Ngô Nguyên Nghiễm
U tịch đá xanh, ngày trở lại
Triền cao thoai thoải nắng chơi vơi
Ráng bay một góc trời biên giới
Khách cũng bay về như lá rơi
Khói nhà ai chảy hiên hè sau
Góc nhỏ âm buồn tiếng võng ru
Ngơ ngác hàng tre mùi vọng cổ
Độc huyền đục ngọt gốc đêm sâu
Quanh quẩn đường dài, có dép cỏ
Mười năm mài thủng gót phong trần
Về đây, gió ngựa đùa khinh bạc
Bạc áo trung niên, bạc tóc xanh
Ồ chút rượu đùa trái đất lăn
Thơ vừa rót xuống chén tri âm
Bỗng nhiên thấy rụng vài hơi thở
Đủ cuốn vèo đi lá nguyệt rằm…
Cố xứ, mùa thu vàng ngẩn ngơ
Vàng ươm phố núi, hạt mưa khô
Thương hồ chết lặng trên sông
Hậu Gác mái, rồng bay, đá lạnh hờ
Thoảng nghe mấy khúc hát đồng dao
Ớn lạnh thiên nhiên gió đổi màu
Thổi áo phong sương lầm tóc bạc
Đầm đìa khí hậu cháy đêm thâu
U tịch đá xanh, mờ thế trận
Bờ cao mây vén mộ âm âm
Lỡ vương vấn lá, hoa chèn núi
Bút chỉ người xưa ngủ ngửa nghiêng
Chớp mắt con kênh biên giới lạ
Chảy quanh ngọn thốt nốt sau nhà
( Bỗng nhiên thơ ấu hồn năm tháng
Cây gáo vàng xưa mới trổ hoa )
Vàng thẳm con đường hoa cúc nở
Âm vang tu hú rụng hoàng hôn
Ráng chiều nhuộm đỏ trời biên thổ
Và nhuộm tang bồng khách viễn phương
Đá rịn mồ hôi ngày trở về
Đàn voi lầm lũi hồn sơn khê
Lung linh đáy suối phơi hình tượng
Gói bóng giang hồ, gói bản quê
Bên kia vách núi nhà san sát
Sơn lộ quanh co cát bụi bay
U tịch đá xanh, âm tiếng hót
Loài chim sơn dã nhảy đâu đây…
Ồ chút rượu đùa trái đất lăn
Rồng bay, sang sảng giọng nam non
Ngày đi núi chất trên vai rộng
Và nhốt trăng vào túi rỗng không
Thắm thoát mười năm đầu bạc phếch
Nuôi thơ chưa lớn được giang hồ
Ngày về, bạn hữu ngồi phong ấn
Thẹn với cây đa gốc miếu xưa
U tịch đá xanh, ngày trở lại
Triền cao thoai thoải nắng chơi vơi
Ráng bay một góc trời biên giới
Khách cũng nặng lòng đếm lá rơi…
8.1998

Một bài thơ say đúng nghĩa : say tình ,say bè ,say bạn ,say đất ,say trời!
Rũ bụi giang hồ
Những bước chân xa ngày trở lại
Mang sầu cô tịch nhớ chơi vơi
Mênh mông đời lặng vô sắc giới
Chiều thu vàng rụng úa tàn rơi
Đường trần mê lộ nẻo trước sau
Thẫn thờ ao ước tiếng mẹ ru
Chạnh phút ưu tư hoài nhớ cổ
Lạc bước giang hồ mỏi mắt sâu
Đấu tranh thua thiệt đời xanh cỏ
Ngổn ngang cay nghiệt nợ kiếp trần
Lạnh lẽo rừng hoang sương bàng bạc
Âm u lồng lộng trời cao xanh
Chén tạc chén thù nghiêng ngả lăn
Mơ tìm khúc nhạc vọng tri âm
Ngột ngạt đối đầu đêm tức thở
Đâu thú thanh tao nguyệt sáng rằm
Yên hùng một xứ xót ngẩn ngơ
Cuộc đời rơi rụng chiếc lá khô
Máu đã ướt đầm đời sương gió
Thắng bại được thua mấy hững hờ
Đêm lặng mơ màng khúc ca dao
Tìm đâu huyền ảo phép nhiệm màu
Gió bụi phong sương đời đen bạc
Đêm trường trăn trở đến mấy thâu
Tránh đâu đấu tranh vô hồi trận
Vô thường bằng hữu bặt vô âm
Chua xót buồn vương đau tiếc nuối
Đỉnh cao tuột dốc đổ ngã nghiêng
Sinh tử vô thường tình khác lạ
Nơi nào dừng bước chốn ấy nhà
Cuộc đời phiêu bạc dài năm tháng
Chập chờn hư ảo giấc mơ hoa
Cô độc đêm dài sầu nức nở
Khói lam chiều mộng nhớ hoàng hôn
Sinh tử mong manh đời thốn thổ
Tà huy còn dạt đến muôn phương
Dẫu chết cũng mong được chốn về
Con đường nghịch cảnh nẻo nhiêu khê
Ngã Phật buông dao hồn tưởng tượng
Giang hồ rũ bụi mộng chân quê
Trong mơ còn thấy người truy sát
Giang hồ sôi sục bão mưa bay
Mong tĩnh tại đời nghe tiếng hót
Họa mi ngân vọng mãi đâu đây
Sóng vẫn ầm áo cát đá lăn
Cuồn phong dữ dội cuốn dời non
Muôn dặm đường đời đâu hẹp rộng
Trăm năm cát bụi trả về không
Giành giật bao năm giờ trắng phếch
Thắng thua thành bại cõi mơ hồ
Tìm lại cõi xưa ghi dấu ấn
Gội sạch phong trần lại chốn xưa
Chân bước lâng lâng đường trở lại
Thăng trầm một kiếp đã đầy vơi
Cố giữ lòng mình ngăn mọi giới
Không… không… không thể tự do rơi…
Ngầu trên núi uốngrượu dể bị trúng gió đó.
Giọng thơ hào sảng lắm.
Ồ chút rượu đùa trái đất lăn
Rồng bay, sang sảng giọng nam non
Ngày đi núi chất trên vai rộng
Và nhốt trăng vào túi rỗng không
______
Khẩu khí thơ sao giống Lý Bạch quá vậy anh?
Một giọng thơ rất hào sảng…của vùng Nam Bộ
Buồn ngang tàn,
phiêu lãng khí khái càm hoài,
u uất rưng rưng dâu bể.
Một đời trải nghiệm “…ráng bay một góc trời,,,,”,
có ai trở lại..
vàng thắm con đường hoa cúc nở
âm vang tu hú rụng hoàng hôn
để chợt nghe….
độc huyền đục ngọt gốc đêm sâu
gặp lại…
Cây gáo vàng xưa mới trổ hoa
và nhìn lại chính mình…
thẹn với cây đa gốc miếu xưa.
Xin cám ơn NNN.
“Ngày đi núi chất trên vai rộng
Và nhốt trăng vào túi rỗng không”
Tôi thích nhất hai câu ni . Không chỉ vì có cảm giác tương đồng trên đỉnh Bạch Vân, mà còn vì 2 câu trên nó hay trong nhiều cảnh huống khác. Cảnh Bảy Núi dường như không đủ sự hùng vĩ điệp trùng. Nhưng nó gợi cho tôi điệp trùng hùng vĩ núi quê nhà. Ngày đi… có kẻ bịn rịn chòm mây bạc. Có kẻ vươn vấn rặng núi xanh mờ bạc trắng đỉnh vì mây. Có người sợ trăng sẽ kém ngần trong nơi vùng xa lắc đến. Hay ! Ngày đi núi chất trên vai rộng. Và nhốt trăng vào túi rỗng không.
người thi sĩ như khách giang hồ vẫy vùng lãng bạt, cũng có những giây phút : “một tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà” , và chợt dưng:
Ráng bay một góc trời biên giới
Khách cũng nặng lòng đếm lá rơi…
Những khoảng khắc ấy thể hiện một tâm hồn đầy cảm xúc và tinh tế .