ta cũng chỉ có một lần nên tuổi nào cũng là một tuổi mới toanh! Và cũng bởi họ hiểu rằng không có cái gọi là tuổi tác: The age is the matter of mind. If you don’t mind, it does’nt matter. Tuổi tác là chuyện của cái tâm, nếu đừng quan tâm, chả có vấn đề tuổi tác!
Ngừơi tự tin, tự tại, có thể không cần chạy theo nhan sắc nọ kia bởi họ biết họ chính là nhan sắc. Họ cũng không cần chạy theo mốt này mốt khác vì bởi họ chính là mốt. Họ mặc thế nào thì đó là mốt, họ ăn thế nào thì đó là mốt. Mốt của riêng mình. Ở họ toát ra một điều gì đó làm người khác phải ngưỡng mộ. Họ khoác chiếc áo. Họ choàng chiếc khăn. Họ lượm cục đá, xỏ chỉ đeo vào cổ, thế là mốt. Họ lỡ mặc cái áo nhăn, chưa kịp ủi, thế là mốt. Họ lỡ mặc cái áo… rách, chưa kịp vá, thế là mốt. Mọi người đổ xô đi tìm đá, vò áo cho nhăn, xé áo cho rách, mài quần cho sờn để được gíống họ! Điều quan trọng, cái đẹp ở họ toát ra không phải là những thứ đó. Nó ở bên trong kìa! “Em ơi em đẹp vô cùng! Vì em có cái lạ lùng bên trong!” Bùi Giáng đã kêu lên như vậy! Cái lạ lùng bên trong? Đố ai biết nó là cái gì, nhưng dứt khóat nó phải là cái lạ lùng! Vâng, mỗi người chỉ một. Và nó ở bên trong, cái lạ lùng đó!
.

Em nghi tuoi nao cung co cai dep rieng ca anh Ngoc oi!
Người ta nói 60 năm là một cuộc đời, 40 năm 2/3 cuộc đời rồi mà còn đẹp vậy sao Bác Sĩ?
Tuổi già đúng là tuổi đẹp nhất của người… già em ạ!
Luc truoc anh bao tuoi gia la tuoi dep nhat ma ?
Bây giờ em đã qua tuổi đẹp nhất rồi thì đến tuổi gì vậy bác sĩ ơi ?
Nếu em đọc kỹ sẽ thấy “tuổi đẹp nhất” của phụ nữ là từ 40 đến 60 đó chứ! Sau đó thì vẫn… đẹp, mà đẹp cách khác! Đừng lo.
Bai viet cua bac si Do Hong Ngoc luc nao cung mang den su vui ve lac quan cho nguoi doc
Tạp bút Đỗ Hồng Ngọc vừa hàm súc vừa khúc chiết, vừa nghiêm cẩn vừa dí dỏm, vừa chuyên môn vừa văn nghệ… Nhưng còn nhiều vấn đề cần phải discuss. Bất ngờ một sáng cafe nào đó mạn gẫu cho “vui thôi mà”… OK?
[Mời vê phố nên comment late. Thông cỏm nghen anh Đỗ Nghê]
Đa tạ. Hôm nào bạn cứ phone một tiếng nha! “Vui thôi mà”.
Yes, sir.
Theo em nghĩ tuổi nào cũng đẹp cả bác ơi,chẳng lẽ chỉ có trái cây chín hườm mới ngon sao. Chín rục cũng có vị riêng của nó chứ. Chúc bác an lành
Chắc chắn rồi Đình Thậm ơi. Tuổi nào cũng đẹp cả. Ta đang ở tuổi nào thì tuổi đó là đẹp nhất rồi. Thế nhưng, “hườm hườm” thì không còn chua nữa mà cũng chưa đủ ngọt nên hay… lo!
Bác Ngọc ơi,nếu được tự tại thì tuổi nào cũng là tuổi đẹp nhất.
“Vâng , mỗi người chỉ một . Và nó ở bên trong cái lạ lùng đó”
_Nó ở bên trong cái “lạ lùng”_ Dzẫy nó chính là cái “lụng là” rầu Bác sĩ ĐHN ơi !
Cho nên Bùi Giáng mới đứng ngắm …rồi hứng chí cừ tủm tỉm mà thốt :
“Em ơi, em đẹp vô cùng
Vì em có cái “lạ lùng” …bên trong”(cừ)
Cái “lụng là” là cái gì hổng hiểu? Bùi Giáng muốn nói cái “nết” đánh chết cái “đẹp” đó bạn ạ.
@Anh ĐHN ơi !
Vài lời thỉnh giáo Anh :
_Em ơi, em đẹp vô cùng
Vì em có cái “lạ lùng” bên trong
(Bùi Giáng)
Theo em _ Nó là cái “lụng là”(lái kiểu BG), ngụ ý nhấn mạnh hình tượng cái đẹp “MẶN MÀ”_ ám chỉ cái duyên ngầm của PN 40 đang độ hồi xuân (tuổi đẹp nhất)_ Cái độ tuổi chín hoàn hảo, ửng dạ ,ngọt lịm…trong đời người PN mà ở độ tuổi khác hiếm có !
Ở đây, “mặn mà” bao gồm cả “TÌNH&NẾT” nghiêng chút… về tính dục để “tủm tỉm” dí dõm theo kiểu BG đó mà ! (cừ)
Còn cái “NẾT”, có lẽ PN ở độ tuổi nào cũng có thể có cả…
Đó là thiển ý của riêng em, không dám “múa rìu qua mắt thợ” mong anh ĐHN nhã giám !
Chúc Anh luôn vui_khỏe và có nhiều bài viết hay , cô đọng sắc nét !
Ối trời! Biết chứ. Ghẹo bạn chút thôi. Cái “lụng là” của bạn nói hơi nghiêng một chút… về tính dục- quả đúng ở lứa tuổi này đó vậy.
Anh Đỗ Nghê ơi !
Em biết “cái lạ lùng bên trong” là cái gì rầu ! Nhưng mà em hổng nói đâu, bởi vì em sợ ông Nẫu Xóm Cũ ổng…thôi. Stop here ! 😀
dzậy là Tú Gàn thích tuổi 40ooif phải hun ? Còn Trúc tui thích tuổi 53=> ?
Chào Trúc!
Nick thì mới nhưng có vẻ như người… thì cũ (!?). Trúc thích gì thì là quyền của Trúc thôi!
quên , quên : Trúc tui ưa thích tuổi 35 !
Biết mà không nói ấy là… biết vậy!
Cách nhìn và cảm nhận tuổi 40 là tuổi đẹp nhất của anh thật thú vị.Khoái nhất là anh trích 2 câu thơ của Đại Thi Sĩ Bùi Giáng; Em ơi em đẹp vô cùng.vì em có cái lạ lùng bên trong…cái lạ lùng của tuổi hườm hườm, phải không anh Ngọc ? Chúc anh vui và khỏe.
Trời ơi, có mỗi cái “lạ lùng” của Bùi Giáng mà mỗi người thấy một cái khác nhau vậy. Trần Dzạ Lữ nên có thêm một bài thơ về vụ này đi nhé! Cảm ơn bạn.
OK anh.Chắc phải có ngẫu hứng về tuổi hườm hườm thôi anh Đỗ Hồng Ngọc.
Sau bài viết này, anh Ngọc đi đâu cũng sẽ bị mấy “cô” hườm hườm níu áo !
Mốt của anh là mốt tự nhiên. Khỏi cần “tìm đá, vò áo cho nhăn, xé áo cho rách, mài quần cho sờn” bởi dù anh mặc dày thế nào cũng sẽ bị…Xé Rách !
Rồi xem !
Còn anh ?
a hả?
còn áo đâu mà rách. hehe
Rách da, he he….
Tuổi hườm hườm vừa chín tới …cũng chưa ngon đâu anh Lữ & TVD à! mà là tuổi chín rục…60 mới đậm đà hương vị hơn ,mới ngon hơn….ha….ha…..
Không dám ngon mô TKL ui! Anh Đỗ Hồng Ngọc noái khôn có trật mô!hihi…
Cảm ơn “thầy bói” TVD. Phải cẩn thận kẻo bị rách… da nghe! Đồng ý với Trankimloan.
Bác Ngọc với cái nhìn của một người đàn ông viết về các chị. Mà đàn ông – lại là bác sỹ y khoa – thường galant đối với phụ nữ. Tôi xin đặt mấy câu hỏi “dở hơi” sau:
1. Quý bà nhìn quý bà thế nào?
2. và nhìn quý ông 40+ như thế nào? Ở tuổi nầy đàn ông có được là trái chín hườm hườm hay chín háp, mùa thu vàng hay mùa thu chết?
Tôi nghĩ về đẹp xấu như sau:
1. Mỗi lứa tuổi người ta – cả đàn ông và đàn bà – đều có cái đẹp riêng phù hợp với lứa tuổi của mình;
2. Đẹp hay xấu đều có hai khía cạnh: thể xác và tâm hồn.
– Cái nết đánh chết cái đẹp.
– Đẹp với người nầy mà không đẹp với người kia; “cao chê nhỏng, thấp chê lùn, béo chê béo cục béo tròn, gầy chê xương sống xương sườn phơi ra”
– “Khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét bòn hòn cũng méo”
– Cái đẹp thay đổi theo thời. Thời của Renoir phụ nữ mập mạp phốp pháp là đẹp, nay thì các bà lo giảm cân…
– Cái đẹp cũng thay đổi theo vùng: răng đen bên ta, răng trắng bên Tàu,…(thời xưa)
– …
Theo em : em thấy đẹp là đẹp (dzứ riêng em). Dzậy thôi !
Cũng là người với nhau , tai sao có cái nhìn … khó dzậy ?
” đẹp người nầy mà không đẹp với người kia ” . Người nầy ? Người kia ?
– “cao chê nhỏng, thấp chê lùn, béo chê béo cục béo tròn, gầy chê xương sống xương sườn phơi ra” ( Thuận Nghĩa ).” ái đẹp thay đổi theo thời. Thời của Renoir phụ nữ mập mạp phốp pháp là đẹp, nay thì các bà lo giảm cân…” ( Thuận Nghĩa ).
@=> Thuận Nghĩa : Chào Anh Trúc xương anh lúm. Trang này anh nhạy tay…, nhạy trí, nên có nhiều ý cần xem !
Nên lúc say.. lèm nhèm , lại nhớ Anh- Em Xứ Nẫu ? !
Anh ĐHN có cái nhìn của một Bác sĩ y khoa,anh nói đúng theo cái chung…là thế không sai.
còn anh TN thì nhìn theo góc độ cá nhân , nói theo cảm nhận của mỗi người & em cũng nhật trí với anh luôn hì…hì….
Đàn ông ở độ tuổi 40 là chín háp hả anh ,cũng có lý đó , phải ở tuồi 70 chín rục …mới OK phải không anh….như anh dzậy phải hông?
@ Bắn xuyên táo TuGan, Trúc, Trần tỷ tỷ ( đỡ tốn đạn)
“Nhìn mặt thì bắt hình dong/Con lợn có béo thì lòng mới ngon”. Ông bà ta nói như thế đấy. Nhìn ngoài biết trong. Người ta có thuật xem tướng: hình tướng, bộ tướng, thanh tướng…Thúy Vân mặt đầy đạn như trăng rằm ( phúc hậu) nên cuộc đời êm ả. Còn Thúy Kiều “bóng gương thấp thoáng dưới mành, cỏ cây đã muốn động tình mây mưa” thì đa truân. Dáng đi như rắn bò (xà hình) là dâm đãn, giống mấy cô người mẫu catwalk ễnh ễnh, nảy nảy để khiêu gợi…vân vân. Đàn ông mạnh khỏe, “vai năm tấc rộng thân mười thước cao” như Từ Hải với ngực hình chữ V mới là …đàn ông. Nhưng có khi “tốt mã mà rã đám” do di truyền hoặc bệnh lý ( tim mạch, tiểu đường…). Tuy xem tướng cũng có cơ sở để tin nhưng muốn chắc ăn phải khám, phải “thử mới tin”…
Nói dóc chút thôi, chứ chuyện nầy không dám múa mép trước bác Ngọc đâu.
Tóm lại, tùy theo “tiêu chí” chọn lựa, sở thích của mỗi người. Người nông dân đi mua bò về cày kỵ nhất là bò “đít cối tiêu, ăn nhiều mà cày không nổi”, đít cối tiêu là đít nhọn, ngược với đít “lồng bàn” là đít bự, tròn, bằng.
Thợ săn chon chó có mũi ướt vì kinh nghiệm cho thấy những con chó như vậy đánh hơi mồi rất giỏi.
Nhưng dầu chọn lựa ban đầu thế nào thì cũng phải có quá trình làm quen, luyện tập, huấn luyện để nâng cao kỹ năng, tay nghề và hai bên hòa hợp với nhau như hai cầu thủ giỏi như Ronaldo, Messi cũng cần có thời gian quen “jeu” hiểu ý nhau đến độ chuyền bóng không cần nhìn mà bóng vẫn đến chân đồng đội. Người cày và con trâu con bò cũng vậy, cày giỏi là không cần roi vọt, la lối.
Với người, đó là “cá thia quen chậu, vợ chồng quen hơi”. Không hợp, không trở thành “một” là đẹp mấy cũng thua, cho dầu 20, 30, hay 40+.
Nói dóc như vậy là đủ chầu lackiu rồi. Hẹn dịp khác nói dóc tiếp.
Xứ Nẫu có đám giỗ nào gần ngày , mời Thuận Nghĩa nhanh nhanh nhé !
Ổng mới ăn giỗ nhà TVD hôm qua. Hic
Cỡ như Xóm Chùa là Xuxu thấy đẹp rùi ! hehe
Merci beaucoup! Tks. Cảm ơn nhìu…Xu
Em thấy bác viết lúc nào cũng mới mẽ,thú vị,cảm ơn bác
Cảm ơn em.
Bản chất người phụ nữ là làm đẹp, cũng chính vì vậy nổi khao khát làm đẹp lấn át cả những thiên chức khác như làm mẹ, rồi những người không đủ bản lĩnh, hốt hoảng, chèo kéo thời gian. Nâng chỗ này, lấp chỗ nọ, bơm chỗ kia. Lýnh quýnh tội nghiệp. Họ ráng tìm cách đắp lên người những phù phiếm xa hoa lớp này lớp khác như để che giấu, bù đắp nỗi muộn màng. Rồi đâu cũng vào đó. Chỉ có tệ hơn thôi! Chỉ có những người thực sự tự tại, mới được thong dong, hạnh phúc.
Nhưng không! Bởi hoàng hôn ở nơi này lại là bình minh ở nơi kia! nhưng ở đời mấy người được tự tin, tự tại- Cuộc sống con người là thế!
Đọc bài có thể gọi là đúc kết của bác Ngọc tôi thấy thật chí lý, nên không bình gì thêm. Tôi đã qua tuổi 40 lâu rồi nên tôi thường “để ý” những bà 40+. Họ thật tuyệt như bác Ngọc mô tả: trái cây hườm hườm – một hình tượng tuyệt vời.
Ôi, những “mùa thu vàng” của tôi – không nóng như mùa Hạ, cũng không lạnh như mùa Đông.
mà ấm như mùa xuân, ngọt ngào như mùa thu…dzàng!
@ gửi chiến hũ Tú Gân
“em thu vàng” lạnh lạnh chút thôi mà không lạnh buốt .
như nụ cười Mona Lisa đọng lại trên môi sau nụ hôn
“em hườm hườm” chua chua ngọt ngọt
như miếng xoài ướm dạ đưa cay rất tuyệt
“em bếp lủa hồng” đủ cho anh ấm áp
không là đám lửa bừng bừng …làm sao anh chịu nổi
em là gió nồm hiu hiu thổi
không là bão cấp mười nghiêng nhà sập mái
em là em bốn mươi trải nửa cuộc đời
dày dạn chiến chinh và vẫn còn hăng xông pha trận mạc
………
…………………… “Điều quan trọng, cái đẹp ở họ toát ra không phải là những thứ đó. Nó ở bên trong kìa! “Em ơi em đẹp vô cùng! Vì em có cái lạ lùng bên trong!” Bùi Giáng đã kêu lên như vậy! Cái lạ lùng bên trong? Đố ai biết nó là cái gì, nhưng dứt khóat nó phải là cái lạ lùng! Vâng, mỗi người chỉ một. Và nó ở bên trong, cái lạ lùng đó!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Em ơi, em đẹp vô cùng!
Vì em có cái lạ lùng bên trong!”
.
Nghe qua, tui cũng…chờ mong,
Bên trong có cái lạ lùng là…
“cái chi chi”???
@ Anh Đỗ Hồng Ngọc phen này cho: “phụ nữ tuổi 40″= “Tuổi đẹp nhất”=Một bước lên thiên đường => Sướng nhé?
(Anh cho em chai… “nhìn ké” với nghe?)
Anh ĐHN chỉ…nhận ra vấn đề vậy thôi, chứ còn “làm” thì ảnh nhường cho Dzinh Rùa (dzám ?). Đúng không anh ĐHN ?
Phải, TuGan hiểu anh Ngọc rồi đó. Nhường Vinh Rùa hết! Tuy nhiên dựa theo 2 câu thơ của Bùi Giáng: “Em ơn em đẹp vô cùng/ Vì em có cái lạ lùng bên trong” anh Ngọc đã viết thêm: “Em ơi em đẹp vô song/ Vì em có cái bên trong lạ lùng”… Rồi cứ thế mà … lòng vòng mãi cho vui!
Những chủ kiến và lý giải độc đáo. Đọc những tác phẩm, những bài viết của anh trên báo (như bài mới đăng trên báo Phụ nữ “Từ bi với mình”) mới thấy hết cái nhân bản và sự nhân hậu của anh với người, với đời. Chúc anh luôn an bình.
Đa tạ Võ Xuân Đào. Lúc nào gặp nhau hàn huyên…nhiều nhé!
Dạ. Cảm ơn anh, số đt của em: 0983117037 địa chỉ email: xuandaovo@gmail.com
Oh vậy là em không sợ già rồi…hì..hì. Bài viết của anh lúc nào cũng hay
Cũng có nhiều người đọc nói vậy. Nhưng em còn sợ… xauxi thì phải!
Ngừơi tự tin, tự tại, có thể không cần chạy theo nhan sắc nọ kia bởi họ biết họ chính là nhan sắc. Họ cũng không cần chạy theo mốt này mốt khác vì bởi họ chính là mốt. Họ mặc thế nào thì đó là mốt, họ ăn thế nào thì đó là mốt. Mốt của riêng mình..
.Những ý kiến vô cùng thú vị anh Ngọc ơi
Cảm ơn Toàn. Quả là bây giờ thấy nhiều người chạy theo mốt, khổ vì mốt quá nên viết… để an ủi!