Trần Thị Thanh Hải
Thuở nhỏ, Thanh rất yêu hoa ngọc lan, không chỉ vì những búp hoa trắng nõn thon dài như ngón tay của người thiếu nữ dây thì, mà còn vì mùi hương rất đỗi quyến rũ của ngọc lan.
Vườn nhà không trồng hoa ngọc lan, may mà ở cuối xóm nơi nhà Thanh ở, có một ngôi nhà cổ. Ngôi nhà có một khu vườn rất rộng, trồng đủ các loại cây, từ cây ăn trái đến các loại hoa kiểng, ở góc trái của khu vườn là một cây hoa ngọc lan rất to, cứ mỗi buổi đi học về, ngang qua ngôi nhà, bao giờ Thanh cũng bị mùi hương ngọc lan quấn quít, níu giữ chân mình.
Cậu con trai của chủ nhân ngôi nhà trạc tuổi Thanh, có lẽ nhỉnh hơn một chút, dáng người mảnh khảnh, có nụ cười thật hiền và giọng nói nhẹ như gió thoảng.Thấy bóng Thanh tha thẩn trước cửa nhà, cậu lại nhanh chân ra mở cổng, cho Thanh vào hẳn trong vườn. Thanh cất cặp cẩn thận ở một gốc cây rồi cúi nhặt tất cả những nụ ngọc lan vừa rụng xuống đêm qua.Cậu chủ nhà nhìn Thanh bằng đôi mắt ngạc nhiên và hỏi:
– Nhặt làm chi rứa?
Thanh chỉ cười không đáp, cẩn thận cất những nụ ngọc lan vào túi áo, rồi hí hửng ra về có khi còn quên chào cám ơn cậu chủ.
Những lần sau, Thanh không cần phải cúi nhặt hoa ngọc lan nữa, vì cứ hễ thấy Thanh xuất hiện ở cánh cổng nhà, câu chủ nhà lại chạy ra và bao giờ cũng thế câu cũng đã chuẩn bị sẳn cho Thanh một bọc đầy hoa ngọc lan, có khi là những nụ hoa rất tươi được hái từ trên cây xuống.
Tóc của Thanh cắt ngắn nên chẳng thể cài ngọc lan lên tóc để làm dáng. Tất cả những nụ hoa được Thanh cất cẩn thận vào một cái túi vải, tối ngủ để dưới gối, nửa đêm thức giấc mùi hương ngọc lan ngan ngát cả căn phòng, sáng thức dây sửa soạn đi học, chải tóc Thanh còn nghe hương ngọc lan thoang thoảng trên những sợi tóc của mình.
Và dường như đêm nào không ngửi được mùi hương ngọc lan Thanh lại cảm thấy bồn chồn khó ngủ, Thanh cũng chẳng biết từ bao giờ và chẳng biết vì sao mình lại yêu hoa ngọc lan đến thế.
2.
Ngày Thanh đậu vào đại học cả xóm đến chúc mừng, bố mẹ làm cho Thanh một bữa tiệc nhỏ để mời bạn bè đến chia tay trước khi Thanh đi học. Tất cả bạn bè hồi học cấp ba, cả những đứa bạn cùng trang lứa trong xóm đều được mời đến. Chẳng hiểu loay hoay thế nào Thanh lại quên khuấy mất cậu chủ ngôi nhà cổ cuối xóm, người vẫn thường dành cho Thanh những nụ hoa ngọc lan trắng muốt.
Buổi sáng Thanh lên đường, cả nhà ai cũng thức dậy sớm, mẹ đã dậy từ sáng sớm nấu xôi ủ cho Thanh để ăn đi đường. Bố cũng đã thức đang trầm ngâm tư lự bên khay thuốc lào, tiếng rít thuốc nghe lọc xọc. Đang loay hoay với những giỏ đồ lỉnh kỉnh, bỗng Thanh nghe một tiếng gọi khẽ khàng từ ngoài cổng:
– Thanh ơi!
Thanh chạy vội ra ngoài sân, trời còn tờ mờ chưa nhìn tỏ mặt người, cậu chủ nhà đứng phía ngoài cánh cổng gỗ màu xanh, với tay vào phía trong đặt vào tay Thanh một gói giấy nhỏ, giọng nói như thì thầm:
– Chừng mô lên xe hãy mở ra xem.
Chưa kịp nói lời cám ơn, bóng người đã biến mất. Thanh đứng lặng giữa sân, trong gió sớm mùi hương ngọc lan như thoang thoảng.
Xe rời bến, bỏ lại sau lưng thành phố quen thuộc và những người thân, Thanh tò mò mở gói giấy, sau lần giấy là một chiếc túi vải được may rất cẩn thận, miệng túi được viền bằng những mũi thêu rất khéo, bên trong túi là những đóa ngọc lan còn ướt đẫm sương đêm, có lẽ chúng vừa mới được hái từ trên cây xuống vào sáng sớm nay.
Thanh ủ những đóa ngọc lan vào lòng bàn tay mình, và suốt chặng đường trong giấc ngủ chập chờn đứt quãng vì nhịp lắc của xe, mỗi lần giật mình thức dậy, mùi hương ngọc lan vẫn quấn quít vấn vít như một nỗi nhớ thương.
3.
Hè năm ấy Thanh về thăm nhà, gói qùa của cậu chủ ngôi nhà cổ vẫn còn nguyên trong túi xách, Thanh mở ra ngắm ngía những đường thêu thật khéo trên miệng túi, những nụ hoa ngọc lan vẫn còn đủ nhưng bây giờ đã ngã qua màu đen, khô khốc, mùi hương cũng không còn quyến rũ nữa,
Buổi trưa, cái oi nồng của mùa hè làm Thanh bồn chồn khó ngủ, cái bồn chồn giống y như những đêm năm trước Thanh không ngủ được vì nhớ đến hương ngọc lan, tự nhiên Thanh ngồi bật dậy và như có điều gì thôi thúc, hay như một thói quen? Thanh bước ra con hẽm nhỏ, đi về phía cuối xóm, nơi có ngôi nhà cổ.
Thanh đứng tần ngần trước ngôi nhà quen thuộc, không có ai ra đón… cổng nhà vẫn khép hờ, Thanh lách người nhẹ nhàng vào hẳn sân nhà. Khu vườn vẫn không thay đổi, cây hoa ngọc lan còn đó tỏa hương thơm ngát, vài bông hoa theo gió rụng xuống sân, Thanh cúi xuống nhặt những nụ hoa đặt vào giữa lòng bàn tay mình, hít hà mùi hương quen thuộc …một tiếng động rất khẽ, một người đàn bà bước ra từ sau cánh cửa ngôi nhà, giọng nói nhẹ nhàng:
– Cô tìm ai?
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn bà khiến Thanh bối rối đánh rơi những nụ hoa ngọc lan đang cầm trên tay xuống đất. Thanh lúng búng trong miệng không thành tiếng:
– Dạ …cháu tìm..
Rồi như chợt hiểu người đàn bà nói nhanh:
– À! Chủ cũ ngôi nhà nầy đã dọn đi nơi khác mấy tháng nay rồi.
Thanh nghe như có bàn tay ai đó bóp nhẹ lấy trái tim mình, cái cảm giác nhói đau thật khó chịu, cô thấy như cả thân mình như đang chao đảo.
Thanh đứng chôn chân giữa sân vườn, cội lan già vẫn tỏa tán rợp bóng, qua khe lá, bầu trời xanh không một gợn mây, gió thổi xào xạc, những cành ngọc lan đu đưa, một vài cánh hoa theo gió rụng xuống vai áo của Thanh thỉnh thoảng từng loạt một. Tự nhiên Thanh nghe sống mũi mình cay sè, Thanh đưa tay chùi nhanh giọt nước mắt vừa ứa ra ở khóe mi.
Người đàn bà khi nãy đã vào hẳn trong nhà
Gió vẫn thổi và hương ngọc lan vẫn lan tỏa bồn chồn….
Tháng 3/2011

Truyện tuổi teen nhưng cũng dễ thương
Truyện của Thanh Hải lúc nào cũng gợi nhớ về một nơi chốn tưởng xa mù trong ký ức nhưng mùi hương kỷ niệm còn mới nguyên và phảng phất
hoài quanh ta…
Cám ơn anh Dạ Lữ đã ghé đọc bài viết của TH và chia sẻ. Không hiểu vì sao mỗi lần đặt bút viết một cái gì đó TH vẫn muốn viết về những hồi ức, về những kỉ niệm… có lẽ vì nơi chốn mà TH bỏ ra đi ấy đã để lại trong Hải quá nhiều yêu thương, quá nhiều kí ức, viết hoài vẫn chưa hết những gì mình muốn nói.
Thanh Hải xin lỗi các bạn. Vì có chút việc bận nên hôm nay mới trả lời comment của các bạn được. Cám ơn các bạn đã đọc và chia sẻ với Thanh Hải.
Một chút tình cảm nhẹ nhàng, trong trắng, thánh thiện thật dễ thương!
Thanh Hải có phải học lớp Kinh tế Công nghiệp 2 ?
Chào Ngọc Ân! TH học sư phạm bạn ạ.
Giá như ngày ấy đừng xa,
Ngọc Lan thơm lựng trong nhà ngoài sân
Giá như đừng có tần ngần
biết đâu hương ấy thơm lừng đến nay….
Cám ơn anh Ngọc Trác đã họa thơ, nếu như có cái giá như ấy, không biết mối tình ấy có còn thơ mộng không nữa…?
Tình yêu của tuổi học trò học sinh.. tuổi sinh viên ở những năm đầu của đại học — đẹp như mơ, dễ thương và thanh thoát.. như “Một thoáng
HƯƠNG xưa” của tác giả thì phải! Một bài truyện viết bằng ‘trái tim’. Hay lắm đáng được điểm 9.75 và là một Tuyển truyện ngắn của những
truyện ngắn cho lứa tuổi.. mới bước vào YÊU! Chúc tác giả vui khỏe trẻ với những kỷ/hoài niệm đẹp trong một ký ức đẹp…
Phảng phất đâu đây một mùi hương
Nhớ lại năm xưa của ngày nào..
Hình dáng thướt tha người con gái
Của chùa Linh Mụ nước sông Hương. RB
Vậy thì Rong “còm” trên đúng bài “Hương Ngọc Lan” NOT “Gót Ngọc lan”. Hú hồn! Amen. Lạy Chúa! Cảm ơn tác giả Trần Thị Thanh Hải.
Rong biển ơi! Rong biển hào phóng quá. mình cám ơn Rong Biển nhá.
Viết rất nhẹ nhàng ,nhưng không phải không sâu sắc.
Câu chuyện nhẹ nhàng tình cảm thật dễ thương, nhưng chị tiếc quá, rất tiếc…giá như…
Cảm ơn Thanh Hải, chúc vui, khỏe, hạnh phúc nhé.
Cám ơn chị Kim Chi…truyện của em còn nhiều cái rất tiếc lắm chị ạ….đọc cho vui thôi chị nhé! Chúc chị vui nhiều.
Chị Thanh Hải viết lời văn dễ thương và 1 câu chuyện cũng dễ thương…
làm rêu chợt nhớ đến tiếng hát ca sỹ Mỹ Linh với mùi Hương Ngọc Lan tinh khôi.
.
“góc phố nơi anh hẹn
cành ngọc lan xòa bóng mát
tỏa hương bát ngát
báo với em ngày cuối thu buồn
chờ anh bao lâu trông mong mỏi mòn
mà chẳng thấy anh…”
chúc chị ngày vui
Rêu ơi! Chị cũng thích bài hát nầy lắm..mong có dịp nào đó chị em mình sẽ cùng nghe bài nầy em nhé.
Chào Thanh Hải,
Giá như…..ngày ấy Thanh đừng “vô tâm” thì ngày về thăm quê không mang nhiều tiếc nuối, (lớn hết rồi, cơ hội gặp nhau cũng nhiều). TB cũng tiếc cho họ nè, hy vọng kết cục tốt đẹp sẽ đến với họ trong tập sau phải không Thanh Hải?
Dù sao “Hương Ngọc Lan” cũng là một mẫu chuyện rất nhẹ nhàng và dễ thương.
Thanh thì vô tâm còn cậu chủ thì nhút nhát..nên chắc không có tập hai nổi đâu Thiên Bồng ơi!
Vừa đọc truyện vừa nghe thoang thoảng mùi hương ngọc lan.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
“Ngọc lan” y cựu tiếu Đông phong”
Chào anh Thuận Nghĩa! Đọc comment của anh lâu rồi mà tới nay mới trả lời thật là thất lễ, hai câu cổ thi anh nêu ra đã tóm ý thật đầy đủ nội dung câu chuyện của TH, người xưa giờ không biết ở nơi đâu…chỉ còn mùi hương ngọc lan lan tỏa bồn chồn…hương của tình cảm đầu đời chỉ nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng cũng thật khó phai nhòa , đúng không anh TN?
Truyện chị Thanh Hải viết ngắn nhưng mượt mà , nhẹ nhàng như “tìnhnhỏ làm sao quên” trong đời ! Nó đẹp & thanh thoát ! Rất dễ “cảm” và thơm như “hương Ngọc lan”… bay thoảng thoảng trong vườn nhà ai… làm người đọc dễ liên tưởng kỷ niệm xưa…
Chúc chị TH vui& trẻ mãi như bài viết của Chị !
Cám ơn Ngọc Thơ, lúc nào em cũng động viên chị. Chị thấy vui và vững tin để viết tiếp. Dù chị viết còn nhiều vụng về lắm em ạ. Chúc em vui nha!
Một chút tình cảm thật nhẹ nhàng như hương thơm thoang thoảng của hoa Ngọc lan . Truyện viết dễ thương quá chị Hải ơi !
…như chị dzẫy đó ! (Sao hông nói tiếp ?)
Thì Nị chừa chỗ cho anh Tú Gàn nói tiếp đó , hổng chịu hiểu gì trọi dzẫy mà cũng đòi làm anh ! hehe
Chừa thì phải chấm chấm cuối câu chớ. Anh thấy dzậy mứ … nhảy dzô anh điền dzào chỗ trống. Chấm dấu than, nẫu tưởng … xong rầu sao nói típ được ? Dặn quài hông nhớ na ?
Tại dzì YD chấm than trước, nên Tú Gàn bắt chước chấm than theo !
Cậu chủ nhà có cây ngọc lan là … tui đó nhen ! hihi …
Một câu chuyện thật lãng mạn rất … xunau “ọt” !
Bi giờ có ai xin …mót cà phê dzí điều thì liên hệ anh Tú Gàn chứ còn hoa Ngọc lan thì đi dzào …dzĩ dzãng rùi ! Đúng hông anh Tán Gù ?!
Dzĩ dzãng … sống lại mấy hồi hữ em? Hầu đó, anh cũng thít mùi hoa Ngọc lan lắm ! Đơn giản vì Nẫu thít … hè hè ! Kỷ niệm … chôn chặt đó nhen, đững có mà đùa dzí tui !
Một truyện ngắn rất dễ thương