Trần Thảo Nguyên
A!!! Ba về! Ba về!…
Cu Thành mừng rỡ chạy ra cửa đón ba. Hưng tươi cười, đặt nhánh lan rừng bên bậu cửa, xốc con trai lên vai và hỏi nhỏ:
_ Mẹ con đâu?
Cu Thành sung sướng tiếp tục la to hơn:
_ Mẹ ơi! Ba về, Mẹ ơi!!! Ba về!
Hoa đang ngồi trên giường sau tấm màn ri – đô. Nhét vội tập hồ sơ bệnh án dưới mấy quyển giáo án ở trên bàn, chị bước nhanh ra phòng ngoài, mỉm cười đón chồng:
_ Anh mới về! Sao… không báo trước!
Hưng cười hềnh hệch, đưa một tay ra ôm vai vợ :
_ Anh nhớ mẹ con em…đột xuất! Mà…em có vui thấy anh về bất ngờ không nè?
_ Dạ, vui chớ!
Giọng Hưng bỗng chùng xuống :
_ Ở nhà có gì lạ không em? Thực ra, tự nhiên anh thấy nóng ruột, nhớ em và con quá nên quyết định lấy phép đi về!
Hoa ứa nước mắt. Hôm qua chị kiểm tra sức khoẻ định kì. Thật bất ngờ đến sững sốt khi các bác sĩ nghi chị bị…ung thư. Trời ơi! Đúng là thần giao cách cảm! Anh thấy nóng ruột thật sao? Chị bỗng rùng mình và tay nổi gai ốc!… Tuy nhiên ráng làm mặt tỉnh, chị nói:
_ Dạ! Đâu có gì lạ đâu anh!
Hưng nhìn vợ:
_ Nhưng sao em …rùng mình và còn …mít ướt nữa nè!
Đưa tay chùi nước mắt , chị mỉm cười:
_ Da!…Dạ!… Tại….em cũng… nhớ anh!
Hưng cười to:
_ Hà hà hà! Có vậy chớ! Anh cũng đoán vậy!
Hoa gỡ tay chồng ra và nói:
_ Thôi, để em đi chợ! Canh chua cá lóc và tôm rim mắm ruốc nghen!
Đó là mấy món Hưng rất thích! Anh nắm bàn tay đưa ngón cái lên trời cười hạnh phúc:
_ Vợ anh là số một, number one!
Hoa đi chợ. Ngôi chợ ở gần trường nên chị đi bộ. Nước mắt lại ứa ra. Vừa đi, tay gạt nước mắt chị vừa suy nghĩ mông lung! Cầu trời cho nỗi nghi ngờ của các bác sĩ là không đúng sự thật. Chị và con đang ở trong khu tập thể của Trường Đại Học ở Sài Gòn nơi chị đang dạy. Cu Thành còn nhỏ quá, mới sáu tuổi. Vợ chồng chị chưa có mái nhà riêng. Hưng đi công tác xa ở Nhà Máy Thuỷ Điện Yaly ở Gia Lai từ năm 1993 đến nay đã được ba năm. Còn hai năm nữa hết hạn hợp đồng mới có thể xin thuyên chuyển về sum họp vợ con. Lâu nay từ khi lấy nhau rồi sinh Cu Thành, vợ chồng chị dành dụm không được bao nhiêu. Giờ nếu mà chị bị bệnh ung thư thì làm sao đây!
Đến chợ lúc nào chị chẳng hay. Mua vội một con cá lóc còn sống và nửa kí tôm đất, cùng với vài món lặt vặt, chị bước nhanh về khu tập thể. Cố quên nỗi lo bệnh tật, chị vuốt tóc sửa soạn lại bộ mặt tươi tỉnh để vui hưởng hạnh phúc sum vầy cùng chồng con.
Về nhà chị mỉm cười cảm thấy thật ấm lòng khi nhìn một giò lan mới Hưng treo trên cửa sổ đang rung rinh trước gió, còn anh thì đang lui cui đóng lại chân chiếc ghế dựa đã bị xục xịch.
Buổi chiều cơm nước xong xuôi, Hưng chở hai mẹ con đi dạo đường phố Sài Gòn. Tối về cả nhà còn ghé Bạch Đằng ăn kem. Cu Thành thích quá ăn liền đến hai ly kem chocolate.
Rồi những ngày phép cũng qua mau. Buổi tối cuối cùng, Hưng đưa cho Hoa một bì thơ đựng tiền:
_ Đây là tiền lương của anh tháng này và có thêm tiền thưởng nữa. Em cố gắng chịu khó dành dụm hai năm nữa mình mua nhà nghen em! Nhưng cũng đừng tiết kiệm quá mà không đủ sức khoẻ. Anh thấy hình như em không được khoé đó!
_ Dạ, không sao đâu anh! Tạng người em nó vậy đó! Anh cũng ráng giữ gìn sức khoẻ nghen. À! Anh ơi! Em nghe hình như sắp tới Trường em có dự án bán đất hổ trợ cho giáo viên đó anh, và ưu tiên cho những ai chưa có nhà như mình.
Hưng mừng rỡ:
_ Thiệt hông em? Vậy khi nào có thông báo, em đăng kí mua một miếng đất đi nghen. Anh ráng làm thêm nữa rồi hai năm sau mình cất nhà! Ôi! Nghĩ đến ngôi nhà riêng của chúng mình ở Sài Gòn anh vui quá!
Hoa cũng cảm thấy vui với chồng! Anh là kĩ sư xây dựng thì chị tin chắc ngôi nhà của vợ chồng chị sẽ rất đẹp. Sẽ có một khu vườn nhỏ để anh chị trồng lan, chứ không phải treo trên cửa sổ những giò lan anh mang trên Gia Lai về như thế này. Từ mảnh vườn nhỏ ấy những đêm trăng sáng vợ chồng chị sẽ ngồi nhâm nhi tách trà artichaud và ngắm trăng lên, hoa nở. À! Còn phải nghĩ đến chuyện sinh thêm một đứa con gái nữa chứ! Nghĩ đến đó chị cảm thấy thật hạnh phúc. Chị vui sướng vòng tay ôm chồng thật chặt!
Sáng hôm sau, Hoa đưa chồng ra bến xe. Hưng lăng xăng mua vé còn Hoa buồn rầu đứng giữ hành lí. Khi Hưng bước lên xe, Hoa bỗng bật khóc! Hình như những đè nén và ráng cố quên thực tại trong mấy ngày nay giờ đến lúc chị không thể kiềm chế được! Hưng hốt hoảng :
_ Sao vậy em? Có chuyện gì vậy? Anh…anh…có làm gì em buồn không?
Hoa ráng nín khóc, chị lắc lắc mái tóc:
_ Dạ, không có gì cả! Tự nhiên đưa anh đi em thấy buồn quá! Vợ chồng mình còn phải chịu cảnh xa nhau như thế này hai năm nữa sao?
Hưng vỗ về:
_ Ừ! Thôi ráng nghen em! Anh cũng buồn lắm! Nhưng cố gắng rồi mình sẽ đoàn tụ nghen em!
_ Dạ! Anh đi nghen! Đừng lo cho em và ráng giữ gìn sức khoẻ!
_ Em ở lại mạnh giỏi, chăm sóc con và đừng buồn nữa nghen!
Hoa quay lưng bước vội đi. Chị bỗng linh cảm có gì đó trong người làm ruột gan chị nóng như lửa đốt. Quay mặt lại nhìn anh, chị thấy anh nhoài người ra cửa sổ xe đưa tay vẫy vẫy. Chị cũng đưa tay vẫy lại và bật khóc nức nở! Ôi! Phải chi chị quên được cái Hồ Sơ bệnh án quái ác kia và phải chi chị đã có thể dễ dàng chia sẻ nỗi lo lắng này cùng anh!
***************************************
Hoa đang ngồi trong nhà chấm bài thì nghe có tiếng chân vội vã. Cửa xịch mở và Chị Minh Tổ Trưởng giọng hốt hoảng:
_ Hoa ơi! Nhanh lên, nghe điện thoại Gia Lai!
Hoa giật mình, vội vàng buông bút:
_ Điện thoại của anh Hưng hả chị? Ảnh mới về thăm mẹ con em đây mà! Có… chuyện gì sao?
_ Chị không biết! Nhanh lên ! Họ muốn gặp em!
_ Họ…nào? Vậy không phải anh Hưng gọi à?
_ Ừ! Chị nghe giọng lạ!
Hai người vội vàng chạy lên văn phòng để nghe điện thoại. Ngày ấy những giáo viên ở Khu Tập Thể như chị không có điện thoại di đông đều dùng điện thoại chung của nhà trường. Chị run run cầm điện thoại lên, hồi hộp nói:
_ Alô! Hoa đây! Xin lỗi…ai…
Đầu giây bên kia giọng hối hả:
_ Hoa đó hả em? Chị Hồng Công Đoàn nè! Em lên đây gấp nghen! Hưng…Hưng…
Hoa lắp bắp :
_ Anh Hưng…anh Hưng làm sao…làm sao hả chị Hồng?
Chị Hồng bật khóc:
_ Hoa ơi! Em bình tĩnh nghe chị nói nè! Hưng..Hưng bị té giàn giáo, đang …đang cấp cứu. Em…em lên Gia Lai liền đi em ơi!
Hoa chết điếng, lảo đảo dựa vào tường:
_ Trời ơi! Chị Hồng ơi… rồi sao… rồi sao? Ảnh …có bị sao không???
_ Đang cấp cứu! Em mua vé máy bay đi liền đi nghen, dẫn Cu Thành theo nghen em!
Hoa nức nở:
_ Dạ…Dạ…Em đi liền! Em đi liền!
Khi mẹ con Hoa đến nơi thì Hưng đã mất . Chị Hồng Công Đoàn đã giấu Hoa khi báo tin trên điện thoại. Hưng bị té giàn giáo quá cao và tắt thở ngay sau đó. Công Đoàn đã đứng ra lo cho Hưng, chỉ chờ Hoa lên để nhìn mặt anh lần cuối và lo chuyện lễ tang. Hoa đã té xỉu khi nhìn thấy xác chồng. Cu Thành mếu máo gọi ba ơi ba ơi con lên thăm ba nè, mở mắt ra đi ba.
Hoa đau đớn nhìn Hưng, không ngờ lần đưa tiễn anh ở Bến Xe là lần cuối chị nhìn mặt chồng. Mắt anh chỉ khép hờ chưa chịu nhắm. Khuôn mặt đau khổ không thanh thản. Chị ngồi xuống bên anh đưa tay vuốt mắt, một dòng máu tươi bên khoé miệng anh trào ra. Hoa khóc ngất, anh ơi là anh ơi, sao không chờ em, sao anh ra đi tức tưởi như thế này!!!
Lúc tẩn liệm có một người phụ nữ trẻ, kĩ sư Hương, đồng nghiệp của Hưng. Hoa có gặp Hương vài lần khi chị lên Nhà máy thăm chồng. Hương dẫn theo một bé gái đi chập chững đến xin cùng phục tang! Hoa sững sờ! Hoá ra cháu bé cũng là con gái Hưng! Cháu bé xinh xắn rất giống anh và Cu Thành.
Hương quỳ xuống bên chị nức nở thú nhận:
– Chị Hoa ơi! Em van chị. Cho em cùng chia sẻ nỗi đau này với chị. Cho em và cháu Thu để tang anh ấy. Em cũng yêu anh Hưng. Đây là cháu Thu, con gái của em và anh ấy! Em biết em có lỗi với chị nhưng… nghĩa tử là nghĩa tận , chị Hoa ơi!
Hoa lảo đảo, đất trời nghiêng ngã, chị gục xuống bên xác chồng. Bên tai chị văng vẳng tiếng gọi thất thanh của chị Hồng Công Đoàn:
– Trời ơi! Ai đó gọi giùm xe cấp cứu mau lên! Hoa ơi, tỉnh lại đi em! Cô Hương ơi, tui đã nói với cô rồi, chuyện này để sau rồi hãy tính mà!…
( 27/3/2012 )

Tác giả có quyền hư cầu mọi thứ, nhưng để Hưng sống câu chuyện sẽ thực hơn và có hồi hai: bộ ba sẽ giải quyết vấn đề sao đây? nhiều khi hư cấu (sa đà) giết chết nghệ thuật.
Mình hoàn toàn không bất ngờ…hì hì đàn ông là như thế Đông Oanh ơi !
Comment … ấn tượng hè !
Thu Hồng ơi! Thật ra cũng có nhiều ông… dễ thương lắm đó! Vấn đề là… hên xui thôi! Hihihi!
Chúc vui nhé!
Chia Sẻ với chia sẻ Nỗi Đau ?
Cám ơn sự chia sẻ của Thuý Loan!
Đọc xong truyện thấy thương tất cả các nhân vật …Suy ngẫm ,day dứt một điều gì đó …
Vâng! Cám ơn chị Chiến đã đọc truyện! Đời sống luôn có những cảnh trớ trêu làm ta phải suy ngẫm và day dứt, phải không chị?
…Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng trách chi những phút xao lòng .
(Thuận Hữu)
Nẫu Quơi quơi! Nếu có … xao lòng thì nhớ nhìn trước nhìn sau nghen! hihihi!
Thân mến!
Đã xao lòng còn nhớ được gì đâu ?
Nhìn trước ra sau, nhìn sau ra trước
Thảo Nguyên ui ! Em làm sao biết được
Xao lòng là sao và sao lại xao lòng ?
hihihi !
Thân … mếu !
Xao lòng là sao ai biết là sao
Sao lại xao lòng phải hỏi lại lòng!!!
hihihi!
Hỏi lại lòng biết chỗ mô mà hỏi
Lòng mà xao có hỏi cũng như không
Trái tim em trống trãi với mênh mông
Lòng thổn thức : Ui trời, xao chi lạ !!!
hahaha
hahaha!!!
Không biết lần này Thuận Nghĩa có trùng ý mình như lần đọc truyện của Mười. Lần đó muốn Mười đặt tựa chỉ là NGOẠI TÌNH. Lần này muốn Đông Oanh đặt tựa chỉ là NỖI ĐAU không thôi. Để ai muốn…luận kiểu gì thì luận, chắc cũng “rôm rả” lém!
Cám ơn VCM! Cũng là một ý rất hay vì các nhân vật trong truyện ai cũng có ” Nỗi Đau “!
Wao ,bạn tui dziết hay ghơ í!Hình như cuộc sống là thế-họa vô đơn chí -xa mặt cách lòng(dù rất iu nhau?kì dzậy ta!)Chúc ĐO dzui và ………nhen!
Phàn ui! Cám ơn đã đọc truyện!
Lời chúc của Phàn ” và…….nhen ” sao bí hiểm quá!!!
hihihi!
Chúc vui!
Một truyện ngắn coi cũng hấp dẫn,nhưng chuyện này cũng xãy ra thường xuyên chị ơi.
Thanh Hoa ơi! Mình vẫn mong rằng những chuyện như thế này đừng xảy ra ” thường xuyên ” vì nếu xem như chuyện bình thường thì … mình hơi bị sốc! hic…hic…!
Dan ong bao gio cung the ca chi oi
Vậy hả Minh Huy?
Một câu chuyện rất thật !Hình như “nhan nhản” ngoài đời với những con người thường đi công tác xa nhà, yếu lòng…(ở đây không loại trừ BÀ hay ÔNG) (?)
Không thể lý giải theo một khía cạnh đơn thuần được (?)
Kết truyện bất ngờ “gấp- gọn”_ XÉ TOẠT những “ánh hào quang” mà trong lòng Hoa từng dành cho Hưng …
Và nó sẽ là một nổi đau “đắng nghét” đối với “mẹ con Hoa”không bao giờ quên được…
Và người đọc chỉ biết “ngậm ngùi” cho tấm” bị kịch” buồn ở đời nhưng viết lôi cuốn !
Vâng! Đồng ý với nguyen ngoc tho! Không thể lý giải theo một khía cạnh đơn thuần được, và cũng không loại trừ BÀ hay ÔNG! Vì có những phút… xao lòng gây nên chuyện … tày đình! Có phải không?
Vâng ! Theo em”bi kịch” bắt nguồn từ đây !Chứ không hẳn là chủ tâm phản bội…Và rồi từ đó “dối trá” xảy ra để che đậy …“lỗi lầm”,ngày càng lún sâu…
Bất ngờ “tai nạn”xảy đến với Hưng & sự thực phô bày ! Hưng mất trắng cả linh hồn , thể xác và người thân yêu…
“Câu chuyện” của Chị “buồn”nhưng cũng là một bài học “cảnh tỉnh” cho “những ai thường công tác… xa nhà vậy !Chúc chị TTN vui nhé !
Mình cũng nghĩ như nguyen ngoc tho vậy! Xao lòng dẫn đến lỗi lầm và xảy ra bi kịch….Hỏi nhỏ nè! nguyen ngoc tho có hay đi… công tác xa nhà không vậy? hihihi!
Văn tức là ngừ với trường hợp của ĐO.: dửngdưng mà tha thiết!
Anh Lữ ui! Anh nói gì em hổng…hỉu!!!hehehe!
Anh nói văn phong của ĐO có vẻ dửng dưng nhưng lại rất tha thiết như chính con người ĐO rứa.Răng không hiểu hè?
Hihihi! Hổng hiểu là khen hay chê đó mà!
Là … hai trong một. Một mà hai.
Là ngoài mặt dững dưng mà trong lòng tha thiết .
Phải không anh … Sói dzì iu ?
Đúng như rứa.hihi…
chuyện rất hay mà buồn quá!
Cám ơn chị Kim Loan! Khi mới biết chuyện em cũng… sốc lắm!
Mong gặp lại 2 chị!
Ông Hưng nì có hai dzợ hai con một lúc mà không biết giử mình..ôi tiếc thật!
Còn chị Đông Oanh thì chơi xấu với cánh đờn ông quá nhen!..hic.hic
Không ai học được chử ngờ, chuyện lôi cuốn nhưng kết thúc không có hậu, buồn !!!
Chị Kim Chi ơi! Sự đời lắm nỗi éo le phải không chị?
Chúc chị luôn vui khoẻ!
No ơi! hihi! Mình hổng định chơi xấu … cánh đàn ông đâu! Chỉ vì cảm xúc từ một chuyện có thật của một đồng nghiệp đó thôi! Nếu có lỡ… chạm vào … ai đó thì xin lỗi nhé! hic… hic…!!!
Trái tim anh bổ làm đôi
Nửa về với..dzợ
Nửa kia người tình
Bây giờ anh mất thình lình
Trái tim anh lại vô tình lặng yên
…..
Oan khiên một nỗi oan khiên
Oan khiên một nỗi oan khiên
Chỉ vì mộng số 2 duyên không thành
Ngẫng đầu kiu đấng Cao Sanh
Đờn ông hai dzợ cơm lành..tậu chi?
Nỡ lòng chia cắt phân ly
Đầu xanh hai nhóc, má mì hai cô
Ông giời cũng quá hầm hô
Bày ra viễn cảnh Thước Ô chi hè!
Oan khiên một nỗi oan khiên! Bài thơ hoạ hay lắm Hoa ơi!
Chuyện viết lôi cuốn .Câu chuyện buồn quá.
Một lời “còm” ngắn nhất và hay nhất.. của cô giáo từ trước tới nay. Hè dìa chữ nghĩa của cô giáo của tui cũng biến đi đâu hết ráo rầu. Tậu! Hihih…
Cám ơn cô giáo NguyenTiet! Mình cũng rất buồn khi viết lại truyện này!
Chúc vui và sáng tác đều!
Một kết cục thật bất ngờ !
Chúc chị viết đều cho bà con Xứ Nẫu thưởng thức tài nghen .
Cám ơn Yến Du nghen!
Đọc hết truyện, tôi ngẫm nghĩ về hai phương diện Đời và Văn mà tác giả diễn đạt.
Về chuyện đời, bi kịch loại nầy vẫn thường có như Đình Thậm nhận xét.” Họa vô đơn chí”: ung thư, chồng tử nạn, chồng ngoại tình. Tới khổ cho người đàn bà ấy. Bà ta sẽ phải tiếp tục sống và sống thế nào, theo tôi, mới là điều quan trọng. Đó là đề tài cho nột truyện khác – “Hậu”- Chia sẻ Nỗi Đau”.
Về chuyện Văn, tác giả giấu kỹ quả bom và cho nó nổ vào giờ chót, bất ngờ, khiến nạn nhân phải đi cấp cứu. Và đọc giả cũng vị văng miểng. Tôi yếu tim nên thích những truyện “có hậu” – những mẫu chuyện tử tế – giống như thuốc an thần vì cuộc sống vốn dĩ đã căng ( stressful) lắm rồi.
Nói thày lay, tôi không “nhứt trí” với bác Rong v/v đề nghị tác giả ” đổi đề tài ở những truyện sau” vì ta không nên can thiệp vào quyền tự do sáng tác của tác giả, nhưng nếu Rong cũng “chịu không nẩu” như tôi thì …tôi thông cảm với Rong.
Chào anh Thuận Nghĩa! Cô giáo ấy sau đó vẫn tiếp tục sống nuôi con, hằng tháng cầm sổ Bảo Hiểm Y Tế đi chữa bịnh. Tính tình cô thay đổi, bẳn gắt, cay cú…
Chắc tôi cũng phải đổi đề tài thôi anh TN ơi! Không dám có Hậu-Chia Sẻ Nỗi Đau nữa đâu! Xin lỗi vì không ngờ kết truyện làm anh bị… văng miểng! hihihi!
Cám ơn anh!
Tôi cũng thày lay như anh Thuận NGhĩa : Trần Thảo Nguyên có tài nấu bún bò, nói chuyện bún bò mới được. Nói Thảo Nguyên nấu Phở hay nói chuyện Phở, chắc là không hấp dẫn. Nghề nào quen nghề đó mà.
Cám ơn anh H-Cùlao! Dù sao ăn hoài một món cũng ngán chứ !!! Hihihi!
Có những món ăn quài mà hổng thấy ngán … Ví dụ như bún bò giò khoanh.
Đàn ông là dzẫy na ? (Tui cũng là đàn ông !?)
Chuyện cũng kịch tính hè …
Vâng! kịch tính nhưng là chuyện có thật đó Tú Gàn ơi! Xin lỗi vì kịch tính này rơi vào … đàn ông nên làm cho Tú Gàn bị… chạm! hihihi! Lần nữa xin lỗi nhé!
Chuyện viết rất lôi cuốn…nhưng cuộc đời có ai học được ngờ nên từ đó có nhiều nỗi đau
Cám ơn bagiakhoua! Mình viết lại từ chuyện thật của một đồng nghiệp! Đau quá phải không???
Với lối dẫn chuyện hấp dẫn và bất ngờ của tác giả. Từ chổ Hoa-Hưng vợ chồng như có thần giao cách cảm, là họ yêu thương nhau, đùng 1 cái khi Hưng chết lòi ra cô Hương & đứa con riêng.
Tác giả vẻ lên bức tranh thực, sinh động, đau lòng của một phần đời sống xã hội không những hôm nay mà của những ngày xưa và cả tương lai.
Cuộc sống, tình cảm,thuỷ chung, đam mê luôn quyện vào nhau trong mỗi người chúng ta, biết làm sao được mà tránh.
Nhất cự ly, nhì cường độ. Biết làm sao được.
Mấy bà vợ thường hay nói vui ( nhưng thật) về chồng : sao biết được, chỉ khi nào ổng chết mới biết ổng hiền hay chung thuỷ, mỗi khi nghe ai khen chồng mình hiền lành.
Mấy bà vợ thường hay nói vui ( nhưng thật) về chồng : sao biết được, chỉ khi nào ổng chết mới biết ổng hiền hay chung thuỷ, mỗi khi nghe ai khen chồng mình hiền lành.
dẫy na, H-cùlao? hihihi!
Cám ơn nhiều!
Câu chuyện thật là thương tâm và ngậm ngùi quá đi, tỉ Trần Thảo Nguyên ơi.
“Vợ chồng chị chưa có mái nhà riêng. Hưng đi công tác xa ở Nhà Máy Thuỷ Điện Yaly ở Gia Lai từ năm 1993 đến nay đã được ba năm. Còn
hai năm nữa hết hạn hợp đồng mới có thể xin thuyên chuyển về sum họp vợ con.”
Thật đáng tiếc cho gia đình Hưng & Hoa không được ở chung trong một thời gian 5 năm dài với ‘cái hợp đồng’ công việc của Hưng, tuy vẫn
biết ai cũng có công việc làm riêng!?
Nhớ đổi đề tài ở những truyện sau. Chúc tỉ viết đều tay với những câu chuyện hấp dẫn hơn.
Rong làm mình … giật mình! Ừ hén! Chắc phải đổi đề tài thôi! Nếu không chắc … bị chửi! Hihihi! Cám ơn nhen!
Chuyện này cũng thường xãy ra thôi tác giả ơi.
Vâng! đúng vậy! Cám ơn Đình Thậm!
Trời ạ.
Trời ở xa lắm, hungdm1 ơi!
Trời còn ở xa lắm! hungdm1 ơi!
Bất ngờ thật nhưng biết làm sao bây giờ phải không chị Đông Oanh ?
Đúng vậy Thanh Thanh! Biết sao giờ!!!