Vũ Thế Thành
Nhà văn Nguyễn Tuân nói rằng, chẳng có nơi nào trên thế giới làm giò lụa ngoài Việt Nam. Điều này đúng. Ai chẳng biết cái thứ thịt xay nhuyễn, bó lại đem nấu, đem hấp, xông khói hay để lên men, thì nơi đâu chả có, thậm chí có cả bề dày lịch sử ngàn năm như xúc xích Tây, lạp xưởng Tàu. Nhưng chả lụa Việt Nam muôn đời vẫn là … chả lụa. Chả lụa không bao giờ tương cận với xúc xích hay lạp xưởng …

Chả lụa là món ăn truyền thống của người Việt, xuất xứ từ miền Bắc. Cuộc di cư một triệu người từ Bắc vào Nam năm 1954, đã đem văn hóa 2 miền xích lại gần nhau, kể cả thứ văn hóa ẩm thực mà chỉ có… dân nhậu mới “đủ thẩm quyền” đưa ra phán quyết sau cùng được, nào là canh chua cá lọc, rựa mận, thịt heo giả cầy,… Giò lụa (tiếng Bắc) hay Chả lụa (Nam) cũng ở dưới góc nhìn như thế.
Hương lụa một phần do lá chuối
Hương chả lụa không thể nhầm lẫn với hương bất cứ loại thịt xay, thịt bằm nào khác đem luộc, dù rằng chả lụa cũng chỉ là loại thịt heo xay nhuyễn rồi đem luộc. Cái hương ấy một phần là do lá chuối. Hương dồn xuống đầu dày chả lụa, nơi đó thơm nhất. Chưa hết, lá chuối mỗi nơi mỗi khác: lá chuối ở vùng Đồng Nai, Biên Hòa mỏng lá hơn vùng Mỹ Tho, Tiền Giang, nên các tay làm chả lụa ở hai đầu vùng trên vùng dưới Sài Gòn này cứ kèn cựa nhau về cái hương lụa tự nhiên.
Xúc xích Tây có hàng trăm loại, mỗi vùng mỗi khác, mỗi nước mỗi khác, nhưng đều có điểm chung, đó là xúc xích thiên về vị hơn là hương. Ở thời buổi khoa học kĩ thuật này, biết bao là gia vị, tha hồ mà công nghiệp hóa cái gọi là… “xúc xích truyền thống”.
Chả lụa xem ra nhẹ về vị mà nặng về hương. Hương tinh tế hơn vị nhiều, và cho dù thị trường đầy rẫy hương nhân tạo, nào là hương nếp, hương cốm, hương chanh, hương sầu riêng, hương cà cuống,… nhưng hương chả lụa thì không. Chả lụa mà xài hương thì ra mùi… thịt hộp. Chẳng hiểu hương và vị có nói lên sự khác biệt văn hóa Đông Tây hay không, chứ cứ tưởng tượng mấy cụ già ngày xưa ngồi uống trà rung đùi thưởng thức hương của mấy giò lan hay thủy tiên xem ra “thoát tục” hơn nhiều.
Cái tính dai dòn của chả lụa mới chuyện nhức đầu. Dai và dòn là hai đặc tính ngược chiều. Dai nhiều thì hết dòn, dòn nhiều thì hết dai. Xúc xích Tây cũng chuộng dai dòn, nhưng không “cuồng nhiệt” như chả lụa. Mấy ông Tây chế ra đủ loại phosphate để làm dòn dai xúc xích, nhưng cái cảm giác “cắn sựt” (good- bite) của xúc xích, dù là xúc xích loại nào đi nữa, cũng thua xa cảm giác “cắn sựt” của chả lụa, không những thế, nhai nhè nhẹ, miếng chả lụa vẫn còn cảm giác “dai”. Vừa dòn lại vừa dai đâu phải chuyện dễ.
Về mặt khoa học, có thể giải thích đại khái chuyện dai dòn thế này: khi con heo vừa chết, nhiều phản ứng sinh hóa xảy ra làm pH của thịt giảm dần dần đến điểm đẳng điện (isoelectric point). Đồng thời 2 loại protein cơ thịt là actin và myosin xoắn lại thành actomyosin, làm mất đi các điểm háo nước trên dây protein. Hậu quả là là khả năng giữ nước ở cơ thịt yếu đi, khi xay thịt thành mọc, nhũ tương này bị “nhão”, độ quết dính yếu, nên cấu trúc sản phẩm kém dai dòn. Đó là lý do vì sao làm chả lụa phải làm bằng thịt “nóng” (vừa giết mổ xong), thịt để lên phản còn… giựt giựt. Xúc xích Tây dùng phosphates để nâng pH và phân giải actomyosin trở lại thành actin và myosin. Myosin hút nước, tạo gel và làm dai dòn sản phẩm.
Các cụ ta thuở xưa đâu biết phosphate, phụ gia là gì, cứ thịt nóng mà xài (lúc đó pH chưa xuống thấp), bỏ vào cối, thêm mắm muối, rồi miệt mài giã, mà phải giã thật đều tay cho đến khi mọc thịt quết dính. Chả lụa sau khi luộc thơm phức và dai dòn hơn cả xúc xích. Khoa học ngày nay thừa nhận rằng, tác động cơ học (giã tay) như vậy cũng làm phân giải actomyosin, nhưng vẫn chưa biết giải thích vì sao. Ông cha ta cũng không cần biết vì sao, chỉ cần biết rằng, hễ giã không đều tay, thì tính dai độ dòn của chả lụa sẽ không cân đối. Bởi thế mới có chuyện, nghe tiếng giã giò là biết đẳng cấp làm giò tới đâu.
Xưa và nay…
Ngày xưa đình đám, giỗ chạp người ta mới dùng đến chả lụa. Ngả heo xong, lựa lấy miếng thịt ngon nhất đem giã giò. Chả lụa là món ăn “quý phái” trong giới bình dân, năm thì mười họa mới có.
Chả lụa thời nay khác xa rồi, bánh cuốn chả lụa, bánh mì chả lụa, bún bò mì quảng cũng thêm chả lụa, trẻ con chán cơm thời nhai chả lụa cho có… chất. Chả lụa chạy theo nhịp sống công nghiệp, chế biến công nghiệp, cạnh tranh công nghiệp, giá cũng công nghiệp, thị trường quá nhiều loại chả lụa, nhìn hoa cả mắt.
Cái nghề chả lụa thời nay đâu phải ở nghệ thuật giã giò hay nêm nếm, mà là nghệ thuật nhìn … mặt thịt. Phải biết nhìn mặt thịt để biết chọn thịt vai đấu với thịt mông, trộn lẫn với thịt nách, hay lấy thịt heo già, heo nọc đấu với thịt heo non, heo nái, sao cho ra chả lụa với giá thành cạnh tranh nhất. Khách hàng thời công nghiệp mấy ai bàn cãi chả lụa, họ sống hối hả, ăn mau nuốt vội với thực phẩm đông lạnh, chơi lò vi ba và chảo không dính, ai rỗi hơi mà nói chuyện dai dòn.
Cách giết mổ cũng lắm phần “hiện đại”, người ta dí điện hoặc nện búa cho heo “ngất” đi, rồi mới thọc tiết. Thịt heo bị choáng bới điện giật, cơ co, chắc chắn sẽ khác xa thịt heo thọc tiết còn sống.
Dai dòn là chuyện đáng nể. Chất lượng thịt heo kiểu đó, sản phẩm ra ồ ạt kiểu đó phải gắn liền với “tự động hóa”, hơi đâu mà giã tay. Ngoài Bắc dùng loại một cối xay, trong Nam dùng loại 2 cối, chạy điện cho khỏe. Máy xay thịt kiểu đó chỉ nghiền cho thịt nhỏ li ti(tạo nhũ tương thịt), chứ đâu làm nhuyễn “gân cốt” như giã giò. Thịt nhuyễn mới tạo độ quết, là khởi đầu để đạt cân đối giữa độ dai và dòn của chả lụa.
Loại 2 cối mà dân trong Nam thường dùng để làm chả lụa xem ra cũng lắm chiêu phép. Một cối gọi là “máy chém” để nghiền, một cối gọi là “máy thúc” để làm nhuyễn. Thúc không kỹ thì mọc lột xột. Chém quá tay thì mọc chảy. Heo non thúc ít, heo già thúc nhiều. Muốn mọc giò rỗ xốp thì thúc sơ chém kỹ. Cần mặt giò trơn láng thì thúc kỹ chém sơ,… Đủ mọi thủ thuật kĩ xảo. Chẳng hiểu vì sao dân trong nghề chả lụa lại gọi máy nghiền là “máy chém”, có điều mười ông làm chả lụa ở Sài Gòn, thì cũng vài ba ông bị “chém” ngón tay. Sanh nghề tử nghiệp !
Để thêm phần cạnh tranh, chả lụa được cho thêm bột gạo, bột nếp, bột mì, bột năng, bột bắp,… có khi cả vài thứ bột trộn lại theo “bí quyết” riêng. Có bột mặt giò mới đẹp và mịn. Ít bột gọi là “ đệm” bột, nhiều gọi là “độn” bột. Chả lụa giá nào cũng có là vậy. Thử vào cái web này http://nt-tech.com.vn cũng biết lắm chuyện ngóc ngách của nghề làm chả lụa.
Thịt đã thế, máy đã vậy, lại thêm bột, muốn làm dai dòn chả lụa phải xài tới…thuốc. Người ta xài hàn the (borax) để giải quyết sự cố này. Thực ra, hàn the tạo độ dai dòn kém, mặc dù nó có thể tạo độ ổn định nhũ tương thịt trước mắt. Người ta xài hàn the là để “cứu” thịt khi xài phải thịt “nguội” (sau giết mổ 2-3 giờ), vì lúc xay mọc thịt sẽ nhão chảy (hàn the làm tăng pH của thịt), nhưng hàn the chủ yếu được dùng cho mục đích bảo quản. Bảo quản kiểu nào thì kiểu, chả lụa treo lủng lẳng ở xe bánh mì, ở hàng bánh cuốn cả vài ngày, thì hàn the cũng bó tay.
Hàn the bị cấm, người ta quay sang xài phosphate của xúc xích để làm dòn làm dai chả lụa. Nhưng phosphate cũng năm bảy đường phosphate, nhiều loại phosphate. Bản thân phosphate không thể “cứu vãn” chả lụa “công nghiệp”. Nếu phosphate không được phối thêm với những chất khác, nó có thể làm mọc thịt bị khô, chả lụa “bể” mặt, rạn chân chim và nhất là làm mất hương chả lụa.
Hương nhờ lá, nhưng giờ đây người ta bỏ mọc thịt vào bao nylon rồi mới gói lá chuối. Hương lụa vì vậy giảm đi nhiều. Có nơi còn gói bao nylon nhuộm xanh giả lá để ra cái điều công nghiệp hóa…truyền thống. Làm thế có khác nào thiếu nữ Việt bỏ áo bà ba mặc đồ đầm, vén váy chuệch choạc bước chân xuống thuyền tam bản.
Có nơi còn hào hứng “rút chân không”. Chả lụa được bỏ vào bao nylon chịu nhiệt, hấp tiệt trùng cao áp, rút chân không để bảo quản được vài ba tháng. Hấp như đồ hộp kiểu đó, thì xương cốt cũng nhừ, còn gì mà dai với dòn. Chả lụa loại này gọi là…bánh thịt.
Chả lụa bị “bầm dập bởi nền văn minh và nhịp sống công nghiệp như vậy lấy gì mà nói tới hương, tới vị, tới cái đầu dày giò lụa, tới dòn, tới dai.
Đầu năm, nhai miếng chả lụa, đôi chút…ngậm ngùi
Vũ Thế Thành
Ông VTT qươi.
Chã lụa là xúc xích đó nhưng là xúc xích ta.
xin nói thêm vài hàng để bà con Xứ Nẫu hiểu rõ:
Khi làm chả, theo kinh nghiệm thì giã vài cái phải dùng chày nghiến quanh cối một bận rồi mới giã tiếp,có như thế thì mọc mới đều gia vị cũng như nhuyễn thịt
vu leduc là dân làm chả thứ thiệt rồi.
Biết thêm một ” bí quyết ” nữa ! Anh Vũ là người làm chả ” chuyên nghiệp ” rùi !
Phải nói VTT viết bài nào cũng ác cả:cứ từ từ,từ từ…Muốn cắt ngang để nhào vô cũng không đựoc,vì sau đó đã đựoc VTT viết đủ,giảng giải tận tình.
Nhưng lần này còn bị Sáu Nẩu gài độ nưa chứ…chuyện là,mỗi lần thấy bài VTT post lên là phải pha ấm trà’mở WMA xử vài bản hoà tấu mình thích rồi từ từ vừa đọc vừa ngẫm; nhưng lần này thì không,mấy bài nhac xuân cứ chen ngang làm mất hứng… cho tới khi đọc hết bài,vào phản hồi mới thấy chổ tắt nhạc…Khổ em quá Sáu Nẫu ơi…
Ngày xưa tôi ở gần nhà Sáu Nẫu,mỗi lân bị cúp điện thì phải đem cối ra mà quết thịt để làm chả,tôi nhớ những lần như thế,lần nào cũng bị mẹ Sáu Nẫu qua la…”răng mi toàn giả mà không chịu quết?…” cho nên Thuận Nghĩa nói đúng
Các anh chị Xứ Nẫu quý.
Bài viết của anh Thành rất tinh tế, nhưng mà em giống anh nẫu nhân chỉ thích ăn chả lụa xứ mình thôi, miền bắc gọi là giò lụa, mỗi lần về miền Bắc em thích ăn giò lụa và phở , bún riêu,bún chả,bún ốc nữa…ô mai nữa hi hi…cái gì quê em em thấy cũng ngon các anh chị ạ.
Bài chả lụa của anh Thành rất tinh tế , với giọng ăn dí dỏm của anh vui . Đọc rất thích. !
“Đầu năm, nhai miếng chả lụa, đôi chút…ngậm ngùi”
Đã thành thói quen, khi đọc bài viết của anh bao giờ TB cũng chú ý tới câu “phán” cúng cuồi, ha ha…
Khi dùng món này TB thích cắt miếng dày, cắn ngập răng, ôi….đã!
Lá chuối gói cây chả khi luộc sẽ làm cho miếng chả thơm hơn, hèn chi bây giờ TB cắn miếng chả lụa bọc nylon và sau đó là…ngậm & nhai miếng thịt xay, hic…
Cám ơn anh về bài viết. Mến.
VTT viết về món ăn là tuyệt cú mèo, từ cháo huyết LBT đến cháo lòng ĐK, nay đến chả lụa.Cách viết hấp dẫn , nhả ra từng tí,làm người đọc thấy thèm ăn. Cử nhân Hoá mà phân tích thành phần trong chả lụa thì ai bì được. VTT biết nhiều thành phần hoá học trong thực phẩm quá nên sợ, ít dám ăn thành ra ròm lắm, đừng sợ gì cả thích cứ ăn.
– Chưa chắc mua thực phẩm có nhãn hiệu là không ngộ độc : Nhớ năm trước rùm ben chuyện nước tương “con mèo đen” có chất gây ung thư, đây là nhãn hiệu danh tiếng do LHX TP.HCM quản lý đấy. Thôi kệ, hên xui may rủi.
– Đồng ý với bác T.N, BĐ gọi là QUẾT chứ không GIÃ chả.
– BĐịnh có câu : Nem chợ Huyện, Chả chợ Dinh.Muốn ăn Chả lụa ngon lên Chợ Dinh , đừng vô mấy quán sang quá, tìm mấy bà bán gánh mới là người giữ hồn năm cũ
– Ăn Nem, Chả lụa, bánh ít lá gai mà mở ra bên trong thấy gói bằng bao nylon là thấy hết ngon rồi.
Viết về món ăn mà VTT công phu, sành điệu quá.
Chúc năm mới an lành-hạnh phúc.
Chất 3-MCPD (gây ung thư) trong nước tương là một đề tài khác, một trò chơi trong kinh doanh nhiều hơn là an toàn thực phẩm. Truyền thông bị lợi dụng trong cuộc chơi này.
Dù sao, mua thực phẩm có nhãn hiệu, thì rủi ro ít hơn
Cám ơn Vũ Thế Thành
Đọc bài viết của Anh tôi mới để ý tới mùi lá chuối, khi ăn chả lụa.
Bài viết hay quá, thêm kiến thức về một món ăn rất quen thuộc.
Chúc VTT được vui, khỏe trong năm mới
Nên tui khoái ăn chả.
Mấy bữa Tết nhậu đâu cũng gặp chả lụa , chợt nghĩ tới chuyện : ” Ông ăn chả , bà ăn nem ” , cũng là phận “chả” nhưng chắc thứ “chả” nọ ngon và hiếm hơn miếng “chả lụa” hằng ngày ( hic !!! ) . Thôi thì ra Tết ráng giúp anh em kể luôn chuyện “nem” cho nó đủ bộ nhe quynh Vũ Thế Thành !
@ NĐHải
Ăn “chả” là bản năng của đàn ông, còn ăn “nem” chẳng qua là hậu quả của nền văn minh hiện đại. Quên vụ “nem” đi ! Đầu năm, chúc ông và mấy con dê già xứ Nẫu thế này, Chúc :
Vạn sự như ý,
Tỷ sự như mơ,
Làm việc như thơ,
Đời vui như nhạc,
Coi tiền như rác,
Coi bạc như rơm,
Chung thủy với cơm,và
Sắc son với…. phở.
Sáng giờ sao tui comment vô bài này bị … “trớt quớt” không hè ???
Thử lần này nữa hổng được là pótay.com luôn !
Hay
&
Ngon như … chả lụa vậy !
Là ý tui muốn nói bài viết của quynh đó !
Không biết tui có được “xíp dzô” cái danh sách “mấy con dê già xứ Nẫu” hông nhưng tui cũng xin nhận & cảm ơn vì lời chúc thể hiện “nhã ý” của quynh nghen ! DS này chắc ông … Nam Thi đứng đầu quá ! Dzọt …
May quá ! Được rầu !
@ méc gì tui mà réo quài dzậy. Tui ăn chay trường mờ Tú. 2kg rau mỗi ngày
Chào Tú Gàn
Mấy bữa nay không gặp Tú Gàn, khỏe không?
Có gởi mail chúc Tết, đọc chưa?
Chúc Tú Gàn Năm mới vui vẻ trẻ trung luôn nhé
Mến
đtk
Chào quynh !
Tú Gàn đọc & hầu âm rầu mờ !
Ăn “chả” là bản năng của đàn ông, còn ăn “nem” chẳng qua là hậu quả của nền văn minh hiện đại
Bất công
Hi BNgoc
Đọc bài này :
Bản tính đàn ông
Xin lỗi, link bị hư .
Click vào dòng này: Bản tính đàn ông
Chả lụa không phải là xúc xích.giống như… champa mà không phải avatar champa..
Nhìn avatar ni thấy nhớ mẹ quá hà ! hu hu …
Còn nhớ … ai nữa hông cưng ???
Ui ! Sao mà anh VTT viết cứ như là người làm chả lụa chuyên nghiệp dzậy cà ? Lại rất sành về chuyện thưởng thức món chả lụa
Thời nay thức ăn , thức uống hầu hết có mùi thơm của chất tạo mùi tìm một hương vị tự nhiên bây giờ thật là khó .
Bài viết rất thú vị !
Những quan sát rất tinh tế thú vị. Chúc tác giả năm mới an khang thịnh vượng.
Đọc bài này ăn chả lụa thấy ý nhị hơn. Nhưng làm sao có được chả lụa không hàn the không chất độc hại ?
Các “quan” khi đi kiểm tra ATTP, thường dùng test kit đế phát hiện hàn the. test này dựa trên độ kiềm ở chả lụa (dùng curcumin trong bột nghệ), nên “báo động giả” (độ tin cậy không cao) là chuyện thường xảy ra
Chả lụa có dùng hàn the, nếu cắt mặt để ngoài gió, sẽ bị thâm nhanh, khi nếm, hơi bị tê lưỡi. Cách thử này, chỉ có dân trong nghề mới nhận ra được. Nhưng cũng tùy lượng hàn the dùng trong chả lụa.
Trung bình 1 tháng, bạn ăn bao nhiêu kg chả lụa mà sợ hàn the thế? Tuy thế, phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để các nhi đồng ăn thực phẩm có hàn the ( thường có trong bánh cuốn, chả lụa, bánh đúc,…). Nên mua thực phẩm có nhãn hiệu đàng hoàng.
VTT
Thuý Loan ơi! Muốn ăn chả lụa không hàn the không chất độc hại thì :
Mua thịt heo nóng về thêm gia vị ( lựa không độc hại), tự quết cho nhuyễn ( nhuyễn thế nào alo hỏi bác Thành), mua lá chuối ( cấm xài bao nylon, mất hương), đem luộc (hoặc hấp) chín rồi ăn. Nhưng cách nầy cũng bớt độc hại thôi, vì lở heo khi nuôi người ta dùng thuốc tăng trọng quá liều lượng cho phép cũng thua luôn. Ở đời đâu có gì chắc, chỉ có 1 cái chắc thôi.
Chúc các bạn vui, khoẻ.
hi hi … “chết chắc ” hay ” chắc chết “hở anh H-Cùlao ? hihi
Xù chúc anh một năm mới vạn sự như ý !
Một bài viết hay và bổ ích.
@ Ăn chả lụa muốn mòn răng đến nay mới biết chả lụa. Bài báo vừa mang chất văn hóa vừa khoa học. Nói văn hóa mà thiếu khoa học là…”ăn giỗ nói dóc”. Tôi chỉ xin bổ sung vài chi tiết nhỏ:
– Đối với chả các loại và nem, người ta thường dùng động từ QUẾT, mặc dầu GIÃ cũng hiểu được. Giã chỉ dùng cho giã gạo, tức không làm nhuyễn. Ngoài chả “quết” còn dùng cho quết trầu ( ống ngoáy bàng đồng, dành cho các cụ bà răng rụng không nhai được).
– Quết chả bằng cối đá, chày quết chả ngắn (#100cm), tiết diện lớn (#70cm) để người ta có thể ngồi quết, khác với cối giã gạo bằng gỗ và chày dài ( đứng giã).
– Ở BĐ thường dùng lá chuối chát ( Nam gọi là chuối hột) do bảng lớn, dày, ít bị toe.
@ Đính chính: tiết diện chày quết chả: 07 cm
Chả lụa miền Trung thường có vị hơi ngọt., nhưng độ dai dòn khá tốt, nhất là chả cá (làm từ cá biển). Thú thiệt, tôi đến khổ về chả lụa và chả cá của dân Nẫu nhà ông. Nói chơi vậy thôi, chứ khẩu vị vùng miền thì “bất khả tư nghị”.
Tôi vừa đọc bài “con ngựa” của NT. Tôi “bất nhẫn” khi thấy ông cúng giỗ nó bằng …cỏ. Con ngựa chắc đầu thai làm người rồi, lẽ ra nên cúng chén rượu và trái hột vịt (lộn). Khi nào làm giỗ con ngựa, nguyên soái nhớ kêu tôi ăn…giỗ. Tôi hứa sẽ làm bài văn tế cho con ngựa trung nghĩa đó.
Năm mới, chức Nẫu sức khỏe và bình an.
VTT
VTT à, Thú thật tôi cũng không khoái “gu” gia vị quá nhiều bột ngọ và đường. Khẩu vị BĐ mấy chục năm trước không như thế, có lẽ từ khi nem, chả BĐ trở thành hàng hóa “xuất” ngoại tỉnh – nhất là các tỉnh cực Nam Trung Bộ – người sản xuất phải costomization .
Hồi còn nhỏ, nghĩ chưa tới nên mình mới cúng cỏ (cho Hởi) nhưng sau nầy toàn rượu xứ nẫu >39 độ, nem chả phủ phê, còn bia Sài Gòn, Tiger nữa.
Cảm ơn về nhã ý làm bài văn tế ( Ông Thiên Bồng cũng đã đặt một bài rồi)
Chà chà ! cái lảo VTT coi bộ sành ăn điệu uống ghê gớm nha…ăn món nào là món đó có bài bình phẩm lên trang liền hè !…được biết lảo là dân ăn nhậu ở đất sài thành từ trước 75. Hôm nào lảo cho bà con nghe qua vài bài về mùi vị Phở Lý quốc Sư HN và Phở Tàu Bay SG xem hai nơi nó nẫu tiếng “ngon” là vì sao luôn nghen.!
Trang web này có nhiều bài đọc được !
@ Ai biết chữ chả “đọc được”.
Chỉ cần biết chữ là đọc được thôi…………
Còn xunau.org ….sử dụng cụm từ đọc được thì chưa chính xác bạn ạ.
Đầu xuân thân chúc bạn và gia đình mạnh khỏe, an lành.
Xớn xác chi để Ớt Bay dzí Chulan gõ cái cốc dzậy huynh!!!!!!
Bài đọc được có nghĩa là bài hay quí vị ơi
.TIẾNG VIỆT PHONG PHÚ CHỨ KHÔNG ĐƠN GIẢN VẬY ĐÂU. ĐÂY LÀ MỘT BIỆN PHÁP NÓI GIẢM
Đơn giản= đan(g) giỡn. Bỏ qua đi. Chuyện nhỏ như…cọng cỏ.
Hi….hi…..chulanbinhdinh đâu gõ ai đâu hả bạn Nhã Nguyên? Hic……. hic……
Ngày xuân mờ……….sao mà cay như ớt nợ? sao bạn nói dzậy để chulanbinhdinh buồn dzậy cà?
Chả lụa không phải là xúc xích.,cái tựa đề khiến người ta nghĩ về một bài báo khoa học phổ thông nhưng đọc rồi mới thấy cái tâm cái tình và nhiều cái nữa chung quanh miếng giò lụa ngày tết
Bài viết hay lắm anh Thành
Viết về ẩm thực mà dồn được cả cái tâm vào.
Mồng 4 bài viết về Chả lụa của anh quá nhiều tư liệu, giá “Dì” “Vợ” xem học cách làm mở chỗ cung cấp chả lụa cũng có chút tiền còm chạy chợ..thế mới biết xúc xích là thua xa,có thể vào xem theo lời giới thiệu ở trang http://nt-tech.com.vn.
Riêng tôi vẫn thích chả lụa xứ tôi, mỗi lần về QNh mua 2 cây ở quán 3-4 đường PBC gần chợ lớn về SG ăn cho bỏ thèm cũng chỉ được dăm ba ngày..mại dô, mại dô nếu mua chả lụa xứ nẫu nhai miếng chả lụa, đôi chút…KHÔNG ngậm ngùi( cũng còn hương vị).
Mừng mồng 4 Tết.