Alessandro Baricco sinh năm 1958 ở Torino (Ý). Ngoài việc nghiên cứu âm nhạc,ông đã cho xuất bản tám cuốn tiểu thuyết, một vở kịch: Novecento (Một ngàn chín trăm),ba tiểu luận: L’anima di Hégel e le mucche del Wisconsin (Tâm hồn của Hégel và những con bò cái ở Wisconsin), 1992, Constellations (Mozart, Rossini, Benjamin, Adorno) (Các chòm sao sáng: Mozart, Rossini, Benjamin, Adorno), 1999, và Next (Tiếp sau), 2002; và một tập văn xuôi viết lại trường ca cổ điển Hy Lạp Iliade của Homère, với tựa đề Omero, Iliade (2004) để đọc trước công chúng.
Tiểu thuyết đầu tay của ông, Castelli di rabbia (Những lâu đài của sự giận dữ) được giải thưởng văn học Ý (Campiello) và Pháp (Médicis étranger, 1995). Tác phẩm tiếp theo là Oceano mare (Đại dương biển) được giải thưởng Viareggio và Palazzo del Bosco ở Ý. Tiểu thuyết thứ ba, Seta (Lụa) mới ra đời (1996) đã được công chúng Ý đón nhận nồng nhiệt và sau đó được dịch ra nhiều thứ tiếng, kể cả tiếng Việt (Lụa, Nhà xuất bản Trẻ,2000) và trở thành một “best seller” trên thế giới. City (Thành phố) ra đời năm 1998 cũng được giới phê bình đánh giá cao. Các tiểu thuyết mới nhất của ông: Questa storia (Câu chuyện này), 2005, Emmaus (Xuân nồng), 2009, Mr Gwyn, 2011.
Alessandro Baricco được xem như một trong những nhà văn tiêu biểu hôm nay tại Ý. Phần lớn các tác phẩm của ông đều được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới.
Hiện ông sống với vợ và con trai ở La Mã (Roma).
*****
Dịch theo bản tiếng Pháp “SANS SANG”, Nhà xuất bản Albin Michel, Paris, 2003 và tham khảo nguyên tác tiếng Ý “SENZA SANGUE”, Nhà xuất bản Rizzoli, Milano, 2002.
Nhà xuất bản TRẺ (Sài Gòn) ấn hành năm 2008. 119 trang.
Quế Sơn
__________
Một
Ngôi trại cũ kỹ Mato Rujo tối mù giữa đồng quê, hằn đen lên nắng cuối chiều. Vết bẩn lẻ loi trên bóng dáng trống trải của vùng đất phẳng.
Bốn người đàn ông đến trên một chiếc Mercedes cũ. Con lộ khô ráo nhưng lỗ chỗ- một con lộ nhà quê khốn khổ. Từ ngôi trại Manuel Roca trông thấy họ.
Ông đến gần cửa sổ. Trước tiên ông thấy cột bụi tung cao bên trên hàng ngô. Rồi ông nghe tiếng máy xe. Chẳng ai còn có xe, ở cái xó xỉnh này. Manuel Roca biết thế. Ông thấy chiếc Mercedes hiện ra từ xa rồi biến mất sau một hàng sồi. Sau đó ông không nhìn nữa.
Ông trở lại bàn và đặt tay lên đầu đứa con gái. Đứng lên nào, ông nói. Ông thọc túi lấy chìa khóa, đặt lên bàn và hất đầu ra hiệu cho đứa con trai. Ngay bây giờ, đứa con trai nói. Đó là những đứa bé, hai đứa bé.
Ở ngã tư nơi có thác nước, chiếc Mercedes cũ không rẽ vào con lộ dẫn đến ngôi trại mà đi thẳng về hướng Alvarez, giả vờ như rời xa. Bốn người đàn ông ngồi trong xe không hé miệng. Người cầm lái mặc một thứ đồng phục. Một người khác ngồi đằng trước mặc bộ đồ lớn màu kem. Ủi thẳng thớm. Ông ta hút một điếu thuốc Pháp. Chậm lại mày, ông ta nói.
Manuel Roca nghe tiếng xe xa dần về hướng Alvarez. Tụi nó tưởng lừa được ai chứ? ông nghĩ. Ông thấy đứa con trai trở lại căn phòng với một khẩu súng trường trên tay và một khẩu khác dưới nách. Để đó, ông nói. Rồi quay sang đứa con gái. Lại đây, Nina. Đừng sợ. Lại đây.
Người đàn ông ăn mặc lịch sự dụi tắt điếu thuốc trên bảng đồng hồ của chiếc Mercedes rồi bảo tên lái xe dừng lại. Đây được rồi, ông ta nói. Và mày tắt mẹ cái máy khủng khiếp này đi. Tiếng thắng tay bị giật vang lên, như sợi xích sắt thả rớt xuống giếng. Rồi thôi, không gì nữa. Cả vùng quê tưởng chừng như bị sự tịch mịch không cùng nuốt chửng.
Hồi nãy mà đi thẳng đến nhà nó có phải tốt hơn không, một trong hai tên ngồi sau nói. Bây giờ thì nó có thì giờ cao chạy xa bay rồi, y tiếp. Một khẩu súng ngắn cầm trên tay. Y chỉ là một thằng con trai mới lớn. Được gọi tên là Tito.
Nó không bỏ trốn đâu, người đàn ông lịch sự nói. Nó ngấy đến tận dái trốn chui trốn nhủi rồi. Ta đi thôi.
Manuel Roca đẩy qua một bên các giỏ trái cây, khom người xuống, kéo cái cánh cửa sập được giấu kín lên và liếc nhanh vào bên trong. Thật không hơn một cái lỗ to đào trong lòng đất. Tưởng như một hang thú.
-Nina, nghe ba này. Chút nữa có người đến, và ba không muốn bọn họ trông thấy con. Con phải chui vào đây mà trốn, tốt nhất cho con là trốn vào đây và chờ cho tới khi bọn họ đi khỏi. Hiểu không ?
– Dạ.
– Con chỉ phải ngồi im dưới đó thôi.
-…
– Dù xảy ra chuyện gì, con không được ra, không được cử động, cứ ngồi im đó và chờ thôi.
-…
– Mọi sự sẽ tốt thôi.
– Dạ.
– Nghe ba này. Có thể ba phải đi theo bọn người đó. Con, con không được ra cho tới khi anh con xuống tìm, hiểu không ? Hay cho tới khi con nghe không còn ai nữa và mọi chuyện xong xuôi rồi.
– Dạ.
– Con phải chờ đến khi không còn ai nữa nghe.
-…
– Đừng sợ, Nina, không có chuyện gì xảy ra cho con đâu. Chịu không nào?
– Dạ.
– Hôn ba cái đi.
Cô bé đặt môi lên trán cha. Ông đưa tay vuốt tóc con.
– Mọi sự sẽ tốt thôi, Nina à.
Rồi ông vẫn đứng tại chỗ, như thể có điều gì phải nói, hay phải làm.
– Ba có muốn thế đâu !
Ông nói.
– Đừng bao giờ quên rằng ba có muốn thế đâu.
Cô bé theo bản năng tìm trong mắt cha cái gì đó giúp cô hiểu. Cô không thấy gì cả. Người cha cúi xuống và hôn lên môi cô.
– Bây giờ, Nina, con xuống dưới đó nghe.
Cô bé buông người tụt xuống lỗ. Mặt đất cứng, và khô. Cô nằm xuống.
– Chờ chút, cầm cái này.
Người cha đưa cho cô tấm mền. Cô trải nó lên mặt đất, rồi nằm xuống lại.
Cô nghe cha mình nói gì đó với cô, rồi thấy cánh cửa sập xuống. Cô nhắm mắt, rồi lại mở ra. Những mảnh nắng lọt qua các khe hở sàn nhà. Cô nghe tiếng người cha tiếp tục nói chuyện với cô. Cô nghe tiếng động các giỏ trái cây kéo lê trên sàn. Dưới này càng lúc càng tối hơn. Cha cô hỏi cô cái gì đó. Cô trả lời. Cô nằm nghiêng một bên. Hai chân đã kéo lên, cô giữ thế nằm cuộn người như thể đang nằm trong giường mình, không có gì phải làm ngoài việc ngủ, và nằm mơ. Cô nghe cha mình còn nói gì đó với cô, rất dịu dàng, người khom xuống sàn nhà. Rồi cô nghe một tiếng súng nổ, và tiếng cánh cửa sổ vỡ tan nghìn mảnh.
– ROCA !… CHUI RA ĐI, ROCA…ĐỪNG CÓ LÀM BẬY NGHE, RA ĐI.
Manuel Roca nhìn đứa con trai. Ông bò về phía nó, thận trọng không để lộ người. Ông duỗi tay chụp khẩu súng trên bàn.
– Trời ơi, chạy đi chứ. Trốn vào kho củi đi con. Chớ ra, chớ gây tiếng động, chớ làm gì cả nghe. Mang súng theo, nạp đạn sẵn đi.
Thằng bé chằm chằm nhìn ông, không cử động.
– Chạy đi chứ. Làm theo lời ba đi.
Nhưng thằng bé bước tới một bước về phía cha.
Nina nghe một trận mưa đạn quét thẳng vào nhà, phía trên chỗ cô nằm. Bụi bặm và những mảnh kiếng rớt xuống tận chỗ cô qua các khe hở sàn nhà. Nina không cựa quậy. Cô nghe tiếng ai hét lên từ bên ngoài.
– NÀO, ROCA. TỤI TAO PHẢI VÀO LÔI MÀY RA À?…ROCA, TAO ĐANG NÓI VỚI MÀY NÈ. TAO PHẢI VÀO LÔI MÀY RA HẢ?
Thằng bé vẫn đứng đó, lộ liễu. Nó đã cầm lấy khẩu súng, nhưng chúc xuống. Nắm chặt súng trong tay, đưa tới đưa lui.
– Đi đi, người cha nói, mày có nghe tao không? Đi khỏi đây đi.
Thằng bé xáp lại gần cha. Nó chỉ muốn một điều, quỳ xuống đất và được cha ôm vào lòng. Nó hình dung cái gì đó tương tự như thế.
Người cha chĩa thẳng mũi súng vào nó. Nói nhỏ nhưng đầy vẻ hung tợn.
– Đi ngay, không chính tao giết mày.
Nina lại nghe tiếng nói khi nãy.
– ROCA, BÁO CHO MÀY LẦN CHÓT ĐÓ.
Một loạt đạn quét ngang căn nhà, từ phía này sang phía kia rồi ngược lại như quả lắc đồng hồ, như thể không bao giờ dứt cả, theo chiều này rồi theo chiều kia như ánh sáng hải đăng quét trên mặt biển đen như dầu hắc, kiên nhẫn làm sao.
Nina nhắm mắt lại. Cô ép người sát tấm mền và cuộn mình hơn nữa, kéo cao hai đầu gối tận ngực. Cô rất thích kiểu nằm như thế này. Cô cảm thấy mặt đất, tươi mát, bên dưới, che chở cô – nó không thể nào phản bội cô được. Và cô cảm thấy thân thể của riêng mình thu gọn, co cuộn lại trên chính nó như một vỏ ốc – cô thích thế lắm – cô là cái vỏ và cũng là con vật, một chỗ ẩn náu cho chính mình, cô là tất cả, cô là tất cả cho cô, không gì có thể hại cô chừng nào cô còn ở trong thế nằm này – cô mở mắt ra lần nữa, và nghĩ, Đừng cục cựa, mi đang sung sướng mà.
Manuel Roca thấy thằng con biến đi sau cánh cửa. Rồi ông rướn người lên chỉ vừa đủ để liếc qua cửa sổ. Được rồi, ông nghĩ. Ông trườn mình sang cửa sổ khác, đứng dậy, nhắm thật lẹ và bắn ra.
Người đàn ông mặc bộ đồ lớn màu kem chưởi thề và nằm rạp xuống đất. Coi cái thằng chó này kìa, ông ta buột miệng. Lắc đầu. Thằng này chó đẻ thật. Ông ta nghe hai tiếng súng nữa đến từ ngôi trại. Rồi nghe tiếng Manuel Roca.
– CÚT MẸ ĐI, SALINAS.
Người đàn ông mặc bộ đồ lớn màu kem nhổ phẹt nước bọt. Mày cút đi chứ, thằng chó. Ông ta liếc nhanh về bên phải và thấy el Gurre cười khẩy, nằm gí sau một đống củi. Ra hiệu cho hắn bắn. El Gurre lại cười khẩy. Tay mặt cầm khẩu trung liên, tay trái thọc vào túi áo ngực tìm thuốc lá. Hắn không ra vẻ khẩn trương. Nhỏ con, ốm nhách, đầu đội một cái mũ bẩn thỉu, chân mang đôi ủng to tổ bố. Hắn nhìn Salinas. Tìm ra điếu thuốc. Đưa lên miệng ngậm. Người ta gọi hắn là el Gurre. Hắn đứng lên, và bắt đầu bắn.
Nina nghe loạt đạn quét vào nhà, bên trên cô. Rồi im. Và ngay lập tức sau đó một loạt đạn khác, kéo dài hơn. Mắt mở to. Cô nhìn những khe hở sàn nhà. Nhìn ánh sáng, và bụi rơi xuống từ đó. Thỉnh thoảng cô thấy một cái bóng lướt qua, cha cô đó mà.
Salinas bò đến bên el Gurre, sau đống củi.
– Thằng Tito ấy, nó phải mất bao lâu mới vào trong được?
El Gurre nhún vai. Lại cười khẩy. Salinas liếc nhìn ngôi trại.
– Từ chỗ này, sức mấy tiến vô được, hoặc nó làm được, còn không thì bỏ mẹ.
El Gurre đốt thuốc. Rồi hắn nói rằng thằng lỏi thuộc loại tinh ranh, sẽ làm được việc mà. Nó biết bò như rắn và ta nên tin cậy nó.
Rồi hắn nói: Bây giờ hoạt náo một chút chơi.
Manuel Roca thấy el Gurre vọt ra từ đống củi và nhào xuống đất. Một tràng đạn vụt đến, chính xác, kéo dài. Mình phải ra khỏi chỗ này, ông nghĩ. Đạn. Phải có đạn đã, rồi bò đến tận nhà bếp và từ đó vọt thẳng ra cánh đồng. Không biết tụi nó đặt ai ở sau nhà không? Thằng el Gurre đâu có ngu, nó phảiù đặt một tên ở đấy chứ. Nhưng sao không có tiếng súng từ phía đó. Nếu có ai thì đã có bắn vào rồi chứ. Hay có lẽ không phải el Gurre cầm đầu. Có lẽ là tên nhát như cáy Salinas. Nếu đúng Salinas thì mình giải quyết được. Mày đếch hiểu gì hết, Salinas. Cứ ru rú sau bàn giấy của mày đi, Salinas à, mày chỉ biết ngồi bàn giấy thôi mà. Cút mẹ mày đi cho rồi. Phải có đạn đã.
El Gurre bắn vào.
Đạn. Và mớ bạc. Có lẽ mình sẽ thoát được với mớ bạc. Đáng lẽ mình phải chuồn ngay tức khắc, đáng lẽ phải làm thế chứ. Ngu quá đi. Bây giờ mình phải thoát ra khỏi đây, giá mà hắn chỉ ngưng bắn một chút, mà hắn tìm được súng trung liên ở đâu vậy kìa, bọn nó có một chiếc xe và một khẩu trung liên. Oai quá nhỉ, Salinas.
Đạn. Bây giờ, tiền.
El Gurre bắn vào.
Nina nghe các cửa sổ bị đạn trung liên phá vỡ. Rồi sự im lặng sắc như lưỡi dao giữa hai tràng đạn. Lặng lẽ, bóng của cha cô bò giữa đống kính vỡ. Cô đưa tay sửa lại chiếc váy. Trông cô giống như một người thợ thủ công chăm chú hoàn tất công việc. Thu mình nằm nghiêng một bên, cô bắt đầu xóa bỏ những gì không chính xác. Cô đặt hai bàn chân lên nhau đến mức cảm thấy đôi chân gắn bó trọn vẹn với nhau, hai bắp đùi nhẹ nhàng giao nhau, hai đầu gối như hai cái tách đặt trên nhau một cách thăng bằng, hai mắt cá chân xa nhau chút xíu. Cô kiểm soát lại đôi giày xem có đối xứng không, ghép chung nhau như trong tủ kính cửa hàng nhưng nằm, nghiêng một bên, cứ như thể vì mệt mỏi. Cô thích sự ngăn nắp này. Nếu mi là vỏ ốc thì sự ngăn nắp quan trọng lắm. Nếu mi là cái vỏ và cũng là con vật, mọi sự phải hoàn hảo. Sự chính xác sẽ cứu vớt mi.
Cô nghe một loạt đạn giòn giã kéo dài rất lâu rồi tắt hẳn. Và ngay sau đó tiếng một thằng nhóc.
– Roca, buông súng xuống.
Manuel Roca quay đầu lại. Ông thấy Tito đứng cách mình vài thước. Chĩa khẩu súng ngắn vào ông.
– Nằm im, và ném súng đi.
Một loạt đạn khác nổ ra từ bên ngoài. Nhưng thằng nhóc không cử động, nó đứng đó, chĩa súng. Dưới trận mưa đạn này, cả hai đều bất động, nhìn nhau chằm chằm, như cùng là một con thú tưởng như đã ngừng thơ û. Manuel Roca, nửa người nằm dưới đất, nhìn thẳng vào đôi mắt thằng nhóc, đứng đó lộ liễu. Ông cố hiểu xem đây là thằng con nít hay thằng lính, đây là lần đầu hay lần thứ một nghìn nó nhập trận, và có hay không một đầu óc ở mũi súng ngắn này hay chỉ là một bản năng mù quáng.
Ông thấy cái nòng súng ngắn hơi rung rung một cách khó nhận ra, như thể nó vẻ nguệch ngoạc cái gì nhỏ xíu trong không khí.
– Chú em, bình tĩnh đi nào, ông nói.
Chậm rải, ông đặt khẩu súng xuống đất. Lấy chân hất nó vào giữa căn phòng.
-Mọi sự tốt thôi, chú em à, ông nói.
Tito vẫn cứ nhìn ông chằm chằm.
– Roca, câm mồm đi. Và nằm im đó.
Một tràng đạn khác nổ ra. El Gurre làm việc có phương pháp mà. Thằng nhóc chờ ngưng tiếng súng, không hạ khẩu súng ngắn, không hạ ánh mắt. Khi thấy im ắng trở lại, nó liếc nhìn về phía cửa sổ.
– BÁC SALINAS ƠI, TÚM ĐƯỢC NÓ RỒI. ĐỪNG BẮN NỮA, TÚM ĐƯỢC NÓ RỒI.
Và một lát sau :
– TITO ĐÂY NÀY. CHÁU TÚM ĐƯỢC NÓ RỒI.
– Nó xong việc rồi, hay thật, Salinas nói.
El Gurre làm như mỉm cười, không quay người lại. Hắn đang xem xét nòng súng trung liên như thể hắn đã tự mình gọt đẽo nó từ nhánh cây tần bì, trong những giờ nhàn rỗi.
Tito tìm hai người đó qua khung cửa sổ.
Manuel Roca chậm chạp ngồi dậy chỉ vừa đủ để có thể dựa lưng vào tường. Ông nghĩ đến khẩu súng ngắn sát bên hông, nằm trong quần. Ông cố nhớ xem nó đã nạp đạn chưa. Đưa tay vuốt nhẹ nó. Thằng nhóc không nhận thấy gì cả.
Ta vào thôi, Salinas nói. Hai người đi vòng đống củi rồi tiến thẳng vào ngôi trại. Salinas đi khom khom, như ông thấy người ta làm trong phim ảnh. Ông trông lố bịch như tất cả những người đàn ông đánh nhau: không tự nhận ra được điều này. Họ băng qua sân thì nghe, từ bên trong, tiếng súng ngắn nổ.
El Gurre vụt chạy, đến trước cửa ngôi trại thì đạp tung nó ra.
Ba năm trước, hắn đạp tung cửa chuồng ngựa của mình, rồi tiến vào và thấy người vợ bị treo cổ nơi sườn nhà, và hai đứa con gái bị cạo trọc đầu, cặp đùi vấy máu.
Hắn đạp tung cửa, tiến vào và thấy Tito đứng đó, khẩu súng ngắn chĩa về một góc phòng.
– Cháu đành làm thế. Nó có súng ngắn, thằng nhóc nói.
El Gurre nhìn góc phòng. Roca nằm ngửa dưới đất. Máu tuôn ra từ cánh tay.
– Cháu tin nó có súng ngắn, thằng nhóc nói lần nữa. Giấu đâu đó, nó tiếp.
El Gurre đến gần Manuel Roca.
Hắn nhìn vết thương nơi cánh tay. Rồi nhìn thẳng mặt người đàn ông.
– Chào bạn Roca, hắn nói.
Hắn đặt chân mang ủng lên trên cánh tay bị thương của Roca và bắt đầu nhấn xuống. Roca rú lên vì đau và xoay người nằm sấp lại. Khẩu súng ngắn tuột ra khỏi quần. El Gurre cúi người nhặt lên.
– Giỏi đấy, chú bé, hắn nói. Tito gật đầu. Nó chợt nhận ra tay mình còn giương súng trước mặt, chĩa vào Roca. Nó hạ súng xuống. Cảm thấy các ngón tay giãn ra xung quanh cò súng. Cả bàn tay đau nhừ như thể đã đấm vào tường. Bình tĩnh lại nào, nó nghĩ.
Nina nhớ lại bài hát bắt đầu bằng: cứ đếm mây đi, rồi giờ sẽ điểm. Tiếp đó là về một con chim đại bàng. Và chấm dứt với tất cả những con số, số này sau số kia, từ một đến mười. Nhưng ta cũng có thể đếm đến một trăm, hay một nghìn. Có lần cô đã đếm đến hai trăm bốn mươi ba. Cô nghĩ bây giờ cô sẽ đứng dậy và đi xem những người đàn ông đó là ai và họ muốn gì. Cô sẽ hát hết bài hát rồi sẽ đứng lên. Nếu không mở được cái cửa sập, cô sẽ la lên và cha cô sẽ đến tìm cô. Nhưng cô vẫn nằm như thế, nghiêng một bên, hai đầu gối kéo tận ngực, đôi giày thăng bằng chiếc này trên chiếc kia, má cô cảm thấy mát lạnh từ mặt đất xuyên qua tấm mền len xù xì. Cô bắt đầu hát, giọng rất khẽ. Cứ đếm mây đi, rồi giờ sẽ điểm.
– Ta lại gặp nhau hả bác sĩ, Salinas nói.
Manuel Roca nhìn Salinas không nói gì. Ông ấn miếng giẻ lên vết thương. Họ đã đặt ông ngồi giữa căn phòng, trên một cái thùng gỗ. El Gurre đứng đâu đó sau lưng ông, ôm chặt khẩu trung liên. Thằng nhóc Tito được cắt gác trước cửa: canh chừng không ai đến từ bên ngoài, và thỉnh thoảng nó ngoái đầu vào, nhìn những gì xảy ra trong căn phòng. Salinas đi tới, đi lui. Giữa các ngón tay, một điếu thuốc đã châm. Thuốc Pháp.
– Mày làm tao mất nhiều thì giờ quá, biết không? ông ta lên tiếng.
Manuel Roca ngước mắt nhìn ông.
– Mày điên rồi, Salinas à.
– Ba trăm cây số đến tận đây để lôi cổ mày ra. Xa ơi là xa.
– Nói mày muốn gì rồi cút đi.
– Tao muốn gì à?
– Salinas, mày muốn gì?
Salinas cười.
– Tao muốn chính mày đấy, bác sĩ à.
– Mày điên thật. Chiến tranh chấm dứt rồi.
– Mày vừa nói gì thế ?
– Chiến tranh chấm dứt rồi.
Salinas cúi người xuống ngó Manuel Roca.
– Chỉ có kẻ chiến thắng mới quyết định khi nào chiến tranh chấm dứt.
Manuel Roca lắc đầu.
– Salinas, mày đọc tiểu thuyết quá nhiều. Chiến tranh xong rồi, vậy thôi, mày không chịu hiểu thế sao ?
– Không phải cuộc chiến của mày. Chẳng phải của tao, bác sĩ à.
Rồi Manuel Roca bắt đầu hét lên là chúng chẳng có lợi gì mà đụng đến ông, rằng chúng cuối cùng sẽ vào tù cả lũ, chúng sẽ bị tóm cổ và sẽ rục xương trong xà lim suốt phần đời còn lại. Ông hét với thằng nhóc mày thích thế lắm à, ngồi bóc lịch sau song sắt cho tới khi già đầu và thổi kèn cho mấy thằng sát nhân gớm ghiếc sao. Thằng nhóc nhìn ông không trả lời. Rồi Manuel Roca hét tiếp mày là thằng ngu, tụi nó đang lừa mày đó, đang làm tiêu đời mày đó. Nhưng thằng nhóc không nói gì. Salinas cười. Ông ta nhìn el Gurre và cười. Tỏ vẻ khoái trá lắm. Cuối cùng ông ta làm nghiêm trở lại, đến đứng trước Manuel Roca và bảo ông câm miệng lại, câm miệng luôn đi. Salinas thò tay vào túi và rút ra khẩu súng ngắn. Rồi nói với Roca khỏi lo lắng cho bọn chúng, không ai sẽ biết được chuyện này bao giờ đâu.
– Mày sẽ biến mất tiêu, và chẳng ai nói đến nữa. Đồng đội mày đã bỏ rơi mày rồi, Roca à. Còn bọn tao thì bận rộn lắm. Giết mày chính là làm cho mọi người vui lắm đó. Mày tiêu tùng rồi, bác sĩ à.
– Tụi mày điên rồi.
– Mày nói gì thế ?
– Tụi mày điên rồi.
– Lập lại đi, bác sĩ ơi. Tao thích nghe mày nói chuyện điên.
– Cút mẹ đi, Salinas.
Salinas kéo chốt an toàn của khẩu súng.
– Vậy thì nghe đây, bác sĩ. Mày có biết bao nhiêu lần là tao, tao đã bắn trong suốt bốn năm chiến tranh không? Hai lần. Tao đâu thích bắn, tao đâu thích súng ống, tao có bao giờ muốn cặp kè súng bên mình đâu, tao có vui gì giết người đâu, cuộc chiến của tao, tao trải qua cuộc chiến của tao ngồi sau bàn giấy mà, Salinas Chuột, mày nhớ không? Đồng bọn của mày đã gọi tao như thế. Nhưng tao lừa được chúng hết, hết đứa này đến đứa kia, tao giải mã các bức điện mật của chúng, tao gửi điệp báo bám đuôi chúng, chúng khinh tao nhưng tao đánh lừa được chúng, suốt bốn năm như thế, nhưng thật tình tao chỉ bắn có hai lần, một lần ban đêm, tao bắn vào bóng tối không nhắm ai cả, lần khác thì đúng ngày cuối của cuộc chiến, tao bắn thằng em tao
mày nghe kỹ đây, bọn tao vào cái nhà thương đó trước khi quân đội đến, bọn tao muốn vào đó để làm thịt bọn mày, không chừa thằng nào, nhưng không tìm được đứa nào, bọn mày đã cút mất, đúng không nào, bọn mày thấy được chiều gió nên vội trút bỏ lớp áo choàng trắng của mấy thằng tra tấn và chuồn thẳng, bỏ lại mọi thứ ở đó, y chang như trước, giường chiếu khắp nơi, bệnh nhân la liệt, ngay cả trong các hành lang, nhưng tao, tao nhớ rất rõ là không có lấy một tiếng rên la, không một tiếng động, không có gì cả, tao chẳng bao giờ quên được chuyện này, sự im lặng hoàn toàn lúc đó, đời tao còn lại bao nhiêu đêm thì tao vẫn còn tiếp tục nghe cái im lặng hoàn toàn ấy, đồng đội bọn tao đấy đang nằm trên giường, và bọn tao đến giải thoát họ, đến cứu họ ra, nhưng khi bọn tao đến thì họ cứ im thin thít, bởi vì họ đâu còn sức lực nào mà rên la, và thật tình mà nói, họ không còn muốn sống nữa, không muốn được giải cứu nữa, sự thật là như thế, bọn mày đã hủy hoại họ đến độ họ chỉ muốn chết thôi, càng sớm càng tốt, họ không muốn được cứu ra, họ muốn được người ta giết phứt đi cho rồi
tao tìm thấy thằng em tao nằm trên giường giữa mấy người khác, phía cuối nhà nguyện, nó nhìn tao như thể tao là một ảo ảnh xa vời, tao cố nói chuyện nhưng nó không trả lời, tao không biết nó có nhận ra tao không, tao cúi người sát nó, tao van nài nó trả lời tao, tao bảo nó nói cái gì đi, mắt nó trố ra, hơi thở chậm rì, có cái gì giống như một cơn hấp hối kéo dài rất lâu, người tao vẫn cúi sát thì tao nghe giọng nó nói Xin làm phước, rất chậm, bằng một cố gắng phi thường, một giọng nói như đến từ địa ngục, chẳng có gì dính dáng đến cái giọng của nó cả, thằng em tao có giọng nói sang sảng, khi nó nói thì tưởng như nó cười, nhưng cái giọng này đây thì thật là cái gì khác hẳn, nó nói chậm rải Xin làm phước, và chút xíu sau nó nói thêm Giết tôi đi, đôi mắt không biểu lộ cái gì cả, trống không, như thể đôi mắt của một người nào khác, thân mình bất động, chỉ có hơi thở lên xuống rất chậm
tao nói với nó rằng tao sẽ
đưa nó rời xa chỗ này, rằng mọi sự đã
xong rồi và bây giờ tao sẽ chăm sóc nó, nhưng nó có vẻ như đã chìm lại vào địa ngục của mình, như trở lại nơi từ đó nó đã đến, nó đã nói những gì cần nói rồi quay về trong cơn ác mộng của mình, tao có thể làm được gì khi đó? Tao tự hỏi làm cách nào tao có thể đưa nó rời xa chỗ này, tao nhìn quanh để tìm người giúp, tao muốn đem nó đi xa chỗ đó, chắc chắn thế, vậy mà tao không thể cử động, không thể cử động được nữa, tao chẳng biết bao nhiêu thời giờ trôi qua, tao nhớ là vào một lúc nào đó tao quay người lại thì thấy el Blanco cách tao vài thước, đứng bên một cái giường, khẩu trung liên quàng vai, và cái việc hắn đang làm là ấn cái gối trên mặt một thằng nhóc nằm trên cái giường đó
hắn khóc, el Blanco, và hắn cứ ấn cái gối, nhà nguyện lặng như tờ, chỉ có tiếng hắn khóc nức nở, thằng nhóc không cựa quậy, không gây một tiếng động nào nhưng el Blanco, hắn nức nở, như đứa trẻ con, rồi hắn giở cái gối lên, đưa mấy đầu ngón tay vuốt mắt thằng nhóc, thế rồi hắn nhìn tao, tao nhìn hắn, và hắn nhìn tao, tao muốn nói với hắn Mày làm gì thế? Nhưng không có cái gì lọt ra khỏi miệng tao được, và lúc đó có người vào báo rằng quân đội đang đến, phải rút thôi, tao cảm thấy tuyệt vọng, tao không muốn người ta thấy tao ở đó, tao nghe tiếng các đồng đội tao đang chạy trong các hành lang, và tao rút cái gối dưới đầu thằng em tao, thật nhẹ, tao nhìn cặp mắt ghê hồn đó một lúc, tao để cái gối lên mặt nó và bắt đầu ấn, người cúi trên nó, hai tay tao ấn xuống cái gối, và tao cảm thấy các xương mặt thằng em, dưới đó, dưới hai bàn tay tao, người đời không thể nào đòi hỏi ai làm một việc như thế, huống hồ đòi hỏi tao lúc đó, tao gắng gượng nhưng tới lúc nào đó tao lại buông tay ra, tao giở gối lên, thằng em tao còn thở, nhưng giống như một cái gì đang đào bới để tìm không khí cho đến tận đáy địa ngục, khủng khiếp thế đấy, đôi mắt nó bất động, rồi cái tiếng rên ấy, tao nhìn nó và tao nhận ra là tao đang hét lên, tao nghe tiếng tao hét lên, nhưng như thể đến từ xa, như một tiếng than đơn điệu và mệt mỏi, không thể nào ngăn giữ được, cứ tuôn ra cửa miệng, tao còn hét thì nhận ra el Blanco đứng bên cạnh tao, hắn không nói gì nhưng đưa tao khẩu súng ngắn, và tao vẫn cứ hét, và mọi người đang chuồn cả, chỉ còn hai đứa tao trong nhà, và hắn đưa tao khẩu súng ngắn, tao cầm lấy, tao vừa hét vừa ấn nòng súng lên đầu thằng em tao, và còn đang hét, tao bắn.
Roca, nhìn tao này. Tao nói nhìn tao này. Trong suốt cuộc chiến tao bắn hai lần, lần đầu vào ban đêm chẳng nhắm ai, lần hai tao kê sát súng mà bắn, em tao.
Tao muốn nói với mày một chuyện. Tao sẽ bắn một lần khác nữa, lần cuối cùng.
Thế là Roca bắt đầu hét lại.
– TAO CHẲNG CÓ DÍNH DÁNG GÌ ĐẾN CHUYỆN ĐÓ CẢ.
– Mày không dính dáng gì à?
– TAO KHÔNG DÍNH DÁNG GÌ ĐẾN CÁI NHÀ THƯƠNG.
– ĐÉO MẸ, MÀY NÓI THẾ MÀ NGHE ĐƯỢC À?
– TAO LÀM THEO LỆNH MÀ.
– MÀY LÀM…
– TAO KHÔNG Ở ĐÓ, KHI…
– ĐÉO MẸ, MÀY NÓI THẾ MÀ NGHE ĐƯỢC À?
– TAO THỀ, TAO…
– NHÀ THƯƠNG ĐÓ LÀ CỦA MÀY MÀ, THẰNG CHÓ.
– NHÀ THƯƠNG CỦA TAO À?
– NHÀ THƯƠNG CỦA MÀY, VÀ MÀY LÀ BÁC SĨ CHĂM SÓC HỌ, VÀ MÀY ĐÃ GIẾT HỌ, MÀY KHIẾN HỌ NÁT BẤY NHƯ TƯƠNG, NGƯỜI TA GỞI HỌ ĐẾN CHO MÀY VÀ MÀY KHIẾN HỌ NÁT BẤY NHƯ TƯƠNG…
– TAO, TAO KHÔNG BAO GIỜ…
– CÂM MỒM!
– SALINAS, TAO THỀ VỚI MÀY…
– CÂM MỒM!
– TAO KHÔNG…
– CÂM MỒM!
Salinas ấn nòng súng lên đầu gối Roca. Rồi bóp cò. Cái đầu gối nổ tung như một quả cây thối. Roca rú lên vì đau, bật ngửa ra sau, người co rúm trên đất. Salinas đứng phía trên, chĩa mũi súng vào ông, và tiếp tục hét.
– TAO SẮP GIẾT MÀY, HIỂU KHÔNG? TAO GIẾT MÀY ĐÂY, THẰNG CHÓ, TAO GIẾT MÀY ĐÂY.
El Gurre tiến tới một bước. Thằng nhóc, ở ngưỡng cửa, nhìn, không nói gì cả. Salinas la hét, máu tung tóe đầy bộ đồ lớn màu kem trên người, ông ta la hét với cái giọng chói tai kỳ cục, tưởng như khóc. Hay như không thở được nữa. Ông ta gào lên là ông sắp giết Roca. Rồi cả bọn nghe một giọng nói bất ngờ nhỏ nhẹ cất lên.
– Các người đi khỏi đây đi.
Cả bọn quay người lại và thấy một thằng bé, đứng phía bên kia căn phòng. Nó cầm một khẩu súng trường, chĩa vào bọn họ. Nó lên tiếng một lần nữa, nhỏ nhẹ :
– Các người đi khỏi đây đi.
Nina nghe cái giọng khàn khàn của cha rên lên vì đau rồi cô nghe giọng của anh mình. Cô tự nhủ khi nào ra khỏi đây cô sẽ đi gặp anh để nói là anh có cái giọng rất hay, vì thật tình cô thấy nó rất hay, trong trẻo biết bao và trẻ con hết sức, cái giọng mà cô đã nghe thì thầm chậm rải :
– Các người đi khỏi đây đi.
– ĐÉO MẸ, THẰNG NÀO ĐÂY…
– Thằng con đó, Salinas à.
– ĐÉO MẸ MÀY NÓI CÁI GÌ ?
– Thằng con của Roca đó, el Gurre nói.
Salinas lầu bầu chưởi thề, rồi gào lên kìa không có ai kia mà, KHÔNG CÓ AI Ở ĐÂY KIA MÀ, THẾ NÀY LÀ THẾ NÀO? TỤI MÀY NÓI KHÔNG CÓ AI MÀ, ông ta hét lên và không biết nhắm mũi súng vào đâu, nhìn el Gurre rồi Tito, và cuối cùng nhìn thằng bé đang cầm súng trường và hét lên rằng nó là một thằng ngu hết chỗ nói và nó sẽ không ra khỏi đây toàn mạng nếu nó không buông ngay tức khắc khẩu súng chết tiệt này.
Thằng bé vẫn im lặng và không hạ mũi súng.
Rồi Salinas ngừng hét. Giọng ông phát ra trầm tĩnh và hung tợn. Ông nói với thằng bé rằng bây giờ nó đã biết cha nó thuộc giống người thế nào, bây giờ nó đã biết cha nó là một thằng sát nhân, rằng cha nó đã giết hàng chục người, đôi khi đã đầu độc họ từng chút một, bằng thuốc men của mình, một số khác đã bị cha nó giết bằng cách mổ toang lồng ngực rồi để họ chết. Ông nói với thằng bé rằng chính mắt ông đã thấy những thằng nhỏ đầu óc thui chột rời khỏi cái nhà thương đó, tụi nó nặng nhọc kéo lê từng bước, miệng nói không ra hơi, tụi nó đã trở thành cái thứ gì đần độn. Ông nói, cha nó có biệt danh là Linh Cẩu, chính các đồng đội của ổng đặt ra thế, cười giỡn khi gọi ổng là Linh Cẩu. Roca rên khừ khừ dưới đất. Bắt đầu thì thầm một cách yếu ớt Cứu tôi, như thể đến từ xa – cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi – một lời cầu kinh. Ông cảm thấy cái chết đang đến gần. Salinas chẳng thèm nhìn ông. Tiếp tục nói với thằng bé. Thằng bé nghe, bất động. Sau cùng Salinas nói với nó rằng sự việc như thế đó, bây giờ trễ quá rồi để làm bất cứ chuyện gì, ngay cả để cầm lấy súng. Ông ta nhìn thẳng vào mắt thằng bé, với một nỗi mệt mỏi vô hạn, và hỏi nó có hiểu người đàn ông này là ai không, có thực sự hiểu không. Ông ta đưa tay chỉ Roca. Ông ta muốn biết thằng bé có hiểu ai đó không.
Thằng bé tập trung tất cả những gì nó biết, những gì nó hiểu về cuộc đời. Nó trả lời :
– Ông ấy là cha tôi.
Rồi nó bắn. Chỉ một phát. Vào khoảng không.
El Gurre phản ứng theo bản năng. Tràng đạn hất tung thằng bé khỏi sàn nhà, văng vào tường, bầy nhầy một đống những đạn, những máu, những xương. Như con chim bị bắn hạ trên đường bay, Tito nghĩ.
Salinas nhào xuống đất. Ông ta lại nằm bên cạnh Roca. Trong một khoảnh khắc hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Một tiếng rú đục, hãi hùng vọt ra từ cổ họng Roca. Salinas đột ngột lùi lại bằng cách lê người trên sàn nhà. Ông quay người nằm ngửa để tránh cặp mắt Roca. Rồi run bần bật toàn thân. Im lặng nặng nề bao phủ. Chỉ có tiếng rú khủng khiếp đó thôi. Salinas chống cùi chỏ nhỏm lên và nhìn về phía cuối căn nhà.
Thân xác thằng bé bị đạn trung liên bắn nát, các vết thương mở toác, vẫn còn dựa vào tường. Khẩu súng trường bay vào một góc. Salinas thấy cái đầu thằng bé gục xuống, miệng há ra và ông thấy những cái răng trắng nhỏ, một hàm răng đều và trắng. Rồi ông buông người xuống nằm ngửa lại. Những hàng xà trần nhà ngay trên mắt. Gỗ đen. Cũ kỹ. Ông run cầm cập cả người. Không thể giữ im được hai bàn tay, hai chân cũng không, không giữ được gì cả.
Tito bước hai bước về phía ông ta.
El Gurre ra dấu chặn lại.
Roca rú lên một tiếng hãi hùng, tiếng rú chết chóc.
Salinas nói nhỏ nhẹ :
– Bắt nó im đi.
Ông vừa nói vừa cố giữ hai hàm răng đừng đánh cầm cập như thể phát điên.
El Gurre tìm ánh mắt ông để hiểu ông muốn gì.
Cặp mắt Salinas dán vào trần nhà. Hàng xà bằng gỗ đen. Cũ kỹ.
– Bắt nó im đi, ông lập lại.
El Gurre tiến một bước về phía trước.
Roca rú lên, nằm trên vũng máu của mình, miệng mở toang hoác dễ sợ.
El Gurre thọc nòng súng trung liên vào họng ông.
Roca cứ rú mãi, rú vào thép nóng nòng súng.
El Gurre bóp cò. Một loạt đạn ngắn ngủi. Khô khốc. Loạt đạn cuối cùng trong cuộc chiến của hắn.
– Bắt nó im đi, Salinas còn nói.
Nina nghe ra một sự im lặng phát sợ. Rồi cô chắp hai tay lại và luồn vào giữa hai chân. Cô co rúm người hơn, kéo đầu gối cho sát đầu. Cô tự nhủ bây giờ mọi chuyện chắc xong xuôi rồi. Cha sắp đến tìm cô và hai người sẽ đi ăn tối. Cô tự nhủ rằng cái chuyện xảy ra hôm nay, cô và cha sẽ không nhắc lại đâu, rằng cả hai sẽ sớm quên nó: cô tự nhủ thế vì cô là một bé gái và chưa thể biết.
– Đứa con gái, el Gurre thốt lên.
Hắn xốc nách Salinas để giữ ông đứng vững. Hắn thầm thì bên tai:
– Đứa con gái.
Ánh mắt Salinas trống không, ghê sợ.
– Con nào?
– Đứa con gái của Roca. Thằng bé có đây thì con bé cũng phải có đây chứ.
Salinas lầu bầu. Rồi bất chợt xô el Gurre ra. Tựa người vào bàn để đứng cho vững. Đôi giày ông ướt đẫm máu Roca.
El Gurre ra dấu cho Tito rồi bước về phía nhà bếp. Khi đi ngang trước thằng bé hắn cúi xuống một khoảnh khắc, và vuốt mắt nó. Không như một người cha. Như ai đó tắt đèn khi ra khỏi phòng.
Tito nghĩ đến đôi mắt cha mình. Một ngày nọ có những người gõ cửa nhà nó. Nó chưa bao giờ thấy họ truớc đó. Nhưng họ nói họ mang tin đến cho nó. Rồi họ trao một gói vải. Tito mở ra, bên trong là đôi mắt cha nó. Họ nói, tùy cháu, muốn chọn đứng về phía nào. Rồi họ bỏ đi.
Tito thấy một cái màn cửa kéo kín, phía bên kia căn phòng. Nó rút chốt an toàn của khẩu súng ngắn và tiến lại gần. Kéo màn cửa. Bước vào căn phòng nhỏ sau tấm màn. Thật cực kỳ lộn xộn. Những chiếc ghế nghiêng ngả, những dụng cụ nông nghiệp, rồi thùng, rồi những giỏ đầy trái cây đã ủng một nửa. Mùi đồ ăn thối nồng nặc. Không khí ẩm ướt. Trên sàn nhà lớp bụi phủ trông lạ: như thể có ai đã lê chân trên đó. Hay cái gì khác.
Nó nghe tiếng el Gurre đang đập khẩu trung liên vào tường phía bên kia căn nhà, để tìm các cửa ngầm. Salinas chắc còn đứng đó, người tựa vào bàn, run rẩy. Tito đẩy đi một giỏ trái cây. Nó nhận ra hình dạng một cánh cửa sập trên sàn nhà. Nó dùng chân mang bốt đạp lên đó một cú thật mạnh, để nghe thử tiếng động nào phát ra. Nó đẩy thêm hai giỏ khác. Một cửa sập nhỏ, tiện rất khéo, hiện ra. Tito ngước mắt. Qua một cái cửa sổ nhỏ là bóng tối bên ngoài. Nó không kịp nhận ra là đêm đã xuống. Nó tự nhủ đã đến lúc đi thôi, rời khỏi chỗ này. Rồi nó quỳ xuống đất, và kéo cánh cửa sập lên. Một cô gái nhỏ, dưới đáy hầm, cuộn người nằm nghiêng, hai bàn tay giấu kín giữa hai đùi, đầu hơi cúi về phía trước, về phía đầu gối. Mắt mở.
Tito chĩa súng vào cô gái nhỏ.
– SALINAS! nó hét lên.
Cô bé xoay đầu, và nhìn nó. Cô có đôi mắt đen, nhưng hình dạng lạ lùng. Cô nhìn nó không lộ vẻ gì cả. Môi mở nửa chừng, hơi thở nhẹ nhàng. Đó là một con thú trong hang của nó. Tito cảm thấy trở lại trong lòng cái cảm xúc nghìn lần hiện lên khi tìm thấy cái thế nằm chính xác này, giữa những tấm khăn trải giường ấm áp hay dưới nắng chiều, thuở còn thơ. Đầu gối gập lại, bàn tay giữa hai đùi, bàn chân thăng bằng. Đầu hơi cúi về phía trước, để khép kín vòng tròn. Trời ơi, đẹp làm sao, nó nghĩ. Da cô trắng, vành môi đẹp tuyệt. Đôi chân cô thò ra ngoài chiếc váy ngắn màu đỏ như thể trong một bức vẽ. Tất cả đều gọn gàng biết mấy. Tất cả đều hoàn hảo biết bao.
Chính xác.
Cô bé xoay đầu thêm một lần nữa, trở lại như trước. Đầu cô cúi hơn về phía trước, để khép kín vòng tròn. Tito nhận ra là không ai trả lời nó, từ bên kia tấm màn. Thời gian chắc đã trôi qua, vậy mà không ai trả lời. Nó còn nghe el Gurre đập khẩu trung liên vào các bức tường căn nhà. Một tiếng động đục, và tỉ mỉ. Bên ngoài là bóng tối. Nó hạ cánh cửa sập xuống. Từ từ. Nó còn ở đó một chút, quỳ gối, xem có thấy được cô gái nhỏ qua các khe hở sàn nhà không. Nó muốn suy nghĩ lắm. Nhưng đầu óc nó không nghĩ gì được. Đôi khi quá mệt mỏi để suy nghĩ. Nó đứng dậy. Đẩy các giỏ trở lại chỗ cũ. Cảm thấy quả tim đập tận thái dương.
Bọn họ rời nhà đi vào bóng đêm như người say. El Gurre đỡ Salinas, đẩy ông về phía trước. Tito bước theo sau. Đâu đó, chiếc Mercedes cũ chờ họ. Họ đi độ vài chục thước, không trao đổi một lời. Rồi Salinas nói gì đó với el Gurre và el Gurre quay gót, trở về phía ngôi trại. Hắn không có vẻ tin chắc lắm, nhưng vẫn quay lại. Salinas dựa vào Tito, bảo nó bước đi. Hai người đi ngang gần đống củi và rời con lộ để theo một lối mòn dẫn qua cánh đồng. Không gian xung quanh thật lặng ngắt, và cũng vì lý do này mà Tito không đủ sức nói lên một câu có sẵn trong đầu và đã quyết định sẽ nói ra. Còn một con bé ở dưới đó. Nó thực sự mệt mỏi, và sự im lặng lớn lao quá đỗi. Salinas đứng lại. Ông run cả người, vất vả lắm mới cất bước được. Tito dịu dàng nói với ông điều gì đó, rồi quay người nhìn ra sau, về phía ngôi trại. Nó thấy el Gurre đang chạy theo họ. Và nó thấy, sau lưng el Gurre, ngôi trại, ngùn ngụt cháy, phá rách màn đêm. Những ngọn lửa bốc lên khắp nơi và một đám mây toàn khói đen chậm chạp bay lên cao trong bóng đêm. Tito rời xa Salinas và đờ người đứng nhìn. El Gurre bắt kịp họ và nói không dừng chân Đi thôi, cháu. Nhưng Tito vẫn đứng im.
– Trời ơi chú đã làm gì vậy? nó nói.
El Gurre cố kéo Salinas đi. Hắn lập lại ta phải đi thôi. Thế là Tito chụp cổ áo hắn và bắt đầu hét thẳng vào mặt hắn TRỜI ƠI CHÚ ĐÃ LÀM GÌ VẬY?
– Tito, bình tĩnh lại nào, el Gurre nói.
Nhưng Tito không ngừng lại, càng lúc càng hét to hơn, TRỜI ƠI CHÚ ĐÃ LÀM GÌ VẬY? và lắc mạnh el Gurre như con rối, TRỜI ƠI CHÚ ĐÃ LÀM GÌ VẬY? Nó đã nhấc bổng el Gurre lên và không ngừng lắc hắn trong khoảng không, TRỜI ƠI CHÚ ĐÃ LÀM GÌ VẬY? cho tới khi Salinas cũng bắt đầu hét lên, NGỪNG NGAY LẠI MÀY, họ trông như ba người điên bị bỏ rơi trên một sân khấu đã tối đèn, GIỜ ĐỦ RỒI NGHE!
Của một rạp hát đổ nát.
Cuối cùng cả hai dùng sức mạnh kéo Tito đi. Những ánh lửa đám cháy soi sáng màn đêm. Họ băng qua một cánh đồng và đi xuống tận con lộ, men theo dấu một con suối cạn. Khi họ đến một chỗ thấy được chiếc Mercedes cũ, el Gurre đặt tay lên vai Tito và dịu dàng nói rằng nó đã ra tay hay lắm và bây giờ mọi chuyện đã xong rồi. Nhưng Tito không ngừng lập đi lập lại câu ấy. Nó không hét. Nó nói nhỏ nhẹ, giọng trẻ con. Trời ơi bọn ta đã làm gì vậy. Trời ơi bọn ta đã làm gì vậy.Trời ơi bọn ta đã làm gì vậy.
Giữa đồng quê, ngôi trại cũ kỹ Mato Rujo vẫn tối mù, hằn đỏ rực trong bóng đêm. Vết bẩn lẻ loi trên bóng dáng trống trải của vùng đất phẳng.
Ba hôm sau, một người đàn ông cưỡi ngựa đến ngôi trại Mato Rujo. Ăn mặc rách rưới, toàn thân dơ bẩn. Con ngựa già, trơ xương da. Mắt nó có cái gì đó, và mõm chảy dài một thứ nước vàng, ruồi bu quanh.
Người đàn ông thấy những vách tường ngôi trại còn đứng đó, ám khói và vô dụng, ngay giữa đám than hồng khổng lồ đã lụi tàn. Tưởng như vài cái răng còn sót lại trong miệng một ông già. Đám cháy cũng thiêu luôn một cây sồi lớn đã từng nhiều năm tỏa bóng cho ngôi nhà. Như một cái nanh vuốt đen thui, nó bốc mùi tai ương.
Người đàn ông vẫn ngồi trên yên. Cho ngựa đi nửa vòng quanh ngôi trại, từng bước. Ông lại gần cái giếng và không xuống ngựa tháo dây cột gàu và thả xuống. Nghe tiếng gàu tôn va mạnh vào nuớc. Ông ngước mắt nhìn về ngôi trại. Ông thấy, ngồi bệt dưới đất, tựa người vào phần sót lại của một bức tường, một cô gái nhỏ. Cô đang nhìn ông chăm chăm, đôi mắt bất động sáng rỡ giữa khuôn mặt nhớp nháp vì khói. Cô mặc một cái váy nhỏ màu đỏ. Khắp người những vết trầy sướt. Hay những vết thương.
Người đàn ông kéo gàu lên. Nuớc đen đen. Ông khuấy một chút bằng cái muỗng thiếc nhưng nuớc vẫn đen. Ông múc đầy muỗng, đưa lên môi và uống một hơi dài. Ông lại nhìn nước trong gàu. Nhổ vào đó. Rồi để tất cả lên thành giếng và thúc gót vào hông ngựa.
Ông đến gần cô bé. Cô ngẩng đầu nhìn ông. Cô có vẻ chẳng có gì để nói. Người đàn ông xem xét cô một lúc. Mắt, môi, tóc. Rồi ông chìa tay cho cô. Cô đứng dậy, chụp tay người đàn ông, để được kéo lên ngồi trên yên ngựa, sau lưng ông. Con ngựa già giậm chân lấy thăng bằng. Hất mõm lên trời, hai lần. Người đàn ông chúm miệng, huýt một tiếng lạ lùng, và con ngựa đứng yên lại.
Trong khi họ rời xa ngôi trại, ngựa đi từng bước, dưới cái nắng đổ lửa, cô bé để đầu gục xuống phía trước và, trán tựa vào tấm lưng đẫm mồ hôi của người đàn ông, cô ngủ
Cám ơn anh đã giới thiệu một khuôn mặt văn học độc đáo
Bản dịch công phu quá
Tôi cho rằng “Việt Nam hóa” một truyện nước ngoài, mà lại là một tác phẩm có liên quan tới lịch sử riêng của nước đó chính là cái khó nhất của người dịch, Ở đây “ngôn ngữ nói” được diễn đạt rất hay và gần gũi, làm người đọc thấy mình gần với câu chuyện hơn…Cảm ơn dịch giả Quế Sơn và rất mong được đọc thêm phần 2. Chúc anh vui, khỏe.
Tôi cũng mong anh Hiển “post” lên sớm Phần 2 để anh và bà con đọc.
Cám ơn sự ưu ái và lời chúc của anh.
Cám ơn anh Sơn đã chịu khó lục tìm bài báo cũ để Bếp nhận thức rõ hơn cốt chuyện.
Senza Sangue nhưng thiệt tình phần đầu Piena Sangue thì bảo sao Bếp không hết hồn cho được. Mai mốt nếu có dịp gặp Barrico lần nữa chắc Bếp phải phàn nàn với ông về cái tựa quá,
Bếp chờ đọc phần 2 đây.
Chị Nga ơi, tui thực sự không biết khi nào anh N.Q. Hiển “post” phần 2 lên cho bà con đọc. Hy vọng ảnh sẽ “post” sớm.
1) “Piena Sangue” (Đẫm Máu), như chị viết: tui nghĩ có lẽ vì lịch sử đã và đang có những bước nhảy đẫm máu nên A.Baricco, qua tiểu thuyết vỏn vẹn chưa đầy 100 trang này, cho ta thấy tầm quan trọng của lòng bao dung để không ai (dù tình nguyện hay bị ép buộc) mang nặng những bàn tay “lấm máu” suốt cuộc đời mình nữa.
2) Chị viết: “Ông cũng có 1 trường tại Torino để dạy cho những ai muốn trở thành nhà văn.”
Không hẳn thế, chị Nga ui. Trường này mang tên SCUOLA HOLDEN (Baricco lập ra năm 1994, đặt tên theo nhân vật Holden Caulfield trong tiểu thuyết “The Catcher in the Rye” của nhà văn huyền thoại Mỹ, J.D.Salinger (1919-2010), mà Phùng Khánh (tức Ni cô Thích Nữ Trí Hải, 1938-2003) đã dịch sang tiếng Việt dưới tựa đề: “Bắt Trẻ Đồng Xanh”, vừa rồi được trao tặng “Giải Thưởng SÁCH HAY 2014, mục “Văn học dịch”…). Trường chỉ dạy cho ai muốn trở thành “người kể truyện” (narratore), gồm cả nhà văn, nhà viết kịch sân khấu, viết truyện phim (hay biên kịch điện ảnh, TV, video), viết truyện tranh…
“Kể” thì khác “kể lể” lắm, chị Nga à.
Dĩ nhiên, Baricco cũng nói rõ: Dạy (hay tạo ra) tài năng là bất khả, nhưng tập luyện để sử dụng nó thì có thể được. (Insegnare il talento è impossibile, esercitarsi a usarlo si.”
Hàng năm, cứ khoảng 10 người xin học thì chỉ có 1 người được chọn vào học. Trường dạy bằng tiếng Ý và bằng tiếng Anh, chương trình học kéo dài 2 năm!
Có 1 cô bạn của Elisa đng học trường nầy và đã chiếm được 1 giải thưởng về kể (viết) chuyện đó anh (không nhớ tên giải thưởng nhưng nhỏ thôi). Hồi gặp ổng ở Saigon con nhỏ nói ổng nghe ổng cười và bảo “trái đất sao mà nhỏ, đi từ Torino sang Saigon lại gặp đúng người người Torino và là bạn của học trò tui nữa”.
Viết và dịch khoẻ nghen anh Sơn.
Câu chuyện hay.
Đang chờ xem phần tiếp theo,truyện hấp dẫn.
Câu trong truyện rất ngắn,đơn giản.Đó là nguyên bản hay ngôn ngữ dịch,anh Quế Sơn ơi ?
Tác giả, trong truyện này, thường dùng những câu ngắn hay rất ngắn, đơn giản (nhưng mang nhiều nhạc tính), bạn RIO ạ. Đây là một ví dụ, ngay từ câu mở đầu truyện:
” Dans la campagne, la vieille ferme de Mato Rujo demeurait aveugle, sculptée en noir contre la lumière du crépuscule. Seule tache dans le profil évidé de la plaine.
Les quatre hommes arrivèrent dans une vieille Mercedes. La route était sèche et creusée – pauvre route de campagne. De la ferme, Manuel Roca les vit.”…
Nguyên tác tiếng Ý:
” Nella campagna, la vecchia fattoria di Mato Rujo dimorava cieca, scolpita in nero contro la luce della sera. L’unica macchia nel profilo svuotato della pianura.
I quatro uomini arrivarono su una vecchia Mercedes. La strada era scavata e secca – strada povera di campagna. Dalla fattoria, Manuel Roca li vide.”…
Dịch hay
Quế Sơn là một trong những dịch giả có uy tín hiện nay ở VN.
Mình thích những nhân vật kiểu Bố già trong văn chương Ý
Sự liên tưởng thì thoải mái, nhưng sự so sánh thì khó lắm, bạn T&T ạ. Những nhân vật chính, phụ… trong tiểu thuyết này không phải là mafiosi (những gangsters Ý) giết nhau vì tranh giành lãnh địa trong việc mua bán ma túy, khai thác đĩ điếm, sòng bạc, tống tiền các tiệm ăn, tiệm bánh pizza…, dù họ cũng dùng súng đạn, cũng chưởi thề tục tĩu, cũng tỏ ra tàn bạo không kém ai.
Họ đơn giản chọn hay “bị chọn” thế đứng ở hai chiến tuyến chính trị đối nghịch, trong một cuộc chiến mà tác giả Baricco không muốn gọi tên…
Dòng văn học Ý hiện đại có nhiều khuôn mặt thật cá tính.
Tác giả viết thật dữ dội,dịch giả cũng đã chuyển tải được điều ấy qua những câu chữ chắt lọc,sắc sảo
Anh Que Son dich that Pro
Chị Huỳnh Ngọc Nga,
Đây là bài điểm sách trên báo về tiểu thuyết này của nhà văn Nguyễn Vĩnh Nguyên khi bản dịch được xuất bản ở VN, mà tôi vừa tìm thấy lại trên mạng:
BAO DUNG ĐỂ KHÔNG LẤM MÁU
“- Một thế giới tốt đẹp hơn, có nghĩa là sao?
– Một thế giới công bằng, trong đó người thấp cổ bé họng không đau khổ vì cái ác của người khác, nơi mà ai ai cũng có quyền hưởng hạnh phúc!”
Người ta có thể đấu tranh cho cái thế giới đó, làm tất cả những gì mình (hay lý tưởng của mình theo) cho là đúng. Vì thế cuộc sống không ngừng những “đấu tranh”. Kể cả bắn giết con nít để giải toả mối căm thù với ba mẹ của chúng. Nhưng ít ai nhận ra cái cách để một thế giới tốt đẹp hơn, đó là quên được hận thù bên trong con người mình.
[Không lấm máu, tiểu thuyết Alessandro Baricco, Quế Sơn dịch, NXB Trẻ, 120 trang, 25.000 đồng]
Cuộc chiến xảy ra lúc nào, không ai biết. Có thể rất gần. Có thể đã lâu lắm rồi. Pedro Cantos và đồng bọn đến ngôi trại u tối Mato Rujo để trả thù Manuel Roca vì trong chiến tranh, ông này từng làm bác sĩ ở một bệnh viện, đã giết rất nhiều tù binh. Pedro Cantos và đám sát thủ đã nã đạn và đốt cháy khu trại. Họ giết Roca và con trai ông ta để giải quyết ngọn lửa thù hận luôn bùng cháy trong mình. Nhưng trong vụ tàn sát ấy, chính Pedro Cantos, tên trẻ nhất trong nhóm đã im lặng tha chết cho Nina, cô bé 10 tuổi.
Hắn đã rung động nhân tính khi bắt gặp một ánh nhìn yếu đuối, một sinh mệnh mong manh từ hầm trú ẩn. Và mãi về sau, khi đã trải qua nhiều cuộc thanh toán đẫm máu, mất mát trong cuộc đời, người đàn ông Pedro Cantos vẫn ám ảnh bởi ánh mắt cô bé dưới hầm trú ẩn. Còn với riêng cô bé 10 tuổi, trải qua cuộc đời đầy những đưa đẩy, lẩn trốn và xê dịch, cô vẫn không quên chút đốm sáng sót trong đáy mắt của tên sát nhân. Cuộc sống tâm hồn có khi được nuôi bằng những ám ảnh khoảnh khắc, những bí mật không dễ nguôi quên.
Cuốn sách có hai chương. Nếu chương một là những vệt sót của cuộc chiến, là trận thảm sát đẫm máu và lửa thì chương hai và cuộc gặp trở lại của Cantos và Nina, khi họ đã là những người có tuổi. Cuộc trò chuyện của họ trên góc phố đã đưa ra một giải pháp của hoà bình và tha thứ. Họ nói về những cuộc chiến vẫn chưa kết thúc trong tâm tưởng kẻ thắng, người bại. Họ lý lẽ về những con người bị đưa đẩy vào cuộc chiến một cách vô tình và làm sứ mệnh “đấu tranh” rồi lạc trong mê hồn trận của hận thù; sẽ đến lúc cái “lý tưởng đấu tranh cho một thế giới tốt đẹp” được giương lên như ngọn cờ khát máu cho phép người ta giết chóc, thanh toán, “nuôi tim thù” từ đời nọ sang đời kia…
Cuốn tiểu thuyết mỏng, gần như một trường ca có cấu trúc khá chặt. Tác giả chỉ dành thời lượng một nửa cho những cuộc thanh toán và một nửa cho sự đối thoại, tha thứ và tình yêu nảy sinh. Bố cục ấy cũng đã nói lên tất cả.
Alessandro Baricco đã làm say đắm bạn đọc Việt Nam qua tiểu thuyết Lụa. “Không lấm máu” vẫn với văn phong đầy nhạc tính, khuấy động, đánh thức những vùng ẩn mật của nội tâm, Baricco muốn giải quyết sự cừu hận, giết chóc trong thế giới nghệ thuật của mình bằng cái kết của một… chuyện tình trước khi quá muộn!
Nguyễn Vĩnh Nguyên
Nguồn: Báo Sài Gòn Tiếp Thị, 21-9-2008.
Cám ơn anh Sơn đã chịu khó lục tìm bài báo cũ để Bếp nhận thức rõ hơn cốt chuyện.
Senza Sangue nhưng thiệt tình phần đầu Piena Sangue thì bảo sao Bếp không hết hồn cho được. Mai mốt nếu có dịp gặp Barrico lần nữa chắc Bếp phải phàn nàn với ông về cái tựa quá,
Bếp chờ đọc phần 2 đây.
Bếp biết A. Barrico, đã gặp 2 lần và được hân hạnh nói chuyện với ông : 1 lần ở VN tại Hội chợ sách năm 2010, 1 lần tại Hội chợ sách Torino (Lingotto) đó là 1 nhà văn đương đại được nhiều ngưỡng mộ. ngoài văn nghiệp, ông cũng tham gia vài hành động chính trị trên chính trường Ý. Ông là người ủng hộ Matteo Renzi trước khi ông nầy trở thành Thủ tướng. Ông cũng có 1 trường tại Torino để dạy cho những ai muốn trở thành nhà văn.
Chuyện của ông ngắn, gọn mà sâu lắng. Riêng chuyện nầy Bếp chưa đọc, nhưng qua tài dịch của quế Sơn người đọc chắc sẽ thây có 2 người để chúng ta ngưỡng mộ : tác giả A. Barrico và dịch giả Quề Sơn.
Có điều Bếp thích những chuyện hiền lành khác của Barrico hơn, đọc chuyện nầy Bếp cứ tưởng tượng đang đọc Saviano đang viết về mafia Quế Sơn ơi vì thấy toàn máu,máu và máu…ghê quá chừng.
Abbia un po’ di pazienza, Nga.
(Hãy kiên nhẫn một chút, chị Nga ơi).
Đọc Phần 2 chị sẽ thấy ngược lại.
(Cấu trúc của truyện này chỉ có 2 phần thôi.)
Quế Sơn
Tôi đã đọc truyện này,không dài lắm mà rất hay
Truyen dich can trong