Nguyễn Thái Dương
cho Dương Truyền ngày đi S.
.
Thời gian như ngắn đi dần
Chiếc kim giây tích tắc lần cuối chưa
Mà bao đôi mắt tiễn đưa
Cứ ngân ngấn… phút tay vừa vẫy tay
Như chim non chịu xa bầy
Con đi về phía chân mây dãi dầu
Con đường chẳng phẳng phiu đâu
Chân con tự liệu trước sau mọi bề
Con đường lắm thứ rủ rê
Biết chân con có đi về những khuya
Con đường gai góc lia chia
Bàn chân con cứng, đá kia mới mềm
Con đường dẫu có xa thêm
Biết nhìn hướng đích mà tìm cách xoay
Ao nhà, xin phép bắt tay…
Con ra biển lớn so vai nghìn trùng
Cất vài nhung nhớ vào trong
Chịu muôn dặm buốt dưới lòng đôi chân
Trở trời trái gió… Một thân
Con nương ý chí mà lần tương lai…
24.6.2013

Mình rất thích câu thơ “cất vài nhung nhớ vào trong…” một tâm trạng mà người có con đi xa mới thấu cảm !
Chào nhà thơ Nguyễn Mặt Trời!
Mừng bạn có con đi học… đường xa. Nói lo là lo vậy chứ đâu bằng mối lo của các cụ ngày xưa có con vào hoặc ra kinh đô thi Hội , thi Đình? Kể ra , ngày xưa gian nan, vất vả hơn nhiều! Chúc mừng con của nhà thơ một ngày nào không xa, sẽ khiến nhiều người gần xa phải trầm trồ, nức nở khen ” Hậu sinh khả úy!”, đó nghe! Thân chào!
Bếp cũng có con đi học, đi làm xa nhà, đọc bài thơ nầy nghe như tiếng lòng của Bếp anh Thai Dương ơi.
Chào Anh Nguyễn Thái Dương!Bài thơ đọng đầy yêu thương Chất chứa nỗi lòng lo lắng… Cùng với những lời khuyên nhủ con trẻ…Mở đẩu bài ..Một hình ảnh ,một quang cảnh thật buồn!…Thời gian tính bằng kim giây..Ngắn đi dần…!Vẫy tay tiễn đưa mắt ngân ngấn…Cho con cả một trời lo lắng …”Chân con cứng, đá mới có thể mềm!Con nương ý chí mà lần tương lai”..
Một tấm lòng đẹp,một bài thơ hay !
Chúc mừng bạn có con đi học xa nhé,chúc cháu thành đạt an lành