1.
Tinh mơ.
Trong khi người không chiêm bao còn say ngủ, nàng lặng lẽ rời khách sạn, mang theo máy ảnh và đi ra Hồ.
Hồ. Trong thơ xưa, nó được xưng tụng là gì nhỉ? Nàng Tây Thi. Bây giờ Hồ đang nằm duỗi mình trong sương mù, mượt mà, long lanh và hư ảo. Xứng danh người đẹp.
Bây giờ vẫn còn chưa trang điểm, nàng và Hồ.
2.
Trời còn lạnh.
Hồ đẹp đến nỗi tôi xấu hổ mình đã quá vội vàng, chưa trang điểm mà đã đi gặp Hồ. May mà còn có chiếc khăn san đỏ sẫm màu rượu vang quấn quanh cổ tôi!
Giờ này quanh Hồ biết đâu có sói, sói có thể mang đầu người, bụng người và chân người. Đó là tôi chợt đùa thầm với chính mình trong làn sương bềnh bồng sớm đông.
Bầu trời màu tro ửng một chút hồng.
Với tôi, bầu trời lúc nào cũng đẹp. Tôi thường ngẩng nhìn, trong khi đi đường, cái vòm bao la đổi màu liên tục ấy.
Đừng thế nữa, chồng tôi nhiều lần trách mắng, nhìn mặt đất mà đi chứ!
3.
Ngay cả khi nhìn mặt đất,
Nàng vẫn thấy thanh thiên phản chiếu trong gương, phản chiếu trong hồ, phản chiếu trong vũng nước…
Trong một giọt sương, nàng cảm thấy, cũng có ký ức của bầu trời xanh.
Ngay cả khi nhìn mặt đất,
Nàng vẫn lạc đường, vẫn bơ vơ, vẫn chờ đợi, vẫn đi về một chân trời xa.
Ngay cả khi nhìn mặt đất,
Nàng vẫn mang dáng vẻ mộng du và nàng đã gặp anh trong trạng thái đó, đã lấy anh trong trạng thái đó.
Nàng đã lấy người không chiêm bao.
4.
Trước khi rời phòng, tôi ngoái nhìn về chiếc giường anh đang nằm.
Anh quấn mình trong chăn ấm. Như một con sâu. Ngáy đều. Như một ao tù rền âm thanh của bóng tối.
Ngay cả mang tai của anh, tôi cũng không thấy đâu. Đôi mắt anh giấu trong bóng tối của chính nó.
Giấc ngủ của anh bao giờ cũng say.
Giấc ngủ của anh có thời khắc, chuẩn xác và không bao giờ mộng mị. Tôi biết.
Biết hay không biết thì cũng vậy.
Giá như một lần, tôi có thể đi vào giấc ngủ ấy, cái thế giới trống rỗng không có gì ấy. Trong cái nhà tù hư vô ấy, chỉ có bóng tối.
Tôi đã may mắn thành công khi thuyết phục được anh trở về thăm cố hương từ một phương trời buốt lạnh, mịt mùng tuyết bay.
Chỉ để nhìn lại Hồ, ngắm những vạt sen hồng và dõi mắt theo một bầy chim thiên di rủ nhau bay về An Bá, Yên Thiên.
Trong mơ, có lần tôi thấy mình bay trong bầy chim di trú ấy, vai mọc đôi cánh màu tím biếc, vẫy gió mà bay. Tỉnh dậy, mắt ướt. Chồng tôi ân cần hỏi han trong khi tôi vừa khóc vừa kể lể.
5.
Có gì thế em?
Không.
Có.
Em chiêm bao…
À, chiêm bao!
Đừng chế giễu em.
Em thấy em đang tậu một miếng đất trên mặt trăng, phải không?
Miếng đất nào? Em chỉ thấy mình bay về An Bá trong hình hài một con chim thiên di, chính xác là con sâm cầm lẻ loi giữa một bầy cò, nhạn, giang, le le…
Tội nghiệp em chưa, tội nghiệp những người phải sống thường xuyên với những giấc chiêm bao. Giá mà em có thể sống như anh. Như anh.
6.
Bởi vì anh chua từng biết mông mị là gì. Trong hàng ngàn giấc ngủ anh trải qua từ bé đến giờ, tuyệt không hề có một giấc chiêm bao nào.
Anh đã thú nhận với nàng như thế ngay trước phút cầu hôn.
7.
Và bây giờ, khi ngoái nhìn anh ngủ, tôi biết rõ một chốc nữa đây, đúng boong 6 giờ, anh sẽ mở mắt. Đôi mắt anh không lưu đọng một bóng hình hư ảo nào, hoàn toàn sáng rõ như hoà nhập với ánh nắng mai sẽ tràn vào phòng qua cửa sổ.
Anh sẽ đi vệ sinh, rồi rửa mặt, rồi đánh răng, rồi tập thể dục, rồi mở máy vi tính bắt đầu một ngày mới. Đó là một nghi lễ bất di bất dịch.
Ngày nào cũng như ngày nào.
Cho dù có luân hồi chuyển thế, anh nói, anh không tin là anh có thể sống khác với thời khoá biểu của mình.
Hay cho dù có động đất sập trời, anh cũng thế.
Bởi thế, tôi không thể đánh thức anh dậy sớm, ra bờ Hồ giăng sương, đón đợi bầy sâm cầm bay xuống và vẫy nước trên Hồ. Trong cuộc đón đợi này, tôi phải lẻ loi thôi.
Nhưng mà, kể từ khi lấy anh, có một cuộc đón đợi nào, nếu như thật sự là một cuộc đón đợi, mà tôi không lẻ loi đâu.
8.
Nàng lang thang theo mạn hồ, ven một vạt sen mênh mông xanh ngút. Những lá sen xoè căng cánh như muốn bay lên.
Ngắm những búp sen hồng qua màn hình máy ảnh, nàng tìm chọn một điểm nhìn. Nhưng chưa bấm. Chờ nắng lên.
Một ông lão, chắc là chủ vạt sen, từ thuyền bước lên, tiến về phía nàng.
9.
Cô chụp ảnh sớm thế?
Chưa đâu ạ. Bác đi vớt hoa sớm thế?
Cũng chưa đâu.
Cháu đợi sâm cầm nhưng không thấy.
Dạo này hiếm hoi lắm!
Sao thế ạ?
Hàng quán xáo xác, du thuyền lung tung, săn bắt bừa bãi, chim biết trú vào đâu? Sâm cầm chỉ thích những nơi thanh vắng như cửa sông, bờ biển và đại hồ, nơi chim có thể bơi lặn thoả thích và sống qua mùa đông.
Cháu ngỡ mình về đúng mùa sâm cầm. Hoá ra không có gì hết?
Nhớ những mùa trước, sâm cầm thường lặn dưới vạt sen của tôi tìm ăn những hạt sen rơi rớt, thực vật thuỷ sinh và tôm ốc nhỏ.
Nghe nói loài chim này biết đào bới rễ cây mà ăn củ nhân sâm, phải không bác?
Chắc là chuyện đời xưa, chắc là huyền thoại. Có một cô gái lên non tìm thuốc cứu cha già, nhìn thấy một bầy chim lạ đào bới cây củ lạ mà ăn. Cây đó là nhân sâm giúp cha cô khoẻ lại. Do vậy mà chim lạ ấy được gọi là sâm cầm.
Cháu thì cũng theo mùa chim di trú mà về đây. Để sống qua mùa đông. Để tìm một điều gì đó không rõ. Và để sống tiếp.
Cô có thấy Hồ đang làm gì không?
Làm gì hở bác?
Đang mơ cô ạ, Hồ đang chiêm bao.
10.
Từ biệt ông lão, tôi tiếp tục lang thang ven Hồ. Mùa này sâm cầm có về không?
Đừng phụ lòng ta chứ, sâm cầm ơi!
Ta cũng là một con chim trốn tuyết, cũng như bọn em thôi.
Sâm cầm ơi, bọn em có những giấc chiêm bao không?
Như là ta vậy. Như ta.
11.
Đi về phía tôi từ trong sương hiện ra một cô bé.
Cô đội một chiếc mũ len trắng trông ngộ nghĩnh như một cái mào chim.Cô mặc chiếc áo ấm bằng len nhung bên ngoài bộ váy xám tro.
Đó là một thiếu nữ. Hay chỉ là một bé gái? Tuổi không thể đoán. Có cái xinh xắn thơ dại pha lẫn một nhan sắc xuân thì.
Vừa đi cô vừa nhai một loại hạt nào đó. Dáng đi nhún nhảy của cô gợi nhớ loài chim có đôi chân cao. Đầu cô lại hay chuyển động theo lối nhìn nghiêng.
Sương mù như đang đưa đẩy cô. Sương mù như đang nhả ra cô. Đang đưa cô vào đời. Đang đưa cô đến với tôi.
Một cách vô thức, tôi giơ máy ảnh lên, ghi nhận khoảnh khắc một cô bé xinh đẹp hiện ra bất ngờ trong sương.
Xin lỗi em nhé, tôi ấp úng nói khi cô bé tới gần, chị chụp ảnh em mà không xin phép trước.
Không sao mà, giọng cô bé nghe ríu rít, chị có ăn hạt sen không?
Và cô bé đặt vài hạt sen tươi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhìn em, không rời mắt ra khỏi em được. Đắm đuối như si tình.
Trong khi ăn hạt sen, tôi hỏi chuyện cô bé đội mũ len trắng có gương mặt lạ lùng xinh ấy.
12.
Nhà em ở gần Hồ à?
Không đâu. Xa lắm cơ. Xa vô cùng, xa ngút ngàn. Phải bay, bay mãi.
Và em… bay… một mình à?
Em đi lạc và rồi không thấy ai.
Tội em quá!
Nhưng em không sợ đâu. Em sẽ tìm ra bạn thôi. Thế nào cũng tìm được.
Nếu như có thể, em về chỗ chị chơi nhé? Có được không?
Chị cũng đi lạc, sống một mình à?
Ồ không, chị đang ở khách sạn với người không chiêm bao.
Người không chiêm bao?
À, với chồng chị. Xin lỗi. Chị gọi anh ấy như thế.
Em có thể đi chơi với chị một chốc. Nhưng họ hàng em đang đợi ở đâu đó.
Ở đâu?
Ở đâu đó bên ngoài…
Bên ngoài cái gì?
Bên ngoài… Em chưa biết. Rồi từ từ em sẽ biết thôi.
Em đừng buồn, em nhé.
Không, em không khóc đâu.
Vậy thì chúng ta đi thôi.
Vâng.
13.
Giọng của cô bé đội mũ len trắng vừa có vẻ tự tin vừa nhuốm một nỗi buồn vô tả.
Cuộc hội ngộ bất ngờ đã nhanh chóng gắn bó họ trong tình thân thiết. Cứ như thể là hai chị em thương yêu nhau từ nhỏ.
Nhưng cuộc hội ngộ bất ngờ đó cũng nhanh chóng đi đến tan biến. Như thể là chưa từng có một mảy tình nào dấy lên giữa họ.
Nàng đưa cô bé về khách sạn, trong lòng náo nức niềm vui. Xinh đẹp, duyên dáng, khả ái, cô bé đội mũ len trắng tung tăng đi theo nàng.
Nhưng đến cổng khách sạn thì bỗng dưng không nhìn thấy cô bé đâu nữa.
Nàng nhìn quanh tìm. Nhìn lên trời tìm. Như thể tìm chim. Sương đã tan.
Chỉ thấy một chân trời hửng nắng.
14.
Sáu giờ. Người không chiêm bao mở mắt và hỏi: Em đi đâu sớm thế?
Ra hồ chụp ảnh. Một vạt sen hồng rất đẹp và một cô bé rất xinh.
Cho anh xem.
Và ngồi ngay trên giường, anh mở xem các ảnh tôi vừa chụp trên màn hình LCD.
Vạt sen đẹp thật, anh cười nói, nhưng có cô bé nào đâu? Anh chỉ thấy có một con sâm cầm thôi, trông rất đẫy, nếu mà đem quay thì phải biết! Thịt nó thơm lắm, có mùi sen và nhân sâm. Ăn được nó thì có khác gì mình là vua…
Tôi giật lấy máy ảnh trên tay anh.
Mặt em tái xanh tái mét, anh nói. Khổ chưa, đi dạo sớm làm gì cho rét mướt!
15.
Rét mướt. Tôi cảm thấy rồi. Thực thế. Chỉ còn lại rét mướt mà thôi.
Cảm giác cách viết hiện đại. Chỉ dành cho người suy tư, dành thời gian ngẫm nghĩ. Nó kén người đọc. Lối viết lúc đầu hơi cũ kĩ [ như dùng từ nàng ] Loại này nên ngắn lại hơn nữa, vừa sức với đông đảo ngưới đọc> Nhưng đó lại là tthách thức mới với nhà văn,
Đôi khi cũng cần mạnh dạn khai phá lối đi mới phải không anh Nhật Chiêu ?
Tôi rất thích lối viết của nhà văn Nhật Chiêu,tinh tế mà nên thơ
Truyện hay mà Bình ơi
Tui thấy hay!
Đố ai nằm ngủ không mơ…
Tui thấy đọc cũng được đấy chứ.
Toi thay truyen nay la mot co gang tim toi cua nha van Nhat Chieu
NGƯỜI KHÔNG CHIÊM BAO là nhiều đoạn văn xuôi liên kết lại . Tọa nên lối viết sáng tạo mới lạ .Là lối chơi chữ nghĩa của giới văn chương. Nhưng nếu đem nghệ thuât này vào chuyện viết lách thì” nguy hiểm”. Bởi cách viết này làm người đọc khó hiểu.Khó có độc giả. Hay nói chính xác đây là cách viết tác giả chỉ viết cho chính mình và chơi với mình mà thôi !
Đồng ý với Binh. Viết sách kiểu này người đọc sẽ quay lưng lại với sách vở mất thôi nhà văn NHẬT CHIÊU a !
Đọc lời g/thiệu của anh trong BTNDM tôi “mê” lắm ! Nhưng đọc NGƯƠI KHÔNG CHIÊM BAO mình chịu… Không cảm được.
Sao Binh đồng ý với Bình ?
Truyện “NGƯỜI KHÔNG CHIÊM BAO ” là truyện ngắn diễn tả những khoảnh khắc trong cuộc sống , ngắn gọn và lãng mạn . Lối viết như thế này mình nghĩ là sáng tạo , nội dung đan xen giữa thực và ảo nhưng vẫn cảm nhận được điều tác giả muốn gửi gấm trong truyện .Đó cũng là một nghệ thuật !
Cái này gọi là mèo khen mèo dài đuôi đó …anh Bất Giới ơi !
Đó cũng là một cách mới đó mà.
Ai biểu hổng chịu thay áo khác chi phải hông anh Bất giới ???!!!
hai ông này chắc một ông tên Bính, một ông tên Bình
hihi
zui quá!
TVD
Lang Man va tho mong qua!
Truyen ngan la mot bai tho van xuoi doc dao
Kính chúc thấy và gia đình một mùa giáng sinh ấm áp
Học trò cũ
Một bút pháp nhẹ nhàng,chấm phá ,như thơ như nhạc làm cho truyện ngắn rất thơ mộng
Một truyện ngắn đọc rất dễ chịu
Người không chiêm bao
ĐẸP NHƯ MỘT GIẤC CHIÊM BAO ĐẸP
Đúng như TVD đã nói ! Truyện của Nhật Chiêu giống như một bài thơ văn xuôi ! rất lạ & rất hay!
Họp mặt ở nhà anh Như Tuấn mà không biết mặt chủ nhà! không giới thiệu tên nên không biết ai là ai….. chỉ biết Sáu Nẫu , Nguyễn thị Phụng Phạm văn Phương & anh Mang mà thôi!có phải anh Như Tuấn chụp hình chung với N T Phụng không dzậy!
Nhìn Sáu Nẫu uống rượu cần dzui wá! Đúng đó Nị hình kỳ này thấy Sáu Nẫu đẹp trai ghê! chúc mừng nhen! SN xấu….âm thầm đi họp mặt một mình không rủ chị em mình há Nị…….
Viết hay quá !
Người không chiêm bao có nhiều ý rất lạ,mình rất thích
Truyen viet rat don gian nhung hien dai
Chào thầy!
Oh! mình cứ nghĩ đó là giọng văn của một người nữ . Truyện lãng mạn , thơ mộng và hay !
Những đoạn văn hay cuốn người đọc vào một thế giới tình yêu thực thực mơ mơ đầy hư ảo!
Một truyện ngắn lãng mạn và nhẹ nhàng mang dáng dấp một bài thơ văn xuôi
HỌP MẶT XỨ NẪU Ở NHÀ ANH NHƯ TUẤN
woo, mấy cô chú hư quá, uống gụ mờ hông kiu bé uống zớiii…
Em có mang theo ống hút dài 2 m. Cho em ‘tu” dí các liến anh, liền chị.
Sao admin không thông báo để mọi người cùng dự cho vui
Sáu Nẫu dzìa quê chụp hình mặc áo đen thấy ” đẹp chai ” dzữ à !
Nị thấy có anh MVLong , chị Phụng Rêu , Minh Nguyệt , PVPhương , còn lại hổng chú thích làm sao mà biết ai cà ? hu hu hu …
Biết mà có uống rượu cần là Nị cũng chạy dzìa rùi !
Trong văn có thơ/ trong thơ có văn. Với tôi, “Người Không Chiêm Bao” là một truyện thơ.
Trong thực có mộng/ trong mộng có thực. Với tôi, mộng và thực không khác nhau và giấc mơ sâm cầm cũng giống giấc mơ hồ điệp.
Đôi khi, trong mơ thời gian, không gian dồn nén lại nên cảm xúc mãnh liệt hơn trong đời thật. Chỉ trong một giấc mơ kéo dài mấy chục phút với sâm cầm mà tưởng như câu chuyện của một ngày, một tháng, một thời gian T không có khởi đầu và kết thúc.
Mơ trong giấc ngủ và cả mơ khi thức khác gì nhau.
Thời gian của giấc mơ khác xa thời gian cơ học vô tri vô giác của “người không chiêm bao”. Con người ấy là một robot sinh học được lập trình.
Cảm nhận của tôi có thế. Và tôi thích “truyện thơ” của Nhật Chiêu. Cảm ơn tác giả.
anh Nam Thi ơi,
Chia sẻ với anh: truyện ngắn của Nhật Chiêu giống một bài thơ văn xuôi.
Có khi chỉ là một giọt sương nhưng cho người đọc thấy biển mênh mông. Cái khó là, tuy lấp lánh…nhưng người đọc không dễ thấy.
có phải vậy không anh?
TVD
Đoc ” Người không chiêm bao ” thấy nổi bật bên cạnh là một tâm hồn dễ cảm xúc trước cái đẹp , một tâm hồn nhạy cảm , hay mơ mộng …và rất dễ bị tổn thương !
Một truyện ngắn như là thơ ,hay !
Truyen dat ra nhung van de nhan sinh lon lao thong qua nhung goc nhin nho nhoi cua cuoc song
Mot loi viet rat la
Chào thầy Chiêu rất bất ngờ khi gặp thầy ở đây,em đâu ngờ thầy cũng ghé xứ nẫu quê em,em kính chúc thầy giáng sinh vui vẻ nghen thầy
Kính