BÙI CHÍ VINH
(Tuyên ngôn thi vừa là tựa bài thơ vừa là tham luận do chính tác giả Bùi Chí Vinh đọc tại Đại Hội Các Nhà Văn Trẻ Toàn Quốc năm 1994 tại Hà Nội)
Bằng sáng tác của mình
Tôi đánh tan những điều nghi hoặc
Tôi trồng cỏ khắp nơi trên mặt đất
Chuẩn bị cho cổ tích loài bò
Tôi nắm tay Whitman, tôi quàng cổ Rousseau
Đem cỏ bao vây triều đình và nhà ngục
Đem cỏ tấn công bọn vua quan phàm tục
Làm rêu mọc đầy râu, làm hoang phế mọi lâu đài
Tôi sẽ dùng cỏ trong thơ đeo lủng lẳng ở vành tai
Thay các trang sức, các huân chương hèn mọn
Tôi sẽ tròng vào khuôn mặt háo danh một sợi dây thòng lọng
Được tết bằng cỏ mọc ở nơi mất vệ sinh nhất trên đời
Còn loài cỏ đẹp mà tôi hằng chúc tụng
Chính là vòng nguyệt quế dân tôi
@
Bằng sáng tác của mình
Tôi thực sự ăn mày phép lạ
Tôi thương Rimbaud, tôi mê Remarque quá
Các bạn đi bộ khắp Châu Âu không có một mái nhà
Tôi cũng đã mỏi giò trên lộ Nguyễn Du
Đầu gối qụy xuống đường Cao Bá Quát
Tôi đạp lên xương sườn hai nhà thơ Việt Nam có cuộc đời bất trắc
Nghe nhói đau ở phía dạ dày
Thế kỷ trước tôi: ở Tiên Điền ở Quốc Oai, những người đồng nghiệp
Tôi chắc cũng đã từng tê buốt chỗ này đây
@
Bằng sáng tác của mình
Tôi tăng tuổi thọ cho người sắp chết
Tôi giúp đỡ những ai thất nghiệp
Phát chẩn thi ca để ứng thí việc làm
Với trẻ nhi đồng, tôi cẩn thận hỏi han
Xin được tháp tùng lên bầu trời mà Jêsu, Thích Ca dành cho con nít
Với đàn bà, tôi tỏ ra ưa thích
Xin được phiêu lưu xuống hỏa ngục nàng dành
Tôi đã cạo đầu và dài tóc rất nhanh
Đã khiếm nhã và cực kỳ lễ phép
Tôi đỏ tôi đen vô cùng khắc nghiệt
Cách ăn mặc trong thơ như y phục cắc kè
Nếu có lần nào áo quần đứt cúc
Đó là lần tôi tập si mê
@
Bằng sáng tác của mình
Tôi xuất bản không cần trang bị
Sách vở cung đình đang chờ cân ký
Tôi cân kí lô cái lưỡi của mình
Dù vua chúa triều thần tiểu tiện lên các phát minh
Dặn tôi uốn lưỡi bảy lần thì cho nói
Uốn một lần coi như tốt nghiệp nghề múa rối
Uốn lần thứ hai được bằng cấp hát tuồng
Uốn lần thứ ba chuẩn bị phong quan
Lần bốn, lần năm thì tha hồ chức tước
Uốn đến lần cuối cùng hẳn quyền uy trấn quốc
Vì cái lưỡi bẩm sinh đã bị bảy lũy thừa
Cũng may mà tôi không biết dạ biết thưa
Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị
Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra thằng thi sĩ
@
Bằng sáng tác của mình
Tôi nhổ nước bọt vào những điều lừa mị
Tôi hôn thiết tha người con gái nghèo làm đĩ
Và bạt tai đứa công chúa hợm mình
Tôi cho Lệnh Hồ Xung nói tục với Doanh Doanh
Và Trương Vô Kỵ gọi Triệu Minh bằng ả
Tôi theo phò người giang hồ quân tử
Và tẩy chay đám quyền quý nịnh thần
Tôi sẵn sàng đạp xích lô đến chỗ hẹn với tình nhân
Và mặc quần rách dìu nàng đi ăn phở
Tôi sẽ trò chuyện với nàng bằng ngôn ngữ dân đen mạt lộ
Và đối thoại với chung quanh bằng ngôn ngữ thiên tài
Tôi sẽ làm cho các nhà bác học
Thấy mình còn cận thị trước tương lai
@
Bằng sáng tác của mình
Tôi bắt tay bè bạn anh em
Bắt tay các tiệc tùng giai cấp
Cám ơn chút rượu về khuya cho tôi cảm giác
Cám ơn bữa ăn mẹ cha rau mắm dưa cà
Cám ơn những bài thơ sinh đôi sinh ba
Đẻ khó nhọc như từng lon gạo chợ
Cám ơn những người tôi yêu không thành chồng thành vợ
Và hỡi kẻ thù tôi nữa, cám ơn!
BCV

ko nhất thiết phải nhiều lời ! gút gọn là thơ hay lắm ! đọc là phê rồi ,tự miễn bàn luôn
Gan hai muoi nam roi ma bai tho van con nguyen tinh thoi su !
Thơ hay thật đó.
Thơ như vậy mới là thơ
Tho Bui Chi Vinh hay lam
Bài thơ quá độc đáo, vô cùng hay.
Mấy bài thơ của anh Vinh bài nào cũng hay.
Tôi sẵn sàng đạp xích lô đến chỗ hẹn với tình nhân
Và mặc quần rách dìu nàng đi ăn phở
Nhà thơ Bùi Chí Vinh ngông quá. Đúng là chỉ có trong thơ mà thôi. Nhà thơ có dám đưa lên phim không ?
Cái này mới chính là …bản lĩnh đàn ông đó Hương Lan ơi !
Chỉ sợ nàng hổng chịu cho mình thể hiện bản lĩnh đờn ông thui anh Ngô Đình Hải ui !
Như vậy là Nị không thấy rồi , rỏ ràng nè :
Cũng may vừa tới ngã ba
Cô em yểu điệu tà tà leo lên…
Suy cho cùng thì sống thật với chính mình cũng là một thứ “dũng khí” phải không Nị ? Thế nên Bùi Chí Vinh rốt cuộc vẫn là….Bùi Chí Vinh ! Dzẫy thôi !
Một ngòi bút dũng khí!
Theo lời đề nghị của Ngô Đình Hải và cũng để đáp tạ anh Nam Thi mối thịnh tình giao hảo giang hồ cách đây hơn 30 năm, tôi xin gửi bài thơ XÍCH LÔ HÀNH còn gọi là THƠ XÍCH LÔ lên mục phản hồi tặng các bạn nào đả từng trải qua những ngày tháng “ngọa long cương” ăn bo bo, mưu sinh thoát hiểm…
BÙI CHÍ VINH
XÍCH LÔ HÀNH
(Bài thơ được sáng tác sau khi tác giả rời bộ đội đạp xích lô một thời gian kiếm sống đầu thập niên 1980)
Tưởng mình ta đạp xích lô
Nào hay phố xá ngựa thồ như nêm
Buộc cho ta miếng băng đen
Để cho cặp mắt làm quen mù lòa
Xỏ giàm vào mõm nữa cha
Để cho số tuổi ta già theo răng
Giật cương đi hỡi mấy thằng
Ê, sao nước mắt chợt lăn xuống cằm
Ta đi dụ khị người phàm
Thấy huynh hiền sĩ từ quan lên rừng
Dạ dày ta nhảy lung tung
Nhảy dăm phút nữa dám khùng nghe cha
Cũng may vừa tới ngã ba
Cô em yểu điệu tà tà leo lên
Lưng ta khòm giống cái yên
Chổng mông em cưỡi mùi Thiền nhấp nhô
“Ba đồng một cuốc” mại dô!
Có con ngựa đực vừa ho vừa gào
Ta thồ ngang động hoa đào
Thấy dăm kỹ nữ trắng phau trổ nghề
Thồ ngang đống rác thúi ghê
Thấy bầy tiểu tử chửi thề giành moi
Thồ ngang khách sạn em ơi
Chó ngồi ăn nhậu còn người ăn xin
Nhưng mà chớ có rùng mình
Tại ta kéo thắng chưa linh em à
Gân chân lõm tựa ổ gà
Mặt xương bụng lép chẳng ma nào ngồi
Mới ra nghề tưởng khơi khơi
“Bác Hồ ngó thẳng” đâu chơi gà mờ
Dạ dày lại đánh lô tô
Mồm ta méo xệch bên bờ tử sinh
Như là góa phụ tắt kinh
Ruột xe có chửa thình lình, chết cha!
Té ra trong cõi người ta
Ruột lô, ruột xịn khéo là ghét nhau
Đếm tiền còn thiếu xu hào
Đếm ta thấy chớm bệnh lao mất rồi
Vá giùm chút, bạn hiền ơi
Xích lô cà chớn của thời cà chua!
BCV
Đếm tiền còn thiếu xu hào
Đếm ta thấy chớm bệnh lao mất rồi
_
Lao mà sao phong đột dzẫy?
Xin sửa lại là phong độ.
Bài thơ là những chua xót rất thực tế !
anh thi sĩ họ Bùi ơi,,,,,,,
vậy chắc anh cũng là bạn bè đồng nghiệp với Nguyễn Văn Phương phải không hảaaaaaaaaaa…………
đọc thơ anh và thơ của Phương, tự nhiên có cảm tình với mấy bác đạp xích lô mà không dám đi xích lô đâu nha,,,,,,,,,,,,, người ta đạp tội nghiệp lắm 😉
Bài thơ Tuyên Ngôn của vị anh hùng ” lương Sơn bạc ” hay quá…! Nô tui được biết anh BCV có nhiều bài thơ phổ nhạc còn hay hơn nữa…mong anh tiếp tục trình diễn lên đây cho bà con xứ nẫu xem chơi…!
Bài thơ quá tuyệt vời ! Thật khí khái ! Càng đọc càng thấy thấm và càng thích .Và ước gì những câu thơ này sẽ làm thay đổi điều gì đó để cho cuộc sống tốt đẹp hơn . Cám ơn anh Bùi Chí Vinh.
Chỉ biết nói một bài thơ vô cùng hay! bái phục!
Thơ công dân chính luận rất giang hồ hiệp khách
Bùi Chí Vinh
Cám ơn bạn Văn Công Mỹ đã bày tỏ chất tri âm của nòi tình đồng điệu, cho dù chúng ta rất ít gặp mặt nhau, và khoảng cách gặp mặt kéo dài tới tận hơn 20 năm nhưng ngôn ngữ khi tái ngộ vẫn không bị thời gian làm thương tổn. Tôi cũng cám ơn Huong Lan tức Phan Thủy đã có một bài viết trên Dân Luận và Talawas khá dữ dội được trích đăng ở đây và một số bạn có phản hồi bài thơ như Thuận Nghĩa, Rêu,Tường Vy,Nguyễn Á, Rong Biển, Phan Minh Chính, Yến Du, chulanbinhdinh… dám ủng hộ quan điểm sống liều mạng và sòng phẳng của tôi. Bài thơ cũng là câu trả lời đối với anh Nam Thi, người đã từng coi Thơ Tình của Bùi Chí Vinh chỉ là thơ tán gái thua xa những bài thơ lập ngôn, dấn thân về xã hội. Tôi mong rằng trang mạng của chúng ta trong tương lai sẽ gần gũi với đời sống hơn nữa bằng những bài thơ, truyện ngắn, tùy bút nói lên thân phận của cá nhân, của dân tộc và không quay lưng với thực tế bi hài kịch diễn ra hàng ngày. Mong là mong vậy thôi, còn diễn đạt được nỗi ước mong vẫn tùy thuộc vào tài nghệ và tâm huyết của từng ngòi bút. Chúc các bạn năm mới thành công trong mục đích hướng thiện.
Hay quá !
@ Cùng người anh em họ Bùi quen-lâu-mà-vẫn-lạ.
Ba mươi mốt năm trước, khi tôi từ bệnh viện về quán cà-phê của chị tôi ở đường Pasteur thì gặp Bùi Chí Vinh (BCV) đang nhâm nhi ly ca-phê bắp. Có lẽ biết đứa con đầu lòng của tôi vừa chào đời, BCV làm ngay bốn câu thơ “welcome” cháu. Bài thơ viết cho một chú bé, hy vọng khi lớn lên nó sẽ “ngon” hơn cha chú nó. Rất tiếc con tôi lại là con gái. V bảo sẽ “chế” bài khác, nhưng đến nay cháu đã ngoài ba mươi mà chú V vẫn chưa trả nợ.
Nhưng thôi, trong ba thập kỷ ấy BCV đã có hàng trăm bài thơ khác trong đó có bài ” Tuyên Ngôn Thi” nầy, con tôi có thể đọc mệt nghỉ, coi như được cả vốn lẫn lời.
Bình luận về thơ của BCV nhiều người đã viết, đã “mổ xẻ” tơi bời hoa lá rồi, khen-chê, yêu-ghét đủ cả rồi. BCV và tôi mỗi khi gặp nhau thường chọc nhau, “đía” nhau theo kiểu sinh viên Sài Gòn xưa. “Thơ Tình của mầy là thơ tán gái…” là một trong những câu “chọc” như vậy, chả nghiêm túc chút nào, thế mà lão lại tươn lên xunau.org. Thật tình, tôi khoái thơ thời cuộc – cứ tam gọi như thế đi- của Bùi hơn. Trước 1975, người ta gọi đó là thơ văn phản kháng ( revolté) hay dấn thân (engagé), có lẽ xuất xứ từ Sartre hay Camus gì đó.
Nói gì thì nói, BCV vẫn là BCV, phong cách thơ và con người BCV.
Tôi sẵn sàng đạp xích lô đến chỗ hẹn với tình nhân
Và mặc quần rách dìu nàng đi ăn phở
_________
Thiệt không anh Vinh ?
ổng dám lắm á Phương Mai à!
Hổng phải dám mà…làm rồi ! Bữa nào cho anh em đọc” Xích lô hành” nghe Bùi thi sĩ !
Cám ơn bạn Văn Công Mỹ đã bày tỏ chất tri âm của nòi tình đồng điệu, cho dù chúng ta rất ít gặp mặt nhau, và khoảng cách gặp mặt kéo dài tới tận hơn 20 năm nhưng ngôn ngữ khi tái ngộ vẫn không bị thời gian làm thương tổn. Tôi cũng cám ơn Huong Lan tức Phan Thủy đã có một bài viết trên Dân Luận và Talawas khá dữ dội được trích đăng ở đây và một số bạn có phản hồi bài thơ như Thuận Nghĩa, Rêu,Tường Vy,Nguyễn Á, Rong Biển, Phan Minh Chính, Yến Du, chulanbinhdinh… dám ủng hộ quan điểm sống liều mạng và sòng phẳng của tôi. Bài thơ cũng là câu trả lời đối với anh Nam Thi, người đã từng coi Thơ Tình của Bùi Chí Vinh chỉ là thơ tán gái thua xa những bài thơ lập ngôn, dấn thân về xã hội. Tôi mong rằng trang mạng của chúng ta trong tương lai sẽ gần gũi với đời sống hơn nữa bằng những bài thơ, truyện ngắn, tùy bút nói lên thân phận của cá nhân, của dân tộc và không quay lưng với thực tế bi hài kịch diễn ra hàng ngày. Mong là mong vậy thôi, còn diễn đạt được nỗi ước mong vẫn tùy thuộc vào tài nghệ và tâm huyết của từng ngòi bút. Chúc các bạn năm mới thành công trong mục đích hướng thiện.
Tuyên ngôn thi…hào sảng thật,nhưng tác giả chắc là tín đồ của truyện chưởng ?
Phần vì hạn hẹp thời gian,cũng có thể hạn hẹp kiến thức nên tôi không đọc hết toàn bộ tác phẩm để từ đó “lộng ngôn” nói về con người qua thơ của anh.Như đối với những tác giả khác ,tôi chỉ được đọc một số thơ tình,thơ đời,thơ chính sự(?)…và những bài phỏng vấn trên các phương tiện truyền thông khác của anh.
Theo thiển ý tôi việc dựa vào những tính chất cơ bản của con người mà không cần đi sâu vào phân tích tỉ mỉ,để thiết lập mối quan hệ người-người,hoặc mối quan hệ đồng cảm giữa hai tâm hồn thì cũng không có gì sai.Cái cơ bản thấy được trong thơ anh bất luận là thơ tình,thơ đời…là một khao khát hướng thiện,trong đó là sự thẩm mỹ cội nguồn,trong sáng trong tình yêu,và nhu cầu công bằng trong xã hội.Anh không cố gắng phá bỏ những luật vận truyền thống thơ Việt (để chạy theo cái ta gọi là tân-hình-thức-hậu-hiện-đại) mà tư duy chuyển tải vẫn mới,vẫn “hiện đại”.Thơ tình anh viết đẹp tự nhiên,rất đời thường, đơn giản,dễ hiểu…nhưng lạ,vì như nhiều người nhận xét anh nói về nó với giọng điệu “ngang tàng,bụi bặm”.Về thế thái nhân tình anh không “chửi rủa” để hằn học,hoặc ganh ghét người đời vì anh vẫn ca ngợi những con người,những hoàn cảnh rất đỗi bình thường đang hiện hữu.Chuyện vận mệnh đất nước từ ngàn xưa đã có nhiều nhân sĩ quan hoài,thao thức thì nay anh lên tiếng đả phá bất công trong xã hội,kêu gọi mọi người quan tâm đến sự nguyên vẹn của lãnh thổ âu cũng là điều đáng phục,vì thử ngóng xem ngay trong lòng tổ quốc hiện nay có mấy người dám nói lên thành lời(?!)
Như đã nói vì hạn hẹp kiến thức nên không dám “lộng ngôn” nhưng vì có những đồng cảm mà thiết lập một mối quan hệ giữa người với người, âu đó cũng là một niềm vui trong lúc mình “già thêm chút nữa”.
Thực tế của đời thường được thể hiện bằng những câu thơ thật độc đáo , một cá tính nổi bật , rất hay !
Tôi sẵn sàng đạp xích lô đến chỗ hẹn với tình nhân
Và mặc quần rách dìu nàng đi ăn phở
ui,
nhà thơ có dám làm việc đó không?
giá như có người nào đạp xích lô và mặc quần vá chở riu đi ăn phở thì oai bít mấy!
Đọc thơ sao mà kỹ dậy! Hình như thi sĩ chỉ biết làm thơ thôi mà phải không Rêu? Còn đọc thơ để độc giả đọc hihih.
thơ là của người , gửi gắm những điều muốn nói qua từng câu chữ hàm xúc nên khi rêu đọc một cách cũng thật lặng lẽ và nghiêm túc kỹ lưỡng, cũng như rêu khi gửi lòng vào những sáng tác của mình cũng mong mọi người đọc một cách nghiêm túc như vậy.
Chỉ biết đạp xích lô và mặc quần vá nhưng….không biết làm thơ có được không RiiiiiU ?
gật đầu lia lịa…….miễn là có phở … í là dậy đó 😉
Gởi Bùi Chí Vinh
Tôi giỡn với Anh :
Vì cái lưỡi bẩm sinh đã bị bảy lũy thừa.
Quá ra Anh Vinh bụi cũng biết ” tán “.
Nói thật , tôi khóai :
Với đàn bà ,tôi tỏ ra ưa thích
Xin được phiêu lưu xuống địa ngục nàng dành
Thật với lòng đến thế là cùng !!!!!
Bùi Chí Vinh: Nhà thơ Lương Sơn Bạc
• Văn hóa – nghệ thuật
Phan Thủy (Viết tặng Dân Luận)
Tôi quen biết Bùi đại ca khi anh ở bộ đội về. Tôi quen anh đơn giản vì tôi là cô bạn gái của người bạn thân anh, vì vậy tôi có thể hiểu biết đôi điều về con người của anh. Bạn anh nói rằng Bùi đại ca vào bộ đội bất ngờ thì khi rời khỏi bộ đội cũng bất ngờ không kém. Cũng chỉ vì bản tính khí khái của nhà thơ thích đời sống Lương Sơn Bạc mà anh dám tấn công viên chỉ huy của mình để cứu những người bạn cùng đơn vị thoát khỏi sự trù dập độc ác của vị sĩ quan cấp trên mình. Hậu quả của hành động liều lĩnh đó là anh bị giam 3 tháng ở quân lao, bị tước quân tịch và may mắn anh còn được trở lại đời thường để trở thành một nhà thơ bất đắc chí lang bạt giang hồ làm thơ cho dân nghèo. Những năm đầu giải phóng gạo trở thành mặt hàng xa xỉ không ai dám tơ tưởng đến, người dân thường phải đối mặt với những bữa ăn chỉ có bo bo là thực phẩm chính. Cơn đói đến với tất cả mọi người, vào thời điểm này trở thành một con người lương thiện đã là quá khó nói gì đến việc chống lại bất công, trù dập, dám ăn dám nói với các quan chức chính quyền. Vì vậy việc làm của Bùi Chí Vinh trong giai đoạn này quả là chuyện kinh thiên động địa. Cơn đói không làm anh ngã gục mà trái lại nó còn là một chất xúc tác để anh sáng tác những bài thơ có sức mạnh ngàn cân đập tan những tư tưởng, hành động giả dối của bọn quan chức thối nát, bọn cường hào ác bá, và báo chí. Những bài thơ của anh quả thật quá “phạm thượng”. Nhìn anh đọc thơ sang sảng trước đám đông mà tôi thấy sợ, sợ vì anh có thể bị công an chìm công an nổi sờ tay vào gáy và tra tay vào còng bất cứ lúc nào. Nhưng nỗi sợ của mọi người không làm anh nao núng. Anh vẫn đọc thơ vanh vách :
ĐÓI LIÊN TỤC
Lúa miền Nam gặp hạn
Bình Trị Thiên bão về
Đồng bằng sông Hồng hồi hộp vỡ đê
Sao đọc báo thấy bội thu lương thực
Nghe đài thấy gạo Việt thành cơm Tây cơm Nhật
Xem ti vi thấy thóc nở đầy hình
Thóc tràn vào ngân khố vô danh
Đất nước đang được mùa công trái
Cho trên dưới rộng mồm ăn nói
Diễn văn đầy ngũ vị hương
Thứ hoa màu trên giấy báo
Đương nhiên
Nhà hết gạo
Và mười người hết máu
Tôi rất mừng vì sau những bài thơ “quậy” anh vẫn được bình yên, anh lại tiếp tục làm thơ. Những bài thơ nói về tuổi trẻ chúng tôi đang sống trong một chế độ xã hội khắc nghiệt. Tuổi trẻ chúng tôi được đào tạo kỹ lưỡng để trở thành những giáo viên, nhà thơ, nhà báo, nhà văn vv… nhưng những người trí thức chúng tôi tại sao chỉ biết cúi đầu im lặng chỉ biết làm theo mệnh lệnh như một người máy ? Tôi là một giáo viên, là một phụ nữ có cá tính, tôi không cam chịu như vậy. Tôi yêu thơ Hồ Xuân Hương vì nữ sĩ đã dám một mình chống lại cả một xã hội phong kiến để đòi nữ quyền cho phụ nữ. Yêu thơ nữ sĩ nên tôi yêu thơ anh vì anh đã nói lên được những nỗi niềm cay đắng mà những người trí thức đang phải nhẫn nhục chịu đựng, những ước mơ cháy bỏng của tuổi trẻ chúng tôi rất mong muốn làm một điều gì đó cho đất nước của mình. Tôi còn nhớ những câu thơ khí khái anh đọc trên bàn rượu cho tất cả mọi người cùng nghe :
Tôi cân kí lô cái lưỡi của mình – Dù vua chúa triều thần tiểu tiện lên các phát minh – Dặn tôi uốn lưỡi bảy lần thì cho nói – Uốn một lần thì coi như tốt nghiệp nghề múa rối – Uốn lần thứ hai được bằng cấp hát tuồng – Uốn lần thứ ba chuẩn bị phong quan – Lần bốn lần năm thì tha hồ chức tước – Uốn đến lần cuối cùng hẳn quyền uy trấn quốc – Vì cái lưỡi đã bị bảy lũy thừa – Cũng may mà tôi không biết dạ biết thưa – Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị – Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra thằng thi sĩ
Tôi nhổ nước bọt vào những điều lừa mị – Tôi hôn thiết tha người con gái nghèo làm đĩ – Và bạt tai đứa công chúa hợm mình – Tôi theo phò người giang hồ quân tử – Và tẩy chay đám quyền quý nịnh thần
Ngoài thơ Đời, anh còn có những bài thơ Tình nhẹ nhàng nhưng nỗi niềm cũng không kém phần cay đắng. Tôi rất thích bài thơ SINH NHẬT của anh :
SINH NHẬT
Hôm nay là sinh nhật của anh
Hai mươi bảy tuổi chay ngon lành
Anh xòe diêm đốt mà cay mắt
Diêm tàn riêng sọi khói mong manh
Sinh nhật anh không có đèn cầy
Hoa hồng mang đến cánh còn gai
Em cong môi thổi như công chúa
Hơi thở thơm mùi hương trái cây
Sinh nhật anh không có rượu vang
Ly quên chén dĩa, ghế quên bàn
Anh quên đời sống như quên tuổi
Bó gối nghe đùi thương gót chân
Sinh nhật anh không có đàn bà
Tháng Mười, Chúa chẳng kịp sinh ra
Dang tay anh đứng làm thập tự
Mơ một nàng Madalena
Sinh nhật anh không có đàn ông
Tháng Mười, Phật giác ngộ chưa xong
Vòng tay anh khép làm tràng hạt
Đợi nàng Thị Kính cắt râu chồng
Sinh nhật anh mà sinh nguyệt em
Có nàng con gái rất thuyền quyên
Lách qua khe cửa như hơi gió
Ụp xuống đời anh cơn bão đêm
Sinh nhật anh ừ, sinh nguyệt em
Trăng lên soi rỗng túi không tiền
Mẹ anh sinh nở con cầu tự
Nên suốt đời anh ngủ mái hiên
Nhắc lại những kỷ niệm một thời phiêu bạt của anh cũng là mong muốn gửi những lời cám ơn chân thành của tuổi trẻ chúng tôi đã từng sống hào khí ngất trời với anh, với những vần thơ, nhạc điệu và ca từ của anh trên bàn rượu, trong những buổi tiệc bạn bè. Chúng tôi rất vui vì một con người dám ăn dám nói như anh, một con người dám sáng tác những bài thơ “phạm thượng” truyền khẩu trong nhân dân lại có thể sống rất khí phách cho đến ngày nay. Những phát biểu của anh trên đài BBC cho thấy rằng anh vẫn trung thành với lý tưởng của mình. Tính Lương Sơn Bạc của anh vẫn kiêu hãnh như ngày nào. Và anh có quyền tự hào vì những bài thơ “quậy” của anh đã đi vào lòng tất cả mọi người.
Một trăm hay hai trăm năm sau khi cảo thơm lần giở trước đèn , thế hệ tương lai sẽ thấy được một xã hội thật được phơi bày trong từng câu thơ của anh, một chủ nghĩa có được lòng dân hay không, người dân sống lầm than hay yên bình, nhân sĩ trí thức được đối xử ra sao, tất cả đều đã được anh thể hiện rất sinh động qua những vần thơ, ca từ điêu luyện, trữ tình, sâu sắc và rằng hay thì thật là hay. Một lần nữa tôi thành thật cảm ơn anh Bùi Chí Vinh, nhà thơ Lương Sơn Bạc của nhân dân, chúc anh thành công trong việc trừ gian diệt bạo, chính nghĩa luôn thắng trong những kịch bản điện ảnh mà anh hiện đang cộng tác với hãng phim Chánh Tín.
HUONG LAN
Tuyên Ngôn Thi thật là UYÊN BÁC! Hầu như Rong thích trọn bài và hy vọng ba câu ‘tuyên ngôn’ thơ dưới được đưa vào “luật thi”.
Cũng may mà tôi không biết dạ biết thưa
Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị
Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra thằng thi sĩ
Chúc mừng tác giả! Chúc nhà thơ nhiều sức khỏe, an lành và sáng tác đều trước khi có “luật vần bằng trắc của thơ..” bị thay đổi.
Cái này đã biết từ lâu rồi bác ơi biết từ ngày cụ đồ Chiểu tuyên bố đâm mấy thằng gian bút chẳng tà,nhưng mấy người làm được như bác nói bác ơi?
@ Gần 20 năm đọc lại vẫn thấy tuyệt. Nhà thơ, từ thuở ấy, đã không “cận thị trước tương lai”.
Hay.
Bằng sáng tác của mình
Tôi nhổ nước bọt vào những điều lừa mị
Tôi hôn thiết tha người con gái nghèo làm đĩ
Và bạt tai đứa công chúa hợm mình
_
Tưởng gì té ra chỉ …..bạt tai bằng thơ !
Thơ hay lắm Bùi Chí Vinh.
Bài thơ hay quá. Chúc anh ngày chủ nhật tốt đẹp.
Tôi cân kí lô cái lưỡi của mình
Dù vua chúa triều thần tiểu tiện lên các phát minh
Dặn tôi uốn lưỡi bảy lần thì cho nói
Uốn một lần coi như tốt nghiệp nghề múa rối
Uốn lần thứ hai được bằng cấp hát tuồng
Uốn lần thứ ba chuẩn bị phong quan
Lần bốn, lần năm thì tha hồ chức tước
Uốn đến lần cuối cùng hẳn quyền uy trấn quốc
Vì cái lưỡi bẩm sinh đã bị bảy lũy thừa
Cũng may mà tôi không biết dạ biết thưa
Nên cái lưỡi vẫn còn nguyên mùi vị
Mỗi lần lưỡi cong là nhảy ra thằng thi sĩ
_________
Cái lưỡi của Bùi tiên sinh nặng mấy kí lô?