Từ Quốc Hoài
MÙA XUÂN
.
Mùa Xuân
nhẹ bước qua đường
nắng vương sương khói
ngày
dường nhẹ tênh
chân mình lạc
giữa mông mênh
này người, này phố, này bềnh bồng xe…
câu chào
vội chẳng kịp nghe
nụ môi tươi rói theo về
thoảng hương
.
THÁNG GIÊNG
.
Vòng tay sóng nõn nà
lặn vào da thịt cát
hương của trời của đất
chợt dậy trong nụ hoa
và cát mịn màng da
và sóng mềm mại sóng
bên cánh buồm mơ mộng
dùng dằng bước Hằng Nga
người đi dày trần gian
bước ngược xuôi trăm ngã
ngạc nhiên dấu chân mình
in lòng vòng Cõi Nhớ !
biết tìm đâu… ngày xưa ?
tay chạm vào mây khói
cái nhìn em tươi rói
lên tơ non Cây Đời
trẻ trung bờ cát gọi
vòng tay sóng buông lời
nụ hôn ai đằm thắm
gửi vầng trăng bên trời
.
LẠ THAY CON TIM
.
Một ngày không vui không buồn
tôi đọc thơ em
nghe con tim ngột ngạt sau trang giấy
mùa xuân dường đã khuất xa rồi !
dòng sông vẫn không ngừng chảy
cuốn theo bầu trời đầy cỏ hoa
cả khi dòng nước đã lặn vào cát
sông vẫn không ngừng trôi
ngày tháng đã đổi thay gương mặt
trong lao xao cây lá hai bờ
lạ thay cuộc hành trình của con tim
vẫn ẩn hiện đâu đó.