Cúc giật mình tỉnh dậy, cô mơ hồ không biết đã là mấy giờ nhưng nghe ngoài trời vẫn còn mưa, tiếng ếch nhái râm ran đó đây vẳng lại.như khúc nhạc buồn hiu quạnh muôn thuở của đồng quê. Không hiểu sao, Cúc rất sợ đêm đen, và rất sợ nghe những âm thanh hoang dã quen thuộc não lòng kia. Bóng tối và tiếng côn trùng, tiếng ếch gọi bầy giữa trời khuya, dường như luôn gợi cho Cúc nhớ lại một quãng đời chìm nổi lao đao đã qua…
Cúc lấy chồng muộn – nhà chồng cô ở giữa cánh đồng hoang vắng, rải rác xung quanh mấy nóc nhà thưa thớt. Chồng của cô là một người nhu nhược không có chính kiến gì của riêng mình cả, mọi chuyện lớn nhỏ anh ta đều nghe theo lời ba. và mấy đứa em. Trong gia đình cô là con dâu, là chị dâu – xét cho cùng, cũng chỉ là người ngoài tộc không hơn không kém. Cúc biết rất rõ điều đó, nhưng thuyền đời đã neo bến rồi, cô biết làm sao?
Ngay tuần đầu tiên về nhà chồng, tình cờ Cúc đã có cuộc nói chuyện qua điện thoại với cô gái mà cô ta tự xưng là người tình cũ của Trứ – chồng cô.
Giọng một cô gái trong trẻo, nũng nịu:
– Anh ơi! Mấy hôm nay anh bận lắm hay sao mà không lên thăm em?
Cúc im lặng một lúc – trả lời :
– Anh Trứ có việc phải đi ra ngoài rồi. Xin lỗi! Lúc nào về tôi nói anh ấy gọi lại cho cô nhé?
Vẫn giọng dịu dàng của cô gái
– Dạ! vậy cũng được, nhưng cô là ai? Sao cô cầm máy của anh Trứ?
Cúc thành thật:
– Tôi là vợ anh ấy…
Có tiếng cười khe khẻ ở đầu dây bên kia
– Chị hỏi vậy thôi? Chứ chị biết em là ai rồi? Em là Trúc hay Trang vậy? ( tên của hai đứa em chồng cô).
Hơi ngạc nhiên nhưng giọng Cúc vẫn điềm tĩnh :
– Tôi nói thật mà, tôi là vợ của anh Trứ. Chúng tôi mới kết hôn hơn một tuần nay …
Giọng cô gái bỗng đổi khác – trủng thấp, bàng hoàng:
– Cô không nói đùa với tôi chứ? Cô quen anh Trứ khi nào mà kết hôn mau vậy?
Cúc khẻ cười:
– Tôi quen anh ấy chỉ hơn một tháng thôi, cũng là duyên phận thôi cô ạ.- Cúc ngập ngừng – Nhưng mà cô là ai?
Một giọng nói rõ to, như thét vào tai cô:
– Tôi là người yêu của anh ấy, cô nghe rõ không? Chúng tôi quen nhau đã hơn hai năm rồi? Cô là ai mà dám chen ngang vào để phá hạnh phúc của tôi hả?
Cúc cảm thấy bất ngờ – hơi xao động, nhưng vẫn gắng giữ giọng bình tĩnh:
– Tôi có biết cô là ai đâu? – nhếch cười – mà tôi có cướp tình yêu của của cô đâu chứ? Gia đình anh Trứ xin hỏi cưới tôi đàng hoàng mà? Cô muốn nói gì thì đợi anh ấy về rồi hỏi đi? Tôi xin lỗi…
Dứt lời, Cúc cúp máy. Cúc cảm thấy một nỗi băn khoăn thắt thỏm dấy lên trong lòng mỗi lúc một lớn dần. Nó như đang chẹn ngang ngực cô, khiến cô cảm thấy khó thở! Cúc lẩm bẩm : “ Sao lại có chuyện lạ lùng vậy? Vậy là Trứ đã lừa dối mình thật sao? “
Từ đó trở đi, hễ cứ vào giữa đêm khuya, hay những ngày rằm, mồng một đầu tháng – cô ta dùng những lời lẽ chửi rủa cay độc nhất với vợ chồng cô. Cúc nhớ như in hai câu nguyền rủa mà cô ta hay lập lại : “ Cô xấu quá, không kiếm được ai nên cô dùng tiền mua anh ấy phải không? Đồ trơ trẽn, đồ thâm độc, cô mà có chết thì âm phủ cũng không chứa cô”. Và “ Tôi nguyền rủa cho hai người tuyệt tử, tuyệt tôn, cả đời khổ sở, bất an cho đến chết”. Cúc đã nhiều lần khuyên và năn nỉ Trứ đổi sim điện thoại đi để không còn bị nghe những lời hồ đồ sân giận kia, nhưng chồng cô mê tín không chịu thay sim mới vì anh ta cho rằng: “ Sim anh dùng là sim ăn nên làm ra, hợp với ngày sinh, tháng đẻ của mình, đổi sẽ xui lắm em à! ”. Để trấn an Cúc, Trứ chỉ đồng ý tắt máy khi bắt đầu đi ngủ!
Trong nhà, Trúc và Trang – hai đứa em chồng, đã lớn mà vẫn chưa lập gia đình. Không phải chúng không tìm được ai cho mình, mà chỉ vì nghe cha bảo phải ở vậy lo làm nuôi cho mấy đứa em trai ăn học đến nơi đến chốn đã, mà không dám bảy tỏ ý kiến gì riêng của mình. Trong nhà này, không có tiếng nói của Trang, Trúc hay cô – mà chỉ có tiếng nói người cha – tiếp theo là Trứ, và mấy đứa em trai của Trứ mà thôi – chỉ có đàn ông là có quyền quyết định mọi chuyện lớn nhỏ cho tất cả mà thôi.
Tuy được nuôi chìu mọi thứ, nhưng đứa em trai út học hành không ra gì, năm nào cũng phải thi lên lớp hoặc Trứ phải đến từng nhà giáo viên xin thêm điểm. mà tính ngang ngược, hung dữ không ai trong nhà trị nổi. Nó hành hung Trang và Trúc – thậm chí cả Trứ, để đòi tiền mỗi ngày. Nếu không kịp đưa cho là nó đập phá nhà cửa, và đòi xua đuổi hết thảy mọi người. Nó xách đồ đạc, áo quần của Trang và Trúc và đôi khi của cả Cúc nữa – ném ra đường, Cảnh nhà xào xáo, bất hạnh như vậy thì có ai dám đến hỏi hai người em của Trứ làm vợ nữa đâu? Người xưa thường bảo, nếp nhà không có, thì làm sao có được nếp người? Tuổi xuân của Trang và Trúc cứ thế trôi đi – Trúc và Trang chỉ còn biết âm thầm giữ lại cho mình chữ tình mơ mộng trong lòng mà thôi, còn cuộc tình thật đã bị sự vô tâm của người cha, sự yếu hèn nhu nhược của người anh, và sự độc ác, ích kỉ của những đứa em lấy mất đi rồi.
Năm Trúc 30 tuổi – cô thương một người ở huyện bên, được gia đình hai bên chấp nhận. Những tưởng mọi chuyện sẽ xuôi chèo mát mái, rồi cô cũng sẽ có một gia đình êm ấm như Trâm, nhưng thêm một lần nữa – chính Trâm – cô em ruột của Trúc, đã ngăn cản không cho đám cưới kia diễn ra. ( Trâm là em kề Trúc nhưng đã lấy chồng trước hai chị vì Trâm ở nhà không làm được gì, không giỏi giang như Trúc và Trang). Không ai hiểu vì lý do gì Trâm lại đặt điều nói xấu Trúc với gia đình người yêu của cô. Vậy là cuối năm đó người cô yêu đi lấy vợ khác. Trúc vẫn một mình lặng lẽ, và không còn dịp nào để nhắc đến chuyện chồng, con nữa.
Trang cũng có nhiều lần yêu, nhưng bến hạnh phúc của cô cũng xa vời không đến được. Cô yêu Linh, và gia đình Linh đã mời gia đình cô qua thăm nhà để bàn tính chuyện hôn nhân. Nhưng gia đình cô ngày nào cũng cải lộn, rối ren, ai mà có thời gian quan tâm đến thân phận của cô nữa đâu? Ba, mẹ Linh chờ một tháng, rồi hai tháng, cũng không thấy ai qua thăm nhà – dù đã cho Linh đi mời mấy lần. Họ tự ái, không chấp nhận Trang nữa, bắt Linh đi cưới một cô gái khác trong làng.
Bẵng đi một thời gian khá lâu – một hôm, Cúc đi làm về thấy trong nhà có người đàn ông lạ, Trang cười rạng rỡ – giói thiệu với cô là bạn trai của mình. Bữa ăn tối diễn ra trong không khí thật tẻ nhạt, dường như không ai muốn chào đón, thân thiện với người con trai lạ tên là Cường kia? Thấy vậy, Cúc phải tìm chuyện để hỏi, tìm chuyện để nói cho anh ta bớt ngượng, được tự nhiên – và cô em chồng của cô bớt khó xử. Người con trai ở chơi với Trang, với gia đình cô hai ngày và từ giả về quê, với lời hứa hẹn là mồng ba Tết sẽ đưa ba vào thăm nhà tiến hành lễ hỏi.. Nhưng anh ta ra đi và mang theo luôn lời hứa kia, bỏ lại Trang mong ngóng từng ngày. Mồng mười tết, Trang buồn đi xem bói, bà thầy bói lẻo mép ác tâm đã phán rằng: “ Anh ta có quay trở lại tìm Trang nhưng gặp một người phụ nữ khác trong gia đình ngăn cản nên thôi ”. Và bà còn nói thêm: “ Anh ta rất thương yêu người phụ nữ ấy… ”. Thế là mọi nỗi nghi ngờ đều đổ dồn cho Cúc, vì trong ngôi nhà này ngoài Trang ra chỉ có Cúc là đối xử tốt với Cường hai hôm anh ta có mặt ở đây mà thôi.
Trang gào khóc :
– Tôi biết là ai trong cái nhà này làm chuyện đó rồi? Đồ tồi bại, người yêu của người khác mà cũng muốn cướp…
Ba chồng Cúc đột nhiên nhìn thẳng vào mặt cô và hỏi:
– Hôm mồng ba, chồng con đi thăm xuân bạn bè, đồng nghiệp con không đi cùng, sau đó con đi đâu suốt buổi chiều vậy?
– Thì con cũng đi thăm bạn cùng công ty mà – Cúc cố bình tĩnh trả lời
– Em đi thăm những ai? – Chồng cô chen ngang
Cúc cảm thấy mọi người nghi ngờ mình, cô cảm thấy như nghẹt thở, cô hét lên:
– Tôi thăm ai là chuyện của tôi? Tôi có quyền mà, nhưng tôi nói để mấy người biết, tôi không làm ba cái chuyện trái đạo lí nhơ nhớp như vậy đâu?
Chồng cô quát to:
– Em im đi, nếu không có ý gì, sao em lại thân thiết nói chuyện với thằng đó như vậy? Và mồng ba nó vào, mồng ba em lại đi hết cả một buổi chiều, như vậy là thế nào?
Cúc không ngờ Trứ lại cư xử với cô như vậy. Không nói thêm một lời nào, cô chạy vào buồng, đóng sập cửa lại – bỏ mặc Trang lăn khóc, chửi rủa, và những lời lẽ cay độc của người chồng đầu ấp tay gối kia như ngọn lửa gặp cơn gió dữ.
.
Đứa em trai út của Trứ ngày càng hung tàn hơn – nó đánh đập hết thảy những người trong nhà không kể giờ giấc nào. Ban đầu, Cúc đưa tiền cho nó để được yên thân, nhưng càng ngày nó càng đòi nhiều hơn, cô không còn đủ tiền để đưa nữa – nó đập nát đồ đạc trong buồng hai vợ chồng cô, và đuổi tất cả mọi người ra đường. Cúc rất muốn về nhà mẹ, nhưng cha, và chồng cô không cho bảo như vậy là làm xấu hổ cho họ, với lại cô cũng không muốn cha, mẹ cô biết mà đau lòng. Đành phải ăn bờ ngủ bụi thường xuyên.
Cúc có thai, cô muốn thuê nhà ở gần công ty để dưỡng thai, và tiện việc đi làm – nhất là được yên thân mà nuôi con – nhưng cả cha chồng, và chồng cô đều phản đối. Chồng cô bảo: “ Cô muốn mướn nhà ở riêng để dễ bề trai gái hả? Bà thầy bói đã nói với tôi về cô rồi: “ Cô gái ấy đa tình, có nhiều người thương, cô ta rất dễ phản bội, ngoại tình! ”. Vì vậy cô phải đi về mỗi ngày ở nhà này nếu cô muốn còn là vợ tôi…”. Sau đó không lâu, không hiểu vì đoạn đường đi làm xa, vì nỗi buồn lo thường xuyên ám ảnh, hay vì lời nguyền rủa “ tuyệt tử, tuyệt tôn” hiểm độc của cô nhân tình ngày nào mà cái thai bốn tháng trong bụng Cúc còn không giữ được, đã chết lưu .
Trong nỗi đau buồn vì mất con của Cúc – Trứ hầu như không quan tâm gì đến cô. Anh hay đem Cúc ra so sánh với hết người này đến người khác. Và có lúc còn lớn tiếng nói: “ Sai lầm lớn nhất của anh là cưới cô ”. Chưa hết, một hôm Trứ còn bảo thẳng với cô : Anh đã có một đứa con trai trước khi cưới cô, nhưng vì mẹ nó không nghề nghiệp. chỉ bán gánh bún rêu thôi nên ba anh không chấp nhận. Anh thuyết phục cô chấp nhận cho anh đi lại với người phụ nữ kia, để con anh được nhận tổ tông, dòng họ…
Đến ngày ba chồng cô ngã bệnh, nằm liệt giường đã mấy hôm, nhưng mấy anh chị em chỉ lo cải vả, chạnh chọe nhau, không ai lo chạy chữa thuốc men gì cho ông cả – lại tin lời của bà thầy bói nào đó bảo thằng út bị ma nhập, nên quay về phá nhà, dẫn đến ba chồng phải đau như vậy chứ không sao. Không cần thuốc men gì cả. Phải bầy mâm cổ cúng vái ba ngày ba đêm sẽ khỏi bệnh ngay thôi. Sau khi ba chồng cô mất, mấy anh em lại liên kết lại đổ tội cho Cúc, bảo rằng cô khắc tuổi với ông dẫn đến hại ông chết. Như bao lần – Cúc không dám cải lại. Cô thầm nghĩ: Lý lẽ, sự thật – không hề có ở nơi con người mù quáng, mà không còn có trái tim!
Sau khi cúng ba ngày của cha chồng, Trứ đuổi cô ra khỏi nhà .
Anh ta nói:
– Cô còn ở đây làm gì? Cha tôi mất rồi, tôi không muốn sự hiện diện của cô trong ngôi nhà này nữa. Cô hãy về nhà của cô đi?
– Nhưng vì sao vậy? Em cũng hết lòng vì cái gia đình này mà, giờ ba mới mất sao anh lại đuổi em? – Nước mắt Cúc ràn rụa.
– Lúc ba tôi còn sống, cô không lo được gì cho ông, ngay cả một chén cháo cũng không nấu được, cô xung khắc làm hại chết ba tôi rồi, cô còn muốn ở lại ngôi nhà này sao?
Không thể chịu đựng thêm nữa, Cúc nức nở – nói gằn từng tiếng trong cơn uất hận::
– Tôi không làm ba ông chết, mà ông ấy chết là bỡi sự bất hiếu, ích kỉ, nhu nhược, mù quáng của anh, em nhà ông. Có ngày nào mà anh em ông để cho ba yên đâu, lúc nào cũng đánh lộn, cơm ăn bữa đói, bữa no, ngủ thì khi bờ, khi bụi. và đến khi ngã xuống đau, anh em ông lại hùa nhau tin vào bói toán, không lo chữa trị cho ba viên thuốc nào, thì sao quay lại trách tôi chứ?
Trứ đập tay xuống bàn, giận dữ hét lớn:
– Cô ra khỏi nhà tôi mau, Tôi chỉ có một người cha thôi, còn vợ thì tôi tìm đâu mà chẳng có, cô không lo được cho cha tôi, mà còn hỗn hào như vậy à? Cha tôi mới chết mà cô đã làm loạn hết lên rồi.
Cúc nói như người say – giọng ráo hoảnh :
– Ông và anh em ông trách tôi chưa từng nấu cháo cho ba? Nói vậy cũng nghe được à? Từ ngày tôi về làm dâu cái nhà này, tôi phải ngày hai buổi nai lưng ra làm kiếm tiền để lo cho cái gia đình này, mấy anh em của ông ở nhà cả mà, có ai làm gì ra tiền đâu? Không nấu cháo cho ba được hay sao?
Ở nhà ngoài, mấy đứa em chồng cô dấm dẳng chửi bới, mạt sát cô.
Trứ giơ tay lên định tát vào mặt Cúc nhưng nghĩ sao lại thôi – anh bỏ đi ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Điện thoại reo – ba Cúc gọi. Ông bảo cô hãy lo thu xếp đồ về nhà ngay. Cúc không biết Trứ đã điện thoại nói gì với ba cô, mà giọng ông buồn buồn: “ Con về nhà mình đi, đừng ở đó nữa, người ta đã xua đuổi như vậy rồi, con còn luyến tiếc gì nữa? ”. Cúc thẩn thờ đứng dậy – bước vào buồng – xếp vội đồ đạc. Ngay tối hôm ấy – Cúc rời khỏi ngôi nhà như chốn địa ngục kia…
Cúc về lại nhà mình, cô cảm thấy vừa buồn nản, vừa thất vọng – nhưng tình cảm ấy không còn bám theo cô lâu – nó đã bị chai lì đi từ bao tháng năm – đổi lại, là một cảm giác an bình , nhẹ nhỏm – không còn phải chịu đè nén ấm ức, nơm nớp lo âu – hay luôn bị dày vò, ray rức nữa. Và cô đâm ra sợ những con người trong cái gia đình u ám kia – sợ cả người chồng bạc nhược hẹp hòi – cô tự hứa – sẽ không bao giờ quay trở lại chốn tối tăm ngục tù đó nữa. Cô muốn tự do. Thong dong với cuộc sống hiện tại không còn dài của đời cô. Cúc nghĩ: “ Thà lênh đênh giữa dòng nước xoáy, còn hơn phải cập bến tình ngầu đục nhơ nhớp cheo leo như vậy !”.
Điện thoại bổng báo lại có tin nhắn. Là của Trứ. Từ ngày li hôn đến nay, ngày nào anh ta cũng nhắn tin cho Cúc cả. Trong tin nhắn lúc nào anh ta cũng nói là rất ân hận, và yêu thương cô nhiều, muốn cùng cô đi hết quảng đời cuối. Vậy mà hôm nay anh lại tráo trở gởi tin : “ Anh sắp cưới vợ, một người vợ ngoan hiền , có nghề nghiệp đảm bảo – biết nghe lời chồng chứ không bướng bỉnh hư đốn như cô đâu! ”. Một thoáng buồn. Và, Cúc cảm thấy thương xót cho người phụ nữ sắp đi qua đời Trứ – sẽ tấp vào người chồng nhu nhược, ích kỷ và ác tâm như anh ! Rồi cuộc đời sẽ ra sao nơi cái bến ngầu đục thù hận, ích kỷ ấy? Cúc thở dài – nhớ đến lời của người xưa: “ Đời người con gái mười hai bến nước, tìm được bến trong thì suốt đời hạnh phúc, còn phải bến đục thì khổ cả một đời… ”.
Cúc chợt mỉm cười – một niềm vui lóe lên trong tâm hồn cô như tia chớp cực mạnh giữa màn đêm dày đặc : Riêng Cúc, cô sẽ chọn cho mình bến nước thứ mười ba…
TRẦN MINH NGUYỆT

Minh Nguyệt viết khỏe quá và càng ngày càng tiến bộ. Mừng cho Cúc thoát khỏi chốn địa ngục trần gian ấy và tự tìm cho mình một cuộc sống tự do, ung dung tự tại. Chúc Minh Nguyệt dồi dào sức khỏe để sáng tác ngày càng nhiều tác phẩm hay.
Minh Nguyệt ơi, em viết “Bến nước mười ba” hay nhưng buồn quá, nhưng chị rất bằng lòng & vui với kết thúc sáng suốt của nhân vật Cúc:
“Cúc chợt mỉm cười – một niềm vui lóe lên trong tâm hồn cô như tia chớp cực mạnh giữa màn đêm dày đặc : Riêng Cúc, cô sẽ chọn cho mình bến nước thứ mười ba…”
Cảm ơn em nhé, chúc em năm mới an lành, may mắn, khỏe mạnh để viết nhiều tác phẩm hay hơn nữa nghen.
Thương mến.
Minh Nguyệt viết ngày càng lên tay!
Đúng là phải mạnh mẽ lên Cúc ơi…bến thứ mấy mươi cũng được miễn sao có hạnh phúc là được rồi Cúc ơi!
Đúng vậy – Nguyễn Thị Tường Vi a! Cám ơn Vy đã đồng cảm và ” nhất trí” cùng Cúc! Bến nước bao nhiêu cũng được – miễn một ngày HP và An Lành, là đủ rôi! Kéo dài “đời sống như đã chết” để làm gì nhi? Chúc TV ngày mới An Vui!
Có bến nước 13 sao? 12 bến đã khổ rồi huống hồ chi?
Ngọc Hằng ơi! Có nhiều bến nước vậy – mới bớt khổ chứ? Giới han trong con số 12 nghiệt ngã – thì làm sao ? Cúc tự nghĩ cho mình bến nước 13 – và quyết tìm cho được bến nước An lành, trong trẻo ấy! ( dù là 13 hay 14…). Đó là một ước mơ rất cần cho mỗi người! Chúc NH an tâm!
“Cúc chợt mỉm cười – một niềm vui lóe lên trong tâm hồn cô như tia chớp cực mạnh giữa màn đêm dày đặc : Riêng Cúc, cô sẽ chọn cho mình bến nước thứ mười ba…”
Chỉ thích cái suy nghĩ này. Vì tại sao mình lại hy sinh cuộc đời của mình cho một người chồng không xứng đáng! Bài viết có nét mới . Chúc mừng em và mong em vui khỏe hơn.
Cảm ơn chị! Em là một người tin vào số phận, nhưng em vẫn nghĩ rằng cuộc đời của mỗi chúng ta cũng do chúng ta nắm giữ phải không? Chúng ta hãy đưa con thuyền cập bến bình an dù là 13, 14 hay bến nào đi nữa. Còn nếu không thà cứ để nó lênh đênh giữa dòng nước xoáy phải không chị? Chúc chị an lành, may mắn trong năm mới.
Chào Minh Nguyệt! Tháng Chạp – chú mãi loay hoay bên vườn mai, nên chỉ lướt thăm XN khi đọc…PVP phone gọi – hãy vào đọc ” Bến Mười 13 ” của MN – Chú đã đọc rồi. Nhưng chưa ” góp được gì ” ( vì bà con XN đã ” góp ” thay chú nhiều). Ở đây – Chú chỉ ” ghi nhận ” một điều ( hầu hết trong các truyện của MN mà chú đã được đọc trong 2 tập truyện đã XB ) : Điều MN giải bày luôn là nỗi đâu, sự bất hạnh (…) nhưng trong cái nhìn rất sáng tạo. mới – lạ, và đầy ắp thương yêu dành cho Người, cho Đời! Đây cũng là ” nhiệm vụ ” của người viết văn ( chứ không phải ” khoe khoang ca ngợi “cuộc sống dư thừa,của của lớp người giàu sang mà chỉ biết hưởng thụ……)! Đôi lời góp cùng MN – mong MN chóng khỏe- để chuẩn bị ăn Tết chứ?
Chào Chú Như Tuấn! Chú mãi lo chăm sóc vườn mai, nhưng phải danh thời gian cho…Thơ chứ? Tết, MN sẽ ” mượn tạm ” của chú chậu mai về chưng Tết nhé? Cháu đang dạy – tranh thủ giờ giảo lao -ra quán Internet recopm cho Chú đây! Cám ơn Chú đã ” góp ý rất chân tình “! Tết, sẽ cùng chú Long, PVP,,,lên ” xông đất ” nhà Chú nhé? MN Chúc Chú và Gia đình Năm Mới an vui và … ” thu lợi ” khá hơn năm ngoái ( mất mùa )!
Minh Nguyệt tìm cho nhân vật Cúc ” bến nước 13″ thật diệu kỳ.Cảm ơn
truyện ngắn hay hay nhé MN.Mong và cầu chúc MN sức khỏe vì sức khỏe quý hơn vàng.
Cám ơn anh Trần Dzạ Lữ đã đọc và góp lời nhận xet! Em viết theo cảm nhận riêng và sự sáng tạo chủ quan! Chỉ mong giải bày phần nào nỗi bất hạnh, và phiền muộn trong vô số cuộc dời quanh ta thôi! Chúc anh và Gia đình Năm Mới an lành và hạnh phúc!
@ “Phận gái mười hai bến nước. Trong nhờ, đục chịu…”. Cứ tưởng câu đó nói về một thời đã qua…Thế mà chuyện cổ tích vẫn rơi rớt đâu đó trong xã hội đương đại với luật Hôn nhân và Gia đình, với ngày Quốc tế Phụ nữ 8-3,…
Đàng sau tấn bi kịch của cái tổ quạ mà Cúc lỡ sa vào là sự lạc hậu của văn hóa gia đình truyền thống đươc mô tả, minh họa bằng con số 12 (bến nước trong nhờ đục chịu). Vì vậy con số 13 của MN chính là biểu thị của sự lựa chọn của người con gái ấy. Lựa chọn là tự do khỏi những câu thúc của hoàn cảnh mà người ta gọi đó là “phận gái”. Ở đời ai cũng có sai lầm nhưng có quyền dứt bỏ khi thấy đó là sai lầm. Đó là 13, thậm chí là 14, 15,…
Tôi không nghĩ MN “sao chụp” những mảng đời sống để ghép thành truyện vì sao chụp không phải là công việc của nhà văn, đành rằng nhà văn lấy chất liệu từ cuộc sống. Giá trị của văn chương là sáng tạo chứ không phải sao chụp.
Nhà văn nữ viết về phụ nữ, đó là sở trường của MN.
Chúc bạn năm mới- sáng tạo mới.
Anh Thuận Nghĩa đi du lịch và thăm Cháu Ngoại đã về rồi sao? Có quà phuơng xa cho MN không đấy? Mấy ngày vắng anh – XN cũng kém vui mà! Anh về, đã ” trình làng ” nhiều bức tranh đẹp! Chỉ một năm ” tập vẽ ” mà đã vậy – nếu 10 năm – chắc…tuyệt hiơn? Cám ơn Anh đã đọc ” BN13 ” của MN – có lời cảm nhận! MN nghĩ sao, cảm sao – viết vậy thôi! Mà, cũng hy vọng, viết ” hộ ” cho những người chung quanh mình! Đó là một cảm nhận, khát vọng rất riêng, có gì ” chưa phải ” mong bà con XN thông cảm! Chúc anh Năm Mới – có nhiều niềm vui mới!
Mỗi một cuộc đời, mỗi một con người một số phận, mà người này nhìn người kia thấy mình bất hạnh.
Thật ra chẳng có ai sung sướng hoàn toàn, mà cũng chẳng có ai suốt đời đau khổ.
Hãy vươn lên, vượt qua số phận và tìm vui trong chính cuộc sống của mình.
Bài viết phản ảnh cuộc sống đời thường xảy ra ở đâu đó.MN đã chịu khó sao chụp và viết rất thành công, rất thực.
Từ trực quan sinh động, đến tư duy trừu tượng rồi trở về với thực tiễn,đó là quá trình nhận thức của biện chứng.
MN đã cóp nhặt những mảnh đời hẩm hiu, chịu nhiều đắng cay của số phận để rồi tìm cho họ một lối thoát.Tuy chưa hoàn hảo, nhưng dù sao đó cũng là một ngã rẽ cuộc đời của những người sống trong cảnh tối tăm, bế tắc.
“Cúc chợt mỉm cười – một niềm vui lóe lên trong tâm hồn cô như tia chớp cực mạnh giữa màn đêm dày đặc : Riêng Cúc, cô sẽ chọn cho mình bến nước thứ mười ba…”
Kết luận rất hay!
Cám ơn Anh đã đọc bài viết của Em -gởi lời động viên và an ủi! Đúng là chẳng có ai trên cõi tạm này được hoàn toàn tốt cả! Đức Phật cũng từng nhắc nhở : “Trong quá khứ, hiện tại và tương lai – sẽ không có người nào được hoàn toàn tốt đẹp, khỏe mạnh, diễm phúc cả! “. Chúc anh Năm Mới an vui và thành công!
Minh Nguyệt ơi! Thấy em đau yếu hoài, mà viết…rất khỏe vậy- anh rất vui! ” Bến Nước 13 ” – là một câu chuyện không riêng của Cúc, mà có lẽ của nhiều số phận bị ” nhầm bến”! Rêng anh, nghĩ, ” Bến Trong, Mát Mẻ Yên Lành ” thì ít; mà ” Bến Đục Cheo Leo Gập Gềnh” thì nhiều. Anh đồng ý với anh TVD “..Chịu đựng hay giải thoát là do mình…số phận chỉ góp vào một phần nhỏ” – vậy nên tỉnh giác, sáng suốt và cương quyết, thì chắc sẽ …tìm được ” Bến Nước 13 ” An Lành, Hạnh Phúc thôi! Đây cũng là một kinh nghiệm sống, một triết lý sông rất cần thiết cho tất cả, dù nam hay nữ! Anh chúc mừng em! …
Cảm ơn anh Phương đã thăm và nhận xét. Em chính vì đau đau nên mới viết đó anh. Em mà mạnh là em kiếm chổ đi du lịch rồi, chứ ai đâu mà ngồi viết. Mỗi người chúng ta ai cũng có một nửa thật sự dành riêng cho mình, chỉ có điều là chúng ta tìm nhầm thôi. Em nghĩ hãy đi đến bến 13, 14 hay bến nào đó mà nơi an bình, hạnh phúc, đừng cứ sợ thay đổi mà buông xuôi số phận. Chúc anh an lành, may mắn trong năm mới.
À! Mà món xôi bắp anh và chú Long hứa với em đâu rồi? Em đợi lâu quá.
Thân phận phụ nữ chúng mình đôi khi không thể vượt qua 12 bến nước được Minh Nguyệt ơi!
Cảm ơn chị Thanh Hoa! Nhiều khi vì không vượt qua 12 bến nước được mà có những người phải cả đời vất vả. Không riêng gì phụ nữ, nam giới cũng vậy. Chúc an lành trong năm mới.
Toàn bộ bi kịch của Cúc đều năm trong mấy chữ :” Lý lẽ, sự thật – không hề có ở nơi con người mù quáng, mà không còn có trái tim! ”
Chịu đựng hay giải thoát là do mình…số phận chỉ góp vào một phần nhỏ…
Đầu năm chúc Minh Nguyệt sức khoẻ, may mắn và viết càng ngày càng hay…
TVD
Cảm ơn nhà văn Trương Văn Dân đã đọc và nhận xét. Nhiều khi con người tìm được bến đậu rồi dù biết nó ngầu đục, chơi vơi, nhưng cũng không có dũng khí để mà thay đổi. MN đồng ý số phận của mình phần lớn do mình nắm giữ, cuộc sống chỉ là cỏi tạm, chúng ta nên sống sao để đừng để phải hối tiếc phải không? Chúc nhà văn và gia đình an vui, may mắn, vạn sự như ý trong năm mới.
chào Minh Nguyệt!chúc MN một mùa xuân vui tươi.
Cảm ơn anh Bá Nghĩa! Chúc anh năm mới vạn sự như ý, cầu được ước thấy.
Thân con giai mười hai bến nước…..khổ.
Giờ thêm một bến nữa, chắc chết MN. ơi.
Cuối năm đọc truyện thấy buồn.
Thân con trai tội nghiệp quá đi. Ba láp ba xàm mà giờ thêm bến nữa là chết chắc thật rồi.
Một câu câu chuyện nhiều xung đột và nhiều tình tiết gay cấn đã lôi kéo người đọc . Bến nước nào cũng đáng thương phải không chị, trong nhờ đụt chịu chứ biết làm sao, lỡ rùi mừ!………….. hên là em gái đã neo được bến trong hihihi.
Chúc chị viết khỏe và nhiều niềm vui….
Cảm ơn em gái! Đời người con gái 12 bến nước, trong nhờ , đục chịu, nhưng mà mỗi chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, nên hãy chọn bến 13, 14 hay bến nào đó mà chúng ta sống an vui, vui vẻ phải không? Cuộc sống còn nhiều điều khác khiến chúng ta khổ rồi? Chúc em vui.
tậu hay không tậu cho nhân vật Cúc..thôi thì bến 13, âu cũng là số phận.Hình minh họa cô gái ngồi trên bên nước,không thấy mặt, tóc xỏa thấy mà thương, bên dưới dòng nước vẫn quẫy, lăn tăn gợn, trừ chỗ bàn chân là hình tròn lan tỏa (HÌNH ĐỘNG) ‘Gá’ ‘dì’ tôi vẫn chọn.Riêng Cúc, cô sẽ chọn cho mình bến nước thứ mười ba…
Cảm ơn Nẫu Nhân! Cuộc đời vốn vô thường, và có rất nhiều điều làm chúng ta buồn khổ. Chúng ta hãy tìm cho ra bến hợp với mình dù là bến 13, 14 hay bến nào đi nữa. MN nghĩ nam, hay nữ cũng vậy phải không?
“Rồi cuộc đời sẽ ra sao nơi cái bến ngầu đục thù hận, ích kỷ ấy?” Cám ơn về cái bến thứ 13 của Minh Nguyệt như là một an ủi rất thiết thực ! . Tới 12 bến mà không có cái bến nào “lóng phèn xài đỡ” được thì đúng là buồn thiệt . Chúc Minh Nguyệt vui và viết nhiều hơn trong năm mới .
Cho NĐH “ké” thêm ở đây để hỏi Tú Gàn hay Vinh Rùa chút xíu : “Sao “phe ta” không có bến nào dzẫy mấy huynh ?” .
Cảm ơn anh Ngô Đình Hải! Cúc thật không biết cách lóng phèn rồi, vì bến của Cúc toàn phèn vàng, phèn đen. MN còn nhớ hai câu thơ của ai đó
Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ suy có một
Mấy anh cũng vậy thôi, một khi đã nhầm thì khổ cả một đời.
Biết lóng thì nước trong veo
Không biết cách lóng nó lèo phèo lênh bênh
Minh Nghiệt : Chỉ cho “Cúc” liên hợ dí Nắng Thủy Tinh để học “cách lóng”.Khi nào “đi”_nhớ kiu Vinh Rùa ví lại Ba láp ba xàm với(vì Blbx cũng đang “than vãn” kìa :”Thân con giai mười hai bến nước…..khổ. Giờ thêm một bến nữa, chắc chết MN. ơi.”)
Cúc sẽ liên hệ với Nắng Thủy Tinh học cách lóng phèn nhưng không dám rủ anh Ba láp ba Xàm và anh Vinh theo đâu vì nếu có thêm bến mới chắc chắn là chết thật rồi. Bị bão to, gió giật.
Phận gái 12 bến nước mà bến nào cũng đục nên Cúc phải tìm đến bến nước thứ 13. Hy vọng bến này uống được!
Cảm ơn chị Thỏ Con! Cúc cứ đi tìm, và lúc nào có bến nước trong uống được mới thôi. Chúc chị đào được nhiều cà rốt trong năm mới
Một truyên ngắn buồn nhưng …vẫn không bi lụy phải không Minh Nguyệt?
Cuộc sống ở cõi ta bà này tránh sao khỏi buồn, có buồn mới cảm nhận được niềm vui thực sự. Chúc an lành.
Chào Minh Nguyệt !
Năm mới – sức khỏe thật nhiều cho em !
Anh muốn gọi câu chuyện này bằng hai từ … “Đột phá” !?
12 là con số của … truyền thuyết ! Mà hạnh phúc thì do mình chọn lựa . Vì vậy tư tưởng chuyển tải trong truyện ngắn này đã thể hiện rõ ràng điều mà anh vừa nói – ngắn gọn chứ kgông diễn giải !
Có thể là buồn (?) nhưng là một nổi buồn cần phải có trong đời để ngày vui càng vui hơn ! Hạnh phúc hơn !
Và chính điều đó làm nên GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG !
Dzẫy thâu !
Cuốc đất xong chưa mà lên bục dzẫy ông ” Quaị “…!
Còn đúng một … lỗ nữa em NOBITA à !
Dzẫy na…! hầu nào xong nhãy xuống dứ chờ tui tới lấp phụ nghen!….he..he
Cảm ơn anh Tú Gàn đã cảm nhận những gì MN muốn gởi gắm trong truyện. Hạnh phúc là do mình tự chọn vì vậy đừng để mình phải cập vào bến cheo leo, ngầu đục như cô Cúc. Niềm vui và nỗi buồn luôn tồn tại song song trong cuộc sống này phải không? Chúc anh an lành trong năm mới
Một câu chuyện buồn ! Dù sao cũng mừng cho Cúc đã thoát được ” bến nước”khổ đau .
Chúc MN năm mới sức khỏe và niềm vui .
Cảm ơn chị đã đọc truyện và nhận xét. Cúc đã nhầm bến nên cuộc đời lênh đênh vô định. Cúc chọn cho mình bến nước 13 là một cách giải thoát cho cuộc đời của cô. Chị vui.
12 ben nuoc da kho roi,gio them ben nuoc 13?
Cảm ơn Nguyễn Nhơn! Nhiều bến dể tìm ra đâu là bến bờ cho mình mà. Chúc an lành.
Chào Minh Nguyệt,
“Cô thầm nghĩ: Lý lẽ, sự thật – không hề có ở nơi con người mù quáng, mà không còn có trái tim!”
Đó là chân lý, bởi vậy quyết định của Cúc theo anh là hoàn toàn đúng đắn. Cuộc đời đôi khi vướng phải bi kịch nhưng điều cần thiết là phải sáng suốt & vững vàng bước tới, mong mọi điều tốt lành sẽ đến với Cúc của em.
Truyện buồn nhưng hay và lôi cuốn người đọc. Mến.
Cảm ơn anh đã đồng tình với Cúc! Nếu Cúc không chọn bến nước thứ 13 thì cuộc đời của cô sẽ đi về đâu? Số phận do trời định nhưng cũng do chính chúng ta nắm giữ phải không anh? Chúc anh vui.
Hôm nay đã bước sang năm 2012 Minh Nguyệt có sáng tạo nhiều chi tiêt truyện khá mới, song vẫn mang đậm nỗi buồn …Tuy cuối cung Cúc ” phải chọn” bến nước thứ 13, nhưng ấy chính là một chút niềm tin còn lại nơi con người của Cúc ;
-Cúc chợt mỉm cười – một niềm vui lóe lên trong tâm hồn cô như tia chớp cực mạnh giữa màn đêm dày đặc…
Chào MN năm mới, chúc em khỏe-an vui- …chăm viết…!
Cảm ơn anh Tu Thuc! Anh nói đúng bến nước thứ 13 là niềm tin, là hi vọng của Cúc. Một chút ánh sáng lóe lên trong màn đêm dày đặc.
Thà lênh đênh giữa dòng nước xoáy, còn hơn phải cập bến tình ngầu đục nhơ nhớp cheo leo như vậy !”. Chúc anh vui.
Cúc một mình chống Mafia _ cãi lộn, lời lẽ vững vàng _ rời khỏi cái tổ Quạ không thương tiếc _ và sau cùng đi tìm bến nước thứ 13 để đậu là chính xác. Câu truyện kết thúc hay! chúc MN năm mới dzui dzẻ, mạnh phẻ, phát tài dzà phát tình luôn nhen!
Cảm ơn anh Galant! Đúng là một tổ quạ! May mà Cúc thoát ra được. Cô thà lênh đênh giữa dòng nước xoáy, còn hơn phải cập bến tình ngầu đục nhơ nhớp cheo leo như vậy !”. Cúc đã chọn cho mình bến nước thứ 13
Tội nghiệp Cúc quá đi thôi! “Thà lênh đênh giữa dòng nước xoáy còn hơn phải cập bến tình ngầu đục nhơ nhớp cheo leo!”Khổ cho thân phận nữ nhi ! Minh Nguyệt ơi năm mới viết chuyện vui nghen-đổi mới cho đời tươi rói chứ cô bé!buồn quài hà!
Có buồn rầu mứ có dzui
Dzui quài nẫu mắng tui … đồ “tưng tưng” (seo hử Phàn ?)
Cảm ơn chị Phàn! Minh Nguyệt không buồn đâu chị, em sống trên cung Quảng Hàn ung dung tự tại, nhìn xuống cõi ta bà thấy Cúc như vậy nên em ghi lại mà. Chúc chị năm mới nhiều niềm vui và nhớ cho em ăn chè chị nấu nhé. Một bát to.
Thăm Minh Nguyệt ! Suốt buổi chiều qua Chú phải đi QN dự cuộjc gặp mặt & liên hoan tổng kết cuối năm của phatgiaobinhdinh.com – và ghé phúng điếu Mẹ nhà thơ Mai Thìn mất, về lại AN rất muôn! Rất mệt. Ngú …sớm hơn gà! Sáng nay dậy sớm – thăm XN, thấy ” Bến Nước 13 ” của MN…Đọc nhanh, KL đã nhận xét có lý! ( Vì là phụ nữ nên dễ đồng càm mà! ). Đời người con gái, không thể ” gói gọn ‘ trong 12 bến nước rủi may như xưa nữa! Mà cần ” có nghị lưc & niềm tin ” để tìm cho mình ” Bến Nước 13″ ( hay có thể 14…) ! Đây là một ý nghĩ ” táo bạo ” và rất lãng mạn! Truyện nhiều chi tiết mới & lạ! Theo Chú, viết là sáng tạo nên cái mới, gởi gắm chân thành điều mình nghĩ & mơ ước cho dời! MN đã phần nào làm được điều đó! Chú chia vui & chúc mừng MN! Chúc Ngày Mới Mạnh Giỏi!MVL
Cháu cảm ơn chú đã đồng cảm! Cuộc sống có do trời an bày sẵn hay không? hay mỗi người phải tự lái con thuyền đời của mình cập bến bình an. Nếu bến cheo leo, đau khổ thì thà chơi vơi giữa dòng nước xoáy hay bị cuốn trôi đi vẫn còn hơn phải không? Cháu nhớ hai câu thơ
Không phải nửa của mình, chẳng phải nửa của nhau
Thì Thượng Đế ơi đừng bắt tôi nhầm tưởng
Vì tôi biết khổ đau hay vui sướng
Là đúng hay sai trong tìm cái nửa của mình
Vì vậy không thể là 12 bến nước, mà bất cứ bến nào bình an phải không chú? Chúc chú mãi vui khỏe, an lành.
Bến nước mười ba nằm trong dòng những chuyện tình buồn của Minh Nguyệt ….cứ buồn vậy thì ảm đạm lắm .Vui lên nhé nhà văn!
Cảm ơn Người Nhơn Lý! Minh Nguyệt trên cung Quảng Hàn không vui, cũng không buồn, nhưng hàng ngày MN chứng kiến bao cảnh đau lòng, MN muốn chia sẻ cùng họ, hi vọng cuộc sống của họ bình an, hạnh phúc hơn. Chúc an lành, may mắn trong năm mới
Thôi thì chọn bến nước 14 Minh Nguyệt nhé, bến nước 13 xui và buồn lắm
“Bến nước 13” hổng có….xui đâu Đình Thậm ơi! Thậm chí “nó” còn nhận được “Bông Sen Vàng” nữa đó!(Phim thì :Bông sen vàng,còn…truyện thì…sao đây nhỉ?)_chứng minh :
Nick Vinh Rùa nhưng không rùa chút nào, luôn nhạy bén… thời sự kịp thời gian… lưu ” hòm tư liệu” để sử dụng đúng nơi-đúng lúc. hay quá VR ui !
Hay thay cái lão Vinh Rùa
Nơi nào ẹp ẹp vui đùa có ngay
Tú Gàn thấy cũng chắp tay
Thiên Bồng khen lão uống hay ai bằng
Hôm kia lão với Galant
Từ trưa tới tối “hai thằng” cụng ly
Về chẳng thèm đón taxi
Cõng qua cõng lại lối đi chẳng rành
Bỗng cô thôn nữ: bớ…anh
Ruộng em mới cấy sao đành… xuống bơi?
Tỉnh rượu hai lão hụt hơi
Vội vàng xin lỗi tìm nơi trốn về.
Hê hê….
Ô hay, cái “lão” Thiên Bồng
Nơi truyện Minh Nghiệt_”gầy sòng”_chi đây?
Hay là “lão” lại muốn_”gây”?
Gà vào chuồng đã_”mây mưa”?_sẽ…”chìu”!
Thêm người, cho đỡ…đìu hiu….
“Chơi” luôn tới sáng_chịu không?_Á-lồ*….!(*A-lô,a-lô)
Thiên Bồng cố ý “gầy” mà
Này em Minh Nguyệt, chớ la – đừng ngầy
Bồng – Rùa đùa giỡn hây hây
Ngày tám tháng nầy mấy chả ( sẽ) túm nhau …( nằm ngửa .. hết bít luôn ).
Ui cha! Quyên Soái bữa nay
Nốc dzô mấy xị mà say sưa hè…
Quơ hết tên tộc chọc que
Thằng tui nóng mũi xịt ke nãy giờ
Thì ra lảo dzợt mần thơ.
Cỏ non xanh mướt đôi bờ thấp cao
Dzừa qua hết trận mưa rào
Trơn trơn ướt ướt cỏ cao ngang đầu
Giữa gò một cái hào sâu
Lảo đang lặn hụp khẫn cầu xít xoa
Dzô tình Galant đi qua
Ông ơi cứu với…thôi ta chết chìm…! he..he
Thiên Bồng chẳng có ý chi
Ghẹo chơi đôi chút cũng vì ham vui
Hôm đó Bồng cũng sặc mùi
May còn đủ sức về chui vô mùng
Đã vậy còn mớ lung tung
Sáng dậy vợ mắng anh hùng quá ta
May bà nhân đức nên tha
Còn không thì chắc lau nhà suốt năm
Em ơi Bàu Đá sủi tăm
Có thêm chùm Tré chẳng thăm cũng ghiền
Ai mà chẳng có niềm riêng
Gặp dân Xứ Nẫu uống liền em ơi
Anh em í ới gọi mời
Ngó lơ sao đặng thôi thời xáp vô
May mà còn có mấy cô
Uống dùm mấy chén (để) anh vô tới nhà
Còn không thì giống hai cha
Cõng qua cõng lại la cà suốt đêm
Rượu hết mà cứ đòi thêm
Chân tay lạng quạng uống mềm môi ra
ha ha….
Hi hi …anh Thiên Bồng làm thơ hay quá ta ! Phen này Galant ….tắt đài nghen !
Cảm ơn anh Vinh đã cho biết thêm một số thông tin về Bến nước 13. Chúc anh năm mới vui vẻ, may mắn.
Cảm ơn anh Đình Thậm!Mỗi người phải chịu trách nhiệm cho chính cuộc đời của mình phải không? Vì vậy Bến nào cũng được miễn là Bình an. Chúc anh vui vẻ, may mắn trong năm mới
Câu chuyện hay &buồn ….cho nhân vật CÚC quá! đúng là “Đời người con gái mười hai bến nước,trong thì nhờ, đục thì chịu ” cuộc đời của Cúc quá “đục” nên CÚC phại tự chọn cho mình bến nước thứ mười ba là phải rồi! biết đâu sẽ tốt đẹp hơn ….
Năm mới chúc Nguyệt có nhiều niềm vui mới & sáng tác nhiều hơn năm cũ nhé!
Cảm ơn chị Kim Loan đọc truyện và đồng cảm với những gì em muốn gởi đến Cúc. Cúc hãy chọn cho mình bến nào cũng được miễn là bình an. Đừng tiếc cái bến cái ngầu đục và chơi với ấy. Chúc chị an lành, vạn sự như ý trong năm mới.