Huỳnh Ngọc Nga
(Viết cho ngày giổ của Trịnh Công Sơn)
Chàng bước ra khỏi cửa, ngoài kia nắng dọi như hào quang, cảnh sắc thanh êm như lòng chàng trong lặng. Sân vườn nhà rượi mát màu cây cỏ, dìu dịu hương hoa, những đóa vô ưu nở không đợi vầng dương, không chờ mặt nguyệt. Ngoài cổng nhà, con đường dốc dài hun hút, hình như có sương nhẹ ở cuối đường và cuối đường đó là những ngả rẽ mênh mông. Chàng đã từ một trong những ngả rẽ mênh mông đó một buổi tìm đến đây, đến nơi thanh tịnh nầy, không biết từ bao lâu rồi, chỉ biết nơi đây không có ngày và đêm, thời gian không còn là ý nghĩa,
Chợt dưng trong tận đáy sâu tiềm thức, một nổi nhớ vô hình xui chàng nhìn vào khoảng khói sương. Tần ngần một thoáng, chàng tiến về phía cổng, ngang chậu hoa vô ưu chàng đưa tay khẻ ngắt một đóa thanh tân và chậm rải bước đi. Con đường trước mặt dốc nghiêng miền hạ, càng tiến về phía trước sương trắng càng lảng bạt bay xa, những ngả rẽ hiện ra cuối đường khi chàng dừng lại, phân vân không biết nên theo lối nào để đến nơi có nổi nhớ gọi mời.
Nhìn về hướng trái, phương đông, cuối chân trời xa sao không thấy nắng mà chỉ toàn phủ những áng mây đen, hình như có cả sấm chớp và thoang thoáng theo gió đưa một mùi tanh của máu. Mùi tanh tưởi đó hơn ba mươi năm về trước chàng và dân tộc chàng đã chịu đựng suốt một chặng đường dài lịch sử của một quê hương luôn bị bào mòn bởi rẻ chia, thù hận. Đưa tay bóp trán, chàng khẻ nheo mắt nhìn về nơi có bầu trời xám xịt. Lâu rồi chàng mãi chúi mủi làm thơ, viết nhạc và cũng từ dạo theo con đường sương khói về đây chàng ít khi để tâm nhìn về phương hướng đó, nơi mà người đời thường gọi là miền Trung đông, vùng đất của hận thù, của lời nguyền chinh chiến, của vàng đen và khổ đau của bao người dân vô tội. Không, chàng không muốn theo ngả rẽ về hướng đó, đó không có tiếng nhớ đang gọi chàng về.
Quay đầu sang hướng phải, phương tây, xa xa trời êm nhưng chẳng trong xanh, một vòng khói xám, cuồn cuộn từ dưới bốc lên. Nghiêng tai chàng khẻ lắng nghe, có âm thanh gì đó như tiếng nhạc xâp xình hòa lẫn tiếng máy, tiếng xe rộn ràng hổn độn. Chàng nhớ ra rồi, đó là nơi của những quốc gia thường tự cho mình là tiên tiến, luôn nghĩ mình là chủ nhân ông thiên hạ, nay phê phán chổ này, mai định đoạt chổ kia. Quê huơng chàng đã một thời điêu đứng cũng vì những ông nhà giàu đó, và khói đen phủ trời đông bây gìơ chắc chẳng thiếu bàn tay của họ đang múa may làm đạo diễn. Chàng đã bao lần đến những nơi ấy, từ châu Âu đến châu Mỹ để thấy sự phồn hoa, tráng lệ của vật chất, kỹ thuật và cũng để thấy bao bất công giữa sự phung phí tiêu hoang của họ và sự đói nghèo của những nơi mà họ gọi là thế giới thứ ba. Ngả rẽ về hứong đó chẳng có gì lôi cuốn bước chân chàng cả.
Giữa hai hướng đông, tây còn lại con đường trước mặt với triền dốc nghiêng xoải nhiều hơn. Ngang tầm nhìn xuống dốc, một làn sương mỏng chắn ngang. Chàng nhướng đôi mày ra chìu suy nghĩ, xuyên qua bức chắn khói sương chàng thấy lao nhao bóng người, thoang thoáng mùi hương, không phải hương những loài hoa rực rở sắc màu mà là hương lúa, hương đất phù sa, hương cỏ lẫn trong mây ngàn và.. ơ kìa dường như có cả mùi nhang khói với vi vu tiếng gọi tên chàng. Như kẽ mộng du, chàng nương theo những mùi hương đó bước về phía trước, nơi có tiếng rì rào than thở như một bản kinh chiều.
Triền dốc thẳm sâu như vực vậy mà chàng vẫn bước êm cho đến lúc nhũng bóng người lao nhao lúc nãy hiện rõ hơn ra. Chung quanh chàng phố xá rộn ràng, « ngựa xe như nước, áo quần như nêm », chàng thấy như quen quen. Quen vì tên những con đường không thay đổi, giòng sông nước vẫn êm đềm trôi, bến Cảng chưa phai màu hoa phượng đỏ, đại lộ dẫn đến nhà chàng còn đó bờ hồ tháp rùa, công viên Duy Tân cây dài bóng mát. Ôi, thành phố Saigon của năm tháng cũ đây mà. Đôi chân chàng thoăn thoắt, thoáng đó, thoáng đây, nhẹ nhàng đến độ chàng không ngờ, văng vẳng bên tai chàng tiếng rì rầm mời gọi vẫn lạ lùng thúc dục. Ngang qua một hội quán chàng bỗng thấy tên mình trên bảng hiệu, tiếng nhạc bên trong vọng ra một bài nhạc cũ của chàng ngày nào. Nhưng tiếng rì rầm không phải ở đây, mùi khói nhang dường như còn xa lắm và chàng lại bước, nhũng bước chân theo hương trầm quấn quyện.
Theo con đường hương khói chàng ra hẳn ngoại ô, thỉnh thoảng chàng dừng chân lại trước vài sạp báo như thói quen thuở nào. Thấy tên tuổi, hình ảnh và sự nghiệp mình trân trọng trên trang đầu nhiều tờ báo, chàng chợt mĩm cười và đưa tay xoa mặt, đôi kính cận không có như hình chàng trên báo. Từ ngày rời chốn này ra đi chàng không cần đôi kính đó nữa mà vẫn thấy thật rõ cuộc đời, chẳng bằng ngày xưa kính đeo liền mắt nhưng chàng vẫn không nhìn thấu đáo những điều trước mặt.
Chợt dưng chàng lại nhớ đến chuyện ngày xưa, điều mà từ lâu rồi chàng không quan tâm nữa. Chân bứoc chậm theo hướng có mùi hương trầm của khói nhang, chàng như nhìn thấy lại mình của một thời xa vắng, từ thuở hội nhập với cuộc đời bên những thăng trầm của quê hương bốn mùa binh lữa, mẹ già, em dại, bạn hữu gần xa. Thời thư sinh áo trắng, thời đi dạy miền cao, thời tránh né chuyện súng đạn sa trường. Và những ngày sáng tác, những buổi trình diễn nhạc giữa các hội quán, các sân trùong đại học. Rồi ngày chiến tranh chấm dứt, niềm vui với đường tàu nối liền non sông một dãy hòa trong nổi đau chia lìa cùng thân nhân, bè bạn kẻ ở người đi. Tất cả như một giấc mơ để rồi sau « bao nhiêu năm làm kiếp con nguời »* với cơn bịnh dai dẳng tháng ngày và cuối cùng chàng đã bỏ tất cả để « về bên kia núi » mặc cho sau lưng còn vang vọng bao « tiếng cười khóc giữa đời ».
« Bên kia núi » không có bon chen thù hận, không có gian dối lọc lừa và cũng không có cả sang hèn cách biệt. Ở đó chàng gặp lại mẹ hiền, gặp lại bao nhiêu người một thời vang bóng, tất cả sống trong tỉnh lặng an bình, sự an bình mà chàng đã một thời ao ước. Nhưng cũng thật lạ lùng đến gần như mâu thuẩn vì khi đã tìm ra điều mình mong đợi thì chàng lại nghe thiếu vắng những điều làm chàng chán nản ngày nào. Khi tâm động, thức không an thì bản ngã cũng dễ dàng lắng nghe tiếng gọi mời của nơi chàng đã bỏ đi. Và bây giờ thì chàng đang trở lại, ngước lên trời cao rồi nhìn xuống đất thấp, mênh mông lòng tự hỏi « trời đấi kia, có hay ta về. Một phố hồng, một phố hư không ».
Đúng là phố hư không vì đất trời có thể biết chàng đang trở lại, nhưng người nhân thế chẳng ai nhìn thấy chàng cả. Phố thị đông người vậy mà chàng chẳng có được một lời chào, một cái bắt tay, chàng lửng thửng bước theo mùi trầm hương khói và dừng lại ở trước cổng nghĩa trang Gò Dưa, nơi đây mùi hương thôi không lan tỏa mà cô động trước mộ của một người. Chàng ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mặt mà cứ ngở như đang đứng trước cảnh quang một ngày hội. Một giàn nhạc với cờ và biểu ngữ giăng đầy, những biểu ngữ tưởng nhớ một người được giăng treo gần mộ phần của người đó, cạnh mộ là tượng hình người đã mất, chung quanh mộ kẻ đứng người ngồi lao xao, có cả chức sắc tôn giáo để lo việc nguyện cầu và những vị đại diện chính quyền văn hóa địa phương nữa. Chàng tò mò nhìn tên trên bia mộ, Trịnh công Sơn, tên chàng đây mà. Ngoảnh đầu lên nhìn hình tượng có hoa giăng, cờ phất phới bay chàng thấy rõ hơn nhân diện của mình. Trong đám đông người tham dự, chàng nhận ra rất nhiều gương mặt thân quen của bè bạn mới, cũ lẫn lộn. Ngày tháng tử, sinh trên bia mộ cho chàng biết chàng đã bỏ họ ra đi trọn sáu năm dài. Mọi người cười nói vui vẽ, rượu bánh cầm tay, chẳng có ai buồn, chẳng có ai khóc cả. Tiếng kèn saxo, tiếng trống, tiếng đàn hòa cùng tiếng hát của các ca sĩ có mặt đang đưa tha nhân, mặc khách thả hồn mình nhớ lại những ca khúc quen thuộc của chàng.
Chàng lại mĩm cười, bước ra giữa đám đông, đứng trước mặt mọi người nhưng chẳng ai nhận ra sự hiện diện của chàng cả, tất cả đang sinh hoạt với cái tên, cái tượng của chàng trong khi chàng thực sự chỉ là bóng ảo giữa đời, có đấy như không và trong cái không đó thế nhân đang hình dung có chàng để trực diện hội đàm bằng văn bản hoài niệm, bắng các bài ca tưởng nhớ. Trong đám đông có người đang bàn tán về những chốn xa xôi mà từ ngữ quê hương chàng gọi là hải ngoại, họ bảo ở đó vẫn còn nhiều người kết án chàng như một tên đào ngủ, một kẽ phản bội dù họ vẫn hát nhạc chàng bằng hình thức này hay hình thức khác. Chàng lắng nghe bằng sự thờ ơ, đó không là điều lạ lẫm với chàng, với người chọn nơi mình sinh ra làm chốn an thân. Khen chê, thương ghét là chuyện đời thường, máu trong tim còn phải đỏ, đen hai hướng đi, về thì trách sao được lời bình nặng, nhẹ của thế nhân. Dù gì đi nữa có một thời chàng đã khổ đau lẫn say đắm nơi chốn này, chàng đã sống hết lòng, hết tình với chung quanh cho đến ngày chàng thực sự nghe đời mỏi mệt và từ bỏ tất cả để tìm về bên núi đợi. Chàng có cần gì nữa đâu chuyện thị phi trần tục, Zengetsu (*) há đã từng bảo chúng ta đừng bao giờ tranh cải chuyện đúng sai, đừng thèm khát sụ đánh giá nhất thời, hảy sống với nguyên nhân và hảy bỏ lại những thành quả cho đại luật của vũ trụ vận hành, hãy vượt qua mỗi ngày trong sự chiêm ngưỡng thanh bình đó sao ?
Tiếng hát, tiếng cười trước mộ bỗng thưa dần rồi tắt hẳn, buổi tưởng niệm chàng đã tan, mọi người thu dọn vật dụng ra về trả lại sự yên ả cho nghĩa trang. Trời cao nắng dọi, những giọt nắng thủy tinh óng ả trong giòng nhạc của chàng đang soi rọi nhưng bóng chàng chẳng in trên nền đất, chỉ có tượng đá với nhân diện chàng nghiêng nghiêng dọi bóng trước mộ địa có tên chàng. Tượng đá hiện hữu vô hồn, chàng với bản ngã không tìm thấy bóng. Giữa tượng đá và chàng, đâu thực, đâu ảo ? Khói trầm hương không còn nữa và chàng thấy đôi chân mình lại nhẹ nhàng cất bước theo hướng cũ đã đưa chàng đến đây. Đoá vô ưu vẫn còn tươi thắm trên tay chàng từ dạo chàng rời xa triền dốc, đưa cánh hoa ngang trên tầm mắt chàng tự hỏi giữa chốn bụi hồng và bên kia núi đợi đâu là điểm đến, đâu là nơi xa cho trọn lời ca của một chốn đi về và hỏi ơi, có ai còn nhớ cuộc đời này không có cái chết đầu tiên, và có đâu bao giờ, đâu có cái chết sau cùng.
HUỲNH NGỌC NGA
Torino, ITALIA
CHÚ THÍCH :
– (*) Zengetsu, một đại sư Trung hoa sống vào đời Đường
– Những chữ in đậm là lời trong các nhạc phẩm của Trịnh công Sơn

Sự liên tưởng thú vị quá
Hi hi..nhiều lúc Bếp cũng không hiểu sao mình lại liên tưởng nhưvậy. Hổng chừng bị nhập như ông anh Nam thi nói đó Thanh Thanh ơi. Giởn cho vui chứ viết hoài về TCS mỗi năm thét rồi hết đề tài nên Bếp tưởng tượng ra cho khác một chút để người đọc đở nhàm chán thôi Thanh Thanh à.
Cám ơn lời cổ động của Thanh Thanh nha.
Trịnh sẽ sống mãi cùng chúng ta phải không chị Nga ?
Với những ai có tấm lòng để không biệt bên nầy, bên kia, để chỉ thấy nhạc Trnịh luôn đề cao thương yêu hơn thù hận thì chắc chắn ông yấ không bao giờ chết Thi Thu à.
Tụi mình bắt tay nhau về sự đồng cảm nầy nghen.
Đọc hiểu thêm chút chút về Trịnh .Cám ơn HNN
Viết để người đọc hiểu thêm về thần tượng của mình là điều Bếp hài lòng vô cùng.
Cám ơn Gềnh ráng đã cho Bếp niềm vui đó nghen.
Viết là lạ
Là lạ nhưng Mai Hoa gật gù cảm thông cùng Bếp hay lắc đầu bảo “viết gì tào lao” ?
Cám ơn bạn đã ghé thăm. Chúc vui khoẻ nha.
Một cách viết vượt qua được những lối mòn
Cách nhận định của Ca Dao làm Bếp thích vô cùng. Lâu lâu học được thêm vàii lối còm hay quá.
Cám ơn Ca Dao thật nhiều nghen.
Em nghĩ gì nói nấy chị đừng cười nha !
Sao lai cuoi ha Cadao? Bep cung noi that tinh la cau com cua Cadao hay lam, Bep rat thich .
Bài viết hay quá, mơ mơ hồ hồ thực thực hư hư.
cám ơn Huỳnh Ngọc Nga
Lancamai làm Bếp hả hê vô cùng dù biết phải học hỏi thêm để được đúng như lời dộng viên khích lệ chân tình của bạn. Trưa nay bếp chắc sẽ ăn thêm 1 chén cơm hơn thường lệ rồi đó Lancamai ơi.
Chịu nhận lời cám ơn của Bếp không?
Hẳn nơi chín suối, Trịnh lại mỉm cười!
Bếp cũng cầu mong như thế vì nơi quán trọ trần gian nầy Trịnh coi bộ buồn nhiều hơn vui hén Thanh Hoa?
Bếp mà gửi kẹo được để đáp tạ sự đồng cảm của bạn là gủi liền. Bây giờ thì cám ơn trên phím máy thôi nghen.
MỘT BÀI VIẾT RẤT LẠ VỀ TCS VÀ CŨNG GIÚP CHÚNG TA HIỂU HƠN VỀ TCS
Thiệt tình bếp cũng không biết mình có hiểu đúng những gì Trịnh nghĩ hay không, nhưng cứ tưởng tượng rồi “phóng” đại thôi. Hy vọng được như lời Nguyễn Xuân Tùng nhận xét.
Cám ơn nhiều và chúc mọi an vui.
Đọc thấy ngạc nhiên và xúc động !
Bích Ngọc “còm” dễ thương quá làm Bếp cũng xúc động theo (vì lời “còm” của Ngọc đấy nha).
Thân và chúc mọi an bình, vui khỏe.
Bài viết lạ mà hay, một cách diễn đạt đầy thú vị. Người đã chết nhìn người sống chung quanh đang làm và nghĩ về mình! Để thấy Trịnh vẫn sống trong lòng của những người yêu âm nhạc. Cám ơn “đồng hương”. Chúc chị vui.
Không biết Trịnh ở “trển” có viết gì cho bọn mình ở “dưới ” trần thế nầy không hén đồng hương? Chúng ta bàn luận lao xao về “ổng”, đó cũng l cách để mình cám ơn “gia tài” văn hoá “ổng” để lại cho quê hương VN nầy, vừa vui, vừa để nhới nữa.
Chúc đồng hương luôn sáng tác mạnh nghen.
TCS đâu có chết bao giờ phải không chị Nga?
Câu nầy của Thu Hồng đúng quá xá cở.
Mọi người còn hát nhạc Trịnh tức là ông còn sống đến thiên thu.
Chúng ta bắt tay nhau 1 cái nghen Thu Hồng.
Một tín đồ của TCS là đây ,phải không chị Nga?Bài viết hay và có nhiều phát hiện mới về ca từ và giai điệu âm nhạc TCS
Đúng rồi Đặng Vũ ơi, nếu Vũ và các bạn biết rằng “nhờ” cái chết của ông Trịnh mà mình nhảy vào làng văn thì các bạn sẽ hiểu mình yêu mến ông ấy đến dường nào. Yêu cái hiền, cái u uẩn cuộc đời của ông trong thời cuộc như những uẩn khúc của thế hệ chúng ta đồng hành cùng ông.
Cám ơn Vũ nhiều lắm Vũ vì đã chịu nhọc công đọc và cho Bếp đôi lời khích lệ.
Tac gia hieu rat sau ve cuoc doi va am nhac TCS
Không dám đâu Maimaiyeuthuong ơi, Bếp còn phải tìm đọc để tìm hiểu thêm về người và nhạc của ông Trịnh vì sự hiểu biế của mình còn nông cạn lằm nếu so với nhiều người khác.
Mãi mãi gặp nhau hoài nghen maimaiyeuthuong.
Đọc “KHI BƯỚC CHÂN TA VỀ”, Chị HNN thả một phong cách viết mới hơn , lạ lẫm hơn mà giọng văn lại rất gần gũi dễ đi vào lòng người đọc_ bằng lối “hóa thân_nhập hồn” nhân vật trong truyện Chị viết tựa như“liêu trai” !
Nhân Ngày mất TCS_Ở ĐÂY_Chị đã hóa thân “ĐI_VỀ” thăm lại “cõi người ta” bằng lát cắt đọng đầy “suy tư” trên từng con chữ, mang đậm “chất” Trịnh _Làm người đọc như bị “thôi miên”, lăng lòng… mà tự hỏi chính mình :_ Có lẽ, một ngày nào đó mình cũng sẽ “đi_về”như vậy sao ? Vậy mình sẽ làm gì trước khi “đi_về”cho lương tâm được nhẹ nhõm, thanh thản?
Theo cá nhân em, truyện ngắn tự trong sâu lắng, Chị HNN như thầm muốn trao một “thông điệp” cho chính mình , cho mọi người thấm cái “hồn nhạc” TCS :_hãy xóa bỏ mọi vách ngăn,hận thù đố kỵ,hơn thua… hãy tha thứ nhau, yêu thương nhau chân thành hơn …
Thơ đệ ui,
Hồi sáng nầy bận việc, mở máy vội vàng vào thăm xứ nẩu bỗng Bếp ngạc nhiên thấy chị em mình “gặp nhau ở giữa con đường, Trịnh công phía trước, bọn mình phía sau”, hi hi..có nghĩa là cả đệ lẫn chị đều chung cùng nói về ông Trịnh, vui hén?
Bếp rất tâm đắc với Thơ đệ rằng :”hận thù nên quên,, thương yêu giữ lại và hãy biết tha thứ cho nhau ” vì thực ra “cuộc đời biết có bao lâu mà hận thù”.
Bài viết hay quá chị ơi!
Vậy là chúng ta “hạp” nhau rồi bớ Phàn Lê Huê ơi, vì không hạp là thấy dỡ liền hà.
Cám ơn Phàn “nguyên sóai” nghen.
Cac ban oi,
Chieu nay Bep ve se hoi am cho cac ban nghen.
Cam on cac ban nheu lam lam….
Chào chị Ngọc Nga!Bài viết hay lắm!Rất có hồn,dẫn dắt người đọc đi lạc vào cõi mơ hồ..Nửa thực[Những lời như tâm sự..Những nghĩ suy của tg về cuộc sống]Nửa hư[Mượn bước chân hồn ma… Đi về thăm lại trần gian theo tiếng gọi của nỗi nhớ..]Và..Cuối bài là…Một nhận định như là một Câu Hỏi vế 1/Từ bên kia núi đợi[mộ phần..Cõi huyền bí.]2/cái chết trước và sau 3/Có đâu bao giờ???Thế giới bên kia?TIN?Và cảm nghĩ riêng tôi<Đời người chỉ là một hơi thở Như khói như sương.. Tất cả trở về với hư không.. Đọng lại tâm tưởng là hình bóng Núi đợi''mồ chôn'' Đóa hoa vô thường Tình yêu sống động.. Qua cửa tâm hồn Và câu thơ…[[Cõi mơ hồ mông lung../Như sương khói khói sương./Nắng thủy tinh không bóng/Hoa vô ưu trầm hương/Núi dợi đầy màn sương/Cõi đi về..tâm tưởng../Hồn chết trước và sau../Tất cả là khói hương…]
Aitrinhngoctran dễ thương ơi,
“Cô nương” nói đúng ý Bếp rồi đó. Bài viết nầy mình tưởng tượng ra để tâm sự, thở than giùm TCS về “trước,sau” một cuộc hành trình giữa hai chốn đi – về nơi quán trọ trần gian và bên kia núi đợi. Mọi thứ đều vô thường mà sao thế nhân cứ mãi quay cuồng trong đó hén bạn?
Cám ơn và chúc “cô nương” dễ thương cùng bạn bè hoài nghen.
Cảm ơn chị !
Bài viết lạ và hay quá !
Hi hi..láng giềng châu Âu làm bà chị sục sịch cảm động vì hai hàng còm ngắn gủi mà đầy ưu ái đó.
Cho gửi “lại quả” hai chữ cám ơn nghen.
… Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui / Chọn những bông hoa và những nụ cười./ Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy / Để mắt em cười tựa lá bay…
Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên / Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình / Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống / VÌ ĐẤT NƯỚC CẦN MỘT TRÁI TIM!…
Tiếng hát từ thẳm sâu tha thiết của một con người với nhân dân và đất nước mình qua một thời nhiễu nhương đã có bao nhiêu người hiểu ra và chia sẻ?
Chào anh Cao Quảng Văn,
Bếp vô cùng hân hạnh được anh “ghé” đọc và cho đôi lời nhắc nhở về những giòng thơ, ý nhạc của TCS. Đây là một trong những chia xẽ thiết thực vô cùng trong ngày tưởng niệm người đã ra đi.
Cám ơn anh nhiều lắm nha.
Mình thích cách viết huyền ảo này
Thật vậy hả Savi?
Savi làm mình tự dưng muốn viết chuyện liêu trai ghê nơi.
Vui khoẻ để chờ ngày “gặp” nhau nữa nha bạn hiền.
Bài viết đúng chất TCS
Người Nhơn Lý thật là tử tế khi “còm” như vậy cho Bếp vì thật ra Bếp không dám cao vọng là mình có khả năng viết được như vậy đâu.
Cám ơn bạn nhiều thiệt nhiều nghen.
TCS mãi mãi sống trên môi của mọi người
Câu nầy của Sông Hàn mình thích lắm và cũng đồng cảm nghĩ như bạn vậy đó.
Cám ơn đã “ghé thăm”
Viết hay lắm.
Chào Quang Dũng,
Bạn làm Bếp xấu hổ vì mũi nở như quả cà chua với lời còm của bạn rồi đây nè.
Xin phép được hỏi bạn có “bà con” với Quang Dũng chuyên hát nhạc Trịnh một dạo nào không?
Xin chia sẻ với chị HNN_xem như_ “nối vòng tay lớn” qua bài viết của chị(dù chị cũng có “đọc” được) : http://giaitri.vnexpress.net/tin-tuc/nhac/goc-nhin-am-nhac/noi-vong-tay-lon-dat-ky-luc-hang-nghin-nguoi-hat-2593099.html
@ Bài viết của chị, VR thích ý này nhất : ……. “Khen chê, thương ghét là chuyện đời thường, máu trong tim còn phải đỏ, đen hai hướng đi, về thì trách sao được lời bình nặng, nhẹ của thế nhân.”……_Phải chấp nhận “sống chung với lũ” thôi! TCS đã “rong chơi”(ở nơi “chưa” cho mình “chơi”),nhưng từ lâu, ông í đã “nhắn” lại(nhờ Khánh Ly nói) rằng :……._Chị ạ!
https://www.youtube.com/watch?v=-8TYH7rfPm8
Vĩnh Rùa thân mến,
Mỗi lần được Vinh Rua ghé thăm là biết có nhạc được tặng rồi, đặc điễm của bạn đối với bà con xứ nẫu phải không?.
Lúc Bếp viết câu mà VinhRua thích như trên, Bếp thiệt tình cũng hài lòng lắm vì đã viết đuợc câu Bếp muốn nói cùng tất cả những ai còn khổ sỡ bởi hai chữ ghét, thương trong cuộc đời lắm gian truân nầy..
Thôi, Bếp tạm ngưng để nghe nhạc của VR tặng nữa chứ.
Í quên, cám ơn nhiều lắm nghen.
“Mỗi lần được Vinh Rua ghé thăm là biết có nhạc được tặng rồi”…..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
@ Ui chời…chời,chị Nga! Chẳng những tặng nhạc mà còn “thay lời muốn nói” [lời nhạc_TCS đã nói&nói còn hay hơn… : ….”thịt da này,dành cho thù hận, cho bạo cường, cho tham vọng của một lũ điên”(nếu thân xác này có thể cải thiện được :hơn-thua, thương-ghét….)] đó, chị Nga! Cũng là một cách đồng cảm í mà..? Bài viết về TCS “về dạo chơi” hay lắm, chị ah!(VR là một tín đồ của nhạc Trịnh mờ?)
Vậy thì “rua” một cái nghen Vinh Rua.
Một bài viết rất lạ về Trịnh Công Sơn mà tôi chưa từng đọc: nỗi lòng của chính TCS sau khi từ bỏ trần gian. Linh hồn anh (nếu có) khi trở về lại thế gian sẽ thấy gì, nghĩ gì,…? Tác giả Huỳnh Ngọc Nga được linh hồn họ Trịnh “nhập” vào để viết bài nầy. Đương nhiên, không ai có thể kiểm chứng được những gì HNN đã “tường thuật” nhưng theo cảm nhận của tôi bài viết đã phần nào truyền tải cách nhìn, cách cảm nhận, cách lý giải về cuộc đời và cách xử thế của TCS. Nói thế có khi quá đáng vì dẫu sao chỉ có TCS mới hiểu chính anh, không ai có thể nhân danh anh để nói thay anh được.
Quả đất thật ra là một trạm không gian bay quanh mặt trời trên đó nhung nhúc 7 tỷ người. Đứng trên trái đất thì thấy nó rộng lớn nhưng từ giải ngân hà hay một thiên hà nào khác nhìn trái đất nó chỉ là một thiên thể nhỏ nhoi như hạt bụi. Vậy mà con người trầm luân, giành giật, chém giết trên con tàu vũ trụ bé tẻo tèo teo đó…TCS từ tam thiên bát thiên thế giới trở về, dạo một vòng trái đất và nhập vào HNN để viết bài tường trình nầy chăng?
Nào ai biết được thực hư.
Thi huynh ui,
Huynh làm muội ớn xương sống thấy mồ đó nghen. Gì mà TCS “nhập” vào HNN để viết bài tườngtrình…”..trời đất, nghe mà có cảm tưởng muội sắp thành đồng bóng có người nhậo đến nơi rồi. Hi hi ..chừng đó chắc đổi nghề bếp làm bà đồng nói số cho thiên hạ đánh đề hốt bạc cứ viết lách chi cho nhức đầu Thi huynh ơi.
Nói cho vui chứ huynh làm muội “thung thướng” vì được nhà văn như huynh khích lệ là hân hạnh lắm chứ bộ.
Mời huynh “Dzô” một ly nước chanh muối để cám ơn huynh đây.
Một góc nhìn “từ bên trong nhìn ra”, khác lạ so với các bài viết về TCS từ trước đến nay. Rất độc đáo & thú vị! Cám ơn chị HNN.
Lâu lắm mới được anh Tú ghé thăm, Bếp mừng vui lắm trước những lời động viên khích lệ của anh.
Cám ơn và chúc anh Tú (không) Gàn luôn vui khỏe.
Chàng nghệ sĩ ấy chắc đã thong dong dạo bước tìm về bên núi đợi
Chắc giờ nầy “ổng” đã về lại bên kia núi đợi để thong dong chờ đón Phạm Duy, Phạm duy Quang và cùng ca xướng bên nhau mừng ngày hội ngộ rồi đó Huỳnh Hùng ơi (Bài nầy Bếp viết trong dịp giỗ lần thứ 6 của TCS).
Nhận giùm Bếp lời cám ơn và lời chúc vui khoẻ nha.
Một cách tiếp cận khác khá độc đáo về TCS
Nhiều người cũng nhận xét về ông Trịnh vô cùng độc đáo Mùa Thu Vàng ơi, Bếp nghĩ mình chỉ đồng cảm cùng đa số thôi.
Đa tạ sự nhận xét của bạn nha.
Cám ơn nhiều lắm lắm.
Linh hồn TCS chắc cũng phải bất ngờ khi đọc tản văn này phải không chị HNN ?
Hổng chừng “ổng” đi đầu thai rồi Chip ơi. (vì đã hơn 10 năm ổng đi bán muối )
Nếu chưa,tụi mình xúi cho hồn “ổng” nhập vô ông anh Nam Thi của Xứ Nẩu để đọc đi nghen Chip, đồng ý không?
Những tưởng tượng thú vị
Diệp Hoa cũng như mọi người ở nhà mình luôn cho mình thích tưởng tượng để “vẽ”. Hi hi.., miễn được mọi người (có Diệp Hoa) trong đó thấy thú vị là Bếp hả hê rồi..
Cám ơn DH nghen.
Tặng chị Nga
http://www.youtube.com/watch?NR=1&v=gFhvSUdkV_I&feature=endscreen
Một bản nhạc thay lời “còm”, còn sự chia xẽ nào hơn hả Champa?
Nói gì đây cùng bạn ngoài hai chữ cám ơn và lời chúc an bình?