MANG VIÊN LONG
(Tặng người bạn nhỏ)
– Sao đêm nào Hồng cũng thấy chú uống rượu hết vậy ?
– Sao biết?
– Mặt mày chú uống rượu ai nhìn mà không biết?
– Chú buồn.
– Bộ buồn phải đi uống rượu à ?
– Chớ sao ?
– Buồn sao không làm chuyện khác đi?
– Làm chuyện gì bây giờ ? Ví dụ coi?
– Như đi coi xi nê, đọc sách, trời, hiếm gì cách …
-Đi coi xi nê, đọc sách… trời mấy ngữ đó càng làm minh buồn bã hơn nữa.
– Chú nói nhiều cái lạ quá à .
– Như cái nào ?
– Uống rượu chẳng hạn.
– Có thắc mắc không?
– Sao lại không?
– Muốn biết không?
– Muốn mới hỏi chớ.
– Nầy nhé, con trai, nhất là con trai làm lính, tên lính như chú, cần hai thứ : tình yêu và rượu. chú không có cái thứ nhất thì chú phải tìm cái thứ hai chứ. Còn thắc mắc nữa thôi.
– Còn. Sao lại cần tình yêu và rượu mà không cần tình yêu và …
– Và chè Cây Phượng phải không ?
– Không phải, chẳng hạn như tình yêu và tình bạn …
– Chú có nhiều tình bạn rồi, Hồng chưa tới tuổi hiểu tình bạn là một thứ tình cảm tự nhiên như tình gia đình, anh chị vân, vân. Cái cần thiết nầy là chuyện dĩ nhiên, còn phải có những cái riêng khác chứ ?
– Thôi được, coi như Hồng đồng ý với chú cái vụ đó, nhưng sao rượu mà không là cái gì gì khác đi ?
– Tình yêu là để sống, còn rượu là để quên. Không sống thì mình phải quên chứ. Nhớ chi cho buồn thêm.
– Uống rượu mà quên được à ?
– Việc này thì cháu cứ việc nghe lời chú, còn hiểu thì chắc tới … già Hồng chưa hiểu được đâu.
– Chú khinh Hồng vừa vừa chứ ?
– Cái đó nói thiệt, nói thiệt đâu phải khinh, cô bé ?
– À, mà nếu cho chú chọn tình yêu và rượu – chú chọn cái nào ?
– Dĩ nhiên là tình yêu. Tình yêu là cái chắc.
– Sao vậy ?
– Vì được sống. Hơn nữa tình yêu nồng và say lâu hơn là rượu. mãi mãi, có khi suốt đời – rượu chỉ say nhiều nhất là vài ba ngày, còn tình yêu thì say có khi cả đời.
– Chú đã … có khi nào say cả đời chưa ? Nói thiệt đi ?
– Chưa, Nói chắc. chưa mới chiều nào cũng đi uống rượu. Có rồi chắc chắn là phải đi ăn chè Cây Phượng hay kem Phi Điệp chớ. Tình yêu thích ăn chè và kem.
– Sao lạ vậy ?
– Lạ cái gì, khổ quá, chuyện gì cũng lạ hết.
– Sao tình yêu lại thích ăn chè và kem ?
– Vì tình yêu thường… hảo ngọt. Có phải Hồng ưa ăn chè và kem ?
– Sao chú biết rõ vậy ?
– Biết rõ mới nói chớ. Bác thường nói Hồng thường đòi ăn ché hay bánh kẹo suốt ngày .
– Đó là tính tự nhiên chớ bộ.
– Thì chú cũng nói theo … tự nhiên chứ sao .
– Chú kỳ ghê đi, nhớ mấy chuyện đó để bây giờ chọc quê người ta.
– Ai kêu hỏi người ta chi ?
– Thấy chú chiều nào cũng trở về mặt mày đỏ đỏ, cháu hỏi cho biết, bộ chú không thích nói chuyện với cháu à ?
– Thích chớ, nói với Hồng còn thích hơn đi uống rượu.
– Thiệt à ?
– Thiệt.
– Vậy chú đừng đi uống rượu nữa nhá. Quéo tay đi coi.
– Quéo tay thì quéo tay, sợ gì? Chỉ sợ cô không thèm nói chuyện với người ta đó chớ .
– Chú đừng nghĩ xấu cho người ta trước đó nhá, sợ chú chê Hồng con nít ưa hỏi ưa nói bỏ đi uống rượu đó chớ …
– Đừng nghĩ xấu cho người ta trước đó nhá.
– Chú cũng nghĩ trước chớ bộ.
– Thôi, coi như huề nhé, từ rày về sau không được nghĩ như vậy nữa nhé ? Đồng ý chưa ?
– Đồng ý .
– Sao giờ này trăng chưa lên chú ?
– Tại chưa tới giờ.
– Trăng mọc cũng có giờ nữa sao ? Chú có biết giờ nào trăng lên đêm nay không ?
– Biết chứ.
– Mấy giờ.
– “Mười tám nám trấu” .
– “Nám trấu” là bao lâu ?
– Ở nhà quê sau bữa cơm chiều người ta vẫn để bếp lửa ngấm ngầm cháy bằng cách bỏ trấu chung quanh, phòng khi cần nhóm lửa lại hoặc sưởi ấm ấm nước trà, lửa cháy nám đống trấu đó cỡ cũng … tám chín giờ.
– Sao lâu quá vậy ? Hôm qua hôm kia mặt trăng lên sớm mà.
– Càng về sau, con trăng càng mọc chậm và nhỏ dần lại. Đêm mai mặt trăng đợi thiên hạ sảy giường giũ chiếu sắp đi ngủ mới mọc lên.
– Vậy đêm mai chú có xuống biển nữa không ?
– Hồng có thích không ?
– Chú thích không ?
– Thích. Một tháng mới có được vài ba đêm nhìn trăng mà. Ngồi ở cồn cát này mà đợi trăng lên thì tuyệt. Có như vậy mấy cái răng của Hồng mới đỡ sún đi chớ.
– Sao vậy ?
– Thì dắt Hồng vào mấy quán chè, quán kem hoài thì mấy cái răng ắt phải … hư đi chớ.
– Chú xạo Hồng hả ?
– Không phải xạo. Chú ngại cái răng khểnh của Hồng mà rủi hư đi thì uổng lắm. Nhờ cái răng khểnh đó mà câu nói nào của Hồng chú nghe thấy cũng hay hay hết.
– Chú lại nhạo nữa ? Không thèm nói chuyện với chú nữa đâu. Người lớn ưa nhạo báng quá.
– Người lớn đâu phải ưa nhạo báng nhưng người lớn ưa nói thiệt. Nói thiệt và nhạo báng khác nhau à nha.
– Mấy giờ rồi chú ? Sao lâu quá vậy.
– Còn nửa giờ nữa, gắng đợi đi.
– Cháu nghĩ như mặt trăng ngủ quên rồi.
– Ngủ quên sao được, mặt trăng chứ có phải như cháu đâu, ngủ quên trễ giờ học đều đều …
– Đâu có đều đều. Đều đều sao được đứng nhất ?
– Nhờ cái răng…
– Sao lại nhờ cái răng ?
– Cái răng … thông minh xinh xắn nên Hồng học giỏi, điểm cao đầu… nhiều khi ngủ quên, dậy trễ, đọc bài … không thuộc.
– Thôi, bận nầy nhất định không nói chuyện với chú nữa, chú kỳ quá.
– Kìa, ngồi lại đây, mặt trăng thức dậy rồi kia …
– Ồ , đẹp quá hả chú ? Trông giống như một hòn than hồng.
– Giờ phút nầy tuyệt dịu quá.
– Kìa, mặt trăng thức dậy nhanh quá há chú, mới đó đã lên gần một nửa rồi.
-Bây giờ Hồng coi mặt trăng giống cái gì ?
– Như một cái đĩa lớn bằng than đỏ hồng.
– Còn chú ?
– Như cái lồng đèn giấy loại xếp bằng hai nửa hình tròn.
– Như cái lồng đèn lơ lửng giữa Biển chú nhỉ ?
– Tuyệt không?
– Tuyệt. Lâu nay chán bỏ quên mặt trăng không để ý tới. Nhờ chú cháu mới thấy mặt trăng đẹp.
– Chú cũng vậy.
– Chú nói đã ngồi đón trăng nhiều lần rồi mà ?
– Đồng ý, nhưng mỗi lần một khác, chẳng hạn như mấy lần trước chú ngồi một mình, còn bây giờ có … cô bé ngồi cạnh nữa.
– Cháu sẽ nhớ mặt trăng này suốt đời.
– Chú cũng vậy.
– Không được bắt chước à nha .
– Nghĩ giống nhau đâu phải luôn luôn là bắt chước?
– Kìa, chú nhìn coi, mầu đỏ bây giờ đã nhạt dần dần rồi.
– Hồng nhìn xuống mặt biển – ồ, yên lặng và rực rỡ quá phải không?
– Cháu không ngờ có những cái đẹp ở gần gũi mình quá mà mình không để ý. Từ nay trở đi, mùa trăng nào cũng vậy, chú dắt Hồng xuống đây chờ trăng nhé ?
– Chú cũng ao ước vậy , nhưng không dễ gì đâu.
– Sao chú nói kỳ vậy ? Má cháu đâu có cấm đi biển, nhìn trăng ?
– Chú biết không ai cấm cháu điều đó, nhưng chú đâu có ở đây hoài mà nhớ… dăt cháu đón trăng ?
– Chú đi đâu ?
– Lính thì người ta bắt đi chỗ nào cũng đi dầu là đi lên rừng lên núi.
– Chú xin ở lại đây, làm việc như anh Kiên vậy.
– Hồng chấp thuận cấp sự vụ lệnh nhé ?
– Nếu Hồng được phép, Hồng cấp cho chú liền, khỏi cần xin.
– Nhưng còn một thứ giấy tờ khác, Hồng có thể cấp cho chú.
– Giấy gì , chú ?
– Giấy dùng để viết thư. Cuối tháng tiểu đoàn chú đổi từ đây lên Tân Cảnh. Hồng nhớ viết thư … ủy lạo nhé ?
– Chú có về được nữa không?
– Chú không dám ước đoán ngày mai của chú nữa, nhưng cháu có thể tin rằng chú luôn luôn gần gũi cháu, khi có những mùa trăng.
– Chú phải nói nhất là những đêm trăng.
– Những mùa trăng không uống một giọt rượu nhưng vẫn nồng nàn, có phải vậy không, cô bé ?
( Tuần báo Tuổi Ngọc – Saigon 1972)
MANG VIÊN LONG

Những lời thoại hay và gợi nhiều hình ảnh cần thiết cho một câu chuyện
Chào DTS! Sao không viết luôn nick ( hay tên) để mai sau gặp nhau mà dễ nhận ra? Cám ơn Bạn đã đọc & ghi cảm nhận! Đó là một điều cần thiết cho người viết! Chúc ngày nghỉ An Vui!
So sánh tình yêu với rượu thật thú vị
Cách viết là lạ mà dễ thương anh Mang Viên Long ơi
Chào Mộc Miên! Truyện viết năm 72-73 – trên Tuổi Ngọc số 89 – người bạn văn ( cũng dạy văn – ở Cần Thơ) photo gởi cho! Anh quên ghi phá dưới truyện. Cám ơn MM đã …khen! Chúc mọi điều an lành nhé!
Mong anh khỏe. Và viết những truyện hay như hơn 40 năm trước.
Cám ơn Ngọc Bút nhiều – anh sẽ cố gắng, nhất là có NB “động viên” bên canh vậy! Hy vọng là sẽ… hay ( & hấp dẫn) hơn 4o năm về trước! Chúc Em những ngày nghỉ có nhiều niềm vui & HP nghen!
Đọc hai lần vẫn thấy hay anh Long ơi !
Chào Sông Hà Thanh! Có lẽ “cậu” cũng có một…cuộc tình… với “bạn nhỏ” y như trong truyện – nên đã đọc 2 lần? Cám ơn HT đã chịu khó “đọc 2 lần à vẫn thấy hay”! Chúc HT ngày nghỉ vui vẻ!
Mối tình chú cháu thật dễ thương & hay lắm ! đọc bài này gợi em nhớ đến Cahú DIỄM & chú ĐẠT trong YÊU của CHU TỬ thồi đó em cũng mê đọc chuyện này,vì tò mò bỡi chữ YÊU rất hấp dẫn…
Chào Kim Loan! Em bận vậy mà đã đọc & chia sẻ cho Anh – thật cảm kích! Chữ “Yêu” bao giừ cũng réo gọi & nòng nàn! Thời cũ đã qua – nhưng, tâm hồn TY vẫn vậy thôi! Chúc Em những ngày nghỉ có nhiều niềm vui nghen!
Chi nhung cau doi thoai nhung lai la mot truyen ngan hay
Chào Đăng Vũ! Cám ơn ĐV đã chia sẻ! Chúc những ngày nghỉ vui vẻ nhé!
Tuyệt vời Long huynh ơi. Đọc xong tự nhiên nhớ “chú, cháu” trong Ỵêu của Chu Tử thuở nào quá đi thôi.
Hồi xưa, Bếp cũng có 1 thời xưng chú, cháu với 1 “tên” trẻ măng chỉ lớn hơn muội 3 tuổi. Muội kêu hắn ta bằng chú vì lúc đó không dám gọi hắn bằng “anh”, hắn hỏi sao kêu hắn bằng “chú”, Bếp nói “ai biểu để râu”. Một cuộc tình không trọn vì vấn đề tôn giáo. Hơn mười năm sau gặp lại, “hắn” mới trở về sau bao năm học tập cải tạo và đã lập gia đình, Bếp nói “thôi, bây giờ kêu bằng anh không kêu bằng chú nữa” và từ đó hai đứa thành bạn tốt với nhau đến bây giờ.
Chuyện ngày xưa đa số đều dễ thương, nhưng mẫu đàm thoại giữa “chú, cháu” Long huynh thì quả thật không có gì hơn được. Còn bao nhiêu chuyện thời năm cũ, lôi ra kể hết đi Long huynh, để những ai đó ở chân trời góc bể xa xôi nào đọc được sẽ thổn thức và kêu thầmm tên huynh để làm huynh nhảy mũi chơi, hi hi..
Chào Tiểu Muội! Đúng là “Bếp” làm huynh nhảy mũi rất nhiều rồi! Cám ơn TM đã chia sẻ mối tình ” Chú & Cháu” rất ngộ nghỉnh & thơ ngây! Muội vết lại đi – cho bà con XN đọc nhé! Cám ơn những tình cảm ưu ái Muội đã dành cho “gã nhà quê” nầy! Chúc Tiểu Muội mãi an vui & HP – dầu ở tận chân trời góc bể nào nghen!
Cháu đã đọc truyện này ở đâu rồi, nhưng đọc lại vẫn thấy hay. Mùa trăng đẹp và thơ mộng. Cháu được nghỉ mấy ngày nhưng cũng không khỏe lắm. Chúc chú vui, an lành.
Thăm Minh Nguyệt! Cám ơn Cháu – dù khong được khỏe, vẫn ghé đọc & chia sẻ cùng Chú! Mấy ngày nghỉ gắng giữ SK – để còn…lên đường nữa nhé! Chúc An Lành!
Mối tình chú -cháu sẽ dẫn đến đâu nhà văn ơi !
Chào Hùng Nghi! Rất tiếc là…chẳng “có hậu”! Bạn nhở nay là Trưởng Khoa một Đai học! Tuy vậy, vẫn dành cho “Chú” tình cảm đẹp như xưa! Hà hà…vậy là cũng đủ cho người chú “đa tình & lang bạt” rồi! OK?
Một mùa trăng thật nồng nàn phải không anh MVL ?
Chào Champa! Rất nồng nàn – nhưng mà cũng…rất buồn Cậu ạ! Yêu “bạn nhỏ” thật… không dễ chút nào!
Truyện tình dễ thương
Chào Kim Mai! Em cũng rất dễ thương!
Chao anh Mang Vien Long,truyen viet da may chuc nam nhung sao cach viet van moi me,don gian ma goi mo
Chào Nguyên Hoàng! Cám ơn NH đã chia sẻ! Tôi luôn nghĩ – nên sáng tạo -mãi mãi là sáng tao! Chúc NH những ngày nghỉ nhiều niềm vui!
Đọc truyện ngắn của anh thấy bất ngờ vì kết cấu truyện mới lạ,hiện đại,nội dung nhẹ nhàng,trong sáng. Chúc anh có thêm nhiều tác phẩm mới hay
Cám ơn Quê Hương đã gởi cảm nhận! Chúc QH & Gđ ngày nghỉ an vui!
Cháu bây giờ cũng đã lớn. Không biết chú còn nhận ra cháu không nhỉ?
Đọc xong nhớ xưa quá anh ơi.
Chào Vũng Chua! Cho chú gọi là …”Cháu” nhé! Gặp lại – chắc là nhớ thôi! Hy vongj có dịp! Chúc VC & Gđ an vui nghen!
Đọc và nhớ một thời tuổi ngọc, trong sáng và mộng mơ.
Xà Cừ ơi! Còn nhớ – tức là còn….rất nhiều dó! Vậy là vui rồi! Chúc XC an vui!
Chỉ những mẩu đối thoại nhưng đọc thấy hay
Cám ơn Tím – trong TY thì…”đối thoại” là cần nhất mà? Từ “đôi thoại” sẽ…dần dần …đi đấn kết cuộc chứ? OK?
Cuối cùng rồi sao nữa anh ? Hai người….. ?
Chào Hoa Diên Vy! Cuối cùng ấy à? Không có “hậu” : Chú mãi lang bạt & còn “cháu’ hành hành chăm chỉ – hiện nay làm Trưởng Khoa ở một Đại học. Nhưng “gặp lại” vẫn dành cho “chú” nhiều tình cảm YT trong sáng – như thuở …Tuổi Ngọc thôi! Vậy “Chú” cúng quá HP rồi OK?
1972…2013 vị chi 41 năm. Chú lính trẻ thành ông già và cô bé mới lớn ngày ấy nay hẳn cũng già. Còn văn chương thì phi-thời gian.
Văn lưu giữ tình người như bầu trời giữ trăng sao muôn thuở. Trăng ở lại với người, “cháu sẽ nhớ mặt trăng nầy suốt đời. – Chú cũng vậy”.
41 năm sau tác giả Mang Viên Long khi đọc lại tác phẩm thời trai trẻ của mình chắc cũng cảm xúc như tôi, một độc giả.
Tôi chỉ xin tác giả xem lại chỗ ca dao (?) về thời gian trăng mọc. Bỏ hai đêm trăng tròn là rằm và mười sáu, những đêm sau là:” mười bảy sảy giường chiếu, mười tám nám trấu, mười chín nín canh, hai mươi tuất rốt, hai mốt nửa đêm, hăm hai trăng lặn gà kêu, hăm ba trăng lặn gà đều gáy tan”.
Chào Nẫu Xóm Cũ! Đúng là “người Chú” …không thuộc hết ca dao về trăng mọc! Chỉ “tán dóc” với “Cháu” cho vui vậy thôi! Hiện nay – sau 40 – ban-nhỏ đã là một Trưởng Khoa ở một trường ĐH! ( chưa nghỉ hưu) Đã có gđ hạnh phúc! Cồn “Chú” thì…lận đận mãi với cái…”nghiệp”! Cám ơn Anh đã đọc & chia sẻ cảm nhận chân tình! Chúc Anh những ngày nghỉ vui vẻ & HP nghen! Hẹn gặp!
Thật đơn giản mà cũng vô cùng thơ mộng
Clip ơi! TY là đơn gian & và thơ mộng cũng rất giản dị! Ở bên ta- nếu ta chịu khó “nhìn kỹ” thôi !
Mối tình chú cháu thật dễ thương
Chỉ “dễ thuong” thôi – TM ơi! Không dám …”Yêu” người trẻ tuổi, vì… “chạy” theo không kịp!
Anh Long viết hay,nhưng sao nhát quá
Không nhát như Hoa Cải nghĩ đâu nhé! Nhưng…”liệu cơm gắp mắm” ( ông bà ta đã dạy vậy mà) không thì…đau khổ – chịu sao nổi? Hà hà…
Một cách viết truyện ngắn sáng tạo !
Truyện ngắn không có quy định chật hẹp ( cũng như Thơ) – miễn có thể giải bày hết điều mình muốn gởi gắm – là tốt! Cám ơn Xuân Tùng đã đọc & đồng cảm! Chúc chiều CN vui vẻ!
Chỉ những dòng đối thoại nhát gừng khô cứng tác giả đã vẽ ra cả một khung trời
Chào Nguyễn! Cám ơn chia sẻ của Cậu! Tôi đã thử viết như vậy cách nay 40 năm! Tôi đã viết vậy – sau nầy…
Chào Thanh Hoa! Nếu em là fan của TN – vậy anh nhờ em chút nhé: Em gắng tìm giúp anh 2 truyện đã dăng ở đó ( hình như là năm 71-72 -73) anh nhớ tên 2 truyện là :1/ ” Đóa Hồng Cho Người Yêu” & ” Một Thoáng Đời Vui”- nhé? Nếu có, em photo gởi cho anh ( 129. Ngô Gia Tự – Ph Bình Định – TX An Nhơn- Bình Định). Cám ơn nhé! Chúc ngày CN vui vẻ!
Chào anh Viên Long!Văn nhẹ nhàng tình cảm ở người Chú có tâm hồn nghệ sĩ Và cô Cháu cũng đầy tình cảm yêu thương chú của mình.. Bài ”Những mùaTrăng có nhau” Đầy ý nghĩa giữa 2 tuổi tác Chú Cháu Và mạo muội hoá thân cô Hồng đố Chú [Mười tám rám ”nám”trấu/Mười chín đụn dịn/Hai mươi mốt trăng treo/ Hai mươi ba trăng theo…/Ba mươi trăng héo! Đôi trăng tròn theo vòng đời/Theo hơn lướt bảy mươi/Rướn nữa thêm chục tuổi../Đố Chú nói được Hồng cười sắc tươi Chú ơi!
Chào aitringngoctran! Em còn thuộc câu hát áy – là quá giỏi rồi! Anh chỉ nhớ có báy nhiêu để “làm dóc” với người bạn = nhỏ thôi! Nếu “gặp ” em là bạn-nhỏ, thì…thua rồi! Chúc CN an lành!
Chỉ đọc đối thoại không cũng thấy hay rồi
Cám ơn Savi đa đọc & nhận xét! Chúc mấy ngày nghỉ vui vẻ!
Đọc truyện …hơi hơi bất ngờ vì kết cấu và cách thể hiện mới lắm anh Long ơi !
Chào Gềnh Ráng! CN không đi chơi đâu sao? Lúc nào “tìm lại” được 2 truyện cú ở TN – sẽ “góp vui” với Bà con nghen!Chúc vui vẻ!
Viết rất hiện đại !
Cám ơn Minh Văn! Truyện cũ – hơn 40 năm – nhưng TY vẫn luôn luôn mới nhỉ? Người “bạn nhỏ” bây giờ cũng đã trên 50 rồi – nhưng vẫn rất…
Một kiểu viết mới lạ,chỉ là những dòng đối thoại nhưng lại đủ đầy mọi yếu tố của một câu chuyện
Chào Huỳnh Hùng! Nhờ người bạn văn ( bạn Nguyễn An Bình ở Cầm Thơ) gởi cho) nên gởi bà conXN đọc cho vui mà! Truyện viết năm 73 – trên 40 năm rồi! Cám ơn HH đã đọc & “khen”! Chúc CN & những ngày nghỉ lễ -nhiều niềm vui
Ngày xưa em là fan của báo Tuổi Ngọc anh Long ơi !