Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Năm, 2018

Phận cát

Sơn Trần

Thái Phiên

.

Tôi nghe trong mình cuộn trào cát chảy

Phía làng xa cha mẹ ngóng chờ

Nhà tôi ở trên đồi cát

Cát rin rít thịt da

Cát trộn vào giấc mơ bỏng rát (more…)

Read Full Post »

Hôm nay anh trở về trời 

Ngũ Yên

hôm nay
anh trở về trời 
trần gian
giờ đã hết rồi cuộc vui
(more…)

Read Full Post »

Bóng Chiêm thành

Nguyễn Thị Liên Tâm

Trầm mặc giữa trời đông, gió nổi
Tháp cổ rêu buồn, nhớ thưở vàng son
Ta lạc mình trong mênh mang
cõi đã mất- còn
Tiếng ngựa hí vang hồi. Phun trào hỉ- nộ.

Bóng thành quách ảo mờ
Giữa trời mây vạn cổ
Dốc đá trầm sâu. Đón vết chân buồn
Tuế nguyệt cứ qua đi.
Mặc giông gió mưa tuôn.
Ta khắc khoải.
Chạm lớp bụi thời gian trên từng viên gạch đỏ.

Vang động một góc trời
Con chim sâu bé nhỏ
Hót thanh thanh. Trên ngọn cỏ xanh xanh
Niệm khúc thời gian.
Những khoảng khắc trong lành
Cổ tháp nghiêng mình. Lắng nghe lời đá vọng

Ta thả ta vào một buổi chiều xao động
Tháp cổ buồn tênh…
hiển hiện bóng Chiêm thành.
(Tháp Bánh Ít- Bình Định 17/12/2016)

(more…)

Read Full Post »

Chạp yêu

Chế Diễm Trâm

Tranh ĐINH TRƯỜNG CHINH 

Bước qua ngày đầu năm, trời bỗng hửng, mặt trời rạng ra và nắng êm, nhẹ và thơm như một sân rơm mới. Quả là mùa xuân đã chạp vào đâu đó, mơ hồ như khẽ đã khẽ chưa. Nguyên như chưa thoát ra khỏi không khí huyền hoặc của một đêm trăng mười ba ấy.

Buổi chiều hôm ấy gió lạnh thênh thang, mây xám mù trời, thỉnh thoảng mưa giắt màn lưa thưa. Trời cuối đông, Nguyên thấy lòng nặng trĩu. Chợt nhớ đến tin nhắn ba hôm trước của Nguyễn khi Nguyên đang đi công tác: “Em đang ở đâu?”. Chàng Nguyễn thường hài hước, thường dắt người nghe từ tràng cười này đến chuỗi cười khác. Nhẹ nhàng, yêu đời. Giá mà toàn những người bạn như thế cũng chả nhọc nhằn tìm kiếm an vui, Nguyên nghĩ thế.

Một tin nhắn gửi đi: “Anh đang ở đâu?” – dù đoán Nguyễn đang ở trong thành phố nhỏ teo này. (more…)

Read Full Post »

Trần Thị Cổ Tích

Tranh Đinh Cường

người sắp về chưa

sao còi tàu khắc khoải lời thương nhớ

những cơn mưa chuyển mùa

ướt lạnh mắt đêm

có nghe trong thinh không lời xa xăm gọi

gọi tên người

gọi cả nỗi buồn tôi

. (more…)

Read Full Post »

Chín nốt cho anh.

La Mai Thi Gia

Em thường hôn chiếc áo ngực của mình

Bằng đôi môi xót xa

Nỗi xót xa nhiều dần lên theo từng size áo giảm

Quanh khuôn ngực của mình, em thấy thanh xuân đi qua (more…)

Read Full Post »

Bông cà na quê nhà

Trần Bảo Định
 
Một.
Quê tôi bây giờ không còn mùa nước nổi đúng nghĩa nổi như từng nổi nước Đồng Tháp Mười. Và, có lẽ, câu hò ngày cũ:
”Tháp Mười sinh nghiệp phèn chua
Hổ mây, cá sấu thi đua vẫy vùng”
đã lặng lẽ đi vào kho tàng chuyện cổ tích dân gian. Song, người xứ sở ”Mộc Hóa là xứ quê mùa/Bà thăm cháu ngoại cho vùa cà na”, luôn nhớ thuộc lòng đoạn thơ trong bài thơ ”Đồng Tháp Mười” của nhà thơ Nguyễn Bính:
”…Bảy trăm ngàn mẫu đất
Sớt chia bốn tỉnh miền Nam
Khắng khít biên thùy Chùa Tháp
Nằm trong tay trái Cửu Long Giang
Đồng Tháp Mười!
Đồng Tháp Mười!
Bao la bát ngát
Bưng sậy lên hoang
Mùa nắng đất khô cỏ cháy
Mùa mưa nước ngập tràn lan
Cò trắng ngàn năm bay chẳng dứt
Chân trời bốn phía rộng thênh thang! (1949).
Rồi, cái rộng thênh thang đó, người Pháp thời bấy giờ gọi ”Đầm cỏ lác” (Plaine des joncs). Lưu dân tụ về, dân tứ xứ dừng bước giang hồ khai cơ dựng nghiệp. Và, làng xóm lần lượt mọc lên trên ”Đầm cỏ lác” đó!

(more…)

Read Full Post »