Lời giới thiệu
BÀN TAY ẤY VẪN THANH XUÂN
Vẫn là câu chuyện về tình yêu và cái chết.
Vẫn là câu chuyện khổ đau và hạnh phúc
Vẫn là câu chuyện hỗn loạn và bình an.
Nhưng Bàn tay nhỏ dưới mưa vẫn mang một phong vị đặc thù.
Người đàn bà tên là Gấm tìm kiếm sức mạnh để sống và để chết trong một phối cảnh đáng sợ: trái đất đang chết dần.
Con người tham lam
Và trái đất cạn kiệt.
Thiên nhiên, bà mẹ của phong nhiêu, từ nhiều năm qua đã sống lây lất đoạn trường giữa một nền văn minh điên loạn.
Nhiên liệu sống liên tục bị đốt cháy một cách phí phạm và vô ích trong cuộc đời hối hả cuồng quay.
Người đàn bà khát sống ấy đã chết trên một cõi đất hoàng hôn hấp hối:
“Nhìn nét thanh thản và mãn nguyện trên khuôn mặt Gấm tôi hiểu là người tôi yêu đã chết, nhưng không phải vì ung thư. Cô ấy chết vì ngộp thở khi bay đến đỉnh cao và hạnh phúc. Tình yêu và sợ hãi mất mát đã gặm nhấm buồng phổi, nó đốt cháy nhiên liệu sống và triệt tiêu toàn bộ năng lượng sinh học của nàng.
…
Thế giới bừng lên rồi chìm trong màn đêm đen kịt, chỉ có một tia sáng duy nhất là từ trái tim tôi, cháy bùng như ngọn đuốc, bay vút lên trời, quán chiếu vũ trụ này trong một niềm đau vô cùng vô tận.”
Cái phong vị nồng thắm của tác phẩm nằm trong những nghịch lý mà nó muốn hóa giải: sống – chết, khổ – lạc, sáng – tối, mất – còn, ngã – tha, cũ – mới, tự nhiên – văn minh, vô thường, vĩnh cửu,…
“Chọn điều này sẽ phải bỏ điều kia, và như vậy khác nào đánh mất cả hai?”
Nhân vật và người kể chuyện muốn vượt qua vô vàn tình huống phân biệt đó để trải nghiệm cái nhất như hoan lạc, một tư tưởng nhuốm màu sắc Phật giáo, đặc biệt phảng phất hương vị Kinh Duy Ma.
Bàn tay nhỏ dưới mưa là một tác phẩm đương đại, pha lẫn tiểu thuyết và tiểu luận, trữ tình văn xuôi và ký sự báo chí. Lằn ranh giữa những thể loại ấy dường như bị xóa nhòa, như một chiếc cầu trong mưa trong một bức tranh ấn tượng.
Dù vậy, ta vẫn nhìn thấy “bàn tay nhỏ dưới mưa” của tác giả, một bàn tay vẫy gọi của tình yêu?
Tác giả Trương Văn Dân không còn trẻ, nhưng bàn tay ấy vẫn thanh xuân.
Để viết những dòng văn đầy xao xuyến, đầy nhục cảm, đầy tâm linh, đầy kích động mà cũng đầy bình an.
Nhà Văn Nhật Chiêu
Bàn tay nhỏ dưới mưa
Trích đoạn 2 Ám ảnh
Tóm tắc: Sau một thời gian chung sống cực kỳ hạnh phúc thì “tôi chợt hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ mà ai cũng được quyền sở hữu. Có hay không, đó là ý muốn của thần linh. Chỉ có các thần thánh mới có thể tạo nên điều hoàn hảo; còn con người, dù tài hoa cách mấy cũng không được phép.” Và sự tồn tại tình yêu tuyệt vời của tôi và anh là một sự xúc phạm. Mà một khi đã xúc phạm đến thần linh thì trước sau cũng bị trừng phạt.”
Khi người đàn ông đi công tác, bị tai nạn và phải nhập viện ở xa. Và cũng trong thời gian này Gấm lại phát hiện mình bị ung thư.
Đây là trích đoạn về nỗi ám ảnh và cơn ác mộng của Gấm:
“….Tôi chả tâm sự với ai về những gì đang xảy đến với mình. Bởi cái làm tôi đau thì chỉ mình tôi cảm thấy đau. Điều làm tôi lo lắng chỉ mình tôi lo lắng. Trong nỗi đau này chắc chẳng ai hiểu được tôi mà có lẽ tôi cũng chẳng hiểu được ai. Tôi nghĩ mọi an ủi xã giao vô thưởng vô phạt của bạn bè đều vô ích. Nó chỉ làm mình tủi thân. Vả lại, do tính cao ngạo, tôi hoàn toàn không muốn biến thành đối tượng cho sự thương hại của bất kỳ ai.
Nhưng còn anh? Tôi cũng chưa nói gì với anh về căn bệnh!
Tôi sẽ phải làm gì đây? Nói cho anh biết sự thật hay âm thầm trốn chạy? Tôi sẽ phải làm gì? Thế nào là chọn lựa “đúng” trong lúc này?Tôi không biết. Băn khoăn, tôi thường hay đến bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn người qua lại. Mỗi con người đều có vẻ vội vã, hấp tấp đến, vội vàng đi. Tôi nhìn họ, một chút hờn ghen trỗi dậy vì tất cả đều biết mình sẽ đi đâu, còn tôi chẳng biết mình sẽ làm gì.
Chẳng có ai nói cho tôi biết. ”
………
“…Trời gần sáng nhưng người tôi ê ẩm, không dậy nổi. Đột nhiên tôi nghe có tiếng động nhỏ trên sàn. Tiếng động như cào nhẹ, tôi nhìn thấy những vết màu đen, to bằng ngón chân cái, như những trái táo tàu nằm rục rịch trên sàn. Ban đầu ít, thưa thớt. Thoắt cái, táo từ trần nhà rớt xuống. Mỗi lúc mỗi nhiều. Lăn. Di chuyển. Chậm chạp. Bỗng một trái chạy lướt qua, bất ngờ hiện thành một con gián. Rồi một con đen đúa khác chạy theo, con thứ ba, thứ tư…những bước chân nhỏ xíu thoăn thoắt chạy. Vài con đứng giương râu nhìn quanh quất. Có một con chạy lạc, bò lên tấm chăn đang đắp trên vùng ngực. Tôi hốt hoảng, muốn hất nó nhưng cánh tay cứng đờ, không vung lên nổi.
Thế rồi nhiều con gián khác, mười, hai mươi… hằng trăm con đổ ra từ mọi phía. Chúng leo lên giường, bò lên tủ, chạy trên thảm, tràn ngập khắp căn phòng. Thoắt một cái, chúng hiện diện khắp nơi…có con còn dám chui vào chăn. Tôi lạnh mình, hai tay bấu chặt mép chăn, ép người sát nệm. Nhưng cảm giác rùng rợn của những que chân bò lướt trên da, bò lên bò xuống dọc theo cơ thể vẫn không chấm dứt.Tôi giãy dụa, ngồi bật dậy, tung mền, huơ tay cố hất …nhưng hai bàn tay lạc lõng, quơ vào khoảng không.
Hoảng, tôi hét lên và muốn nhảy xuống đất, nhưng đôi chân cứng ngắt, không đỡ nổi thân mình. Có một sức lực vô hình giữ lại khiến không cựa quậy.
Tôi thu mình, nửa nằm nửa ngồi. Lưng dựa vào thành giường.
Chết ngất.
Những con gián vẫn hùng hổ chạy. Tôi chỉ nhớ là cảnh đó diễn ra rất lâu. Không dứt.
Cuối cùng tôi ngã lăn ra.
Mất hẳn mọi ý niệm về thời gian.
Rồi tôi tỉnh lại thấy mình nằm dưới đất. Đau đớn. Khắp người ê ẩm. Một nỗi khiếp sợ vẫn bám lấy. Toàn thân tôi mệt mỏi một cách tuyệt vọng.Tôi cảm thấy như gã thần chết đang sờ mó trên thân thể mình. Trong đời người sao lại có thể cảm thấy cái chết đến gần mình đến thế. Tôi nghe được hơi thở của gã. Một thứ mùi khét lẹt như nhựa cháy.
Căn buồng mất ánh sáng, tối lờ mờ.
Màn đêm đắng nghét.
Có một bàn tay vừa chạm lên người tôi.
Tôi hét lên….
Kinh hoàng.
Lúc mở mắt thì thấy anh ngồi trong phòng đang ve vuốt lấy đầu tôi.
Thế là người đàn ông quan trọng nhất thế giới này đã trở về!
Xương thịt của tôi mà định mệnh đã từng muốn cắt lìa!
Anh đặt một bàn tay lên trán tôi. Hơi ấm của bàn tay chồng lên nỗi lạc lõng, lo âu. Anh giữ lại thật lâu và cho tôi cái cảm giác là tôi sẽ không còn bơ vơ nữa. Anh áp đầu tôi vào ngực anh rồi thì thầm: “Em vừa mới đi qua địa ngục phải không?”
chúc anh chị mot mùa giáng sinh bình an hanh phúc .năm nay cả anh và elena được bội thu rồi nhé xin chúc mừng anh chi nhé
Một trích đoạn thật hay . Nguyentiet thích câu này: “tôi chợt hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ mà ai cũng được quyền sở hữu. Có hay không, đó là ý muốn của thần linh. Chỉ có các thần thánh mới có thể tạo nên điều hoàn hảo; còn con người, dù tài hoa cách mấy cũng không được phép.”
Cảm ơn anh TVD.
Tìm mua không thấy nhà văn ơi?
Những đoạn phân tích tâm lí nhân vật rất độc đáo làm cho nhân vật mang một diện mạo riêng khó lẫn
Lâu rồi mới xem một tiểu thuyết có cái để đọc
Viet hay qua anh oi
Xin nồng nhiệt chúc mừng nhà văn Trương Văn Dân và …một nửa của anh: Elena Pucillo Truong! Bàn Tay Nhỏ Dưới Mưa không chỉ là một câu chuyện tình mà còn hàm chứa bao thông điệp, tư tưởng, bao trải nghiệm, cảm xúc. Về cuộc đời, về con người, về tình yêu, về thân phận,về sống – chết, về cái hữu hạn và cái vô cùng…Mừng vì anh, qua bao năm tháng, mà trái tim, khối óc vẫn TRẺ, và bàn tay ấy vẫn thanh xuân với những trang viết dồi dào tin yêu và sáng tạo. Tôi vẫn cảm nhận ra rằng, đằng sau nhà tiểu thuyết gia vẫn luôn luôn hiện diện một nhà tư tưởng, và đặc biệt là ông ta vẫn không ngừng tha thiết, thao thức và muốn chia sẻ với đời? Anh có thấy như vậy không?
Cảm ơn anh Cao Quảng Văn đã đọc và chia sẻ, và có lẽ anh là người cuối cùng đọc bản thảo hoàn chỉnh và tận tình sửa những lỗi morasse trước khi nó đến tay bạn đọc…
Tuy vậy khi sách in ra vẫn thấy “khác” phải không anh?
Cảm ơn anh rất nhiều nhưng thành thật TVD không dám nhận những lời khen “Có cánh” kiểu “nhà tư tưởng” của anh đâu! Còn việc “không ngừng tha thiết, thao thức và muốn chia sẻ với đời ” thì D nghĩ đó là trách nhiệm của mọi người đang “còn sống”… vì ai mà không muốn trao đổi và sẻ chia những gì thấy, cảm nhận và chiêm nghiệm hỡ anh?
Chúc anh vui, hạnh phúc và cũng mãi thanh xuân để những sáng tạo về tình yêu trong thơ anh luôn bay bổng.
TVD
Đó là những cảm nhận rất thật chứ hoàn toàn không phải là… những lời khen có cánh… bay bổng tận chín tầng trời dễ khiến người ta ái ngại đâu anh! Bởi, ở đằng sau người viết, phía sau nhà văn không có một con người của ưu tư, của tư tưởng, của chiêm nghiệm về Đời, về Người… thì nhà văn và tác phẩm ấy … không có lý do tồn tại trên đời này nữa! Cũng như, có không ít các nhà văn nhà thơ chẳng bao giờ bận tâm đến việc chia sẻ với cảm thông với mọi người. Họ chỉ là những versificateur, những proser…Thế thôi!Mà anh, thì hoàn toàn không phải thế?!
Nhà thơ Cao Quảng Văn ơi!
Cảm ơn lòng ưu ái của anh dành cho tác giả và tác phẩm.
Những lời của anh làm D vô cùng cảm động.
chúc anh chị sức khoẻ, hạnh phúc và có nhiều cảm xúc yêu thương dành cho đời
thân ái,
TV
Chào anh Cao Quảng Văn . Quốc Minh chia sẻ hoàn toàn với anh”… ở đằng sau người viết, phía sau nhà văn không có một con người của ưu tư, của tư tưởng, của chiêm nghiệm về Đời, về Người… thì nhà văn và tác phẩm ấy … không có lý do tồn tại trên đời này nữa…”!
Bx tôi dạy văn (và sắp nghỉ hưu?). Bả nói với tôi là : “nhà văn Võ Phiến trước đây có nói: đọc một tác phẩm, ta có cảm tưởng tác giả nhỏ hay lớn. To hay nhỏ dường như nằm ngoài chuyện chữ nghĩa, nghệ thuật diễn đạt mà còn liên quan tới những vấn đề tác giả bị ám ảnh, tức các chủ đề nhỏ hay lớn nữa.Thế mà chưa đọc hết sách, mới chỉ hai phần ba bả nói quyển BTNDM, là một quyển sách đáng đọc và cứ trầm trồ khen TVD viết hay quá ! Bà còn nói thêm : “ Tất nhiên không phải hễ muốn lớn thì chỉ cần nói tới chuyện lớn mà phải nói tới với tài năng tới đâu và bằng cách nào mới là cốt lõi. Suy nghĩ tới cõi sống cõi chết, hp khổ đau, mất còn… thì trong đầu ai, lúc nào mà chẳng có nhưng viết được những đoạn văn xúc động đến não lòng như TVD thì hiện nay ít thấy!”
NHững nhà văn hiện nay viết chỉ để khoe chữ,làm dáng văn chương, hư cấu chuyện đâu đâu..chứ chẳng bận tâm đến việc chia sẻ cảm xúc, ty, hôn nhân, quan hệ gia đình, xã hội… họ viết cho chính họ nên chẳng trách là người đọc quay lưng với sách vở
Bả cho tôi đọc một đọan trong BTNDM (trang 78 )”:..Trong thế giới mở rộng hôm nay, các người đừng nghĩ rằng có thể làm giàu vùng này bằng cách làm nghèo vùng khác.Trước hoặc sau cái giá cũng phải trả. Để bảo vệ khí hậu , nước Nhật tưởng chỉ cần không đốn cây trong rừng ở Nhật mà chỉ đốn ở Indonesia và Amazone. Rồi về sau họ hiêu rằng khí hậu vẫn thay đổi , ảnh hưởng lên nước Nhật. Thế giới đã trở nên nhỏ bé…”
Làm tôi giật mình và hối bả đọc nhanh để tôi còn đọc với…BTNDM là món quà Giáng Sinh của tôi đã đem lại cho bà xã nhiều cảm xúc yêu thích lắm anh Văn ạ ! Như NGUYỄN THÚY đã com “Lâu rồi mới xem một tiểu thuyết có cái để đọc”.
Chào anh Cao Quảng Văn ! Lời nhận xét của anh như tô thêm sắc màu đẹp đẽ của văn chương . Chia sẻ thêm cho bạn đọc cảm xúc , tư tưởng và cách nhìn thông thái của nhà văn giữa thời đại.
Đến với trang web xunau thật nhiều thú vị !
Mến !
Dân nẫu ở Tuy Hòa thì tìm mua ở đâu vậy anh Dân?
chào anh NVHùng,
Sách phát hành toàn quốc theo hệ thống Phuong Nam Book. Vậy anh đến nhà sách Phương Nam ở Tuy Hoà, nếu không có nhà sách hay ở xa thành phố thì anh có thể gõ lên Google : “Bàn tay nỏ dưới mưa”, sẽ tìm thấy nhiều cty bán hàng qua mạng, chỉ cần gọi điện là họ giao sách và thu tiền tận nhà hay cơ quan.
Cám ơn anh đã quan tâm
chúc anh vui
TVD
Tôi đã đọc toàn bộ câu chuyện đến hai lần. Ấn tượng ban đầu là hay
Chúc mừng tiểu thuyết BTNDM của Trương Văn Dân ra mắt bạn đọc.Tôi là người
được đọc trước tiểu thuyết này khi còn là dạng bản thảo.Nhiều đêm mất ngủ
vì văn chương ngồn ngộn ấy nói về tình yêu và phận người trước cuộc sống…
Phạm xuân Nguyên và Nhật Chiêu giới thiệu vậy là quá đủ.Tôi chỉ xin ghi mấy câu:
TIỂU TUYẾT BÀN TAY NHỎ DƯỚI MƯA LÀ CUÔN SÁCH GỐI ĐẦU GIƯỜNG.
Chúc hai anh chị mãi mãi hạnh phúc.
Cảm ơn nhà thơTrần Dạ Lữ,
Bản thảo a đọc ba năm trước chỉ là một truyện vừa, chừng trăm trang, tựa là “CDCM” rồi về sau được viết lại lần 2, lần 3 và chỉnh sửa lần
cuối cùng để có diện mạo hiện nay,420 trang với một tựa sách khác:BTNDM
Cảm ơn anh đã quá lời khen tặng. TVD viết theo cảm xúc và không có tham vọng viết tác phẩm “gối đầu giường”, chỉ mong có một ai đó chia sẻ hay đồng cảm là mình thấy được đền bù và bớt cô đơn…
chúc anh vui khoẻ và càng ngày càng lãng mạng, đa tình…để yêu nhiều, yêu mãnh liệt và cho ra đời những bài thơ đọng mãi trong lòng người.
TVD