Huỳnh Ngọc Nga
(Thương kính tặng má và các bà mẹ)
Tôi gặp và quen bà Bellaforte vào một ngày cuối thu, trên đường từ siêu thị khu vực về nhà. Hôm ấy trời lất phất tuyết bay, những hạt tuyết li ti chưa đủ lớn để làm trắng đường phố, nhưng đủ để làm ướt những khách bộ hành không có dù che. Bà đi phía trước tôi, dáng dềnh dàng, tay gậy, tay xách một bịch nylon lớn nặng những vật phẩm lỉnh kỉnh, vai đeo một xắc tay đã sờn. Y phục bà toàn đen với váy dài, áo khoác bạc thếch được choàng bởi một chiếc khăn san. Tôi bắt kịp bà dễ dàng và nghiêng nửa dù che cho bà kèm theo một nụ cười thân thiện thay lời xin phép. Bà nhìn tôi đăm đăm với vẻ e dè, nghi ngại nhưng không nói tiếng nào hết. Trên hướng về nhà tôi bà vẫn cùng tôi chậm bước, tôi nghĩ có lẻ bà ở gần đâu đó trên quảng đường nầy. Khi còn cách nhà tôi một đoạn ngắn, ngang trước cổng một chung cư bà dừng lại và khẻ khàng nói với tôi :
– Nhà tôi ở đây, cám ơn bà đã che tuyết cho tôi và xin chào tạm biệt.
Từ hôm đó trở đi, thỉnh thoảng gặp nhau trên các nẻo đường của khu phố, bà chào tôi với vẻ thân mật hơn buổi ban đầu. Người Y’ vốn cởi mở như đặc tính của đa số dân miền biển Dại tây dương, tôi mang giòng máu Việt cũng không thiếu sự phóng khoáng dễ chịu của sóng nước Thái Bình, theo thời gian chúng tôi thân thiết nhau hơn và bắt đầu nói nhau nghe về gốc gác mình.
Tôi kể bà nghe về một quê hương VN ngút nguồn xa thẳm, nơi có mưa nắng hai mùa, có tình người sâu đậm với câu hiếu trung, chữ nhân hòa làm gốc, chuyện những người dân sống đời phiêu bạc vẫn luôn nhớ về nguồn cội tổ tiên, chuyện chị em chúng tôi dù đã lập gia đình vẫn thông lệ hàng tuần về thăm cha mẹ.
Bà kể đáp lại tôi bằng nổi nhớ một miền quê tận vùng Calabria nghèo cực xa xôi thuộc miền Nam Y’, nơi mà hơn ba mươi năm xưa bà đã phải lìa xa, cùng chồng dắt díu 2 đứa con nhỏ ra đi về phía Bắc tìm phương sinh sống sau khi để cô con gái lớn ở lại gìn giữ ngôi nhà. Họ đã tìm đến Torino, một thành phố kỹ nghệ, thịnh vượng của phương Bắc. Chồng bà may mắn tìm được một chân thợ trong hảng xe Fiat và cuộc sống gia đình coi như tạm ổn. Con cái lớn theo thời gian, mẹ cha già theo năm tháng. Cậu con thứ và đứa con gái út của bà lần lượt lập gia đình, ra riêng, sống gần vùng phụ cận Torino. Ông về hưu, vợ chồng già hủ hỉ bên nhau. Những đứa cháu ra đời nhưng những lần viếng thăm của các con bà cũng thưa lần với những lý do bận bịu gia cảnh. Đứa con gái lớn ở Calabria ông bà phải thỉnh thoảng lặn lội về thăm vì cô nghèo, chồng con cơ cực. Sự liên hệ giữa cha mẹ và con cái chỉ còn thâu gọn bởi những cuộc điện đàm thăm hỏi và ông bà an phận chấp nhận những gì có được. Năm 1998, chồng bà mất sau một cơn bạo bịnh. Cô chị cả không đến được vì xa xôi, cậu hai và cô út có đến dự đám táng của cha nhưng cũng để hỏi han tiền bạc ông bà tiết kiệm bấy lâu nay. Bà trích một phần tiền của chồng để lại lo việc tống táng, phần còn lại chia đều cho các con, gởi về Calabria một phần cho cô con gái lớn. Bà tiếp tục sống bằng tiền hưu bổng thừa kế của chồng. Cũng trong thời gian nầy, bà biết mình vương bịnh tiểu đường và đang ở vào giai đoạn trầm trọng, chân bà đã sưng phù, mắt yếu dần, bà phải dùng gậy trong mỗi lần di chuyển. Lúc tôi và bà quen biết nhau cũng là lúc bà nghe khó khăn mỗi khi ra khỏi nhà và gần hơn một năm nay các con của bà chẳng có ai một lần thăm viếng mẹ, chỉ có bà thường xuyên điện thoại thăm họ mà thôi.
Tôi nghe chuyện bà mà đâm ái ngại, một hôm, tôi bất ngờ đến nhà bà không báo trước. Bà đón tôi vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Có lẻ sự già nua bịnh hoạn đã không cho bà sức lực để chăm sóc nhà cửa chu đáo nên trong khi chuyện vãn, tôi xin phép bà cho tôi được giúp bà thu dọn phần nào sự bừa bãi kém vệ sinh trong nhà. Ngày hôm sau làm pizza cho cả nhà ăn, tôi dành lại một phần mang cho bà, và thỉnh thoảng trong các dịp lễ lộc tôi thường chọn một món nho nhỏ tượng trưng để tặng bà. Những lần thân tình như vậy, bà xúc động rõ rệt bằng những chớp mắt gần như long lanh lệ sau đôi mắt đục mờ vì tuổi tác, bịnh hoạn. Bà cám ơn tôi đã cho bà sự ân cần bằng tình cảm của một bạn láng giềng. Tôi cười, bảo tôi chỉ làm những gì mà má tôi vẫn thường hay dạy chị em chúng tôi, thương yêu người như thương yêu mình, nhất là đối với những người già cô đơn không ai chăm sóc.
Một hôm, sau khi kể tôi nghe thêm tình trạng đối xử của các con bà vẫn không thay đổi và bà đã giận dỗi mà không điện thoại thăm họ hơn tháng nay, bà nhờ tôi đăng tin báo tử bà trên vài tờ báo. Tay đưa tiền lệ phí đăng báo, mặt buồn đau khổ, bà bảo bà nghe trong người khó ở và muốn thấy mặt các con bà mà không biết làm cách nào để gặp họ, chỉ còn cách báo tin bà chết họa hoằn ra họ mới chịu tìm đến mà thôi. Tôi hốt hoảng trước ý định hơi quá đáng của bà và góp ý bảo bà chỉ cần điện thoại cho họ biết là bà đang bịnh nặng phải vào bịnh viện gấp là đủ rồi, cần chi phải báo tin giả chết. Bà cười chua xót, bảo tin bịnh nặng chỉ làm các con bà tranh nạnh chuyện lảnh trách nhiệm việc chăm nuôi bà và chắc chắn chúng sẽ bặt tin hơn trước.
Thời gian đó, bịnh tim của ba tôi trở nặng nên được gia đình đưa vào bịnh viện điều trị, tôi và má tôi cùng các em tôi luân phiên chăm sóc nên tôi không còn thì giờ rảnh để viếng thăm bà như trước, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn mang nổi bức xức khi nhớ đến sự đơn chiếc của bà. Biết cơ quan y tế xã hội thành phố có những chương trình trợ giúp người già, một buổi sáng, tôi tìm đến đơn vị khu vực trình bày hoàn cảnh của bà lảo đáng thưong. Tôi yêu cầu họ cử người giúp đỡ bà vì tôi lo ngại nếu cứ để bà một mình như vậy sẽ có ngày bà ngả gục trong nhà mà không ai hay. Cơ quan trách nhiệm ghi chép các dữ kiện và hứa sẽ cho người đến xem xét.
Ba tôi mất trong một cuộc giải phẩu tim khẩn cấp, má tôi rủ xuống trong nổi đau của một cánh chim lẻ bạn, lần đầu tiên trong đời chị em chúng tôi hiểu thế nào là nuớc mắt của những đúa con côi. Còn cha mẹ dù bao nhiêu tuổi ta vẫn thấy hoài mình còn trẻ dại, không mẹ cha thì dù son trẻ đến đâu tâm tư ta cũng có một vết chai hằn, già cổi, sự già cổi không định bởi năm tháng mà được hình thành bởi những bước chân đi không người hướng dẫn, dạy khuyên. Chị em chúng tôi tự dưng thấy tóc mình bạc thêm sau ngày ba tôi mất, nhưng chúng tôi thấy hạnh phúc vẫn còn bên cạnh má tôi để chúng tôi được nghe những lời la rầy, chỉ bảo như thời thơ trẻ ngày xưa., để tâm hồn chúng tôi tìm được nơi nương tựa nếu mai kia mốt nọ vương phải những vấp ngã trên đường đời. Kể cho má tôi nghe chuyện bà Bellaforte, má tôi thở dài thương bà lảo và khuyên tôi nên năng đến thăm bà nhiều hơn.
Tôi chưa kịp đến tìm bà thì một hôm tôi tình cờ gặp lại bà trên đường với tay gậy, tay vịn vai một thiếu nữ trẻ đang bước chậm bên bà, thấy tôi bà mừng rở dừng chân và hân hoan giới thiệu :
– Chào cháu, đây là chị Paola, nhân viên sở Y tế xã hội đang giúp tôi đi phố mua sắm. Nhờ cháu nên từ đây mỗi tuần hai ngày, sẽ có hai người đến chăm sóc tôi. Chị Paola lo việc tắm rửa cho tôi và đưa tôi đi phố, chị Veronica phụ trách việc quét dọn nhà cửa, vệ sinh . Tôi cám ơn cháu nhiều lắm. A, sức khỏe ba cháu thế nào rồi?
Tôi cho bà biết là ba tôi không còn nữa và hỏi thăm tin tức về các con bà. Bà chia buồn cùng tôi và xịu mặt xuống :
– Đừng hỏi gì đến chúng, tôi không muốn nghe cũng không muốn nhớ tới các “ông bà“ ấy nữa.
Tôi cười cho bà dịu lòng và tìm cách nói lãng sang chuyện khác. Từ đó tôi yên tâm về bà hơn và không ghé thăm bà mà chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trên đường.
Một năm dài trôi qua, mọi việc tưởng như bình thường, bỗng một hôm vào khoảng 6 giờ sáng, chuông điện thoại nhà tôi reo vang, đầu giây bẹn kia một giọng nữ hối hả hỏi tôi :
– Chào bà, có phải bà là bà Huỳnh, xin mời bà đến nhà bà Bellaforte ngay, bà ấy đang hấp hối.
Tôi giật mình sực nhớ là đã hơn hai tuần nay tôi không gặp bà lảo đáng thương, bà trở bịnh nặng như vậy mà tôi không hay biết gì cả. Vội vã rời nhà, tôi có mặt bên giừờng bà khoảng mười phút sau đó. Chị Paola đã hiện diện trước tôi từ lâu, chị cho hay gần đây bà yếu đi nhiều lắm, bà không đi phố nữa mà chỉ nhờ chị đi mua sắm giùm khi cần thiết. Chị có mời bác sĩ đến thăm bịnh bà nhưng chứng tiểu đường của bà đang ở vào giai đoạn cuối, bác sĩ khuyên bà nên đi bịnh viện và đã điện thoại báo tin cho các con bà đến, nhưng bà từ chối không chịu đi mà chỉ muốn gặp tôi.
Tôi nghẹn ngào ngồi cạnh bà, nắm lấy bàn tay nhăn nheo đã bắt đầu lạnh dần, tôi khẻ kêu :
– Bà Bellaforte, cháu đây, bà cần nói gì với cháu không?
Bà mở mắt lờ đờ nhìn tôi, ra dấu cho tôi kề tai gần hơn, bà thều thào :
– Hảy đăng tin báo tử cho các con tôi biết rằng tôi đã chết và nói rằng tôi tha thứ cho chúng nó…….
Rời giơ bàn tay đeo nhẩn ra trước mặt tôi, bà yêu cầu :
– Hảy tháo chiếc nhẩn nầy, quà tôi tặng cháu, cháu như con gái của tôi. Tôi cám ơn cháu . . .
Tôi khóc không cần gìn giữ, tôi cầu xin phép lạ nào đó xui cánh cửa phòng bà mở bật và một hay các đứa con của bà ào vào để bà nhìn họ lần cuối, nhưng phép lạ không đến và bà lảo khốn khổ đã trút hơi thở cuối cùng khoảng một giờ sau đó trong đợi chờ. Tôi vuốt mắt bà và chấp tay niệm Di Đà cùng câu kinh Địa Tạng cho linh hồn bà sớm được siêu thăng dù trước đó một linh mục đã làm phép rửa tội cho bà. Mãi đến gần giữa trưa đứa con gái út của bà mới đến và khoảng 3 giờ chiều cậu con thứ mới hiện diện. Tôi ngạc nhiên thấy họ khóc, những giọt nước mắt muộn màng trước thi hài hảy còn chút hơi ấm của bà. Tôi không nói lời an ủi nào với họ, vì với tôi, đó chỉ là những giọt lệ vô nghĩa làm đẹp cho người chung quanh nhìn ngắm chứ không làm cho linh hồn bà được thỏa lòng, mắt bà đã nhắm rồi, họ khóc bao nhiêu bà có thấy được đâu, sao không đến sớm hơn để đem cho bà nụ cười trước khi từ giả?
Tôi trở về nhà, lòng nặng trỉu, nhìn tờ lịch ngày trên tường, tờ lịch mà người thân từ VN đã gởi qua tặng tôi hôm Tết, có ghi cả ngày tháng âm lịch, tôi vô tình chợt nhận ra chỉ còn hơn tuần nữa là đến rằm tháng bảy, ngày của lễ hội Vu Lan, lễ hội mùa báo hiếu, mùa hoa hồng đỏ của những ai còn (cha) mẹ và ngược lại là những hoa hồng trắng. Tôi biết, ngày tháng ấn định chỉ là chuyện hình thức để vinh danh công ơn cha mẹ, chuyện hiếu ơn đâu phải chỉ tính trong một ngày, một buổi để nói lên lòng tri ân của những người con mà đó là chuyện của cả một đời người trong cách đối xử sao cho vui lòng cha mẹ.
Tôi cũng như bao nhiêu người khác đều biết lòng phụ mẫu như biển rộng, như trời cao, nhưng phải đợi đến lúc lập gia đình làm mẹ của những đứa con tôi, tôi mới thấu đáo nhiều hơn cái mênh mông của trời cao, biển rộng đó. Những ngày còn trẻ, mỗi lần xin phép ba má tôi đi chơi cùng chúng bạn, tôi vẫn thường được nghe câu dặn dò của má hay ba tôi :
– Nhớ về sớm đúng giờ nghe con, đừng để ở nhà trông.
Tôi luôn vâng dạ, nhưng về sớm đúng giờ như tiếng dạ đã hứa thì rất ít khi. Tôi mấy khi nghe nao lòng hối hận khi bước vào nhà thấy mẹ đợi, cha chờ mà chỉ mang nổi lo sợ bị rầy khi về trể. Vậy mà bây giờ làm mẹ, chẳng bị ai dặn dò giờ giấc, đi đâu tôi cũng ngong ngóng nhìn đồng hồ để về đúng giờ vì sợ các con tôi ở nhà chẳng ai lo cơm nước dù lúc chúng còn nhỏ hay như nay đã đến tuổi thành niên. Lắm lúc tôi tự xấu hổ khi thấy mình lo cho các con nhiều hơn lo cho cha mẹ, nhưng khổ nổi biết làm sao hơn khi nước mưa luôn từ trên cao rơi xuống, những giọt nuớc như mồ hôi, như nước mắt mà mẹ đã đau đớn tuôn ra khi vượt cạn cho con mở mắt chào đời, mà cha đã nhọc nhằn để lo cho con cơm áo đủ đầy, ăn học thành nhân; những giọt nuớc rơi rồi bốc hơi bay cao không chờ báo đáp để lo lắng không chỉ cho đời con mà lắm khi còn bương chải cho cả những đứa cháu sau nầy.
Tôi chợt nghe hối hận đã từ chối không đăng tin báo tử giả của bà trước đây khi bà còn sống, biết đâu như vậy bà còn có thể thấy được những đứa con của bà hơn là đợi chờ đến giây phút cuối và chẳng thấy mặt ai. Tôi thật tình cũng không hiểu tại sao các con của bà có thể vô tâm với mẹ như vậy, nhưng ở xã hội phương tây nầy, trường hợp như bà Bellaforte là chuyện vẫn thường thấy xảy ra.
Đám tang của bà được cử hành ngày hôm sau, vào buổi chiều. Trước khi đến nơi tang lễ, tôi đóng gói cẩn thận chiếc nhẩn bà đã trao rồi bỏ vào bao bì, ghi địa chỉ cô con gái lớn của bà ở Calabria. Ghé ngang bưu điện gần nhà tôi gởi chiếc nhẩn đó theo diện bảo đảm rồi tạt sang một tiệm hoa cách đó không xa, và thay vì mua một bó hoa tưởng niệm bà, tôi chỉ mua hai đóa hồng trắng và một đoá hồng đỏ cầm tay.
Trong lễ tưởng niệm người quá vãng ở nhà thờ, sau khi nhắc nhở về bà, tôi nói cho các con bà và mọi người biết ý nghĩa của hai màu hoa đó. Và cuối cùng tôi đặt đóa hồng đỏ trên nắp áo quan, còn hai đóa hồng trắng tôi cài lên áo các con của bà, vĩnh viễn từ đây màu đỏ của hoa hồng sẽ theo bà về lòng đất mang theo ý nghĩa một người mẹ mà họ đã vô tâm chối bỏ bấy lâu nay.
Mọi việc đã xong, chợt dưng tôi muốn đến thăm má tôi dù chưa đến ngày cuối tuần như thường lệ. Về nhà, tôi mở tủ lạnh lấy mấy trái khổ qua còn trử được từ mùa hè đã qua và nấu nhanh một nồi canh khổ qua hầm dồn thịt nạc, nấm mèo, bún tàu. Đây là món mà lúc sanh tiền ba tôi rất thích và má tôi cũng rất ưa. Xong xuôi tôi cho canh vào ve keo đậy kín rồi lái xe đem đến cho má tôi. Tôi tin rằng hôm nay má tôi sẽ ăn buổi cơm chiều ngon miệng hơn. Tôi cũng thầm nghĩ, từ đây phải năng đến thăm má tôi nhiều hơn thời gian được ấn định bấy lâu nay.
Trên đường, tôi lại ghé vào tiệm hoa lần nữa và mua một đóa hồng đỏ cho tôi. Ngày Vu Lan chưa kịp đến, nhưng cần gì, tình yêu giữa mẹ và con đâu phải tính toán thời gian và tôi muốn kể từ đây bất cứ ngày nào đối với tôi cũng đều là ngày lễ hội từ ân. Cài đóa hoa lên áo, mặc cho cô bán hoa nhìn tôi tưởng rằng tôi đang làm dáng, tôi mĩm cười ngắm mình trong khung cửa kính của tiệm hoa, lung linh trong đó tôi mường tượng nụ cười phúc hậu của má tôi và chưa bao giờ tôi thấy màu đỏ của hoa hồng đẹp rực rỡ, tuyệt vời như hôm nay.
HUỲNH NGỌC NGA

Chị ơi em đọc bài này đến ba lần đó
Còn hanh phuc nào hon khi nghe co nguoi doc bài mình viet den 3 lan, Bep cam on Mimosa 3000 lan nghen. Hi hi..nguoi yu co tat he moi lan cam on thuong noi “cam on ngàn lan” do Mimosa.
Chuc vui khoe va de thuong nho hoa mimosa hoài nghen.
Go lam lon roi, xin doc la ” nguoi Y co tat he moi lan…”
Xin loi ban ..1000 lan nha.
Bài viết hay lắm lắm chị Bếp nhà văn ới ơi! Nhưng ngoại trừ đoạn:
“Tôi không nói lời an ủi nào với họ, vì với tôi, đó chỉ là những giọt lệ vô nghĩa làm đẹp cho người chung quanh nhìn ngắm chứ không làm cho linh hồn bà được thỏa lòng, mắt bà đã nhắm rồi, họ khóc bao nhiêu bà có thấy được đâu, sao không đến sớm hơn để đem cho bà nụ cười trước khi từ giả?”
Chị Bếp đã vô tình làm “Bà lão” buồn lòng khi nhắm mắt rồi TUY… (Cũng có thể nói là “những đứa con” của bà chưa chắc đã bất hiếu…) Vì chị cũng thừa hiểu “lòng mẹ bao la như biển thái bình…” kia mà! Đâu để cho ai “nói động” đến con cái của mình chứ, cho dù… gì gì chăng đi nữa. Đó là tâm lý chung của tất cả người mẹ trên cõi đời này. Chỉ khác một điểm là người phương Tây họ ít khi chia dành để “gia tài kếch xù” của mình lại hết cho con cháu của họ lắm mà phần lớn “tài sản” họ được chia vào những hội từ thiện… Đó là “Một điểm son” đáng được trân trọng của người phương Tây, rất khác so với người Việt Nam của mình, châu Á, phương Đông nói chung.
Chúc chị và gia đình một mùa Vu Lan vui vẻ hạnh phúc đầy tình yêu thương và giàu lòng vị tha. Thân mến!
Rong Bien dung là “dong chi” voi Vinh Rua roi. Dung ra lam me khong muon ai noi dong den con mình het, Bep cung vay. Thoi thi ve phuong dien tinh me hai ban co ly vay.
Chuyen chia dành gia tài o phuong tay coi vay mà khong phai vay dau nghen Rong Bien, ho cung thua kien tum lum, danh giut ùm xèo do chu. Cu coi nhà Agnellin (chu hang xe hoi Fiat thì biet), gia tài dem cho hoi tu thien khi nao ho khong co con cai chu neu co con ho cung làm di chuc chia ra dàng hoàng, neu khong chac chan co chien tranh va luat su co viec làm lien hà.
Cam on loi chuc tot dep cua ban va xin chuc dap lai “y chang” nha.
Dạ, chị Bếp ơi em…đói…đói cái chỗ, em xin ké bài này vô chỗ chị nghen! Cảm ơn chị lăm lằm lắm.
MÁ
Một Bờ vai mua hai mùa mưa nắng
Bán sương đêm bạc trắng tóc thuở còn xanh
Gót son xưa nứt nẻ cội đá gành
Lưng còng cõi mỏi lững mây màu nhiệt đới
Má tôi đó cả một đời thinh lặng
Dấu nhọc nhằn dấu nước mắt vào trong
Thịt cho con da giữ lại mười phần
Cẩn rong rêu theo năm tháng vết nhăn nheo
Giữa ao bèo Má là hoa nở thắm đỏ
Cho con về lối nhỏ gió mùa hương.
Mùa Vu Lan 2003
Cau Sau làm tho thì hay roi, chi chi biet doc va vo tay khen thoi. A, cau co doc bai nay cho bac gai o nha nghe chua? Tang hoa cho me chua chac làm me cau cam dong bang tang tho tu rinh thuong me cau nghi ra do.
Cam on bai tho cua cau, nhung ai ghe tham Hai Mau Hoa , doc xong còm cua cau chac cung thay cau Sau la hieu tu voi bai tho tren roi do nghen. Da la con ngoan thi chi nghi cau se la em hien, noi nang dung dieu dàng hoàng cho me va chi deu vui hen.
Hom nay chi cung xa vong, tiec la khong co cau o day de moi cung ngoi vao bàn cùng ca nhà chi.
Sao không có bông hồng cho cha chị Nga ơi
Co Bong Hong Cho Cha chu Toc Roi. Bai viet BHCC da duoc xu nanu dang ngay tu luc Bep moi vao lang nau, toc Roi vao danh muc Huynh Ngoc Nga chay dài nguoc thoi gian se gap .
Chuc Toc Roi mot mua Vu Lan an lanh a^n hieu.
Giữa những ngày Vu Lan xin tặng cho những ai cài hoa trắng :
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/tam-su-nguoi-cai-hoa-trang-mai-huong.mFHFOd7PClwX.html
Bài hat va giong ca Mai Huong ngot ngao hay qua, Bep nghe mà nho ba cua Bep qua dù bai nhac dành cho Me.
Cho Bep hoi 1 dieu nhonho nghen, Mai Huong dang hat la Mai Huong cua ngay xua thuong hat chung voi ca si quynh Giao hay la Mai Huong ca si moi bay gio vay anh Thang?
Mai Hương này là Mai hương của thập niên 60, cùng thời với Thái Thanh,
Kim Tước…Giọng của Mai Hương không khỏe vang, kỷ thuật như giọng TT,- nghe tự nhiên, không một chút cầu kỳ, có tình…
Hôm nay vu lan mà mẹ tôi ở quá xa !
Mẹ Huỳnh Hùng ở xa nhưng thực ra lại rất gần vì Bếp biết chắc bác đang nghĩ đến bạn trong mùa Vu Lan cũng như bạn đang nhớ bác vậy đó.
Bếp nhớ văn hào Pháp Antoine de Saint Exépury có nói chung chung rằng tình cảm không hẳn chỉ thấy bằng mắt mà còn bằng cả trái tim. Huỳnh Hùng nhớ mẹ bằng cái tâm lành của người con hiếu cũng đủ mẹ vui rồi, xa hoá gần Huỳnh Hùng ơi.
…vì với tôi, đó chỉ là những giọt lệ vô nghĩa làm đẹp cho người chung quanh nhìn ngắm chứ không làm cho linh hồn bà được thỏa lòng,..HNN
Cảm ơn HNN đã cho đọc bài viết đầy lòng nhân ái của chị, thật cảm động. Chúc gia đình chị mùa Vu Lan an lành.
Phan thanh Cuong da dem cho bep niem vui dau ngay voi su dong cam chan tinh.
Dù duoc “thuc khach” gat dau hay bi lac dau mot mon an Bep nau, Bep van nghe vo cung cam dong vi khong bo cong nau nuong cua minh.
Cam on ban da ghe thuong thuc huong hoa hong, chuc nhung ngay con lai cua mua Vu Lan thanh an hanh phuc.
Chúc chị mùa vu lan hạnh phúc
Ủa, B. Ngan còm rồi mà, nay còm nửa chỉ để chúc Bếp mùa Vu Lan hạnh phúc đó sao? Trời ơi, B.Ngan tử tế và dễ thương quá. Bếp nói gì đây ngoài hai tiếng cám ơn và chúc bạn “y chang” như vậy nghen.
Đọc chuyện “Hai màu hoa” đúng vào mùa VuLan nở rộ(bi giờ ở VN là giờ Ngọ 14/7).Cá nhân Vinh Rùa thấy :
+/ Đồng ý với chị HNN về qui luật : “nước mắt chảy xuôi” muôn đời giữa cha-mẹ với con cái….
+/ Chưa thật hài lòng với chị với : “……….Tôi ngạc nhiên thấy họ khóc, những giọt nước mắt muộn màng trước thi hài hảy còn chút hơi ấm của bà. Tôi không nói lời an ủi nào với họ, vì với tôi, đó chỉ là những giọt lệ vô nghĩa làm đẹp cho người chung quanh nhìn ngắm chứ không làm cho linh hồn bà được thỏa lòng,…”.Vắn tắt :hoàn cảnh của VR(VN_’89)_mẹ mất khi cả 5 người con ở xa(khác địa phương),mà phương tiện liên lạc, đi lại, công việc..v/v…(thời điểm ấy);đến khi về tới nơi thì Mẹ đã nằm trong lòng đất được…3 ngày >>”những giọt lệ vô nghĩa làm đẹp cho người chung quanh…”?(Còn đúng 10 ngày nữa là tưởng nhớ lần 24 mang…hoa hồng trắng…)
+/ Nhân dịp này,VR gửi tặng chị và những ai đang còn mẹ một “bông hồng đỏ”(kinh điển)_nhờ cs Khánh Ly chuyển đến cho từng người_nhé?
http://www.youtube.com/watch?v=-UFchfjw4n4
Hảo bằng hữu Vinh Rùa ơi,
Nghe bằng hữu bất mãn những giọt nước mắt làm đẹp cho đời nhìn ngắm của 2 cô cậu trong chuyện mà Bếp giựt mình. Giựt mìnhvì không ngờ lời nhận định riêng biệt dành cho 2 người con của bà Bellafort lại chạm mối thương tâm của VR đến thế.
Đây là chuyện kể, lời nhận xét của Bếp chỉ dành riêng cho người trong chuyện chứ không nói chung chung đến tất cả nhữngngười con khóc muộn mẹ cha. Tình cảnh của VR khác với với 2 cô cậu con bà lảo người Ý nhiều lắm, họ cùng ở chung vùng với mẹ, bao tháng dài không thăm viếng, không điện thoại hỏi han, thử hỏi những giọt nước mắt kia có làm bao nhiêu người xúc động? Khác hẳn với tình cảnh của những đúa con xa vì thiếu điều kiện không về, VR không chịu hiểu cùng Bếp mà buồn thì Bếp đành buồn theo bạn vậy chứ biết nói sao đây?
Kỳ nqầy Bếp nghe nhạc của bạn mà ..buồn hiu đây nè. Nhưng cũng cám ơn quà tặng của VR và chúc bạn sự an bình nhớ mẹ với hoa hồng trắng trong tâm nghen.
Chị Huynh Ngoc Nga thân mến : VR reply cho chị lúc đang giữa trưa rằm tháng bảy_ngày “xá tội vong nhân”_cho nên….chị đã không hiểu ý VR chăng? Ý của VR muốn nói : Chị cũng đừng có cái nhìn khắc khe với mấy người con của bà Bellafort mà…tội nghiệp!(đó là chưa nói đến “góc nhìn” của chị là của một người “Đông phương” cho người “Tây phương”?).Hôm nay,VR không được “thoải mái” lắm,nên…gửi chị một “không tin” kinh khủng hơn các con của bà Bellafort nhiều….(ý của VR : chuyện gì cũng có thể xảy ra; và,chuyện gì cũng có thể bỏ qua;chuyện gì cũng có thể lí giải…..chị ạ!)
http://vnexpress.net/tin-tuc/phap-luat/nghich-tu-hai-chet-me-trong-con-say-2861498.html
Vay ha hao bang huu? neu vay thi dung la tuoi gia khien Bep u mo dau oc, doc ma chang hieu y cua nguoi viet. Thoi, danh xin loi them 1 nguoi nua, hi hi..khong hieu mua Vu lan, mua xa toi vong nhan nay co cai gi am dau oc Bep ma bep cu u mo tam toi phai xin loi ban be hoai.
Dung ra, khong phai chuyen minh thi hi xa de lam hao bang huu oi, nhung vi Bep tiep can voi ba lao dang thuong kia, thay duoc noi kho cua ba nen den luc do muon “hi xa” lien cung khong duoc vi Bep von la nguoi kha san si (bay gio gia roi nen do do mot chut do ) may chuc nam truoc ai noi gi cung gian, thay gi khong vua y cung noi mau Truong Phi, VR co doc bai Sach Luoc Tao Thao cua Bep luc truoc khong? Ban be Bep noi cai mau Truong Phi no lam Bep bi e chong vi cac ban trai cua Bep ai cung so Bep khi noi tam xung,, neu khong co ong xa Bep vi “lam lan” nen ruoc Bep vao nha chac gio nay Bep con “o vay” qua, hi hi…
Noi vòng vo cho vui ban vui be, chi em minh bat tay nhau cai rup de cungn ghe Khanh Ly hat lai lan nua bai hat Vu Lan nghen. Ky nay Bep se nghe voi tam hon phoi phoi cam on ban hien tang nhac mung tho ma bep day.
“…..chi em minh bat tay nhau cai rup….”
““““““““““““““““““““““““““““
@ Bắt thì…bắt!_mà,bà chị thấy không : chỉ với “câu văn” của chị mà VR thì cho là… “khắc khe”; còn PhanThanhCuong thì “…vì với tôi, đó chỉ là những giọt lệ vô nghĩa làm đẹp cho người chung quanh nhìn ngắm chứ không làm cho linh hồn bà được thỏa lòng,..HNN
Cảm ơn HNN đã cho đọc bài viết đầy lòng nhân ái của chị, thật cảm động.”
*/ Biết đâu mà “lần”,hở bà chị?
O, thi da noi cuoc doi nay tram nguoi tram y mà.
Mot mon an nau don len ban, ai hap khau thi chac luoi khen ngon, nguoi nao ky khau thi lac dau che do. Nhung do la cai nghiep cua nguoi nau Bep nhu nguoi viet VR oi.
Viet ma conguoi khen, che la sung suong lam roi vi chung to conguoi doc de suy gam ma binh luan. con hon la im re chang thay am vang gi. Hanh phuc cua nguoi viet hay cua nguoi nau bep la duoc nghe phan hoi do hao bang huu oi. Thay hao bang huu chiu kho hoi am, Bep cam dong va cam on nhieu lam nghen. Chang nhung bat tay thoi ma con xiet tay nua do, hi hi..
@ Dzẫy là VR cũng có người đồng… “chí” rồi đó nghen,chị Bếp?_là Rong Biển_với : “……..Chị Bếp đã vô tình làm “Bà lão” buồn lòng khi nhắm mắt rồi TUY… (Cũng có thể nói là “những đứa con” của bà chưa chắc đã bất hiếu…) Vì chị cũng thừa hiểu “lòng mẹ bao la như biển thái bình…” kia mà! Đâu để cho ai “nói động” đến con cái của mình chứ, cho dù… gì gì chăng đi nữa…..”
*/ Chị Bếp cũng đã nói :”O, thi da noi cuoc doi nay tram nguoi tram y mà.”_Không “tranh cãi nữa,nghe?Rất vui với recomment của chị……!
Troi ui, hai nguoi dong che mon an cua Bep, caI dieu nay chac dep nghe bep roi, hu hu…Noi gion, chu cam on VR va Rong Bien da doc và cho biet y kien nghen.
De hom nao Bep co dip di ngang qua chung cu ba Belllafort, Bep se dung lai thi tham voi huong hon bà là o VN co 2 nguoi cung thuong 2 dua con bà nhu bà da thuong ho.
May ong xa khong co dau chu Viet, rang doc giùm nghe hao bang huu.
Đọc được mà,chị Bếp?Bộ chị hổng bik VR là “chiên da”(chuyên gia)…(mắc)dịch chữ “giết” hông có dấu,ha? Hẹn gặp lại chị Bếp trong câu chiện khác_nghe?(hay nhứt là chiện mờ VR có thể… “đùa” được í?)
Viết thật tình cảm
Gần 2 giờ khuya rồi, đọc lời còm của Huỳh Hoa cái điệu nầy chắc tối nay Bếp ngủ ngon và chiêm bao thấy Huỳnh Hoa quá, hi hi..nhưng mà chưa gặp nhau làm sao chiêm bao đây bạn ơi?
Đùa cho vui chứ những lời ưu ái của bạn mới đúng thật là tử tế đối với Bếp đó. Cám ơn nhiều lắm nha. Cúc HH một mùa Vu Lan đầy hoa hồng tươi thắm.
Bếp lu bu mấy ngày nay cùng ông xã dọn dẹp nhà cửa để chờ đónn cậu con trai từ Đức về thăm nhà nên không vào xứ nẩu để còm bài các bạn dù lòng vẫn nghe thiếu thiếu một cái gì (cái đó là dạo làng trên xóm dưới xứ nẫu đó mà).
Hôm nay, dù chưa rảnh lắm,lúc nghỉ xã hơi Bếp mở máy thấy hoa hồng nở rộ hai màu, đọc còm của các bạn bỗng nhớ bà Bellafort mà Bếp thấy mắt cay cay, bà chết mấy năm rồi mà bài viết mỗi lần được đăng vẫn được nhiều người đồng cảm làm Bếp mừng, mừng vì thấy tình người (Việt) đối với mẹ cha vẫn tràn đầy chứ không quá lạnh lùng như một số người phương tây, cầu mong sao hoa hồng nở mãi trong lòng chúng ta dù hồng trắng hay hồng đỏ để chúng ta tiếptục gieo trồng chúng cho các thế hệ cháu con mình sau nầy.
Bếp đang bận phải làm tiếp công việc nhà đây, đôi lời cám ơn các bạn trước (sợ các bạn trông, bảo bà Bếp nầy sao hôm nay thah tàn củi lạnh), ngày mai rảnh hơn một chút Bếp sẽ “tiếp” từng bạn cho vui đẹp cả mọi đàng nghen.
Vậy đây là câu chuyện có thật ?
Chuyện thật 80% Thu Hồng ơi, 20% còn lại là đường, tiêu, muối, nước mắm, hành, ớt… riêng của Bếp bỏ vào cho “món ăn” thêm phần hương vị. Thu Hồng thấy “vừa miệng” không? hi hi..
Cám ơn đã ghé thăm hoa hồng và chúc bạn một mùa Vu Lan nhiều ân hiếu.
Nga viết truyện thật cảm động. NB tặng Nga một bông hồng đỏ thắm nghen.
Bây giờ gần 1 giờ 30 khuya rồi, Bếp chuẩn bị đi ngủ với lời còm dễ thương và hoa hồng đỏ của Ngoc Bút tặng đây, chăc chắn Bếp sẽ ngủ ngon và hổng chùng chiêm bao thấy NB nửa đó , hi hi..kẹt nổi là chưa biết mặt NB để chiêm bao rồi).
Đùa cho vui, NB làm mình vui lắm, đáp tạ nhau Bếp tặng bạn một đóa hồng “huyền diệu” hai màu trắng & đỏ nghen. Màu trắng để bạn nhớ mẹ ruột vắng xa khịng còn, màu đỏ để NB chúc thọ mẹ hai đã thương yêu chăm chút bạn thật lòng cho người đời thôi không cười bánh đúc không xương. Hoa hồng nầy Bếp đặc biệt chỉ tặng Ngọc Bút thôi đó nghen.
Cảm ơn đóa hồng hai màu đặc biệt của Nga. NB chỉ dám nhận phần màu trắng thôi, vì “hai bà đã ở bên nhau một cõi” hết rồi. Chúc Nga VL dầm ấm.
Thoi chet them mot cua tu roi . Banngay khong du thi gio ranh en doi den toi khuya Bep moi ngoi go tra loi com tiep cho ban be, chua kip vao doc bai moi cua Ngoc But va cac ban khac nen dau biet hai bac gai da nam tay nhau dao vuon hong trang.
Danh xin loi Ngoc But toi xon xac lan nua vay, dung gian Bep nghen.
Một bông hồng đỏ thắm xin gửi đến chị HNNga trong ngày vu lan này
Hi hi..mấy ngày nay Bếp nhận được nhiều hoa hồng đỏ ghê nơi, thêm một đóa của Katy67 nửa, áo của Bếp hôm nay sẽ thành vườn hồng tươi thắm rồi.
Cám ơn bạn và mong bạn cũng đang cài hoa hồng đỏ nhu Bếp nha.
Chào bà chị,
Lâu lắm mới gặp lại bà chị trên trang xunau.
Chuyện viết đầy lòng nhân ái như tâm hồn chị vậy. Ngôn ngữ truyền cảm và chân tình làm người đọc xúc động. Em đã đọc truyện này từ nhiều năm trước, giờ đọc lại vẫn thấy lòng lâng lâng. Một chút xót xa cho tình người càng lúc càng nhạt nhoà. Một thế giới càng lúc càng đảo điên… và những tình cảm cao quý ngày nào…bây giờ chỉ còn trong kỷ niệm: Dĩ nhiên cái tốt vẫn còn…nhưng hiếm hoi…và đang gặp nguy cơ…
Đời sống khó khăn, văn hoá suy đồi, vật chất lên ngôi… và quay cuồng trong cuộc mưu sinh, đua đòi vật chất…hình như chúng ta chẳng còn thời gian cho ai, ngay cả chính mình…
Nước mắt chảy xuôi. Hay sắp khô cạn? Không còn chảy nữa…
Biết trách ai bây giờ ?
Xin cài lên áo chị một đoá hoa hồng. Gửi lời thăm sức khoẻ bác gái. Chúc chị vui và có nhều sáng tác mới.
Dân/Elena
Posted by 222.254.177.126 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Ciao cô cậu,
Chị nhớ hồi đó lúc đưa cho cậu đọc bài nầy, cậu đã viết cho chị là đọc xong cậu cảm động gần muốn khóc làm chị cũng “hỉ mũi” theo, bây giờ nghe cậu vẫn còn thấy lâng lâng khi đọc lại khiến chị cũng nghe bồi hồi xúc động (vì cảm nghĩ của chị em mình hơn mười mấy năm vẫn vậy).
Nhiều lúc chị cũng nghĩ như cậu, sợ thế gian quay cuồng, trái tim con người hóa thành robot vô cảm thì nước mắt dù có tuôn bao nhiêu rồi chắc cũng phải cạn nguồn. Nhưng nghĩ đi rồi cũng phải nghĩ lại, tất cả còn tùy thu65c ở chúng ta, ở cách giáo dục gia đình, học đường. Không có gì để gọi là quá muộn nếu các bậc cha me, các giới chức trách nhiệm biết quan tâm hướng dẫn các thế hệ cháu con của mình. Minh hảy làm gương trước, ít nhiều gì chúng nó cũng sẽ ảnh hưởng mà làm theo. “Hy vọng” là kẻ chết cuối cùng thì chúng ta có quyền hy vọng tốt đẹp như vậy cậu ơi.
Cho chị gửi lời chào thăm Elena, tặng cậu hoa hồng đỏ mừng thọ mợ Hai và hoa hồng trắng cho Elena cài lên ve áo để nhớ ông bà cụ bên Ý đã ra đi nghen.
Chị đợi đọc bài mới của hai cô cậu đó.
Mùa vu lan được cài hoa hồng đỏ là một hạnh phúc vô bờ
Đúng vậy đó Mùa Thu Vàng ơi,hy vọng rằng trênthế giannầy mọi người cùng đều nghĩ như chúng ta để không có nước mắt của người cài hoa hoặc kẻ nhận hoa.
A, mà bạn cũng đang hạnh phúc được cài hoa hồng đỏ phải không? Bếp mong Mùa Thu dù Vàng nhưng hoa hồng đỏ vẫn rực nở đó.
Hai Màu Hoa đã cuốn hút tôi đọc đến chữ cuối của câu chuyện .
Ngôn ngữ dung dị mà hay.
Phượng thích lắm chị Huỳnh ơi !
Chúc Mẹ , chị , gia đình một mùa Vu Lan an lạc.
Trời ơi, Lê Kim Phượng cũng làm Bếp thích thú vô cùng với những lời còm ngọt ngào như mía lau. Bếp nhớ bài thơ Má của Phương mà Bếp chưa có thời vào đọc, chắc cũng dễ thương như Phượng phải không? Chờ xong chuyện “nhà cửa” của Bếp,Bếp qua thăm “nhà” của Phương nha.
Đáp lại Phượng lời chúc “y chang” như Phương chúc Bếp nghen.
Thôi rồi, ngồi gõ một hồi dằu óc của Bếp lầm lộn tứ tung, vừa gửi cho Phươnng xong Bếp mới xực nhớ là Bếp đã thăm Phượng hơ trước rồi, “Má” là của Ngọc Bút.
Xin lỗi Ngọc Bút và Phượng nghen. Bếp thiệt đang bị treo nồi hết sức.
Viết dung dị như đang kể chuyện với ai đó mà lại có sức thu hút,buộc người đọc phải dõi theo đến những dòng chữ cuối
Hi hi..thì Bếp là phải dung dị thôi mà Savi.
Đúng ra mỗi một bài Bếp viết là một câu chuyện có thật trong cuộc sống chung quanh nầy, có lẻ nhờ vậy nên dễ hoà hợp với người đọc chăng?
Những lời còm của Savi làm Bếp hứng khởi lắm, cám ơn nhiều nhen và chúc mọi an bình trong mùa Vu Lan truyền thống.
Viết thật tình cảm chị Nga ơi !
B.Ngan cũng tình cảm lắm khi đồng cảm với Bếp như vậy.
Cám ơn bạn bằng đóa hoa hồng màu gì đây B.Ngan?
Ước gì tôi được là một người bình thường, xúc động khi đọc những lòi lẽ nầy.
Hình như tôi có một chút ghen tỵ với chị Nga, khi thấy chị như thiên thần với những lời lẽ bình thường của một người con bình thường dâng lên cho mẹ. Tôi thầy ghét chị đã bắt tôi thấy tôi như một con quỷ sứ
Linh muội,
Cưng không phải là con quỷ sứ đâu, khi mình nhận thấy mình là quỷ tức la mình vẫn còn làm người vì quỷ dữ chẳg bao giờ thấy được chính mình cả Linh ơi.
Cưng vẫn thương mẹ mà không biết đó thôi, thưong nên mới năn nỉ dẫn mẹ đi chơi, thương nên mới thường xuyên thăm viếng để thấy buồn vì những trái ngược giữa hai tính tình khắc biệt nhau, khắc biệt không có nghia là ghét bỏ đâu nghen cưng, hảy nhớ và đừng hiểu lầm chính mình.
Hảy nghĩ ngơi cho tâm hồn dịu xuống rồi ngày mai hoa hồng đỏ sẽ nở đẹp cho mẹ vui và cưng cũng vui theo , nhất là để các cháu hạnh phúc trong niềm vui của mẹ và bà ngoại nửa đó cưng.
Chị chúc cưng sự an bình trong tâm hồn và một đóa hồng đỏ gửi mẹ Đan Mạch của hai đứa mình nghen cưng.
Thiet la mac co! Thiet la xau ho. Em xin loi chi, chi Nga.
Đọc Hai Màu Hoa , tôi nhớ thương mẹ vô cùng !
MachBanDon thân mến,
Bạn làm Bếp vui nhiều vìsự đồng cảm của bạn khi nhớ đến Mẹ,.
Nhưng Bếp phải gửi tặng bạn hoa hồng màu gì trong niềm thương nhớ đó vậy?
Bếp “đi chợ” mua hoa đây.
Một tâm hồn Việt nguyên chất giữa nền văn hóa Tây
trong thời hiện đại .
HAI MÀU HOA , rất xúc động
Chúc bạn Huỳnh và gia đình một mùa Vu Lan an lành.
Anh Định thân kính,
Lời còm của anh là một khuyến khích quý báu mà Nga vô cùng trân trọng.
Gửi tặng anh hoa hồng trắng để nhớ bác gái và chúc anh chị được các cháu nhà tặng nhiều hoa hồng đỏ thắm tươi.
Chị đã đưa “chào” của Việt đến “chào” đất Ý rồi. Và chị cài hoa hồng để…làm điệu với Má thì quá tuyệt đi chớ. Quỷnh em học hỏi cũng mua một bông để,,,xin tiền “Bà già” xài chơi. Vui một chút cho bớt xúc động chị hen.
Hi hi…Bếp thích biệt danh “Sáu Quỷnh” của Lê Hoàng Hựu lắm, nghe hay hay, vậy cho Bếp kêu Quỷnh bằng “cậu Sáu” được không? Nhận Sáu Quỷnh làm em út vì mới nghe Quỷnh xin tiền “bà già”, hễ xin được đồng nào thì chia bốt cho chị chút đỉnh mua hoa gửi tặng Quỷnh mừng Vu Lannghen.
Bếp cũng đùa cho vui chứ được nhà thơ ghé thăm và cổ động vài lời là Bếp “hồ hỡi” lắm rồi. Nhưng lời đề nghị kêu bằng “cậu sáu” là thiệt chứ không đùa đâu nghen.
Chúc Sáu Quỷnh hoa hồng đỏ tươi hoài trên ve áo và cho Bếp gửi lời chào thăm bác gái nha.
Quỷnh em nghe chị nhận làm em út mà sường rơn người hà hà hà. Dạ, cảm ơn chị nhiều nhiều về tất cảm. Từ rày trở đi Quỷnh út chẳng sợ đói rồi, có chị….Bếp lo ngán gì nữa….he he he
Viết xúc động
Đừng xục xịt nhiều làm Bếp ..mừng nghen.
Bếp gửi Nguyễn Đỗ hoa hồng màu gì để cám ơn và chúc bạn trong mùa Vu Lan đây?
Truyện khá xúc động nhưng tôi k đủ can đảm đọc thêm lần nữa vì tôi không thể có khả năng và điều kiện để đi thăm Mẹ tôi đang sống với cô em gái tận Texas nước Mỹ!….
Hơi bất ngờ chi tiết “… tận vùng Calabria nghèo cực xa xôi thuộc miền Nam Ý, nơi mà hơn ba mươi năm xưa bà đã phải lìa xa, cùng chồng dắt díu 2 đứa con nhỏ ra đi về phía Bắc tìm phương sinh sống…” rất khác với VN.
Chúc chị & gia đình sức khỏe…
Nguyễn đăng Trình biết không, nước Ý..ẹ nầy gần giốnggiống VN mình về hình thể nhưng về kinh tế thì hơi đảo ngược một chút. Miền Nam Ý chuyên về nông nghiệp nhưng không thịnh vượng bằng Bắc Ý chuyên về thương mại, kỹ nghệ. Vào thập niên 40, 50 giữa và sau chiến tranh dân Nam Ý phải di cư khắp nơi từ nội địa ra hải ngoại, Nội địa thì Nam tràn ra Bắc, hải ngoại thì vượt tàu, vượt biên sang Mỹ, Á căn đình, Úc, Dức, TThụy Sĩ, Bĩ, v..v..chính vì vậy đa số Mafia Mỹ là dân Nam Ý. Đến bây giờ tình trạng chia rẽ Nam -Bắc Ý hảy còn mạnh lắm căn cứ qua các cuộc bầu cử, đó là điều đáng buồn nhưng ….như vậy đó nhà thơ ơi.
Nỗi buồn của bạn chắc chắn cũng là nổi buồn của bà cụ rồi,cũng may thời buổi nầy có internet, có skypes, có điện thoại viễn liên để “gặp” bác chứ nếu không chắc còn buồn “đứt ruột” hơn nửa hén bạn? Dù sao cũng nên mừng vì bạn còn cài được hoa hồng đỏ với mọi người trong mùa Vu Lan.
Cho Bếp gửi lời chúc sức khoẻ bác gái nha, và mong bạn hảy vui với những gì đang có dù là giới hạn.
An lành cho chị Huỳnh,giữa những ngày Vu Lan.
Cám ơn lời chúc lành của Lemongthang. cho Bếp đổi lại bánh sáp bằng lời đáp của bánh quy, chúc bạn những ngày hiếu ân đầm thắm giữa mọi người trong gia đình.
@Nga Tỷ Tỷ ơi!
Đọc “Hai màu hoa” của Nga Tỷ, đệ rất xúc động…thấm đẫm yêu thương_ dúng y “tấm lòng” của Tỷ, tràn ngập cả mùa Vu Lan…
”Hai màu qua” dzẫn luôn đẹp rực rỡ dù “đỏ hay trắng”, qua tàn hay đang nở… dzẫn “bao la, ngọt lịm” trong lòng ta hén Tỷ?…
_Hôm nay bận quá, rất tiếc… đệ không “gẫu” như đỉa dzới Tỷ được rầu! Chúc Tỷ & Gia đình luôn yên dzui và hạnh phúc!
Thơ hiên đệ,
Ngu tỷ tưởng đâu chỉ có mình ngu tỷ đang bận rộn ai dè hiền đệ cũng lu bu nửa sao? Tỷ đệ mình lại giống nhau công việc nủa rồi.
Đệ nói đúng, hoa hồng dù trắng hay đỏ , dù héo hay tàn vẫn mang ý nghĩa về câu hiếu ân giữa con cáì cùng cha mẹ và đúng hơn nữa thì hoa nở rộ cả bốn mùa chứ không phải đợi đến Vu Lan hiền đệ à.
Thôi, đệ không “gẫu” được nhiều nhưng bấy nhiêu lời cũng đủ làm ngu tỷ cảm động và cá ơn đệ nhiều rồi.
Chuc đệ mau xong việc để tiếp tục “gẫu” cùng bạn bè xứ nẫu, và chúc gia đình đệ một mùa Vu Lan thương yêu giữa các thế hệ với nhau.
Vẫn một lối viết không thể nào lẫn mang tên HNN
Vậy sao Văn Huy? Lâu lâu Bếp cũng muốn thay cách viết cho lạ hơn một chút để người đọc đở nhàm nhưng đổi hoài không được, đành chịu vậy, miễn các bạn thương chịu khó đọc là Bếp mừng rồi.
Kiếm hoài cục kẹo để tặng Văn Huy nhưng không có sẳn, đành cám ơn thay kẹo ngọt vậy. Văn Huy “ăn” Vu Lan đầm ấm cùng cha mẹ nghen..
Vẫn giữ được nếp nhà trong đời sống phương tây hiện đại thì thật đáng quí
Lời còm nầy của NNQ khiến Bếp phải chạy vào kiếng nhìn xem mủi mình phồng cao bao nhiêu vì đó là lời bình Bếp cứ tưởng như đang được tưởng thưởng. Xin hứa sẽ cố gắng làm người nhớ hoài hương nưóc mắm (nước mắm VN chứ không phải nước mắm Thai Lan nghen NNQ).
Chúc gia đình bạn một mùa Vu Lan đầm ấm (giữa ba thế hệ với nhau)
Thân gởi chị Hùynh Ngọc Nga,
Xin gởi đến chị sự ngưỡng mộ chân thành của tôi sau khi đọc truyện ngắn “Hai màu hoa”. Tôi ngưỡng mộ vì nội dung câu chuyện và cả văn phong mộc mạc dễ thương của một người con quê hương xa xứ. Khi đọc tự dưng tôi có cảm giác ớn lạnh sau lưng vì xúc động. Chúc mừng bài viết thật hay của chị. Chúc sức khỏe chị và gia đình.
TTT
Hi hi..nghe chữ ngưỡng mộ của bác sĩ Bếp mừng quá chừng. Nhưng đọc tới chổ nói bác sĩ nghe ớn lạnh sau lưng thì Bếp hết hồn luôn. Trời đất, điệu nầy khi đọc bài bác sĩ phải để dành sẳn aspirine ngừa cảm…động rồi đó.
Đùa cho vui chứ bác sĩ làm bếp vui thật lòng vì sự cổ động chân tình qua lời còm của bác sĩ.
Cám ơn nhiều và đang đợi những bài viết, bài sưu khảo đủ loại của bác sĩ đây. Chúc vợ chồng bác sĩ một mùa Vu Lan đầy ân hiếu nghen.
Chúc chị một mùa vu lan hạnh phúc vì còn được cài bông hồng đỏ lên ngực áo
Hình như Bếp mới “gặp” Phù Thế lần đầu phải không?
Nếu quả đúng vậy thì may quá, vì mới quen mà đã được bạn tặng hoa hồng mừng mẹ ngày Vu Lan thì còn gì quý hoá hơn.
Bếp cám ơn Phù Thế và chúc bạn cũng có một mùa báo ân tràn đầy thương yêu phụ mẫu với hoa hồng nở rộ trong tâm (dù màu gì cũng là hoa hiếu thảo hén bạn?)
Xin gửi đến chị một đóa hoa màu đỏ thật đẹp trong ngày vu lan
Chào Chị Huỳnh Ngọc Nga!Bài viết về một câu chuyện lòng của một bà Mẹ-Thật cảm động!Thật đúng với câu ”Nước mắt chảy xuôi”-Nước mắt -dòng chảy từ cao xanh xuống-Từ đôi mắt Mẹ khóc những đứa con vô tâm.Cuối cùng vẫn là lòng độ lượng vị tha cho các con-Tình Mẹ bao la!Bài viết nhắc nhở”Hạnh phúc cho những ai còn Mẹ-Đừng quên sự quan tâm đến Người sinh ta ra”Cảm ơn TG-Một bài viết bổ ích!
Aitrinhngoctran thân mến,
Bạn luôn là người nhiệt tình cùng bàn dân xứ nẩu, hể có bài đọc là có còm của “cô nương”.
Người mình ưa nó nước mắt chảy xuôi nhưng cứ đến các công viên có vòi phun nước sẽ thấy nước từ dưới đát phun lên, hi i,,,để rồi cũng rơi xuống đát.
Cám ơn người đẹp đã góp lời cho hoa hồng thêm nở rộ nghen.
Đổi lại, Bếp tặng Ca Dao hoa hồng màu gì đây?
Nói cho đúng lề luật chứ thực ra, màu hoa nào cũng làm chúng ta tưởng nhớ đến cha mẹ hết hén Ca Dao?
Cám ơn Ca Dao đã thức sớm (5 giờ sáng) vào ghé thăm hoa hồng nghen.