Lời giới thiệu
BÀN TAY ẤY VẪN THANH XUÂN
Vẫn là câu chuyện về tình yêu và cái chết.
Vẫn là câu chuyện khổ đau và hạnh phúc
Vẫn là câu chuyện hỗn loạn và bình an.
Nhưng Bàn tay nhỏ dưới mưa vẫn mang một phong vị đặc thù.
Người đàn bà tên là Gấm tìm kiếm sức mạnh để sống và để chết trong một phối cảnh đáng sợ: trái đất đang chết dần.
Con người tham lam
Và trái đất cạn kiệt.
Thiên nhiên, bà mẹ của phong nhiêu, từ nhiều năm qua đã sống lây lất đoạn trường giữa một nền văn minh điên loạn.
Nhiên liệu sống liên tục bị đốt cháy một cách phí phạm và vô ích trong cuộc đời hối hả cuồng quay.
Người đàn bà khát sống ấy đã chết trên một cõi đất hoàng hôn hấp hối:
“Nhìn nét thanh thản và mãn nguyện trên khuôn mặt Gấm tôi hiểu là người tôi yêu đã chết, nhưng không phải vì ung thư. Cô ấy chết vì ngộp thở khi bay đến đỉnh cao và hạnh phúc. Tình yêu và sợ hãi mất mát đã gặm nhấm buồng phổi, nó đốt cháy nhiên liệu sống và triệt tiêu toàn bộ năng lượng sinh học của nàng.
…
Thế giới bừng lên rồi chìm trong màn đêm đen kịt, chỉ có một tia sáng duy nhất là từ trái tim tôi, cháy bùng như ngọn đuốc, bay vút lên trời, quán chiếu vũ trụ này trong một niềm đau vô cùng vô tận.”
Cái phong vị nồng thắm của tác phẩm nằm trong những nghịch lý mà nó muốn hóa giải: sống – chết, khổ – lạc, sáng – tối, mất – còn, ngã – tha, cũ – mới, tự nhiên – văn minh, vô thường, vĩnh cửu,…
“Chọn điều này sẽ phải bỏ điều kia, và như vậy khác nào đánh mất cả hai?”
Nhân vật và người kể chuyện muốn vượt qua vô vàn tình huống phân biệt đó để trải nghiệm cái nhất như hoan lạc, một tư tưởng nhuốm màu sắc Phật giáo, đặc biệt phảng phất hương vị Kinh Duy Ma.
Bàn tay nhỏ dưới mưa là một tác phẩm đương đại, pha lẫn tiểu thuyết và tiểu luận, trữ tình văn xuôi và ký sự báo chí. Lằn ranh giữa những thể loại ấy dường như bị xóa nhòa, như một chiếc cầu trong mưa trong một bức tranh ấn tượng.
Dù vậy, ta vẫn nhìn thấy “bàn tay nhỏ dưới mưa” của tác giả, một bàn tay vẫy gọi của tình yêu?
Tác giả Trương Văn Dân không còn trẻ, nhưng bàn tay ấy vẫn thanh xuân.
Để viết những dòng văn đầy xao xuyến, đầy nhục cảm, đầy tâm linh, đầy kích động mà cũng đầy bình an.
Nhà Văn Nhật Chiêu
Bàn tay nhỏ dưới mưa
Trích đoạn 2 Ám ảnh
Tóm tắc: Sau một thời gian chung sống cực kỳ hạnh phúc thì “tôi chợt hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ mà ai cũng được quyền sở hữu. Có hay không, đó là ý muốn của thần linh. Chỉ có các thần thánh mới có thể tạo nên điều hoàn hảo; còn con người, dù tài hoa cách mấy cũng không được phép.” Và sự tồn tại tình yêu tuyệt vời của tôi và anh là một sự xúc phạm. Mà một khi đã xúc phạm đến thần linh thì trước sau cũng bị trừng phạt.”
Khi người đàn ông đi công tác, bị tai nạn và phải nhập viện ở xa. Và cũng trong thời gian này Gấm lại phát hiện mình bị ung thư.
Đây là trích đoạn về nỗi ám ảnh và cơn ác mộng của Gấm:
“….Tôi chả tâm sự với ai về những gì đang xảy đến với mình. Bởi cái làm tôi đau thì chỉ mình tôi cảm thấy đau. Điều làm tôi lo lắng chỉ mình tôi lo lắng. Trong nỗi đau này chắc chẳng ai hiểu được tôi mà có lẽ tôi cũng chẳng hiểu được ai. Tôi nghĩ mọi an ủi xã giao vô thưởng vô phạt của bạn bè đều vô ích. Nó chỉ làm mình tủi thân. Vả lại, do tính cao ngạo, tôi hoàn toàn không muốn biến thành đối tượng cho sự thương hại của bất kỳ ai.
Nhưng còn anh? Tôi cũng chưa nói gì với anh về căn bệnh!
Tôi sẽ phải làm gì đây? Nói cho anh biết sự thật hay âm thầm trốn chạy? Tôi sẽ phải làm gì? Thế nào là chọn lựa “đúng” trong lúc này?Tôi không biết. Băn khoăn, tôi thường hay đến bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn người qua lại. Mỗi con người đều có vẻ vội vã, hấp tấp đến, vội vàng đi. Tôi nhìn họ, một chút hờn ghen trỗi dậy vì tất cả đều biết mình sẽ đi đâu, còn tôi chẳng biết mình sẽ làm gì.
Chẳng có ai nói cho tôi biết. ”
………
“…Trời gần sáng nhưng người tôi ê ẩm, không dậy nổi. Đột nhiên tôi nghe có tiếng động nhỏ trên sàn. Tiếng động như cào nhẹ, tôi nhìn thấy những vết màu đen, to bằng ngón chân cái, như những trái táo tàu nằm rục rịch trên sàn. Ban đầu ít, thưa thớt. Thoắt cái, táo từ trần nhà rớt xuống. Mỗi lúc mỗi nhiều. Lăn. Di chuyển. Chậm chạp. Bỗng một trái chạy lướt qua, bất ngờ hiện thành một con gián. Rồi một con đen đúa khác chạy theo, con thứ ba, thứ tư…những bước chân nhỏ xíu thoăn thoắt chạy. Vài con đứng giương râu nhìn quanh quất. Có một con chạy lạc, bò lên tấm chăn đang đắp trên vùng ngực. Tôi hốt hoảng, muốn hất nó nhưng cánh tay cứng đờ, không vung lên nổi.
Thế rồi nhiều con gián khác, mười, hai mươi… hằng trăm con đổ ra từ mọi phía. Chúng leo lên giường, bò lên tủ, chạy trên thảm, tràn ngập khắp căn phòng. Thoắt một cái, chúng hiện diện khắp nơi…có con còn dám chui vào chăn. Tôi lạnh mình, hai tay bấu chặt mép chăn, ép người sát nệm. Nhưng cảm giác rùng rợn của những que chân bò lướt trên da, bò lên bò xuống dọc theo cơ thể vẫn không chấm dứt.Tôi giãy dụa, ngồi bật dậy, tung mền, huơ tay cố hất …nhưng hai bàn tay lạc lõng, quơ vào khoảng không.
Hoảng, tôi hét lên và muốn nhảy xuống đất, nhưng đôi chân cứng ngắt, không đỡ nổi thân mình. Có một sức lực vô hình giữ lại khiến không cựa quậy.
Tôi thu mình, nửa nằm nửa ngồi. Lưng dựa vào thành giường.
Chết ngất.
Những con gián vẫn hùng hổ chạy. Tôi chỉ nhớ là cảnh đó diễn ra rất lâu. Không dứt.
Cuối cùng tôi ngã lăn ra.
Mất hẳn mọi ý niệm về thời gian.
Rồi tôi tỉnh lại thấy mình nằm dưới đất. Đau đớn. Khắp người ê ẩm. Một nỗi khiếp sợ vẫn bám lấy. Toàn thân tôi mệt mỏi một cách tuyệt vọng.Tôi cảm thấy như gã thần chết đang sờ mó trên thân thể mình. Trong đời người sao lại có thể cảm thấy cái chết đến gần mình đến thế. Tôi nghe được hơi thở của gã. Một thứ mùi khét lẹt như nhựa cháy.
Căn buồng mất ánh sáng, tối lờ mờ.
Màn đêm đắng nghét.
Có một bàn tay vừa chạm lên người tôi.
Tôi hét lên….
Kinh hoàng.
Lúc mở mắt thì thấy anh ngồi trong phòng đang ve vuốt lấy đầu tôi.
Thế là người đàn ông quan trọng nhất thế giới này đã trở về!
Xương thịt của tôi mà định mệnh đã từng muốn cắt lìa!
Anh đặt một bàn tay lên trán tôi. Hơi ấm của bàn tay chồng lên nỗi lạc lõng, lo âu. Anh giữ lại thật lâu và cho tôi cái cảm giác là tôi sẽ không còn bơ vơ nữa. Anh áp đầu tôi vào ngực anh rồi thì thầm: “Em vừa mới đi qua địa ngục phải không?”

Anh Dân viết hay quá! Qua ngòi bút tài hoa của anh,cô Gấm đã trải qua những cung bậc cao nhất của cảm xúc :không thể hạnh phúc hơn khi yêu.; không thể gớm ghiết, hoảng loản, kinh sợ hơn khi đối diện với thần chết qua hình tượng lũ gián, và không thể cô đơn hơn khi bị bịnh vô phương chạy chữa, mặc dù bên cạnh cô là người đàn ông quan trọng nhất của cô, là máu thịt của cô. Ai cũng yêu, cũng sống, cũng bịnh hoạn và cũng chết, nhưng không phải ai cũng may mắn như cô Gấm: gặp được người đàn ông đích thực của đời mình.
Cảm ơn anh Dân. Xin gởi lời chào thân ái đến Elena.
Chào BMV ! Ban com hay qua !
cảm ơn anh BMV đã chia sẻ nỗi đau và hạnh phúc của Gấm. Người đàn ông của cô cũng đã từng nói: “Trong tình yêu của Gấm, tôi đã khóc bằng tất cả những cung bậc của cảm xúc…” ” Chúng tôi đã sống đã yêu bằng cả mồ hôi và nước mắt của mình. Đã cảm nhận nụ hôn mềm mại từ những cánh hoa và cả những mũi gai nhọn đâm xước vào da thịt…”
Cảm ơn sự đồng cảm của anh
chúc anh vui và hạnh phúc
TVD
Anh Dân & Chị Elena ơi !
Trang cuongdequynhon news có post bài thơ “Giáng sinh cho em” mà em đã viết tặng anh chị đó ! Anh chị vui lòng vào Google rồi xem nhé ! Chúc a/c vui !
“…Nếu lỡ mai kia Thiên Chúa có vô tình
Trao cho con hai chữ : Tình yêu hay Lầm lỗi
Con xin nhận cả hai mà không hề tiếc nuối
Tạ ơn Người ! Con khấn nguyện “A men !”…
Cám ơn Tartaruga đã sáng tác một bài thơ hay. cảm ơn lần nữa vì dành tặng cho D và E. Thế là mình hiểu nhau : sống – chết, sáng – tối, mất – còn, xấu- tốt, …là 2 mặt của cuộc đời…
“Chọn điều này sẽ phải bỏ điều kia, và như vậy khác nào đánh mất cả hai?”
và thế là…ôm trọn. hihi
TVD
Hì..hì.. “Quàn tàn” chính xác anh Dân à !
Chỉ đọc trích đoạn thôi mà hay wá Dân ơi ! Mình rất thích!Mình rất thích tình yêu của nhân vật trong truyện !
cám ơn Kim Loan đã chia sẻ cảm xúc với Gấm
TVD
Người ta ví truyện ngắn là một trận đánh, còn truyện dài là chiến dịch hoặc cả một cuộc chiến. 420 trang, chao ôi, biết bao tâm huyết, nhất là ở tuổi “không còn trẻ”. Bút lực và quyết tâm thâm hậu.
Làm sao tôi đọc hết mấy trăm trang với đôi mắt con tỏ-con mờ đây. Sao bạn không viết mấy chục năm trước để tôi đọc chỉ trong vài đêm!
Chào anh Thuận Nghĩa,
Cám ơn anh đã đọc và chia sẻ. Dân tin là đọc tiếp, mình sẽ còn nhiều điều để nói với nhau nữa.
Anh nghĩ xem, không phải ngẫu nhiên mà nhà văn dịch giả Nhật Chiêu đã viết: ” Người đàn bà tên là Gấm tìm kiếm sức mạnh để sống và để chết trong một phối cảnh đáng sợ: trái đất đang chết dần.
Con người tham lam,
Và trái đất cạn kiệt.
Thiên nhiên, bà mẹ của phong nhiêu, từ nhiều năm qua đã sống lây lất đoạn trường giữa một nền văn minh điên loạn.
Nhiên liệu sống liên tục bị đốt cháy một cách phí phạm và vô ích trong cuộc đời hối hả cuồng quay…”
Hai trích đoạn mà anh đã đọc chỉ nói về tình yêu và ám ảnh … còn lẽ tử sinh, trái đất cạn kiệt, con người tham lam và phả huỷ môi trường như thế nào…tạm gọi là phần khuất của mặt trăng…cần phải được khám phá…
Để cho gọn nhẹ…em đã “Cắt” một phần ba bản thảo!
420 trang có thể là dài…nhưng không dài lắm.
Mình sẽ còn trao đổi với nhau rất nhiều.
chúc anh vui khoẻ, sáng tạo trong văn chương và hội hoạ
TVD
Xin xỉa vô tí nhé Anh Thuận Nghĩa !
Quyết tâm là lòng mình cùng muốn. Nhưng ” Bút lực ” xem chừng… mình chưa đến mức ấy đâu ! ? Dạ . Em chào Anh Thuận nghĩ !
Chỉ một trích đoạn mà thấy hay, còn hết truyện thì sao?
Chắc ăn đọc hết, nhưng không có truyện, thôi thì…
Cho xin một cuốn đi.
Ngôn ngữ tự vấn hay quá anh Dân ui !
Tác giả Trương Văn Dân không còn trẻ, nhưng bàn tay ấy vẫn thanh xuân.. Có nghĩa là bàn tay ấy còn hoạt động…tốt và nhiệt tình như thanh niên ????. Truyện hay lắm
Chúc nhà văn mùa giáng sinh vui vẻ
Sao không đăng luôn một lần luôn anh Dân ơi!
chào bạn Nguyễn Sinh,
cũng rất muốn đưa tác phẩm đến tay người đọc…nhưng rất tiếc bản quyền hiện nay thuộc cty văn hoá Phương Nam
Chắc phải chờ vài năm nữa… mới online đọc được. Giờ chỉ còn nước online để vào PNBook thôi…
TVD
Một tiểu thuyết viết bằng bút pháp mới mẽ,rất mới mẽ
Nỗi ám ảnh của Gấm được diễn tả …khiếp quá nhưng rất hay !
chào Yến Du,
hỗn loạn đấy
rồi lại bình an
cuộc sống vô thường, được và mất luôn đan xen
Một trích đoạn hấp dẫn nhưng coi lắc nhắc tự dưng thấy cụt hứng.
Chao ui ! Giờ xem kỹ mứ thấy : Tiên nữ mặc váy đỏ (hình bìa) của anh TVD coi bộ còn … “ác đạn” hơn minh họa E & VH của NQ nhiều ! hì … hò …
Khác lắm bác Tú ơi, hình mình hoạ của 6 Nẫu là loại ” không nhìn cũng thấy” còn cô Gấm thì quay lưng( để ý: không nhìn thấy mặt), cô đơn cùng cực nhưng trực diện thách thức thiên nhiên trước cái chết 9ược báo trước của mình:vì đây là một “Niềm đau kiêu hãnh”
chúc bác Tú vui với váy hoa, cả hương lẫn sắc,
TVD
Phân tích như quynh thì Tú Gàn đành chấp nhận … “Hạnh phúc ngẫn ngơ” thâu ! hì … hì…
Ui chao ! cứ tưởng…voi quài hè, thấy ẽm mặc váy là tươm tướp..đi đâu mà biệt tích dzẫy ?
Noel..
Không dzìa lạy Chúa trên trời,
Cho con lấy được bạn đời chung chăn !
Chào …”im” buổi sáng !
Hừm… Tưởng tượng … thích hơn nhiều ! “Im” chưa biết đó thâu !
Sự thật … phủ phàng lém ! He he he ….
“Xíp” mấy chữ trên lại thành một … khổ thơ đó ĐĐ (?) à !!!
Khắc khoải khổ đau và hạnh phúc đan xen trong những ám ảnh không nguôi về thân phận con người đã làm cho cuốn tiểu thuyết của anh Dân mang một nàu sắc khác lạ so với những cuốn tiểu thuyết cùng chủ đề, Đương nhiên đây chỉ là những ý nghĩ thoáng qua còn như thế nào chắc cũng phải chờ xem toàn bộ cuốn sách. Chúc anh mùa giáng sinh an lành
hai nhân vật yêu và sống đến tận cùng.
hạnh phúc cực kỳ mà khổ đau cũng lắm, trong bối cảnh một thế giới đang ” lạc quan đi vào cõi chết”
cảm ơn anh Hinh đã chia sẻ.
TVD
trích đoạn lôi cuốn .Rất hấp dẫn. Thêm vào trương mục giải trí cho kỳ nghỉ rất tuyệt.
Cám ơn nhà văn.
Nỗi ám ảnh bệnh tật và cái chết dưới ngòi bút văn học của anh Dân thật kinh hồn.
“Em vừa mới đi qua địa ngục phải không?”
Còn câu nói nào có thể ấm áp và thương yêu hơn nữa.
Còn chứ sao không ?
Muốn nghe hông ? (hỏi … anh TVD í !)
Com của Tú Gàn lúc nào cũng vui nhộn. Xunau may mắn có 1 thành viên dễ thương như anh.
Tú Gàn “thít” đùa để … “vên”, Phan à !
Còn … dễ shuông á ?
Xin cám ơn dzà xin … nhận cho Phan vui vậy !
Phan rất “vên” mỗi khi lên xunau thấy tên Tú Gàn . Chúc bạn Giáng Sinh zui zẻ !
“Then sờ lót” ! Cảm ơn nhiều !
“Dzu tu !” Bạn cũng dzậy ! hè hè hè …
Mà “vên” là QUÊN chứ hổng phải là DZUI mô nờ ! (Câu còm của bạn chỉ có thể nghĩ là “Phan rất VUI …” đúng không ?)
Haha ! “Phan rất vui ..” đúng rồi !
Nói “thim” : “Vên” là từ …(ngọng ngịu) địa phương mà một nẫu nữ ở Tây Sơn hay xài ! Tú Gàn thấy … hay hay nên bắt chước. Dzẫy đó !
Phân tích tâm lý nhân vật như thế là tài. Sữ dụng hình ảnh con gián để chỉ những khảnh khắc cô đơn tuyệt vọng văn học thế giới cũng đã thường dùng,nhưng trong truyện này,hình ảnh ấy được mô tả sự hổn loạn của nhân vật là tương đối …hay !!!!
Lúc mở mắt thì thấy anh ngồi trong phòng đang ve vuốt lấy đầu tôi.
Thế là người đàn ông quan trọng nhất thế giới này đã trở về!
Xương thịt của tôi mà định mệnh đã từng muốn cắt lìa!
________
Những đoạn văn rất hay,một tình yêu tuyệt vời
Quyết liệt !
Yêu – cũng quyết liệt !
Sống – cũng quyết liệt !
Và, như thế …
Cái chết bỗng nhẹ tênh !
Xin cảm ơn Gấm của anh TVD !
Bái phục huynh nha ! Rất “độc !” …
Đoạn trích 1: Đôi tình nhân của Trương Văn Dân ở trên thiên đường hạnh phúc .
Đoạn trích 2: Họ cùng ở địa ngục của khổ đau bệnh tật . Cảm xúc văn học của anh
sống động khiến người đọc cũng hạnh phúc sung sướng như họ và cũng đớn đau cùng họ. Cảm ơn BTNDM rất người của anh.
ps: Tôi mua được 2 cuốn BTNDM qua mạng nhà sách phương nam giao tận nơi. Thật tốt ! Chúc anh chị giáng sinh vui vẻ.
Đọc : “Lời giới thiệu
BÀN TAY ẤY VẪN THANH XUÂN
Vẫn là câu chuyện về tình yêu và cái chết.
Vẫn là câu chuyện khổ đau và hạnh phúc
Vẫn là câu chuyện hỗn loạn và bình an.
Nhưng Bàn tay nhỏ dưới mưa vẫn mang một phong vị đặc thù…”
……………………………………………………….
của “Nhà Văn Nhật Chiêu” cùng phản hồi của “song dep” thì xem như đã “gom hết” những cảm nhận của VR rồi, anh TVD ạ!!!!Gửi tặng anh-chị cùng mọi người cùng lời chúc vui vẻ, hạnh phúc…trong Mùa Giáng Sinh 2011:
cảm ơn Vinh Rùa đã cho nghe một bản nhạc hay
khi yêu nhau…hãy chúc cho nhau tình mãi thiên thu
thân ái,
TVD
Cảm ơn anh TVD đã cảm nhận và “hiểu ý” của VR với :”khi yêu nhau…hãy chúc cho nhau tình mãi thiên thu”_anh Dân nhỉ?
Đoạn trich hay quá,tôi sẽ tìm đọc
Mô tả tâm lí nhân vật những phút giây cận kề sinh tử rất hay
Một trích đoạn hay!
Hèn chi người ta bảo buồn như con gián!
Đoạn trước được xem mô tả cảnh yêu dữ dội ,đoạn này xem bệnh tật chết chóc cũng dữ dội không kém anh Dân ơi
chào a Đình Thậm,
Khổ đau và hạnh phúc là hai mặt cuộc đời mà anh!
Gấm và người yêu…không chọn cách sống “nhàn nhạt”… nên cảm nhận mọi điều rất mãnh liệt.h5 là hai con người cực kỳ nhạy cảm…
Chào anh Dân ! Chiều nay bà xã tôi đọc đoạn mở đầu của BÀN TAY NHỎ DƯỚI
MƯA nàng cứ ngậm ngùi thương cho nổi buồn thống khổ của người đàn ông vĩnh viễn mất đi người đàn bà yêu quí . Nhưng khi đọc tôi giật mình nghĩ dại ,nếu tôi không may cũng cùng số phận như người đàn ông anh đã an bài trong tiểu thuyết thì sao ? Tôi thật sự rùng mình. Vậy tại sao tôi không yêu thương vợ tôi nhiều hơn . Khi mà BTNDM đã cho chúng ta thấy thế nào là hạnh phúc. Cám ơn tác phẩm của a.
chào bạn Quốc Minh,
Sao lại rùng mình hã bạn? không ai tránh được tai ương bất hạnh do đời mang lại..(nhưng có thể tránh được nhiều bi kịch do mình tự tạo). Không quen bạn nhưng đọc mấy comment trên “rùng mình” và gần đây..tôi hiểu bạn là người biết tránh những đau khổ “vô ích” ( tự tạo). Điều thứ hai tôi cảm nhận : bạn là người yêu vợ…và là người hạnh phúc.
Rất vui vì bạn sẽ “thương yêu vợ nhiều hơn”. Cảm thông và chia sẻ nhiều hơn. (Và ngược lại, người vợ cũng yêu bạn nhiều hơn). “vì hạnh phúc không phải là sống nhiều hay ít…mà là sống như thế nào (btndmưa)”.
chúc hai bạn yêu nhau đậm đà và hạnh phúc
TVD
TB: Bạn kiên nhẫn đọc hết tập sách. Sẽ còn nhều điều để nói với nhau.Trên bìa sách tôi có ghi đia chỉ email để liên lạc và trao đổi những góp ý của/với bạn đọc : (mail: btnduoimua@yahoo.com). chúc bạn vui
TVD
Chào anh Dân. Vâng ! Đúng như cảm nhận của anh . Tôi thuộc tuýp người thích sống bình an và thận trọng.Nhưng trong tình yêu thì ấm áp có điều còn kém xa cái tình yêu ” cuồn cuộn” trong BTNDM . Tôi sẽ trao đổi qua email về kiệt tác của anh sau khi đọc xong . Chúc anh vui.
Viet ve benh tat va cai chet can ke nhu vay that la doc dao
Chào anh Dân! Hôm qua mình đã mua được cuốn BÀN TAY NHỎ DƯỚI MƯA
ở nhà sách Phương Nam ( nằm trên đường 3/2 , ngay ngã tư Lý Thường Kiệt ).
Về nhà đọc đoạn mở đầu hay quá ! Cái buồn da diết sao mà thê thiết quá ! Nhìn
hình anh trên bìa vui lắm ! Thế anh đào đâu ra cảm xúc buồn buốt giá vậy ???
Nếu tôi ở trong phòng môt mình cùng với một con gián . Và đọc trích đoạn ám ảnh bầy gián khủng khiếp cuả Trương Văn Dân . Tôi cũng hoảng sợ hét lên như Gấm.
Không biết anh Dân có bị bầy gián tấn công như thế chưa , Sao mà viết ghêêê…
quá nhà văn ống nghiệm ơi !