VÕ HẠNH
– Nếu có một điều ước trở thành hiện thực thì em sẽ ước mơ gì?
– Ước được một lần sống cho riêng mình mà không sợ làm tổn thương đến người thân. Ước được một lần trả tự do cho cảm xúc yêu thương mà không sợ ai phán xét và cũng không phải phán xét chính mình… Còn anh ?
– Anh ước được một lần đi đến tận cùng cảm xúc yêu thương với em. Ước được sống một ngày bên em với tất cả yêu thương… háo hức và đam mê… của cả trăm năm… gộp lại…
…
– Em! Anh chờ đợi em đã quá lâu rồi.
– Xin anh…
– Hãy đến với anh đi! Mình sẽ thực hiện điều ước. Em! Mười năm rồi!
– Xin anh đừng vậy mà…
Cách xa hàng mấy trăm cây số, Vĩnh vẫn nghe rất rõ tiếng nấc nghẹn của San. Luôn là sự day dứt, trăn trở.
**
****
Vĩnh gặp San tại một đợt Hội thảo. Ấn tượng đầu tiên về San là cái hiền lành, khép nép khiến Vĩnh thấy thương hại. Trong đêm liên hoan chia tay, San ngồi ở một góc khuất, e dè. “Sao không ra nhập cuộc vui cùng anh em hả cô bé?”. “Em… hơi đau đầu”. Vĩnh nhận ra mặt San đang đỏ ửng, có lẽ vì cốc bia không từ chối được ban nãy. “Đi với anh đến chỗ này em sẽ thấy dễ chịu ngay”.
Vĩnh đưa San ra biển. Trăng đầu tháng hanh gầy. Biển vắng. Những đôi tình nhân đã lần lượt rời chỗ hẹn. Chỉ còn lại sóng khẽ rì rào đủ nhường không gian cho tiếng cười trong veo, nhảy nhót sau chân Vĩnh.
– Sao không đi ngang hàng cùng anh?
– Em thích đi theo chiếc bóng của anh.
– Làm chiếc bóng của anh chứ?
Tiếng cười bỗng ngưng bặt. Sóng cũng thôi rì rào… Vĩnh cầm lấy tay San. Một cái rụt nhẹ… lưng chừng… và rồi hơi ấm dần lên, mềm mại, dịu dàng trong bàn tay Vĩnh. Biển hát lời của thơ nhạc.
**
****
Vĩnh hay ra biển hơn. Những lúc kết thúc công việc căng thẳng. Những đêm trăng đầu tháng hanh gầy. Với Vĩnh, biển giờ đây không chỉ có sóng mà còn có tiếng cười trong veo dễ mến, có cái rụt nhẹ của bàn tay khiến Vĩnh muốn nắm giữ chặt hơn, có cái e ấp dịu dàng, tin cậy của người con gái khiến Vĩnh muốn trân trọng và giữ gìn, có câu chuyện San kể bên ghềnh đá về chàng trai chăn cừu và cô chủ nhỏ một đêm trên đỉnh núi dưới đám cưới của những vì sao lung linh, khiến Vĩnh nhận ra sự thánh thiện của tâm hồn ngay trong những ham muốn trần tục và rất đời thường, có giây phút được ngã đầu thấy sự bình yên thanh thản, có cái thắt lòng trước câu tưởng như bất chợt, bâng quơ mà không thể quên: “Em là gì của anh?”. “Là một góc bé nhỏ trong trái tim anh, một phần của cuộc đời anh”. “Vậy cũng quá nhiều rồi anh nhỉ!”. Tưởng San dỗi hờn, Vĩnh dỗ dành “Anh sẽ cho hết phần đời còn lại nếu em muốn”. “Điều đó đâu dễ dàng, vì… mình chẳng còn tự do. Hãy cho em yêu anh theo cách của riêng mình.”. “Cách của riêng em là thế nào ?”. “ Không sở hữu anh cho riêng mình, nhưng luôn hướng về anh, sẻ chia cùng anh mọi buồn vui trong cuộc sống và luôn cầu nguyện cho anh được hạnh phúc”. “Đừng lo gì cho anh mà hãy cầu mong cho em được mạnh mẽ hơn, dám nghĩ và dám sống cho mình, dám làm những điều em cho là đúng và cần thiết. Đừng quá khắt khe với bản thân mình. Cũng đừng lo gánh hết lên vai điều tiếng của miệng thế. Cuộc sống vốn không tồn tại những cái hoàn hảo, nên cũng không cần em buộc mình phải hoàn hảo đâu. Thời gian không chờ đợi. Tuổi trẻ của em cũng không hai lần trở lại. Đừng để phải hối tiếc khi ta đã về già”. “Em không biết tình yêu của mình là đúng hay sai ?”. San bao giờ cũng vậy, luôn dằn vặt, phán xét mình khiến Vĩnh khổ sở trong những lần hẹn hò hiếm hoi ngắn ngủi. Yêu thương nhớ nhung, đam mê chờ đợi nhưng cứ phải cố kiếm lòng vì ánh mắt biết nói của San “Xin anh!… Em sợ!”
**
****
Không biết bao lâu rồi San không nhắn tin cũng không gọi điện, Vĩnh cũng không thấy nôn nao chờ đợi. Những dự án, những hợp đồng liên tiếp cuốn xoáy. Đôi lúc ngưng việc, Vĩnh có nghĩ đến San nhưng lại tự nhủ nên chăng cứ để yêu thương lặng dần đi. Vĩnh muốn trả San về với cuộc sống cũ của mình, bình yên, an phận với những gì tạo hóa đã sắp đặt. Chỉ đôi chút vòng vèo, chùng chình trên đường đời đã khiến San phải luôn dằn vặt, day dứt phán xét mình. Nếu một lần “chặt xích” trả tự do cho đam mê thì thời gian còn lại, cuộc sống của San sẽ không dễ dàng. Vĩnh lo sợ…
“Anh có còn nhớ đến điều ước không?”, tin nhắn của San đến không đúng lúc. Vĩnh không có tâm trạng để nói chuyện yêu đương. Một dự án của công ti do anh phụ trách gặp sự cố và đang có nguy cơ bị phía đối tác hủy hợp đồng.“Anh rất bận!”. Vĩnh nhắn trả gọn ghẽ rồi khóa máy. Chẳng còn khái niệm về thời gian.
– Sao hôm nay về khuya thế chú Vĩnh? Đã hơn 11 giờ rồi”- bác bảo vệ mở cổng khi vừa trông thấy Vĩnh.
– Thế à!- Vĩnh vẫn còn đang lơ lửng trên mây
Phố xá vắng tanh. Vĩnh cứ chạy xe lòng vòng và rồi không biết tại sao mình đang đứng trước biển. Bà cụ bán hàng nước bên hàng dương thu dọn quán muộn hơn mọi khi cứ luôn miệng xuýt xoa bảo tội nghiệp cái nhà chị ấy, chắc là ở xa đến, thấy bảo đi thăm người quen gọi điện mãi mà vẫn không được, đợi từ chiều giờ, chẳng biết đi đâu nữa, khổ quá…
Vĩnh bừng tỉnh. Linh tính… anh mở máy. Một tin nhắn đến: “Em đến thăm anh. Nhưng sao yêu thương cứ như rót vào thinh không thế này…”
Vĩnh thấy mình đang bị cháy. Những vết chân nhỏ liu xiu giữa khoảng đêm mênh mông hun hút càng đốt Vĩnh hừng hực. “San ơi, em đang ở đâu? Hãy nghe máy đi em! Xin đừng hành hạ anh nữa mà! Có biết là anh đang rất nhớ em không?”
Năm phút… mười phút… bằng cả chiều dài thế kỉ. Chưa bao giờ Vĩnh thấy mình yếu đuối như lúc này… và… điện thoại rung lên, Vĩnh hóa thành trẻ con, van vỉ: “Em đang ở đâu? Đừng trốn anh nữa mà! Cầu xin em đó!”
Một khoảng lặng tê người… “Là em đây mà. Anh đang ở đâu? Về nhà nhanh đi! Con sốt cao lắm, mình em chẳng biết làm sao nữa…”
Vĩnh rệu rã. Đổ bệt xuống cát. Một cơn sóng nhỏ xô bờ kéo những vết chân liu xiu ra xa. Xa tít.
Dưới hàng dương bên cạnh đó, San cũng vỡ vụn. Dỗi hờn. Kiếm tìm. Dỗ dành… đều đã kết thúc, nghiệt ngã. Càng cố nén lòng càng ứ nghẹn. Bao nhiêu nước mắt cứ lặng lẽ chảy vào trong.

“Điều đó đâu dễ dàng, vì… mình chẳng còn tự do. Hãy cho em yêu anh theo cách của riêng mình.”. “Cách của riêng em là thế nào ?”. “ Không sở hữu anh cho riêng mình, nhưng luôn hướng về anh, sẻ chia cùng anh mọi buồn vui trong cuộc sống và luôn cầu nguyện cho anh được hạnh phúc”. “Đừng lo gì cho anh mà hãy cầu mong cho em được mạnh mẽ hơn, dám nghĩ và dám sống cho mình, dám làm những điều em cho là đúng và cần thiết. Đừng quá khắt khe với bản thân mình. Cũng đừng lo gánh hết lên vai điều tiếng của miệng thế. Cuộc sống vốn không tồn tại những cái hoàn hảo, nên cũng không cần em buộc mình phải hoàn hảo đâu. Thời gian không chờ đợi. Tuổi trẻ của em cũng không hai lần trở lại. Đừng để phải hối tiếc khi ta đã về già”. “Em không biết tình yêu của mình là đúng hay sai ?”.
Sự đấu tranh giữa trái tim và khối óc, giữa tình yêu và lý trí ! Thật đời và thật hay. Ôi! Tình yêu con người ngọt như mật mà cũng thật đắng cay!
Truyen hay lam.
Lan dau e vao trang web nay, rat thu vi. Em cung la nguoi Xu Nau! hihi
Xin cảm ơn phanlehue đã đọc truyện ĐIỀU ƯỚC và có lời khen.
Sau khi gửi bài cho thầy Hiển, Hạnh đã rất lo, nhưng không thể ngờ mình lại nhận được nhiều tình cảm mến mộ của quí anh chị trên diễn đàn nhiều đến vậy. Thật cảm động !
Điều ước chỉ là ….Điều ước
Một “Điều ước ” thật tuyệt vời!
Võ Hạnh xin trân trọng cảm ơn sự đồng cảm, yêu mến của các anh (chị): Thuận Nghĩa, Rong biển, Rêu, Nắng Thủy Tinh, Trần Kim Loan, Hoàng Kim Chi, bagiakhoua, H-Cùlao, Yến Du, Tú Gàn…dành cho truyện ngắn ĐIỀU ƯỚC
Thật vui và hạnh phúc khi những cảm nhận riêng về tình yêu và cuộc sống, về một điều ước giản dị, đã giao thoa được với những tâm hồn yêu văn chương và giàu cảm thông!
Xuân sắp đến, cho Võ Hạnh gửi đến các anh chị cùng gia đình lời chúc năm mới: sức khỏe, hạnh phúc và thành đạt
Mong còn gặp lại trên XỨ NẪU yêu thương!
Sau khi đọc truyện của Võ Hạnh và những lời “bình”của các bạn, rõ ràng tác giả đã khơi gợi cho mỗi độc giả một “điều ước” nào đó cho riêng mình. Rong Biển cho rằng “Điều Ước” là “the best short story of the year” ( truyện ngắn hay nhất của năm”) trên trang xunau.org ( có phải vậy không?) và Nắng Thủy Tinhy thì đoán Võ Hạnh là cây bút trẻ.
Theo tôi, khó để bình chọn như Rong Biển nhưng đây là một truyện ngắn với đề tài đương đại, ý tưởng và cách dựng truyện khác với phong cách truyền thống khiến nhận xét của Nắng Thủy Tinh có vẻ đúng: “…VH có hơi hướm một cây bút trẻ”. Tuy nhiên, tác giả còn trẻ/ già về tuổi đời không phải yếu tố chính mà đề tài, phong cách mới tạo ra nét “trẻ” ít thấy ở thể loại truyện ngắn trên trang nầy. Có người trẻ tuổi nhưng văn không mới, ngược lại…Riêng thơ thì có nhiều hơn nhưng có lẽ nên bàn trong dịp khác.
Xem ảnh phóng sự các cuộc họp mặt của xunau.org, điều hiển nhiên ai cũng thấy là tuyệt đại đa số thành viên tham dự là các anh chị có tuổi U,60,70 thậm chí 80. Các “già làng” dầu cố gắng “tự làm trẻ” nhưng thật khó cho họ khi muốn tiếp cận, xử lý các đề tài đương đại mà cuộc sống đã hầu như “bỏ rơi” họ phía sau…Nói như vậy không có nghĩa những chủ đề “cũ” của một thời đã qua mà nhà văn già với tư cách là những nhân chứng không có/ kém giá trị.
Riêng tôi, với tư cách một người “trộng tuổi”, rất muốn trên xunau có nhiều Võ Hạnh hơn để cập nhật những điều ước cho tương lai thay vì mãi ngoái nhìn quá khứ với những hoài niệm.
“truyện ‘tiểu thuyết’ ngắn” .
__________________________________________________________
Thơ Haiku đi từ một sự vật cụ thể thật nhỏ nhoi tầm thường để dẫn dắt người đọc đi vào cõi mênh mông bát ngát không hình tượng, như một thiền
sư đã nói: “Gom góp tất cả lời nói để hoàn thành một câu, vò cả đại thiên thế giới thành một hạt bụi”. Nhà thơ William Blake cũng có nói: “Cả vũ trụ trong một hạt cát (a world in a grain of sand)”.
Tết sắp về, Rong xin tặng Mr.Thuận Nghĩa bài thơ Haiku của Rong để cảm ơn cho sự phản hồi:
Đỏ khắp nước
Đào nở
Giọt sương rơi
Giá như điều ước mà thành thật thì còn gì bằng. Nhưng ước chỉ là để ước.
Có thể nói đây là một truyện tiểu thuyết ngắn nhất mà hay nhất của năm (the best short-story novel of the year) đối với Rong. Để cảm ơn tác giả, Rong muốn ngỏ ý cùng tác giả (hoặc nhắc lại) rằng nói về văn thơ, President Barack Obama (Tổng thống nước Mỹ + Nhà thơ/văn) thích đọc truyện tiểu thuyết lắm đó. Chúc tác giả toại nguyện với “Điều Ước”.
http://www.loc.gov/rr/program/bib/prespoetry/bo.html
___________________________________________
“- Anh ước được một lần đi đến tận cùng cảm xúc yêu thương với em. Ước được sống một ngày bên em với tất cả yêu thương… háo hức và đam mê… của cả trăm năm… gộp lại…”
Wow! “của cả trăm năm… gộp lại…” Gớm ghê. Dậy là ước ở kiếp sau.. hả tác giả? Không muốn lên Thiên Đàng hay Niết Bàn sao? Tậu! Một bài viết thiệt “tậu”, đi được vào lòng người.
mình rất hâm mộ và thích nụ cười của Obama….. , mình cũng đã có lần nhìn thấy Bill Clinton + Hillary Clinton trên đường phố Sg vào những năm trước….
Ngoài Obama; my favorite, một trong những người mà Rong ưa chuộng là Mr. President Bill Clinton mà về bên nghệ thuật là một người nổi tiếng
biết thưởng thức và chơi Saxophone, đó là không kể đến sự viết văn hay của ông. Ngoài Bill, Rong muốn giới thiệu Rêu đến một người này — Một
nhà “khôi hài”, David Letterman*, nổi tiếng Very SMART cho sự chọc cười thiên hạ và chuyên nói chuyện, interview (phỏng vấn) các vị American
Presidents và những nhân vật nổi tiếng đủ mọi giới. Có thời gian Rêu cố gắng coi show của ông ta at:
http://www.cbs.com/late_night/late_show/video/?pid=cXN_NqxyxizHBlVFQW0KBOG5wDr5qSdI&feature=related
Nếu Rêu không thích show này thì kính chuyển hộ dùm Rong đến nhà văn/thơ/họa sĩ/còm sĩ ‘Nam Thi*’, người của “Nàng ‘Apsazô’ Đang Yêu”, nhà
văn/thơ Mai Viên Long (R có đọc bài của tgiả giới thiệu. Hay lắm!), ns/thơ văn Vũ Thanh, nhà sưu tầm/văn thơ/tổ chức Ngô Quang Hiển, nhà thơ
Văn Công Mỹ, nhà thơ Lam Hồng, nhà thơ Hồ Ngạc Ngữ, nhà văn Nguyễn Hữu Duyên, nhà văn Trần Minh Nguyệt, nhà thơ Bùi Chí Vinh, nhà văn
Trương Văn Dân, nhà văn/thơ.. Nguyễn Thị Phụng, nhà thơ Ngô Đình Hải, nhà thơ Huỳnh Văn Mười, nhà thơ Hồ Thế Phất, nhà thơ Trần Dzạ Lữ,
nhà thơ Cao Văn Tam, nhà thơ Võ Chân Cửu, nhà..Thuận Nghĩa, MC/còm sĩ Vinh Rùa, còm sĩ.. Trần Kim Loan, Hoàng Kim Chi, nhà thơ/còm sĩ
Nguyễn Thị Tiết, Nguyễn Dinh, Mắm Ruột, Thiên Bồng, Nobita, còm sĩ.. HCùLao, Gà Con, Xù, Từ Thức, Tú Gàn, Hoa Phượng, và nhiều.. nhiều..
người nữa (không thể nhớ tên hết) nếu thích nó. Rong rất tiếc là ở “VN?” mình không có cái show đặc biệt nầy. À quên Rong rất thích “thơ nhảy..”
của SAXO và Violon. Theo Rong nhận xét ở XuNau.org “hầu như” ai ai cũng là một nhà văn, nhà thơ, một CÒM SĨ…
Cảm ơn Rong Biển về clip David Letterman. Rất khôi hài vì mình chỉ thấy, nghe mà chẳng hiểu họ nói gì. Tiếng Anh của mình chỉ đủ lang thang dưới phố với Apsara thôi, nghe người bản xứ tiếu lâm là thua – nghe tiếng Việt đôi khi cũng tiếng được tiếng mất nữa là. Xem Charlot thì ok.
Wa……… ngủ hết rồi na? sao im lặng vậy cà?
Chưa ngủ !!!!!!!!!!!!
Chào bạn Gềnh Ráng nha.chúng ta cùng thức nha!!!!!!!!!!!
Một, Hai, Ba… chúng ta cùng thức nha bạn Gềnh Ráng………
Ok
Tui cũng thức nhưng cho tui đi ăn trưa đã các bạn hén!
Hee…heee…….thức mà đòi ăn…..trưa…….ai chịu…….nè!
Nị nữa nè
Dzẫy là …khò khò hết rùi ! Im ru bà rù hè !!!!
Thức phia gặp Xù mai xù đầu nữa rầu. Híc! ( đi phe áo mới đó)
Các bạn xunau ơi, nói dzowzn thui……..thức khuya dzữ quá có hại cho sức khỏe đó…….
– Nếu có một điều ước trở thành hiện thực thì em sẽ ước mơ gì?
– Ước được một lần sống cho riêng mình mà không sợ làm tổn thương đến người thân. Ước được một lần trả tự do cho cảm xúc yêu thương mà không sợ ai phán xét và cũng không phải phán xét chính mình…
– Anh ước được một lần đi đến tận cùng cảm xúc yêu thương với em. Ước được sống một ngày bên em với tất cả yêu thương… háo hức và đam mê… của cả trăm năm… gộp lại…
——-
viết nhẹ nhàng dễ thương lám, mình thích đoạn hội thoại trên của 2 người
Ăn Tết dui dẻ nha. Năm mới Rong chúc Rêu ước gì.. được nấy..! Mến.
chào Rong!
rêu mới ăn sáng + uống cafe về đây, vội vàng lướt mạng để đọc những lời nhắn gửi….
mươi phút nữa, rêu đi lên núi cúng rồi, cúng cuối năm và cầu mong thần linh phù hộ cho mình…………………..
rêu cũng đã chuẩn bị tươm tất để hân hoan cùng đón 1 cái tết cổ truyền trên quê hương mình , sáp tết rồi, lòng nôn nao, háo hứt lạ…..
và rêu không quên cảm ơn Rong lời chúc. Rêu cũng chúc bạn có những mùa xuân trong tâm tưởng như ý nguyện.
rêu
Bài viết của Võ Hạnh mang hơi hướm của một cây bút trẻ mình thường đọc trong thời gian gần đây.
Chuyện hay ở tình tiết rất hợp lý ,làm lôi cuốn người đọc
Hãy cho em yêu anh theo cách của riêng mình,là không sở hữu anh cho riêng mình nhưng luôn hướng về anh ,sẻ chia cùng an mọi buồn vui trong cuộc sống & luon cầu nguyện cho anh được hạnh phúc!
Một chuyện tình dễ thương & rất hay!
GIỮA MỘNG VÀ THỰC GIỮA CÁI CÓ THỂ VÀ KHÔNG THỂ ,ĐÔI KHI RẤT MONG MANH !
Truyện viết rất dễ thương . Điều Ước là điều người ta không thể có được nên người ta thường chỉ dám ước có một điều vậy mà dừng như chẳng bao giờ thành hiện thực .
Truyện hay quá, ai cũng mong mơ uớc được một điều, làm răng chừ…
Cảm ơn Võ Hạnh, câu chuyện rất dễ thương.
Ước rằng….Ai thấy tui cũng phái hết.
Truyện dể thương lắm bạn.
“Là em đây mà. Anh đang ở đâu? Về nhà nhanh đi! Con sốt cao lắm, mình em chẳng biết làm sao nữa…”.
Tôi chắc ông nào nghe vợ trả lời như vậy cũng tỉnh người chạy về nhà.
Chứ :” Vĩnh rệu rã. Đổ bệt xuống cát. Một cơn sóng nhỏ xô bờ kéo những vết chân liu xiu ra xa. Xa tít.” Thì quá ư lãng mạn.
Đàn ông có gia đình khi yêu cũng có điều kiện : “Anh sẽ cho hết phần đời còn lại nếu em muốn”, và khi công ty có việc gắt quá thì cũng lơi nhớ em.Chỉ có mấy cô khi yêu thì hết lòng : “ Không sở hữu anh cho riêng mình…”
Những cám xúc làm cho chút tình đẹp, nhưng chưa gây hậu quả nghiêm trọng.
Chúc tác giả khoẻ,vui.
May mà bà xã hổng nghe câu Vinh năn nỉ San hén anh H-Cùlao? Hú hồn ….
Rút kinh nghiệm nhé bà con. Nhớ giữ mồm giữ miệng. Vạ miệng…
bả mà nghe chết chắc đó NỊ à!
Vậy anh H-Cùlao nhớ kỹ vụ này nghen …hi hi…đừng mà nghe điện thoại rùi lật đật ” tỉnh tò” dzí người iu là …Nị hổng ” kiú”anh đâu nha ! hi hi …
Bởi đàn ông dù yêu nhưng sự nghiệp là trên hết…đó H-Cùlao.
Hoa Ti Gôn rành quá hén!
Một cuộc … phiêu lưu chưa có … hậu quả ! Cũng còn may !
“Hãy cho em iu anh theo cách của riêng mình …” Chà ! Tui lại muốn có một điều ước rồi nè !…
Lãng mạn theo kiểu này cũng hay hay đó Võ Hạnh à !
Xin chào !
hì hì …anh Tán Gù cũng cứ …iu iu theo cách của anh đi , ai cấm được anh đâu mà …hi hi …Má la anh ráng chịu nghen !
Em cũng cảm nhận như anh đó : truyện hay và lãng mạn , giọng văn nhẹ nhàng lôi cuốn .
Không !
Anh ước có một ngừ nào đó nói dzí anh như SAN nói dzí VĨNH dzậy đó !
Tiếc là ước chỉ để mà ước thâu Xù à !
he he he …
Truyện dễ thương quá ! Gía mà điều ước trở thành hiện thực thì YD cũng chỉ ước có 1 điều thôi …
@ Em ước làm con chim quàng yến đậu trên cành cụt kia kìa…
Làm Ớt …Bay bay dzẫy hổng dzui hơn là làm con chim đậu quài một chỗ na ỚT..?!