Elena Pucillo Truong ( Italia)
Nguyên tác : Sempre mano nella mano
( Bản dịch của Trương Văn Dân)
Tiến sĩ ngữ văn Elena Pucillo Truong là một cô dâu Việt quốc tịch Ý. Vì cây dây leo, có thời chị đã theo chồng sang TPHCM dạy tiếng Ý tại nhạc viện TPHCM. Chồng chị là dược sĩ Trương Văn Dân, dịch giả văn học Ý sang tiếng Việt. Tự nhận mình là “người yêu Việt Nam” ( L’amoureuse du Viet Nam) – đúng vậy, không yêu sao lấy chồng Việt lại cả gan làm dâu trưởng nữa?- chị và chồng quyết định sống đời hưu trí ở TPHCM để phụng dưỡng mẹ già và viết văn. Từng cộng tác với một số tờ báo văn học Ý, Elena còn viết truyện ngắn nữa. Truyện Bàn Tay Trong Một Bàn Tay vừa viết ở Sài Gòn của chị do anh Dân dịch sang tiếng Việt, là tiếng nấc cho kiếp người, Ý hay VN thì cũng thế. Một tiếng nấc bất khả kháng nhưng không buồn mà nồng ấm, không thảm mà nhen nhóm hy vọng, dù mơ ước da diết nhất của hai nhân vật yêu nhau đến phút cuối đời chỉ là được chết bên nhau. Truyện rất ngắn, chỉ là vài nhát cắt, nhưng có bề dày và sức nặng của hai cuộc đời biết sống, đáng sống, ai bảo truyện ngắn là ngắn?
Nguyễn Quang Thân
Lớp trẻ, tuổi ba mươi, bốn mươi…lúc nào cũng vội vàng, hấp tấp, đi và đến trên các phương tiện tân thời, xe hơi, bus, taxi…họ chìm giữa tiếng ồn ào của cuộc sống bon chen đô thị, giữa những cao ốc nguy nga, hàng dãy bảng hiệu với ánh đèn chiếu sáng, biểu tượng của một thế giới hiện đại và lý tưởng đang phát triển, mang vẻ ngoài đẹp đẽ và trẻ trung…
Có hai người già lạc lõng, rải bước đến chiếc băng gỗ quen thuộc đặt ở góc công viên. Tay trong tay, nụ cười như in trên hai khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn theo năm tháng. Ông lão nắm tay bà, cẩn trọng đỡ người bạn đời của mình, nhẹ nhàng giúp bà ngồi xuống một cách thoải mái. Mỗi cử chỉ của ông đều lịch sự, chậm rãi và cẩn thận, cùng những lời yêu thương ngọt ngào, như ông đang che chở và ve vuốt một chú chim non.
Ngày nào cũng thế… tôi chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng có lẽ từ lâu lắm. Mỗi ngày mỗi khác và nhìn qua cũng dễ nhận ra tình cảm giữa hai người vẫn thiết tha, mạnh mẽ. Nó tương phản hoàn toàn với thế giới ồn ào xung quanh như một nghịch lý.
Cái vũ trụ thu hẹp của họ, có những vụn bánh cho vài chú chim sẻ, có những cái vuốt ve cô mèo con bị lạc hay tiếng cười rạng rỡ của một em bé đang tập đi đang ngã vào vòng tay người mẹ nào đó. Hai người luôn mang theo chiếc dù, để che nắng hay phòng ngừa sự chòng ghẹo trái nết từ những cụm mây. Riêng bà thì không bao giờ quên chiếc khăn quàng khổ rộng, sau khi ngồi vững, bà liền âu yếm quấn quanh cổ ông, những cơn gió lạnh đang thổi về.
Tôi tưởng đó là một bức tranh đang đặt trước mắt mình; cảnh thực đó đang nằm ngoài thế giới này. Chẳng biết gì về họ nhưng lâu nay tôi không thể làm gì khác là nhìn ngắm và quan sát họ cho đến khi, sau chừng một giờ, bằng những cử động ban đầu yếu ớt, về sau mạnh mẽ hơn, họ chống tay đứng dậy rồi tay nắm tay bước đi cho đến lúc mất hút giữa dòng người vô cảm.
Rồi sau đó thì sao? Họ sẽ làm gì quãng thời gian còn lại trong ngày? Tôi tưởng tượng mình đang tò mò theo dõi, bị cuốn hút bởi thứ hào quang hạnh phúc bao quanh họ. Một cuộc đời đơn giản. Chỉ có những cử chỉ quen thuộc nhưng ngọt ngào và trìu mến dành cho người thân. Dĩ nhiên tôi khó mà tưởng tượng ra họ thường có những cơn ác mộng hoặc trong lòng họ đang chất ngất bao điều ưu tư. Đương nhiên, hằng ngày họ có thể vẫn lo lắng và đau khổ, có thể một nỗi đau khủng khiếp sẽ cướp mất hơi thở tối cần cho cuộc sống của người già.
*
Trong bóng tối buổi chiều tàn, bà vợ mắt nhắm nghiền, nằm bất động trên chiếc giường đôi. Hai bàn tay bà đặt trên ngực, những ngón tay nắm chặt chuỗi tràng hạt. Trên chiếc ghế đẩu đặt cạnh giường, ông chồng ngồi gục đầu, kiệt sức sau một cơn khóc tuyệt vọng. Ông liên tục lau mặt bằng chiếc khăn giấy đã ướt rã nước mắt. Rồi, bất thình lình, trong tay ông loé lên ánh thép lạnh lẽo của một khẩu súng. Ông đăm đăm nhìn họng súng, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi, làm ướt nòng súng lạnh giá. Ông thì thầm vài lời gì đó, rồi bằng một cử chỉ thật nhanh đưa họng súng chỉa vào màng tang mình. Chỉ trong tích tắc.
Bàn tay rớt xuống! Chẳng có tiếng nổ nào xảy ra.
Hình như trong phút chót sự can đảm đã biến mất…
Cuối cùng ông dợm đứng lên, lấy lại tự chủ, rồi đặt khẩu súng trong ngăn kéo chiếc bàn đêm đầu giường.
*
Bây giờ tới phiên ông.
Ông nằm bất động trên chiếc giường đôi, mắt nhắm nghiền và cũng với chuỗi tràng hạt trên tay. Bà vợ, thận trọng và run rẩy đặt một bàn tay lên trên quyển sách nằm trên ngực chồng. Đó là quyển sách mà ông đã viết và nó sẽ theo ông làm bạn trong thế giới bên kia. Một vài giọt nước mắt ứa ra, rớt xuống trang bìa và làm ướt những ngón tay khẳng khiu, gầy yếu… Rồi bà lão như kiệt sức, ngã gục xuống chiếc ghế đặt cạnh giường. Những ngón tay bà cố gượng vuốt ve, lướt nhẹ lên thân thể thân thương. Bà vuốt đôi mắt, vành môi, khi vuốt đến ngực, bà ngập ngừng dừng lại, như muốn vuốt ve cả trái tim ông… Cuối cùng bà áp tay mình lên bàn tay ông, bàn tay đã từng nâng đỡ và che chở bà suốt một cuộc đời. Nước mắt bà vẫn tiếp tục lăn xuống nhưng bà chẳng có chiếc khăn nào để ngăn chúng lại. Sau những tiếng rên rỉ, bà thì thầm bên tai ông những lời ngọt ngào như đã làm thế trong suốt một đời. Rồi gượng đứng lên, bà áp môi mình lên môi ông, thêm một lần nữa, nụ hôn cuối cùng.
Run run, bà với tay lấy khẩu súng đặt trên chiếc bàn đêm. Một tay nắm chặt tay chồng, còn tay kia, rất tự tin, bà đưa họng súng chỉa vào màng tang mình. Cũng chỉ một tích tắc. Rồi bà ngã xuống trên xác chồng, muốn ôm lấy ông một lần cuối.
Cứ thế, từ hai tháng nay mỗi buổi tối cảnh đó luôn được lập lại như đang diễn trong rạp hát.
Mọi chuyện bắt đầu từ sau hôm đi khám bác sĩ. Trước đó bà thường thấy mệt, nhiều lúc thở rất khó khăn, như bị ngạt, như có một khối đá đè lên lồng ngực trong những chuyến cùng chồng đi dạo. Tay trong tay, trong nước mắt, họ lắng nghe phán quyết của thầy thuốc.
“Tôi rất lấy làm tiếc nhưng trái tim của bà nhà rất yếu…giải phẩu là điều không thể thực hiện nữa… Rất tiếc là tôi không biết phải làm gì để có thể giúp bà, nguy cấp lắm rồi, bà yếu quá…”. Trả lời câu hỏi thầm lặng từ đôi mắt đau đớn và khẩn cầu của họ, ông bác sĩ ngập ngừng nhưng xúc động thành thật:
“Rất tiếc…điều đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào….”
Sau đó thì hai người già vẫn tiếp tục sống như đã từng sống, nhưng ý nghĩ là bà sẽ đột ngột ra đi, bỏ ông lại một mình vẫn ám ảnh ông mỗi ngày. Bà, người chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ phản bội ông.
Bởi, suốt một đời họ đã luôn sống bên nhau. Trong một thoáng bà hồi tưởng thời hai người còn trẻ, những cử chỉ ngập ngừng và vụng về trong mối tình đầu, trái tim bà chỉ đập khi chờ đợi ông, chỉ vì ông, người đàn ông duy nhất có thể lấp đầy cái khoảng trống trong tâm hồn bà; cũng như chỉ cái nhìn nhân ái của ông mới có thể xoa dịu đi nỗi đau hay mang lại cho bà niềm hạnh phúc. Cứ thế, họ đã sát cánh bên nhau đi qua cuộc đời này. Rồi họ cùng nhau nổi tiếng với các nhà hát kịch trên thế giới. Trên tường nhà họ hiện vẫn còn treo đầy các biểu ngữ giới thiệu các vở kịch Shakespeare, Mann, Eliot, Racine, Molière, Pinter…. có tấm in khuôn mặt, miệng mỉm cười của họ, có tấm chụp họ đang mặc đồ diễn trên sân khấu, đứng giữa những bạn diễn thân thiết mà đến nay tên tuổi vẫn còn sáng chói. Hình như hào quang hạnh phúc đã bao quanh họ từng ngày. Và họ luôn ở bên nhau.
Có lẽ trong cuộc sống hạnh phúc và bình an đó, chỉ có một nỗi đau trong trái tim bà, đó là họ không thể có một đứa con… điều duy nhất của riêng họ, chỉ của họ mà thôi. Nhưng mỗi lần bà vật vã, chỉ cần những lời ngọt ngào của chồng “ Em yêu ơi, xin em đừng tuyệt vọng, không có con chúng ta sẽ yêu nhau nhiều hơn…” là có thể làm dịu đớn đau, xua nó đi, dù chưa hoàn toàn xoá mất.
Rồi cuộc sống đổi thay. Thăng trầm. Chìm nổi. Có lần họ cũng rơi vào cảnh nghèo túng vì từ chối các vai diễn không phù hợp hay không chịu ký hợp đồng với những công ty ca kịch không hoạt động vì nghệ thuật… và cuối cùng, với tuổi tác, họ bình thản từ giã ánh đèn sân khấu, chấp nhận cuộc sống giản đơn, bùi ngùi nhìn lại những kỷ niệm sáng ngời trong quá khứ. Nhưng họ luôn ở bên nhau, luôn luôn hạnh phúc vì người này chỉ sống cho người kia. Và ngược lại.
*
Là những diễn viên tài hoa nên mỗi buổi tối họ đều tự chuẩn bị vai diễn của mình, cố thể hiện thật xuất sắc vai được giao cho họ trong kịch bản cuối cùng.
“ Cái chết. Sự chia lìa sẽ bất ngờ là điều không thể tránh khỏi. Nhưng người nào đi trước sẽ không phải hứng chịu nỗi cô đơn ở thế giới bên kia”.
Ông thường đi lập lại rất nhiều lần:“ Ước muốn lớn nhất là chúng ta có thể chết cùng một lúc, nhưng dễ gì Chúa ban cho ta ân sủng này!”
*
Nhưng, ông đã lầm…
Vài tháng trôi qua. Và chỉ có vài hàng trên một tờ báo.
Trong lúc ngủ trái tim mệt mỏi của bà đã vĩnh viễn ngừng đập. Và ông, bất thình lình thức giấc, tin là còn có thể cứu bà, ông lao tới chụp ống điện thoại để gọi xe cấp cứu nhưng không kịp nữa. Trái tim của ông cũng ngừng đập vì đau đớn, nó chỉ cho ông một tích tắc để đưa cánh tay nắm lấy tay bà.
Đúng là sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc.
Sai Gon tháng 8/2011
Elena Pucillo Truong

Câu chuyện viết cảm động quá,lại của một nhà văn ý,con dâu Việt,thật đặc biệt!
Mối tình già thật tuyệt vời.
chuc mung nha van mot mua giang sinh an lanh
Một mối tình già đẹp …như huền thoại
Bàn tay trong một bàn tay thì…..dìu nhau qua bên kia thế giới là đúng rồi. Chuyện viết hay lắm!
“Bàn tay trong một bàn tay” thật xúc động chị Elena ơi!Hạnh phúc -tình yêu-là 2 trái tim hết lòng vì nhau phải hông chị?PLH cầu mong chúng ta đều như thế khi tuổi già Hì..hì..Chúc chị và anh một mùa Giáng sinh ngập tràn niềm vui và hạnh phúc!
Những tình huống như thế này vẫn có trong cuộc sống,nhưng nâng lên thành nhân vật văn học thì hình như chưa thấy?
đọc của chị Elena từ bản phiên dịch của anh Trần Vân Dân – rêu bắt gặp một tâm hồn và tấm lòng của anh chị .
TRƯƠNG VĂN DÂN, riu à.
cám ơn Xóm Chùaaaaaaaaaaaaaaa và xin lỗi tác giả, rêu không hiểu sao tay gõ sai mặc dù vẫn nhớ là …….
đọc tác phẩm ở chị Elena và anh Trương Văn Dân , rêu bắt gặp một tâm hồn văn chương và tấm lòng nhân nghĩa….
chúc cả nhà đón một mùa Giáng Sinh vui vẻ và đầy ý nghĩa
rêu
Riu … “thêm mắm – dặm muối” (cho ngon !) nữa rầu, Xốm Chùa ơi !
Hè … hè … Giỡn chơi dzui, đừng nói “rượt” nghe Riu !!!
cảm ơn Rêu và Tú Gàn đã đồng cảm và chia sẻ
Elena
Tinh yeu ruc ro qua chi Elena oi!
Truyện ngắn này theo tôi sẽ sống rất lâu và sẽ lan tỏa khắp nơi như là một huyền thoại về tình yêu bất diệt
Rất có thể
Đúng là sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc.nhưng đó là cái đỉnh cao vòi vọi của tình yêu
Cảm ơn chị Eleva đã cho đọc một truyện ngắn hay.Vô cùng kính phục chị-Một người
Ý nhưng tấm lòng rất VN.Ôi nàng dâu VN dễ thương và tuyệt vời.Được vậy có lẽ
nhờ Tình Yêu nồng nàn, sâu thẳm của anh Trương, phải không chị? Chúc hai anh chị
mãi hạnh phúc bên nhau.Thân tình.
Hay quá,một tình yêu bất diệt,không ai có thể chia lìa được
ALV tâm đắc một thông điệp từ truyện ngắn này: Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu ở lại. ALV cũng xin chia sẻ những tâm tư sâu kín mà tác giả gửi gắm qua trang viết. ALV rất cảm phục tình yêu sâu sắc, bền chặt của ông bà. Chúc ông bà mạnh khỏe và luôn có sáng tác mới
La Main Dans La Main, c’est une histoire courte très intéressante.
Je vous souhaite un joyeux Noel à HCM ville avec votre époux et vos ami(e)s.
Je vous remercie beaucoup et j’espère vous donner encore de l’émotion et du sentiment. Je suis vraiment touchée pour votre commentaire et je vous souhaite moi aussi un serein Noel et une bonne année 2012. Merci de tout.
Elena
…l’émotion et du sentiment pour votre histoire? à bien tôt, je vous assure, en francais (mais pas très bon), Madame.
Menez moi, dit la belle
Dans la rive fidèle
Où l’on n’aime toujours
Cette rive ma chère
N’exite guère
Au pays des amours
Mais Dan a des ailes d’ange
Mener vous au rive fidèle
Où l’on aime toujours
C’est la ville Saigon! Ha! Ha! Ha!
_D’ après La Barcarolle
Bonne nuit, Madame
Cam on Anh WHWH rat nhieu!!!! Vous avez raison……Il y a quarante ans que j’ai rencontré mon mari et il m’a emmené, avec patience, dans cette ville , Sai Gon, et dans ce doux pays, le Viet Nam. Et j’ai connu la saveur du “banh trang mè” et “banh trang cuon banh trang” et des autres spécialités “dac biet” vietnamiennes.
Merci aussi pour les souvenirs de l’Italie, j’ai revu les gondoles de Venise sur la lagune accompagneées par vos vers.
Bonne journée et avec toujours le plaisir de vous lire.
A la prochaine fois!! Elena
@ Đọc xong truyện, tôi lẩn thẩn trong căn nhà vắng, lau cái bàn, hút điếu thuốc, rồi thắp cây hương trên bàn thờ tổ tiên mặc dầu lúc chiều tôi đã lên đèn thắp nén nhang như mọi ngày. Và bây giờ thì lòng tôi tạm lắng để viết đôi điều – không bình luận mà chỉ để tâm sự với tác giả.
Bởi trước hết, vợ chồng tôi cũng già, cũng tối ngày vào ra chỉ tôi với bà và bà với tôi. Có điều khác với vợ chồng già trong truyện, chúng tôi có con, có cháu…Tôi lớn hơn bà nhà tôi, nên tôi thường nghĩ mình sẽ “đi” trước, còn bà nhà tôi lại không đồng ý vì cho rằng tôi chẳng có bịnh tật gì nghiêm trọng nên sống lâu hơn bà ấy. Tóm lại, người naò cũng giành “đi trước” – như tục ngữ vẫn nói “ai chết trước được mồ được mả”.
Dường như không ai sợ chết mà sợ sống lâu hơn vợ/chồng mình. Có lẽ, vì sợ chia lìa, sợ sống lẻ loi những ngày cuối đời.
Người xưa thường có lời thề “không đồng sinh nhưng đồng tử” để nói lên tấm lòng thủy chung của bạn bè, chồng vợ – vợ chồng lại là “bạn đời” của nhau. Té ra, người Ý cũng giống người mình ở chỗ ấy.
Điều sau cùng tôi muốn nói: dầu là vợ chồng “bách niên giai lão” thì mỗi con người có một cuộc sống riêng, một số phận riêng, sinh ra một mình và ra đi cũng một mình.
Giả như một ngày, một trong hai người ra đi trước thì người kia vẫn tiếp tục sống nốt…cuộc đời của mình. Tôi không có ý định thủ sẵn một khẩu súng hay một liều thuốc độc trong hộc bàn ngủ – dầu chỉ là súng giả đạo cụ sân khấu.
Và cuộc đời, xét cho cùng, đáng để sống
Và tình yêu, Đông hay Tây, là có thật.
Và người già vẫn cứ yêu nhau. Giamahavu-iu.
Cảm ơn anh Nam Thi đã viết một “tâm sự” ( tránh dùng chữ bình luận) rất dài, nói với tác giả mà như tự nhủ với mình sau khi nhìn ngoài, nhìn trong… nhìn hết những góc cạnh của tình yêu, chia lìa mất mát…và thấu hiểu nỗi kinh khiếp nhất của đời người là nỗi cô đơn. Mà cô đơn trong tuổi già, khi sức cùng lực kiệt lại càng đáng khiếp.
Nhưng dù có khiếp đến đâu thì “ Cái chết. Sự chia lìa sẽ bất ngờ là điều không thể tránh khỏi” và tác giả viết :“ Ước muốn lớn nhất là chúng ta có thể chết cùng một lúc…” để lừa gạt thần chết,vì được chết như thế là không còn cô đơn,chết mà ăn nhằm gì, cô đơn kia mới đáng sợ…lúc đó thần chết mới là kẻ thua cuộc…
Anh Nam Thi ơi… dĩ nhiên cuộc đời đáng sống, nhưng cũng có những tình huống sống chẳng để làm gì. Mỗi người có một số phận, kẻ làm điều này, người chọn điều kia… và văn chương là cách mà chúng ta có thể làm tất cả mọi điều, thử nghiệm …để chiêm nghiệm.
có phải vậy không anh?
chúc anh khoẻ, sung sức… để mà giamahavu-iu
Dân và Elena
Tôi chưa gặp chị Elena lần nào nhưng qua những hình ảnh trong xunau.org,chị là một người phụ nữ hết sức dễ thương và rất Việt Nam nên Việt hóa câu chuyện là điều rất dễ hiểu
Đúng như bạn viết. Chị Elena là một phụ nữ … Việt Nam rất … Ý !
Nếu có dịp tiếp xúc, bạn sẽ … khó quên !
(Xin chị Elena thứ lỗi … vì đã “lanh chanh” ! hi…hi…hi…)
cam on Tartaruga,
ban noi rat ddungggggg
Elena tin o ban
chuc vui
Kết cục bi thảm nhưng suy cho cùng là có hậu
xin “ciao” các bạn,
Thật là cảm động được các bạn đọc truyện ngắn và động viên. Trên trang web xunau.org Elena cảm thấy như một thành viên, một người con của Bình Định. Elena mong là chúng ta luôn vui vẻ, đoàn kết để những ” bàn tay” của chúng ta luôn siết chặt thành một vòng tay lớn.
xin hãy mãi yêu thương và sống với một tấm lòng.
chúc các bạn một mà GIáng SInh vui vẻ
Elena
Chị Elena ơi !
Tục ngữ Việt Nam có câu “Dâu là con – rễ là khách”.
Chị đã là dâu xứ Nẫu thì đương nhiên là “một thành viên, một người con của Bình Định” rồi chứ còn cảm thấy gì nữa cà ?
Vâng ! “Hãy mãi yêu thương và sống với một tấm lòng !”
Giáng Sinh dzui dzẻ !
Truyện ngắn hay. Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc. Hai cái chết ,hai cuộc đời và một điểm chung : tình yêu thật sự giữa những con người
Kính chúc hai ông bà một mùa giáng sinh bình an
Bàn tay trong một bàn tay luôn có cảm giác che chở và được che chở lẫn nhau. Bài viết rất ý nghĩa trong cuộc sống.
Nghĩa là “bàn này che cho bàn kia” dzà … chở lẫn “nheo” hở … “Thỏn Co” ?
Đúng là … ý nghĩa shiệt !
Một câu chuyện có vui, có buồn và nhân bản gợi cho ta nhiều suy nghĩ về cảnh già neo đơn, cám ơn về sự kết thúc buồn nhưng có hậu.
Cám ơn vợ chồng anh Trương Văn Dân. Mến.
Dịch thì tuyệt vời, nhưng hình như dịch giả đã làm mất đi phần nào chất Ý trong một truyện ngắn đáng lẽ phải tràn ngập tâm hồn và tính cách Ý
Cảm ơn anh Bui Nguyen.
Tính cách Ý ở đây phần nào đã được “Việt hoá”, vì tác giả sống và viết ở SG và tinh thần phương Đông đã và đang ăn sâu vào tâm hồn.
Chúc anh vui
TVD
Tâm hồn Việt ,Ý hay bất cứ nơi nào trên thế giới này đều giống nhau khi tất cả cùng hướng đến những giá trị nhân văn cao quí của con người
Anh Hinh ơi, xin đồng cảm với anh.
Ý hay Việt cũng thế thôi! tình cảm vui buồn, đớn đau hạnh phúc là của chung nhân loại…
TVD
Tôi đã đọc truyện ngắn này của chị Elena trên báo tuổi trẻ cuối tuần số 49. Câu truyện của chị rất ngắn nhưng rất sắc, ấn tượng .Tôi yêu mến chị qua tính nhân bản trong văn của chị . Chúc anh chị mùa giang sinh vui vè.
Một truyện ngắn hay và thật cảm động .
Tình yêu không bao giờ già ! Tình yêu luôn luôn trẻ , phản ánh sự thuỷ chung và bền vững qua thời gian .
Khi còn trẻ , tình yêu ta nồng nàn , cuồng nhiệt thì khi tuổi già tình yêu càng thâm trầm , sâu lắng , trung thành …
Chúc chị Elena khoẻ và luôn xinh tươi !
“Hé lô ! Gút mó nin ! Hao ai rờ dzu ?” hu … hu …
Nói tiếng ” nẫu ” đi em mới nghe được ! Nói dzẫy là em …dịch trật là khóc càng nhiều chứ ở đó mà chỉ có 2 tiếng hu hu …
Thâu !
Anh “biến” nhen ! Đi … hái cà “phơ”!
cảm ơn Yến Du chia sẻ
chúc Yến Du và tình yêu của bạn không bao giờ già
và bạn trẻ mãi.
Elena
… Sinh – Lão – Bệnh – Tử !
… Hạnh phúc & Nỗi đau !
… Bên nhau – Có nhau & Xa nhau – Mất nhau !…
Thật rõ ràng : Đời là một vỡ kịch lớn nhất mà mỗi người trong chúng ta đều có một vai diễn – có thể gọi tên là Định mệnh – của đời mình ! Và sau khi hoàn thành vai diễn thì sẽ … hết ! Là chấm hết ! Là kết thúc chăng ?!…
Phải vậy không ?…
Không phải !!!
Bởi vì,
Cái còn lại – sau khi ta mất đi – chính là TÌNH YÊU mà ta đã CHO đi & NHẬN lại được từ cuộc đời mà chúng ta đã sống ! Ở đó không có chỗ cho những vị kỷ cá nhân thấp hèn, toan tính nhỏ nhoi … vốn là mặt trái của từng cá thể tồn tại!
Thông điệp ẩn chứa & chuyển tải trong truyện ngắn BTTMBT của chị Elena Pucillo Trương làm “Tartaruga” thật sự cảm động về một mối tình … thiên thu!
Cái chết của họ chỉ là một sự chuyển tiếp cho một cuộc đời khác – đẹp hơn – chắc chắn là vậy !
…”Đúng là sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc.” … để họ ra đi mà vẫn “tay trong tay”! Một câu kết rất ấn tượng & đầy ý nghĩa !
Ciao & cám ơn chị !
Chị về nhà hẵn là rất vui, đúng không ?
Tartaruga mong gặp lại anh chị một ngày thật gần đây !
Elena rất cảm ơn Tartaruga đã đọc và chia sẻ. Nhận xét của “Tarta” phù hợp với cảm nhận của Elena, là chúng ta có thể chết nhưng không phải là hết. Những gì chúng cho và nhận sẽ còn mãi trong lòng những ai còn nhớ…
chúc bạn vui và hẹn gặp lại
Elena Truong
Tôi đọc truyện này hai lần mỗi lần có những cảm nhận khác nhau nhưng quả thật là truyện rất ngắn, chỉ là vài nhát cắt, nhưng có bề dày và sức nặng của hai cuộc đời biết sống, đáng sống, Phải không chị Elena?
Chào chị Elena buổi sáng sớm đọc được truyện ngắn hay của chị. Rất vui. .Chúc chị mùa giáng sinh bình an và hạnh phúc