Đặng Phú Phong
chiều rơi một bóng chim
dã quỳ giơ tay hứng
ôm hình tướng vô thường
bên kia bờ đá dựng
mặt trời trốn vào đêm (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Một 28, 2020| 1 Comment »
Đặng Phú Phong
chiều rơi một bóng chim
dã quỳ giơ tay hứng
ôm hình tướng vô thường
bên kia bờ đá dựng
mặt trời trốn vào đêm (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Một 31, 2019| Leave a Comment »
Đặng Phú Phong
Mảnh vườn chật nắng nhưng còn thiếu
Một dáng ai ngồi dưới gốc hoa
Lối đến. ngả về đều thong thả
Ta bỗng thân quen góc đợi chờ
.
Góc đợi chờ hoá góc chia xa
Vạt nắng buồn thiu. lỗi. thật thà
Thở dài. tim. khuất. rơi trong cỏ
Để ướt sương mai trĩu nụ hoa
.
Xuân về ta bỗng thành biệt tích
Biệt tích tôi, và, biệt tích em
Bởi sông không chảy về biển cả
Rơi vào nơi lạ chẳng còn tên
.
Một ngày tình ta thành cổ tích
Hoang mang. hư. thật, phủ không gian
Ta thấy em cười pha nắng ấm
Một con chim gọi giữa đại ngàn
.
Uyên. ương. đi. đến trong bất chợt
Nhưng hẩng chiều xuân một lẻ loi
Công viên biến. hóa rừng u tịch
Áo lụa vàng hanh phủ núi đồi
.
Đa đoan kỳ nữ vẫn là uyên
Bản lỗi sai sai, gió nhớ thuyền
Bàn tay. nhớ. bàn tay. quán nhỏ
Lạnh buổi giao mùa, thương đỗ quyên
.
Biệt tích. xa đời tròn ba năm
Nay về ta hoá kẻ xa xăm
Sống chậm dõi theo đôi vòng ngọc
Hai đời chia. sẻ, giữa một thân
.
Xương thịt có thành ra tro bụi
Vẫn còn tim nhỏ, vẫn còn đau
Một sát na. trôi. chưa phải ngắn
Can gì em cố. vội đi mau?
.
Tôi về. tôi có là tôi nữa?
Dừng bước phiêu lưu. lại xé lòng
Lỗi tôi, lỗi tôi, tôi tội lỗi
Qua nhịp Nại hà vẫn chẳng quên
.
Giọt hương mưa vấn vương hương nến
Chiếc nơ tặng dữ hoá chỉ hồng
Dốc khuỷu, đường quanh ôi mệnh số
Nẻo về tồn tại, vốn là duyên.
Posted in Nghiên cứu và phê bình văn học, Văn xuôi, tagged Võ Phiến, Đặng Phú Phong on Tháng Chín 19, 2018| 7 Comments »
Đặng Phú Phong
( Ông bà Võ Phiến với những tháng ngày thong dong.)
Ông Võ Phiến gọi Nguyễn Mộng Giác là một người “thàng”(hậu). Ông Nguyễn Mộng Giác cũng gọi Võ Phiến là “thàng”. Và, hai ông định nghĩa thàng như sau:
Nguyễn Mộng Giác: “Thàng” không phải là hiền. “Thàng” là một chữ định hình, chứ không định tính. Người thàng, là người ít nói, tránh né những tranh chấp rắc rối, sẵn sàng chịu phần thua thiệt để giữ hoà khí, cố giữ bề ngoài đơn giản lùi xùi để không bị ai xem là kẻ quan trọng. Người thàng có thể hiền lành vì không dám làm việc dữ. Nhưng người thàng cũng có thể có những phản ứng bất ngờ dữ dội khi đột nhiên không thể chịu đựng được mãi sự thua thiệt. Người ta bảo người thàng hay cộc.” (Đặc san Tây sơn –Bình Định,1999) (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Sáu 1, 2018| 16 Comments »
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Ba 27, 2018| 8 Comments »
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Tám 23, 2017| 17 Comments »
Đặng Phú Phong
mưa Vương cát cho hương trầm nhỏ giọt
đêm Pleiku chờ. đợi bước chân người
mùa trăng rớt , thương ơi ngày tháng cũ
sương không hề khác dấu của Ngàn xưa (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Mười Hai 19, 2016| 7 Comments »
Đặng Phú Phong
mùa thu không đã về tháng tám
sông Côn vừa cạn một linh hồn
trời bắt thôi mưa. đong ước hẹn
mất em rồi. trời chẳng càn khôn (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Mười Một 28, 2016| 10 Comments »
Đặng Phú Phong
em kỳ lạ như khóm sương dày đặc
trôi nhẩn nha Đồi lạc gió vô tình
ta lạ lẫm nhìn em cười khúc khích
trong tháp ngà hoang tưởng.mộ đinh ninh
. (more…)
Posted in Thơ ca, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Chín 3, 2016| 13 Comments »
Đặng Phú Phong
Hoa và Nắng ta gọi tên Hoa Nắng
Nắng phù vân và Hoa cũng phù dung
Ở phương xa có vô vàn góc khuất
Hiện tại đang thấp thoáng cõi mông lung (more…)
Posted in Văn xuôi, tagged Đặng Phú Phong on Tháng Hai 3, 2016| 11 Comments »
Đặng Phú Phong
Tôi gặp cô ấy trên fb. Đọc một ít bài thơ. những bài thơ tuy chưa già dặn về mặt kỹ thuật, chưa thật sự là vừa riêng vừa chung. nhưng tôi để ý đến vì trước nhất nó thật, thứ nữa là cách dùng từ cũng như ý khá lạ. Sức liên tưởng của thơ thật dồi dào làm tôi bật lên những kỷ niệm thật buồn. (more…)