Ngô Đình Hải
Buổi sáng, tôi đến muộn, chiếc bàn cà-phê quen thuộc mà chúng tôi vẫn thường ngồi với nhau đông đủ hơn mọi ngày, có một cái ghế trống, một ly cà-phê đen và một nén nhang đang cháy dở, chỗ của anh Trần Áng Sơn! Anh vừa mới bỏ anh em, bè bạn chiều qua! Và chúng tôi ngồi lại, trong cái sinh hoạt cũ, vẫn cố tình coi như có anh. Vẫn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, để như thấy anh còn ngồi đó, trầm ngâm, nói cười nhỏ nhẹ, lâu lâu góp một vài câu, nhẹ nhàng và hóm hỉnh!…
Vẫn biết sinh tử là chuyện thường tình, và cho dù chúng tôi cố tình tránh né mấy đi nữa, thì nỗi buồn vẫn cứ lan rộng, nó lãng đãng chung quanh như làn khói của nén nhang ai đó đã thắp, nó len lõi vào trong từng con người ngồi đây, khói làm cay mắt và kỷ niệm với anh làm chúng tôi xót xa…
Chuyện cũ, Trần Áng Sơn hay đùa nhận “đồng hương” với tôi, cái từ “đồng hương” của anh nghe nó có vẻ hơi kỳ cục và khôi hài! Bởi tuy tôi và anh cùng sinh ở Hải Phòng, nhưng tôi theo thầy mẹ vào Nam từ ngày còn ẵm ngửa! Anh thì khác, anh đi mà mang theo cả một vùng trời tuổi thơ thương nhớ của mình. Có những lúc ngồi riêng lẻ, anh hay kể cho tôi nghe về miền quê trong ký ức đó, nó luôn đẹp và đáng nhớ! Để rồi khi in xong tập truyện “Hải Phòng, dòng sông tuổi thơ” ( NXB Văn Nghệ – 2007), anh đem cho tôi và nói “Đọc đi!”, tính anh vốn vậy, ít nói tới mức làm cho người đối diện có cảm giác anh dành lại để viết thì phải!… Như cái đêm tôi ra mắt tập thơ “Nhỏ ơi!” sau hơn 20 năm không viết ở Cà-phê Guitar Gỗ của Châu Đăng Khoa, anh khệ nệ mang tặng tôi bức tranh sơn mài to tướng, và lý do anh nói cũng rất ngắn gọn: “ Ông Rừng vẽ đẹp hơn tôi!…” Thế thôi!
Gần 50 tác phẩm đã xuất bản, như cả cuộc đời Trần Áng Sơn là để cầm viết! Với tôi, hình như những gì cần nói, anh gửi gắm hết vào trong những dòng chữ của mình rồi!…
Buổi chiều hôm đó, trở về từ đám tang của anh, tôi mở lại quyển truyện dài Thương Tích anh tặng năm 2012, đọc lại cái đề tựa của anh “ …Những gì tôi nhìn, tôi thấy, tôi nghe, chỉ là một phần của nửa sự thật ở phía bên này… Nhưng nước mắt là của quê hương tôi… Trong tiểu thuyết tất cả đều hồi sinh để đi nốt chặng đường cuối cùng của thân phận… Đã có một thời như thế…”… Ở phần đề tặng anh viết: “Thân tặng Ngô Đình Hải, xin ghi nhận và cám ơn!”… Và tôi khóc! Khóc vì nhớ tới cái khí khái và nghĩa tình của anh, tôi có làm được gì cho anh đâu, ngoài câu nói thật lòng: “In đi anh, tôi muốn đọc và tôi tin mọi người cũng muốn đọc!…” Chỉ vậy thôi mà anh cũng nhớ… Ôi! Ông anh tôi!
Không riêng gì tôi, mà nếu có ở gần anh, ai cũng biết rằng anh còn ấp ủ rất nhiều điều, rất nhiều những dự tính… Giờ thì… “Những trang sách khép mở” (NXB Trẻ – 2002), 3 tập sách với gần 100 khuôn mặt văn nghệ miền Nam, mà anh vẫn chưa hài lòng, vẫn còn muốn viết tiếp đã vĩnh viễn khép lại… Cũng như tôi vĩnh viễn mất đi một người anh, một người bạn văn nghệ chí tình! Vĩnh biệt anh!… Trời ơi!… Sao tôi nhớ và thương anh quá đỗi!…
NGÔ ĐÌNH HẢI
.
Lục bát Trần Áng Sơn
.
Long đong
.
Tặng em một nửa giấc mơ
Nửa dài nửa ngắn bây giờ chia hai
Tóc tơ sợi ngắn sợi dài
Sợi thương sợi nhớ sợi ngoài sợi trong
Sợi nào kiếp cũng long đong
.
Đường cong
.
Suốt đời vẽ một đường cong
Mà không vẽ nổi đàn ông đàn bà
Bây giờ ta vẽ chính ta
Cũng không ra nổi đàn bà đàn ông
Thôi về vẽ lá…diêu bông
…giống liền!
.
Đổi cho em
.
Đưa tay hứng chút nắng tươi
Đổi cho em lấy nụ cười hôm qua
Hôm nay nắng bỏ hiên nhà
Tôi ngồi thương nhớ món quà hôm kia
Sáng nay đợi… nắng không về!!!
.
(Trích “68 khoảnh khắc” – Thơ Trần Áng Sơn – NXB Hội Nhà Văn, 2012)
.
Ghi chú:
Nhà văn Trần Áng Sơn
Sinh ngày: 12/7/1937 Hải Phòng. Lớn lên ở Huế. Trưởng thành ở Sài Gòn.
Mất ngày: 18/5/ 2014.
Trước 1975, thơ văn đăng trên các báo: Bông Lúa, Nhân Loại, Văn Nghệ Tiền Phong, Phụ Nữ Nam Kỳ, Tiểu Thuyết Chọn Lọc… Sau 1975, thơ văn đăng trên các báo: Sông Hương, Thừa Thiên, Văn Hóa Huế, Văn Nghệ Nguyễn Đình Chiểu, Văn Nghệ Tp. Hồ Chí Minh… Và in chung trong các tuyển tập: 700 Năm Thơ Phú Xuân, 1.000 Năm Thăng Long…
Gần 50 tác phẩm đã xuất bản (Tiểu thuyết, thơ, biên khảo, hồi ức văn chương, chân dung tác giả văn học…)
Một số tác phẩm xuất bản gần đây:
– Những trang sách khép mở 1, 2, 3 (Chân dung tác giả văn học, NXB Trẻ).
– Dòng sông tuổi thơ (Tiểu thuyết, NXB Văn Nghệ).
– Chỉ còn lại thơ tình (Thơ, NXB Thuận Hóa).
– Thơ tình một thuở (Thơ, NXB Thanh Niên).
– 68 khoảnh khắc (Thơ, NXB Hội Nhà Văn).
– Thương tích (Tiểu thuyết, NXB Hội Nhà Văn).
…
Bài viết của Ngô Đinh Hải thật cảm động.Người anh cả trong nhóm cà phê 64 đã ra đi.Buồn da diết…
Rất bất ngờ khi nghe tin anh qua đời,cách đây mấy ngày còn đọc lướt qua vài trang trong “Thương tích ” của anh ,vậy mà…!
Xin thành kính chia buồn cùng gia đình ông
Thành kính chia buồn cùng gia đình anh Trần Áng Sơn.
Cầu nguyện hương hồn anh sớm về chốn vĩnh hằng!
Cám ơn anh Ngô đình Hải đã có bài viết chia sẻ rất ý nghĩa!
Bàng hoàng trước sự ra đi bất ngờ của anh,chỉ cầu mong anh thanh thản nơi chốn vĩnh hằng xa xăm kia.
Vo cung thuong tiec truoc su ra di cua anh Tran Ang Son
Thành kính phân ưu.
Thành kính phâu ưu với gia đình nhà văn Trần Áng Sơn. Anh từng là cán bộ văn hóa thông tin của Quãn 4, một người cầm bút cần cù, viết nhiều lãnh vực. Cầu mong anh Sơn sớm siêu thoát. Triệu Từ Truyền
THÀNH KÍNH CHIA BUỒN CÙNG GIA ĐÌNH ANH TRẦN ÁNG SƠN
CẦU CHÚC HƯƠNG LINH CỦA ANH SỚM SIÊU THOÁT .
Những tâm tình anh Ngô Đình Hải viết về anh Trần Áng Sơn , em xúc động .
Cuộc đời anh Trần Áng Sơn khép lại
Trang sách của anh mãi mãi mở ra .
TTCT. xin thắp nén tâm hương tiễn đưa nhà văn nhà thơ Trần Áng Sơn. Bài viết của anh Ngô đình Hải thật cảm động, thật chân tình.
Tình Huynh Đệ thiệt đáng quý trọng!
Xin ngã mũ tiển đưa anh Trần Áng Sơn về miền cực lạc!
(tiễn đưa)
Vo cung thuong tiec truoc su ra di cua anh Tran Ang Son.tvd va Elena XIN thanh kinh chia buon cung gia dinh va nhung nguoi than
“Tất cả đều sẽ qua đi, chỉ duy nhất cái tình là còn mãi”(TAS)
_Thành kính xin thắp nén tâm hương, chia buồn cùng Gia đình anh Trần Áng Sơn. Cầu mong linh hồn anh luôn thanh thản nơi chốn vĩnh hằng!
Cảm ơn “bài viết” rất chân thành của anh Ngô Đình Hải!(Mới gặp anh Trần Áng Sơn hôm nào cùng Anh ở cafe Sống Chậm, mà nay anh ấy đã …ra đi, đời thật vô thường, xin chia sẻ cùng Anh Hải nhé!)
Xin thành kính chia buồn !
Xin gửi đến ông một nén tâm hương của một người chưa bao giờ được gặp ông,nhưng rất quí ông qua những trang viết
Cuộc đời khép lại nhưng trang sách vẫn mở ra hàng ngày hàng giờ
Cầu mong anh an nghỉ nơi chốn vĩnh hằng
Xin thứ lỗi cho tôi. Ở những ngày này của tháng năm. Một vài cơn mưa nhỏ bất chợt của Sài Gòn không xua đi được cái nóng cháy da khi ra đường, cuộc sống hối hả và quay cuồng với đủ mọi thứ cơm áo, càng làm cho hơi thở oi bức và ngột ngạt hơn. Cái tháng năm làm cho tôi ghét tôi hơn bao giờ hết! Nó thôi thúc, nó làm sống lại những kỷ niệm, và nó làm tôi đau vì mất bạn… Tháng năm năm ngoái, tôi vẫy biệt thi sĩ ĐoànVĩnh Phúc trong những giọt nước mắt của bạn bè, và khuôn mặt ngây ngô chưa biết gọi cha của đứa bé con anh!…Rồi ở tháng năm này, tôi sẽ còn ngồi, còn phải đối diện với cái chỗ trống không của nhà văn Trần Áng Sơn ở quán cà phê quen thuộc, vẫn ra vào nhìn bức tranh hình con diều lơ lững treo giữa nhà, mà tự trách mình sao ngu ngốc không nhìn thấy quỹ thời gian hạn hẹp của anh…Ôi! Tôi ghét phải viết những dòng chữ này biết chừng nào, thứ ngôn từ nhỏ nhoi và vô nghĩa với cái tình của Trần Áng Sơn cho tôi… Xin cho tôi được cảm ơn tấm lòng của bạn bè gần xa và… Lạy Trời! Xin cho những câu chữ ngô nghê này của tôi như một nén hương lòng thắp lên cho anh, xin cho đời còn ấm mãi một cái tên, cái tên của một người dù với hơn 40 truyện ngắn dài, vẫn còn ở trong “cơn mộng du của thi ca”, vẫn ôm ấp hơn 50 năm với cái “tuyên ngôn” rất thơ: “Tất cả đều sẽ qua đi, chỉ duy nhất cái tình là còn mãi” : Trần Áng Sơn.
Thêm một người tử tế ra đi !
Nhanh quá, phải không Hảỉ? Mới chớp mắt thôi, chỉ qua ba bốn kỳ không tới họp mặt anh em ở cafe 64 TQThao là đã thấy có nhiều chuyện khác rồi: Trần Áng Sơn đã ra người thiên cổ! Đã hóa thân thành… Tro Bụi mất rồi!
Vẫn còn nhớ mãi không khí mấy buổi gặp mặt chuyện trò cổ kim thiên hạ ở 64, và nhất là buổi ra mắt tập thơ Nhỏ Ơi của Hải ở Guitar Gỗ, Phú NHuận… Tất cả bây giờ chỉ còn là… cổ tích, chuyện ngày xửa ngày xưa, có phải không?
Đọc những giòng tưởng nhớ bạn của đồng hương Bếp cũng ngậm ngùi nhớ những người bạn của Bếp đã “về bên kia núi đợi”.
Con đường đó ai cũng phải đi qua, khác nhau chăng chỉ là thời điễm. Hảy nhìn những “đứa con tinh thần” của người đi mà tự nhủ bạn vẫn còn đây và đừng buồn nữa vì tất cả đều sẽ đi vào hư không mà thôi đồng hương ơi.
Chào Anh Ngô Đình Hải!Buồn!Một Người Bạn lại bỏ ta đi phải không Anh?Xin chia sẻ cùng Anh..Dường như ..Nhớ lạ mà quen!?Nhớ quen mà lạ!?Ta vẽ chính Ta!Chẵng Ông chẵng Bà!Nhớ kia…Món quà…Bỗng ngờ ngợ ra…”Chân giường lục bát..Bông sen đóa hoa…”Nhiều không nhớ ra…Buồn quá!