Trần Vấn Lệ
.
Ngày Cuối Tháng Chạp
.
Trời trong xanh biếc sắp ra Giêng
em dễ thương ghê vẫn diu hiền
nắng mới làm em hồng má thắm
hoa cười em cái miệng thêm duyên…
.
Mở bài thơ mới cho em, đó
Em chẳng chê thơ quá đỗi thường
Ờ nhỉ thơ anh đâu có tệ
vì em…, anh chỉ nói yêu thương!
.
Hai đứa tôi đang chào tháng Chạp
chào: “đưa người không đưa sang sông…”
Em ơi hãy ngó khu rừng biếc
hãy ngó dòng sông nước rất trong…
.
Có thể vội vàng tôi thiếu chữ
nhưng thơ như thế có ai ngờ?
Thâm Tâm, tôi nhắc và ba chút
Tống Biệt Hành nghe thế đủ chưa?
.
Ờ nhỉ nếu đừng Chinh-Chiến-
Hậnchúng mình đâu có lúc nao nao?
Sáng dìu em bước lên đồi cỏ
chợt nhớ Quê Hương, muốn nghẹn ngào!
.
Tôi nắm áo em hôn chút gió
Tôi cầm lược chải tóc em bay
Tôi ôm trời được tôi ôm siết
Ôm cả Sài Gòn buổi sáng nay!
.
Nắng Lạnh
.
Mùa Đông Mỹ…là tuyết!
Mùa Đông Mỹ…là mưa
Thỉnh thoảng nắng lưa thưa
Mịt mờ thường sáu tháng!
.
Mùa Đông Mỹ trống vắng
Nắng không ấm mùa Đông!
Nước lạnh quá đóng băng
Sông lạnh quá hẹp lại…
Biển thì như chiếu trải
Rộng không biết tới đâu
Biển không phải biển dâu
Biển cũng không biển lận!
.
Mùa Đông Mỹ màu trắng
Trắng như núi bạc tình
Trắng trắng bạch rừng xanh
Trắng…mắt nhìn trắng lạnh!
Mùa Đông thèm bên cạnh
có con mèo nằm kề
có con chó xun xoe
có con chim đứng hót…
.
Những người không Tổ Quốc
Không ai thích mùa Đông
nhưng nhìn ra cánh đồng
thấy mênh mông hiu quạnh…
Nắng có mà nắng lạnh
Trần Vấn Lệ