Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Tám, 2011

Trần Hoa Khá

Truyền thuyết kể rằng, một cô gái mồ côi cha mẹ, yêu say đắm một người con trai và xem chàng là người thân duy nhất nên dành trọn tất cả tình cảm vào chàng. Ngược lại, cậu con trai còn người mẹ già nên thường phải về nhà trước khi mặt trời lặn. Cô gái lại phải chờ tới sáng hôm sau để được gặp lại chàng trai.

Ngày này qua ngày khác, cứ đúng 10 giờ hai người hẹn nhau, tay trong tay vui đùa trước biển xanh. Tình yêu của họ tưởng chừng không gì có thể chia rẽ được. Nhưng một ngày nọ chàng trai không tới chỗ hẹn, cô gái đứng đợi, lâu rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chàng trai.

Rồi thời gian trôi qua, cô đã chờ được một ngày nhưng vẫn không thấy chàng đâu, ngay lúc đó, người con gái tưởng chừng như bầu trời muốn sụp đổ. Cô muốn òa khóc nhưng sợ rằng người con trai tới nơi thấy đôi mắt đỏ hoe của mình sẽ buồn và lo lắng nên cô nuốt những giọt nước mắt đó vào trong lòng.

Thời gian lại trôi qua cô gái đã chờ được một tuần, cô muốn chạy đi tìm chàng trai nhưng sợ hắn sẽ tới và không thấy cô đâu rồi sẽ bỏ đi. Nghĩ vậy nên cô ghìm bước chân lại và tiếp tục chờ. Cho tới khi sức lực cạn kiệt cô gái quị xuống và trút hơi thở cuối cùng. Trước khi chết, cô không hề oán hận người con trai mà chỉ tự trách tình yêu của mình dành cho người con trai không đủ để tiếp sức cho cô ta tiếp tục chờ đợi và hy vọng.

Sau này xác của cô gái được sóng mang ra giữa biển và chìm vào trong lòng của đại dương. Nơi người con gái ngã xuống, mọc lên một loài hoa màu tím, cứ khi chuông đổ 10 giờ là hoa lại nở rộ, từng cánh hoa một hứng lấy những hạt nắng của mặt trời để sưởi ấm cho những giọt nước mắt chất chứa trong lòng của người con gái.

Người ta ví hoa mười giờ chính là hiện thân của cô gái si tình đó. Hoa nở tượng trưng cho lời hẹn ước năm nào của cô đối với chàng trai. Dù thời gian có trôi đi nhưng lời hứa của cô không hề phai tàn, cô vẫn tin vào một câu hẹn ước và vẫn tiếp tục đợi cho dù người con trai đó sẽ không bao giờ tới.

Tôi mượn câu chuyện truyền thuyết trên đây (từ mạng internet) để cùng chia sẻ với các bạn về loài hoa mười giờ qua các tấm ảnh của tôi. Mời các bạn cùng thưởng thức.

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt  alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

alt

T.H.K

Read Full Post »

Mừng Xứ Nẫu

Thiên Bồng

Thiên di chim bay mãi
Qua bao cánh đồng xa
Qua bao vùng sông biển
Rồi chim lại về nhà
.
Hỏi chim đâu là tổ
Đâu là chỗ nghỉ chân
Chim rằng chim không tổ
Chỗ nghỉ chân là nhà
.
Nhà chim bên xứ nẫu
Giữa rừng núi sông sâu
Bên cánh đồng màu mỡ
Ở giữa một trời thơ
.
Những cánh chim bơ vơ
Mang hết mộng và mơ
Khát khao lẫn mong chờ
Hợp quần nơi Xứ Nẫu
.
MỪNG chim giờ nhiều bạn
XỨ Nẫu cũng khang trang
NẪU sáng tác vững vàng
RA nhờ tình bè bạn
ĐỜI bỗng mở sang trang

Read Full Post »

Nguyễn Thị Phụng

Gọi là nửa vầng trăng vì đêm nay là thứ bảy, mùng bảy, tháng bảy, năm Tân Mão(2011), còn đến tuần nữa trăng tròn, mà tròn mới đẹp. Thế nhưng giữa đầm mênh mông chẳng biết đâu là bờ là bến. Khi tiếng máy nổ nhỏ dần, chiếc xuồng chầm chậm, giờ nhận ra đã gần bờ lắm, bởi những lùm câu đen ngòm hiện ra trước mắt. Chiếc đèn pin đủ soi rõ thêm từng bước chân chúng tôi rời khỏi xuồng máy rồi bước lên bờ. Chỉ có gió lùa, nước vỗ vào bờ và tiếng người rộn ràng chuẩn bị thả lưới bắt cá, bắt tôm. Còn lại mình tôi với cháu Thanh ngồi trên sạp lều có bốn cái trụ kiên cố, bên trên che chắn tấm bạc xanh, có lẽ cũng không chịu nổi những con gió hồn nhiên từng đợt ùa về trong đêm cũng như ngày, mưa cũng như nắng, đã tả tơi cứ phần phật phần phật mỗi lúc như mạnh hơn. Mặt trước lều hướng ra phía đông, làm sao có thể xác định được kích thước diện tích lớn nhỏ của ao tôm như thế nào…

https://i0.wp.com/farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201502_DSC02320.jpg

Trên cao kia, nửa vầng trăng đã chênh chếch về phía tây cũng cố ngoi ra khỏi những tảng mây trắng muốn giăng kín bầu trời. Tôi nhớ từ lúc chiều gởi xe máy trên bờ, xuống xuồng khoảng ba mươi phút mới tới làng Huỳnh Giản*. Tất cả với tôi vừa xa lạ nhưng cũng thật thân quen bằng những nụ cười thăm hỏi chân tình gần gũi biết mấy. Những con tôm chín đỏ au trong cái đĩa, những con cua khoe sắc hồng nằm im ắng trong cái tô thơm nức đang mời chúng tôi thưởng thức vị ngọt tươi có sẵn từ ao hồ vừa vớt lên. Nhưng quý nhất là sự tiếp đãi chu đáo ân cần mến khách của gia đình chú năm, chú bảy, chú chín của cháu Minh đã báo trước làm chúng tôi vô cùng cảm động… Tôi nào đã đi thăm hết từng nhà khi chiều xuống vội, chỉ thương những em học sinh phổ thông đến trường ngày hai lượt đi và về bằng xuồng máy, có lúc mắc mưa ướt  áo quần phải ngồi suốt cả buổi học. Còn mùa mưa bão lũ thì coi như phải ở nhà… Và niềm hạnh phúc nhất với người dân ở đây kể từ khi cầu Thị Nại bắc qua đầm Thị Nại, họ lại yên tâm hơn có thể đi lại bằng phương tiện xe đạp, xe máy bất cứ lúc nào khi vào thành phố Quy Nhơn…

-Cá tôm nhiều lắm cô ơi!… Reo lên cùng một lúc của Kim, Văn, Dư, Thống,… đã cắt dòng suy nghĩ nơi tôi. Cả một tấm lưới to dưới ánh đèn pin chỉ dính được một com tôm đất khá lớn, một con cua bắng nắm tay em bé và một con cá chai từ đầu tới đuôi ước chừng mươi lăm centimet. Tôi nói đùa hình như chỉ cử đại diện lên báo rõ là họ hàng nhà tôm ,cua, cá,… còn bận đi dạo mát chưa về tập trung thếch đãi thêm chúng tôi được. Cùng lúc đó cháu Lan và Tuấn từ xa đi lại bẽn lẽn dấu nụ cười trong ánh mắt khát khao. Rồi tất cả hòa bữa tiệc văn nghệ văn gừng rôm rã từ đơn ca nam của chú năm, chú bảy, cùng cháu Dư với những bản nhạc hùng hồn một thời kháng chiến. Nào là hợp ca Năm anh em trên một chiếc xe tăng như năm bông hoa nở cùng một cội, như năm ngón tay trên một bàn tay đã xung trận là năm người như một à á… Rồi kết thúc Nối vòng tay lớn giữa biển trời bao la hào hứng…

https://i0.wp.com/farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201630_DSC02398.jpg

https://i0.wp.com/farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201744_DSC02405.jpg

Khi nửa vầng trăng ngả hẳn là chúng tôi bước xuống chiếc xuồng máy yên tâm ra về, chị Minh xốc xáo nhanh nhẹn từ trong việc bếp núc ở nhà, đến lúc tham gia karaoke tại bờ tôm mà dàn nhạc là những đôi đũa gõ trên nắp xoang của chú bảy, còn chị một tay cầm khúc củi gõ lên  đáy thùng nhựa đựng nước được úp lại khi tôi cao hứng xổ một câu hát tuồng: Như ta đây là… thì chị mạnh tay: thùng thùng/ thùng… được thể cả nhóm thanh niên ôm bụng ngặt nghẽo bò lăn ra trên sàn gỗ suýt rớt xuống hồ nước rồi! Và có ai nghĩ rằng người phụ nữ ấy lại một tay kéo máy nổ, điều khiển chiếc xuồng  trong đêm đen đưa bốn cô cháu chúng tôi trở về. Tôi ngã mình trên mũi xuồng ngắm trời mây xa kia, nhưng không thể, tiếng máy xịch xịch xịch…dội vào tai lúc đầu nghe chưa quen, tôi ngồi ngay ngắn trở lại đưa mắt ra định hướng phía bắc là Tùng Giản- Gò Bồi, phía đông nam là Nhơn Lí, Nhơn Hội, còn phía trước mặt là làng Huỳnh Giản quen thuộc từ lúc chiều đặt chân đến. Tất cả hiện ra qua những ánh đèn đêm đủ sắc màu lung linh ngỡ như ánh sao trời đêm ba mươi tháng sáu giăng mắc khắp bốn bề. Còn mình đang lênh đênh trong nửa vầng trăng của đêm mùng bảy hôm nay theo con sóng nhẹ trôi tận hưởng ngọn gió mát lành của quê hương như chưa từng có bao giờ!..

https://i0.wp.com/farm3.anhso.net/upload/20110809/20/o/anhso-201904_DSC02413.jpg

Bước lên bờ tôi lại nhớ quá và yêu hơn tiếng máy nổ xịch xịch xịch…từ chiếc xuồng của chị Minh dội về giữa đêm khuya.

Read Full Post »

Đỗ Kinh Thi

THÂU NÀ

     Bỗng nghe hai tiếng “Thâu nà”,

     Tưởng người xứ Nẫu, té ra “Qươ mình”.

     Âm quê hương, thắm bao tình,

     Nôn nao quán cóc, đậm hình bóng quê!

-Sài Gòn, 16/8/2007

(Một bữa ngồi ở quán cóc bên đường, bỗng nghe lũ trẻ phát âm 2 tiếng “Thâu nè”)
GỬI NGƯỜI EM XỨ NẪU

      Nẫu khoe quê Nẫu đẹp xinh,

     Nẫu dìa xứ Nẫu tỏ tình làm thơ.

      Nẫu mong, Nẫu đợi, Nẫu chờ,

     Nẫu đà có Nẫu, ngẫn ngơ Nẫu buồn!

 

.***

     Em khoe quê em đẹp xinh,

     Anh  về  Bình Định tỏ tình làm thơ.

     Người mong, kẻ đợi, ai chờ,

     Em đà có bạn, ngẩn ngơ anh buồn!


Read Full Post »

Dân Việt – Không chỉ là loại rau quả nhiều dinh dưỡng, có công dụng làm đẹp, quả cà chua còn có khả năng chữa khỏi hay thuyên giảm một số triệu chứng bệnh như chảy máu răng, cảm sốt, loét tá tràng, huyết áp…

 

Nướu răng chảy máu

Lựa những quả cà chua ta chín mọng, ngâm rửa thật kỹ và ăn sống trong vòng nửa tháng có thể hóa giải triệu chứng nướu răng bị chảy máu.

Sốt

Lấy 2 quả cà chua, 1 miếng dưa hấu, ép lấy nước. Cứ cách 1 giờ uống một cốc, bệnh cảm sốt sẽ đỡ hẳn.

Cao huyết áp

Với những ai mắc bệnh cao huyết áp, mỗi buổi sáng, chọn 1-2 quả cả chua tươi chín, sau khi ngâm và rửa kỹ, chấm với đường trắng ăn khi đói, các triệu chứng của bệnh giảm thấy rõ.

Nấm da, viêm da

Cà chua chín, tươi bóc vỏ sau đó xay nhuyễn đắp lên vùng da bị viêm hay bị nấm, 2-3 lần/ngày, kiên trì vài ngày đến một tuần, bệnh sẽ khỏi.

Bệnh thiếu máu

Lấy 1 quả cà chua, 1 quả táo cắt nhỏ các thứ cho vào bát trộn với 15g vừng, ăn mỗi ngày 1-2 lần, và kiên trì trong thời gian dài bệnh sẽ đỡ.

Loét tá tràng

Với những bệnh nhân bị loét tá tràng độ nhẹ, có thể uống nước ép cà chua + khoai tây, uống ½ cốc vào sáng và tối, liền trong 10 ngày, các vết loét đỡ hơn.

Hàn Giang

Theo Health

 

Read Full Post »

  Nguyễn Hữu Duyên

Sài Gòn về đêm hoa lệ và quyến rũ. Cảm giác ấy như thấm sâu vào trong tôi khi ngày mai tôi sẽ rời xa sau gần một năm gắn bó với bao chuyện buồn vui. Và, dù như thế nào, tôi nhất định không cho Nhàn biết, bởi tôi biết mình sẽ không đủ can đảm để chia tay.
Cái phòng sau nho nhỏ của căn nhà số 17 Phan Đăng  Lưu chỉ còn mình tôi. Ánh đèn như soi vào tôi, như muốn đọc trái tim tôi đang ở cung bậc nào. Cái cảm giác mông lung thật khó tả. Khoảng 9 giờ đêm, cửa phòng  không đóng, Nhàn bất ngờ đứng trước mặt tôi.
– Mai anh về Bình Định
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Nhàn, miệng lí nhí : Đâu có!
Nhàn ngồi xuống đi-văng, gỡ điếu thuốc đang cháy dở trong tay tôi, mắt đỏ hoe :
-Anh nói dối em làm gì? Vì sao anh âm thầm không cho em biết?
Tôi im lặng. Và, như để giải tỏa câu chuyện, tôi đưa Nhàn ra quán  Ngân trên đường Phan Đăng Lưu, gần trụ sở Ủy ban nhân dân phường 4, quận Bình Thạnh. Hai ly cà phê chảy từ nhanh đến chậm, chậm dần. Nhàn chỉ khóc, nói trong nước mắt, mong sao tôi ở lại không về Bình Định nữa. Không biết hai đứa ngồi với nhau đựợc bao lâu, chỉ biết rằng đường phố gần như không còn tiếng ồn, tôi đưa Nhàn về nhà ở con hẻm 21 đường Vạn Kiếp. Nhàn ôm hôn tôi thật nồng nàn, đắm say, cháy bỏng như là nụ hôn cuối để rồi chia tay mãi mãi, như để kéo lại một chút mong manh trong vô vọng, hụt hẩng… nụ hôn không còn khái niệm thời gian. Và, sau 34 năm, tôi nhận ra rằng đó là nụ hôn duy nhất có được của đời mình, nụ hôn tuyệt vời, trong vắt, thấm đẫm tình yêu lãng mạn của thời trai trẻ mà tôi nhận được.
Và rồi đêm cũng qua. 4 giờ sáng. Tôi bước lên chiếc xe lam 3 bánh, không chịu lên chiếc xe honda của Nhàn để vào bến xe An Đông về Bình Định. Chiếc xe honda của Nhàn luôn ở khoảng cách với chiếc xe lam từ 3 đến 5 mét. Tôi không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt Nhàn. Nhàn lại khóc, khóc suốt dù trời sáng dần, có thể nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt của Nhàn. Hình như Nhàn không để ý một chút gì cả về ngoại cảnh. Còn tôi thì như bấn loạn, miên man trong suy nghĩ, quyết định ở lại hay đi về, bởi vì tôi không chịu nổi những giọt nước mắt của Nhàn. Nhưng có lẽ nghiệt ngã nhất vẫn là cái nắm tay sau cùng của cuộc chia tay.
Bàn tay tôi tuột khỏi Nhàn khi chiếc xe đò lăn bánh, và Nhàn đứng lặng, nghẹn ngào! Đến bây giờ khi có dịp suy ngẫm, tôi vẫn thấy đó là cuộc chia tay thật lãng mạn và thấm đẫm tình yêu của Nhàn giành cho tôi. Và, chính vì điều đó nên nó vẫn đeo đẳng tôi dù bao tháng năm đi qua, và có lẽ đến hết cuộc đời. Đó là buổi sáng ngày 17 tháng 12 năm 1976, tôi 22, Nhàn 21 tuổi. Tôi còn nhớ lúc ấy Nhàn nói trong vô vọng:

– Em rất muốn anh ở lại một tuần nữa rồi về, để 2 đứa cùng đi chơi trong dịp lễ Giáng sinh, anh nhé! 
Tôi lại im lặng. Tất cả các phao Nhàn sử dụng để giữ tôi lại đều bất thành. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ phải về quê để học cao đẳng sư phạm thì được ưu tiên như báo chí đã đăng. Cho đến bây giờ tôi vẫn không khẳng định được mình quyết định như vậy là đúng hay sai, nhưng có điều bao nhiêu năm đi qua tôi thấy mình có lỗi rất lớn với tình yêu của Nhàn. Tôi đã phụ Nhàn, đã nợ một món nợ không có khả năng trả. Năm 2001, có dịp trở lại Sài Gòn, khi đến con hẻm 21 Vạn Kiếp, tôi mới biết Nhàn đã định cư ở Thụy Sĩ cùng với gia đình.
Nhàn ơi, dù có muộn màng nhưng xin gửi đến em một lời xin lỗi chân thành về tình yêu của em, xin lỗi về tất cả những gì anh đã làm em buồn của những ngày hai đứa yêu nhau. 35  năm đã đi qua, anh càng hiểu là anh đã đánh mất một cuộc tình đẹp nhất của đời mình!.
·

Read Full Post »

Nhạc lòng

Trần Kim Loan

Từ dạo yêu nhau tình thắm thiết
Những lời tình tự quyện hồn mơ
Có ai biết được lòng em vẫn
Chờ đợi đêm đêm giấc mộng về

Hãy tắm hồn ta trong ước mơ
Và ru tình ta trong giòng thơ
Cho bao thương nhớ về trong mộng
Quấn quít tình ta  trong mong chờ

Em như chiếc lá trôi giữa đời
Và anh như cánh mây xa trôi
Làm sao hai đứa mình chung lối
Cho tim hòa nhịp tình lứa đôi

Anh hỡi một mai tình về đâu?
Nhạc lòng… hai đứa có nhạt màu
Riêng em vũ trụ dù tan vỡ
Em vẫn nguyện cầu mình có nhau…

Read Full Post »

Tiếng Việt trên đất Mỹ

 

Thân gửi đến các bạn một câu chuyện châm biếm về ngôn ngữ Việt-Mỹ trong danh xưng không thể thiếu trong văn chương Việt-Mỹ

Đáng tiếc là không biết tác giả là ai?

Hãy thử đọc bài này xem có  nhịn được cười hay không.Cười ra nước mắt luôn chứ

Thiên Bồng

 

Cũng như đêm cuối cùng của Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được, chờ ngày mai vào yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật. , Cụ Phúc đêm nay cũng vậy. Ngày mai cụ tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ. Cụ nằm trăn trở nghĩ đến cả mười năm trời dằng dẵng, từ khi đủ năm để hợp lệ nạp đơn đến những đêm đứa con trai đi làm về chở cụ đi học lớp luyện thi vào quốc tịch ở văn phòng USCC . Cụ nghĩ nó như con thoi giữa 2 thế hệ. Trong tuần đưa cụ đi học tiếng Anh, bắt cụ phải trả lời điện thoại ” hello ” chứ nói ” tôi nghe đây ” làm sao Mỹ hiểu được . Cuối tuần đưa con đi học tiếng Việt, mắng con gọi xe ” fire truck” là ” xe lửa ” , phải nói là ” xe cứu hỏa ” hay ” xe chữa lửa ” chứ. Nhiều lúc cụ thấy phải chi mà thằng chắt đi học tiếng Anh, còn cụ đi học tiếng Việt thì mới đúng theo lý tự nhiên của trời đất.

Thoạt đầu cụ tưởng cả lớp luyện thi vào quốc tịch này , đầy những cụ tuổi gần đất xa trời , học để giết thì giờ, cho bớt nỗi buồn xa xứ. Vậy mà ngày bà cụ Ngà thi rớt , cả lớp xôn xao lên như ngày Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam. Thực ra thì bà này rớt cũng đáng đời lắm . Đời thuở nào ông quan tòa hỏi tổng thống Mỹ là ai, bà cụ lại trả lời là Nguyễn văn Thiệu thì đậu làm sao được .

Sinh nhật người nào trong lớp, bà cũng làm cho một cái bánh gà-tồ rồi bắt các cụ vây quanh hát ” Happy Birthday “. Cụ không biết đến ngày chết thì người ta có hát “Happy Deathday ” không, bởi vì cụ nhớ bên quê nhà những ngày kỵ giỗ mới thật là quan trọng . Con cháu tụ họp ăn uống 2, 3 ngày liền. Chứ ngày bước vào trần thế khổ ải này, người ta phải dày công tu hành để thoát ra khỏi vòng luân hồi, thì mừng rỡ ngày sinh để làm gì ?

Vậy mà thời gian thấm thoát qua đi, rồi cũng đến ngày cả lớp đi thi. Các cụ sáng sớm đã ngồi đầy ra ngoài phòng đợi của sở di trú trong tòa đô sảnh thành phố . Cụ nghĩ ngày xưa đi thi Hương , thi đình cũng chỉ nhộn nhịp đến thế là cùng . Con cháu đem theo cho nào là bánh trái, nước uống , cả ghế xếp để ngả lưng , như thi vào quốc tịch đến mấy ngày trờị Bây giờ trí nhớ các cụ kém cỏi , học được tiếng Mỹ chữ nào , vài bữa lại quên hẳn đi không biết phát âm làm sao . Cho nên đi thi, cụ nào cũng viết chi chít , như xâm mình trên tay , các câu trả lời phiên âm ra tiếng việt. Thằng cháu cụ Tốc thì cứ nhắc đi , nhắc lại ngoại nhớ ngày lễ quan trọng nhất của Mỹ không phải là Tết, mà là ngày Độc Lập . Cụ lại kéo tay áo lên lẩm bẩm kiếm chữ IN ĐẺ BÊN ĐÀNG . Bà cụ Ngà hỏi với qua ” có phải là ngày Tây về nước không , cụ Phúc ? “. Cụ đành thở dài, biết ông tòa muốn đánh rớt thí sinh nào thì chỉ cần bắt hát bài quốc ca Mỹ là thí sinh đó rớt ngaỵ .

Vậy mà Giời phù hộ, cả lớp đậu hết . Cụ còn nhớ ngày ăn mừng tân khoa , cụ nào cũng hí hửng như những đứa trẻ con vừa lên lớp, cầm vẫy lá cờ Mỹ để chụp hình lưu niệm. Bà cụ Ngà hôm ấy đẹp hẳn ra, mặc cái váy đầm thay cái quần đen vừa nói “Con gà tui lội sông” (congratulations), vừa high-five , vừa “hug” mọi người . Cụ thấy mọi người như trẻ ra dến cả chục tuổi. Có thể là vì cái ôm nồng nàn da thịt của bà cụ Ngà làm cụ thấy trong người đổi thay như cả một mùa xuân hừng hực kéo nhau về. Có thể là vào quốc tịch mới, làm người ta tưởng như đổi thành một kiếp người khác , trở lại cái tuổi tập ăn tập noí, nên hồn nhiên như một đứa trẻ thơ .

Thế mà đêm nay cụ lại trằn trọc . Một phần là vì cụ cứ nghĩ đến ngày mai ở tòa đô chính , ông thị trưởng thành phố tổ chức nghi lễ tuyên thệ vào quốc tịch riêng cho cộng đồng người Việt , để đánh dấu một chặng đường gần phần tư thế kỷ tàn cuộc chiến tranh của người Mỹ tại Việt Nam . Ông chủ tịch mấy hôm nay hăm hở nhắc nhở bà con mặc đồ cho đẹp để lên truyền hình . Mọi người học thuộc lòng câu “I am proud to be American ” để khi báo chí radio người Mỹ phỏng vấn thì tỏ ra cộng đồng người Việt mình mau hội nhập hơn các cộng đồng sắc tộc khác .

Cụ cứ nghĩ tới lúc trước cử tọa cả nghìn người, có thống đốc tiểu bang, nghị sĩ , dân biểu quốc hội, quan chức các ngành , người ta gọi tên cụ lên khán đài nhận bằng công dân Mỹ , là cụ lại xốn xang trong người. Chả vì cụ ngang bướng giữ cái tên cúng cơm của cụ. Tên họ trong tờ khai sinh cụ là Dư Quí Phúc . Ỏ trại tỵ nạn, cụ đã bao nhiêu lần cãi gàn cãi bướng với mấy người thông dịch viên là tên cụ phải có dấu mới là tên của cụ Tiếng Việt một chữ có hằng chục nghĩa nếu không bỏ dấu. Thí dụ như LO có thể là lờ, lợ, lờ, lơ, lộ, lô, lố, lồ, lồ, lo, lọ ,lò, ló, lõ .. . Vậy mà có ai nghe cụ đâu , người ta cứ điền vào tên trước họ sau .

Cho đến hôm cụ còn nhớ mãi ngày nhà thờ First Bapstist Church bảo trợ gia đình cụ đến thành phố này . Hôm ấy chủ nhật, nhà thờ đông đảo chật cứng đến nỗi người ta phải đứng lan ra ngoài hành lang. Ông mục sư trịnh trọng giới thiệu gia đình cụ mới dịnh cư . Cứ mỗi lần tả cảnh gian khổ gia đình cụ trải qua, cả nhà thờ lại xướng ầm lên Alleluja có nghĩa là ngợi khen chúa. Cuối cùng ông mục sư nói dõng dạc giới thiệu cụ: Please welcome , Mr. Phuc Du Cái giọng ông oang oang lên “Phuc Du !” Cả nhà thờ đang xôn xao bỗng im lặng như chiếc xe lủa thắng gấp lại rồi lấy trớn lao tới cười nghiêng, cười ngửa . Ông mục sư ngơ ngác sửa lại gọng kiến, nhìn xuống tờ giấy viết tay rồi đọc lại tên cụ lần nữa Phuc Du Lần này đến phiên ông mục sư gấp người lại làm đôi, cười sặc sụa chảy cả nước mắt nước mũi ra . Cụ Phúc chân ướt chân ráo, tưởng đó là phong tục địa phương chào đón mình đứng bụm hai tay đưa lên trán bái tứ hướng để cảm ơn sự ưu ái của nhà thờ .

Sau này ông mục sư cho người đến đề nghị cụ đổi tên gọi để lấy lại sự nghiêm trang . Một là cụ lấy hẳn tên Mỹ như John, Peter, Larrỵ..cho dễ gọi Hoặc phiên âm tên cụ tiếng Việt Ông Phúc Dư ra tiếng Mỹ là Mr. Foot Joy . Cụ bực lắm , tên cụ từ Việt Nam là Quí Phúc , nghĩa là ơn phước quí báu của trời phật ban cho , sang đến đây thì lại thành Túc Hân , là bàn chân hân hoan. Cụ bỏ xứ sở ra đi, mất hết chỉ còn một cái tên Việt là cái di sản gốc gác của cụ mà đành phải mất luôn sao . Từ đó cụ không đi nhà thờ Tin Lành nữa, nhưng tên cụ thì cứ tạm thời giữ vậỵ Cụ đi tỵ nạn vài bữa, khi nào quốc gia thanh bình thì cụ lại dắt các con cháu về. Thà làm cụ Phúc nước Việt , hơn làm cụ Túc nước Huê Kỳ.

Ngày mai cụ tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ. Thế mà cụ Phúc lại trằn trọc đêm nay không sao ngủ được. Cũng bởi vì mấy hôm trước các cụ tân khoa bàn về chuyện tiếp tân mừng ngày nhập tịch Mỹ. Bế tắc từ đầu chỉ vì các cụ phải chọn món ăn cho buổi tiệc . Món ăn nào đãi khách vừa thích hợp với quốc tịch mới , vừa có bản sắc dân tộc .

Ông Hai Bò lên tiếng ngaỵ Ông này tên việt nam là Cao Văn Tự, trong giấy tờ viết là Tu Cao. Mỹ đọc là ” two cows ” nghĩa là 2 con bò . Từ đó có tên Hai Bò . Vốn là dân thông dịch viên cho Mỹ ở căn cứ Long Bình , sang bên này ông bán bảo hiểm nhân thọ Cụ nào mà được ông kéo riêng ra góc phòng đều sợ run lên như tử thần đến, vì ông Hai Bò cứ thúc dục luôn “cụ thử nghĩ coi cụ còn sống được bao lâu, trời gọi ai người nấy dạ . Thú chết để da, người ta chết để tiếng . Mấy cụ qua đây ăn phút tem thì có tiếng gì mà để, chi bằng mua cái bảo hiểm nhân thọ , đến khi chết để lại cả bạc triệu cho người ta xây một cái chùa hay nhà thờ có phải là tên tuổi mình khắc vào bia đá nghìn năm, bất tử với đời không “. Tưởng ông dọa chết thì cóc ai thèm mua, thế mà từ ngày cụ Hanh mua cái bảo hiểm nhân thọ đầu tiên, Hai Bò bỗng đắt khách như tôm tươi.

Chả vì cụ Hanh mới đoàn tụ gia đình vài năm nay. Mấy đứa con qua từ năm 75 , nhà cao cửa rộng , ngày cụ đến phi trường không thấy đứa nào ra đón . Thằng Tư thì đùn cho chị Ba , vợ thằng Bảy thì nói nhà nó có lầu cao , sợ ổng già đi chỏng gọng, té bể đầu . Hôm ấy, cụ Hanh lủi thủi đi với bà Mỹ USCC về ở cái phòng trong khu housing Mỹ đen. Hôm nghe Hai Bò dụ mua bảo hiểm nhân thọ, lại chịu lấy bằng phút-tem, cụ Hanh mua ngay . Vài hôm tin đồn cụ có cái bảo hiểm bạc triệu, mấy đứa con bỗng có hiếu hẳn ra , tranh nhau mời cụ về nhà ở. Chồng con Năm Thúy đánh lộn với thằng Tư chỉ vì tội không để cho nó báo hiếu nuôi ông già vợ . Ngày nào cụ muốn ăn thức gì , đám con rối rít đi mua về ăn không hết . Có điều hơi lạ là không đứa nào mua sâm cao-ly để cụ uống cho khoẻ người , sống thọ thêm ra.

Thỉnh thoảng trái gió trở trời , cụ mới ho hen cảm cúm nằm trên giương vài ngày là cả nhà xúm lại bàn chuyện làm cái di chúc sao cho hợp lệ với thủ tục tiểu bang , để lãnh tiền bảo hiểm mà không phải đóng nhiều thuế.

Thấy cụ Hanh chỉ mua cái bảo hiểm nhân thọ mà được con cái hậu đãi, đi học mặc áo vest, tay cầm mô bai thì các cụ ngộ ra rằng tội gì ở xứ cờ hoa này mà không làm triệu phú . Sống trên đời mà không mua bảo hiểm nhân thọ, xuống âm phủ biết có hay không, bèn ùn ùn theo năn nỉ Hai Bò để được giá rẻ. Chết được bonus một cái hòm cẩm lai của nhà táng xác tặng quảng cáo .

Hai Bò bỗng dưng trở thành ân nhân của hội bô lão , nên khi Hai Bò nói bất cứ cái gì , mọi người đều lắng nghẹ Hai Bò trịnh trọng xoa 2 tay vào nhau . ” Cái tradition của người Mỹ từ trước đến nay, party mà có tính cách dân tộc là phải có barbecue . Barbecue là chữ ghép bởi 2 chữ “Barbaric” and “cuisine” có nghĩa là cách nấu ăn cách mọi rợ . Ám chỉ một sinh hoạt văn hóa bán khai của người da đỏ ngày trước . Họ mới là người Mỹ chính hiệu con nai vàng. Tuy những người da trắng đến đây, dùng vũ lực cướp hết đất đai của người da đỏ để lập nên Hiệp Chủng Quốc , người Mỹ luôn luôn nhắc nhở con cháu họ ông tổ Mỹ là người da đỏ bằng cách ăn barbecue . Do đó chúng ta trở thành công dân Mỹ, uống nước nhớ nguồn , drinking water remember origin hole . Tôi xin đề nghị món ăn barbecue “

Cụ Can’t Do đứng lên khua tay phản đối . Tên thật cụ là Đỗ Thành Cẩn. Viết theo lối Mỹ thì họ tên lẫn tên đệm là Can T. Do . Bà cô dậy Anh ngữ thấy cụ chả bao giờ chịu làm homework , bèn đọc luôn là “Can’t Do”. Cụ là người duy nhất không mua bảo hiểm của Hai Bò vì bà xã cụ còn sồn sồn. Cụ chỉ sợ có bảo hiểm nhân thọ thì nhiều khi chết sớm vì lâu nay cụ Can’t Do không còn hăng hái trong chuyện phòng the, mà vợ cụ còn xuân xanh lắm. Ngày xưa bán bánh cuốn ngoài chợ Thị Nghè, vợ cụ ngồi xổm nhiều nên cái bàn mông mẩy ra tròn trịa to như hai cái lồng bàn. Ở Việt Nam thì cái quần đen với cái áo bà ba che hết đi, qua Mỹ mặc cái quần jean vào nó lồ lộ , khêu gợi làm sao . Thế mà cụ Can’t Do lại cứ cố tình phớt lờ như thể cụ là một nhà hiền triết đạo mạo. Ngày nào cụ cũng tập Tai Chi cho cứng gân cứng cốt , mà hễ cứ gần vợ cả người cụ rủ nhau mềm nhũn ra như bún . Lần nào vợ cụ cũng thở dài thườn thượt , bảo cụ chết quách cho xong. Nói vậy thì cụ mua bảo hiểm nhân thọ để làm quái gì . Nghe Hai Bò trình bày món ăn barbecue, cụ Can’t Do gạt phắt đi . “

Miếng thịt Barbecue là biểu tượng cái đầu óc thực dân, kỳ thị của người da trắng . Họ coi sự chinh phục những người bản xứ da đỏ là một chiến thắng vĩ đại trong lịch sử Hoa Kỳ. Món barbecue của người Mỹ thường là do các đấng mày râu đứng nướng để biểu lộ hùng tính và cương vị thủ lãnh của phái nam, nhắc nhở chúng ta hình ảnh các chiến sĩ xẻo thịt rồi xóc vào gươm mà nướng để khao thưởng sau các trận mạc. Nước mỹ là nơi melting pot, hợp chủng quốc .Món ăn tiêu biểu phải là hamburger , món thịt bằm hầm bà lằng . Người Mỹ ăn hamburger còn để nhắc nhở con cháu họ về cuộc chiến Nam Bắc phân tranh tương tàn của họ Tôi xin đề nghị món thịt băm hamburger “.

Bà Loan To , tên Việt là Tô thị Loan, Mỹ lại đọc là Lôn To, đưọc dịp đứng lên phát biểu . Bà này lại có chồng Mỹ da đen Frank Quaker , hoả đầu quân của lính bộ binh Mỹ tham chiến thời trước. Nên tên bà nay có thêm họ Mỹ là Loan To Quaker. Mấy cụ trong lớp thì Việt Nam hoá tên bà là Lôn-To-Quá-Cỡ. Bà Lôn To phát biểu ” Dạ tui không biết nhiều về lịch sử Mỹ, chỉ biết ngày đầu tiên về nhà chồng được ông xã tôi cho ăn món Hot Dog . Tui thấy hot dog mới là biểu tượng đúng cho chức vị siêu cường quốc , hùng mạnh của nước Mỹ. Tui xin đề nghi Hot Dog, mà size loại Jumbo à nghen “.
Bà cụ Ngà ngồi bên đắc ý hùa theo “Cùng là bò mà thịt bò Mỹ nó khác thịt bò Việt Nam chị ạ . Để cả tuần trong tủ lạnh , bỏ ra nó cứ đỏ ửng lên. Còn thịt bò việt nam mình để từ sáng đến trưa nó tái hẳn đi như thịt trâu ấy ” .

Các cụ ông lấm lét nhìn nhau không biết bà cụ Ngà đang bàn về văn hóa của những miếng thịt hay nói xéo qua về những đồ gia dụng hàng ngày của các cụ ông .

Cụ Quýnh trưởng ban tổ chức thấy mọi người nhao nhao lên , nên theo tinh thần dân chủ của Mỹ đề nghị là sẽ có cả 3 món barbecue, hamburger và hot dog. Ông Hai Bò lại có thêm ý kiến để có tinh thần Mỹ Việt đề huề, các món ăn trong thực đơn phải dịch ra tiếng việt . Cụ Quýnh sẽ cho ghi bên cạnh là barbecue (thịt nướng kiểu mọi), hamburger (thịt bằm dập), hot dog ( thịt chó nóng) .

Đã gần nửa đêm mà Cụ Phúc chưa thấy ai lên tiếng về phần món ăn việt nam. Có thể là vì người việt mình ở Tây phương trong những xã hội tự do nhất hoàn cầu lại cảm thấy mình như côi cút, lạc lối , xa lạ cả với chính tình tự quê hương của mình. Từ xưa đến nay cụ vẫn tự hào về bản sắc văn hóa riêng biệt của người Việt . Ra ngoại quốc cụ thấy rằng cái mà xưa nay ta vẫn tưởng là Việt tính, nay chỉ còn lại chẳng bao nhiêu là Việt, mà tính cũng chẳng còn là bao ; cái mà xưa nay ta vẫn tưởng là của ta , ngờ đâu chỉ là cái đàn cha, đàn chú, đàn anh của ta vay mượn từ lâu của ngoại nhân . Với cái hoang mang đo , cụ nghĩ đến câu văn hào Paul Valry ” Muốn biết văn hóa của giống dân nào thì cứ nhìn vào sinh hoạt hàng ngày của giống dân đó ” . Cụ nghĩ nếu đãi khách bằng một món ăn có bản sắc dân tộc, biểu tượng cho người Việt thì phải chọn là món ăn gì . Không gì Pháp bằng crêpe, không gì Mỹ bằng hamburger, không gì Ý bằng pizza ,không gì Đức bằng bratwurst, không gì Mễ bằng taco , không gì Nhật bằng sushi . Còn Việt nam là phở ư ?
Ở bên này Cụ thấy hầu hết những đám cưới, đám hỏi người ta giữ đủ phong tục nghi lễ cổ truyền mà có đám nào đãi ăn phở đâu mà gọi là món ăn dân tộc ? Hay là tại sao mình không tổ chức tiếp tân tại nhà hàng Tàu cho tiện . Chỉ có thế thôi mà giông bảo nổi lên trong phòng hội chỉ vì sự khủng hoảng về hiện tượng bám víu thê thảm vào cái tính đồng nhất riêng biệt của hành trang ý thức và tình cảm quê cha đất tổ .

Trời đã quá đêm. Ánh trăng còn lại một chút trên khung cửa ẩm uớt hơi sương. Cụ Phúc vẫn còn nằm trăn trở không sao ngủ được …

 Nguyễn Văn Trư sưu tầm

Read Full Post »

Nhớ đêm trăng cũ

       Nguyễn Thị Tiết     

Em về tìm lại mảnh trăng non

Đêm mờ sương – đôi bóng chưa tròn

Lúa mởn mơ  xanh  thì con gái

Thật khẻ khàng – gió chạm môi hôn

.

Ta bên nhau – lặng lẽ đường quê

Chiếc xe đạp cũ chậm lối về

Hương đêm đồng nội thơm ngan ngát

Hương tình dào dạt – dậy đam mê.

.

Anh siết tay em trong bàn tay

Sóng lúa bâng khuâng gợn trải dài

Hồn quyện vào đêm – trăng huyền ảo

Mênh mông – Một cõi – Đắm tình say…

.

Đã mấy trăng rồi anh biết không

Tình mình anh hẹn cuối mùa Đông

Anh đi gởi lại sầu đơn lẻ

Tiếng thở đêm dài vọng hư không

.

Mỗi mùa trăng đến em nhớ anh

Tình mùa trăng khuyết- Tình mong manh

Trăng đêm bàng bạc màu lưu luyến

Tình cách xa rồi –Lệ long lanh.

.

Mình em ngắm mãi mảnh trăng non

Chênh chếch trên cao dáng mỏi mòn

Nhớ đến nao lòng đêm trăng cũ

Nhớ vòng tay ấm – lạnh hồn đơn !

7-2011

Read Full Post »

Sau 5 ngày hoạt động thử nghiệm,xunauvn.org đã có trên 12.000 lượt người truy câp. Con số lượt truy cập nhiều bất ngờ ấy đã nói lên rằng Xứ Nẫu có thể sẽ là một trang web được bạn bè gần xa tin yêu trong tương lai

Tuy nhiên để xunauvn.org có thể đứng vững và phát triễn,sự góp sức của quý thân hữu là tiền đề đầu tiên và hầu như là duy nhât. Bỡi vì không có người gửi bài không có người còm,không có người đọc thì xunau.org  không thể là nơi giao lưu gặp gở và sẻ chia những vui buồn của những người xứ Nẫu và những người yêu mến xứ Nẫu.

Hiện nay xunauvn.org vẫn là trang mang tính chất thử nghiệm do đó còn rất nhiều bất ổn về hình thức và nội dung .Trên tinh thần lắng nghe,cầu thị,chúng tôi thiết tha  được quý thân hữu góp ý ,bày vẻ để chúng tôi có thể hoàn thiện website chuẩn bị cho ngày hoạt động chính thức dự kiến vào tuần sau. Đồng thời ,chúng tôi cũng mong muốn được đón nhận những sáng tác hay trên các lĩnh vực văn hóa nghệ thuật,đặc biệt là những chủ đề liên quan đến xứ Nẫu để xunau.org ngày càng phong phú và hấp dẫn hơn.

Mọi góp ý và đóng góp bài vở xin quý thân hữu gửi về địa chỉ cicdvn@yahoo.com

Một lần nữa xin cảm ơn và chúc sức khỏe

Kính

Read Full Post »

« Newer Posts - Older Posts »