Nam Thi

HỞI là tên con ngựa già của cha tôi. Đó là con ngựa duy nhất mà tôi đã cỡi trong đời. Tôi chỉ nhớ tên nó, ngoài ra không biết gì về hình dung, vóc dáng của nó. Nghe mọi người nói lại, nó là một con ngựa hồng vì có màu lông nâu đỏ. Có lẽ, trong ngôn ngữ Việt Nam hiện đại, cách gọi khác nhau dựa trên màu lông của ngựa, của mèo, của gà, của chó…ít người còn phân biệt được, chẳng hạn ngựa có lông trắng gọi là ngựa “kim”, có lông đen là ngựa “ô” và con Hởi nhà tôi là ngựa “hồng”.
Tôi không nhớ gì về con Hởi không phải do tôi vô tình hay vì trí nhớ kém. Tôi với nó từng chung sống dưới một mái nhà của cha tôi cách nay đã hơn nửa thế kỷ rồi còn gì. Vả lại, lúc Hởi rời bỏ gia đình tôi để đi xa, tôi mới khoảng hai tháng tuổi.
Tôi là con trai duy nhất trong gia đình nên đã tập tành lễ nghi cúng quải ông bà, cha mẹ từ lúc tôi còn học tiểu học. Khi mẹ tôi qua đời, tôi đã trở thành người chủ tế. Đó là một nhiệm vụ vừa thiêng liêng vừa khó khăn đối với một đứa trẻ lên mười. Theo lệ có từ khi mẹ tôi còn sống, ngày giỗ cha tôi bao giờ cũng có một mâm cơm đặt bên cạnh bàn thờ cha tôi để cúng chú Trị và con Hởi. Sau khi khấn lạy cha tôi, tôi sang thắp hương lạy cái bàn thờ phụ ấy, lâm râm khấn chú Trị và con Hởi “sống khôn thác thiêng…”.
Người và ngựa không thể nào xếp chung một mâm được nhưng biết làm sao được vì con Hởi và chú Trị là bạn chí cốt của ba tôi trong những năm cuối đời, cả hai cùng đi với nhau một chuyến cuối cùng và cùng chết một lần. Và chắc chắn ngoài gia đình tôi, không còn ai trên đời cúng giỗ họ. Con Hởi là giống ngựa không được ai cúng giỗ đã đành, còn chú Trị lại là một con người đáng được gọi là sống khôn thác thiêng. Đó là những suy xét, đánh giá của tôi về họ khi tôi đã trưởng thành. Lúc còn bé có lần tôi đã mang một nắm cỏ tươi và một chén cám đặt lên mâm để cúng con Hởi vì tôi cho rằng cơm, cá, thịt và rượu chỉ dành cho chú Trị. Bởi lúc ấy tôi còn giản đơn phân biệt giữa người và ngựa, sau này tôi mới nhận ra những đức tính chung của “họ” là sự trung thành và thương yêu mà cả hai đã dành cho nhau và cho cha tôi. Chính vì thế họ trở thành bình đẳng trong lòng tôi.
Sau gần chín năm bị thực dân Pháp đày đi Lao Bảo, ba tôi bị chỉ định cư trú ở quâ nhà vào giữa những năm ba mươi của thế kỷ trước – thời đó người ta gọi là “an trí”, có nghĩa là hạn chế đi lại, tiếp xúc, làm việc. Cha tôi không thể trở lại Sài Gòn để viết báo, đành phải xin ông nội tôi ít vốn liếng để vào tận Rộc Trịnh, một vùng núi sâu hiểm trở Bắc Tây Sơn, để khai thác dầu rái lấy từ cây họ dầu mọc tự nhiên thành rừng nguyên sinh. Thời đó dầu rái có nhiều công dụng: có thể dùng để trét thuyền nan và đốt đèn. Trong thời kháng chiến chống Pháp ở quê tôi tuyệt không có dầu lửa, còn dầu phụng không có để ăn thì lấy đâu ra để thắp đèn. Người ta lấy lá cọ cuốn dầu rái thành từng cây to bằng cổ tay người lớn, dài khoảng hai gang tay để đốt. Người ta quen gọi là “đèn chai” nhưng với kích thước đó thì gọi bằng đuốc cũng được. Bình thường, chỉ có nhà nghèo mới thắp loại đèn này vì nhà khá giả đã có đèn dầu lửa, dầu phụng. Cho nên, mới có câu tục ngữ mô tả thân phận kẻ cùng đinh làm thuê, ở đợ: “ ăn cơm nguội, ngủ nhà ngoài, thắp đèn chai, đánh cờ chó”.
Trong hoàn cảnh “anh hùng mạt vận” ấy, con Hởi và chú Trị đã cùng cha tôi trèo đèo lội suối, ngày đêm có nhau. Chú Trị là một nông dân Nghệ An cùng ở tù chung với cha tôi ở Lao Bảo. Chú không có gia đình vợ con, tứ cố vô thân, nên đã hẹn với cha tôi khi nào ra tù thì tìm vào Tây Sơn sống với gia đình tôi. Chú trẻ hơn cha tôi, lại là nông dân khỏe mạnh nên gánh vác mọi công việc nặng nhọc của gia đình tôi. Chú lại giỏi dạy ngựa nên đã huấn luyện con Hởi từ khi nó mới được mua về. Sau này, tôi nghe kể lại rằng Hởi có thể tự ra gò trước nhà ăn cỏ, khi nghe chú Trị hoặc cha tôi huýt sáo là nó tự về chuồng. Nhiều lần đi đường xa, cha tôi hay chú Trị ngủ quên trên mình ngựa do quá mỏi mệt, con Hởi vẫn đưa họ về tới nhà an toàn. Có thể người ta đã thêu dệt thêm cho ly kỳ nhưng chắc chắn Hởi là một con ngựa quý được chú Trị huấn luyện thuần thục.
Cách mạng Tháng Tám thành công, cha tôi và chú Trị thực sự được sổ lồng, bỏ hết công việc làm ăn để tham gia công tác ở địa phương. Sau khi ra tù cha tôi đã lập gia đình và đã có ba con gái, mãi đến năm 1947 mới “kiếm” được chút con trai “cầu tự” (là tôi). Với ông, mọi sự như thế là chu toàn: đất nước được độc lập, gia đình êm ấm. Cha tôi muốn gấy dựng cho chú Trị một mái ấm riêng, nhưng chú nhất quyết từ chối lấy bà cô họ của tôi do cha tôi mai mối vì chú không muốn “bận bịu thê nhi”.
Như mọi người đều biết, quân Pháp đã theo chân quân Anh-Ấn để chiếm lại Sài Gòn rồi lấn dần ra miền Trung và cao nguyên. Nhà tôi ở Tây Sơn cách Quy Nhơn hơn 40 km về hướng Tây, núi non hiểm trở, quốc lộ 19 là độc đạo đã bị đào đường, phá cầu nên quân Pháp không từ biển tiến lên được. Đôi lần bọn đóng đồn ở An Khê cố vượt đèo nống xuống đồng bằng nhưng đều bị chận đánh phải quay về. Vì vậy, suốt cuộc kháng chiến chống Pháp quê tôi luôn là vùng tự do. Chỉ có điều phiền phức là mỗi khi có tin quân Pháp hành quân lấn chiếm thì toàn dân phải bồng bế nhau tản cư sâu vào trong vùng núi Bắc sông Côn, thực hiện tiêu thổ, “vườn không nhà trống”.
Chính trong một lần tản cư đầu năm 1947, mẹ tôi mới sinh tôi, bà bế tôi ngồi trên ngựa do cha tôi dắt cùng với chú Trị gồng gánh lội bộ hơn 10 km từ xóm làng ở bờ sông Côn vào tạm trú ở lán trại khai thác dầu rái của cha tôi trong Rộc Trịnh. Đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi được đi ngựa với mẹ tôi. Lúc đó tôi vừa đầy tháng.
Sau khi đến nơi, cha tôi cỡi con Hởi quay về nhà để lấy thêm đồ đạt và chở nước giếng cho vợ con uống vì nước suối rất độc. Khi cha tôi trên đường trở về trại thì trời đã tối lại mưa to. Bỗng có tiếng cọp gầm rất gần con đường mòn mà cha tôi đang đi, con Hởi giật mình tung vó, ném cha tôi giữa rừng. Cha tôi bị thương nặng. Con Hởi chạy một đoạn đường, rồi quay lại chỗ cha tôi ngã nhưng ông không còn đủ sức leo lên mình ngựa. Không biết do nó khôn ngoan hay do cha tôi ra lịnh, con Hởi bỏ cha tôi ở đó, phóng về trại để báo tin. Thấy ngựa về không có người, mọi người biết cha tôi đã gặp nạn giữa đường. Chú Trị vội nhảy lên ngựa đi tìm cha tôi. Ông được đưa về, được cấp cứu bằng xoa bóp thuốc võ gia truyền, uống mật gấu pha với sữa của mẹ tôi. Chỉ thế thôi vì trong hoàn cảnh ấy làm gì hơn được. Khi hồi cư về nhà ông đã hôn mê rồi qua đời mấy tuần sau.
Vài tháng sau, chú Trị xung phong đi bộ đội Việt Minh. Tôi nghe kể lại rằng mấy ngày trước khi lên đường, chú tìm cắt cỏ non, pha cám với nước mật mía cho con Hởi uống, đêm nào chú cũng mắc võng ngủ ở hiên chuồng ngựa. Đến lúc chú khăn gói ra đi, con Hởi đang ăn cỏ dưới bóng cây xoài, đã bứt dây chạy theo. Chú áp má vào đầu ngựa khóc ngon lành, bịn rịn không bứt ra đi được. Thấy người và ngựa quyến luyến nhau như thế, mẹ tôi nài nỉ chú đem con Hởi theo “cho có bạn” với chú và cũng có ích cho bộ đội.
Thế là con ngựa già của cha tôi cùng chú Trị ra chiến trường. Có lẽ, vong linh của cha tôi cũng đồng tình với quyết định của mẹ tôi không chỉ vì cống hiến cho kháng chiến mà còn vì chú và Hởi là đôi bạn không thể chia lìa. Vả lại, không có chú Trị còn ai chăm nom nó, nỡ nào bán nó đi.
Vào mùa Đông năm ấy, một anh bộ đội ghé qua nhà báo tin chú Trị đã hy sinh cùng với con Hởi trên chiến trường cao nguyên. Theo lời kể của anh bộ đội, trong một chuyến công tác gần đồn Tú Thủy (An Khê), chú Trị rơi vào ổ phục kích của quân Pháp, chú bị trúng đạn té từ lưng ngựa xuống con suối cạn nhưng bị thương không nặng. Lẽ ra chú có thể men theo con suối vào rừng rậm để thoát thân nhưng con Hởi không chịu bỏ chú, cứ quanh quẩn chỗ chú ẩn mình. Bọn Tây phát hiện con ngựa và tập trung hỏa lực vào nó. Chú Trị trúng thêm đạn và hy sinh bên cạnh xác con Hởi.
Không ai trách được Hởi vì dẫu sao nó cũng là một con ngựa. Vi chết cùng ngày nên nó được cúng giỗ chung với chú Trị nhưng anh bộ đội báo tin không cho biết đích xác ngày “họ” hy sinh nên đành lấy ngày húy kỵ của cha tôi làm ngày giỗ của họ. Có lẽ Hởi là con ngựa duy nhất mà tôi biết được cúng giỗ.
sao Bác Nam Thi không kể chi tiết con hởi nó gặm đầu người?
@ Chi tiết nầy mình không nghe ai kể.
hay là con ngựa của ông Sáu?
Ngựa là loài ăn cỏ làm sao mà gặm đầu người?
Sao trong hình có tới hai con ngựa lận anh Ni tham?
@ Tui cũng không biết. Định hỏi Sáu Nẫu mà máy tò tí te hoài.
Hay là ma ngựa?
hè hè … Đúng rầu ! Ma … “mã” !!! Hic …
Đọc hai lần và thấy hay
@ Mình đọc …ba lần lời bình của bạn vẫn thấy khoái. Cảm ơn.
Cầu mùa Xuân ban phước lành cho bạn.
hi hi …anh Ni Tham nói ” chiện ” dzui quá ! Mồng 1 mời anh …xông đất nhà Xù nha !
@ XÙ…hay xù lém, biết nẻo mô mà tìm nhà Xù. Thôi đành lấy 9 cái hoa đỏ đỏ trên kia tặng Xù lấy hên nhe.
Tên Xù nhưng mà có Xù anh ” hầu” nào đâu , nói oan Xù quá , ” tậu ” Xù chớ anh Nam Thi !!!
Xù !
Em không … đoái hoài gì tới anh nhe ! Nhớ đó nhe !
XC điện chúc Tết mà sao cứ ò e dzẫy?
Anh hổng cho em liên lạc làm ” siu ” em mời anh hử anh Tú Gàn ?! Hi hi …Xù mời anh Tú Gàn tới nhà Xù liên tiếp 3 mồng luôn để nhà Xù suốt năm …dzui như …như gì cà ??!! À …dzui như ….dzui như ….Xù được …lì xì tiền !!!
Nhớ mang phong bì đỏ đỏ tới nhen !!! Xù chờ bắt đầu từ bữa nay đó !!!
Vào đọc truyện của anh Nam Thi hiểu thêm về câu của người xưa: ” Khuyển mã chi tình”. Chó và Ngựa là hai loài vật tuyệt đối trung thành với chủ dù người chủ có đối xử chúng như thế nào đi nữa, Truyện nhẹ nhàng nhưng sâu lắng và toàn truyện là chữ tình sâu đậm. Chúc anh Nam Thi an lành, may mắn.
@ Ôi, con người. Dầu sao tình người cũng cao cả.
Mong MN năm mới vẫn viết đều đều và bệnh ít hơn.
Chào Anh Nam Thi! Mấy bữa nay tôi bận quá & mệt nữa, nên vào thăm Anh muộn! Thông cảm nghen? Con Ngưa Già Của Cha Tôi đã được nghe Anh kể hôm nào – nay đọc, thấy qua truyện – Anh đã nói được nhiều điều hơn! Đây là một câu chuyện đặc biệt! Cám ơn Anh đã chia sẻ cùng bà xon XN! Thân chúc Anh & Gia đình ăn Tết an vui nhé?
@ Lâu nay thấy anh ít xuất hiện cũng lo lo. Mùa Đông không ưa người nhiều tuổi – chứ không phải “người già”. Vừa đọc tạp bút của anh. Tình cờ anh viết về mẹ, còn tôi viết về cha ( xem lời bình của tôi trên sân của anh).
Trên trang xunau.org tụi già bọn mình hơi “nhìu chiện” nhỉ. Xin bà con thông cảm. Cứ xem như “phù thế giáo một vài câu thanh nghị’ (NCT) để tự biện hộ.
Cảm ơn anh.
Cảm ơn anh Nam Thi cho đọc một truyện hay cuối năm, rất cảm động và chan chứa nghĩa tình. Ngựa cũng như chó, mèo, heo, là những thú nuôi rất gần gũi với con người. Chúng có duyên làm bạn với ta trong kiếp này, nhưng trong vô lượng kiếp biết đâu chúng từng là hay sẽ là con người? Bởi vậy tôi thường chuyện trò với vật nuôi và rõ ràng chúng hiểu ít nhiều những điều mình nói qua ánh mắt, cách vẩy đuôi hay những âm thành chúng phát ra. Tôi thường bảo chúng :”chịu khó tu để kiếp sau được làm người nghe con!”. Vậy đấy! Dù gì tôi vẫn yêu cuộc sống này biết bao
Chúc anh Nam Thi năm mới khỏe mạnh, hạnh phúc và mãi vvvv .
@ Làm người cũng khổ – có khi khổ còn hơn vì con người rõ ràng phức tạp hơn loài vật nhiều. Tôi chưa từng dám chúc hoặc khuyên con vật nào ráng tu để kiếp sau thành người. Và cũng thế, tôi cũng chưa từng nghĩ kiếp sau tôi vẫn làm người.
Giá như kiếp sau tôi là người, tôi sẽ làm gì, làm bạn với ai, có viết văn nữa không (xunau.org có còn không?),…Bất khả tri.
Sao không cho bà con đọc “Hạnh phúc muộn màng” ?
Cảm ơn BMV
Bài viết cảm động & hay quá anh Nẫu xóm Cũ à! năm mới chúc anh có nhiều niềm vui nhé!
@ Mới ăn chả ram cách đây mấy ngày. Mà ăn món BĐ là nhớ Trần muội muội.
Mọi lời chúc tốt đẹp nhất cho TKL.
Đọc câu chuyện (truyện),… theo phong cách (tư cách) lối viết của Mr. Nam Thi, Rong đây không còn gì để nói.. nữa. Chỉ muốn kể lại một câu chuyện thật của Rong cách đây khoảng 15.. 16 năm về trước — là khi đi dạo cùng ‘người bạn’, đi ngang qua cái Ranch nhỏ bên đường thấy một bầy ngựa đẹp cùng người lady chủ, bao quanh bởi hàng cây đào giòn rất đẹp. Rong cùng người bạn dừng lại ngắm ngựa và vì người bạn thích ăn trái hồng giòn; nên Rong mới ngỏ lời với người chủ ngựa để xin một vài trái hồng bên đường ăn chơi. The lady vui vẻ trả lời lại rằng: các bạn muốn ăn thì cứ hái tự nhiên (xin mời) chứ tôi thì trồng loại trái cây này một là để cho nó có bóng mát và đẹp cái Ranch, hai là để làm thức ăn cho bầy ngựa vì chúng rất thích loại trái cây nầy. Nghe xong chúng tôi lấy làm ngạc nhiên và biết được loại hồng giòn là loại trái cây mà người “bản xứ” trồng để cho ngựa ăn. Nhân đọc bài truyện ngắn của Nam Thi. Rong xin tặng con Hởi một rổ trái hồng giòn cho ngày giỗ. Năm mới Rong xin chúc Mr. Nam Thi có được nhiều niềm vui và khỏe mạnh để tiếp tục đi “học vẽ” cho đúng giờ.
@ Món ăn Nhật bản mà thiếu rong biển là không còn Nhật bàn. Suchi mà không quấn với rong biển thì chẳng khác mấy món cơm nắm mà chị tôi vắt cho tôi mang theo để ăn trưa khi còn học tiểu học cách nhà nhiều cây số.
Tôi hy vọng con Hởi – nếu có linh thiêng – sẽ làm quen và khoái món táo giòn Mỹ bạn tặng cũng như tôi khoái món suchi Nhật. Xưa nay ngựa VN vẫn khoái khẩu món cám gạo pha mật mía…
Con Hởi và tôi thank u for all.
Ngựa Hời phải chăng là giống ngựa của người Chăm ?
@ Chịu. Theo hình chụp, nó cũng giống những con ngựa khác. Nhưng nó được huấn luyện tốt. Có lẽ chú Trị có nghề luyện ngựa.
Hầu nhỏ, nghe bà già bên nhà kiu : mấy con ngựa hởi kia. Chắc nhà bà có nuôi nhiều ngựa hởi hơn nhà NT.
@ Chắc dzẫy. Nhà tôi “nẳm” có tới một giàn hoa ti gôn lựng, thế mà giờ không có hoa nào để ngắm.
Hởi ôi!
Ngàn dặm có xa xôi
Vẫn có kẻ nằm nôi
Thương về kỷ niệm cũ
Ân tình sao cho đủ
Chưa ngủ vẫn cầm canh
Chiều nay vẫn loanh quanh
Tìm nắm rơm cảm tạ
Chia xẻ cùng người lạ
Một quãng đường đã qua.
Tặng anh NT văn tế chàng Hởi đó, chúc anh vui. Mến.
@ Hởi cảm ơn Thiên Bồng.
Viết rất cảm động.
@ Ông balapbaxam không hề bá láp bá xàm cũng như Tú Gàn không hề gàn chút nào.
Mình cũng cảm động khi đọc bạn. Cảm ơn.
.Con ngựa già của cha tôi kể lại một câu chuyện bi tráng và buồn, nhưng người đọc không thấy sự phiền muộn bi quan.mà chan chứa trong đó một niềm tin yêu về cái thiện cái mỹ trong cuộc sống .Giọng văn có ngậm ngùi chua xót nhưng cũng rất tươi mới ,nếu không nói là rất trẻ . Phải chăng đó là phong cách của anh?
@ Một nhận xét làm cho mình…sướng thật sự. Cảm ơn bạn
Cuộc sống luôn có buồn-vui, trong vui có thể chứa nỗi buồn và ngược lại. Vui không ốn ào, buồn không bi lụy. Trong văn chương bi và hùng đan xen nhau, đôi khi nói bi nhưng là bi tráng…
Người ta thường nghĩ TÌNH YÊU đồng nghĩa với tình yêu đôi lứa, nhưng TY lại rộng mênh mông trên nhiều mối quan hệ trong đó có tình yêu đôi lứa. Và vì vậy, tôi luôn yêu cuộc sống.
Một mùa Xuan TY cho bạn.
Thêm một cái “cồm” … hay !
Đếm nhé : “Hai !”
hì hì …
@ tartaruga = rùa ( tiếng Ý). ciao rùa.
Ciao … Trụ Trì Phố Chùa !
Hi…hi….mừng quá gặp lại anh Tú rầu.
Chào em ! “Thỷ Lao” !
Em dzẫy mà quynh NĐH kiu là : Thấy “chịu” đó ! Anh thì … “dzọt” ! Sợ …
Phải. Chậm chưn là tiu ngay. Bay!!!!!!!!!
Viết cảm động lắm anh Nam Thi à
@ Mình cũng cảm động vì được các bạn đọc và chia sẻ.
“…Chính trong một lần tản cư đầu năm 1947, mẹ tôi mới sinh tôi, bà bế tôi ngồi trên ngựa do cha tôi dắt cùng với chú Trị gồng gánh lội bộ hơn 10 km từ xóm làng ở bờ sông Côn vào tạm trú ở lán trại khai thác dầu rái của cha tôi trong Rộc Trịnh. Đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi được đi ngựa với mẹ tôi. Lúc đó tôi vừa đầy tháng….)
———————————————-
Anh Nam Thi vừa đầy tháng đã được đi ngựa, Hai mươi mấy tuổi mới biết “họ ngựa”. ??? Hi hi !!!!!!!
@ Thi mình cũng chỉ nghe kể lại thôi. Sau nầy lên Dalat chơi có thuê ngựa du lịch cởi một vòng – có nài dắt (!). Cởi ngựa sắt thì mênh mông.
Hôm qua là 100 ngày Bốn Lương, nghe nói tập thơ “Muốn quay về núi” đã được phát hành trong dịp nầy, tiếc là tác giả đã khuất núi 100 ngày rồi.
Một câu chuyện đầy tính người dù đó là ngựa
@ Người và ngựa cũng là “sinh linh” trên hành tinh nầy, nhưng con người khai thác, bóc lột và tàn sát các loài khác, khiến nhiều loài tuyệt chủng như tê giác Java ở Cát Tiên mới đây. Chẳng biết sau nầy con người nên cư xử với loài vật thế nào cho phải đạo.
Truyện của chú luôn là những bài học giản dị mà thấm thía về nhân tình, đạo nghĩa. Cháu chúc chú và gia đình năm mới an khang, thịnh vượng.
CHỜI !
“Chú” Nam Thi … cừ méo xẹo rầu Áo lụa … dzàng ơi !
@ Nhớ lời bình “trực tiếp” của Tú Ghèn ở Sông Trăng hom 8-1. Chú nhờ Tú nhắc lại và cảm ơn ALV.
Nghĩ mình cũng còn… hên ! Chưa được kiu bằng Chú ! hù hù hù …
Khó gì chuyện kêu chú, thưa chú Tú Gàn?
Hahahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Thay “đẩu” nhanh dzẫy ?
Em “quơi” đừng gọi anh bằng chú
Ô hay ! “cô cháu” của tui “quơi” …
ALV biết bài hát này không ? Bữa nào … “chú” hát cho nghe ! he he he ….
@ “Bát” bể để hàng rào.
Chú lú xương.
“Dzà… dza” ! Hình ảnh trong tương lai của Ớt chim…, phải hông ? … Đừng có mà … xí xớn quài nhen Ớt !
@ Mình chỉ kể chuyện cho mọi người nghe chơi thôi và cảm nhận thuộc về người đọc, ALV à. Cái ông bạn TG chuyên “cướp diễn đàn mỗi khi có ALV xuất hiện. Phải cảnh giác….
ALV có ông chú khó … nhai ghơ ! hơ hơ hơ …
Bác Tú nhai trúng…ớt bay rùi. Chít tui.
Dạ thưa, chú dạy rất phải ạ.
Lòng thành của con Hởi làm người đọc cảm động, tiếc cho lòng thành đó vô tình hại mình và chủ.
Một nắm rơm cho Hởi để tưởng nhớ là một nhân tính .
@ Bên Tây cũng có truyện tương tự: “Con gấu và người thợ săn” – dường như của Lafontaine (?). Người thợ săn có nuôi một con gấu rất khôn. Một hôm người thợ săn nằm ngủ trên bờ suối, con gấu ngồi canh cho chủ. Có con ruồi đậu trên mặt anh ta, con gấu đuổi mãi không được, nó bèn rinh một tảng đá xán một cái. Không biết con ruồi có chết hay không nhưng mặt người thợ săn thì nát bét.
Người Á Đông gọi hành động của con gấu là “ngu thành” ( tương tự: ngu trung, ngu dũng, ngu đủ thứ…).
Nắng mùa Xuân sẽ là “nắng thủy tinh”…rất đẹp.
Chào … Bác !
Dzẫy kiu là “tái xuất giang hồ” sau khi “quẽ” đã mỏi tay hữ ?
Đọc truyện của bác, Tú Gàn có hai théc méc xin giải đáp là như dzầy
:
1- “Ăn côm nguội, ngủ nhà quoài, thép dầu chai” thì hiểu rầu. Còn “đánh cờ chó” là như thế nào dzẫy bác ?
2- …”Chính trong một lần tản cư đầu năm 1947 (Đinh Hợi) mẹ tôi mới sinh tôi”. Nghĩa là trong những lúc “dầu sôi lữa bỏng” thực dân Pháp đang dồn dập tấn công, rượt dân mình chạy ào ào thì “ông cụ” (xin vong linh bác thứ lẫu cho thằng cháu bộc tuệch, tếu táo này !) nhà bác cũng … “bắn đì đùng, phản pháo”… mứ có Nam Thi ngày nay ! Chi tiết này chính xác hữ ?
Mong bác đọc chậm & phản “hầu” cho !
Bao giờ cũng thế, trong lúc … angionoidoc, chuyện văn chương, thơ thẩn … hay ngay cả nói về chuyện chính “chị” chính “em” mang tầm vĩ mô … thì Tú Gàn vẫn luôn bắt gặp, luôn thấy được ở quynh một chữ “TÌNH” xuyên suốt ! Phải chăng chính điều này làm cho mọi câu chuyện quynh viết đều mênh mang một tình cảm chân thành làm rung rinh trái tim người đọc ?
Tú Gàn võ đoán vậy thôi, thế nhưng “Con ngựa của cha tôi” là một điển hình cho những cảm nhận mà Tú Gàn vừa viết ở trên.
Với một cách nhìn về một con vật (xin lỗi nhen Hỡi !) như vậy thì đó phải là một người có trái tim thật nhân hậu !
Về rừng không gặp “đối tượng” thích hợp nên nói hơi nhiều. Mong quynh đừng chấp nhé ! Nhớ quynh !
@ Tú Gàn à.
Mới đi ăn giỗ về, chưa xỉn nhưng bắt đầu tưng tưng. Vậy, mình hầu chuyện tưng tung nhé, có sơ suất gì xin miễn thứ:
1. Sao Tú Ghèn quên hết cội nguồn vậy? Cờ chó mà không biết mà đòi biết chuyện thế giới đa cực với đơn cực – thật cực, mưa cũng cực mà…Trẻ chăn bò xunau có chơi hai loại cờ là cờ gánh và cờ chó. Hai loại cờ nầy nếu đăng ký bản quyền sở hữu trí tuệ VN là không ai théc méc, không như cờ tướng của Tàu xuất xứ từ Ấn Độ. Cho nên cờ chó là tiêu biểu cho thân phận nghèo hèn như Tú Ghèn và Xóm Chùa. Khi nào quỡn, mình chỉ cho chợi, quân cờ chỉ là mấy cái que, bàn cờ chỉ có năm vạch trên đất, trên nền nhà ( hình tứ giác thiếu một cạnh + hai chéo).
2. Tớ là con cầu tự, trước tớ toàn hĩm, nên hai cụ không phải ham dzui mà là nghĩa vụ – còn nước còn tát. Quý ở chỗ đó nên tớ là quới tử. hic
3. TÌNH là chính. xiền là mười? Dzẫy na.
Chào Quới tử !
Dzừa là quới tử, dzừa là nam Đinh, dzừa là tuổi … “ụt ịt” .
Trong quynh cấu thành nhiều nhân tố “xịn” ghơ hè ! Hèn gì … đào “qua” cũng phải !
Cám ơn đã phản “hầu” !
@ Khổ trọc đầu…gối. Số “đào hoa” ư? – Ba đào thì có thừa. Dẫu sao còn tán dóc với mọi người là sướng rồi.
Ba đào là ba … “ẻm” hữ ? Mà có thừa nữa ! Woa !!!
Đó là quynh tự thú trước … “quàng” hôn đó nhen !
Còn “chấu” nữa “thâu” ?….
Chào anh Nam Thi,
Chiều cuối năm bận bịu…nhưng vẫn không thể không đưa mắt theo dõi bóng ngựa hồng của anh.
” Bởi lúc ấy tôi còn giản đơn phân biệt giữa người và ngựa, sau này tôi mới nhận ra những đức tính chung của “họ” là sự trung thành và thương yêu mà cả hai đã dành cho nhau và cho cha tôi. Chính vì thế họ trở thành bình đẳng trong lòng tôi.”
Có con ngựa như vậy giỗ nó là quá đúng. Không biết “đọc… sách hành hiền…” nhưng trọn đời nó đã sống bằng một tấm lòng.
“…Tôi đã mang một nắm cỏ tươi và một chén cám đặt lên mâm để cúng con Hởi vì tôi cho rằng cơm, cá, thịt và rượu chỉ dành cho chú Trị.”
theo D, đây là một chi tiết rất “Đắc” cho một truyện ngắn. Ngừơi ta có thể quên tất cả, nhưng khó quên nắm rơm này.
Chúc anh sức khoẻ, hạnh phúc, năm mới vạn sự như ý và nhiều sáng tạo.
TVD
Chào anh & chị !
chào bácTú…
gàn,
chúc bác sức khoẻ và yêu đời. Năm mới vạn sự tốt lành
về câu hỏi bác đặt cho anh Nam Thi, về chuyện tản cư, TVD chỉ xin bình luận với một chữ thôi: ” khỉ ”
chúc bác vui trong năm con Rồng.
TVD
“Khỉ” & “Rồng” = Khổng Rì -> đọc trại ra là : Không có gì ! Hì hì … Tú Gàn cảm ơn quynh & cầu mong … “Dzu tu” (You too !)
@ Hồi nhỏ mình nuôi một con thỏ. Thỏ chết, mình chôn góc vườn, đáp một nấm mồ nhỏ, chiều chiều đem trấu ra hun cho ấm mồ ( tục lệ quê mình). Mấy năm trước mình nuôi một con cún nhỏ, nó bị bả chết. Mình khóc ngon lành. Lâu lắm mới khóc vì một cái chết.
Thật ra, mình chứng kiến nhiều cái chết trong đời mà khong biết khóc hoặc không thể khóc…
Chúc ông-bà về quê ăn Tết vui vẻ.
Một con ngựa khôn ngoan , biết thể hiện tình nghĩa như vậy thật là lạ và đáng quí !Truyện đọc thú vị quá anh Nam Thi ơi !
Em chúc anh một ngày thật dzui nghen !
@ “Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp …Yến Du”
Hậu sinh xin cụ Tiên Điền miễn thứ vì mượn tạm hai câu trên.
NT ước được làm con Hởi.
Lông trắng kiu là Ngựa “Kim”, lông đen kiu là Ngựa “Ô” dzẫy chớ Ngựa “Hồng” nhà bác NT nó màu gì vậy bác…?
Đúng là … hậu đậu !
Đọc lại cho kỹ rầu tự trả lời đi cha nậu !
he hé hè ….
@ Nobita.wà aaaaaaaaaaaaaa
Mot cau truyen rat cam dong ve tinh nghia thuy chung giua nguoi va ngua.
@ người-ngựa- người. Phải vậy chứ?
Kính chúc anh Nam Thi năm mới hạnh phúc an khang thịnh vượng !
@ Bạn cũng thế nhé.
Nếu có lên Giỗ trận Đống Đa ở Tây Sơn ngày mồng Năm tháng Giêng thì thăm dùm quê mình nhé. Cảm ơn.
Cảm ơn anh Nam Thi nhé
Chúc anh năm mới an lành
@ Cảm ơn một lần nữa nhé.
Ôi cuối năm biết bao nhiêu chuyện để làm.
Qúa mệt nhưng bù lại được đọc một truyện ngắn hay
@ Cảm ơn bạn đã bỏ chút thời gian để đọc truyện. Đọc truyện cũng là một chuyện “để làm”…để tôi được cơ hội reply bạn.
Người chết đã đành , con ngựa cũng vậy , phần còn lại là của người sống . Đứa bé 10 tuổi tiếp nối thờ phụng , khấn vái trong ngày húy kị của cha , khấn luôn cho bạn cha và con ngưa theo tôi là một “nghĩa cử” đáng suy nghĩ và trân trọng . Chuyện của một thời xa xưa mà cái tình cái nghĩa lại rất gần . Cám ơn đại huynh Nam Thi đã cho đọc một truyện hay vào cuối năm . Kính anh.
@ ” Về nhe em, về đi…”. Giỗ cha tôi năm nay ( vào tháng 5 AL) tôi sẽ khấn con Hởi như thế… Xin phép thi sỹ NĐH trước nhé.
Con ngựa có nghĩa quá
@ Con Hởi không những có nghĩa mà còn chuyện dễ thương nữa mà một truyện ngắn không thể nói hết đấy.
Thanh Hoa dậy sớm thế. Chúc một ngày vui vẻ.
May quá tui chưa ăn thịt ngựa
@ Hungary có món xúc xích nổi tiếng làm bằng thịt ngựa đấy, dường như có tên là salami (?). Nếu bạn có đi châu Âu, có thể bạn đã ăn thịt ngựa mà không biết…
Thịt Rồng thì ăn tùy thích trong nam Thìn sắp tới.
Con ngựa được làm giỗ cũng đáng
@ Cảm ơn Văn Huy đã đọc và nhận xét. Tiểu truyện nầy là một tự truyện tôi viết đã lâu, hư cấu không đáng kể. Tôi còn tấm hình cha tôi cởi con Hởi chụp đầu những năm 40 ở An Thái.
Thế sự thay đổi, lớp lớp thế hệ qua đi, cái còn lại là văn hóa, đạo nghĩa, nhân nghĩa…
Chúc bạn Năm Mới An Lành.