Nhật Chiêu
Theo lời anh ta nói, anh ta có thể nhớ lại rất nhiều tiền kiếp của mình. Đó là một Kẻ Lạ mà tôi gặp mỗi chiều trong công viên dưới gốc cây si. Anh tự nhận là Kẻ-nhớ-nhung-tiền-kiếp. Lời Nguyền kể về một tiền kiếp của Kẻ Lạ ấy. Ngôn từ hơi cổ dù tôi đã lược bỏ nhiều. Kẻ Lạ kể bằng giọng điệu của các nhân vật và anh chuyển vai liên tục: Người Đẹp, Lời Nguyền, Gương, Chàng trai và cả Lời Dẫn nữa. Tôi chỉ là người nghe và đôi khi tham gia Lời Dẫn. Đôi khi Kẻ Lạ làm tôi quên mất mình. Nhưng ai mà chẳng quên cái đó?
Người Đẹp
Ta vừa sinh ra đã như thế này ư? Một người đẹp mê hồn. Cuộc ái ân nào đã tạo ra ta. Một tia nắng hồng ban mai len vào một nụ hoa trắng ngần mới hé? Một con suối vừa tan băng khi gió xuân mơn trớn nồng nàn? Và tại sao vừa có mặt trên đời ta đã bị giam trong một căn phòng lộng lẫy có chiếc gương soi lớn phản chiếu toàn vẹn hình hài tươi thắm của ta?
Lời Nguyền
Mi là bí ẩn của cái đẹp? Chính ta cũng không rõ nguồn gốc của mi. Chỉ biết mi là một người đẹp mê hồn. Trong căn phòng này mi có tất cả để tồn tại như một con người. Và mi có trò chơi tuyệt vời với chiếc gương soi. Ngày ngày mi sẽ ngắm vuốt gương mặt diễm tuyệt thiên kiều bá mị của mình mà không có cánh hoa nào sánh nổi. Mi sẽ ngắm vuốt một ngôi thân thể mơn mởn như ánh vàng nguyên tiêu và ngời ngợi như ngọn triều trong nắng mai.
Nhưng vận mệnh của mi lại nằm trong một lời nguyền.
Người Đẹp
Lời nguyền chi thế, hỡi Linh thần?
Lời Nguyền
Nếu ai nhìn thấy gương mặt mi để trần, tất chết. Mi là một bài thơ tuyệt hay, nhưng không ai đọc. Một bài thơ mà người đọc nó phải chết.
Lời dẫn:
Lời Nguyền đã nói như thế. Cho nên Người Đẹp luôn đeo mạng trừ khi chỉ có một mình.
Cái đẹp mê hồn này, nàng tự nhủ, sao mà hoài phí đến thế?
Đứng trước gương, nàng đành tự ngắm vuốt. Một nghìn đêm sao nằm trong đôi mắt này. Một góc trời rạng hồng đang tỏa trong nụ cười này.
Và nàng thực sự mê đắm dung nhan của mình, thực sự đưa bàn tay phải ve vuốt từng vành tai, từng bờ môi.
Và thân thể nàng rung ngân nhịp điệu của sóng triều hổn hển khi nàng tự mơn trớn từng đồi ngực, từng bờ môi hồng hồng bên dưới.
Em tuyệt đẹp, mi nói lớn. Như thể là ai khác đang ngợi ca nàng. Như thể là ai khác đang ngắm vuốt nàng.
Đó là cách tự khoái lạc, nàng biết. Bản năng nàng biết. Tâm linh nàng biết.
Người Đẹp
Sao mà em đẹp thế? Nàng đẹp, phải không Gương?
Gương
Ta là kẻ duy nhất được đọc nhan sắc em. Ta mê em từ buổi đầu gặp mặt.
Người Đẹp
Để làm gì gương nhỉ? Nhan sắc này để làm gì? Nó hoàn toàn phù phiếm. Dù trong gương hay ngoài gương, nó chỉ là cái bóng, nó chỉ là ảo ảnh. Nó không khơi nổi lửa dục. Nó không gây nổi sóng tình. Bởi đơn giản một điều: không ai nhìn thấy nó.
Gương
Bởi nó dành riêng cho ta.
Người Đẹp
Cho Gương ư? Nhưng gương có mồ hôi không, có hơi thở gấp gáp không? Có đôi bờ môi trượt xuống hai đồi tuyết này không? Có đôi bàn tay cuộn sóng giữa tơ tóc ta không? Có… mi có gì, hỡi gương.
Gương
Ta có niềm trong sáng. Thế thôi.
Minh hoạ: Thuý Hằng
Người Đẹp
Trong sáng và trong sáng ư? Nhưng ta yêu cái đục của đời. Phải, ta yêu bùn đất, phù sa, mồ hôi, tinh dịch, sương mù, hơi thở bên gương, cơn giông vần vũ giữa trời, nước quanh chân lúa… những thứ mà ta chỉ đọc thấy trong sách chứ chưa chạm tay vào bao giờ nhưng ta biết nó tốt, nó thực.
Gương
Em được sửa soạn cho không phải bây giờ.
Người Đẹp
Không phải hiện tại à?
Gương
Không. Em được sửa soạn để dành cho Ngày Mai nào đó, cho Bờ Kia nào đó. Kìa, tại sao em khóc?
Người Đẹp
Ha ha, ta cười đây, cười với cái Trong Sáng vĩnh viễn Đóng Băng.
Lời dẫn:
Dù không ai nhìn thấy mi bao giờ, lời đồn về nhan sắc tuyệt trần của mi cũng lan đi khắp nơi. Và mọi người cũng biết cả lời nguyền. Cho nên dù si mê mi, nhiều chàng trai cũng đành hình dung mi theo ảo tưởng của mình.
Nhiều họa sĩ vẽ chân dung mi. Các bức chân dung hoàn toàn khác nhau. Với bức này, mi mắt xanh biêng biếc. Với bức nọ thì mắt huyền thăm thẳm. Đôi mày mi dài xếch và đen nhánh theo bút pháp này nhưng lại cong vút và mang bảy sắc cầu vồng theo bút pháp kia. Bờ môi mi mọng đầy như cánh hoa hồng cũng có mà mong mỏng như búp non cũng có… Vậy mà có ai nhìn thấy mi đâu. Trừ khi tự ngắm vuốt, mi luôn luôn đeo mạng và trang phục kín đáo đề phòng những kẻ liều mạng; đáng khen mi!
KẾT (SƠ)
Không dập nổi lửa tình, một chàng trai tương tư trầm trọng một hôm bất ngờ đột nhập căn phòng huyền bí của nàng.
Chàng trai
Người Đẹp ơi, ta đến đây để được tận mắt nhìn thấy Nhan Sắc
Người Đẹp
Để làm gì, người trai tuấn tú?
Chàng trai
Để chết. Sau khi nhìn Cái-Đẹp-Tuyệt-Đối.
Người Đẹp
Có đáng không?
Chàng trai
Cái-Đẹp-Duy-Nhất không đáng cho ta chết hay sao?
Người Đẹp
Người trai tuấn tú ơi, ta là người đẹp không ai nhìn thấy. Mỗi người tự hình dung ra sắc đẹp vô số chiều hướng của ta, nhan sắc vô số ảo ảnh của ta. Ban đầu khi soi gương, ta mê gương mặt trần của mình, ngạo mạn rằng không ai đẹp bằng ta.
Chàng trai
Đúng, không ai đẹp bằng em.
Người Đẹp
Làm sao anh biết? Sau tấm mạng này là gì? Một làn da tự nó là một cảnh quan mê hồn với chân trời của đôi mày cong vút, với đôi mắt đầy ánh sao, với bờ bến hồng của đôi môi chờ đón, với… Nhưng đằng sau cảnh quan ấy, đằng sau mặt ngoài ấy là gì anh có biết?
Chàng trai
Yêu gương mặt của em, cần gì phía sau chứ? Với ta, nó là Tuyệt đối và Duy nhất.
Người Đẹp
Soi gương ngàn ngày rồi ta cũng hiểu. Rằng ta rất đẹp, đúng thế và chỉ có vậy thôi. Nhưng mỗi cái đẹp là một trường hợp riêng biệt. Không có gì đẹp nhất, tuyệt đối hay duy nhất. Mỗi cái đẹp là một linh hồn cụ thể, khác xa bao nhiêu cái đẹp khác. Và chỉ có thế.
Chàng trai
Xin em hãy cho ta được chiêm ngưỡng cái đẹp của nhan sắc.
Người Đẹp
Hết thuốc cho anh! Hỡi ơi, dù biết vậy, ta cũng khát khao phơi bày dung nhan mình. Biết đâu lời nguyền là vô nghĩa.
Lời Nguyền
Này Người Đẹp, ta là Báo ứng của vũ trụ và Báo ứng không hề biết đùa. Và mi, đừng đùa với sinh mệnh con người.
Chàng trai
Không cần nghe Lời Nguyền đâu, em hãy cởi bỏ tấm mạng u tối này.
Lời Nguyền
Được, ta đi đây, các người chờ đấy.
Chàng trai
Mở mạng đi, em ơi.
Người Đẹp
Hay em chỉ vén một chút, một chút thôi.
Chàng trai
Không được.
Người Đẹp
Anh sẵn sàng chết?
Chàng trai
Không hối tiếc!
Lời dẫn:
Chàng trai liều mạng ấy lại rất đẹp. Thực tình mà nói, trong bộ đôi hoàn hảo này, không biết ai đẹp hơi ai. Xao xuyến trái tim mi.
Run run, mi từ từ vén mạng, chầm chậm hết mức. Run run. Điều đó càng làm khao khát của chàng trai kéo dài, càng lúc càng cuộn sóng.
Cuối cùng, mạng rơi xuống.
Môi nở nụ cười mãn nguyện, chàng trai ngã lăn ra chết.
KẾT (CHUNG)
Người Đẹp hóa điên. Để mặt trần, nàng lang thang trên phố, làm chết hàng ngàn người.
Rồi nhan sắc nàng dần dần biến đổi.
Cuối cùng, gương mặt tiên hóa thành gương mặt quỷ.
Và lời nguyền tự giải, tự tan.
Nàng bị dân chúng săn đuổi.
Chạy vào rừng sâu.
Mất tích.
Lời dẫn:
“Ai là tiền kiếp của anh: Người Đẹp, Lời Nguyền, Gương, Chàng Trai?” Tôi hỏi.
Hãy tự chọn đi – Kẻ-nhớ-nhung-tiền-kiếp nói.
Nhưng đây là tiền kiếp của anh mà?
Kẻ-nhớ-nhung chỉ cười và tạm biệt tôi.
Chết vì cái Đẹp hôm nay-Hiện tại -Điên loạn vì cái Nhìn Mắt ai-Quá khứ Chiếc gương-Phản ành Đẹp và Xấu Lời Nguyền-Trong Đẹp có Xấu Và ngược lại! Chọn lựa một trong hai là ;Đi đến Tương lai hoặc trở vể quá khứ-Tiền kiếp của Ta?
Lời nguyền có cái hay là đã lôi kéo người đọc tiếp nhận cảnh vật, tâm thức trong một không gian đa chiều sống động
Anh Tu Quang cũng có cái nhìn đa chiều vậy !
Nhà nghiên cứu mà viết truyện đọc…quá hay
Thực à Mong Mo ?
Một nhà văn không muốn đi theo lối mòn .
Son nguyen ! chắc là mình sợ sáo mòn.
Truyện là những rung cảm tinh tế của một tâm thức hiện sinh về cái duy mỹ.
Cái đẹp ai mà không “duy” Huynh Hoa nhỉ !
Truyện vừa phảng phất màu sắc kinh điển mà rất hiện đại
Ban đầu thú thật đọc chưa quen,nên thấy kì kì,giờ quen rồi thấy cũng hấp dẫn thầy Chiêu ơi !
Viết bay bỗng mà hết sức cô đọng ,phải chăng là đặc trưng của bút pháp Nhật Chiêu
Những ai say đắm trong tình yêu,say đắm trong một thế giới đầy ảo ảnh sẽ ít khiquên những truyện ngắn viết theo phong cách rất lạ của Nhật chiêu được.
Càng đọc càng thấy sự đa dạng trong bút pháp của Nhật Chiêu
Nhật huynh ơi,
Chuyện anh viết muôn thuở đọc phải uống thuốc nhức đầu vì suy nghĩ. Lần ầy Bếp có thể nhờ anh nói với “anh chàng” kia rằng:
“Anh ta hảy tự nhiên mà sống, đừng thèm nghĩ đến tiền kiếp mà chi vì dù người hay cái gì đi nữa trong tiền kiếp đó thì tất cả chỉ là mong manh của vô thường mà đã là vô thường thì chẳng có gì thật cả, ngay cả kiếp hiện tiền của anh ta. Đừng sợ lời nguyền, vì không có lời nguyền mọi thứ rồi cũng sẽ đi vào hư không cho dù đó là một nhan sắc phi phàm hay một tình yêu sấm sét.”
Hy vọng những giòng nầy không đi lạc lối đề tai anh viêt.
Truyện của triết gia nên đậm chất triết học
Từ người săn bắt mộng sang người săn bắt vẻ đẹp hoàn mỹ phải không nhà vaăn Nhật Chiêu ?
Tác giả luôn tìm tòi cái lạ, cái khác trong ý tưởng, hình thức và truyện lần này cũng là một minh chứng
Giải mã cái đẹp bằng những câu văn đẹp,hình ảnh đẹp lắm anh Nhật Chiêu ơi
Hay,nhưng cái đẹp cái duy mỹ sẽ không bao giờ chết trong thế giới con người anh ơi !
Truyện của một triết gia
Giá như đừng bước qua lời nguyền,nhưng không bước qua làm sao hiểu rõ ,nhận rõ những ảo ảnh của cuộc đời. Cách viết của anh Chiêu thật tuyệt.
Đây là bản tường trình độc đáo của người yêu cái đẹp đi tìm cái đẹp phải không ” người kể chuyện ” Nhật Chiêu ?
Trừu tượng siêu hình mà bay bỗng phải chăng là đặc trưng của văn chương Nhật Chiêu ?
Những cái chết của tình yêu,những cái chết của cái đẹp, những cái chết của sự duy mỹ có dáng dấp như một công án giàu chất thơ
Nhiều sáng tạo từ ý tưởng đến văn phong
Cái đẹp cứu rỗi thế giới nhưng cái đẹp cũng có thể tiêu diệt cả thế giới. Cái ý đó thiên hạ cũng sẽ còn bàn luận dài dài.Riêng em thì em yêu những câu văn đẹp rãi rác trong câu chuyện kể của anh.
Truyện hay nhất của nhà văn Nhật Chiêu mà tôi được đọc.
Đâu cần có lời nguyền, nhan sắc vốn dĩ đã là thứ làm chết người từ lâu lắm rồi!… Làm gì có cái đẹp tuyệt đối cho mọi người, cái đẹp thực sự luôn thua xa cái đẹp tưởng tượng, biết đâu chính lời đồn của đám đông đã giết chết chàng trai chứ nào phải lời nguyền hay nhan sắc của nàng!…Tiền kiếp mà chọn được sao?…Ôi! loài người tham lam quá!…