Cao Thị Hoàng
.
vệt rừng tràm bạt ngàn từ ngã ba Cái Rưng trãi dài đến miệt Gãy Cờ Đen
như bức tường thành trấn giữ phía đông của cánh đồng Vĩnh Châu xứ Đồng Tháp
Mười . ông năm Tâm cùng mấy anh em bảo vệ cật lực đỗ mồ hôi sửa lại tấm vách
đất sét bện rơm của căn chòi cho kín đáo trước khi vợ từ Cồn Ốc ( Bến Tre )
theo giao liên lên thăm chồng sau tám năm xa cách .
– Sáu , mầy coi cái chân giường thật vững chưa ?
tiếng ông năm nhắc thằng Sáu .
– tre cột bằng lạt chuối sương tạm thôi.
– nó gãy hoặc sụm chân giường sao ? Sáu !
– thì nhè nhẹ như chú ba Đực rước thím ba lên tháng trước đó.
– sao mầy biết ?
thằng Sáu được nước tỏ ra sành sỏi và lém lỉnh
-tụi con lén rình.
ông năm như hiểu ra chuyện nên bật cười :
– tụi bây đồ quỷ !
rồi cả nhóm cùng cười khanh khách vang động khu rừng tràm giữa nắng chiều
trãi khắp mặt kinh Phước Xuyên
ngoài mặt thì có vẻ bình thường chứ trong lòng ông năm nôn nao nóng ruột
mong gặp vợ mình nên biếng ăn mất ngủ . ông nằm trên võng đếm lóng tay
tính ngày vợ đi và vợ đến . ông cũng lo trên đường không biết có bất trắc như lần trước không ? đón hụt hai lần rồi . nhất quá tam.
ông vấn điếu thuốc rê hít một hơi thật sâu như dấu cái lo cái sợ của mình .bóng
tối từ mặt đất dần lên và gió đồng nội làm ông sảng khoái . ông nhớ lại
hồi đó ông đi bạn cho hội đồng Lâm chèo ghe từ Rạch Giá đến miệt Giồng Riềng
Gò Quao thu lúa ruộng cuối vụ gặt và thu lúa xong hội đồng Lâm mướn hương giáo
làng mở lớp dạy chữ cho tá điền . ông được theo học trong những lớp học ấy .
cách mạng tháng tám nổ ra ông tham gia đoàn thiếu niên mạ xanh ở Hòn Đất
năm 47 ông vào bộ đội thuộc tiểu đoàn 410 do kỹ sư Phạm Ngọc Thảo làm tiểu
đoàn trưởng . ông đi khắp chiến trường nam bộ đánh với Pháp nhiều trận thắng
thua đều có đủ . năm 54 ông đã là chàng trai 24 tuổi trung đội trưởng đứa con của
vùng đất Xẻo Rô Giồng Riềng chất phác . lúc chuẩn bị tập kết về Cà Mau để xuống
tàu ra Bắc đơn vị ông đóng ở Phước Long ( Bến Tre ) ở đây ông yêu sáu Xe cô thôn
nữ xứ dừa đẹp người đẹp nết và đoàn thể đã tổ chức tuyên bố lễ cưới trước mười
ngày đơn vị chuyển quân về Cà Mau ra Bắc .
người chiến binh như ông đã từng sống chết ở chiến trường nhưng chưa từng biết
khóc thế mà hôm chia tay vợ ông khóc như đứa trẻ còn sáu Xe thì lịm dần trong tay
ông cả đơn vị đều ngậm ngùi.
ông về nam năm 62 tám năm chưa lần gặp người vợ mà lòng ông canh cánh ngày
Bắc đêm Nam . khi đi ông 24 tuổi lúc về ông đã 32 . ông nhớ da diết ngồi đứng
không yên .
– thủ trưởng ơi , có khách !
tiếng thằng Sáu ở mép rừng tràm vang vang . ông lật đật mặc vội cái áo bà ba
chạy một mạch xuống bến nước . ông đứng khựng lại khi chạm ba người phụ nữ
ông tự hỏi ai là vợ mình ? sống gần nhau mười ngày xa nhau tám năm ! tự nhiên
mũi ông cay cay và trào nước mắt một trong ba người phụ nữ cũng trào nước
mắt !
– sáu Xe !
– anh Năm !
người cùng khóc với ông chính là vợ của ông
mọi người đều mừng mừng tủi tủi chia sẻ sự trùng phùng của vợ chồng ông .
hôm ấy căn chòi lợp tranh vách đất như là hoàng cung và đầy ấp tiếng cười .
sáu Xe mang quà cho chồng và anh em bảo vệ nào là kẹo dừa đường tán thuốc
lá trà 3 con cua mứt gừng muối … những thứ ấy ở đây rất thiếu thốn nhứt là muối
và đường vì là cứ bí mật nên không trực tiếp quan hệ với dân .
trăng non đầu tháng vẽ một vòng lưỡi liềm như cái miệng cười mãn nguyện
lát lát đám bảo vệ chạy vào chòi xin thuốc hút xin đường tán uống nước trà
3 con cua . bực quá ông năm xách nguyên giỏ đồ ăn đi ra sân la lớn
– tao cấm tụi bây chạy vô chòi đồ ăn tao giao hết bọn bây đừng phá đám nữa
cả bọn đắc chí cười khanh khách !
vợ chồng tám năm xa nhau có biết bao điều để nói từ việc nhớ thương đến việc
nhà việc cửa việc làng lính o ép của phong trào tố cộng sáu Xe nằm gối đầu lên
tay ông khóc rắm rức ông như người có lỗi bà cũng 30 rồi còn gì ? đêm đã về khuya tiếng côn trùng kêu rả rít hai vợ chồng thức trong im lặng ông nhẹ nhàng
để bàn tay lên bụng vợ và mỗi lần như thế sáu Xe đều gạc sang một bên ông buồn
không thể tả ông nghĩ lan man hay vợ mình đã có người khác tám năm bằng bẵng
chứ ít ỏi gì đầu óc ông rối tung bao năm chờ đợi chẳng lẽ được thế nầy ? sáu Xe
cựa mình trời rựng sáng .
tiếng thằng sáu ồn ào
– dậy uống trà 3 con cua thủ trưởng ơi !
có tiếng nước vo gạo nấu cơm tiếng hô tập thể dục ông gắng gượng dây trong trạng
thái mất thăng bằng ông tiếp tục nằm lên võng và hút thuốc lá thế là sự háo hức của
chàng thanh niên 32 tuổi đã tắt ngắm.
trời mỗi lúc tỏ dần vợ ông xách chổi ra quét sân tiếng võng đưa hòa lẫn tiếng chổi quét sân tạo nên âm thanh rạo rực tươi rói trong khoảnh khắc thanh bình giữa buổi
ban mai của chiến tranh .
gió đồng tràn vào sân vào căn chòi tranh vào thân thể của người lính làm ông dễ
chịu .
– anh ăn gì em nấu
sáu Xe âu yếm hỏi ông
ông buồn không trả lời tiếp tục hút thuốc lá
bà tiếp tục quét nốt phần sân còn lại.
bất chợt ông ngồi nhổm dậy trên võng khi gió thốc vạt áo bà ba lòi hàng nút bóp
gài dọc theo đường xẻ hông quần vợ . thì ra bây giờ phụ nữ không còn mặc quần
dây lưng rút như lúc ông sống với vợ mười ngày trước khi đi tập kết mà đã chuyển đổi theo thời xẻ hông gài nút
vì thế lúc đêm ông để tay lên bụng vợ chỗ gút dây lưng thì vợ ông hất tay xuống
hông để mở mà ông lạc hậu không biết .
ông cười to và bước ra khỏi võng chạy đến ôm cứng vợ mình giữa lúc mọi người
có mặt đều ngơ ngác kể cả vợ ông
ông vỗ vào đùi một cái đét :
– ôi ! đời văn minh của chúng toa !
CAO THỊ HOÀNG
Rạch Giá , 2010

Viết sắc são vô cùng
Cảm ơn sự nhận xét của bạn Van-hoang.
Mình sẻ cố gắng phục vụ các bạn hơn .
Văn chương Rạch Giá thật là ghê !
Cảm ơn Minh Huy nha !
Chất liệu sống ngồn ngộn
Cảm ơn Comay đã động viên mình .
Chuyện rất đời thường mà hấp dẫn người đọc
cảm ơn Chút Chít đọc và có đánh giá câu chuyện .
Dân tui dzẫy đó
mình cùng ” phe ” nhà quê , Nẫu Nhà Quê ơi !
Viết rất chặc chẻ,không chê được
nói thật nha HPhuoc , để mình còn mừng vì sự đánh giá của bạn.
viết thật hay mà cũng thật sâu sắc,tuy nhiên nếu cứ viết theo câu cú bình thường thì có khi còn hay hơn nữa
TÔI CŨNG NGHĨ VẬY
ý kiến của mainguyen , Vhoc mình tiếp thu và cảm ơn 2 bạn.
xin ghi nhận ý kiến của mainguyen và hoàng rất cảm động khi được
các bạn đóng góp chân thành , thẳng thắn .
cảm ơn mainguyen.
Bài viết xúc động quá, cám ơn tác giả
em phải cảm ơn anh văn huy chứ ! anh dành thời giờ
để đọc chiện của em nếu anh đọc mà xúc động ( không cần quá )
thì em sướng cái bụng rồi anh ạ !
em cảm ơn anh
Một truyện ngắn rất đặc trưng truyện ngắn
hoàng cảnh mình đơn chiếc lo mẹ già anh chị thì ở xa nên khi rảnh
mình viết truyện như để tâm sự với chính mình chị vinh ơi ! mình
cần bạn bè chỉ ra những chổ khiếm khuyết để mình khắc phục
không tham vọng thành nhà văn mà chỉ muốn viết giải khuây thôi chị ạ !
cảm ơn chị nguyễn thị vinh
Truyện hay một cách…bất ngờ
hoàng cảm ơn sông hà thanh nha ! lần sau nhớ đọc và có ý kiến
phê bình em đang cần góp ý thẳng thắn của các bạn như phong
cách của anh triệu từ truyền hoàng không bao giờ tự ái mong lắm thay !
Thì hay phải nói là hay ?
Sông Hà Thanh ơi ! Hoàng cảm ơn bạn nha !
chúc vui.
Đây là một truyện ngắn hay, vì từ cấu trúc đến hành văn đều thâm sâu mà cô đọng. Nhà văn Cao thị Hoàng có lẽ ngại bày tỏ nội tâm của của Vợ và chồng chăng? Tính dục bị ức chế dễ gây ra hoài nghi, ghen bóng gió..Nếu thêm chút mắm muối đó, có thể đây là truyện ngắn có tầm thế giới. Xin lỗi, nếu quá lời! Triệu Từ Truyền
tuyệt ! anh triệu từ truyền đoán trúng phóc ! em đã chủ động cắt
54 chữ phân tích tâm lý nội tâm và tính dục của ông năm tâm và vợ sau 8 năm không chăn gối vì sợ sáu nẫu kén không đăng ( bởi lần đầu tham gia
XN ) không khéo bằng hữu bảo ” cái con cao thị hoàng nầy sex…”
cảm ơn anh truyền
Văn minh là cái chi chi…
” cái chi chi …” lu ơi hoàng chưa biết chỉ biết cái lưng quần
thời bà ngoại em không có dây mà là vận lưng quần đến đời
má em là cột lưng quần mà thắt nút dây cột ngay rốn đến thời em
thì lưng quần bằng dây thung ( đôi tuột lên tuột xuống do dây thung
lâu ngày bị dãn vì thế mới có câu ” vô ý tuột quần ” ) sau đó bỏ dây
thung lưng quần xẻ hông cài hàng nút bốp đến đời con em mặc quần tây dây nịt ” tổ chà bá ” hoặc không mặc quần dài như tụi em mà mặc cái gì
bọn nhỏ gọi là ríp rét hoăc híp hét gì đó anh lu ạ ! biết bao việc thăng trầm
cho nên hồi em học lớp nhì thầy lương có dạy ( nhớ man mán )
văn minh là cái tia đạo đức phát hiện ra ở nơi chính trị pháp luật học thuật điển chương … mình phải hỏi thầy sáu nẫu và bạn bè nẫu lu ơi !
cảm ơn lu .
Ôi caothihoang trả lời hay quá
lu khen thật nha ! em là đàn bà con gái lòng thì nhẹ dạ khen bậy khen bạ
lu mang tội .lu đọc chiện em viết là sướng cái bụng rồi
cảm ơn lu
Những dòng chữ viết rất miền nam
vì mình là đứa con gái sinh và lớn lên rạch giá ( miền tây nam bộ )
cảm ơn thanh hoa nha !
Chào bạn
chào mộc miên bạn thức dậy đọc ” ôi ! cái đời văn minh của chúng toa ” đi !
Viết hay,ngồn ngộn chất liệu sống
thiệt hả anh nguyễn xuân tùng ? vậy mai mốt dành ưu tiên đọc chiện
của em nha !
Bếp thích lối kể “chiện” Nam Bộ của tác giả vô cùng, nó cho người đọc thấy bản chất hồn nhiên chân chất của “miệt vườn” phương Nam. Dễ thương lắm người bạn mới của Xứ Nẫu ơi.
Bếp và mọi người chờ đọc thêm các tác phẩm hay của Cao thị Hoàng nữa đó nghen.
được chị bếp quan tâm và động viên là em ưng lắm ! hồi xưa ông bà ngoại
nghèo bỏ xứ miệt thứ đi ghe lên ở ấp bình xuyên chánh hưng đi ở nuôi vịt
cho ông chính tó nhà ở rạch đỉa ( nghe ba em hồi còn sống kể lại ) biết chị
người chánh hưng em thích lắm ! em định xin phép anh sáu nẫu và các bạn
đặc cách cho em mỗi tuần một chiện trên trang nẫu nhưng ngại vì em mới
nên chưa dám ( theo anh sáu nẫu bảo phải hai tuần ) chúc chị vui.
“theo anh sáu nẫu bảo phải hai tuần” là “có giá” lắm đó mới được anh sáu ưu ái như vậy chúc mừng tác giả caothihoang truyện viết vui hay lắm chúc vui khỏe và viết đều tay thân ái rb phải đợi gần hai năm mà chưa thấy bài của rb được post trên xứ nẫu đó cth có tin hông huhu.
anh rong biển ơi anh đừng có huhu!!!!!!!!!! em sợ lắm
có gì em nhịn ( chứ dứt khoát không nhường ) để bái
anh đăng em có dịp đọc và bắt chước viết theo anh hoặc là
vì rong biển bị hoa biển ( san hô ) đè chèm bẹp chẳng trồi
lên được anh rong biển ơi vậy có nhờ em cứu vớt lên không nào ?
nan nĩ đi em vớt cho !
caothihoang ới ơi, được cth vớt lên phẻ cái bụng quá, không thôi thì 3 chìm 7 nổi như cơn bão miền trung số 5 cách đây mấy chục năm rầu! cth vui quá! anh sáu nẫu quơi nhớ đưa cth, lkp, mbđ, nt, ttct, … vào “bảng phong thần thẻ” sớm sớm nhé anh. cảm ơn anh sáu nhiều nhiều. mến mến!
dạ , có em !
em đã vớt anh lên rồi đó ! anh phẻ cái bụng , còn em mệt
nhừ tử , mệt muốn dứt … Ruột ! nè…
anh còn xúi anh sáu Nẫu lập bảng phong thần gì đó ?
em mét chị trần thị cổ tích xem anh có chịu nổi không ?
bớ ! chị trần thị cổ tích…ra xem cái anh Rong Biển ghẹo em kìa !
Một cây bút thật lạ,thật triển vọng
thiệt không bạn vân hạc ? mừng lắm miệt vườn mà được bạn bè
chia sẻ là vui hết cỡ
Hoan hô ! làng văn Xứ Nẫu trân quí đón nhận cây bút nữ Cao Thị Hoàng.
Viết vừa dí dỏm , vừa sâu .
Chúc mừng.
chú khen là cháu ưng cái bụng rồi chúc khỏe và ngày lai rai vài xị
CHƯA ĐẾN NGÀY 8/3 MÀ PHỤ NỮ XUNAU.ORG ĐÃ VÙNG LÊN DỮ DỘI
đâu phải đợi đến ngày 8/3 phụ nữ mới vùng lên savi ơi
bạn nghĩ xem có phụ nữ nào chịu đè ép mà không vùng lên đâu ?
vùng dữ dội từ khuya rồi diễm !
Mừng XỨ NẪU có cây bút nữ họ Cao cộng tác .
Đọc đoản văn của Cao Thị Hoàng vừa suy nghĩ , vừa tức cười
không chịu được .
Theo tôi ngắn mà hay !
hoàng lão lão suy nghĩ chi cho mệt óc nếu tức cười thì ” úm ba la môt hai ba
…úp bụng xuống sàn ! ”
Khà khà khà !!!!!!!!!!!!!
Khỉ giộc thấy thích cách trả lời tếu tếu của bạn trẻ nầy quá !
lời văn nhẹ , đọc xong ngẫm nghĩ tức cười ” ôi ! đời văn minh của chúng ta !”
thật là thâm thúy ! hay
cảm ơn tác giả thổi một luồng gió mưa nơi trang XN.
” luồng gió mưa ” thì không dám mà ” luồng gió mới ” cũng không
huynh xuan bac khen hậu sinh là ưng cái bụng rồi !
Khi còm tôi gõ ” mới ” lộn mưa . Có lẽ , mùa nầy trời đất vào mùa
” mưa tầm tả ” nên đầu óc cứ lẩn thẫn …mưa mưa mưa !!!!!!!!!
” ưng cái bụng ” tiếng cũ của địa phương nhưng là gió mới của
bạn bè Xứ Nẫu .
Cảm ơn Cao Thị Hoàng
Rất mong đọc tác phẩm mới của bạn
Tôi đồng ý đề nghị anh em và Sáu Nẫu ” đặc cách ”:
Mỗi tuần một truyện trên XỨ NẪU.ORG .
một cây bút nữ , một phong cách viết đoản văn mới ( không chấm phết )
với một câu chuyện đời thường nhưng ý nghĩa không thường , khi ông
năm Tâm nhận ra cái lạc hậu của mình . Trong lúc ấy , có biết bao người
không nhận ra được như ông năm Tâm , cố thủ cái ” duy ý chí ” .
Cao Thị Hoàng sẽ là cây bút nữ đầy triển vọng nều như tác giả quyết tâm
theo nghiệp cầm bút .
Tôi ủng hộ bạn .
chúc vui.
chị phượng ơi em viết những chiện đời thường ở cái xứ nghèo chữ mà
rất giàu nghĩa để các bạn gần xa yêu nam bộ đọc vui má em nhắc dì tám và chị nhiều lắm đó mà hai năm rồi sao chị chưa về năm nay thế nào chị cũng
về nha ( nghỉ dạy tết tây như hai năm trước đó ) chúc chị vui
Cười tức bụng quá
vậy champa nằm lật úp cho đỡ tức bụng nha !
Hay
sông hàn ơi đọc để cùng cười trong lao động nhọc nhằn
kiếm miếng cơm manh áo
Viết thật hay !
cảm ơn bạn khen mình nha !
Hi Cao Thị Hoàng,
Đoản văn mà có tầm vóc một tiểu thuyết!…
Anh nguyễn đăng trình ưu ái Caothihoang nhiều lắm lắm. Xin đa tạ nha !
Một giọng văn đọc thú vị,nhưng sao không chấm phảy ?
thường thì miệt vườn nam bộ tụi em cảm xúc cái gì trào ra một hơi hết cỡ thợ mộc cho đã rồi mới ngưng chưa đã chưa ngưng nên không để ý nhịp
ngắt phết phẩy nẫu nhà quê ơi xin cố đọc dùm hoặc giả nẫu thương chấm phết dùm em
cảm ơn nẫu nhà quê nha !
Viết đậm chất miền tây
Hoàng là phụ nữ nguyên chất miền tây nam bộ đó NMN ơi !
Viết rất dí dỏm
Bản thân câu chuyện có thực này cũng đã dí dỏm rồi Ca Dao ơi. Mình chỉ là người chép lại
Chào Chị Cao thị Hoàng!Vui ghê!Cứ ngỡ…Kết cục”Đời văn minh của chúng toa trở thành lạc hậu trong mắt thời đương đại.Ôi!Moa..không biết gì hết!
aitrinhngoctran ơi cám ơn bạn đã vào đọc nhé