LƯU THỊ MƯỜI
Thụy có đọc ở đâu đó nhân vật nữ nói với nhân vật nam đang sống cùng mình: “Anh,bỗng dưng hôm nay em muốn ngoại tình.” Cứ tưởng sẽ nhận lại một sự bực tức, phản kháng hoặc giả một tiếng thở dài hay một cái trố mắt ngạc nhiên cũng được, nhưng nhân vật nam lại bảo: “Ừ, nhiều lúc tự nhiên nghĩ thế em ạ”!!!
Không dưng Thụy cũng thèm gọi điện mà nói với chồng câu ấy. Đông sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Sẽ cười thật to và bảo: “Em hết chuyện đùa à?” Hay sẽ hồn nhiên: “Có ai hơn anh đâu để bà xã ngoại tình, hihi. Mà sao em ngốc thế, có ai ngoại tình lại báo trước?”… Cũng có thể là Đông sẽ vội vàng tắt máy: “Tí anh gọi bà xã sau nhé, con bé đòi ba chơi cùng rồi”…
* * *
Thụy nhẹ nhàng tụt đầu xuống khỏi bả vai chồng, dịch ra sát mép giường. Kế bên, Đông đã say sưa ngáy… Hơi thở đều, nhẹ nhàng, vô tư như không thể rằng chỉ mấy phút trước đây còn vồ vập, ngấu nghiến trên cơ thể Thụy, mạnh mẽ và đắm say, cuồng nhiệt và tham lam… Đã nhiều lần như thế, khi Đông ngủ say, Thụy lại đăm chiêu một mình và nghĩ linh tinh… Những suy nghĩ Đông chưa bao giờ biết đến. Chắc anh tưởng vợ cũng mệt nhoài và lăn vào giấc ngủ chỉ vài phút sau mỗi cuộc yêu như anh… Cũng rất nhiều đêm, trằn trọc không ngủ được, Thụy nghĩ về cuộc sống và tự hỏi mình có hạnh phúc?
Một lần, Lãm đã hỏi Thụy câu này. Hồi đó, hai người chia tay nhau được ba năm. Hồi đó Thụy cũng đã có Đông nhưng những ảo vọng về cuộc tình dang dở với Lãm vẫn còn làm Thụy nhói đau. Thụy nhận được mail vào giữa đêm khuya, cũng một đêm trăn trở khó ngủ như đêm nay.
– Thụy sống thế nào? Có hạnh phúc không?
Có hạnh phúc không? Có hạnh phúc không? Biết trả lời thế nào đây? Những gì chân thành nhất đã dành trọn cho mối tình sâu nặng với Lãm? Thụy đến với người chồng bây giờ khi trái tim còn đang thổn thức và anh là người đã ân cần vá víu lại những tổn thương sau cuộc tình với Lãm. Sao lại còn hỏi Thụy câu này?
– Em không biết. Nhưng em bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Còn anh?
– Anh rất nhớ em!
Thụy cũng thế! Nhớ đến cồn cào. Nhớ đến nỗi không dám lật lại tất cả những gì thuộc về ngày xưa, lại thấy mình có lỗi với chồng. May mà Đông vốn là người hời hợt, ít để ý đến những suy nghĩ và tin tưởng tuyệt đối vào vợ. Bây giờ nhớ thì có ích gì. Thụy đã có một gia đình riêng và Lãm cũng thế…
– Rất nhiều đêm ở bên này, anh một mình, một café, trằn trọc đến sáng vì nhớ em. Có lẽ quyết định chia tay là ngu xuẩn nhất trong cuộc đời. Trời đang trừng phạt anh.
Nói thế làm gì! Từ ngày chia tay đến giờ, Thụy chưa hề giận hay oán trách Lãm mà chỉ buồn, buồn đến dại người…
– Như lúc này đây, anh đang khao khát có được em. Thật đàn bà, thật mạnh mẽ và cũng thật nồng nàn. Ngày xưa nhiều lần phải ghì mình lại vì muốn gìn giữ cho em, bây giờ lại hối tiếc… Anh tồi tệ quá phải không?
Thụy cũng đang rệu rã cả người. Cũng khát khao…
– Đừng nói đến điều đó nữa Lãm. Em cũng sợ không giữ nổi mình nếu gặp nhau… Vì thế đừng bao giờ ta cho nhau cơ hội. Để không ai vì mình phải chịu tổn thương…
Nhìn chồng vẫn đang say sưa ngáy bên cạnh, gương mặt hiền lành…, trong giấc ngủ cũng quàng tay tìm vợ. Thụy thấy mình khốn nạn…
– Chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa thì hơn. Hãy sống thật hạnh phúc Lãm nhé!
Thụy thay địa chỉ mail, thay số điện thoại… Bặt tin từ đó đến giờ. Dẫu rằng nhiều đêm sau, không ngủ được, bật dậy mở mail, lại thở dài nhìn hộp thư trống rỗng…
Hơn mười năm. Khi lòng đã tạm lắng, tạm bình yên bên tổ ấm, giờ lại có chuyến công tác về chốn xưa – nơi đã lưu giữ biết bao niềm đau ngày cũ…
Trùng lặp thật, trước chuyến đi mấy ngày, Lãm đột nhiên gọi điện:“Thụy, còn nhớ giọng anh không?” Làm sao quên được! Dù ngần ấy thời gian! Cứ tưởng chẳng bao giờ liên lạc với nhau nữa. Sao lại cồn cào nhớ đến ngày xưa thế này. Nhớ hơi thở ấm nóng Lãm phả lên môi, lên mắt. Nhớ những cái ghì xiết rạo rực như muốn nuốt chửng mỗi bận hai đứa gặp nhau. Nhớ cả cái lần dại dột đã định vĩnh biệt cõi đời này vì lời chia tay của Lãm. Trời ơi! Sao lại khó thở thế này. Không được, Thụy ơi, còn gì đâu. “Thụy. Thụy sao thế? Còn giận anh ư? Sao cứ yên lặng chẳng nói một lời ?” “Em xin lỗi, em nghe đây. Lãm nói đi…” Chỉ những câu thăm hỏi thông thường, nhưng Thụy hiểu rằng con tim lại loạn nhịp trước sự ấm áp, ân cần ấy… “Hôm nay em hơi mệt, lúc khác em sẽ gọi lại Lãm…” … Điện thoại đặt xuống cùng tiếng thở dài luyến tiếc của cả hai… “Thụy giữ gìn sức khỏe nhé! Anh về bên này rồi. Lúc nào gặp nhau được không ? Thụy có hay về lại Nha Trang?” Gặp nhau, gặp nhau ư? Hơn mười năm trời Thụy thèm một lần được gặp nhau để lao vào lòng Lãm mà khóc cho thỏa những nhớ mong, tại sao lại chia tay sau tất cả những gì đã có, để bây giờ Thụy khó nhọc mà quên đến thế này? Gặp nhau ư? Biết Thụy có giữ nổi lòng mình bình yên để quay về hiện tại. Hơn mười năm từ ngày chia tay Thụy chưa một lần dám quay lại Nha Trang. Những thứ đã ngủ yên giờ lại cồn cào trỗi dậy. Sao lại xuất hiện lúc này hả Lãm?
* * *
Thụy lưỡng lự mấy lần: “Hay là em cáo ốm không đi Nha Trang dự hội thảo anh nhỉ? Cũng chả ảnh hưởng gì cả, mà em cũng không muốn đi.” Không muốn đi? Thụy biết mình đang dối và cũng rất mong Đông giữ cô lại để tránh khó nghĩ… “Ơ hay! Con bé ở nhà với anh. Bà xã cứ đi thoải mái, mà cũng chỉ ba, bốn ngày chứ mấy. Lâu lắm rồi em chẳng về thăm lại giảng đường xưa còn gì. Nha Trang giờ tuyệt lắm!”.
Đông tiễn Thụy ra ga, dành hết mấy túi đồ lỉnh khỉnh, chẳng cho cô mang xách gì. “Tới Nha Trang em nhớ gọi Yến ra đón, xách hộ vali nhé! Lơ ngơ lỡ có việc gì…” “Em có phải trẻ con đâu ông xã?” “Nhưng bà xã chưa bao giờ đi xa một mình.”
Đông vẫn luôn chu đáo như thế. Có lẽ tại cái tính lãng đãng hay quên, đụng đâu bỏ đấy, riết rồi chồng cũng chỉ biết cười trừ và lo hộ thành quen. Tàu chạy được nửa tiếng, Đông lại nhắn tin: “Tới đâu rồi bà xã? Có mệt lắm không? Đừng bỏ quên túi xách trên tàu rồi bắt anh đón xe vào đó tìm cho em nghen… hehe… Nhớ bà xã nhiều!” Thụy cười, định nhắn đùa vài câu trêu chồng nhưng không vượt qua nổi cơn ngầy ngật, choáng váng khi tàu thay đổi tốc độ. Cảm giác buồn nôn ập vào khắp từng tế bào, ngực tức, đầu óc nặng nề, cuốn họng cứ chờn chợn… ! Điện thoại lại rung. “Thụy đang trên đường vào Nha Trang?” Lãm, cứ thế này sao Thụy bình tâm? “Em đi công tác, chỉ vài ngày”…
* * *
Con bạn thân càu nhàu: “Lâu ngày mầy vô đây, sao không ở nhà tao, ôm nhau hàn huyên cho đã, lại ở với đoàn làm gì?” “Thôi, ở khách sạn cũng được, hai ngày dự Hội thảo mày khỏi đưa đón mất công. Tối đến khách sạn đi uống café với tao là được rồi.” “Ừ, còn ngày Chủ Nhật, tao chở mầy về nhà, tụi mình sang Vinpeale một chuyến. Tuyệt lắm! Ở lại thêm vài ngày nhé!”. Yến chở Thụy về khách sạn, quay lưng, rồi lại ngập ngừng: “Anh Lãm về nước, mầy biết chưa?” “Vậy số điện thoại của tao, anh ấy hỏi mày?” “Ừ! Tao xin lỗi nhưng anh Lãm tha thiết quá, với lại lâu quá rồi còn gì… Anh ấy nói sẽ bay ra đây chiều thứ bảy để được gặp mày… Anh Lãm bảo không cho mày biết chuyện ảnh bay ra đây. Hay là gặp một lần, xem nhau như bạn bè lâu ngày cũng được…” Gặp lại Lãm ở chính nơi này ư? Thụy chưa chuẩn bị tinh thần cho việc ấy? Xem nhau như một người bạn cũ, được không?…
* * *
Hai ngày dự Hội thảo, lòng Thụy rối bời… Cũng may người ta mãi hô hào cho những con số, những nghị quyết chán ngắt, hội trường lại đông, chẳng ai rảnh rang chú ý đến chị. Thụy xé vụn một nắm giấy: gặp – không gặp – gặp – không gặp… trò chơi mà ngày xưa mỗi lần hai người giận nhau Thụy đều cần đến… Cũng chẳng giúp Thụy có được quyết định nào… Thụy biết mình đang nhớ, nhớ da diết những ngày xưa. Thụy biết mình thèm và cả khát khao những đồng cảm, những sẻ chia từ Lãm mà chồng chị không có được. Thụy biết cả hai sẽ chẳng giữ nổi những nhung nhớ, sẽ đổ ập vào lòng nhau. Thụy biết mình sẽ lại rũ người trong đam mê bỡi sự mãnh liệt từ Lãm… Và Thụy biết mình đang chờ, đang đếm từng giây để được gặp lại…
Hơn 4 giờ. Thụy trốn khỏi Hội thảo. Giờ này người ta đang lo cho những Tóm lại, những Tổng kết và chuẩn bị liên hoan chia tay… Thụy đi bộ men theo bờ biển…
Nha Trang chiều lãng đãng mây. Mây sà trên mặt nước. Mây vắt qua những nhấp nhô của núi đồi. Mây bồng bềnh, lơ lũng tạo thành một dãi trắng đầy những hình hài thú vị. Mây mông lung. Mây rối bời… Thụy xách dép, đi chân trần trên cát…
Ngày trước, nơi này là bãi muống biển tím ngăn ngắt, trải dài…, phía bên kia là lau sậy… Biển giờ sạch sẽ, rộng và thoáng hơn nhưng lại thiếu đi vẻ hoang sơ, tự nhiên vốn có mà Thụy thích…
Mây gọi mưa về. Mưa như trút nước. Mưa hối hả. Mưa mù trời mù đất. Biển đã vắng tanh. Vài người đi cạy hàu vội vàng chạy tránh mưa ngoái lại nhìn Thụy lạ lẫm. Có lẽ họ nghĩ Thụy không bình thường. Mà không bình thường thật! Thụy vẫn đi dưới mưa. Chậm rãi, lững thững. Mưa quất hối hả lên mặt rát buốt. Cái lạnh thấu da thấu thịt làm Thụy nhớ tới cái lần cùng con bé dự lễ 20/10 ở cơ quan, lúc ra về mưa cũng như trút nước thế này. Vừa mưa vừa gió. Gió đập tơi tả. Gió làm ngả ngiêng cây. Gió làm Thụy không dám lên xe chở con về. Chồng thì bệnh đang nằm nhà… Không có con bé chắc Thụy đã khóc vì sợ, vì đơn độc… Giữa lúc ấy thì Đông đến, ướt sũng. Lo lắng. Xót xa. Hai mẹ con chạy bổ vào lòng Đông mà khóc ngon lành. “Anh đang bệnh sao lại đội mưa đến đây làm gì?” “Mưa gió thế này, em đi xe yếu, sợ hai mẹ con không về được. Mà em có bao giờ nhớ mang áo mưa đâu.” Ngồi sau xe mà thương Đông vô hạn…
Mưa vẫn càng lúc càng to. Cũng một đêm, trời vừa mưa vừa bão. Gió giật kinh hoàng. Ngôi nhà cũ mua lại của hai vợ chồng vặn mình răn rắt, cứ như là đổ ập đến nơi. Nhà không có trần, mưa ré ngói, rơi ngay lên mặt hai mẹ con. Con bé thức giấc, còn ngộ nghĩnh: “Bão to quá, em Mưa sợ chui vào nằm trên mặt con để trú ba mẹ nhỉ?” Thụy ứa nước mắt thương con… Đông hì hụi dậy, trải chiếu dưới gầm chiếc bàn gỗ rất to, chắc chắn bắt hai mẹ con nằm đó cho đến sáng, còn anh thì thức canh… Lẽ nào Thụy quên hết?
Mưa vẫn chưa ngừng. Mưa như gột rửa.
Thụy nhớ con bé lạ lùng. Nhớ ngôi nhà bình yên bao năm. Nhớ cái góc phòng ấm áp bé tí Đông tỉ mẩn trang trí thật xinh và biệt lập để Thụy có không gian ngồi đọc và viết linh tinh. Thụy nhớ Đông và cái gãi đầu xuề xòa mỗi lần Thụy bực bội… Cuộc gặp gỡ tí nữa đây có thể Đông không biết, bé con của chị cũng không biết nhưng lòng Thụy liệu rằng có tự thứ tha? Nhìn nụ cười của con bé, Thụy có còn thấy xứng đáng?
Thụy rảo bước xuống mép nước biển. Mưa thế này mà nước biển lại ấm. Chị từ từ gỡ Sim điện thoại quẳng thật xa. Không còn ai trên biển đọc những dòng Thụy nguệch ngoạc trên cát: “Cũng may em chưa ngoại tình!” Cả Thụy cũng không kịp đọc lại. Mưa và những con sóng nhanh chóng xóa sạch. Cuốn trôi cả những xao lòng của Thụy chiều nay…
Trên chuyến xe khách cuối ngày có một người phụ nữ hối hả ngóng về gia đình…
L.T.M

Chào bà con xứ nẫu,
Rất hối hận vì lạc bước vô … trường văn trận bút của quý xứ nẫu, không nhớ “sợt” cái gì ra cái này, mà bi giờ 2.35AM còn ngồi đọc từ bài viết cua LTM đền từng comment.
Hối hận vì không biết xunau …. sớm hơn!
LTM chưa ngoại tình, hahaha, vụ này mới!
Trộm nghĩ ai cũng có những lúc ngoài chồng ngoài vợ, đàn bà vốn dĩ yếu … lỗ tai trước … lời đề nghị … khiếm nhã của anh chàng vịt kiều dụ vợ ngưới ta!
Rõ ràng ý đồ của anh ta chỉ là thưởng thức free qua đường (tung hỏa mù bằng mật ngot, rối anh tỉnh bơ quay về nước mẹ kế, kệ cha cái gia đình người ta tan nát … !
Bởi nhân vật chính của LTM sẽ còn nhớ nhung băn khoăn tơ tưởng thở dài ngậm ngùi ngơ ngẫn chán chồng ngong ngóng …. lâu lắm, và biết đâu “bã” quăng cái sim xuống biển theo đúng kịch bản cao trào nhưng phone num-bờ của cha đó thì đạo diễn LTM đã save dzô máy, mất đâu được mà lo ????
Mua vui cũng được một vài … phút thôi.
Kính chào.
Nhân vật chính của LTM quẳng cái sim xuống biển thì hắn đâu có còn cơ hội thỏ thẻ. …Cũng may…
Cung may hay khong may…hic hic
Người đàn ông nọ chỉ thương thầm nhưng khi tình cờ gặp lại họ vẫn có run động.(bạn của anh mình đã kể vậy)
Thử hỏi Thụy đã có tình yêu với Lãm làm sao tránh khỏi những dao động, nhưng người phụ nữ bao giờ cũng có trực giác nhạy bén, Thụy lo sợ điều sẽ xảy ra nên dằn vặt và không gặp Lãm . Nếu cả ai con tim đã bình yên và không lỗi nhịp thì việc Thụy gặp Lãm cũng bình thường thôi nên với Thụy “cũng may em chưa ngoại tình” là đúng
Đồng ý ! (cũng có nghĩa khác : Ỳ (1) đống) .
Qua ti gôn bao giờ cũng … sâu sâu !
Bộ Hoa Ti Gôn là tác giả Lưu Thị Mười sao mà biết rõ vậy. HTGôn chắc thuộc làu làu những bài thơ Hai Sắc Hoa Tigôn của KKTH, hihih. Nếu chưa thuộc Rong xin tặng lại HTGôn và Rêu một trong những bài thơ của KKTH đọc để khóc chơi heheh. Hai chị em nhớ ngày mai dắt nhau đi ăn bún bò Huế nhe. Chúc vui khỏe.
Hai Sắc Hoa Tigôn
T.T.K.H.
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi cảm thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thuờng hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!”
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!”
Đâu biết một đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! Tồi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…
Từ đấy, thu rồi, thu lại thụ..
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một muà thu trước rất xa xôị..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngó đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
“Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.”
bài này muội đọc đến nỗi thuộc lòng luôn. Thích 2 câu trên của tác giả. Huynh đã nhìn thấy hoa tigon chưa? hai màu trắng và hồng, cánh hoa hình trái tim giống như tim vỡ nên hoa tigon còn gọi là hoa tim vỡ ….,
nghe nhạc nhé , tặng chị hoatigon và Rong…. g night!
http://youtu.be/wq6fJvem7GY
http://youtu.be/KhCaYKpHiHE
Đúng là trang Xứ Nẫu “có cái đặc biệt riêng” rõ ràng. Một bài viết được những văn nhân thi sĩ… bình, bàn luận rất là sôi nổi! Trong sự vui
đùa có cái nghiêm túc mà chúng ta phải biết nhìn, nhận định và tìm ra… Đáng lẽ Rong không “còm” trên bài này; nhưng thôi “hả” một chút
cho anh VinhRùa dui và cho “anh ngậm” tức chơi heheh…
Bài viết theo tâm lý “phương Đông” thì tác giả viết hay lắm. Nhưng chỉ khổ nỗi giữa hai nền văn hóa và bản chất khác nhau của người
phương Đông và phương Tây — “Không dám thố lộ rõ cho nhau biết những gì vợ chồng muốn trong chuyện sex (tình dục) cũng như…” Tác
giả chỉ mượn ‘hay’ để mở đầu “Anh, bỗng dưng hôm nay em muốn ngoại tình.” là muốn ám chỉ cho việc không thỏa mãn về sex giữa vợ
chồng trong việc chăn gối. Đây là một nỗi khổ như Rong đã nói ở trên của sự khác biệt giữa hai nền văn hóa và bản chất của người phương
Đông và phương Tây. Nếu chúng ta có lẫn những điều hay.. của cả Đông và Tây trong mọi vấn đề thì hay biết mấy..!
Cuối lời, Rong chỉ biết lạy trời là “Cũng may ‘mà’ em chưa ngoại tình”… cho Thụy. Amen! Chúc mừng.
Rong biển có trí nhớ tốt đó. Nhớ cả bún bò Huế mà Rêu với Hoa Ti Gôn hứa cùng ăn. Chúc vui!
Cảm ơn tất cả mọi người vì đã đọc và thích ( lẫn chưa thích) truyện. Mọi người bình nhiều quá rùi, M mới biết và đáp lại. Thất lễ! Thất lễ! Hihi… Cũng May …
(Cũng may)…em chưa … !
Truyện hay đó, LTM à !
Phia rầu! ngủ đi ông ” Qwại “…gà gáy còn ra đồng dzắt sữa….dê đó nghen!
một truyện ngắn hay , lôi cuốn.. , rêu thích đọc truyện của Mười………
cảm ơn nhé.
Chuyện cũng bình thường thôi. Chúng ta vẫn là …những con người đúng nghĩa..trầm luân trong .hỉ nộ ái ố….của cuộc đời
Theo tôi cảm nhận, truyện dàn dựng khéo, và nhất là diễn tả khá tinh tế những cảm xúc mâu thuẫn dựa trên điểm xuất phát là sự bất mãn tình dục của người đàn bà làm vợ.
Đoạn mở đầu ngắn nhưng nói ra rất rõ nỗi đau thầm kín của nàng: “… Kế bên, Đông đã say sưa ngáy (chữ “đã” nghe bực tức làm sao, lại còn ngáy nữa chứ!) … Hơi thở đều, nhẹ nhàng, vô tư như không thể rằng chỉ mấy phút trước đây còn vồ vập, ngấu nghiến trên cơ thể Thụy, mạnh mẽ và đắm say, cuồng nhiệt và tham lam… Đã nhiều lần như thế, khi Đông ngủ say, Thụy lại đăm chiêu một mình và nghĩ linh tinh… Những suy nghĩ Đông chưa bao giờ biết đến. Chắc anh tưởng vợ cũng mệt nhoài và lăn vào giấc ngủ chỉ vài phút sau mỗi cuộc yêu như anh… Cũng rất nhiều đêm, trằn trọc không ngủ được, Thụy nghĩ về cuộc sống và tự hỏi mình có hạnh phúc?”… (trích)
Hai người đàn bà ngoại tình nổi tiếng trong lịch sử văn học thế giới là Anna Karenine (Tolstoi) và Madame Bovary (Flaubert), tuy ở phương Tây nhưng vào thế kỷ 19, đàn bà còn bị gò ép rất nhiều so với thế kỷ sau đó, cũng bắt đầu những cuộc tình định mệnh của mình từ chỗ không được thỏa mãn tình dục với chồng.
Tác giả LTM cuối cùng đã cho chữ “nghĩa” thắng chữ “tình” (xa nhà, ở khách sạn, người đàn ông ở nước ngoài về, tạm hiểu là không có vợ con bám theo…) nên khi đọc xong tôi có cảm tưởng mình vừa đọc một bài thơ dở dang. Thấy tiếc! (Dĩ nhiên, về phương diện văn học thôi.)
Hình như anh hiểu lầm về những suy nghĩ của Thuỵ rầu anh QS ơi….!
Tôi lại nghĩ khác !
Cả Đông & Thụy không đáng trách !
Tình dục trong câu chuyện này không phải là vấn đề !
Người đáng trách là Lãm. Đã làm chuyện không nên làm, đã khuấy động điều không nên khuấy động …
Dứt khoát tôi không bao giờ là “kẻ thứ ba” !
Vậy thôi !
Tôi chịu quynh ở chỗ tay Lãm. Sau hơn 10 năm quên bỏ vợ con để theo dụ dỗ , rũ rê , níu kéo người tình cũ ( đã có chồng ! ) bằng mọi cách :
” anh đang khao khát có được em. Thật đàn bà, thật mạnh mẽ và cũng thật nồng nàn…” và : “Ngày xưa nhiều lần phải ghì mình lại vì muốn gìn giữ cho em, bây giờ lại hối tiếc.”
Bằng mọi thủ đoạn tìm kiếm , hẹn hò để làm lại ” chuyện đó ” ! đúng là đáng trách thiệt . Nhưng ở chỗ Thụy thì tôi không đồng ý :
“Thụy cũng đang rệu rã cả người. Cũng khát khao…”
“Nhớ hơi thở ấm nóng Lãm phả lên môi, lên mắt. Nhớ những cái ghì xiết rạo rực như muốn nuốt chửng mỗi bận hai đứa gặp nhau ”
“Hơn mười năm trời Thụy thèm một lần được gặp nhau để lao vào lòng Lãm”v/v…
Nghĩa là hơn mười năm chỉ còn một ” thủ tục cuối cùng” là xong ! Theo tôi thì Thụy đã ngoại tình từ lâu rồi , chỉ chưa làm “dơ người” thôi! Còn nếu tính theo công thức đơn giản : ngoại tình = làm tình thì….hởi ôi! Xin miễn ….bàn!!
Cám ơn Lưu thị Mười về bài viết rất hay, nhưng có lẽ cũng xin theo anh Thuận Nghĩa với đề nghị cái tựa “Ngoại tình” và theo Nị kiếp sau làm đàn bà để hiểu …phụ nữ thì….may ra mới thông được! Phức tạp quá ! Tạm kết luận với chính mình : “bó tay.com” vậy .
Còn ai nữa mà huynh quên chưa nêu ra ? Kiểu này đích thị là bó tay thật rồi
Hehe …
Đây mới chính là “nghĩa riêng của vớ vẫn” mà TG đã phát biểu dzí quynh XC
vì “Theo tôi thì Thụy đã ngoại tình từ lâu rồi (ngoại tình tư tưởng)”. May mà chưa xảy ra hậu quả … Cũng có nghĩa là mọi chuyện đều có mặt trái của nó !
Tôi xin ăn theo nhé anh Quế Sơn.
Hồi chiều, tôi đã bỏ công viết lời bình nhưng không gửi được vì sever unavailable, refresh hoài vẫn thua. Lời bình của anh tôi “ưng” quá. Cuối cùng người phụ nữ ấy quay về với “nghĩa”, bỏ “tình” – nghĩa là hy sinh đam mê của mình. Tình yêu mà để lý trí tháng bản năng và tình cảm thì hết. Nhưng phụ nữ phương Đông thường thế – dường như cả nam giới cũng vậy.
“Con tim có lý lẽ của nó mà lý trí không biết được”, đó là Tây nói. Nếu tôi là tác giả có lẽ tựa đề sẽ ngắn gọn hơn: “Ngoại Tình” – tiếc là tôi không phài LTM.
Dẫu sao, đây là một truyện rất độc đáo của một tác giả nữ về đề tài tình yêu-tình dục/ tình- nghĩa. Văn cũng mới và nhuyễn.
Đàn bà !
Thật lòng mà nói : Vớ vẫn !
Nhưng … cảm ơn LTM !
Chiện Tình bùn lãng moạn ni hình như Thằng tui thấy ở đâu rầu đó…Tán Gù ui…!
Mừ nem no gẹp tưởng Tình đã củ
Con tim bầu hầu chẳng chịu ngủ im
Cày sâu cuốc bẩm mắt cứ lim dim
Gật gù phập trúng cục bin…úi chà!
Sao lại nói thế. Tình cũ không rủ cũng tới mà. Lại thêm: “con cá sẩy là con cá lớn”. Ngoại tình kiểu đó trăm thằng đàn ông chúng mình đều “dính” nhưng số bỏ vợ và bị vợ bỏ không nhiều. May quá.
Không biết ai “vớ vẩn” đây?
“Ngoại tình kiểu đó trăm thằng đàn ông chúng mình đều dính ” …
Liệu có chủ quan không ?
Vì vậy ” vớ vẩn” vẫn có nghĩa riêng của nó Xóm Chùa ui !
Và đó là quan điểm ! Thế thôi .
Chuyện nầy cãi đến mốt chưa xong. Thâu, seo cũng được. Vớ vẩn!
Đàn ông – theo Tú Gàn : Lý trí là sức đề kháng!(tùy mỗi người)
Và đó là sự khác biệt giữa đàn ông dzí đàn bà.
Tất nhiên- đó là quan điểm riêng !
Riêng No chỉ thấy đúng mỗi ba chữ ( quan điểm riêng ) thâu ông Tú à…!
Quớ…..quẫn!
He he …thim một em bị “sụp hầm” ! Tậu ghơ !
Hận đờn bà hầu nào dzẫy ông quại !!
Thuông không hết, làm gì có chiện hận, ông nậu !
Đàn bà… Chà! Vớ vẩn?
LTM thì không. hahaha…
Dong y voi Luu Thi Muoi
Mình rất thích nhân vật Đông trong CMECNT .Đông chỉn chu đối với công việc gia đình,thông cảm giúp đỡ yêu thương tin tưởng vợ con hết mực có lẽ đây chính là cội nguồn vun đắp và bảo vệ hạnh phúc gia đình thoát khỏi di chứng tình cảm của Thuỵ trog quá khứ .Cuộc sống đôi lúc tỏ ra hào phóng,hời hợt ,nhe nhàng…với vợ đó là tính đích thực đàn ông.
Cảm ơn TG LTM rất nhiều !chúc chi vui .
Đàn ông nhiều khi là vậy nhưng Đông chưa hẳn là “đích thực đàn ông”!
Đàn ông đích thực là phải biết người phụ nữ của mình muốn gì, nghĩ gì …
và nếu thật sự yêu thì người đàn ông đó biết làm gì để thể hiện & bảo vệ tình yêu của mình !
Nói thế nầy thì được. Thỏa mãn xong ngủ khì, còn ngáy ỏm tỏi, không biết bà xã thế nào là…dở, là…Phải đi học một khóa “hôn nhân và gia đình” do Tú Gàn “tư vấn”.
Sao xóm chùa hông nhận tư vấn luôn đi !KT bái sư phụ !
Đâu dám! Đâu dám!!!!!!!!!
Chỉ cần “nắm” một bí quyết nầy:” Nghe bà xã hoặc ai đó…ngáy trước rồi mình mới ngáy”. Sư phụ tui dạy thế. Hết bài.
Đại ca !
Em xin tôn đại ca làm sư phụ
Xem trang 2000000000001, Chương XXXI, di cảo sư phụ, nhé…sư thúc.
Chào sư thúc!KT cuối đầu lắng nghe lời hay ý đẹp sư thúc chỉ giáo
Bi quyết này hay đấy sư phụ !!!nhưng ruổi thòi ngáy trước rồi tỉnh trước thì sao ?
Dân đá bóng thường nói ” Cố gắng từng trận…”. Đá loại trực tiếp không có trận lượt về. Sân “nhỏ” cũng vậy. Đấu knock out.
Đệ tử nghe lời su phụ cố gắng đến phạt đền luân lưu hi!hi!hi!…
Hết hai hiệp phụ, rồi đá phạt đền luân lưu…Bỏ chạy. Cái bóng bàn cũng không đá nổi nói chi cái bóng da. Từ chết đến tiu…
Đa tạ cuối đầu tạm biêt sư phụ!hen găp lai nghen
Ủa nội công của sư phụ chỉ chừng ấy thôi na ?
Tui thấy hể đá “sân nhỏ” thường đa số đá “sân khách” rất hay mà đá “sân nhà” dỡ ẹt….là sao hở sư phụ !!!!
Lâu nay xách cẵng….Đá sân nào mà dzắng bóng lâu dzẫy ông Dzịt Kìu ??
Tội quá No ơi ! Đá một sân là muốn chết rồi ! giờ mà có qua “sân khách” thì xin đi theo huynh Xóm Chùa làm….”khán giả” thui!
Tư dzấn thì xin dzui lòng nhưng…
Thực hành thì nên … đổ xăng dzà quay lại tìm XC !
Thế thâu quynh XC nhỉ !?
Anh Tú ơi!Đàn ông mình sống thường bằng sư thông cảm và linh cảm nữa,thấy xoè xoà dẫy chớ mà câm khỉ biết khỉ múa nữa.Bản chất có khi giống nhau nhưng khác nhau ở cach thể hiện .Con người muốn gì ?nghĩi gì? không quan trong . cơ bản người ta làm cái gì?
Huynh tự mâu thuẩn rồi !
Muốn + Nghĩ => Làm !
Logic là vậy !
Nếu khác đi thì … đó là “ĐỜI !”
Và tôi hiểu !
Huynh minh nhìn với ánh mắt trìu mến nhẹ nhang thâu !chớ Huynh lớn hơn KT chắc trên dưới hai mươi năm ,thì Huynh phải biết hơn KT nhiều chớ .
Tú Gàn + Khác đi => = ĐỜI ???
” Muốn + Nghĩ => Làm !
Logic là vậy !
Nếu khác đi thì … đó là “ĐỜI !””
Hay quá hay quá hay quá!
Chị Hoa Ti Gôn ở đâu dẫy
Chuyên đêm hôm qua rầu ,Huynh lý luân…!!!
Cho Vinh Rùa tui đồng cảm với “Cũng may em chưa ngoại tình” và với Thụy:
Một truyện ngắn rất hay ! Con người đôi khi có những giây phút như đứng trước ngã 3 đường mà sự lựa chọn phải đi hướng nào cũng là điều không dễ .
Trái tim Thụy yếu mềm nhưng Thụy đã sáng suốt và mạnh mẽ khi có quyết định cuối cùng ….Thụy thật đáng thương !
Thật dzậy sao ?
kiếp sau làm đàn bà để hiểu …phụ nữ nhen anh ! hi hi
Cay hơn ớt bay!!!!! hayyyyyyyyyyyyyyyyy
Trời đất! Sao mờ dúng chiện tình của Vinh Rùa tui hầu mấy nẳm dzẫy hở, Lưu thị…Thụy? Nhưng… “hổng may em chưa ngoại tình” là si nghĩ của VR tui,bởi_tính cách của Thụy_là… “iu nồng nàn, iu mãnh liệt” quá mờ? Tiếc!…cái đoạn kết…. :
Anh VinhRùa cho nghe bài hát hay quá !
Chào chị Lê Thị Mười,
Thật khó mà quên được mối tình sâu đậm của ngày…xưa, Thụy bây giờ đã là mẹ của đứa con ngoan và là vợ của một anh chồng tốt, một gia đình khá ấm êm, cuối cùng thì cô ấy cũng đã có sự lựa chọn.
Ngày xưa, sau 18 năm xa cách TB cũng từng gặp lại người xưa vào lúc gia đình họ cơm không lành canh không ngọt, khi gặp nhau TB thấy được vẻ xúc động mạnh thể hiện trên nét mặt cô ấy làm lòng TB rất xốn xang (lúc đó TB cũng chuẩn bị ra tòa ly hôn), nhưng…..
Đành phải trả lại cho ngày xưa những gì tốt đẹp nhất của nó vì có khi “Hoa nồng hương mà trái lắm khi chua” và TB cũng không chắc mình sẽ mang lại hạnh phúc cho người ta, hic…..
Một mẩu chuyện hay, đáng đọc. Cám ơn chị.
_ Cũng bởi :
“Đành phải trả lại cho ngày xưa những gì tốt đẹp nhất của nó vì có khi “Hoa nồng hương mà trái lắm khi chua” và TB cũng không chắc mình sẽ mang lại hạnh phúc cho người ta, hic…..”
____________________
_ Nên : Thiên Bồng nhà ta mới có cơ hậu lên xe…lam(hoa)lần… “bốn”,hic…
(“Ông” thử cho dzí dzụ dzề “Hoa nồng hương mà trái lắm khi chua” i ?)
Cho VR cái thí dụ cho thú dị nè:
Chân lý cái chuyện nớ ở sau lưng Vua Rình đó, ha ha…chạy.
Chạy…đi ráng chạy cho mau
Không thâu lắm kẽ khóc rầu dzì ông!
———————————————-
Vang danh Nghiên sái Thiên Bồng
Năm xưa muốn ẵm má hồng Hằng Nga
Ngọc Quàng bắt tậu đày xa
Xuống làm Trư lảo nhị ca phò Đường
Gặp ẻm nào lảo cũng thương…
Dù chua_đắng, Hoa nồng hương cứ thầu
Thách Trời cứ dziệc mưa ngâu
Mẫu năm mẫu đứa xỏ xâu_chiện thường
Khi nào còn da bọc xương (death)
Một bầy Tiên Nữ quanh giường dzui gơ! he..he
Anh No mà ghẹo Thiên Bồng
Coi chừng ảnh quánh phản công …hết đường
Hằng Nga ai thấy hổng thương
Tim Nô cũng đã dzấn dzương nhiều lần
Ngược xuôi mỏi rục đôi chân
Mới mong ôm được tấm thân ngọc ngà
Thiên Bồng giống Nobita
Dzẫy mà cứ phán như là khác nhau
Xuka nói thiệt đừng rầu
Khi nào Nô bịnh …đứng hầu toàn …tiên !!! he he giống anh TB lun !!!
Tối nay anh Thiên Bồng đi đâu mất tiêu rồi !
Úi chà ! gặp phải Cô Tiên
Tấm thân ẻo lã thấy ghiền gơ nhen
Thiên Bồng vóc dáng hẩu len
No làm sao có cửa chen vô hè.
Xu ơi đừng có chọc que
Bồ cào ổng bửa là què nghe hông..!
Qủa ?! Xu đâu xúi dại Nô chen
Xu đây thả chút lời khen Nô mà
Rằng Nô bắt bướm hái hoa
Cũng lời ong mật mượt mà trên môi
Để cho Nẫu ( hi hi ) cứ bồi hồi
Thiên Bồng phải sợ Nô lôi ….mất …bồ !!! he he
Bậy nà! Xu cứ bi bô
Cha Trư bát Giới hầm hồ thì toi
No làm sao dám học đòi
Để cho mấy ẻm bồi hồi chạy theo
Nẫu hờn – Nẫu giận – nẫu treo
Là thôi mất cái đầu heo….lúa đời…!..he..he
Nẫu hờn Nẫu giận chút chơi
Để Nô khản giọng kiu trời cho dzui
Nô đâu dám thí mạng …” cùi ” ( hi hi )
Lỡ mà Nẫu biết Nẫu khui tứ bề
Lúc đó ôm chặt cục quê
Anh Thiên Bồng thấy hả hê đứng cười …hè hè hè
Tui bị rớt mạng
Thiên hạ đại loạn
May “mạng” tui còn dài
Thiện tai! thiện tai.
Khổ nhứt không ngủ được
Chồng nằm ngay cáng cuốc
Ngáy như còi tàu suốt.
Đàn ông dở hết biết!
Khổ nhì bị bị rớt mạng
Thiên hạ chọt…chót chót
Mình dzô hoài không lọt
Còm sỹ buồn hết biết
Welcome back
Thank you very much
Admin xunau “oách”
Number one, số dách.
Đã đọc rồi giờ đọc lại vẫn thấy rất hay!Sự giằn co-lựa chọn và…cuối cùng …cũng may Em chưa ngoại tình! Cám ơn LTM đã nói lên điều tinh tế ấy! Chúc vui!
” Cũng may em chưa ngoại tình” hay quá! Những cái dằn vặt “gặp – không gặp – gặp – không gặp…” là một nét đẹp của người phụ nữ! Tác giả diễn tả cảm xúc của nhân vật rất thực, rất đời thường và lôi cuốn người đọc. Cám ơn L.T.M với một bài viết hay , chân tình và vì “Cũng may em chưa ngoại tình”!
Chào LTM,
Không lẽ tôi cũng phải thốt lên như chị Kim Loan..? Quả là hay thiệt!
Tôi đọc và tự so sánh với những nhân vật!
Vì cũng đã có lần gặp hoàn cảnh như thế…! Và tôi..đã:
Nói những lời như Lãm!
Suy nghĩ như Thụy, làm hơn một chút và cũng quay về!
Cái một chút đó chắc tại tôi là đàn ông?
Có gọi đó là ngoại tình không LTM?
Chế thêm dầu vào lửa:
Anh nói “sao em không ăn nem để cho anh ăn chả ?”
Hay quá một bài viết rất tuyệt ! một câu chuyện rất hay rất đời thường với những cảm xúc rất thật mà cũng có nhiều người đàn bà cũng đã gặp phải….trong cuộc sống như thế & cũng đã từng kịp dừng lại kịp thời….”cũng may em chưa ngoại tình ” Cám ơn LTM mới sáng ngủ dzậy cho đọc một bài rất hay!Để mình suy gẫm…..