Truyện Ngắn
TRẦN MINH NGUYỆT
Câu chuyện bắt đầu từ việc mẹ tôi bị cao huyết áp, và tiểu đường vào bệnh việnThanh Phước để khám. Hai lần đầu tiên, Mẹ về khen bác sĩ ở bệnh viện rất thân tình, nhẹ nhàng, chịu khó lắng nghe, tư vấn, cũng như việc cho thuốc và hướng dẫn cách uống thuốc. Dường như mẹ tôi vui, nên huyết áp điều hòa, lượng đường cũng thấp hơn. Mẹ tôi đi đâu cũng khen ngợi về bệnh viện, về đội ngũ y, bác sĩ ở bệnh viện cả, dù mẹ chỉ mới tiếp xúc với một bác sĩ trực tiếp khám cho bà là bác sĩ Phát, và một vài cô y tá. Nhưng bà luôn khẳng định là không có ở đâu đội ngũ bác sĩ , y tá dễ thương, thân tình như ở bệnh viện này. Nhiều khi bà khen quá, tôi cũng đâm ra ngưỡng mộ họ, cũng muốn một lần xuống khám bệnh tiếp xúc với họ thử xem thế nào?.
Cho tới một buổi chiều nọ – xảy ra cuộc tranh luận gay gắt với cậu Thơm – Anh em cô cậu ruột với bà. Cậu ấy nghe bà ca mãi về điệp khúc “lương y như từ mẫu” của đội ngũ y, bác sĩ ở bệnh viện – cậu ta phản đối:
– Cô nói vậy cũng không đúng, bác sĩ cũng tùy người thôi, bệnh viện Thanh Phước tôi lạ gì chứ? Có bác sĩ tốt thì thật tốt, còn người xấu thì tôi chắc không có bệnh viện nào bằng đâu?
– Anh nói sao? Em đến khám hai lần rồi, mà lần nào cũng vậy mà, em không nói sai đâu? – Mẹ tôi cải. ngừng lại một lúc – và nói thêm:
– Bệnh viện dù nhỏ, không đầy đủ thiết bị, máy móc như bệnh viện tỉnh, bệnh viện thành phố, nhưng thái độ phục vụ thì khỏi phải chê. Và cũng không phải chờ đợi lâu, hay đi khám bệnh lấy số thứ tự từ 2h sáng nữa.
Cậu Thơm trầm ngâm một lúc – buông thõng:
– Vậy cô từ hồi đi khám bệnh giờ đã gặp Bác Sĩ Hùng chưa? Lúc nào gặp, cô sẽ thay đổi điệp khúc “ lương y như từ mẫu” ngay mà!.
Trong khi cậu Thơm tôi dẫn chứng nhiều điều không hay về bác sĩ Hùng và một số y tá, mẹ tôi vẫn khăng khăng tin vào ý nghĩ của mình. Và khi cậu về rồi, mẹ tôi phân bua với tôi: “ Cậu mầy khó chịu thật đó, bác sĩ, y tá như vậy mà còn chê cái nổi gì nũa? Họ như là bà mẹ hiền chăm lo cho con mà!”. Tôi không biết nói gì – chỉ im lặng, mỉm cười. Cảm thấy mẹ tôi thật thà, chân phác quá!
Không lâu sau đó, mẹ tôi đi khám bệnh định kỳ, và giáp mặt với vị bác sĩ tên Hùng mà cậu Thơm có lần nhắc đến kia. Và lần khám bệnh này về, khác với các lần trước, mẹ trở nên trầm ngâm hẳn, mẹ chỉ nói với tôi về bệnh của mẹ thôi, và không nói gì thêm nữa. Nhưng chiều hôm đó dường như mẹ không chịu nổi những ấm ức trong lòng. Mẹ tìm tôi như để chia sẻ:
– Sáng nay bác sĩ Mụt Ruồi khám cho mẹ!
– Là ai vậy? mẹ quen à?
– Đâu có! là bác sĩ đáng ghét mà cậu con nhắc tới đó mà…
– À! Ra vậy. Nhưng tên gì mà nghe lạ quá vậy mẹ?
Mẹ cười:
– Không phải! Ông ta tên là Hùng, nhưng trên mặt hắn có một cái mụt ruồi rất kỳ cục nên mẹ gọi vậy cho dễ nhớ mà!.
Tôi bật cười vì cái tên rất “ấn tượng” mẹ đặt cho gã – mẹ tôi cũng cười theo.
– Mẹ thấy sao? Cậu Thơm nói đúng chứ?
– Cậu con nói chưa hết con người của ông ấy đâu. Gã có một bản mặt lầm lì, trơ trơ như được nặn bằng sáp và lạnh băng như đá tảng, và đặc biệt là bên mép phải của gã có một cái mụt ruồi to tướng như con mòng bò vậy – trông kì quái lắm – nhìn vào gương mặt của gã đã thấy ác ác sao đó. Đúng là “tướng hiện tâm” mà!
– Mẹ thật là…- Tôi cười, người đâu mà xấu quá vậy? Tôi trêu bà bằng cách ngâm nga hai câu ca dao của người xưa:
“ Thương ai, thương cả lối đi
Ghét ai, ghét cả tông ti họ hàng”
Tôi chồm tới ôm lấy vai mẹ, lắc khẻ và nói nhỏ: “Mẹ con là vậy mà, đúng chứ? “
Mẹ hất tôi ra và mắng yêu: “ Thôi đi cô, chỉ giỏi bênh cho người ngoài thôi”.
Tôi mỉm cười – lắc đầu, âu yếm nhìn mẹ.
Một ngày tôi về muộn, nhà tối mù mờ, mẹ tôi đắp mền nằm yên trên giường, ba tôi ngồi ở ghế sa lông bên cạnh với vẻ mặt đăm chiêu, lo lắng xen lẫn tức giận. Tôi cứ nghĩ là chắc ba, mẹ tôi tranh cải về việc gì đó, và tôi không muốn đổ thêm dầu vào lửa, hay đứng ra làm trọng tài để trêu chọc như bấy khi vì đang mệt và đói. Tôi lẳng lặng xuống bếp dọn cơm – không có cơm hay bất cứ thứ gì cho bữa ăn tối cả – điều này không bao giờ xảy ra trước đây. Cơ quan tôi cách nhà khoảng 20km, vì vậy trưa tôi hay ở luôn tại cơ quan, chiều sẩm tối, hoặc có hôm công việc nhiều tối mịt mới vác xác về đến nhà. Khi về nhà, vì mệt tôi thường chỉ muốn nằm dài trên nệm lăn qua lăn lại mà tôi hay nói đùa với gia đình là nằm lăn lăn đề “lấy năng lượng” tiếp tục cho cuộc chiến đấu những ngày tiếp theo. Tôi không phải làm công việc gì ở nhà cả, từ việc nấu nướng hay dọn dẹp. một tay mẹ tôi lo lắng, cáng đáng mọi thứ. Ba tôi nói vọng xuống từ nhà trên:
– Con nấu cơm giúp đi, mẹ mầy đau rồi!
– Con biết rồi! Tôi càu nhàu.
– Mẹ mầy chiều nay đi khám bệnh một chút nữa là chết rồi, con à!
Tôi bỏ nồi cơm mới lấy gạo xong, chạy lên nhà trên – hoảng hốt:
– Mẹ đau gì vậy ba?
– Huyết áp chứ gì? Huyết áp cao quá nên xỉu ngay ở bệnh viện.
– Huyết áp cao cũng bởi thằng cha bác sĩ Mụt ruồii thôi! – Giọng mẹ tôi phẩn nộ.
– Sao vậy mẹ?
– Gã mà làm bác sĩ cái nỗi gì? Bác sĩ mà chẳng có chút đạo đức bình thường của một con người, xem bệnh nhân như cỏ rác vậy? Tao lớn tuổi bằng cô bác của gã – mới nói: “Tôi bị huyết áp và tiểu đường nhưng tiểu đường thì ổn định rồi, chỉ còn huyết áp – thưa bác sĩ!”. Nói vậy có gì đâu, vậy mà gã la lên như giẫm phải lửa: “Bà im đi, biết gì mà nói, nếu biết thì bà về nhà mà tự chữa, đến đây làm gì?”. Mẹ tức quá không dằn được cơn giận trào lên cổ – cải lại: “ Thì tôi có khai bệnh, Ông mới biết chỗ mà khám cho nhanh, cho chính xác chứ? Nếu ông bắt người bệnh câm không nói năng gì, ông biết khám những gì?”. Mặt gã tối sầm lại, và từ từ biến sắc trắng bệch – cái mụt ruồi bên mép giật giật liên hồi. Gã quắc đôi mắt sắc như lưới dao cạo nhìn tao và hét lên: “ Bà ra ngoài! Về nhà mà tự chữa đi, ở đây tôi không chữa cho người dám cải lại bác sĩ như bà!”. Vừa nói gã vừa kéo tao ra khỏi phòng – tao uất quá nên huyết áp tăng vọt, tao không gượng được nữa té xụm xuống trước cửa phòng của gã. Hai cô y tá tái mặt, dìu tao vào phòng cấp cứu và huyết áp của tao lúc đó là 210/100. Vậy mà khi y tá chạy vào báo với gã, gã chỉ đến nhìn qua tao một thoáng, lẩm bẩm gì đó tao nghe không rõ và bỏ đi – không quay lại nữa. Tao sợ chết nên nhờ một người quen ra nhà thuốc tây trước cổng bệnh viện mua viên huyết áp – loại huyết áp mà tao hay uống. Sau khi uống thuốc khoảng 30 phút, tao khỏe hơn một chút, ra đón taxi về nhà.
– Bác sĩ gì mà kì lạ vậy? Bác sĩ giết người à? – Tôi nóng lòng, căm tức la lên khi nhìn thấy gương mặt mẹ bơ phờ, tái xanh – đầu tóc rủ rượi.
Giọng ba tôi đã bình tĩnh – gắng an ủi và trấn an bà:
– Bà hãy yên tâm nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng tức giận gã làm gì? Ngày mai, tôi sẽ viết thư góp ý gởi đến sở y tế, giám đốc bệnh viện, và đài truyền hình…chứ không thể dung túng cho con sâu hại người lương thiện này!
– Con đồng ý với ba – giọng tôi cương quyết, phải làm vậy, thì những hậu quả đáng tiếc mới không xảy ra cho những bênh nhân khác nữa, ba à! Có lẽ, trong cuộc đời làm bác sĩ của gã, cứu người thì ít – mà giết người thì nhiều?
– Thôi, bỏ đi ông! Kiện tụng mà làm gì, tôi không muốn “nổi tiếng” đâu – Mẹ tôi phản đối.
– Tại sao ông ấy lại ác cảm với mẹ như vậy? Lần nào khám bệnh, gặp ông ấy, không có chuyện này, cũng chuyện kia? – Tôi phân vân.
– Đâu phải mình tao? Người nào cũng vậy cả, ai hắn cũng hạch sách, quát tháo, nhưng những bà con nông dân chất phác – không biết rõ gì về thuốc men, bệnh tật – luôn im lặng nhẫn nhục – hắn bảo sao làm y vậy nên không bị tình cảnh như tao thôi.
Mẹ bỗng im lặng một chút – nói như phân trần:
– Tao cải lại với gã có ích gì? Sáng nay. ở nhà tao vừa mới thử đường xong, lượng đường vẫn bình thường nên mới nói vậy như lời tâm sự thôi…
– Thôi mẹ mặc kệ gã đi – tôi đã trở lại bình tĩnh – lần sau nếu trúng gã khám, mẹ không khám nữa, bỏ về – là xong…
– Không đâu, tao có cách riêng của tao rồi – Giọng mẹ tôi tỉnh táo – cha, con mầy đợi mà xem nhé.
Một buổi chiều, sau khi đi khám bệnh về. vẻ mặt mẹ tôi rất hân hoan – và lạ hơn là mẹ cứ tủm tỉm cười suốt.
– Hôm nay có gì mà vui vậy mẹ? Gặp bác sĩ Phát à?
– Không phải! Là bác sĩ Mụt Ruồi…
– Vậy sao mẹ vui thế? Tôi tròn mắt ngạc nhiên
Mẹ tôi bật cười thành tiếng:
– Có nhiều chuyện vui lắm. Tao vừa nghe bà con bệnh nhân xì xào về gã, có nhiều chuyện cười ra nước mắt, con à!
Mẹ không đả động gì đến những “ chuyện cười ra nước mắt” kia với tôi mà tiếp tục kể:
– Tao vừa chơi khăm gã một trận.
– Gì vậy mẹ? kể con nghe đi? Tôi nôn nao..
– Khi cô y tá gọi tao vào phòng đo huyết áp xong – vẫn giọng lạnh băng như cũ, gã hỏi tao:
– Lại bệnh huyết áp à?
– Không phải! Thưa bác sĩ…
– Vậy bà đau gì?
– Tôi bị táo bón, đã bí và không đi được gần hơn một tuần rồi
Hắn không nói gì cúi xuống bàn hí háy viết đơn thuốc cho mẹ, chỉ có một loại thuốc duy nhất : 20 gói Sorbitol.
– Phí cả một buổi đi khám bệnh. Tôi cười, có ý chế giễu mẹ .
– Nhưng vẫn thấy vui con à. Còn thuốc huyết áp, tiểu đường mẹ mua ở ngoài vậy, cũng rẻ thôi mà.Mẹ đâu cần gã “bố thí”?
Thời gian sau đó, cứ đi khám bệnh mà gặp phải bác sĩ Mụt Ruồi là mẹ tôi khai đi khai lại mỗi một bệnh là “ Táo bón lâu ngày”. Và mỗi lần như vậy được thêm mấy chục gói Sorbitol. Lâu ngày gã ta cũng lờ mờ nhận ra là mẹ tôi đang chơi xỏ gã. Gã tức giận, mặt tím tái – nhưng không biết phải làm gì, vì mẹ tôi vẫn giọng nói ngọt ngào, lễ phép – một câu dạ, hai câu thưa bác sĩ…
Buổi chiều nọ. khi tôi vừa chạy xe về tới cổng, đã thấy mẹ ra đón – vẻ mặt rạng rỡ và nụ cười có vẻ mãn nguyện lắm. Tôi chưa kịp hỏi gì – mẹ đã kể:
– Sáng nay, mẹ đã dạy cho gã một bài học – làm cho gã bị bẻ mặt, và chấm dứt luôn cái cách riêng của mẹ để “đáp trả” cho việc làm vô tâm, vô trách nhiệm của gã rồi con à…
– Mẹ lại nghĩ ra cái trò gì nữa vậy? Tôi áy náy – ngừng lại thôi mẹ, vậy là quá đủ với gã rồi.
– Trò gì lạ đâu? Vẫn là “bệnh cũ” thôi mà, nhưng mẹ diễn đi diễn lại nhiều lần quá, gã thấy tức giận và xấu hổ thôi!.
– À! Mà lần này kịch bản có khác một chút – Giọng bà thản nhiên, mấy lần trước vẻ mặt mẹ bình thường khi vào khám, lần này mẹ làm bộ nhăn nhó như “ khỉ ăn ớt vậy”. mẹ ôm bụng rên hừ hừ.
Gã thấy mẹ, mặt biến sắc – nhưng cũng gằn giọng hỏi:
– Lần này bà đau gì?
– Thưa! Táo bón
– Lại táo bón? Bà giỡn mặt với tôi hả? Mời bà ra khỏi phòng cho.
– Mẹ đứng lên nhưng không ra khỏi phòng ngay, mà quay lại nhìn gã, nói tỉnh khô: “Tôi bị táo bón, đau bụng tôi nhăn nhó. Bác sĩ cũng bị táo bón kinh niên hay mãn tính à? Sao mặt bác sĩ bao giờ cũng nhăn quá vậy, trông rất là khó coi…”
– Bà quá lắm, bà ra khỏi phòng nhanh lên.
– Đúng là sự thật thì mất lòng. Bác sĩ hãy cầm gương soi mặt mình thì ắt sẽ biết, lúc nào với bệnh nhân, bác sĩ cũng nhăn nhó, quát tháo – hay lạnh tanh như vậy đó.
– Bà .. Gã không nói hết câu – đứng lên đẩy mẹ ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Đúng là mẹ tôi – một cô giáo dạy triết năm xưa – tuổi gần “thất thập cổ lai hi” rồi, mà vẫn còn nghĩ được cách “đối xử” quái lạ như vậy để răn người.. Không biết rồi vị bác sĩ Mụt Ruồi “ táo bón mãn tính” kia có thay đổi thái độ đối xử với bệnh nhân hay không – nhưng mẹ tôi thì đi đâu cũng kể những chuyện về gã như một nỗi buồn không vơi…

Chào Minh Nguyệt cả tuần nay minh cứ ra dô bênh viện đa khoa QN liên tuc đây .Người thầy thuốc không phải khám chữa bệnh chỉ bằng thuốc,mà bằng tâm lí nữa tạo bênh nhân cảm giác an tâm tin tưởng thì bênh tình như đã giảm rồi . Chúc MNvui mà có phải cô giáo mụt ruồi không dẫy ?hen gặp lai nghen .
Cái tựa đề ngô nghĩnh thật
Truyện này Minh Nguyệt viết có vẻ hấp dẫn hơn những chuyện tình rất buồn khác
Chào Minh Nguyệt! Chú đã đọc ” Bác Sĩ Mụt Ruồi” ở HĐP- VCV – NVA / nay đọc lại, vẫn thấy vui vui và…ngậm ngùi! Tội cho bà con nhà quê – họ nhìn Bs mà…rất sợ! Bs thì cứ trên tròi nhìn – chẳng thèm nhìn bà con! Không thèm nghe ai khai bệnh! Vẻ lạnh lùng và vô tâm ấy – thật đáng sợ! Chú có nghe “gã bs mụt ruồi” nầy vừa mới…nhận “mấy cái tát” của người cha đau khổ bị hất hủi nên con ông chết! Và cũng có đơn thưa kiên lên tỉnh? Chú cũng có quen bạn là Bs – nhưng toàn là người tốt như Bs Phát đó! Đúng ;là “Con sâu làm rầu nồi canh”! Cháu đã nói giúp cho bao người vậy – đáng khen nghen! Nghỉ hè – nếu klhỏe và xong việc thư cử của học trò – mời cháu lên chơi cho vui đi! Chúc MN …mạnh giỏi thôi!
Gởi Minh Nguyệt
Thâm niên trong nghề , bữa nào Em gái tiếp thêm truyện thầy giáo mụt … cóc cho bà con coi chơi. Vui, khỏe nha.
Chào … thầy mụt cóc ! 😀
Chào anh Chính! Em không dám viết đâu, sợ nhiều người đánh chạy không kịp. Chúc anh vui.
Hay quá, đi khám bệnh gặp phải bác sĩ mụt rùi chỉ khám duy nhất 1 chứng bệnh “táo bón kinh niên” hơn là khám chính bệnh.
Cảm ơn Hoa Ti Gôn, vì là khám bệnh định kì, có nhiều phòng khám, hôm nào xui vào trúng phòng bác sĩ mụt ruồi mới thành bệnh táo bón.
Một thực tế của xã hội, nhưng vẫn còn có những người như BS Phát.Mong sao mỗi lần mẹ đi khám bệnh về mặt hân hoan vì được gặp nhiều BS Phát.
Cảm ơn H-Cùlao! Vẫn còn có nhiều bác sĩ Phát mà, chứ nếu toàn bác sĩ mụt ruồi thôi thì ai còn dám đến khám bệnh nữa.
Ừ! Cứ nhớ nhiều BS Phát cho con tim yên bình, cho máu khỏi lên, cứ quên ông mụt ruồi đi, dù rằng cái mụt ruồi cũng còn đầy không những ở BV mà nhiều nơi khác nữa.
MN đồng ý với bạn, MN đi khám bệnh hoài, chứ không như hai già làng của trang Xứ Nẫu gặp bác sĩ mụt ruồi có một lần mà ở nhà luôn.
Bài viết dí dỏm nhưng đọc thấy chua xót lắm!Cười ra nước mắt khi mà lòng nhân của con người không còn nữa.Cơm , áo , gạo ,tiền là cái cần trong cuộc sống, nhưng mất hết tình người để thành Bác sĩ mụt ruồi thì không nên phải hông em?Vậy đó!nhưng em dí cho ông ta vài triệu thì em là thân chủ tuyệt vời!
Cảm ơn anh! Bệnh viện có nhiều bác sĩ rất từ tâm, hết lòng vì bệnh nhân, ăn nói nhẹ nhàng khiến an lòng người bệnh. Nhưng cũng có không ít những bác sĩ như bác sĩ mụt rùi.
Đọc “Bác sĩ mụt ruồi” của MN ! Thấy ngày nay , “LƯƠNG Y NHƯ TỪ MẪU” của đại đa số các vị thầy thuốc hình như bị xói mòn thảm hại…Vậy mà ở BV nào cũng “nhan nhản” câu khẩu hiệu trên như thách đố, trêu ngư BN vào viện !…Chỉ có “danh mà không có thực” !
Ngay cái tựa đề truyện , MN đã phô bày cho người đọc liên tưởng đến “ Những vị thầy thuốc” mà “lương tâm” đã bị ruồi, nhặng bu đầy !
Cảm ơn MN đã viết lên những “bức xúc “ của Ngành Y thời nay thật sắc nét…
MN đau nhiều vào bệnh viện, nhưng hồi giờ may mắn chưa gặp phải bác sĩ mụt rùi, nhưng giống như bạn nói có rất nhiều bcá sĩ mụt ruồi. Những người trong số đó thậm chí rất giỏi nhưng rất lạnh lùng.
Hôm nay gần nghỉ Hè rôi – MN mới được thư thả… đem gã ” Bác sĩ Mụt Ruồi”
ra giới thiệu cùng bà con XN? Đọc ” BSMR” – chú cũng có “kỷ niệm” đáng nhớ về “cô bác sĩ mụt ruồi” hồi năm 81! Giống anh TN – Cô Bs nầy tuổi bằng…cháu, nhưng rất ” trịch thường & hát hủi & kiêu ngạo” với bệnh nhân phòng cấp cứu! Con gái út của chú bị sốt cao đã ngất xiu mặt mày tái nhợt.& tím ngắt & sủi bọt ở miệng – không thở nôi -nhưng phòng hết bình thở Oxy hai cô y tá phải chạy sang phòng bên mượn tam để kịp cứu sống cháu theo lời yêu cầu khẩn thiết của chú – nhưng lúc vào ( đến trễ ) “cô bác sĩ mụt ruồi” này đã quở trách nhân viên & đòi rút bình thở oxy đem trả & lên giọng ” bs MR” khiển trách chú! MN đã “can đãm” nói lên giúp điều cần nói về sự sa sút của Y Đức trong giưới Bs ngày nay! Truyện là một “hiện thực xã hội” – phản ánh nhiều mặt của đời sống!( giới đồng bào nghèo & giới bs quên hẳn lời thề Hypocrates (“Tôi xin thề trước Apollon thần chữa bệnh, trước Es-culape thần y học, trước thần Hygie và panacée, và trước sự chứng giám của tất cả các nam nữ thiên thần, là tôi sẽ đem hết sức lực và khả nǎng để làm trọn lời thề và lời cam kết sau đây:(..) ” -lời khuyến dạy của Hải Thưỡng Lãn Ông & Việc tuyển chọn- đào tạo…)!
Sự phản kháng qua BSMR tuy là…một bày tỏ nhẹ nháng & dí dỏm, nhưng rất sâu sắc & đau xót! Ít ra – những trang viết của Cháu không là những trang viết…vô ích! Chia sẻ cùng MN đôi điều & Chúc Cháu một mùa Hè An Lành & Vui Vẻ!
Vậy là chú đã gặp cô bác sĩ mụt ruồi rồi. Cô ấy không hề quan tâm gì đến bệnh nhân chết sống ra sao, chỉ là la người cấp dưới. Nhưng cháu chắc một điều chú vào bệnh viện với tiền rất ít phải không? Cháu viết truyện này từ một vị bác sĩ có máu lạnh ở bệnh viện huyện chú à. Nhưng cũng có nhiều bác sĩ rất nhẹ nhàng với bệnh nhân, họ gần như giúp bệnh nhân cảm thấy an lòng. Chúc chú luôn an lành, may mắn.
Tội nghiệp tay BS mụt ghẻ, hắn đã quên lời thề trước tượng Hypocrate từ lâu rồi, có lẽ tay hắn đếm tiền nhiều quá nên trở thành Lương Y như …..kế mẫu đó mà. hic…
Cám ơn và chúc Minh Nguyệt khỏe nha. Mến.
Mụt … Ruồi – anh TB ui !
Nẫu Quơi ơi, loại BS này trước sau gì cái mụt cũng bị ruồi bâu và sẽ thành mụt ghẻ mấy hồi em à, ha ha….
Cảm ơn anh Thiên Bồng! Đúng như anh nói đôi khi luơng y như kế mẫu. Bản tính khó dời, vị bác sĩ này vẫn vậy mà thôi.
Bịnh thì có thể chữa còn tính người thật khó trị. Mấy trăm gói sorbitol chưa chắc chữa được bệnh “táo bón” của hắn. Các trường Y khi tuyển sinh cần thêm môn “tâm lý nghề nghiệp” để loại trước những ứng viên như gã mụt ruồi.
Tôi cũng đã gặp một tay bác sỹ như vậy ở bệnh viện Nguyễn Trãi mấy năm trước. Lần đó, tôi mới có sổ bảo hiểm y tế nên đi khám thử. Tay bác sỹ đó đáng con tôi, mà hỏi “xấc” như gã Mụt Ruồi. Tôi cạch luôn, không đến NT nữa, Cũng may, tôi chả có bịnh gì nghiêm trọng, mỗi thứ “yếu” một chút, khi nào yếu toàn diện, yếu 100% thì về luôn Vườn Đào. Thà vậy còn hơn gặp những tay bác sỹ “mụt ruồi” – không khéo đứt gân máu.
Với truyện nầy, tác giả Trần Minh Nguyệt cho chúng ta ăn món gỏi khổ qua, đăng đắng nhưng nhậu rất bắt vì chất “u mặc” của nó. Đổi khẩu vị, phải không MN?
Tôi cũng giống TN đó mà! Mỗi thứ…yếu một chút thôi – đâu có hề gì – cần chi phải “gặp” Bs loại…mụt ruồi? ( thà không… đụng còn hơn – nếu đụng – lỡ sẫy tay – gã chết thì cũng …mệt!) – Hà hà…
Đau chú phải khám bệnh chứ, đừng có sợ gặp bác sĩ mụt ruồi, vì có nhiều bác sĩ tốt mà.
Chào anh Thuận Nghĩa! Thuốc sorbitol chắc chắn là không trị được bệnh táo bón kinh niên của hắn rồi. Hắn trước khi ra trường học thêm một năm lấy bằng vẻ mặt lạnh, vẻ mặt lạnh như tiền. Nhưng mà anh ơi, đau là phải vào bệnh viện, chứ sợ tay bác sĩ mụt ruồi mà ở nhà luôn như anh sao? Vào bệnh viện đủ các hạng người, có phải ai cũng dốt hết đâu? Bác sĩ mụt ruồi có ngày gặp đối thủ như cô giáo triết kia cũng hay. Khổ qua đắng ăn chữa nhiều bệnh lắm anh à. Chúc anh an vui. may mắn
Thái độ như Bác Sĩ mụt ruồi thì có nhan nhãn khắp nơi . Để làm thay đổi tính cách một con người là điều không dễ .
Ý chị cũng nghỉ như Yến Du nói vậy,
Giang sơn dễ đổi, bản chất khó dời mà, thời buổi kim tiền các BS như ông mụt ruồi đại đa số,
Cảm ơn Minh Nguyệt, câu chuyện em viết rất lôi cuốn pha lẩn dí dỏm nên chị đọc vui lắm, chúc em khỏe, vui nhé.
Thân thương.
Cảm ơn chị Kim Chi! Bác sĩ kiếm tiền, nhưng nếu lịch sự với bệnh nhân, làm cho bệnh nhân an tâm quả thật là tốt rồi. Đằng này vẻ mặt lạnh băng vô cảm của ông ta mới là điều đau lòng. Chúc chị vui
Cảm ơn chị Yến Du! Đúng là có nhiều bác sĩ mụt ruồi. Bản tính khó dời. Chúc chị luôn vui.
Chào … em nhà văn !
“Bác sĩ Mụt Ruồi” thì … đầy. Ở đâu cũng “chộ” (từ của anh Sói dzì iu)!
Bà mẹ cũng hóm hĩnh hè . Lúc này MN khỏe không ? Nghĩ hè chưa ?
Cảm ơn anh! Em được nghỉ hè rồi. Có nhiều bác sĩ mụt ruồi, chỉ hi vọng có nhiều bà mẹ như vậy phải không? Chúc anh vui.