Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Tám, 2025

Elena Pucillo Truong

( Nguyên tác : Un dolce sogno d’autunno)

​ Bản dịch của Trương Văn Dân

.

Tất cả trắng toát và lạnh lẽo xung quanh tôi.

Những bức tường trắng và ngay cả thành giường bằng thép để tôi khỏi ngã.

​Có lẽ vì thế mà tôi rất thích cái cây phong nằm bên ngoài cửa sổ, vật duy nhất cho tôi hay là thời gian vẫn đang trôi. Bên ngoài mọi thứ đang đổi mới và đổi thay.

Có một điều gì đó cũng đang thay đổi trong tôi, nhưng từ từ…chậm rãi, không đau đớn.

Tôi nhớ là khi mình vừa mới đến, căn phòng liền ngập đầy bác sĩ và y tá; tất cả đều rộn ràng chuẩn bị để tấn công căn bệnh một cách quyết liệt, không khoan nhượng.

Nhưng thực ra là cuộc chiến không khoan nhượng đó đang nhắm vào tôi… Không ai hỏi tôi muốn gì. Họ đến vào buổi sáng, viết lên bệnh án cái gì đó, bảo y tá truyền nước biển cho tôi, rồi đi.

Ngày hôm sau cũng thế. Mà thực ra tôi có gì khác nữa đâu để mà chọn lựa.

Từ mấy hôm nay có một người nào đó đến vào buổi sáng… sau đó thì tôi ngủ. Tôi ngủ càng lúc càng nhiều và tôi không thích điều đó.

Không thích vì tôi muốn tưởng tượng hay nhớ về một điều gì, nhưng tôi lại nằm mơ.

Tôi mơ thấy mình bơi lội trong làn nước biển xanh trong mát mẻ, có những tia nắng vàng phản chiếu với những giọt nước mặn trên làn da sạm nắng. Tôi mơ thấy mình đi xe đạp ở miền quê, giữa những cánh đồng lúa xanh rì.

Tôi mơ nhiều thứ, mà rồi khi thức giấc, đôi mắt chỉ nhìn thấy bức tường trắng trước mặt.

Thế là tôi xoay người hướng về phía cửa sổ và nhìn thấy bạn tôi. Đó là người duy nhất có thể hiểu những gì mà tôi cảm nhận. Tôi quan sát đôi bướm đang bay lượn như hai kẻ yêu nhau đang nhảy điệu luân vũ xung quanh bạn ấy. Đúng rồi, tôi muốn mơ thấy mình nhảy múa. Tôi muốn mơ thấy mình ôm hôn một ai đó, say đắm chứ không phải phớt qua như các bạn ở trường. Tôi muốn yêu, dù cũng chẳng biết thế nào là tình yêu. Tôi đã không có thời gian và chắc cũng sẽ không bao giờ có.

Những bác sĩ bước vào phòng tôi, càng ngày họ càng dừng lại ít thời gian, gần như là tôi có thể làm họ bị nhiễm hoặc có khi họ nghĩ, nếu không nhìn thấy tôi thì cũng giống như chẳng gặp phải vấn đề.

Tôi là một vấn đề! Điều mà không ai có thể chấp nhận. Nếu chết già là một niềm hy vọng thì cái chết của tôi khi chưa tròn 16 tuổi là một sự thật tàn nhẫn, không thể nào chấp nhận.

Nhưng có lẽ nhiều người không hiểu rằng tôi không hề sợ sệt. Người ta có thể dễ dàng chấp nhận khi biết mình sẽ chết. Chỉ khi nào còn hy vọng sống mới làm người ta hoảng sợ. Vì để sống, cần phải phấn đấu, một cách tuyệt vọng và liên tục. Còn tôi thì không muốn phấn đấu nữa rồi.

Tình cảm duy nhất có trong tôi chỉ là sự cay đắng, bởi vì đối với tôi đáng lý phải là mùa xuân, mùa của hoa hồng, của tình yêu đầu đời, của những điều vô tư và hồn nhiên nhưng thay vào đó chỉ là một cuộc tăng tốc để sớm vào đông. Tôi đã nhìn thấy những chiếc lá nhiều màu trên cành của bạn tôi. Hằng ngày tôi nhìn những chiếc lá thay đổi màu sắc dưới ánh nắng mặt trời càng ngày càng nhạt, hay có khi sáng bóng sau cơn mưa hoặc khẽ lay động vì những cơn gió càng lúc càng lạnh dần.

Lạnh lẽo và băng giá như căn phòng mà họ đang bỏ mặc tôi, một mình.

Bây giờ thì tôi mệt lắm, chỉ muốn ngủ, và mơ.

Mơ thấy mình đang ôm và siết chặt trong vòng tay một đứa bé, rồi đong đưa nó. Mơ thấy mình cẩn thận nắm tay bé, dạy bé chập chững bước đi, từng bước, từng bước hướng về phía cuộc sống.

Mơ thấy mình nằm, ngước mặt lên, nhìn thấy một bầy chim én bay lượn giữa bầu trời ấm áp, xoay tròn trên đỉnh đầu, miệng kêu ríu rít như thể muốn mời tôi nhập bọn, bay theo chúng trong cuộc hành trình.

Mơ thấy mình nằm dài trên một đống lá khô giòn, những chiếc lá phong của ông bạn ngoài kia, đủ màu sắc từ vàng, đỏ tươi, chuyển sang tím… rồi cuốn người lăn tròn cho đến khi mỏi mệt và nằm dài dưới bóng cây có những cành trơ trọi nhưng luôn sống động.

Nếu có ai đó hỏi thì tôi sẽ trả lời rằng mình chỉ muốn nằm nghỉ dưới bóng của bạn mà thôi. Người duy nhất hiểu được những nỗi sợ hãi của mình. Người duy nhất đã không bỏ rơi tôi.

Có lẽ đấy là cái cách mà tôi sống lại.

​Như thế tôi mơ là mình không thể chết.

Read Full Post »

.Nguyên Hạ Lê Nguyễn

Ảnh Phạm Văn Mùi: Suối tóc

,

Một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi………

Sợi tóc nào của tôi…

của những tháng … năm …Xa mờ mộng

mị…..

Sợi tóc nào của tuổi trẻ chúng mình….

Phôi pha giữa núi rừng : Đất trời miền trung sỏi đá

Xanh sắc lá của tương lai chìm khuất…ngửa mặt giữa thinh không.

Một sợi, hai sợi, ba sợi…. hàng vạn sợi….

Sợi tóc nào vương giọt nắng ban mai….rơi xuống vai tôi bỡ ngỡ…

Gió hanh khô hong mờ giọt sương mai …

Bờ môi tôi lạnh giá.

Soãi dài trên lưng tôi…nắng hanh vàng…bóng đổ…

Và bây giờ…..

Sợi tóc xanh chìm khuất….tắm sương mai của những ngày mùa Đông dài lận đận…

Một sợi., hai sợi, ba sợi…..hàng vạn sợi…

Những sợi tóc úa vàng theo bóng thời gian….Đất trời Atlanta vàng xanh màu lá..úa .

Những sợi tóc tôi đang mang … chung dấu ngã hình hài….

Để bây giờ….

Một thế kỷ đã đi qua…

không hò hẹn…tóc vẫn đổi màu theo tháng năm dài không tình tự…

Thế kỷ đi qua….tôi không là của ai. ..Những ngày tháng đẫm ưu phiền và tóc rối….

Thế kỷ này….Ta vẫn chưa nhận ra nhau…

.Bao sợi bạc đốm màu lá úa…..

Xin hãy vì nhau quên bao ưu phiền thế sự….

Ngẩng cao đầu và quên màu tóc của sương pha….

Để ngày mai….

Cho dù sợi xanh….sợi vàng….hay sợi bạc….

Ta sẽ có thêm vài sợi ….buổi chiều tà…

Trăng soi tỏ …cánh tay đan hoài niệm ….

Mùa Thu đến….

Lá vàng sân xác lá….tôi sẽ mỉm cười….gom góp lá Thu rơi

Rồi cúi nhặt…..một mình ….

Dù lá vàng….xanh ….hay lá úa….

Khi Đông tàn….

Tay không cánh tay đan

Atlanta Tháng Tám 2025

Nguyên Hạ- Lê Nguyễn

Read Full Post »

Cổng làng

.Nguyễn Thị Phụng 

.

Cổng làng xưa nay vẫn

Một bể tình ung dung

Đón con mùa nắng ấm

Tiễn con chạnh mưa dầm

.

Gió nhẵn mòn va vập

Lại nổi những rêu xanh

Cổng bao năm gìn giữ

Nét mĩ tục thuần phong

.

Cổng làng không cánh cửa

Nhưng chỉ đóng âm thầm

Kẻ bao năm xa xứ

Về đong lại tri ân…

.

Bếp lửa hồng đánh thức

Bình minh trên ruộng đồng

Cửa làng luôn nhắn nhủ

Gìn giữ tình non sông

.

Này khuôn vườn khép mở

Cổng làng có thản nhiên

Bước chân người mãi miết

Chở từng ngày bình yên

Read Full Post »

.Mộc Miên

.

Gửi cho em mát rượi gió Sài Gòn

Ngồi thư thả xem mắt đời lươn lẹo

Rồi phẩy tay những ngôn từ chồng chéo

Ngạo nghễ cười rảnh rỗi bận tâm đâu

.

Gửi cho em thương ái với Sài Gòn

Ngày lặng lẽ cách ly và tất tả

Những thương ái từ mắt người xa lạ

Khoảng trống xa không giãn cách lòng người

.

Gửi cho em lời cầu nguyện của tôi

Bình an nhé từ hàng cây phố xá

Read Full Post »

Khi em lên phố thị

Ngô Đình Hải

.

Này em,

người đàn bà đi tìm nhan sắc

bằng những thứ không thuộc về mình

đã che mặt bằng văn tự điếu tang

và nhân danh những điều hoang tưởng

phải chắp nối ước mơ từ hạnh phúc lượm lặt

rồi đánh mất mình bằng ngôn ngữ vô ơn

.

Này em,

người đàn bà mặc áo gấm đi đêm

không nhìn thấy cơn mưa chiều buồn bã

miệng cống tanh nuốt trôi từng chiếc lá

vội vá víu đời bằng thứ rác rưởi lạ xa

.

Này em,

người đàn bà với cái danh xưng

không biết sao con nước lúc ròng lúc lớn

chảy xuôi ngược hai chiều trên một dòng sông

sao con dế mãi nỉ non trên những cánh đồng

và cây lúa làm đòng không có thì con gái

.

Này em,

nếu còn có ngày mai

tôi hứa sẽ quên em

như quên con cá không còn bơi trên biển

như quên một loài cây cỏ tật nguyền

nhánh xương rồng trổ ngược gai vào đất

.

Này em,

người đàn bà không biết khóc

đừng giận,

bởi đơn giản nó chỉ là những lời nói thật.

NĐH

Tranh HS Đỗ Trung Quân

Có thể là hình vẽ ngẫu hứng

Tất cả cảm xúc:

Read Full Post »

Nguyễn Thái Dương

1

Cứ ngỡ sương mai chầm chậm xuống

Ô hay sương cũng chẳng sương chiều

Đêm nay ví thử trời sương muộn

Cùng lắm anh chờ khuya khoắt… trêu

2

Núi nứt thành khe, nuôi tiếng nước

Mịt mùng róc rách đến lung linh

Thế rồi em tới, vang lừng bước

Sương tan. Thác lặng. Khói vô hình

3

Thí dụ sương về hay lỡ chuyến

Suối chưa thiết đổ, đứng ưu phiền

Tình khi không rủ nhau mà đến

Quện vào, sương mịt cả vô biên

4

Dấu hỏi quanh co đường đến suối

Tơ lòng một dấu chấm than treo

Lữ khách sững nhìn nghiêng dốc núi

Sơn nữ gùi sương khúc khuỷu trèo

5

Đò chở thời gian đang xuất bến

Phút từng giây một lấn không gian

Môi nhau tương tác. Sương hào hển

Che chắn trần gian giữa thác ngàn…

Read Full Post »

Huệ mưa

Nguyễn Hoàng Anh Thư

.

Người Huế hay gọi là Huệ mưa, cây ngải, một loài lan đất, cây dã rượi; ngoài miền Bắc gọi là hoa tóc tiên.

Hoa đẹp như bông tuyết, tuyết thật đẹp nhưng quá lạnh. Ở xứ nóng, bạn muốn có một chút tuyết lạnh để cảm nhận mình đang rất ấm áp thì bạn phải mất tiền mua vé vào nơi người ta trang trí con đường và hàng cây bằng tuyết nhân tạo. Và bạn không ngờ rằng, con đường tuyết đó chỉ là bọt xà phòng làm sự hấp tấp vì quá vui mừng của bạn trượt ngã. Và bạn sẽ đau.

huemua.jpg

Thông thường cô thở bằng miệng mỗi lúc cảm thấy ngột ngạt. Cô thường đứng nhìn và đếm từng bậc thang xuôi, từng đường mòn ký ức, nhìn từng bước đơn điệu với tầng áp suất thấp dần. Cảm nhận từng cơn áp thấp đang trì hoãn nỗi buồn. Cô đang cố mỉm cười rằng mình đã chạy không ngừng nghỉ suốt bao nhiêu năm. Lại có điều gì đang nói với nhau trong đêm. Có thể chúng nói với cô về một điều đã quên mất từ dấu delete của cái bản thảo rất dài mà cô đã mê mải viết ra, cắt gọt chúng đến khi trời gần sáng. Trân trọng, thẳm sâu, tựa như nhìn một bức ảnh chụp những ngôi nhà khuất nửa sau con đường ở những miền xa xa lắm.

Hôm nay cô đọc “Thiên thần và ác quỷ”, cô hình dung ra những gương mặt thiên thần đang lướt đi trên đôi cánh của giấc mơ. Cô lo sợ mình sẽ hắc xì vì những hạt bụi đang bám vào cánh mũi, giấc mơ sẽ nảy thành những đom đóm trong mắt và bị đốt cháy. Những gương mặt thiên thần sẽ tan chảy trên sự nuối tiếc, và cô sẽ phải nhìn thấy thế giới này chỉ còn lại những gương mặt của ác quỷ, những ngón tay của cô sẽ cùn đi trong sự chới với, cô đang cố níu vào giấc mơ để đào thoát khỏi nỗi lo sợ hãi hùng.

*

Cô đang ngồi trên tầng 50, nó thật gần với mây, cô nghĩ như vậy, thân mây đã bổng bểnh trôi qua một cuộc hôn nhân như mơ của cô và người họa sĩ thường vẩy màu cả trong giấc ngủ. Cô nghe mây ghé lại thầm thì vào tai. Cô thấy tựa như chúng đang sờ vào đôi tay nàng, mỏng mảnh, cả mùi hơi thở. Rất quen thuộc. Nhưng hiện tại những bức họa đâu còn mây nữa chứ, chúng có màu rực rỡ, chúng chảy dài từng sợi và óng ánh trong những đôi tay đang vây lấy ai kia. Cô phải trôi đi thôi, mình đã như là một đám mây xám, cô nghĩ vậy.

– Này bạn, bạn có muốn nhìn ảnh mình chụp từ tầng 50 tòa nhà Bitexco không? – cô gọi điện cho một người bạn gái.

Những bức ảnh Sài Gòn về đêm lung linh. Cô gửi chúng đi, và xóa trong máy. Cô chỉ muốn lưu lại chúng bằng ánh mắt của mình bây giờ. Ở trên cao kia, trên bầu trời ấy, có lẽ có ba mẹ, và cả ai đó đang nhìn cô. Cô mỉm cười. Một ngày thu đẩy những đám mây màu bạc phớt qua mái tóc. Cô muốn trở về nhà. Về Huế.

*

Ở xứ này mùa mưa ướt dầm dề, lạnh cóng. Sáng sớm tinh mơ cô có thể nhìn thấy người người ngược xuôi trong làn sương mù. Con đường còn ướt đẫm và đâu đó có xác một con chuột cống bị xe cán chết máu vẫn còn tươi. Cái lạnh len lỏi vào những góc quán hàng ăn ở vỉa hè. Những nồi bún bò bốc khói thơm lừng. Những tiếng xì xoạp húp vội vàng của những người đàn ông sợ trễ giờ làm.

Một chiếc xe taxi lao tới và đỗ xịch, nó dừng sát một chiếc xe máy của một bà mẹ trẻ và đứa con, từ vũng nước đọng lại từ cơn mưa tối qua văng lên tung tóe. Ướt nhèm lên cả mặt. Đứa bé khóc ré. Lời qua lại. Người chỉ chỏ. Cô thấy buổi sáng đã quá nhiều hình ảnh và âm thanh.

Phố vẫn mưa lạnh lất phất. Lạnh lắm. Cái lạnh thấm tê xương. Con đường mới đã bị nứt qua một mùa phố dầm dề. Vẫn lê thê những câu chuyện rong ruổi đi và về. Chuyện của người đi kẻ ở chứ chưa hẳn là chuyện của một người đi làm công sở ngày hai buổi. Kẻ nóng bức từ buổi sáng nhặt nhạnh, người đi lạnh cóng sương mù. Xứ này là như thế. Bởi vậy nên khi người ta buột miệng: phố chợ man di, kiểu như tiếng chó ẳng ẳng và tấm thân bị kéo riết trên lề đường cùng với tiếng xe máy rú như điên dại, mặc tiếng người ta la hét phía sau. Hoặc như người ta thấy anh dẹp trật tự lôi xềnh xệch cái quang gánh của một mệ già ốm yếu bán mấy mớ rau ớt ven đường làm mệ ngã, người ta làm ngơ và im lặng. Cái im lặng có vẻ sợ hãi, có vẻ mong cho điều xui xẻo đừng dây dưa với mình… Có người không yên phận lại đứng ra bênh vực và chửi lũ du côn thì lại có người phản ứng: “Đang yên đang lành, cầu mong Trời Phật lượng xá cho con cháu lỡ lời”. Đúng là nói như anh bạn tôi: “Đúng là phố chợ man di”, còn cô ấy thì bảo: “Cái thời này thì não cũng bị phun thuốc tăng trọng nên phù nề”. Nhưng ở mảnh đất này vẫn còn có sự ngủ yên của những mảng ký ức của cô với những người thân yêu. Cô nhận ra rằng, cuộc sống cần có một chút lạnh và đau thì mới là đầy đủ. Cô đang thèm một chút cốt cách của tuyết để chực tan ra.

Ngoài kia phố xá vẫn nóng bức, vẫn ồn ào. Cô nghe đâu đây mùi của tuyết, cái tuyết nhiệt đới có mùi sao mà quen thuộc đến thế.

*

Mấy ngày nay thời tiết càng nóng dần. Tuyết đang tan, cô nghĩ vậy.

Cô đang điểm tô cho ngày mới, hôm qua đã quá phiền muộn. Cô phải chờ đợi nó đã từ lâu. Bây giờ đã gần hết tháng Bảy, đã bắt đầu mùa mưa cuối hạ.

Cô đang chọn màu sơn cho những chiếc móng tay, hôm nay cô có hẹn hò với mấy người bạn. Đã từ lâu, cô ít ra khỏi nhà nếu không vì công việc. Cô ở lì trong nhà, rồi gặm nhấm với nỗi nhớ về ba mẹ, về thời gian đã quá vãng. Cô sửa lại gọng mắt, hình như cảm thấy đôi mắt cô to hơn khi tháo cặp kính ra. Kệ. Cô vẫn là con bé ngày xưa nũng nịu và cố chấp. Hôm nay cô chọn màu sơn màu hồng phấn, cô nhớ về màu móng tay ngày xưa mẹ hay sơn. Cô cố hình dung thật cụ thể, thật gần, đường sơn quét bóng trên đôi tay kiêu sa đã sần sùi vì mấy chị em cô. Màu hồng tươi, chúng mơn mởn sắc. Thuở bé, cô hay được về thăm ngoại với ba mẹ. Nhà ngoại trồng hoa này nhiều lắm, chúng mọc trong những kẽ đất – chỗ khít những viên gạch lát sân, chúng mọc quanh gốc cây mai già. Mẹ kể: “Ngày xưa bà ngoại con gọi những chậu hoa này là chậu ngải, những chậu ngải hoa nở đầu mùa mưa, chúng thật đẹp nhưng cũng đầy bất trắc”. Cô chẳng biết ngải là gì, chỉ thấy chúng thật đẹp, cô hay hái và dán lên đầu những móng tay. Nhìn chúng thật muốt dài, và đầy cám dỗ.

Ngày ấy, cô được hơn mười tuổi, cái tuổi đã bắt đầu cho sự lớn khôn.

*

Một ngày mưa, café một mình. Quán Chiêu Ê thật yên tĩnh. Những giọt tranh bện vào đôi mắt. Chúng huyền hơn. Một ngày đã ổn hơn nhiều so với hôm qua.

Một âm thanh nào đó cho linh hồn. Tuyệt. Cô đang tận hưởng nó đang rót vào đôi tai. Đó là bản hòa âm tuyệt vời mà cô đang lắng nghe. Từng ngày, từng giờ. Chúng vọng lại ở đâu đó là một tiếng cười nhỏ, lời tạm biệt, lời xin lỗi. Vẫn vui nhé bạn, cô thầm thì, cô đã buông bỏ những dấu chân trên cái bóng cũ của mình đã lâu. Những cánh hoa rung rinh đọng lại những cảm xúc mà cô vừa chợt sờ thấy. Mưa. Vẫn là mưa cuối hạ. Hôm nay cô thấy nó có vị ngọt ngào.

– Ai bảo “nước mưa cưa trời” ? – cô lại thầm thì.

Từng bước chân sải dài. Bóng chiếc áo đỏ loang loáng dưới lòng đường đầy mưa. Cô nhìn. Tựa như một sinh linh của đất đang đi về phía ngôi nhà thân yêu của mình. Huệ mưa đã nở rực.

Chúng bắt đầu mưa. Một khoảnh sân bắt đầu nhú lên những nụ hoa búp hồng mỏng mảnh. Huệ mưa đang đưa những búp tay hồng. Cô lặng yên, nghe từng hạt mưa nở trên cánh nhỏ.

Read Full Post »

Lê Trọng Nghĩa 

.

Tôi từng cư trú

trong một hình dáng không có tên

không phải người

không phải gió

nhưng biết cào xước tâm trí tôi bằng những vuốt ve mộng mị.

.

Nó không đến qua cửa

mà mọc trong xương

thở bằng nhịp thở của những điều chưa từng nói

tôi đã sống vì nó

giống như một ngọn nến biết ơn đêm.

.

Giờ đây

cái hình dáng ấy

đã rơi mất ký ức về tôi

sống nhẹ

như chưa từng giữ một cơn đau trong lồng ngực.

.

Mọi thứ vẫn còn

ghế, rèm, và tôi

nhưng không còn là tôi nữa

tôi viết một câu

nó đứng đó

như thân thể chưa từng có bóng trong ánh sáng.

.

Tôi đọc một bài thơ

của một người từng chạm vào cùng một vầng soi rọi như tôi…

cố tìm mình trong đó

dù chỉ một giọt

một buổi sáng vỡ ra hình dáng cũ

một mảnh tên rơi lại giữa khoảng lặng.

.

Nhưng không

không một lời gọi

không một hình dung, dù là sai

không một giọt nhớ nhỏ rơi về phía tôi như từng rơi.

.

Tôi không tôi.

Tôi ngồi nhìn bóng mình in lên mặt hồ lạnh

cái bóng không chớp mắt

không phản chiếu đau.

Mùa đã tự tử

bằng cách xóa tôi khỏi giấc nhớ

và tôi

chỉ còn lại

những vệt đen cựa động chưa kịp tan.

Có thể là tác phẩm nghệ thuật về 1 người

Tất cả cảm xúc:

Read Full Post »

.Mộc Miên

.

Ta ngậm lấy ngực nàng, hương sữa cũ

Lần xác thân hằn những dấu thời gian

Thanh xuân mới ở tuổi về cuối ngõ

Những yêu thương vực dậy bóng thiên đàng

.

Ta ngậm lấy ngực nàng, thơm đất mẹ

Phúc âm lên dịu ngọt những cung đường

Lòng thất lạc từ bao năm trẻ nhỏ

Để một ngày mừng tủi kẻ quy hương

.

Em dã thảo, những mùa đi hoang hoải

Từng dấu hôn như xước thịt da người

Từ bọt nước chảy tràn đêm mưa lạnh

Thấm vũng đời lên ngón trổ hoa tươi

.

Hồn thập tự chưa lần qua sám hối

Như gió mưa ân ái mãi muôn đời

Lần thân xác, hồn tự vào bóng tối

Đức tin này, em sáng ở trên ngôi

.

Ta ngậm lấy ngực nàng: hương sữa dậy

Thức cho nhau lời gọi chốn trần gian

Từ tuyệt vọng, ta níu mình tỉnh giấc

Để thấy em vừa mở ngõ thiên đàng

Read Full Post »

Đinh Thị Thu Vân

.

em dẫu biết đời anh nhiều bóng tối
đừng ngông cuồng như thế nữa, đắng lòng thêm


đừng nói vớii em hạnh phúc mải mê tìm
sẽ chỉ đến một ngày ta nhắm mắt

hạnh phúc ở góc nào xa khuất nhất
em làm sao đến được một mình em
anh lãnh đạm sau quá nhiều mất mát
hạnh phúc nào ta sẽ giẫm chân lên?

… và em sẽ vờ quên kỷ niệm
anh đi hay ở cũng vô tình
em không khóc làm sao mà anh biết
có một bài thơ hạnh phúc đã không thành!

rời rạc những câu thơ hạnh phúc chẳng nguyên lành
em giữ lại giữa lòng em, cũng vừa loang bóng tối
em giữ lại giữa lòng em vừa tập tành gian dối
giữa lòng em vừa chết nhịp đôi mươi

em giữ cho em chút hạnh phúc ngậm ngùi
không nguyên vẹn, nhưng thôi, đừng vỡ nữa
đừng vỡ nữa tháng ngày ta đã có
lời hững hờ xin đừng vỡ nữa giữa môi khô

thêm một lời… sẽ vỡ nát những câu thơ
sẽ vỡ nát những gì em bám víu…

Read Full Post »

Older Posts »