Truyện ngắn của Nguyễn Trí
Đường. Hai mươi sáu tuổi. Đẹp trai. Luôn gọn gàng lịch sự kể cả khi ngồi trên dàn giáo để xây tô dán gạch chạy chỉ. Làm cái nghề tiếp xúc với vôi vữa mà Đường sạch bong. Đi làm cũng mặc áo trắng. Đường cũng trắng mới là kỳ. Đó là khi đi làm. Còn chiều về, Đường trên Honda ung dung ra quán ăn. Độc thân phải công nhận là sướng thiệt.
Chiếc 67 của Đường phải nói là dân chơi toàn quốc phải trầm trồ. Nó đẹp, bóng loáng và êm như mơ. Đang chạy bóp côn tay rồi nẹt, tiếng của nó nghe như tay ca sĩ nào đó đang nổi hét rằng xin lỗi em ngàn lần xin lỗi em. Dân chơi so sánh vậy chứ Đường thì không hề khoe xe ngon đâu nghe. Có dân chơi con nhà giàu xin mua lại chiếc xe những bốn cây vàng nhưng chỉ nhận được cái ánh mắt hững hờ của thợ hồ Đường. Nhiều em xinh xinh phụ hồ thích anh chở em đi chơi lắm, đi nhà nghỉ không chừng các em chịu luôn. Đường có lắm cái để các nàng xin kết trăm năm. Ngon lành nhất là công thợ, người ta ngày hai trăm rưởi Đường những ba trăm, chả ai dám so bì vì Đường quá giỏi trong lĩnh vực xây dựng. Người vậy không mê thì mê ai? Nhưng Đường vẫn lạnh như tiền.
Đường lại không bù khú nhậu nhẹt. Mười giờ đêm đã pho pho trên võng. Bốn giờ sáng ghé cà phê cóc làm li đen không đường đấu láo cùng chủ quán là Tư Thâu. Tư Thâu cũng độc thân. Nhưng độc của Tư khác với độc của Đường. Thâu vui tính, cười cười nói nói suốt, bà con gọi Tư Ba Lơn. Đường, ngược lại cả ngày không ra được mươi câu. Lại không rượu nên phục cho vô vài ly mà moi bí mật là dân chơi bó tay. Đường là dân tha phương theo công ty xây dựng đi từ Lạng Sơn đến Cà Mau. Rày đây mai đó nên ở xứ này mày muốn hay không nói cũng mặc kệ mày đi con. Uống cà phê quán tao là được rồi:
– Phẻ mậy? – Tư Thâu hỏi.
– Dạ phẻ chú.
– Đen hả?
– Dà… cho cái đen.
– Bữa nay chủ nhật không làm hả?
– Dà…
– Tao thấy tụi nó tăng ca cho kịp tiến độ. Mày chủ chốt lương cao không làm Thầu nó không cự à?
– Con xưa nay không làm ngày chủ nhật.
– Ngày của Chúa hả?
– Con đạo Phật.
– Tao hơi nhiều chuyện tí. Nói mày đừng buồn nghe.
– Chú nói đi. Con không dám buồn đâu.
Tư Thâu không cà phê. Rót cho mình một ly xây chừng rượu đế dầm chuối hột đen thui trước khi hỏi:
– Khààà…. quá đã rồi quy ơi… Tao nghe bọn thợ nói mày đêm nào cũng đi cà phê đèn mờ. Chủ nhật nào cũng ghé quán ôm. Tuần mày thu triệu tám xài vậy sao đủ con trai?
– Bọn nó biết gì chú Tư ơi. Con có chừng có mực lắm.
– Đêm nào cũng đi sức đâu chịu cho xiết mậy?
– Uống có chai nước thì mất mát chi chú?
– Mày làm như tao không biết ôm iếc với mát xa mát xiếc là chi. Chú mày đây rành lắm a con.
– Chú khác con khác. Con vô quán kêu chai c2, cho đào chai nữa ba chục ngàn là hết phép
– Mày tới ôm iếc mà vậy ai tiếp mầy lần hai?
– Ai biểu đến lần hai.
– Vậy mày đến chỉ để uống xê 2 thôi hả? Vậy uống ở đây cho tao nhờ. Mày nói tao nghe không lọt tai. Nói lại đi con.
– Chú không tin thì thôi.
Thôi thì thôi. Vậy rồi mạnh ai nấy uống cái mình thích. Nhưng Tư Thâu đã nói là ba lơn lắm. Yên lặng là không chịu được lại hỏi tiếp:
– Mày tính chừng nào lấy vợ?
– Chưa biết. Chừng nào xong việc rồi tính.
– Làm hồ biết chừng nào mới xong. Mà theo tao khỏi lấy vợ chi cho mệt mày ơi. Gái gú khối cha gì. Thích thì ăn bánh trả tiền cho nó phẻ.
– Cho hỏi chú một câu được không?
– Cứ tự nhiên.
– Sao ông không vợ con chi hết vậy?
– Làm nửa ly rồi tao kể chuyện vợ tao cho nghe. Chuyện tao không có tí men nghe không bốc đâu. Rượu của tao là nếp cái dầm chuối hột uống bổ lắm đa con.
Đường nâng cái xây chừng làm nửa ly. Cũng sành điệu lắm chứ không phải lơ mơ, chứng tỏ rằng với rượu ta đây không hề lạ, chẳng qua không uống mà thôi. Nhận cái ly Tư Thâu bước lại bên bình rượu múc đầy, nốc sạch rồi múc thêm ly khác đặt trước mặt bạn trẻ:
– Tao tù về ghé vô một rượu đế ôm, gặp một em ba mấy xuân. Em khóc lóc thở than về đời đen bạc. Nào yêu bị bồ đá. Bị cù rủ đi bán cà phê. Bị bán vô nhà chứa vân vân. Hết duyên ghé xứ ruộng bán cà phê ôm. Già quá bọn trẻ chê đành phải vô đế ôm bán cái xuân tình cho bọn già goá vợ… Thấy nàng khóc tao cám cảnh nên lôi về đây làm vợ. Tao phụ hồ nàng bán cà phê cóc. Chắc là nàng thấy tao hẻo quá nên lại bỏ ra đi. Buồn tình tao ở vậy nuôi thân. Mà mụ nội cha nó cái cuộc đời, tao vầy ai muốn bá vô mà trăm năm hả mày? Thôi thì rượu chuối hột muôn năm. Còn mày? Làm thêm ly nữa đi. Mày theo công ty nầy qua mấy tỉnh rồi?
– Chừng chục tỉnh chú ơi. Nhưng nước mình là tui có mặt khắp rồi đó nghe. Chiếc 67 nầy theo tui đi cùng hết. Tui đang kiếm mớ tiền phi qua Thái lan cho biết. Ba cái đèn mờ bên biên giới Trung tui cũng đến rồi nghe.
– Mày qua mấy xứ đó để tế ông tế bà tao à?
Đường làm cạn ly rồi thở dài:
– Tui đi kiếm người chú Tư ơi.
– Kiếm ai? Vợ bỏ theo trai hả?
– Tui kiếm con em gái.
***
Em gái Đường tên Đi. Người quê họ đặt tên con vậy cho dễ nuôi. Nhà có hai anh em nên cha má yêu lắm, nhất là cô con gái. Đường vẻ ngoài trông hiền nhưng quậy lắm. Lợi dụng gia đình nghèo khó, lớp năm tự nghỉ học. Mười tuổi phụ cha mẹ trong tất cả mọi việc kiếm tiền cho Đi học hành. Mười lăm tuổi Đi vào lớp mười. Năm đó Đường hai mươi tuổi và có một bề dày trong nghiệp làm hồ những bảy năm. Sỡ dĩ cho đến hôm nay Đường là thợ chiến đấu là nhờ biết cầm cái bay xây tô từ năm mười bốn tuổi. Một mình Đường đủ nuôi cả nhà ăn ngon mặc đẹp. Ông cha bà má lại chịu thương chịu khó nên tuy không ruộng đất nhưng vẫn cấy hái thuê. Đi đến trường chả thua chị kém em một lai nào. Cô lại có cái nhan sắc hơn tất cả.
Một hôm kia Đi không về.
Đường đang trên dàn giáo phải tuột xuống và suốt cả tuần sau đó là một cuộc truy tìm cô gái nhỏ. Đường và cha má đích thân lên tận huyện báo về vụ mất tích nầy. Nhà trường cũng báo rằng hôm ấy Đi có đến lớp và cùng bè bạn ra về sau tiết cuối. Đi đâu? Làm chi ngoài cổng trường làm sao nhà trường quản lý được? Công an bảo gia đình bình tĩnh, yên tâm. Tất cả đang làm hết chức năng của họ để truy cho ra cô gái. Nhưng. Cô bé vẫn bặt tăm.
Đúng một tháng bà má tội nghiệp đổ bệnh. Và rồi buồn quá. Làm sao mà không buồn, không âu lo, không cháy bỏng ruột gan khi đứa con gái bé bỏng mẹ yêu như trái tim mẹ nay không thấy bóng hình. Bà má kêu gào thảm thiết Đi ơi con đâu? Con đâu rồi? Làm sao má sống được con ơi. Bà cứ kêu suốt và chẳng ăn uống chi. Một tháng như vậy và bà chết. Kế tiếp là ông cha. Con gái mất. Vợ chết tức tưởi. Buồn quá ông nâng chai thuốc trừ sâu và đi luôn. Đường về nghe mùi thuốc nồng nặc khắp nhà. Cái nhà đang hạnh phúc đề huề bổng tan tành theo kiểu thê lương nhất:
– Trời ơi – Tư Thâu kêu lên – Bi thiết vậy sao? Không ai biết con nhỏ đi đâu à?
Đường lau nước mắt:
– Con đau khổ suốt sáu năm nay rồi chú. Con phải tìm cho ra con nhỏ. Truy cho ra căn nguyên con mới chịu. Một con bé mười lăm tuổi cả đời ở quê, lại ngoan hiền, học giỏi. Nếu có chết thì phải có xác chớ. Đúng không? Vậy là con tìm đến nhà thằng Bảy Tài.
– Bảy Tài là thằng nào?
– Thằng nầy kiếm tiền bằng cách mối giới gái quê lấy chồng ngoại.
– Nó bảo sao?
– Nó nói tao môi giới chứ bắt cóc thì cả tấn vàng cũng không dám. Vậy là con tìm đến nhà bà Chín Bông…
Chín Bông là em gái Tư Lài. Tư Lài là vợ của cựu phó chủ tịch huyện về vườn vì tiêu cực chi đó. Chín Bông bốn mươi tuy không chồng con nhưng bồ bịch qua cũng dăm bảy xác đàn ông. Lúc nào cũng là lượt thơm phức mùi nước hoa và móng tay mỗi ngày một màu sơn. Chín Bông sống bằng cho vay và cũng có môi giới hôn nhân như Bảy Tài:
– Em mày hả? – Chín Bông cong môi – làm sao tao biết? Mày hỏi tao là ý gì vậy?
Bực quá Đường gằn giọng:
– Em tôi mất tích, ba má tôi chết. Hỏi vậy có sao không?
Vậy là mồm loa mép giải Bông lô loa lên kiểu cả vú lấp miệng em. Nào ý mày là tao bắt cóc chớ gì? Ê nói phải có bằng chứng à. Không là tao xé mặt à. Đừng có ghẹo tao nghe con vân vân… Đang lúc đủ thứ bực Đường điểm mặt cái loa phóng thanh:
– Nếu em tao không chết sẽ có ngày tao truy ra nó. Đến lúc đó bây đừng trách tao.
– Tao thách mày đó. Cứ truy đi. Có chị mới sợ em ơi.
Vậy rồi gom góp hết tất cả có trong nhà Đường mua chiếc Honda 67. Anh bắt đầu một cuộc rong ruỗi đầy bắt trắc và hiểm nguy để truy tìm cô gái tên Đi. Đường xin vô công ty xây dựng nầy để nhờ vào tính luôn luôn di chuyển của nó. Ở bất cứ nơi nào Đường cũng tìm đến những quán đèn mờ, những khu vực mát xa thư giản. Đó là lý do đến xứ nầy đêm nào, chủ nhật nào Đường cũng đi như một thằng biến thái. Anh kêu chai nước, cho một cô bất kỳ chai nữa. Đến mát xa anh chung tiền vé phòng. Cho phục vụ tiền xoa bóp thông thường còn đặc biệt thì không. Có hao tốn một tí nhưng Đường chịu được nếu tính toán kỹ. Chỉ duy một mục đích tìm em gái:
– Sáu năm rồi chú Tư. Con đi từ Bắc vô Trung vô Nam qua cả K cả Lào mà đến nay vẫn bóng chim tăm cá chú ơi.
– Hay là nó chết đâu đó rồi?
– Nếu là vậy con đỡ đau khổ hơn. Tưởng tượng một con bé mười lăm tuổi bị bắt làm nô lệ tình dục là con đứt từng đoạn ruột chú ơi.
– Mày cứ xem như nó đã chết cho lòng yên ổn hơn.
– Nhưng con biết em con chưa chết.
– Sao mày biết?
– Con linh cảm vậy. Và linh cảm em con đang bị đày đoạ.
Tư Thâu chép miệng:
– Mày cứ tưởng tượng cho cố vô rồi tự khổ với cái tưởng của mình. Chú Tư của mày đây rành đời lắm con. Chú mày biết rất nhiều nhỏ cũng bị sa vô bùn nhưng rồi bình thường hết con ơi. Mày qua nhiều xứ có thể rành hơn tao. Cái gì rồi cũng quen hết con à… Tao hỏi nè. Nếu gặp lại em gái mày sẽ làm sao?
– Chắc chắc con sẽ đem nó về để làm lại cuộc đời.
– Tao mong mày gặp lại em gái. Thành thật mong… Mà thôi… làm ly nữa đi con.
Hai tháng sau Đường từ giã Tư Thâu dù công trình chưa hoàn tất. Anh đi vì tất cả những quán đèn mờ và mát xa ở khu vực lân cận đã sành. Đường dễ thương và sành điệu nên khi đi cũng có vài tiếng thở dài của đủ thứ tình đưa tiễn. Tiếng thở của Tư Thâu dài nhất.
***
Và sáng hôm nay cả quán cà phê cóc Tư Thâu dậy sóng ba đào. Nguyên nhân của cơn sóng bắt đầu từ bản tin của một tờ báo. Mà không. Cái hình in báo mới làm cư dân trố mắt ngạc nhiên. Cái mặt của kẻ thủ ác Nguyễn Văn Đường chình ình trên trang nhất. Nếu không có cái hình nầy chắc dân đây cũng chẳng biết chi. Xưa nay báo chí xứ ruộng nầy người ta mua ký về làm công chuyện chứ ai hơi sức đâu mà đọc. Tờ báo được chuyền tay. Mẹ ơi – ai cũng chép miệng – cái thằng ngó hiền hiền vậy mà giết một lúc cả hai mạng người. Ghê quá trời đất ơi. Dã man nhất là kẻ thủ ác đã dùng dao Thái đâm người đàn bà tên Bông nhũng mười một nhát. Bài báo không nói chi tiết. Nhưng kẻ thủ ác bị bắt tại trận. Con em gái nó khóc như mưa.
Tư Thâu rúng động toàn thân. Già tội nghiệp vội đóng của quán gom ba đồng bạc vụn leo lên xe buýt. Qua xe đò, qua phà, qua luôn cầu dây văng mò đến cái tỉnh nơi có cái ấp kẻ thủ ác sinh sống để tìm hiểu ngọn ngành. Nhưng mà tội trạng lớn quá người thân còn không được thăm gặp nói chi người dưng nước lã. May quá. Người ta chỉ cho Tư Thâu cô gái tên Đi em ruột của Đường. Cô gái ngụ trong ngôi nhà te tua xơ mướp. Ngoài nhìn thấu trong và cả nghìn bóng nắng hình hột vịt lỗ chổ khắp nhà. Tuy nhiên nó được quét dọn rất sạch:
– Con là Đi đây hả? – Tư Thâu hỏi.
– Dạ. Chú ngồi chơi.
– Chú thân với anh con lắm. Anh con có tâm sự với chú về con, về ba má con cho chú nghe. Anh con nói đi tìm con cả bảy năm rồi. Thằng Đường gặp con ở đâu?
Cô gái nói cô được giải thoát khỏi bàn tay bọn buôn người xuyên biên giới. Cô được đưa về nhà và gặp anh trai và hay rằng cha mẹ đã mất. Cô dại dột tâm sự với anh trai rằng cô bị Chín Bông cù rủ ra thị xã rửa chén cho quán ăn kiếm tiền cho niên học mới. Ai ngờ cô bị đưa đến nhà anh rể của mụ. Thằng già dịch biến thái đã phá hoại đời con gáí của cô. Cô bị làm nô lệ tình cho hắn suốt một tháng. Sau đó mụ Bông đẩy cô ra biên giới và từ đây cô bắt đầu đời lưu lạc.
Đường nghe xong và chuyện đã xẩy ra. Cô gái thút thít:
– Con muốn chết quá chú ơi. Sao mà con dại dột quá. Anh con liệu có bị tử hình không chú?
– Chú không biết.
Và trong căn nhà vắng lặng một già một trẻ cùng nhau khóc. Trời ơi – Tư Thâu rấm rứt – Có ai ngờ sáu năm vất vả ngược xuôi để có được một phút gặp gỡ rồi lại phải thế này sao hỡi trời cao?
Nhưng trời cao ngất.
Nguyễn Trí
Nam het Tet den, kinh chuc anh chi cung cac chau van su an lanh, nhu y.
Mong anh bot cuc nhoc, ban ron de co thi gio viet.
hầu như chuyện nào của chú Nguyễn Trí cháu cũng đọc nhưng cháu vẫn thấy có một cái gì rất Nguyễn Trí mà cháu chưa tìm ra lời nào để diễn tả
Một cây viết xứng ddáng ddược ủng hộ.
Phong cách viết của Nguyễn Trí đơn giản đến mức tối giản mà vẫn đủ đầy,biến hóa khôn lường.
Anh Nguyễn Trí ơi,
Bếp vẫn biết anh viết hay từ lâu, nhưng mấy ngày nghĩ đi thăm con không mở máy, lúc về đọc mail mới biết bài anh thu hút cực điễm vợ chồng con nhỏ em kết nghĩa Huỳnh Phương Linh của Bếp, nó kêu bè bạn gần xa vô xứ nẫu đọc bài của anh, nếu Bếp không biết tính cô nàng dám nghĩ anh trả công dì Tư nó đánh trống quảng cáo cho anh. Ông chồng của Linh,tính trầm lặng, ít khi bon chen còm kiếc vậy mà kỳ nầy cũng theo chân vợ tặng hoa cho anh.
Bây giờ Bếp đọc bài anh xong rồi, quả thật dì dượng nó không làm công không vô ích, vì đúng là “Đáng đồng tiền bát gạo” thiệt.
Anh tiếp tục “sản xuất chữ nghĩa” để mọi người có cơ hội thưởng thức văn tài Nguyễn trí nghen.
Theo tôi lời thoại trong truyện rất đời thường mà cũng rất sâu sắc đã làm nên sự thành công của truyện. Điều này quả không dễ.
Ngòi bút của anh Nguyễn Trí sắc lạnh mà đầy ắp thương yêu.
Thú thật mình chỉ thích đọc comment và recom . Từ đó hiểu thêm tác phẩm,tác giả,cũng như xu hướng của người đọc Nếu tác giả mà không recom thì kém vui. Cám ơn anh Nguyễn Trí
Thực ra khi đã nối kết bạn bè trên một trang m,ạng nào đó. Ta nên trả lừi còm của anh em mời gọi là biết sống biết chơi. Tuy nhiên, đôi khi vì một lẽ đặc biệt nào đó của tác giả ta cũng nên châm chước cho họ. anh Nguyễn Điệp ạ.
Gan day do ban, khong co thi gio cho viec giai tri.
Nghe chau toi gioi thieu, tôi tam gac viec ma doc.
Hay lam. Bravo.
Cám ơn NL Truong đã đọc và khen. Lại thêm nghe giới thiệu mà gác việc để đọc. Thật là cảm động
Văn rất “NGUYỄN TRÍ”.
Cám ơn tác giả.
Trí
Cám ơn anh Nguyễn Đức Trí đã đọc và còm. Tôi cảm động lắm lắm.
Xin Chúa cứu rỗi người lầm than.
Vâng. Chúa sẽ cứu rỗi ngươuif lầm than Sim ạ. Cám ơm Sim đã đọc
Phai doc ky va suy gam moi thay thien chi xay dung xa hoi cua nguoi viet.
Cam on.
Cám ơn Bac Hai đã đọc kỹ và thấy được ý của người viết.
Viết hay,đúng là ngòi bút …thượng thừa.
Ồ… dùng hai chữ thượng thừa nghe lớn lắm Himlam ơi.
Ông Trí mến,
Tôi nhớ có một phim coi cũng được “mát ruột” lắm. Tôi rán kiếm nãy giờ nhưng không tìm được trang nào chiếu phim nầy phụ để Việt ngữ hoặc lồng tiếng Việt để mời ông coi.
Thôi, ông ở tại Việt Nam, có thể ông tự kiếm được dễ hơn tôi. Hy vọng ông coi phim nầy sẽ thích. Tôi thấy nó hay không thua gì “Những Hành Trình Đơn Độc” của ông đâu.
http://www.imdb.com/title/tt0476964/?ref_=nm_flmg_act_6
Linh
(…kể ông nghe chơi: Jodie Foster đóng phim nầy được 15trệu đô la đó ông.)
Ông cất trang nầy:
http://www.imdb.com/name/nm0000149/?ref_=tt_ov_st
Coi phim nào, muốn biết tài tử chánh được bao nhiêu tiền thì vào đây tra.
http://www.imdb.com/name/nm0000149/?ref_=tt_ov_st
Bấm vô ” see full bio” ở cuối đoạn chỗ tiểu sử diễn viên, rồi kéo tuốt xuống dưới, coi danh sách phim của người đó đóng với tiền lương lãnh được phải khai để đóng thuế:
http://www.imdb.com/name/nm0000149/bio?ref_=nm_ov_bio_sm
Linh
Cám ơn huỳnh Phương Linh nhiều nhiều.
Phải hay hơn Những hành trình đơn đôcc chứ Huỳnh Phương Linh. Nhưng dù sao cũng mắt ruột lắm.
Thanks
Hiền lành Đường hoàng bỗng dưng…Đâm người mười mấy vết thương chí mạng! Hận thù nung nấu dữ dằn!Một phút mất trí dấn thân sai lầm?Tại Đi mà hai Anh em!Kẽ tù người tội thiệt tình khổ ghê!Xã hội tội lỗi rẫy đầy! Lòng tham nguyên nhân nổi dậy ác tâm?
Tôi thích truyện này. Có một chút gì đó thay đổi, một chút khác lạ, so với lối viết thường nhật của Nguyễn Trí. Nó nhẹ nhàng và sâu lắng hơn. Nó không đơn thuần là một câu chuyện kể được vây quanh bằng những sự kiện. Một ít diễn biến tâm lý, một ít nghĩ suy vừa đủ…Tôi đọc và thấy được một phần nào đó cái “bên trong” của nhân vật. Tất nhiên là nó cũng chẳng mới mẻ gì, vì Nguyễn Trí đã từng viết kiểu này trong Trên đồi đất đỏ, Bể Khổ, Đoạn trường…v/v… Nhưng lần này tôi khoái thực sự, bởi cứ tự cho rằng thằng bạn chiều mình mà viết…hahaha
Tôi chiều anh chắc luôn anh Ngô Đình Hải à
Đọc vội vàng vì giờ nầy bận lắm. Nhưng không thể không nói với ông Trí rằng: Tôi muốn bái ông một bái.
Cám ơn ông.
Đúng là “ĐỌC ĐÁNG ĐỒNG TIỀN BÁT GẠO”
Linh
Đọc đáng đồng tiền bát gạo