Nguyễn Ngọc Thơ
Cứ mỗi lần hạ đến ! Hàng phượng cổ thụ dọc bờ sông Đăkbla lại bắt đầu nở rộ !Những cánh hoa học trò đỏ rực , hứng gió rụng đầy đường nâng bước chân tôi mỗi chiều tan học về khu Cư xá_(1) Nơi gia đình tôi đang sống trong những năm cuối thập niên 70 của thế kỷ trước…
Phố Núi_ Kon Tum ngày ấy thật thơ mộng trong cái nắng nhẹ ,mát rời rợi của tiết tháng ba ,đẹp tựa một bức tranh sinh động với những mảng màu hoa sắc nét . Mỗi con đường phố được trồng một loài cây đặc trưng như đường Hàng Phượng , Hàng Keo , Bằng Lăng…ăn sâu trong tiềm thức người dân Phố Núi chẳng ai để ý đến tên đường làm chi nữa .Năm ấy , tôi vào khoảng 8,9 tuổi đang học lớp tư chuẩn bị lên lớp ba (thời ấy) ! Cái lứa tuổi năng động , nghịch ngợm ,thích tò mò đủ điều, với tôi mùa phượng nở như báo hiệu một mùa vui .
Hạ đã về ! Là thời điểm mong chờ suốt một năm học , tôi đang háo hức nhìn no say những cánh phượng tươi rói nghiêng mình dưới dòng sông Đăkbla,hát cười líu lo như chú chim non sắp được bay ra khỏi tổ , lượn giữa trời xanh đầy nắng ấm !
Bởi lẽ, mùa hè nghỉ học , anh em tôi được mẹ đưa về quê nhà thăm ngoại ở tận Bình Định xa tít…
Nhà tôi ở quê thuộc thôn Phú Thọ, cạnh con sông Đá Hàng nước xanh trong vắt. Nay là xã Tây Phú,huyệnTây Sơn !Quê tôi, nằm dọc quốc lộ 19 cửa ngõ độc nhất nối liền các tỉnh đồng bằng miền Trung lên Tây Nguyên.
Phía trước nhà tôi là cánh đồng lúa bát ngát gợn xanh đến tân chân trời. Xa xa , những ngọn núi nhấp nhô ,trùng điệp vây quanh như một bức tường thành kiên cố ,che chở cho làng quê được bình yên .Nổi bật nhất là hòn Xà Kính cao ngất trước nhà, lãng đãng mây mù trên đỉnh mỗi sáng sớm như được che chiếc dù trắng ẩn hiện trong sương. Về lại quê, suốt ngày tôi rong chơi , chạy nhảy trên cánh đồng lúa xanh mơn mởn ,bắt chuồn chuồn, hái bông cỏ dại , thỉnh thoảng ghé vào những gò nổi bên cạnh cánh đồng tìm hái chim chim , dú dẻ ,sim rừng…Những loại trái cây tự nhiên này,được tạo hoá ban tặng cho những đứa trẻ nghèo ở quê tôi như một đặc ân giải nhiệt trong mùa hè oi bức, gay gắt nắng …
Nhà ngoại tôi cách nhà tôi khoảng hai cây số, nằm cạnh đường làng nhỏ hẹp dẫn vào thôn Phú Mỹ. Tôi có thói quen về ngoại không đi đường lớn mà chỉ muốn đi tắt con đường này cho gần, dạo trên những bờ ruộng nhỏ quanh co, tung tăng giữa không gian ngập tràn hương lúa .Những lúc ấy, lòng tôi thấy thanh thản vô cùng !
Trước khi đến nhà ngoại , tôi thường phải đi ngang qua cây Thị mọc sát bên góc rào chùa Phước Sơn, vừa ngồi nghỉ chân vừa ngước mắt nhìn bóng thị xanh mướt toả mát cả một khoảng ruộng trước cổng chùa .(Những đám ruộng trước Chùa ngày ấy là của gia đình tôi)
Cây Thị này cao trên 10 m , tàn lá sum suê. Gốc đen mốc, xù xì. Thân to hơn hai vòng tay ôm người lớn, đứng sừng sững giữa trời trông thật gần gũi , oai nghiêm .Cây Thị giờ chắc đã hơn 200 tuổi ! Cứ vào khoảng cuối hạ đầu thu,
giữa tiết mưa ngâu rằm tháng bảy, cây Thị lại lấp ló những trái vàng ươm, nho nhỏ như những vì sao sáng thả hương thơm tựa mùi sữa mẹ , đọng đầy cả một khúc đường quê . Xa xa ,trong bóng chiều tà nhả khói hoàng hôn ,từng đàn bò “í …ọ…”trên đồi đủng đỉnh về thôn trông thật nên thơ…
Những lần về ngoại nhằm mùa thị chín, ngoại thường chống gậy dắt tôi ra chơi dưới bóng cây Thị ,ngồi kể chuyện đời xưa cho tôi nghe và chờ gió thổi mạnh ,rụng những trái Thị chín lấy bỏ vào giỏ tre mang về trong tiếng chuông chùa ngân vang khắp xóm…
Hồi đó , tôi cứ tự hỏi :
-Tại sao người ta bỏ những ông lò bể nằm dưới gốc Thị làm gì nhỉ?Lại còn đặt lư nhang ở đó nữã! Trông tiêu điều , hoang phế quá !
Những “ông lò bể” không hiểu sao như có ma lực cứ níu kéo chân tôi mỗi khi đi ngang qua và cuốn hút lạ thường ! Tôi phải đứng lặng nhìn nó và ngước mắt nhìn tán cây Thị rung lên trong gió mà nghe xao xuyến cả lòng.Có lần tôi hỏi ngoại về điều này ,ngoại tôi mỉm cười móm mém, nét mặt nhăn nheo phúc hậu giải thích :
_Họ bỏ đó để “mấy ổng” chăm cho cây Thị ra hoa sai quả và canh cho cổng chùa khỏi bị ma quấy đấy cháu !
Trong trí non nớt của tôi khi ấy , tôi tin lắm và lòng cảm mến mấy “ông lò bể” vô cùng .Những năm sau ngoại tôi đã bước qua tuổi 90, nhưng vẫn còn minh mẫn, miệng lúc nào cũng nhai trầu bỏn bẻn , môi cứ đỏ thắm như bôi son .Sau nầy ngoại tôi mất, những hình ảnh thân thương luôn đọng mãi trong lòng cùng với những chuyện cổ tích ngoại kể, tôi không bao giờ quên… Bỗng dưng ,tôi nhớ đến câu ca dao ngoại dạy dưới bóng cây Thị năm nào :
“Thị ơi ! Thị rụng bị bà
Bà để bà ngửi chứ bà không ăn …”
Chùa Phước Sơn , nằm lọt thỏm giữa cánh đồng lúa xanh rì. Mặt tiền chùa hướng về phía đông đón nắng mỗi sáng .Phía tây bắc cặp theo con mương nhỏ nước trong vắt như ranh giới phân chia giữa hai bờ cuộc sống bằng một cây cầu bê tông nhỏ bắc ngang qua mương ,cách nhà ngoại tôi chừng 500m. Con mương này được dẫn nước từ đập Hầm Hô ( Kiềng Kiềng)về tưới cho cả cánh đồng Phú Mỹ_ Phú Thọ .Dòng nước chảy róc rách, e ấp dưới hàng tre xanh kẻo kẹt như khúc dân ca dìu dặt giữa trưa hè oi ả . Phía nam là gò, nối gò nhấp nhô . Nhìn toàn cảnh, chùa Phước Sơn hơi nhỏ, xinh xinh lẻ loi một mình giữa đồng ruộng bao la và núi đồi bạt ngàn trông rất hữu tình .
Trước sân chùa và trong hậu viên trồng rất nhiều cây kiểng. Xung quanh chùa, những cây xoài tượng to lớn toả bóng mát đầy sân .Rễ xoài nổi trên mặt đất ngoằn ngoèo bò ra tận mép mương uống nước .Vào tháng giêng sau Tết , những chùm hoa xoài ngún ngẩy ,đong đưa trong gió như những chiếc đuôi chồn , lắc lư sắc lông vàng li ti rơi trên mương vắng…
Lúc ngoại tôi còn sống ,thường dẫn tôi vào chùa lễ Phật trong những ngày rằm hay lễ Phật Đản , Vu Lan…Chùa Phước Sơn hồi đó có ba tượng Phật gỗ rất xưa(Tượng A Di Đà_Phổ Hiền_ Quan Thánh), có từ thời vua Quang Trung _Nguyễn Huệ, do đô đốc Võ Văn Dũng trong một lần đi sứ Nhà Thanh (Trung Hoa)theo lệnh vua Quang Trung thỉnh về hiến cúng cho Chùa. Sau Giải Phóng khoảng thập niên 80,thay mặt Nhà nước (Sở Văn Hóa_Thông Tin Nghĩa Bình), xin trưng dụng hai tượng Bồ Tát Phổ Hiền và Tượng Quan Thánh đưa về đặt ở Bảo tàng Quang Trung (Tây Sơn_Bình Định) cho khách tham quan chiêm ngưỡng, lâu quá không về thăm Điện, không biết bây giờ còn ở đó không ?
Trong ký ức non nớt của tôi đi chùa lễ Phật chỉ để chìu lòng cho ngoại vui, nhưng với tôi điều thú vị nhất là được các thầy cho bánh, chuối hay dạo chơi quanh chùa . Thỉnh thoảng những buổi trưa hè vắng lặng ,các thầy ngủ say.Bọn tôi lẻn vào hái trộm xoài non đang ra trái treo lủng lẳng sà sát mặt đất đem về chấm mắm đường . Cái mùi vị chua chua , dòn dòn của nó ngon tuyệt ! Cảm giác ấy còn đọng lại trên đầu lưỡi tôi cho đến tận bây giờ…
Trong sân hậu viên chùa ,có một cây tùng dáng rất thanh,chắc khoẻ ,xanh mướt. Thầy Cả ưu ái tự tay chăm sóc nó xem như báu vật .Thầy Cả dáng dong dỏng cao, hơi gầy nhưng rất nhanh nhẹn. Thầy có đôi mắt sâu hóm,rất sáng thấu hiểu cả lòng người. Ánh mắt ấy toát lên nét thân thiện ,dễ gần . Những đêm có trăng, tôi thường ghé chùa,lẻo đẻo theo Thầy (Thầy Cả rất mến trẻ con)hỏi chuyện và cùng ngồi uống trà ngắm hoa quỳnh nở thật êm đềm , thanh thoát. Thầy thường ngồi lặng im , không nói nét mặt trông bình thản , đôi lúc mỉm cười vu vơ một mình . Lúc ấy , tôi nghĩ :
-Thầy Cả già rồi đâm ra lẩn thẩn!
Nhưng có biết đâu ? Đó là cách Thầy lắng lòng, trầm tư như hoá thân vào cội tùng già vô tri kia là một…
Không biết những hình bóng thân thương ngày ấy bây giờ về đâu ?
Cây Thị cổ và chùa Phước Sơn ở quê ,dù đã trải qua bao thăng trầm , biến đổi nay có còn xanh mướt và Chùa nay có còn lưu lại bao kỷ niệm êm đềm xưa không ?…
Bây giờ xa quê! Hơn ba mươi năm xa cách vời vợi…
Hiếm khi tôi có dịp về lại Tây Sơn ghé thăm Chùa xưa, ngồi dưới bóng cây Thị ngày nào thả hồn như thời còn trẻ dại. Ngoại trừ những lúc ba mẹ già , ốm đau tôi phải về chăm sóc …Sống giữa Sài Gòn bon chen, vật lộn từng ngày với cuộc sống xô bồ đầy khói bụi ô nhiễm, tôi cảm thấy thật ngột ngạt lòng cứ tê cứng , cộng với tuổi đời hằn sâu bao nếp gấp lại càng thêm trống trải, cô đơn …Những kỷ niệm xưa cứ hiện về trong tôi xối tràn, tuôn chảy như dòng suối mát,ngọt lịm .Và những lúc buồn… như hôm nay, giữa mùa hạ nóng bức tôi thích tìm một quán cà phê vắng nào đó trong lòng Thành phố . Ngồi lặng một mình, ẩn trong góc khuất để được tự do thả hồn bay về nơi ấy, dõi theo tiếng nhạc Trịnh đang ru nhè nhẹ trong quán để biết rằng mình còn có quê _Nơi mình từng được sinh ra và lớn lên_ để được mơ và ngậm ngùi thương…
(1)Cư xá sĩ quan _ nằm trên đồi nhỏ sát bờ sông Đăkbla dọc đường Bok Kiểm thời ấy.
(*)Cây Thị cổ và chùa Phước Sơn trong bài viết là ngôi chùa xưa cất trên mảnh đất có từ thời Nhà Tây Sơn (Thế kỷ 18) .Nay Chùa nằm ở thôn Phú Mỹ, xã Tây Phú ,huyện Tây Sơn ,tỉnh Bình Định.
_Cây Thị cổ hiện nay vẫn còn, được đưa vào sân Chùa và Chùa Phước Sơn thì đã được xây mới rất khang trang và uy nghiêm .

Chùa Đà Nẳng cũng hay trồng cây thị anh Thơ ơi,nhưng những ngôi chùa mới sau này thì không thấy
Cảm ơn Sông Hàn đã chia sẻ! Em cũng thấy như vậy! Hình như “chùa càng to, càng lộng lẫy” thì không còn đất trống cho… “cây thị” đứng song song trước hiên chùa như xưa nữa?
Có một miền quê ký ức để mà nhớ mà thương là hạnh phúc quá rồi phải không bạn ?
Ai cũng có “một miền quê ký ức để mà nhớ, mà thương” , sao không cùng quay dzìa “thương yêu” cho xanh lòng nhau, bỏ lỗi lầm cho nhau, đỡ thù hằn, ghen ghét, đố kỵ…chắc sẽ “hạnh phúc” ngập tiếng cười “thời bé”, phải hông anh NXT?
Những giây phút lắng lòng như vậy cần thiết cho cuộc sống biết bao nhiêu anh Thơ ơi
Cảm ơn Anh Champa đã “lắng lòng”… chung một xuồng “đồng cảm”! Chúc dzui nghen !
Phật từ bỏ ngai vàng ngồi dưới gốc bồ đề,phật đâu thích ở chùa to
Vâng! Phật ở ngay trong lòng chúng sanh “sơ khai”, sao không “nâng niu, thương yêu” chúng sanh “kỹ hơn” mà cứ chăm… cho “ngôi chùa” phải dát vàng, lộng lẫy thật to? Rất tâm đắc với anh MH về điều này ! Xin bỏ lửng giữa dòng…tại sao?
Mình đã đến ngôi chùa này rồi nhưng bây giờ chùa xây mới hiện đại quá không còn cổ kính như ngày xưa nữa
Vậy là Anh Lu đã về “quê em” tham quan Chùa Phước Sơn xây mới rồi, thật đáng nể à nghen !Trong khi em là phật tử ở đó, mà chưa có dịp ghé thăm !Nên lòng cứ áy náy nhớ… “cây thị cổ & mái chùa” xưa rêu phong!
Khi người ta trẻ thế giới chung quanh là cả một bầu trời cổ tích Thơ ơi !
Vâng ! Em cũng có cảm nghĩ như anh Dat Nguyen, nên thích “tập” quay dzìa thời bé, để thấy đời còn đầy “cổ tích” xanh cho nhẹ lòng, thanh thản mà… vui sống đó Anh !
Nhiều người bảo rằng chùa hay trồng cây thị là để cho các vong linh bơ vơ trú ẩn và đêm ngày nghe kinh kệ để mong sớm siêu thoát. Không biết có đúng không ?
Ngày xưa, lúc còn sống ngoại em cũng thường nói như anh Hùng Nghị vậy!Nên nhà ai có ông Táo bể, họ thường trân trọng đem bỏ ở gốc cây thị cổ và rằm_mùng một ,họ lại đốt nhang cúng bánh, trái cây ở đó! Có lẽ, cho các”vong linh bơ vơ trú ẩn” có miếng ăn mà nghe kinh đang đong đưa trong tiếng chuông chùa vang xa xa…Mong rằng các “linh hồn bơ vơ” được siêu thoát…
Thơ đệ ơi,
Phải gọi là Thơ đệ tung cước hay tung quyền gì cũng tuyệt hết, thơ nghe xuôi tai mà văn cũng ngọt ngào êm ái. Cây thị cậu tả làm Bếp nhớ cây me keo trước cổng nhà Nội của Bếp quá chừng. Cây không những là cảnh để nhớ mà còn là tình để vương. Hơn 30 năm rồi Bếp vẫn chưa quên tàn me keo ngày cũ. Bây giờ vật đổi sao dời, chúng ta nhắc lại để biết mình đã già rồi Thơ đệ ơi vì người trẻ nhìn về phía trước chứ ít kẽ ngoài đầu kể chuyện ngày xưa lắm.
Nói vậy chứ sống mà quên con đường đã bước thì hóa ra mình là cây cỏ hay sao hén Thơ đệ?
Chào Nga Tỷ Tỷ !
Đệ nào dám “tung cước, tung quyền” dzới ai đâu? Đệ chỉ “hạ chiêu tâm cước”…đở chạy cho dở thâu Tỷ quơi !Sợ lém_ “hổng dám đâu em còn phải học…đời !”_Múa gươm qua mắt Tướng_ cho đệ rách da à, thâu em tu…hú rầu !
Rất đồng cảm cùng “cây me keo” của Tỷ Tỷ, dzì nó cũng “dzính ”xanh xanh màu lá như “cây thị” của đệ mà! Chúc Tỷ luôn phẻ& “lia kiếm” dzui dzới đời cho bớt chới dzới…xa xứ nghen !
Nho que huong qua
“Nhớ quê hương quá” dzẫy ráng sắp xếp công dziệc dzìa…”nghía” chút cho đở nhớ nha Youh, rầu có đi xa cũng ấm lòng nghen !
Hay !
Cảm ơn Kieu Mai đã “háy” thật “ấm”… tình nguồn cội đấy! Chúc luôn “tươi sáng mượt mà” như…tên gọi í nghen !
Cám ơn tác giả đã giúp hiểu thêm vài nét văn hóa của một vùng đất
Cảm ơn Youme cùng cảm nhận màu xanh “cây thị…” ở quê nghèo mình !Chúc Youme, lòng luôn xanh… trong “mắt em” nhé !
Đọc bài này tự dưng mình da diết nhớ một vị ân sư đạo cao đức trọng quê mình vừa mới viên tịch. Ngài là bậc chân tu suốt đời vì đạo pháp và dân tộc
Cầu mong cho đại lão hòa thượng Thích Thiện Nhơn sớm cao đăng Phật quốc
Rất đồng cảm chia sẻ cùng Anh Huỳnh Hùng về ĐẠI LÃO HT THÍCH THIỆN NHƠN
(_Trưởng ban Trị sự GHPGVN Tỉnh Bình Định; Viện chủ Tổ đình Thiên Đức_Xã Phước Hưng,Tuy Phước,Bình Định vừa viên tịch lúc 6h30 ngày 20/04/2013 (Nhằm 11/03/âm lịch).
*Trụ thế:83 năm_Hạ lạp:63 năm
_ Lễ Nhập quan:Lúc 20h00 ngày 21/04/2013( Nhằm12/03 Âm lịch)
_Lễ viếng:Bắt đầu lúc 8h00ngày21/04/13 ( Nhằm12/03 Âm lịch)
_Lễ Truy niệm : Lúc 8h00 ngày24/04/13( Nhằm15/03 Âm lịch)
Sau đó, phụng tống kim quan Hòa thượng nhập Bảo tháp trong Tổ đình Thiên Đức_Phước Hưng,Tuy Phước,BĐ.
_Thành tâm nguyện cầu Giác linh Thầy Thích Thiện Nhơn sớm cao đăng Phật quốc !
Mãi mãi lưu giữ những kỷ niệm đẹp thời ấu thơ anh Thơ nhé
Cảm ơn maimaiyeuthuong đã chia sẻ rất chí tình !Mình sẽ “nhớ mãi những kỷ niệm ấu thơ” để luôn gặp…maimaiyeuthuong chớ, phải hông? Chúc dzui mãi mãi nghen !
Chào ông Phó! Quen đọc thơ giờ đọc văn xuôi thấy cũng khoái! Mà “xuôi” hay “ngược” gì miễn có cơ hội để tâm sự với anh em bè bạn là vui rồi phải không Thơ? Bài viết rất chân thật và tình cảm. Ai cũng có một miền quê trong tim. Chính nó làm cho mình thấy cuộc đời dễ chịu hơn! Cây thị của NNT hay cây mận, cây ổi, cây khế…của bất kỳ ai mãi mãi vẫn không thay đổi, vẫn được mang theo trong lòng mỗi người…Hôm nào cà-phê “tám” tiếp nghen.
Chào Ngài Tổng! Phó bận quá nên ghé thăm Tổng… chiều rầu đây !
Rất cảm ơn Tổng đã cảm nhận “bài viết rất chân thật & tình cảm”, làm Phó… nở đỏ mũi luôn!
“Xuôi hay Ngược” dzì_ “còn gặp nhau thì hãy cứ vui” Tổng hén! Cây… “thị hay cây mận_khế_me_ổi…” cũng xanh màu lá quê hương thâu mà ! Nhìn nó là thấy “nhớ cội”… liền liền phải hông Tổng?
Phó đặt dzé ,một sáng hạ nào… đẹp chời_ cà phơ Tổng nhé !
Những kỷ niệm xưa thật êm đềm
Cảm ơn Thu Hồng đã đồng cảm bằng “những kỷ niệm xưa thật êm đềm”, chúc vui nghen !
Vậy là làm hồ sơ đăng ký cây di sản Việt Nam được rồi !
Đồng Phó quơi! Mình nghĩ “Hồ sơ cây di sản Việt Nam”, “họ” đã “nàm”…từ hổm mấy nẳm rầu !Thâu chịu khó chờ coi… chia mừng nghen !
Những kí ức tuổi thơ về quê hương gia đình thật trong trẻo hồn nhiên.Bài viết rất hay Ngọc Thơ ơi! đúng như chị Loan nói đọc hoài vẫn thích đó, nhớ coppy bỏ túi thêm lần nữa nhen.
Chị TH ơi! Em copy “ những ký ức tuổi thơ về quê hương, gia đình thật trong trẻo hồn nhiên” của Chị …bỏ vào bộ nhớ rầu ! Cảm ơn Chị đã đồng cảm nha, chúc Chị luôn vui và có nhiều sáng tác mới thật hay nhé !Nhất là… “Ký ức tình xưa” của Chị đó đó !(cừ)
hehe…nghe em nói “kí ức tình xưa” mà chị giật cả mình…nếu là có kí ức tình xưa thì phải bỏ trong tủ kiếng lâu lâu dòm chứ không dám trình làng đâu nghen.
Ha…Ha…! Chia sẻ “nửa kín nửa hở” thâu, để thấy lòng mình “tủm tỉm” trẻ ra và lại iu “ông tướng” nhà mình nhìu hơn nữa chớ, Chị TH? Ngài nào chả “ thấu hỉu”, ai chẳng có một thời… “ ngẩn ngơ_cừ một mình”, trước khi hí hởn tròng sợi dây “thòng lọng” dzào cổ nhau mà sống đời, hả Chị?
Tôi nhớ đường từ Phú Thọ vô Phú Mỹ có gò Cắc Cu không biết có trúng không, ông bạn đồng hương? Bởi gò nầy mọc nhiều lùm cây cắc cu, loại thân mộc nhỏ có gai nhọn, cong như móc câu, móc vào da là rách da, móc vào áo quần là toạt áo quần.
Hầm hô, tên chữ là Linh Đổng, nơi Mai Xuân Thưởng ẩn nấp sau khi bị đánh bại. Khoảng cuối thập niêm 50, Hầm Hô cá nhiều vô kể, chỉ cần lấy vợt hứng ở các con thác là bắt được cá. Cá nhiều quá, người ta ướp muối phơi khô hoặc hong khói. Năm 1958, khi tôi học lớp nhất trường quận ly có di du ngoạn ở đó một lần.
Trên đường vào Phú Mỹ còn qua An Phàm nơi trước đây anh em thầy Nguyễn Đồng lập tư thục đầu tiên ở Bình Khê (trước 1945), sau nầy thấy còn dấu vết là mấy cây gòn, chắc nay không còn.
Nhân đọc bài của NNT, xin thêm mấy chi tiết.
@ Chào Anh NXC !
Wao! Anh nhớ “chuyện xưa” … ở vùng đất quê em rành quá xá luôn đó! _Bái phục!
_Gò Cu(gò Cắc Cu)hay Khu Du lịch Hầm Hô(Linh Đổng), Anh nhớ rất chính xác ngay cả những đặc tính nổi bật ở đó!Không hiểu sao, người xưa đặt những cái tên nghe …thật ngộ nào là: Dốc Bà Đả_Xổ Bàu Bà Lặn_Vào Gò Ké tới Gò Cu_Đâm vô Đồng Le_ Đo Đồng Dụ…hén Anh ?
_Riêng chi tiết “AN PHÀM”, em xin bổ sung thêm :
*QL 19 từ Phú Phong lên quẹo trái, xuống Dốc Bà Đả_ vào Hầm Hô là phải băng qua khoảng rộng, thấp hai bên ruộng là Bàu Bà Lặn! Đây là khúc sông Đá Hàng từ Hầm Hô đổ ra, chảy xuống dọc theo thôn Phú Hiệp, xuôi ra cầu Đồng Sim(Phú Xuân) nhập cùng Sông Côn ngày nay(Xưa là Sông Ba Huyện_Sông Tuy Viễn)! Đến thời Tây Sơn, tương truyền,vua Nguyễn Nhạc nghe Thầy địa lý(người Tàu) đào khai thông dòng chảy Sông Đá Hàng thẳng ra Sông Côn cho thuận lợi việc canh nông_Nên đã đào nối chảy thông dòng ra cầu Phú Phong(QL 19 đi An Khê) nhập dòng sông Hà Nhung thành Ngã ba sông Côn như bây giờ! Bàu Bà Lặn được phù sa, lũ lụt hằng năm bồi đắp, thành cánh đồng trũng hai bên đường đi vào Phú Thọ_Phú Mỹ như ta thấy hiện nay!
*Qua khỏi Bàu Bà Lặn đến khu đất gò là “TRƯỜNG ÔNG PHÀM” (vì ông là Hiệu trưởng)!Trường này, là trường tiểu học tư thục đầu tiên tại huyện Bình Khê rất nổi tiếng thời đó (trước 1945)!Do anh em ông NGUYỄN PHÀM_ NGUYỄN ĐỒNG sáng lập! Đến Tháng 07/1950, Ngành Giáo Dục Kháng chiến “Cải cách giáo dục toàn quốc”, nên đình chỉ, trưng dụng các Trường Tư thục chuyển qua hệ thống Trường Công lập.
_Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh(QĐNDVN)thuở xưa từng học i, tờ(sơ cấp) ở Trường này, trước khi tập kết ra Bắc (1954)!
_Trường Ông Phàm hiện nay không còn dấu vết gì! Có còn chăng là… hồn người xưa(Thầy Phàm_Thầy Đồng) đọng lại trong lòng dân chúng là những bậc Nhân sĩ lỗi lạc, đầy uy đức mà thôi!
Cảm ơn Anh NXC đã chia sẻ rất chân tình “vùng đất” đia phương em !Khi nào rảnh “hú nhau” cà phơ nghen, lâu quá hổng gặp Anh, chúc luôn dzui nhé !
Có người từng nói rằng : Mái chùa che chở hồn dân tộc. Trong bài ký này mình thấy được phần nào điều ấy
Cảm ơn Sông Hà Thanh đã thấy “Mái chùa che chở hồn dân tộc” trong CTCCPS là em thấy”mở cờ” trong bụng rầu, chúc Chị luôn dzui hén !
Mình thấy quê ngoại của mình (ở miền Đông Nam bộ) trong bài viết về ngôi chùa quê ngoại của NNT (ở miền Trung).
Em rất vui được Chị Ngọc Bút ghé đọc và thấy “quê ngoại” của Chị trong “quê ngoại” của em_ Làm em cảm động lắm, và cũng muốn đi thăm…xứ Vàm Cỏ Đông ngay đấy !Cảm ơn Chị, chúc vui nghen !
Viết về những kỷ niệm quanh cây thị cổ hay lắm . Mình thích chi tiết
———-
Tại sao người ta bỏ những ông lò bể nằm dưới gốc Thị làm gì nhỉ?Lại còn đặt lư nhang ở đó nữã! Trông tiêu điều , hoang phế quá !
Những “ông lò bể” không hiểu sao như có ma lực cứ níu kéo chân tôi mỗi khi đi ngang qua và cuốn hút lạ thường ! Tôi phải đứng lặng nhìn nó và ngước mắt nhìn tán cây Thị rung lên trong gió mà nghe xao xuyến cả lòng.Có lần tôi hỏi ngoại về điều này ,ngoại tôi mỉm cười móm mém, nét mặt nhăn nheo phúc hậu giải thích :
_Họ bỏ đó để “mấy ổng” chăm cho cây Thị ra hoa sai quả và canh cho cổng chùa khỏi bị ma quấy đấy cháu !
Mình cảm ơn Cẩm_ QN đã chia sẻ cùng đoạn dzăn… “ông lò bể”, hồi nhỏ cứ bị “ổng” ám ảnh luôn đấy, đến bây giờ mình dzẫn còn sợ … “nhớ” đây !Chúc vui nhé !
Bài tùy bút này hay, đầy xúc cảm chân thành! Chúc mừng “nhà… dzăn xunau” NNT!
“Bài tùy bút này hay, đầy xúc cảm chân thành…”_Được Anh Tú Gàn tặng “10 chữ dzàng”, lòng em “phan phái” ghơ, hết thấy nắng hạ hầm hập, chói chang rầu !
Cảm ơn Anh Tú nhìu nha ! Dzạo này phẻ hông, sao chẳng chịu dzìa Sè Gòn thăm …“nẫu nhỏ”, hở Anh, bộ hổng “nhớ”… siu ? Nẫu nhờ tui gởi Anh Tú nè :
“Hai năm trời cách biệt!
Nẫu ấy còn nhớ không?
Hoàng hôn xưa, mắt liếc
Siết lòng ai… mênh mông!
Chiều nay, mưa cô độc !
Anh nghe gì không Anh ?
Sài Gòn thưa Xuyên Mộc
Lá rớt buồn… chín xanh!”(NNT)
Mình rất thích quả thị
Chắc Tóc Rối “ghiền” cái thơm thơm của“ thị”, nên nhớ ngẩn ngơ chứ dzì phải hông? Tui cũng dzậy nè, nhớ …”thị” quá nhiều khi nói mớ luôn ấy !
Anh Thơ đổi tông từ lúc nào vậy !
Nguyệt Minh ơi! Thỉnh thoảng mình cũng “ăn chay” cho “xuôi” cái bụng, chứ “ăn mặn” quài đầu óc cứ “thơ thẩn” trên mây riết, sợ thiên hạ bảo mình …chạm dây thì tiu cái “sồn sồn” làm sao ? (cừ) Chúc dzui hén !
Bài viết chân phương mà dễ đọc
Những cái tuy mộc mạc, chân chất, đơn sơ thường làm người ta nhớ mãi phải hông Anh ?Cảm ơn lời còm ngắn mà ý thật đầy nghen, Người Nhơn Lý !
Những kỷ niệm xưa thật thơ mộng và đáng nhớ phải không bạn Thơ
Vâng !Hình như “những kỷ niệm xưa thơ mộng” quá, nên người tha hương “nhớ”lối thương, ngóng trông ước về… “nhập mộng”,hén Anh SaVi ?Cảm ơn Anh đã đọc & chia sẻ !
Không hiểu sao chùa ở miền trung hay trồng cây thị ?
Tuy Hòa cũng vậy các ngôi chùa đều rợp mát bóng thị.
Cảm ơn Anh VHọc đã cùng cảm nhận “mùi” hương của Thị!Hình như ở VN, các ngôi chùa xưa đều thấy thấp thoáng “bóng thị” tỏa mát khắp sân chùa, xanh mướt Anh hén !
Mình cũng thường “tự hỏi” như Ca dao vậy đó! Hơn nửa đời người vẫn chưa có “lời giải” thấu đáo…Thật lạ! Miền trung ở đâu có mái Đình cổ kính, mái Chùa rêu phong là thấy thấp thoáng bóng “cây đa, cây thị” xanh mướt trước gió mà bâng khuâng, man mác…lối về ?
Chào anh Ngọc Thơ!Bài viết tả cảnh rất hay!Hoa phượng -mùa hè,…Đồng lúa-đường làng…Các trò chơi trẻ con ở quê xưa Và…Chuyện cây thị ở ngoài rào ngôi chùa.Và..Cây Tùng ở trong chùa[Đầy ngụ ý nói trong bài]Cây ThịCây Tùng Bài viết đầy kỷ niệm thời xa xưa ..Mãi sau…Còn lưu luyến..Văn phong nhẹ nhàng..Thật hay!
Rất cảm ơn Chị aitrinhngoctran đã “thấu cảm” cái hồn của kẻ xa…”chùa” ! Nở “phỏng” mũi dzì lời khen của Chị đây! (cừ)
Chúc Chị luôn dzui & nhớ gởi cho bà con xunau.org bằng những lời “Ái” như “Ngọc” nghen !
Bất ngờ khi đọc văn xuôi của Nguyễn Ngọc Thơ. Ráng phát huy thế mạnh để sơm sớm trở thành tiểu thuyết gia nghen . Hôm nào cafe chứ ông bạn !
Thấy Anh Ba Cù Nèo “bất ngờ”…là em dzui hớn hở rầu !Đâu lúc, em cũng “xả” buồn.. xa xứ dzì nhớ…”chùa” ấy mà !
Em hổng có khíu… “sớm” làm “tiểu thuyết gia” đâu Anh, tự biết mình hông có cửa_ Có mơ chút chút cũng chỉ là…”tỉu thiết lìu” thâu !Dzẫy bữa nào quởn quởn em hú nha, chúc Anh Ba luôn phẻ re dzậy sớm “cà…phơ” sáng nhé !
Phật giáo Khmer mới sữ dụng chức danh Thầy Cả chứ !
Gọi là Thầy Trụ Trì…phải không TM ?
Bài này chị đọc rồi mà đọc lại vẫn thích có lẽ nó hiện rõ ký ức về tuổi thơ trong đó thì phải!
Được Chị TKL đồng đồng cảm_ thấy “nó hiện rõ ký ức về tuổi thơ trong đó” là em ”mát” cả dạ, chắc dzui luôn cả ngày đim, tủm tỉm… “phái” suốt tuần quá ! Nhất là câu “đọc rồi mà đọc lại vẫn thích”, nên em copy…liền bỏ túi đây!Cảm ơn Chị nhiều nhiều nghen !
Chắc đúng như Anh Thanh Minh nói rầu!Nhưng ở quê em thời đó, người ta vẫn thường xưng hô vị “thầy” đứng đầu một ngôi chùa là “Thầy Cả”(hay tại gần Chăm nên lai ?)
Hay Nẫu “gọi” dzẫy cho gần gũi, thân mật chăng ? Dzới lại, cảm nghĩ của một đứa trẻ 8,9 tuổi lúc ấy, thì chức dzụ “trụ trì” có biết nghĩa… cái nó chi mô mà gọi ? (cừ) Chỉ có “đạn kết” là hiện tại “già …chát” của nẫu thâu !Cảm ơn anh TM đã chia sẻ, chúc dzui!
Sorry Anh Thanh Minh nhé ! Reply cho Anh mà net… nó nhảy xuống dưới rầu!Chịu khó đọc nghen !