Trần Vấn Lệ
Coi Như Đường Xa Vướng Bụi
Mùa Hạ Mỹ em đi sang Pháp, sang châu Âu tìm bóng dáng mùa Xuân…Khi sống có tự do, đường xa mấy cũng gần, em đi đó đi đây cho thỏa niềm mong ước…
Khi sống có tự do, người ta muốn chi cũng được – muốn làm chim thì sẽ được làm chim, chiếc máy bay là con chim chở em đi tứ xứ để kiếm tìm / những hạt giống về em xây vườn kỳ hoa dị thảo!
Em nói với anh em sẽ qua nước Áo ngắm dòng sông Danube xanh mơ…Em nói với anh em sẽ đi thăm những cung Vua, trầm thơm ngát sẽ trùm lên mái tóc…
Khuôn mặt của em là tấm gương hạnh phúc, anh soi hoài mà chẳng thấy anh! Anh ở Mỹ này, thành phố này, hai mươi lăm năm, đi đó đi đây chỉ bằng xe bus…
Anh biết chớ, phận tàn binh úp mặt, ngửa tay cầm từng chiếc bánh burger, anh bơ vơ và anh làm thơ chờ cái chết xóa mờ giùm nỗi nhục…
Em và anh, chúng ta xa Tổ Quốc. Tổ Quốc chúng ta không chỉ của một người. Khi làm lính, anh muốn ai cũng có nụ cười, em trước hết vì em còn quá trẻ…
Ai cũng muốn nước non mình tráng lệ, anh tàn binh, có lỗi lớn thì lui; em có lỗi gì đâu, em hãy cứ đi, em tới Mỹ và em đang đi khắp…
Em nói với anh: Em đi sang Pháp, đi khắp châu Âu tìm ngắm một mùa Xuân. Mình sống có tự do, đất chẳng cầm chân, những người yêu nhau cầm tay nhau hôn nhau, là đủ!
Chúng ta tới Mỹ đây đều là những người lữ thứ, có người buồn cũng có lắm người vui…Bài thơ này của anh có hơi hám ngậm ngùi, em phủi nhé, coi như đường xa vướng bụi..
Sương Vừa Rơi Xuống Thành Phố
Có thể hôm nay ngày-đẹp-trời? Một ngày Chúa Nhật Chúa đi chơi…Giáo Đường chuông đổ vang thành phố, ai cũng như là…rất thảnh thơi!
Tôi tìm một quán cà phê, ghé, gọi một ly cà phê đá đen, mở gói thuốc ra và bật lửa, câu đầu tiên nói: “Anh Mời Em!”
Trước tôi, không có ai ngồi cả, em ở trong lòng tôi, dễ thương! Tôi nói với mây và với gió, tôi nghe em đáp …những hồi chuông!
Những hồi chuông vang vang vang vang, tôi nghe êm ái bước chân nàng, tôi mê mẫn thuở tôi còn trẻ nhìn gót chân ai ngỡ gót vàng…
Tôi mê mẫn thuở tôi còn trẻ, Đà Lạt mùa Xuân hương phấn thơm, dẫu biết thanh bình trong thoáng chốc, ngày xưa vẫn kịp nụ môi hôn!
Ôi em, Chúa Nhật này, xa xứ, thiên hạ thanh bình, có thật không? Chúa có đi chơi, không? Chẳng thấy. Mặt trời đang hiện – một vầng Đông!
Có thể mặt trời giống mặt trăng, sáng sương nhàn nhạt đẹp vô cùng – em mà trăng nhỉ, tôi ôm siết…ôm…thuở tôi ôm siết núi rừng!
Những người lính hết ngồi chung quán. Em trước mặt là…cọng khói bay! Chuông Giáo Đường vang hay nước mắt – sương vừa rơi tự một nhành cây…

Đọc bài thơ 3 lần,bùi ngùi cùng nỗi buồn da diết vô tận của tác giả
cảm ơn Quế Hương
nhiều khi tại QH đọc nhiều lần mà…mệt?
QH cười lên đi và QH vui nha!
Minh cung chang khac gi ban cung mang noi buon cua ke tha huong
Chúng ta đồng hành…về nơi vô định!
Tho anh Tran Van Le mang mot phong cacg rat rieng
Mong bạn thông cảm thôi…
Cảm ơn bạn đã góp ý
Cang doc cang thay bui ngui va hay
Ôi! Tôi có lỗi lớn quá!
Tôi đã làm bạn buồn…
Thơ anh làm theo lối gì mà Bếp muốn bắt chước cũng không biết đường mà theo. Tuy nhiên phải công nhận đọc xong…buồn hiu hắt nhà thơ ơi.
Cảm ơn Bà Táo nhen!
Coi như bị khói bếp làm cay mắt…
Xin mạn phép nhà thơ TVL mách nhỏ tí nước cho bà Bếp Torino nhe: Thơ TVL là lối thơ –
Da diet va ngam ngui qua nha tho oi
Thế thì tôi có tội!
Xin tha thứ cho tôi…
Thơ anh thật ” tâm chạng” và cũng lắm… nỗi niềm? Biết làm sao hơn, phải không anh? Thôi thì cứ làm thơ, như ” một cách ở đời”. Làm thơ, những khi lòng không mấy vui, cũng đủ làm cho đời bớt khổ…? Thơ, như một niềm Cứu Rỗi, một cách Sẻ Chia…
Dẫu gì thì cũng là…quá khứ anh Cao Quảng Văn ạ.
Coi như màu thời gian.
“Những người lính hết ngồi chung quán”. Họ đã không còn, không có cơ hội, hay không muốn ngồi nữa, không quan trọng! Có điều nó nghe buồn quá! Một thứ quen thuộc tạm thời nhưng đôi khi lại rất cần thiết trong những tháng ngày còn lại. Thiếu nó chỉ còn là nỗi cô đơn cùng cực! Và… ” Em trước mặt là…cọng khói bay!” Và…”Đà Lạt mùa Xuân hương phấn thơm”…Biết nói với anh thế nào bây giờ? Thôi thì cứ thật lòng vậy. Chẳng thà cứ…”Tôi mê mẫn thuở tôi còn trẻ” mà hay anh ạ. Đà Lạt bây giờ xô bồ lắm, cũng ồn ào, cũng ngùn ngụt khói xe, cũng nhà cao tầng và người với người lạ mặt nhau…Tôi ở đây mà đôi khi cũng không muốn về lại, nhiều khi cứ ở xa mà nhớ, biết đâu lòng yên ổn hơn chăng?… Cảm ơn anh. Chúc anh khỏe, vui nhiều.
Phải chi mình trẻ lại…
Cảm ơn bạn hiền!
Rất cảm ơn Trần Vấn Lệ nhiều nhiều lắm … Mỗi chúng mình đều đã được sinh ra rồi lớn lên trãi qua những tháng năm bom đạn ; Ai gây nên cuộc chiến mà sao tôi mang thân chạy trốn nhận phận đời nhập-cư … Mỗi phận người rồi cũng có lúc phải ngừng lăn trong cuộc nỗi trôi ; Bởi chúng ta còn nói được với nhau bằng lời cội nguồn tiếng mẹ đẻ !?
Thưa anh, coi như lời quê chép nhặt vậy thôi
Ca3mo7n anh đã có lòng để ý
Chào Anh Trần Vấn Lệ!Đôi bài Thơ buồn hết sức!”Coi như đường xa lấm Bụi!”Lời vẫn bao dung mà ngậm ngùi!Sống tự do như chim bay-Muốn là tới không tủi!Như Người tới Mỹ tự do được cầm tay hôn nhau ,là đủ thoả mãn cả một đời..Không như ý xem như đường xa lấm Bụi buồn thôi!”Sương vừa rơi xuống Thành Phố”Cũng đầy ngậm ngùi!Thành Phố đáng yêu không thể nói hết lời..Nên sương cứ chờ đêm để rơi,những giọt buồn thầm lặng suốt đến Vầng Đông đấy thôi!Giáo đường chuông đổ vang vang Thành Phố ,mà chẵng nghe vọng âm gì cả?Có lẽ Phố xe cộ nhiều quá át cả tiếng Chuông, có phải vậy không Anh Vấn Lệ?
Cười lên giùm một cái đi cô nương!
Biết đâu nhờ nụ cười của cô nương mà có thêm thơ?
Cảm ơn nhiều đã “ngỏ ý”
Thơ TVL dạt dào mà sâu lắng, nhẹ nhàng mà ray rức .
Có phải như Nguyễn Du… mà “lòng quê đi một bước đường một đau “?
Tôi xin lỗi nếu đã làm bạn buồn.
Rất biết ơn bạn có ý kiến.
Xót xa quá thân phận người lữ thứ với những vần thơ buồn,ngậm ngùi
…quả thật tôi thường một mình ngó mây bay qua…
và mây tan hết, buồn thì không tan!
Thơ anh lúc nào cũng đau đớn,xót xa
Thế là tôi bị “phạt” rồi
Xin nhận “khuyết điểm” vậy
Buồn,nhưng thôi,coi như đường xa vướng bụi phải không anh !
Mong bạn phủi bụi giùm mình…
Thơ thấm đẩm một nỗi khắc khoải bơ vơ khôn khuây
Cảm ơn bạn cho điểm
Xin bạn vui lòng bỏ qua chỗ nào tôi làm bạn buồn
Nhưng bạn thật là tri âm đó, cảm ơn bạn vô cùng!
Coi như đường xa vương bụi,vì thế đọc thơ anh mắt bao giờ cũng cay cay
Xa xôi quá
Làm sao tôi lau mắt cho bạn?
…và ai lau mắt cho tôi?