Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Đặng Phú Phong’

Đặng Phú Phong

.

Người đàn bà cầm cái chén trắng

Chờ hứng giọt yêu từ trời

Chẳng may giọt yêu đã thành mưa nặng hạt

Rơi thật xa biền biệt giữa rừng già

.

Người đàn bà nhắc lại chuyện xưa

Uống một ly cafe đậm đặc

Nhìn sao rơi trong cốc

Chợt thấy mình chẳng khác giọt sương khuya

.

Tiếng thủy tinh leng keng cụng ly

chứa sương khuya

Người đàn bà rên siết

Người đàn bà ước gì bi thương có cánh

Bay vút bay đến tận thiên đường

.

Tôi vốn hàm chứa ẩn tàng điều gì không thực

Xin cùng bay

Để quên ánh mặt trời

Thèm ánh sáng mặt trời hai

Để người đàn bà giơ tay lên lóng lánh từ bi

Mùa xanh nào nhiệm mầu tỏa sáng

Read Full Post »

Đặng Phú Phong

.

Hạt đau thương gieo vào tôi từ nhỏ

Mỗi xuân về đâm lộc nở hoa

Hoa đau khổ cơ hồ đa sắc

Màu trộn màu đâu giữ nét ban sơ

.

Chàm pha đỏ cho thân hình lở loét

Nâu trộn vàng đất cát bám đầy tay

Mùa hạ trắng sao vấy màu bùn sét

Để hoa hồng cúi mặt lắt lay

.

Thánh giá đâu cho tôi xin thứ tội

Tay run run học lần hạt Mân côi

Vườn địa đàng có còn bỏ ngõ

Hạt giống tôi mang. gửi lại cho trời

.

Tòa sen đâu tôi ngẩng đầu. thành kính

Từng cánh sen cong vút đóa vô thường

Mùi sen ngát. chín tầng. xin gửi gắm

Giữ đi thôi, này hạt đau thương

Read Full Post »

Tôi sẽ đi về phía khác

.

Đặng Phú Phong

đêm mật. treo. tưởng chừng là gỗ đắng tận rừng sâu
muốn con chữ nhảy múa, sinh động. nhưng nó đã chết
đễ lại tôi những hoang mang xúc cảm
vạch. tìm sự thay thế
oằn oại tôi. như con cá mắc câu
con tim từ đâu
trí óc từ đâu
chúng biến tôi thành con khỉ nhỏ
trong lòng bàn tay có đôi mắt
đôi mắt trừng trừng nhìn vào khoảng trống
đôi mắt đăm đăm mong một sự nhiệm mầu
tiếng chim hót chỉ nặng lòng
lời ca đó thêm xốn xang dạ trống
đóng vai người bị đuổi tận rừng sâu trong tay không tấc sắt
tôi chỉ biết kêu trời. mặt đỏ màu cháy lửa
sau lưng là núi chống
trước mặt là núi che
hai bên là núi phủ
tôi nhai lá rừng sâu
làm gả người rừng ốm o như con nai hết cỏ
khi đời là những ô vuông đen đỏ
lớn nhỏ không chừng
sẽ không ai vượt thoát
những nét vẽ bên trong dù trắng toát. dù đen kịt. dù đỏ xúc xích, chỉ gợi lên xúc cảm điên khùng
màu biển, màu trời không hề tiếp giáp bỡi ánh sáng vàng hơ lạnh lẽo. xa. gần. khiến con chữ lập loè như ánh đuốc
nhưng tôi từ chối bóng tối cả ánh sáng để tìm cái khác
tôi không thể hình dung rõ ràng cái khác
nhưng tôi có thể nói cho bạn nghe sự nhiệm mầu khi tôi từ bỏ âm dương, đi về phía khác
con khỉ nhảy múa trong ô vuông
ông tổng thống loay hoay trong ô vuông
những người yêu nhau trong ô vuông
thế giới cũng quay cuồng trong ô vuông
nhưng tôi. tôi sẽ đi về phía khác
(more…)

Read Full Post »

Tình yêu trốn vào đêm

Đặng Phú Phong

chiều rơi một bóng chim
dã quỳ giơ tay hứng
ôm hình tướng vô thường
bên kia bờ đá dựng
mặt trời trốn vào đêm
(more…)

Read Full Post »

Đặng Phú Phong

Mảnh vườn chật nắng nhưng còn thiếu

Một dáng ai ngồi dưới gốc hoa

Lối đến. ngả về đều thong thả

Ta bỗng thân quen góc đợi chờ

.

Góc đợi chờ hoá góc chia xa

Vạt nắng buồn thiu. lỗi. thật thà

Thở dài. tim. khuất. rơi trong cỏ

Để ướt sương mai trĩu nụ hoa

.

Xuân về ta bỗng thành biệt tích

Biệt tích tôi, và, biệt tích em

Bởi sông không chảy về biển cả

Rơi vào nơi lạ chẳng còn tên

.

Một ngày tình ta thành cổ tích

Hoang mang. hư. thật, phủ không gian

Ta thấy em cười pha nắng ấm

Một con chim gọi giữa đại ngàn

.

Uyên. ương. đi. đến trong bất chợt

Nhưng hẩng chiều xuân một lẻ loi

Công viên biến. hóa rừng u tịch

Áo lụa vàng hanh phủ núi đồi

.

Đa đoan kỳ nữ vẫn là uyên

Bản lỗi sai sai, gió nhớ thuyền

Bàn tay. nhớ. bàn tay. quán nhỏ

Lạnh buổi giao mùa, thương đỗ quyên

.

Biệt tích. xa đời tròn ba năm

Nay về ta hoá kẻ xa xăm

Sống chậm dõi theo đôi vòng ngọc

Hai đời chia. sẻ, giữa một thân

.

Xương thịt có thành ra tro bụi

Vẫn còn tim nhỏ, vẫn còn đau

Một sát na. trôi. chưa phải ngắn

Can gì em cố. vội đi mau?

.

Tôi về. tôi có là tôi nữa?

Dừng bước phiêu lưu. lại xé lòng

Lỗi tôi, lỗi tôi, tôi tội lỗi

Qua nhịp Nại hà vẫn chẳng quên

.

Giọt hương mưa vấn vương hương nến

Chiếc nơ  tặng dữ hoá chỉ hồng

Dốc khuỷu, đường quanh ôi mệnh số

Nẻo về tồn tại, vốn là duyên.

Read Full Post »

Đặng Phú Phong

     ( Ông bà Võ Phiến với những tháng ngày thong dong.)

Ông Võ Phiến gọi Nguyễn Mộng Giác là một người “thàng”(hậu). Ông Nguyễn Mộng Giác cũng gọi Võ Phiến là “thàng”. Và, hai ông định nghĩa thàng như sau:

Nguyễn Mộng Giác: “Thàng” không phải là hiền. “Thàng” là một chữ định hình, chứ không định tính. Người thàng, là người ít nói, tránh né những tranh chấp rắc rối, sẵn sàng chịu phần thua thiệt để giữ hoà khí, cố giữ bề ngoài đơn giản lùi xùi để không bị ai xem là kẻ quan trọng. Người thàng có thể hiền lành vì không dám làm việc dữ. Nhưng người thàng cũng có thể có những phản ứng bất ngờ dữ dội khi đột nhiên không thể chịu đựng được mãi sự thua thiệt. Người ta bảo người thàng hay cộc.” (Đặc san Tây sơn –Bình Định,1999) (more…)

Read Full Post »

Đặng Phú Phong
.
Kẻ ra đi sao cứ nghĩ đến quay về?
Nồi bánh tét thơm thơm mùi nếp mới
Củi trỗ hoa lửa đỏ nối thời gian
Bắt cầu nhớ đi thương về quá khứ
Trên sông dài biển rộng bóng mù tăm
.
Trời đông xưa tôi quay mặt cúi đầu
Bao niềm đau lắng tận cõi thâm. sâu
Đăm cái rét tàn hơi xô nếp rạ
Áo mẹ cha hong lửa đợi đường khâu
.
Đêm dài lắm tiếng đàn cò khó đợi
Đuốc không mong thắp sáng khoảng trời buồn
Tôi chờ em từ năm mươi năm trước
Giờ gặp nhau như nửa lạ nửa quen
.
Ngày sắp tết buồn vui không ranh giới
Em bềnh bồng bên cạnh những người thân
Tôi tự hỏi có phải mình còn sống!
Sao chung quanh sinh tử hiện ra gần?
.
Ngày quê nhà tôi tiêu nhanh cùng kiệt
Chân bước đi con mắt vẫn còn trông
Sớm tháng giêng hơi sương pha hơi lệ
Kẻ ra đi sao cứ nghĩ đến quay về?

(more…)

Read Full Post »

Đặng Phú Phong
.
.
Tháng giêng em vụt sáng ở bầu trời Hội An
Dẫu anh không sánh bước cùng em
Nhưng vẫn biết rằng bao lồng đèn đang thắp sáng
Những bông hoa thi nhau nở rộ
Dòng Sông Hoài reo vui sóng vỗ
Là để đón mừng em
Vì em là người mang niềm vui đến với tất cả
Rồi cây sẽ xanh tươi hơn để ra hoa kết quả
Lũ chuồn chuồn bay nhanh như những chiếc trực thăng
Đưa bước chân-chim-em tình tang trên các nẻo đường phố Hội
Em từng ước sẽ cùng anh chung sống ở Hội An:
“Em muốn cùng anh nghe gió lướt qua hành lang dài buổi chiều, chậm rãi thong thả, như sen nở giữa hạ trong Kinh Thi vào ba ngàn năm trước.” Còn anh cũng ước rằng muốn cùng em ăn đời ở kiếp thì dẫu Sài gòn hay Dalat cũng đều là phố Hội trong mơ ước riêng em
..
Mai em về Dalat Dốc sương mù em thích lắm mù sương
Sẽ có anh dõi theo bước chân chim và gửi theo gió lời thầm thì:” Em muốn ở Hội An, muốn cùng anh!”

 


(more…)

Read Full Post »

Mưa Vương Cát

 Đặng Phú Phong

mưa Vương cát cho hương trầm nhỏ giọt

đêm Pleiku chờ. đợi bước chân người

mùa trăng rớt , thương ơi ngày tháng cũ

sương không hề khác dấu của Ngàn xưa (more…)

Read Full Post »

Xa xôi

Đặng Phú Phong

giot nang

mùa thu không đã về tháng tám

sông Côn vừa cạn một linh hồn

trời bắt thôi mưa. đong ước hẹn

mất em rồi. trời chẳng càn khôn (more…)

Read Full Post »

Older Posts »